Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 19
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Nàng cúi đầu nhìn bộ y phục rách nát trên người mình, trông chẳng khác gì một tên ăn mày.
Thế này mà đi lấy chồng thì thật là không ra thể thống gì.
Đang lúc nàng còn đang do dự thì Vân Nương mỉm cười bước tới nhận lấy bộ y phục:
“Tẩu tử có lòng tốt, ta thay bọn nhỏ cảm ơn tẩu.”
“Ấy chà! Hàng xóm láng giềng cả, nói lời cảm ơn khách sáo thế làm gì?”
Thấy bộ y phục đã được nhận, Vương tẩu tử vui vẻ ra mặt vội vàng giúp Mạc Tiểu Tiểu thay y phục.
Khi Mạc Tiểu Tiểu khoác trên mình bộ y phục màu đỏ rực rỡ, đầu đội khăn voan đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy đều không khỏi ngẩn ngơ.
Bình thường đại nha đầu nhà họ Mạc chẳng khác nào con bần tiện, không ngờ ăn diện một chút lại ra dáng đến thế.
“Đại Ngưu, đây là nương tử của đệ đấy! Thích không?”
Có người trêu chọc đẩy đẩy Trần Đại Ngưu, Trần Đại Ngưu cười hề hề bị đẩy loạng choạng một cái cũng không giận:
“Thích… hê hê… Đại Ngưu thích Tiểu Tiểu…”
Mặc dù Mạc Tiểu Tiểu biết cái thích của Trần Đại Ngưu chỉ là thuần túy thích, không hề mang theo chút tình cảm nam nữ nào, thế nhưng khuôn mặt dưới lớp khăn voan đỏ vẫn đỏ bừng.
“Ồ ~ Đại Ngưu có nương tử rồi! Đại Ngưu có nương tử rồi kìa!”
Một đám trẻ con vây quanh Trần Đại Ngưu chạy tới chạy lui, tay cầm kẹo với bánh, trong mắt chúng, có nương tử đồng nghĩa với việc có đồ ngon.
Lần đầu tiên được mọi người vây quanh như sao vây lấy trăng, Trần Đại Ngưu vô cùng tự hào ưỡn ngực.
Cánh cửa sân cũ nát đã được hàng xóm tốt bụng sửa sang lại, một cái đầu tròn vo ghé vào khe cửa nhìn vào trong náo nhiệt, nước miếng chảy ròng ròng.
“Ngươi làm gì đấy? Còn chưa đủ mất mặt sao? Đi mau!”
Mạc Hoan Hoan nhìn Mạc Tiểu Tiểu mặc áo cưới, căm hận khạc nhổ một bãi, lôi Mạc Lai Bảo về nhà.
“Á… Tỷ… tỷ… đau! Buông tay ra mau!”
Bị túm lấy lỗ tai, Mạc Lai Bảo lập tức kêu lên đau đớn.
“Kêu la cái gì! Còn kêu ta đánh cho đấy!”
Mạc Hoan Hoan đe dọa lắc lắc nắm đấm, nghĩ đến việc hôm nay nương vì thằng nhóc này mà suýt nữa gả mình cho tên ngốc kia, trong lòng nàng lại bốc hỏa, tay cũng tăng thêm lực đạo.
Mạc Lai Bảo dù sao cũng sợ tỷ tỷ mình, mặc dù đau đến mức nước mắt giàn giụa nhưng cũng không dám kêu la lung tung nữa, chỉ không ngừng cầu xin:
“Tỷ, tỷ tỷ tốt bụng, tỷ mau buông ta ra, tai của Lai Bảo sắp rụng rồi…”
“Rụng cũng đáng đời! Ai bảo ngươi không có việc gì lại chạy loạn, còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao?”
Mạc Hoan Hoan cuối cùng cũng buông tay, dù sao đánh Mạc Lai Bảo bị thương thì nương lại đánh nàng.
“Hu hu! Nương! Hu hu… tỷ đánh con!”
Thế này mà đi lấy chồng thì thật là không ra thể thống gì.
Đang lúc nàng còn đang do dự thì Vân Nương mỉm cười bước tới nhận lấy bộ y phục:
“Tẩu tử có lòng tốt, ta thay bọn nhỏ cảm ơn tẩu.”
“Ấy chà! Hàng xóm láng giềng cả, nói lời cảm ơn khách sáo thế làm gì?”
Thấy bộ y phục đã được nhận, Vương tẩu tử vui vẻ ra mặt vội vàng giúp Mạc Tiểu Tiểu thay y phục.
Khi Mạc Tiểu Tiểu khoác trên mình bộ y phục màu đỏ rực rỡ, đầu đội khăn voan đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy đều không khỏi ngẩn ngơ.
Bình thường đại nha đầu nhà họ Mạc chẳng khác nào con bần tiện, không ngờ ăn diện một chút lại ra dáng đến thế.
“Đại Ngưu, đây là nương tử của đệ đấy! Thích không?”
Có người trêu chọc đẩy đẩy Trần Đại Ngưu, Trần Đại Ngưu cười hề hề bị đẩy loạng choạng một cái cũng không giận:
“Thích… hê hê… Đại Ngưu thích Tiểu Tiểu…”
Mặc dù Mạc Tiểu Tiểu biết cái thích của Trần Đại Ngưu chỉ là thuần túy thích, không hề mang theo chút tình cảm nam nữ nào, thế nhưng khuôn mặt dưới lớp khăn voan đỏ vẫn đỏ bừng.
“Ồ ~ Đại Ngưu có nương tử rồi! Đại Ngưu có nương tử rồi kìa!”
Một đám trẻ con vây quanh Trần Đại Ngưu chạy tới chạy lui, tay cầm kẹo với bánh, trong mắt chúng, có nương tử đồng nghĩa với việc có đồ ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu tiên được mọi người vây quanh như sao vây lấy trăng, Trần Đại Ngưu vô cùng tự hào ưỡn ngực.
Cánh cửa sân cũ nát đã được hàng xóm tốt bụng sửa sang lại, một cái đầu tròn vo ghé vào khe cửa nhìn vào trong náo nhiệt, nước miếng chảy ròng ròng.
“Ngươi làm gì đấy? Còn chưa đủ mất mặt sao? Đi mau!”
Mạc Hoan Hoan nhìn Mạc Tiểu Tiểu mặc áo cưới, căm hận khạc nhổ một bãi, lôi Mạc Lai Bảo về nhà.
“Á… Tỷ… tỷ… đau! Buông tay ra mau!”
Bị túm lấy lỗ tai, Mạc Lai Bảo lập tức kêu lên đau đớn.
“Kêu la cái gì! Còn kêu ta đánh cho đấy!”
Mạc Hoan Hoan đe dọa lắc lắc nắm đấm, nghĩ đến việc hôm nay nương vì thằng nhóc này mà suýt nữa gả mình cho tên ngốc kia, trong lòng nàng lại bốc hỏa, tay cũng tăng thêm lực đạo.
Mạc Lai Bảo dù sao cũng sợ tỷ tỷ mình, mặc dù đau đến mức nước mắt giàn giụa nhưng cũng không dám kêu la lung tung nữa, chỉ không ngừng cầu xin:
“Tỷ, tỷ tỷ tốt bụng, tỷ mau buông ta ra, tai của Lai Bảo sắp rụng rồi…”
“Rụng cũng đáng đời! Ai bảo ngươi không có việc gì lại chạy loạn, còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao?”
Mạc Hoan Hoan cuối cùng cũng buông tay, dù sao đánh Mạc Lai Bảo bị thương thì nương lại đánh nàng.
“Hu hu! Nương! Hu hu… tỷ đánh con!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro