Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Nữ Nhân Này Khô...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
“Cho dù nàng có cấu kết với người khác hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nàng âm mưu thâm độc. Nàng biết người trong tủ không phải tỷ, nhưng cũng không nói luôn, mà còn đứng đó ngạo mạn với Ngụy quốc phu nhân. Nàng chỉ muốn trì hoãn thời gian, đợi đến khi mọi người sỉ nhục thanh danh của tỷ, nàng ta mới đứng ra làm anh hùng rơm một lần nữa. Nàng làm vậy chỉ để chiếm được cảm tình của Lệ vương phủ và Trưởng tỷ, muốn chứng minh rằng chính mình lợi hại. Không phải nàng ta nói rồi sao? Nàng sợ tỷ sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Lệ vương phủ. Muội đoán, nếu không phải tỷ là người của Lệ vương phủ, gặp phải chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ không giúp tỷ. Bây giờ nàng giúp đỡ tỷ, thứ nhất là để tạo sự tín nhiệm, hai là để có được lòng tin của tỷ. Nàng không phải quan tâm tỷ, mà là vì chính mình." Nam Cung Nhu lạnh lùng nói, tiếp tục khiêu khích.
Trưởng công chúa nghe vậy, tức giận đến run cả người, dùng lòng bàn tay đập vào xà xe, tức giận nói: “Tiện nhân này, tâm cơ sâu như vậy, lâu như vậy lộ diện, làm ta phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, còn ăn hai cái tát của tên khốn đó, thật tức chết ta.”
“Tỷ bị đánh sao? Trưởng tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thay tỷ báo thù. Nếu là ta, khi thấy tỷ gặp nguy hiểm, ta sẽ lao ra cứu tỷ càng sớm càng tốt, căn bản sẽ không tốn thời gian làm mấy việc như thế." Nam Cung Nhu lo lắng nhìn Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa che khuôn mặt đã không còn đỏ bừng từ lâu, cảm kích nói với Nam Cung Nhu: “Nhu Nhi, vẫn là muội tốt với ta, chỉ là lúc đó muội và Đan Nhi đã đi đâu? Ta liên tục kêu cứu, nhưng không có ai tới, dọa chết ta muội biết không?”
Nam Cung Nhu lập tức ôm lấy Trưởng công chúa, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: “Lúc đó muội đã đợi rất lâu, nhưng Đan Nhi không quay lại. Muội lo lắng tỷ say quá, không về được nhà nên đã đến trù phòng tìm Đan Nhi, không ngờ bếp trong trù phòng đều đang được dùng, không có bếp đun canh giải rượu cho tỷ. Đan Nhi vẫn luôn đứng ngốc ở đó đợi bếp. Vẫn là muội phải ném cho trù nương một ít ngân lượng, mới đổi được một bếp nấu canh giải rượu cho tỷ. Kết quả khi muội nấu canh giải rượu xong thì đã xảy ra chuyện rồi."
Trưởng công chúa vừa nghe, hóa ra là như vậy, nút thắt trong lòng lúc này mới được tháo gỡ.
Nàng cầm tay Nam Cung Nhu và nói: "Nhu Nhi, muội thật tốt với ta, còn vì ta mà nấu canh giải rượu. Vừa rồi Vân Nhược Nguyệt nói rằng muội cố tình rời đi. May mà ta không nghe lời nàng, nếu không đã nghĩ oan cho muội rồi."
Đồng tử của Nam Cung Nhu đột nhiên mở rộng, tim thắt lại, "Vương phi thật sự đã nói vậy sao?"
"Đúng vậy, nhưng muội yên tâm, ta căn bản không tin lời nàng. Ta biết nàng và muội bất hòa, muốn ly gián chúng ta, ta cũng không ngốc như vậy."
Nam Cung Nhu trong lòng bừng lửa giận, tiện nhân đó lại dám vạch trần nàng trước mặt Trưởng công chúa.
Người phụ nữ này chắc đã biết họ đang âm mưu gì, nàng biết quá nhiều rồi.
Xem ra không thể giữ lại được.
*****
Bên kia, Ngụy phu nhân đích thân đưa con trai và Lâm Lãng về lại Điển Lễ phủ.
Lúc này, Điển Lễ đại nhân Tần Hồng vừa hạ triều, xe ngựa của hắn cùng xe ngựa của Phủ Quốc công trùng hợp gặp nhau ở lối vào Điển lễ phủ.
Vừa xuống kiệu, hắn đã nhìn thấy ái thê của mình đi xuống từ xe ngựa của Phủ Quốc công, nước mắt giàn giụa, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa gặp chuyện ủy khuất.
Hắn chạy tới, lo lắng hỏi: "Lâm Lãng, nàng sao vậy? Tại sao nàng lại khóc thành thế này? Có ai ức hiếp nàng sao?"
Trưởng công chúa nghe vậy, tức giận đến run cả người, dùng lòng bàn tay đập vào xà xe, tức giận nói: “Tiện nhân này, tâm cơ sâu như vậy, lâu như vậy lộ diện, làm ta phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, còn ăn hai cái tát của tên khốn đó, thật tức chết ta.”
“Tỷ bị đánh sao? Trưởng tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thay tỷ báo thù. Nếu là ta, khi thấy tỷ gặp nguy hiểm, ta sẽ lao ra cứu tỷ càng sớm càng tốt, căn bản sẽ không tốn thời gian làm mấy việc như thế." Nam Cung Nhu lo lắng nhìn Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa che khuôn mặt đã không còn đỏ bừng từ lâu, cảm kích nói với Nam Cung Nhu: “Nhu Nhi, vẫn là muội tốt với ta, chỉ là lúc đó muội và Đan Nhi đã đi đâu? Ta liên tục kêu cứu, nhưng không có ai tới, dọa chết ta muội biết không?”
Nam Cung Nhu lập tức ôm lấy Trưởng công chúa, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: “Lúc đó muội đã đợi rất lâu, nhưng Đan Nhi không quay lại. Muội lo lắng tỷ say quá, không về được nhà nên đã đến trù phòng tìm Đan Nhi, không ngờ bếp trong trù phòng đều đang được dùng, không có bếp đun canh giải rượu cho tỷ. Đan Nhi vẫn luôn đứng ngốc ở đó đợi bếp. Vẫn là muội phải ném cho trù nương một ít ngân lượng, mới đổi được một bếp nấu canh giải rượu cho tỷ. Kết quả khi muội nấu canh giải rượu xong thì đã xảy ra chuyện rồi."
Trưởng công chúa vừa nghe, hóa ra là như vậy, nút thắt trong lòng lúc này mới được tháo gỡ.
Nàng cầm tay Nam Cung Nhu và nói: "Nhu Nhi, muội thật tốt với ta, còn vì ta mà nấu canh giải rượu. Vừa rồi Vân Nhược Nguyệt nói rằng muội cố tình rời đi. May mà ta không nghe lời nàng, nếu không đã nghĩ oan cho muội rồi."
Đồng tử của Nam Cung Nhu đột nhiên mở rộng, tim thắt lại, "Vương phi thật sự đã nói vậy sao?"
"Đúng vậy, nhưng muội yên tâm, ta căn bản không tin lời nàng. Ta biết nàng và muội bất hòa, muốn ly gián chúng ta, ta cũng không ngốc như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Cung Nhu trong lòng bừng lửa giận, tiện nhân đó lại dám vạch trần nàng trước mặt Trưởng công chúa.
Người phụ nữ này chắc đã biết họ đang âm mưu gì, nàng biết quá nhiều rồi.
Xem ra không thể giữ lại được.
*****
Bên kia, Ngụy phu nhân đích thân đưa con trai và Lâm Lãng về lại Điển Lễ phủ.
Lúc này, Điển Lễ đại nhân Tần Hồng vừa hạ triều, xe ngựa của hắn cùng xe ngựa của Phủ Quốc công trùng hợp gặp nhau ở lối vào Điển lễ phủ.
Vừa xuống kiệu, hắn đã nhìn thấy ái thê của mình đi xuống từ xe ngựa của Phủ Quốc công, nước mắt giàn giụa, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa gặp chuyện ủy khuất.
Hắn chạy tới, lo lắng hỏi: "Lâm Lãng, nàng sao vậy? Tại sao nàng lại khóc thành thế này? Có ai ức hiếp nàng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro