Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Tảng Đá Xấu Xí
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Vân Nương quay đầu nhìn hắn trên mặt tràn đầy thương yêu.
Bà đưa tay muốn xoa đầu Trần Đại Ngưu, Trần Đại Ngưu vội vàng cúi đầu xuống.
Trong ký ức của nguyên chủ Vân Nương là người luôn lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với Trần Đại Ngưu mới lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.
“Nương để trong bếp một cái bánh, ngươi lấy cho vợ ăn nhé?”
Trần Đại Ngưu hai mắt sáng rực liên tục gật đầu:
“Ừm ừm! Được!”
Nói xong, Trần Đại Ngưu vui vẻ đi về phía bếp.
Nhìn hắn đi xa, nụ cười trên mặt Vân Nương biến mất không còn dấu vết.
Ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Mạc Tiểu Tiểu, đầu Mạc Tiểu Tiểu cúi thấp hơn.
Nguyên chủ vốn là người nhút nhát và chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác, nàng không thể để lộ sơ hở được.
Ngược lại, nàng như vậy lại khiến Vân Nương thu liễm uy áp trên người, trong mắt cũng bớt đi vài phần cảnh giác:
“Đã gả vào Trần gia, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, sinh con nối dõi cho Trần gia, chúng ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi…”
Nói đến đây, giọng Vân Nương đột nhiên lạnh xuống…
Mạc Tiểu Tiểu không khỏi rùng mình, trong lòng lại hiểu rõ đây là phản ứng bản năng của nguyên chủ.
Mà thôi, như vậy cũng tốt, như vậy mới không để lộ việc nàng đã đổi hồn.
Nhát gan thì nhát gan vậy!
"Nương yên tâm, ta...ta sẽ ngoan ngoãn..."
Nhìn Mạc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Vân Nương trăm mối ngỗn ngang.
Cũng may lần này Trần gia cũng không tổn thất gì, cứ coi như làm việc thiện giữ lại nha đầu này… biết đâu, ông trời sẽ vì thế mà rủ lòng thương Trần gia?
“Nương! Hì hì… bánh đây!”
Trần Đại Ngưu ba bước hai bước chạy tới, trong lòng cẩn thận ôm một cái bánh.
Ánh mắt Vân Nương lần nữa dịu dàng:
“Được rồi, mau lấy cho nương tử ngươi ăn đi, nương đi nấu cơm đây.”
“Ừm ừm! Vâng~”
Trần Đại Ngưu gật đầu đáp ứng, giống như hiến vật quý, hắn đi đến trước mặt Mạc Tiểu Tiểu, hai tay nâng cái bánh đưa lên:
“Nương tử ơi, ăn… ăn…”
Nhìn thấy Vân Nương đã đi xa, Mạc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Cơn choáng váng lại ập đến, nàng vội vàng cầm lấy chiếc bánh đen sì cắn một miếng lớn.
Ưm… cứng quá!
Mạc Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó mới xé được một miếng, vội vàng nhai nuốt.
Thân thể này thật sự là quá đói, cho dù cái bánh này vừa cứng vừa khô còn có một chút vị đắng.
Hiện tại Mạc Tiểu Tiểu cũng chỉ muốn ăn nó vào bụng.
“Nàng từ từ thôi… Đừng vội… Đừng vội… Ta đi lấy nước cho nàng!”
Trần Đại Ngưu sải bước chân dài, trong sân lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Mạc Tiểu Tiểu đang gặm bánh động tác khựng lại, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ dòng nước ấm.
Ăn hết một cái bánh, Mạc Tiểu Tiểu uống ừng ực một bụng nước lạnh từ tay Trần Đại Ngưu, lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Bà đưa tay muốn xoa đầu Trần Đại Ngưu, Trần Đại Ngưu vội vàng cúi đầu xuống.
Trong ký ức của nguyên chủ Vân Nương là người luôn lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với Trần Đại Ngưu mới lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.
“Nương để trong bếp một cái bánh, ngươi lấy cho vợ ăn nhé?”
Trần Đại Ngưu hai mắt sáng rực liên tục gật đầu:
“Ừm ừm! Được!”
Nói xong, Trần Đại Ngưu vui vẻ đi về phía bếp.
Nhìn hắn đi xa, nụ cười trên mặt Vân Nương biến mất không còn dấu vết.
Ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Mạc Tiểu Tiểu, đầu Mạc Tiểu Tiểu cúi thấp hơn.
Nguyên chủ vốn là người nhút nhát và chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác, nàng không thể để lộ sơ hở được.
Ngược lại, nàng như vậy lại khiến Vân Nương thu liễm uy áp trên người, trong mắt cũng bớt đi vài phần cảnh giác:
“Đã gả vào Trần gia, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, sinh con nối dõi cho Trần gia, chúng ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, giọng Vân Nương đột nhiên lạnh xuống…
Mạc Tiểu Tiểu không khỏi rùng mình, trong lòng lại hiểu rõ đây là phản ứng bản năng của nguyên chủ.
Mà thôi, như vậy cũng tốt, như vậy mới không để lộ việc nàng đã đổi hồn.
Nhát gan thì nhát gan vậy!
"Nương yên tâm, ta...ta sẽ ngoan ngoãn..."
Nhìn Mạc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Vân Nương trăm mối ngỗn ngang.
Cũng may lần này Trần gia cũng không tổn thất gì, cứ coi như làm việc thiện giữ lại nha đầu này… biết đâu, ông trời sẽ vì thế mà rủ lòng thương Trần gia?
“Nương! Hì hì… bánh đây!”
Trần Đại Ngưu ba bước hai bước chạy tới, trong lòng cẩn thận ôm một cái bánh.
Ánh mắt Vân Nương lần nữa dịu dàng:
“Được rồi, mau lấy cho nương tử ngươi ăn đi, nương đi nấu cơm đây.”
“Ừm ừm! Vâng~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Đại Ngưu gật đầu đáp ứng, giống như hiến vật quý, hắn đi đến trước mặt Mạc Tiểu Tiểu, hai tay nâng cái bánh đưa lên:
“Nương tử ơi, ăn… ăn…”
Nhìn thấy Vân Nương đã đi xa, Mạc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Cơn choáng váng lại ập đến, nàng vội vàng cầm lấy chiếc bánh đen sì cắn một miếng lớn.
Ưm… cứng quá!
Mạc Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó mới xé được một miếng, vội vàng nhai nuốt.
Thân thể này thật sự là quá đói, cho dù cái bánh này vừa cứng vừa khô còn có một chút vị đắng.
Hiện tại Mạc Tiểu Tiểu cũng chỉ muốn ăn nó vào bụng.
“Nàng từ từ thôi… Đừng vội… Đừng vội… Ta đi lấy nước cho nàng!”
Trần Đại Ngưu sải bước chân dài, trong sân lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Mạc Tiểu Tiểu đang gặm bánh động tác khựng lại, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ dòng nước ấm.
Ăn hết một cái bánh, Mạc Tiểu Tiểu uống ừng ực một bụng nước lạnh từ tay Trần Đại Ngưu, lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro