Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Đạo Sĩ Nói Giúp...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
Vì Nàng ta và Nam Cung Nhu mời Vân Nghị tới đây, lại bị hắn lừa cho hồ đồ nên nàng ta cũng cảm thấy có lỗi với Hiên Thần.
Vì vậy, chỉ khi Vân Nghị bị bắt đi và xử tử, nàng ta mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Trương phủ doãn sau khi nghe Trưởng công chúa nói thì gật đầu.
Đồng thời, ông liếc nhìn Chu Hiên Thần, tựa hồ đang hỏi ý kiến của hắn.
Chu Hiên Thần sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, “Phủ doãn, mang hắn đi đi.”
“Vâng, thưa Vương gia.” Chỉ sau khi nhận được câu trả lời từ Vương gia, Trương phủ doãn mới dám đem Vân Nghị đi.
Ông ta nhẹ nhàng xua tay, đám thị vệ và người khám nghiệm tử thi đã đưa Vân Nghị và hai tên đệ tử của hắn đi.
Lúc này, Thanh Phong sư phụ đột nhiên đi tới trước mặt Vân Nhược Nguyệt, trìu mến nhìn nàng: “Bần đạo thấy phong vận của Vương phi phóng khoáng, tâm tính ngay thẳng, không hề hỗn loạn liền biết, Vương phi nhất định là một người hữu phúc, hữu thiện, hữu đức. Vương phi có gương mặt tròn đầy, ánh mắt sáng ngời, đây là tướng mạo rất có phúc. Bần đạo đã được nghe đồn về những việc Vương phi đã làm, Vương phi y thuật cao minh, một lòng cứu người. Người nào ở bên cạnh Vương phi cũng sẽ có được tương lai tươi sáng, đỏ da thắm thịt, vận may phát tài, tình cảm, vận khí gia đình cũng sẽ rất tốt. Một Vương phi như thế, sao có thể là người xấu được?" Nói xong, ông mỉm cười với Vân Nhược Nguyệt, quay lại và rời đi.
Vân Nhược Nguyệt giật mình khi nghe Thanh Phong đạo sĩ khen ngợi nàng rất nhiều, nàng nhanh chóng cúi chào ông và nói: "Đa tạ Thanh Phong đạo sĩ, Phượng Nhi, mau chạy vào phòng ta lấy ra đây một ít trà ngon tặng Thanh Phong đạo sĩ.“
Người thoát tục như Thanh Phong đạo sĩ chắc chắn chẳng thích nhận quà từ bọn họ. Nhưng nếu tặng ông một chút trà ngon, có thể ông ấy sẽ chấp nhận.
Sau khi nghe sư phụ Thanh Phong nói, mọi người đều khen ngợi Vân Nhược Nguyệt.
"Thanh Phong đã nói rồi, Vương phi là người có phúc đức, ai ở gần nàng đều sẽ gặp được may mắn, tương lai sáng lạng, sau này chúng ta nhất định phải thân cận với nàng."
"Đúng vậy, Vương phi căn bản không phải yêu quái, mà là người có phúc khí, Thanh Phong đạo sĩ đã nói như vậy, sau này nếu có ai dám nói bậy bạ về Vương phi, ta sẽ dùng những lời này trấn áp hắn."
Vân Nhược Nguyệt lúc này cuối cùng cũng hiểu, Thanh Phong đạo sĩ những điều đó trước khi đi là để dập tắt hẳn tin đồn nàng là yêu quái, cũng là để mọi người kính trọng nàng hơn.
Nàng chưa từng gặp ông ấy trước đây nhưng ông ấy lại sẵn lòng giúp đỡ nàng như thế này, nàng biết ơn ông ấy từ tận đáy lòng.
Điều mà Vân Nhược Nguyệt không biết là y thuật thực sự đã giúp ích cho nàng.
Thanh Phong đạo sĩ luôn kính trọng thầy thuốc, nên đã thay mặt nàng lên tiếng.
Nhờ lời nói của Thanh Phong đạo sĩ, những tin đồn đó ngay lập tức bị bác bỏ.
Ngay sau đó, Lý Tam, Trương phủ doãn, Thanh Phong đạo sĩ và những người khác đều rời đi, tất cả các cung nữ và mấy bà vú lúc này cũng rút lui.
Trong sân lúc này chỉ còn lạiChu Hiên Thần, Vân Nhược Nguyệt, Nam Cung Nhu cùng Trưởng công chúa.
Chu Hiên Thần tận mắt chứng kiến chuyện hôm nay, nhìn Trưởng công chúa và Nam Cung Nhu bằng ánh mắt như toát ra lửa, khiến bọn họ cảm thấy rất áy náy.
Trưởng công chúa không dám đối mặt với đệ đệ mình, muốn bỏ chạy nên vội vàng nói: “Hiên Thần, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng là lỗi của ta, lỗi của ta là không điều tra trước tên Vân Nghị đó đã dẫn hắn vào Lệ phủ. Lần sau ta sẽ chú ý. Đứng lâu như vậy đầu ta đau quá, ta về trước."
Chu Hiên Thần lạnh giọng nói:” Vương phi suýt chút nữa đã chết cháy trong đám lửa đó, vậy mà nàng vẫn không một lời trách móc. Tỷ tỷ, tỷ đứng đây một chút đã đau đầu rồi sao? Tỷ có phải nợ nàng ấy một lời xin lỗi không? Một bữa cơm an ủi?”
Hắn không muốn nhà họ Chu mang tiếng ngu dốt thích bắt nạt người khác.
Trưởng công chúa sửng sốt một lát.
Nàng ta không ngờ rằng đệ đệ của mình, người thù ghét Vân gia nhất, lại bắt đầu đứng ra bảo vệ Vân Nhược Nguyệt.
Vì vậy, chỉ khi Vân Nghị bị bắt đi và xử tử, nàng ta mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Trương phủ doãn sau khi nghe Trưởng công chúa nói thì gật đầu.
Đồng thời, ông liếc nhìn Chu Hiên Thần, tựa hồ đang hỏi ý kiến của hắn.
Chu Hiên Thần sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, “Phủ doãn, mang hắn đi đi.”
“Vâng, thưa Vương gia.” Chỉ sau khi nhận được câu trả lời từ Vương gia, Trương phủ doãn mới dám đem Vân Nghị đi.
Ông ta nhẹ nhàng xua tay, đám thị vệ và người khám nghiệm tử thi đã đưa Vân Nghị và hai tên đệ tử của hắn đi.
Lúc này, Thanh Phong sư phụ đột nhiên đi tới trước mặt Vân Nhược Nguyệt, trìu mến nhìn nàng: “Bần đạo thấy phong vận của Vương phi phóng khoáng, tâm tính ngay thẳng, không hề hỗn loạn liền biết, Vương phi nhất định là một người hữu phúc, hữu thiện, hữu đức. Vương phi có gương mặt tròn đầy, ánh mắt sáng ngời, đây là tướng mạo rất có phúc. Bần đạo đã được nghe đồn về những việc Vương phi đã làm, Vương phi y thuật cao minh, một lòng cứu người. Người nào ở bên cạnh Vương phi cũng sẽ có được tương lai tươi sáng, đỏ da thắm thịt, vận may phát tài, tình cảm, vận khí gia đình cũng sẽ rất tốt. Một Vương phi như thế, sao có thể là người xấu được?" Nói xong, ông mỉm cười với Vân Nhược Nguyệt, quay lại và rời đi.
Vân Nhược Nguyệt giật mình khi nghe Thanh Phong đạo sĩ khen ngợi nàng rất nhiều, nàng nhanh chóng cúi chào ông và nói: "Đa tạ Thanh Phong đạo sĩ, Phượng Nhi, mau chạy vào phòng ta lấy ra đây một ít trà ngon tặng Thanh Phong đạo sĩ.“
Người thoát tục như Thanh Phong đạo sĩ chắc chắn chẳng thích nhận quà từ bọn họ. Nhưng nếu tặng ông một chút trà ngon, có thể ông ấy sẽ chấp nhận.
Sau khi nghe sư phụ Thanh Phong nói, mọi người đều khen ngợi Vân Nhược Nguyệt.
"Thanh Phong đã nói rồi, Vương phi là người có phúc đức, ai ở gần nàng đều sẽ gặp được may mắn, tương lai sáng lạng, sau này chúng ta nhất định phải thân cận với nàng."
"Đúng vậy, Vương phi căn bản không phải yêu quái, mà là người có phúc khí, Thanh Phong đạo sĩ đã nói như vậy, sau này nếu có ai dám nói bậy bạ về Vương phi, ta sẽ dùng những lời này trấn áp hắn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhược Nguyệt lúc này cuối cùng cũng hiểu, Thanh Phong đạo sĩ những điều đó trước khi đi là để dập tắt hẳn tin đồn nàng là yêu quái, cũng là để mọi người kính trọng nàng hơn.
Nàng chưa từng gặp ông ấy trước đây nhưng ông ấy lại sẵn lòng giúp đỡ nàng như thế này, nàng biết ơn ông ấy từ tận đáy lòng.
Điều mà Vân Nhược Nguyệt không biết là y thuật thực sự đã giúp ích cho nàng.
Thanh Phong đạo sĩ luôn kính trọng thầy thuốc, nên đã thay mặt nàng lên tiếng.
Nhờ lời nói của Thanh Phong đạo sĩ, những tin đồn đó ngay lập tức bị bác bỏ.
Ngay sau đó, Lý Tam, Trương phủ doãn, Thanh Phong đạo sĩ và những người khác đều rời đi, tất cả các cung nữ và mấy bà vú lúc này cũng rút lui.
Trong sân lúc này chỉ còn lạiChu Hiên Thần, Vân Nhược Nguyệt, Nam Cung Nhu cùng Trưởng công chúa.
Chu Hiên Thần tận mắt chứng kiến chuyện hôm nay, nhìn Trưởng công chúa và Nam Cung Nhu bằng ánh mắt như toát ra lửa, khiến bọn họ cảm thấy rất áy náy.
Trưởng công chúa không dám đối mặt với đệ đệ mình, muốn bỏ chạy nên vội vàng nói: “Hiên Thần, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng là lỗi của ta, lỗi của ta là không điều tra trước tên Vân Nghị đó đã dẫn hắn vào Lệ phủ. Lần sau ta sẽ chú ý. Đứng lâu như vậy đầu ta đau quá, ta về trước."
Chu Hiên Thần lạnh giọng nói:” Vương phi suýt chút nữa đã chết cháy trong đám lửa đó, vậy mà nàng vẫn không một lời trách móc. Tỷ tỷ, tỷ đứng đây một chút đã đau đầu rồi sao? Tỷ có phải nợ nàng ấy một lời xin lỗi không? Một bữa cơm an ủi?”
Hắn không muốn nhà họ Chu mang tiếng ngu dốt thích bắt nạt người khác.
Trưởng công chúa sửng sốt một lát.
Nàng ta không ngờ rằng đệ đệ của mình, người thù ghét Vân gia nhất, lại bắt đầu đứng ra bảo vệ Vân Nhược Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro