Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Đưa Ra Bằng Chứ...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
Tuyết Nhi nói xong, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, phát hiện mình nói chuyện khó khăn, giọng nói khàn khàn, không nhịn được đưa tay sờ cổ họng mình.
Cô ta nghĩ rằng có lẽ mình bị cảm lạnh vì mấy ngày qua cô ta đã chạy ra ngoài giữa thời tiết lạnh cóng.
Vân Nhược Nguyệt nghe vậy liền khịt mũi nói, "Tuyết Nhi, ngươi muốn bằng chứng sao? Được rồi, Tiểu Lục, đưa bằng chứng ra đây, nói cho mọi người Tuyết Nhi đã làm gì trước đó.:
Nàng muốn Tuyết Nhi phair tâm phục khẩu phục ngoan ngoãn chấp nhận tội lỗi của mình.
Nghe Vân Nhược Nguyệt nói như vậy, Tuyết Nhi đột nhiên hoảng sợ, cô ta khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Lục, tim bắt đầu đập mạnh.
Họ thực ra không có bằng chứng nào cả, đúng không?
Rõ ràng cô ta đã trốn rất kỹ, làm sao họ có thể tìm ra cô ấy?
Cô ta dùng sức cử động cánh tay của mình, phát hiện cánh tay của mình đang bị Mộ Ly và Mộ Trúc hung hãn giữ lại, cô lập tức nghiến răng lo lắng.
Ban đầu cô ta nghĩ là nếu chuyện này bị bại lộ thì cô ta sẽ bỏ chạy, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi được tiền của Nam Cung Nhu.
Nhưng bây giờ Mộ Ly và những người khác đang giữ cô lại, cô không thể trốn thoát được.
Chu Hiên Thần cũng lạnh lùng đứng ở nơi đó, chờ đợi chứng cứ của Tiểu Lục.
Tiểu Lục trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, cô bước tới, mở hộp ra cho mọi người xem, khi mọi người nhìn thấy thì bên trong thực sự có một chiếc ví.
Khi Tuyết Nhi nhìn thấy chiếc ví, trái tim cô ta chợt run lên, đôi chân đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Tại sao ví của cô ta lại rơi vào tay Tiểu Lục?
Trưởng công chúa cũng nhìn cảnh này với vẻ mặt khó hiểu, nói: "Vân Nhược Nguyệt, ngươi đang chơi trò quỷ gì vậy? Đây không phải chỉ là một cái ví sao? Đây có thể là bằng chứng gì?"
Tiểu Lục chán ghét nhìn trưởng công chúa: "Công chúa, đừng coi thường chiếc ví này, nó là bằng chứng mấu chốt và quan trọng nhất. Chúng ta đã tìm thấy chiếc ví này ở sân sau khi Phấn Nhi chết. Chắc chắn đã có một cuộc đấu tranh và giằng co ở sân sau. Tất cả hoa cỏ trên mặt đất đều bị giẫm nát, sau khi Lý Tam mang thi thể Phấn Nhi đi, chúng ta tìm thấy chiếc ví này ở gần đám hoa và cây cỏ. Chiếc ví này thậm chí còn không bị nước dính vào, không bị bám bẩn, chỉ có thể là bị đánh rơi trong lúc đánh nhau.”
“Cái ví này chẳng lẽ là của Phấn Nhi sao?” Nam Cung Nhu đột nhiên nhẹ giọng kêu lên.
Nhìn thoáng qua nàng ta có thể biết đây là ví của Tuyết Nhi, nàng ta đã thấy Tuyết Nhi sử dụng nó mấy lần rồi.
Nàng ta không ngờ rằng Tuyết Nhi, người đã hứa sẽ làm việc nhanh gọn sạch sẽ, lại bất cẩn như vậy, để quên ví ở hiện trường vụ án.
Bây giờ nàng ta chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mọi người, cố gắng để mọi người nghĩ đó là ví của Phấn Nhi.
Nàng ta chỉ hy vọng rằng không ai khác nhìn thấy Tuyết Nhi sử dụng chiếc ví này ngoại trừ người của nàng ta.
Tiểu Lục lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nhu và lắc đầu, "Không, chúng ta đã hỏi các nô tỳ ở sân sau, họ chưa bao giờ thấy Phấn Nhi sử dụng một chiếc ví như vậy, khi chúng tôi nhìn vào thi thể của Phấn Nhi, chúng tôi thấy chiếc ví của cô ấy, ví của cô ấy là một chiếc ví màu xanh nhạt thêu hoa mận, còn chiếc ví này lại thêu hình con vịt. Có ai từng nhìn thấy chiếc ví này và biết chủ nhân của nó là ai không?" Tiểu Lục cầm chiếc ví đó lên đưa cho mọi người xem.
Khi Đan Nhi nhìn thấy nó, nhịp tim của cô ấy đột nhiên bắt đầu tăng tốc.
Đây là ví của Tuyết Nhi, cô ấy nhận ra nó vì cô ấy cũng có một chiếc như thế nhưng khác màu.
Ví của cô ấy màu hồng, của Tuyết Nhi màu xanh nhạt, họ cùng nhau thêu, khi đó cả hai cùng thêu một con vịt quan.
Nhưng tất nhiên, cô sẽ không khai nhận điều đó, vì vậy khi Tiểu Lục mang ví đó đến trước mặt, cô kiên quyết lắc đầu.
Cô ta nghĩ rằng có lẽ mình bị cảm lạnh vì mấy ngày qua cô ta đã chạy ra ngoài giữa thời tiết lạnh cóng.
Vân Nhược Nguyệt nghe vậy liền khịt mũi nói, "Tuyết Nhi, ngươi muốn bằng chứng sao? Được rồi, Tiểu Lục, đưa bằng chứng ra đây, nói cho mọi người Tuyết Nhi đã làm gì trước đó.:
Nàng muốn Tuyết Nhi phair tâm phục khẩu phục ngoan ngoãn chấp nhận tội lỗi của mình.
Nghe Vân Nhược Nguyệt nói như vậy, Tuyết Nhi đột nhiên hoảng sợ, cô ta khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Lục, tim bắt đầu đập mạnh.
Họ thực ra không có bằng chứng nào cả, đúng không?
Rõ ràng cô ta đã trốn rất kỹ, làm sao họ có thể tìm ra cô ấy?
Cô ta dùng sức cử động cánh tay của mình, phát hiện cánh tay của mình đang bị Mộ Ly và Mộ Trúc hung hãn giữ lại, cô lập tức nghiến răng lo lắng.
Ban đầu cô ta nghĩ là nếu chuyện này bị bại lộ thì cô ta sẽ bỏ chạy, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi được tiền của Nam Cung Nhu.
Nhưng bây giờ Mộ Ly và những người khác đang giữ cô lại, cô không thể trốn thoát được.
Chu Hiên Thần cũng lạnh lùng đứng ở nơi đó, chờ đợi chứng cứ của Tiểu Lục.
Tiểu Lục trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, cô bước tới, mở hộp ra cho mọi người xem, khi mọi người nhìn thấy thì bên trong thực sự có một chiếc ví.
Khi Tuyết Nhi nhìn thấy chiếc ví, trái tim cô ta chợt run lên, đôi chân đột nhiên trở nên mềm nhũn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao ví của cô ta lại rơi vào tay Tiểu Lục?
Trưởng công chúa cũng nhìn cảnh này với vẻ mặt khó hiểu, nói: "Vân Nhược Nguyệt, ngươi đang chơi trò quỷ gì vậy? Đây không phải chỉ là một cái ví sao? Đây có thể là bằng chứng gì?"
Tiểu Lục chán ghét nhìn trưởng công chúa: "Công chúa, đừng coi thường chiếc ví này, nó là bằng chứng mấu chốt và quan trọng nhất. Chúng ta đã tìm thấy chiếc ví này ở sân sau khi Phấn Nhi chết. Chắc chắn đã có một cuộc đấu tranh và giằng co ở sân sau. Tất cả hoa cỏ trên mặt đất đều bị giẫm nát, sau khi Lý Tam mang thi thể Phấn Nhi đi, chúng ta tìm thấy chiếc ví này ở gần đám hoa và cây cỏ. Chiếc ví này thậm chí còn không bị nước dính vào, không bị bám bẩn, chỉ có thể là bị đánh rơi trong lúc đánh nhau.”
“Cái ví này chẳng lẽ là của Phấn Nhi sao?” Nam Cung Nhu đột nhiên nhẹ giọng kêu lên.
Nhìn thoáng qua nàng ta có thể biết đây là ví của Tuyết Nhi, nàng ta đã thấy Tuyết Nhi sử dụng nó mấy lần rồi.
Nàng ta không ngờ rằng Tuyết Nhi, người đã hứa sẽ làm việc nhanh gọn sạch sẽ, lại bất cẩn như vậy, để quên ví ở hiện trường vụ án.
Bây giờ nàng ta chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mọi người, cố gắng để mọi người nghĩ đó là ví của Phấn Nhi.
Nàng ta chỉ hy vọng rằng không ai khác nhìn thấy Tuyết Nhi sử dụng chiếc ví này ngoại trừ người của nàng ta.
Tiểu Lục lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nhu và lắc đầu, "Không, chúng ta đã hỏi các nô tỳ ở sân sau, họ chưa bao giờ thấy Phấn Nhi sử dụng một chiếc ví như vậy, khi chúng tôi nhìn vào thi thể của Phấn Nhi, chúng tôi thấy chiếc ví của cô ấy, ví của cô ấy là một chiếc ví màu xanh nhạt thêu hoa mận, còn chiếc ví này lại thêu hình con vịt. Có ai từng nhìn thấy chiếc ví này và biết chủ nhân của nó là ai không?" Tiểu Lục cầm chiếc ví đó lên đưa cho mọi người xem.
Khi Đan Nhi nhìn thấy nó, nhịp tim của cô ấy đột nhiên bắt đầu tăng tốc.
Đây là ví của Tuyết Nhi, cô ấy nhận ra nó vì cô ấy cũng có một chiếc như thế nhưng khác màu.
Ví của cô ấy màu hồng, của Tuyết Nhi màu xanh nhạt, họ cùng nhau thêu, khi đó cả hai cùng thêu một con vịt quan.
Nhưng tất nhiên, cô sẽ không khai nhận điều đó, vì vậy khi Tiểu Lục mang ví đó đến trước mặt, cô kiên quyết lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro