Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Dạy Lại Quy Củ...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
Hắn thậm chí còn không tôn trọng nữ nhân mà hoàng thượng chọn và ban cho hắn.
Vương gia muốn Nam Cung Nhu thành phu nhân trong phủ, để nàng cai quản cung điện, chính là trá hình đoạt đi quyền lợi của vương phi, bọn họ là phận nô tỳ, đương nhiên là phải biết tùy cơ ứng biến, nghiêng về phía Nam Cung phu nhân.
Họ không bao giờ ngu ngốc mà ném mình vào vòng tay của công chúa.
Khi Vân Nhược Nguyệt nghe thấy chuyện này, cô run lên vì tức giận.
Chu Hiên Thần muốn Nam Cung Nhu làm phu nhân? Lại còn muốn Nam Cung Nhu làm chủ hậu viện?
Sau này, liệu nàng có còn chỗ đứng trong phủ này không?
Tuy nàng hận cung điện này, nhưng một khi nàng đã tới đây, dù chỉ một ngày thì cung điện này cũng là của nàng, người khác không thể động vào.
Tuy nhiên thật không dễ dàng cho cô ấy – một vương phi mà ngay cả một mảnh băng gạc cũng không có có thể cai quản cung điện này.
Thấy Vân Nhược Nguyệt vẫn không chịu đi, Trương bảo mẫu lạnh nhạt nói:”Vương phi, lão nô khuyên người không nên đối đầu với Vương gia. Hôm nay người chọc Nam Cung phu nhân, làm cho tâm tình của nàng không tốt, ngươi nên đi hầu hạ hai người họ đi, biết đâu tâm tình họ tốt lên sẽ tha thứ cho ngươi. Đây đều là ta nói qua, vương phi người tự mình làm đi.”
Trương mama nói xong định quay người rời đi, Vân Nhược Nguyệt đột nhiên nhướng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta:” Đứng lại. Ngươi là nô tỳ, sao có thể cùng chủ nhân nói chuyện như vậy?”
Trương mama sửng sốt, sau đó quay đầu cười lên một tiếng:” Thực sự xin lỗi vương phi, vương gia mới chính là chủ nhân của ta.”
Còn cô thì không phải.
Vân Nhược Nguyệt cũng mỉm cười:” Ta thân là vương phi do hoàng thượng đích thân chọn lựa cho Lệ vương gia, cũng là chủ nhân của ngươi, vừa rồi ngươi dám lỗ mãng không nể mặt ta, hôm nay ta dạy lại quy củ cho ngươi. Quỳ xuống!”
Trương mama sốt sắng:” Sao ta phải quỳ? Vương gia nói trong cung chỉ hắn mới có thể ra lệnh cho chúng ta.”
“Được rồi, nô tỳ lỳ lợm, ý của ngươi là gì? Bổn vương phi ngay cả nô tỳ cũng không đối phó được? Được, nếu ngươi không quỳ, bổn cung sẽ không đi hầu hạ vương gia, nếu như hắn hỏi đến, ta sẽ nói người đắc tội với ta chính là ngươi, ta không muốn đi. Ta xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không.” Vân Nhược Nguyệt đanh thép nói.
Nghe xong những lời này của Vân Nhược Nguyệt, gương mặt của Trương mama tái nhợt.
Nàng ta đến để yêu cầu vương phi đi đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vương gia nhất định sẽ tức giận. Làm phiền vương gia tàn nhẫn lại máu lạnh, hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Trên thực tế, tính cách của vương gia lạnh lùng lại lãnh đạm, hắn chẳng quan tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng có ai dám động đến hắn.
Nghĩ đến đây nàng ta cắn răng, gương mặt ủy khuất quỳ rạp xuống đất:” Được rồi, lão nô quỳ, mời người mau đi đi, nếu như chậm trễ đừng có trách lão nô.”
“Ta không về ngươi cũng không được phép đứng lên. Phượng Nhi, trông chừng nàng ta, nếu nàng ta giữa chừng dám đứng lên, lát nữa nói cho ta biết, ta sẽ xử lý nàng ta.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Nàng ngưỡng mộ nhìn nương nương, cảm thấy nương nương lúc này thật soái, năm xưa Trương mama bắt nạt bọn họ, nàng không nghĩ tới hiện tại nương nương lại lợi hại như vậy, có thể khống chế được Trương mama.
Tuy nhiên, cô cũng rất sợ bà Trương nham hiểm này, sợ bà ấy lại trả thù, dù sao bà già này cũng không dễ chọc.
******
Sau khi Vân Nhược Nguyệt nói xong, cô đi theo tiểu cung nữ do Trương mama mang đến và đi về phía phòng tân hôn nơi Chu Hiên Thần đang ở.
Khi đi được nửa đường, Vân Nhược Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy rất nhiều lá cờ Chu quốc treo quanh tường cung điện, những lá cờ đó được in hình những đám mây tốt lành và biểu tượng con rồng của Chu quốc, giống như lá cờ của hiện đại.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, nàng nói với nô tỳ bên cạnh:” Đi lấy mấy lá cờ đó cho ta.”
“Vương phi, người lấy mấy lá cờ đó làm gì?” Tiểu nha hoàn khó hiểu hỏi.
Vân Nhược Nguyệt nhướng mày:” Đương nhiên là để cổ vũ cho chủ nhân của ngươi.”
“……” Tiểu nha hoàn không nói lên lời.
Vương gia muốn Nam Cung Nhu thành phu nhân trong phủ, để nàng cai quản cung điện, chính là trá hình đoạt đi quyền lợi của vương phi, bọn họ là phận nô tỳ, đương nhiên là phải biết tùy cơ ứng biến, nghiêng về phía Nam Cung phu nhân.
Họ không bao giờ ngu ngốc mà ném mình vào vòng tay của công chúa.
Khi Vân Nhược Nguyệt nghe thấy chuyện này, cô run lên vì tức giận.
Chu Hiên Thần muốn Nam Cung Nhu làm phu nhân? Lại còn muốn Nam Cung Nhu làm chủ hậu viện?
Sau này, liệu nàng có còn chỗ đứng trong phủ này không?
Tuy nàng hận cung điện này, nhưng một khi nàng đã tới đây, dù chỉ một ngày thì cung điện này cũng là của nàng, người khác không thể động vào.
Tuy nhiên thật không dễ dàng cho cô ấy – một vương phi mà ngay cả một mảnh băng gạc cũng không có có thể cai quản cung điện này.
Thấy Vân Nhược Nguyệt vẫn không chịu đi, Trương bảo mẫu lạnh nhạt nói:”Vương phi, lão nô khuyên người không nên đối đầu với Vương gia. Hôm nay người chọc Nam Cung phu nhân, làm cho tâm tình của nàng không tốt, ngươi nên đi hầu hạ hai người họ đi, biết đâu tâm tình họ tốt lên sẽ tha thứ cho ngươi. Đây đều là ta nói qua, vương phi người tự mình làm đi.”
Trương mama nói xong định quay người rời đi, Vân Nhược Nguyệt đột nhiên nhướng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta:” Đứng lại. Ngươi là nô tỳ, sao có thể cùng chủ nhân nói chuyện như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương mama sửng sốt, sau đó quay đầu cười lên một tiếng:” Thực sự xin lỗi vương phi, vương gia mới chính là chủ nhân của ta.”
Còn cô thì không phải.
Vân Nhược Nguyệt cũng mỉm cười:” Ta thân là vương phi do hoàng thượng đích thân chọn lựa cho Lệ vương gia, cũng là chủ nhân của ngươi, vừa rồi ngươi dám lỗ mãng không nể mặt ta, hôm nay ta dạy lại quy củ cho ngươi. Quỳ xuống!”
Trương mama sốt sắng:” Sao ta phải quỳ? Vương gia nói trong cung chỉ hắn mới có thể ra lệnh cho chúng ta.”
“Được rồi, nô tỳ lỳ lợm, ý của ngươi là gì? Bổn vương phi ngay cả nô tỳ cũng không đối phó được? Được, nếu ngươi không quỳ, bổn cung sẽ không đi hầu hạ vương gia, nếu như hắn hỏi đến, ta sẽ nói người đắc tội với ta chính là ngươi, ta không muốn đi. Ta xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không.” Vân Nhược Nguyệt đanh thép nói.
Nghe xong những lời này của Vân Nhược Nguyệt, gương mặt của Trương mama tái nhợt.
Nàng ta đến để yêu cầu vương phi đi đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vương gia nhất định sẽ tức giận. Làm phiền vương gia tàn nhẫn lại máu lạnh, hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Trên thực tế, tính cách của vương gia lạnh lùng lại lãnh đạm, hắn chẳng quan tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng có ai dám động đến hắn.
Nghĩ đến đây nàng ta cắn răng, gương mặt ủy khuất quỳ rạp xuống đất:” Được rồi, lão nô quỳ, mời người mau đi đi, nếu như chậm trễ đừng có trách lão nô.”
“Ta không về ngươi cũng không được phép đứng lên. Phượng Nhi, trông chừng nàng ta, nếu nàng ta giữa chừng dám đứng lên, lát nữa nói cho ta biết, ta sẽ xử lý nàng ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng thưa chủ nhân.”
Nàng ngưỡng mộ nhìn nương nương, cảm thấy nương nương lúc này thật soái, năm xưa Trương mama bắt nạt bọn họ, nàng không nghĩ tới hiện tại nương nương lại lợi hại như vậy, có thể khống chế được Trương mama.
Tuy nhiên, cô cũng rất sợ bà Trương nham hiểm này, sợ bà ấy lại trả thù, dù sao bà già này cũng không dễ chọc.
******
Sau khi Vân Nhược Nguyệt nói xong, cô đi theo tiểu cung nữ do Trương mama mang đến và đi về phía phòng tân hôn nơi Chu Hiên Thần đang ở.
Khi đi được nửa đường, Vân Nhược Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy rất nhiều lá cờ Chu quốc treo quanh tường cung điện, những lá cờ đó được in hình những đám mây tốt lành và biểu tượng con rồng của Chu quốc, giống như lá cờ của hiện đại.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, nàng nói với nô tỳ bên cạnh:” Đi lấy mấy lá cờ đó cho ta.”
“Vương phi, người lấy mấy lá cờ đó làm gì?” Tiểu nha hoàn khó hiểu hỏi.
Vân Nhược Nguyệt nhướng mày:” Đương nhiên là để cổ vũ cho chủ nhân của ngươi.”
“……” Tiểu nha hoàn không nói lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro