Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 8
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Cho đến khi ba người mẫu tử nhà Vương thị rời đi trong xấu hổ, Mạc Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngơ ngác, một tờ giấy trắng tinh được đặt trước mặt nàng:
“Từ nay đây chính là người nhà họ Trần, sau này hãy sống thật tốt.”
Mạc Tiểu Tiểu trong lòng rung động, hốc mắt lập tức cay cay.
Đến lúc này làm sao nàng còn không hiểu, Vân Nương làm tất cả những điều này là muốn cho nàng đường đường chính chính trở thành người nhà họ Trần.
Không có bằng chứng, nếu như không có tờ giấy hôn thú này, nàng sẽ mãi mãi không danh không phận.
Trong lòng Mạc Tiểu Tiểu dâng lên muôn vàn cảm xúc, tờ giấy hôn thú trên tay cũng trở nên nặng trĩu.
“Hôm nay thật sự cảm ơn thôn trưởng đã đứng ra chủ trì công đạo cho nhà chúng tôi, đã là ngày vui, sao có thể không chúc mừng chứ? Hai lượng bạc này xin lấy ra mời mọi người uống rượu mừng, còn nhờ thôn trưởng giúp đỡ sắp xếp một chút.”
Vân Nương nói xong liền đưa hai lượng bạc lên, trưởng thôn sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu được ý của Vân Nương, liền không khách khí nhận lấy:
“Được! Đại Ngưu thành thân, chúng ta phải chúc mừng thật linh đình! Mọi người cùng đến uống rượu mừng!”
Những người dân xung quanh ban đầu chỉ muốn đến xem náo nhiệt, nào ngờ lại gặp được chuyện tốt như vậy, lập tức reo hò vui mừng, đều khen nhà họ Trần hào phóng, nhân từ.
Phải biết là cái thời buổi này, một bao thóc lúa đã có thể đổi được một ái thê, mà khi thành thân lại còn có thể phung phí mà làm cỗ bàn linh đình thế này.
Đúng là đã nhiều năm rồi mới thấy lại đấy.
Hai lạng bạc là đủ để làm một bữa tiệc rình rang rồi, dân làng liền mổ lợn giết dê lo liệu mọi việc.
Đợi đến khi đám đông giải tán hết, Mạc Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngơ ngác, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến giờ nàng vẫn còn như đang nằm mơ vậy.
Khuôn mặt “ma quỷ” kia lại dán sát vào trước mặt nàng, Mạc Tiểu Tiểu theo bản năng rụt người lại.
“Nàng đừng sợ, ta đuổi đám người xấu xa đi rồi, không ai bắt nạt nàng nữa đâu!”
Ai ngờ, nữ nhân trước mặt lại òa khóc nức nở.
Vân Nương chỉ nghĩ là nàng bị mẹ kế và muội muội ức hiếp đến đau lòng, Nàng ta thở dài một tiếng rồi lẳng lặng đi về phía nhà bếp, chỉ còn lại Trần Đại Ngưu với vẻ mặt lo lắng sốt ruột đi đi lại lại tại chỗ.
“Nương tử… nương tử à… nàng đừng khóc… Ta không lại đó đâu, ta… ta quay lưng lại đây, nàng đừng sợ…”
Tráng hán cao năm thước lúc này lại giống như đứa trẻ làm sai chuyện cúi gằm mặt quay lưng lại, lòng Mạc Tiểu Tiểu bỗng chốc mềm nhũn.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà cố gắng vươn lên.
“Từ nay đây chính là người nhà họ Trần, sau này hãy sống thật tốt.”
Mạc Tiểu Tiểu trong lòng rung động, hốc mắt lập tức cay cay.
Đến lúc này làm sao nàng còn không hiểu, Vân Nương làm tất cả những điều này là muốn cho nàng đường đường chính chính trở thành người nhà họ Trần.
Không có bằng chứng, nếu như không có tờ giấy hôn thú này, nàng sẽ mãi mãi không danh không phận.
Trong lòng Mạc Tiểu Tiểu dâng lên muôn vàn cảm xúc, tờ giấy hôn thú trên tay cũng trở nên nặng trĩu.
“Hôm nay thật sự cảm ơn thôn trưởng đã đứng ra chủ trì công đạo cho nhà chúng tôi, đã là ngày vui, sao có thể không chúc mừng chứ? Hai lượng bạc này xin lấy ra mời mọi người uống rượu mừng, còn nhờ thôn trưởng giúp đỡ sắp xếp một chút.”
Vân Nương nói xong liền đưa hai lượng bạc lên, trưởng thôn sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu được ý của Vân Nương, liền không khách khí nhận lấy:
“Được! Đại Ngưu thành thân, chúng ta phải chúc mừng thật linh đình! Mọi người cùng đến uống rượu mừng!”
Những người dân xung quanh ban đầu chỉ muốn đến xem náo nhiệt, nào ngờ lại gặp được chuyện tốt như vậy, lập tức reo hò vui mừng, đều khen nhà họ Trần hào phóng, nhân từ.
Phải biết là cái thời buổi này, một bao thóc lúa đã có thể đổi được một ái thê, mà khi thành thân lại còn có thể phung phí mà làm cỗ bàn linh đình thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là đã nhiều năm rồi mới thấy lại đấy.
Hai lạng bạc là đủ để làm một bữa tiệc rình rang rồi, dân làng liền mổ lợn giết dê lo liệu mọi việc.
Đợi đến khi đám đông giải tán hết, Mạc Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngơ ngác, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến giờ nàng vẫn còn như đang nằm mơ vậy.
Khuôn mặt “ma quỷ” kia lại dán sát vào trước mặt nàng, Mạc Tiểu Tiểu theo bản năng rụt người lại.
“Nàng đừng sợ, ta đuổi đám người xấu xa đi rồi, không ai bắt nạt nàng nữa đâu!”
Ai ngờ, nữ nhân trước mặt lại òa khóc nức nở.
Vân Nương chỉ nghĩ là nàng bị mẹ kế và muội muội ức hiếp đến đau lòng, Nàng ta thở dài một tiếng rồi lẳng lặng đi về phía nhà bếp, chỉ còn lại Trần Đại Ngưu với vẻ mặt lo lắng sốt ruột đi đi lại lại tại chỗ.
“Nương tử… nương tử à… nàng đừng khóc… Ta không lại đó đâu, ta… ta quay lưng lại đây, nàng đừng sợ…”
Tráng hán cao năm thước lúc này lại giống như đứa trẻ làm sai chuyện cúi gằm mặt quay lưng lại, lòng Mạc Tiểu Tiểu bỗng chốc mềm nhũn.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà cố gắng vươn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro