Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Một Bát Cháo Tr...
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Đây mà là cháo trắng cái nỗi gì! Rõ ràng là cơm tấm độn cả trấu còn gì!
Cứ tưởng nhà họ Trần đối xử với mình khác, ai ngờ lại cho ăn thứ này.
Mạc Tiểu Tiểu bực bội ngẩng đầu lên, thì bắt gặp đôi mắt long lanh của Trần Đại Ngưu.
Đôi mắt trong veo ấy nhìn chằm chằm vào bát “cháo trắng”, môi mím chặt, cả người như đang muốn nói với nàng: Hắn thèm lắm…
Mạc Tiểu Tiểu ngập ngừng hỏi:
“Đại Ngưu, ngươi ăn gì chưa?”
Đại Ngưu cười ngây ngô, lắc đầu:
“Nương nói nương tử yếu ớt, phải ăn cháo bồi bổ, ta với nương ăn canh rau dại là được rồi!”.
Nói rồi, hắn lại vội vàng đẩy bát cháo về phía nàng:
“Nương tử mau ăn đi! Ăn no rồi sẽ không đói nữa!”.
Trong lòng Mạc Tiểu Tiểu dâng lên nỗi chua xót khó tả, xót xa cho cảnh nghèo khó của gia đình này, càng hổ thẹn vì đã hiểu lầm hai mẹ con.
Thì ra, Vân Nương lại nói vậy sao?
Nữ nhân tưởng chừng xa cách kia vậy mà lại nhường cho nàng bát cháo duy nhất.
Mạc Tiểu Tiểu dịu dàng cười:
“Đại Ngưu,… thôi, chúng ta cùng ăn với nương đi, ta không thích ăn cháo, ta thích ăn canh rau dại cơ!”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác gãi đầu, trên đời này còn có người không thích ăn cháo sao?
Lâu lắm rồi hắn mới được ăn một lần đấy.
Nhưng mà, nương tử thích ăn canh rau dại, đương nhiên hắn phải nghe lời nương tử.
“Được! Nương tử, đi thôi, chúng ta đi tìm nương ăn canh rau dại!”
Ngoài cửa sổ, Vân Nương nghe được câu chuyện trong phòng, sắc mặt dịu lại, tranh thủ lúc hai người chưa ra liền xoay người đi vào bếp.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Nhìn Trần Đại Ngưu vui vẻ lẽo đẽo theo sau Mạc Tiểu Tiểu, Vân Nương trong bếp liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Tiểu rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Mạc Tiểu Tiểu nhìn hai bát “canh rau dại” trên chiếc bàn ọp ẹp, khóe miệng lại giật giật…
Đây mà là canh rau dại gì, rõ ràng là nước vo gạo nấu cháo cho thêm ít rau dại vào còn gì.
Thứ này, có ăn được không vậy?
Nhìn Trần Đại Ngưu bên cạnh đã chảy nước miếng, Mạc Tiểu Tiểu im lặng, bát cháo trên tay nàng bỗng trở nên nóng rực.
“Mau ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Chiếc bàn để bát canh rau dại bị gãy mất một chân, lại được người ta lấy gậy gỗ buộc lại.
Vân Nương đặt đũa xuống đợi Trần Đại Ngưu dìu Mạc Tiểu Tiểu ngồi xuống rồi mới ngồi vào chỗ của mình.
Mạc Tiểu Tiểu vội vàng đẩy bát cháo trong tay ra:
“Thẩm thẩm uống đi ạ, ta uống canh rau dại là được rồi.”
Vân Nương khẽ giật mình, không ngờ Mạc Tiểu Tiểu lại đẩy bát cháo cho bà.
Bà rất nhanh đã hoàn hồn đẩy bát cháo về phía Trần Đại Ngưu:
“Ngươi đã là người nhà họ Trần rồi, phải thay đổi cách xưng hô thôi.”
Cứ tưởng nhà họ Trần đối xử với mình khác, ai ngờ lại cho ăn thứ này.
Mạc Tiểu Tiểu bực bội ngẩng đầu lên, thì bắt gặp đôi mắt long lanh của Trần Đại Ngưu.
Đôi mắt trong veo ấy nhìn chằm chằm vào bát “cháo trắng”, môi mím chặt, cả người như đang muốn nói với nàng: Hắn thèm lắm…
Mạc Tiểu Tiểu ngập ngừng hỏi:
“Đại Ngưu, ngươi ăn gì chưa?”
Đại Ngưu cười ngây ngô, lắc đầu:
“Nương nói nương tử yếu ớt, phải ăn cháo bồi bổ, ta với nương ăn canh rau dại là được rồi!”.
Nói rồi, hắn lại vội vàng đẩy bát cháo về phía nàng:
“Nương tử mau ăn đi! Ăn no rồi sẽ không đói nữa!”.
Trong lòng Mạc Tiểu Tiểu dâng lên nỗi chua xót khó tả, xót xa cho cảnh nghèo khó của gia đình này, càng hổ thẹn vì đã hiểu lầm hai mẹ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra, Vân Nương lại nói vậy sao?
Nữ nhân tưởng chừng xa cách kia vậy mà lại nhường cho nàng bát cháo duy nhất.
Mạc Tiểu Tiểu dịu dàng cười:
“Đại Ngưu,… thôi, chúng ta cùng ăn với nương đi, ta không thích ăn cháo, ta thích ăn canh rau dại cơ!”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác gãi đầu, trên đời này còn có người không thích ăn cháo sao?
Lâu lắm rồi hắn mới được ăn một lần đấy.
Nhưng mà, nương tử thích ăn canh rau dại, đương nhiên hắn phải nghe lời nương tử.
“Được! Nương tử, đi thôi, chúng ta đi tìm nương ăn canh rau dại!”
Ngoài cửa sổ, Vân Nương nghe được câu chuyện trong phòng, sắc mặt dịu lại, tranh thủ lúc hai người chưa ra liền xoay người đi vào bếp.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Nhìn Trần Đại Ngưu vui vẻ lẽo đẽo theo sau Mạc Tiểu Tiểu, Vân Nương trong bếp liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Tiểu rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Mạc Tiểu Tiểu nhìn hai bát “canh rau dại” trên chiếc bàn ọp ẹp, khóe miệng lại giật giật…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây mà là canh rau dại gì, rõ ràng là nước vo gạo nấu cháo cho thêm ít rau dại vào còn gì.
Thứ này, có ăn được không vậy?
Nhìn Trần Đại Ngưu bên cạnh đã chảy nước miếng, Mạc Tiểu Tiểu im lặng, bát cháo trên tay nàng bỗng trở nên nóng rực.
“Mau ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Chiếc bàn để bát canh rau dại bị gãy mất một chân, lại được người ta lấy gậy gỗ buộc lại.
Vân Nương đặt đũa xuống đợi Trần Đại Ngưu dìu Mạc Tiểu Tiểu ngồi xuống rồi mới ngồi vào chỗ của mình.
Mạc Tiểu Tiểu vội vàng đẩy bát cháo trong tay ra:
“Thẩm thẩm uống đi ạ, ta uống canh rau dại là được rồi.”
Vân Nương khẽ giật mình, không ngờ Mạc Tiểu Tiểu lại đẩy bát cháo cho bà.
Bà rất nhanh đã hoàn hồn đẩy bát cháo về phía Trần Đại Ngưu:
“Ngươi đã là người nhà họ Trần rồi, phải thay đổi cách xưng hô thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro