Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Tư Mã Thành Châ...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
Mặc dù đã đắm chìm trong thế giới Đạo giáo nhiều năm nhưng hắn chưa bao giờ nghiên cứu vấn đề này.
Hắn suy nghĩ một lúc, trong đầu không có câu trả lời như vậy, sau đó nói: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy, làm gì có sự kết hợp của gương chiếu yêu và trảm yêu kiếm, ngươi là đang nói năng hồ đồ.”
Vân Nhược Nguyệt khịt mũi lạnh giọng nói:”Không phải ngươi là đạo sĩ lợi hại sao? Kiến thức cơ bản như vậy thậm chí còn không biết. Hãy để ta nói cho ngươi biết rằng chủ sở hữu của chúng là Tư Mã Thành Chân vào thời cổ đại. Tư Mã Thành Chân, nhờ có hai món bảo bối này, ông đã bắt được vô số yêu quái lợi hại, sự bán công bội(làm ít được nhiều). Ngươi đến cả tổ tiên mình còn không biết, sao dám tự xưng là đạo sĩ? Ta cho rằng ngươi chính là yêu đạo. Ngươi không biết gì về những thứ đó. Hắn chỉ là một đạo sĩ giả, chẳng phải là đạo sĩ lợi hại bắt yêu trừ ma gì cả. "
Vân Nghị bị lời nói của Vân Nhược Nguyệt làm cho choáng váng. Hắn run rẩy chỉ vào Vân Nhược Nguyệt. Vị Vương phi này quả thật khó đối phó, nàng rất khác với những nữ tử bình thường.
Hắn chưa bao giờ nghe nói đến tổ tiên mà nàng đang nói đến, hắn cũng không biết gì về hai thứ bảo bối kia.
"Ngươi, ngươi bịa ra chuyện này, công chúa, Nhu phu nhân, mọi người đừng tin nàng. Ta học Đạo giáo nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng nghe nói đến Tư Mã Thành Chân. Tổ tiên chúng ta không có người như vậy, chắc chắn là do nàng bịa đặt ra." Vân Nghị tức giận đến mức hất râu trừng mắt nhìn Vân Nhược Nguyệt, trong mắt hiện rõ sát khí cùng quyết tâm sẽ giết chết nàng.
"Ai nói không? Ngươi ngu dốt nên mới nói không biết. Ngay cả một Vương phi bình thường như ta cũng từng nghe đến cái tên này, nhưng ngươi lại không biết, chậc chậc." Vân Nhược Nguyệt còn tặc lưỡi hai lần.
Trước khi nói ra, nàng còn chẳng biết Vân Nghị có biết cái này hay không.
Nàng chỉ dùng tên của vị đạo sĩ mà nàng nhớ được khi xem phim thời hiện đại và bịa ra để đánh lừa Vân Nghị.
Không ngờ, Vân Nghị thực sự không biết.
Điều này cũng tốt, nó có thể chứng minh hắn không hề tốt, vạch trần được bộ mặt của hắn cho Trưởng công chúa biết.
Một đạo sĩ chân chính bắt được yêu quái sẽ không nhầm người với yêu quái.
Thấy Vân Nhược Nguyệt có vẻ nghiêm túc cùng tự tin, hình như là không nói dối, Trưởng công chúa và những người đều nhìn Vân Nghị với vẻ nghi ngờ.
Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao ngay cả tổ tiên của hắn cũng không biết?
Vân Nghị nghe vậy thì trở nên lo lắng, tức giận nói: “Vương phi có thể đã nghe qua rồi, nhưng bần đạo chưa bao giờ nghe ai nhắc đến, người khác chắc cũng vậy. Ở đây chẳng có ai biết về Tư Mã Thành Chân, chỉ có một mình Vương phi, hoặc là người bịa ra, hoặc là bởi vì ngươi là yêu quái, chỉ có yêu quái mới quen người bắt yêu quái hơn người bình thường. Bởi vì chúng ta là thiên địch của ngươi, đối với ngươi mà nói quen biết chúng ta là chuyện bình thường, bằng không, chỉ có một mình ngươi biết chuyện này, người giải thích thế nào?”
Nam Cung Nhu nghe vậy, ở một bên nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, Vân Nghị đạo sĩ nói đúng. Chúng ta cũng chưa biết về người này. Chẳng lẽ Tư Mã Thành Chân đã từng bắt được tỷ tỷ của ta? Đó là lý do tại tỷ tỷ lại có ấn tượng với ông ấy?”
Vân Nhược Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Nam Cung Nhu.
Trưởng công chúa nghe vậy, cảm thấy Nam Cung Nhu và Vân Nghị nói có lý, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm với nàng, Vân Nhược Nguyệt, ngươi là ác linh, đã chiếm hữu thân thể của người khác, ngươi tốt nhất nên hiện nguyên hình đi, bằng không nếu tiếp tục gây rối, trong phủ làm sao có những tháng ngày yên bình?”
Hắn suy nghĩ một lúc, trong đầu không có câu trả lời như vậy, sau đó nói: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy, làm gì có sự kết hợp của gương chiếu yêu và trảm yêu kiếm, ngươi là đang nói năng hồ đồ.”
Vân Nhược Nguyệt khịt mũi lạnh giọng nói:”Không phải ngươi là đạo sĩ lợi hại sao? Kiến thức cơ bản như vậy thậm chí còn không biết. Hãy để ta nói cho ngươi biết rằng chủ sở hữu của chúng là Tư Mã Thành Chân vào thời cổ đại. Tư Mã Thành Chân, nhờ có hai món bảo bối này, ông đã bắt được vô số yêu quái lợi hại, sự bán công bội(làm ít được nhiều). Ngươi đến cả tổ tiên mình còn không biết, sao dám tự xưng là đạo sĩ? Ta cho rằng ngươi chính là yêu đạo. Ngươi không biết gì về những thứ đó. Hắn chỉ là một đạo sĩ giả, chẳng phải là đạo sĩ lợi hại bắt yêu trừ ma gì cả. "
Vân Nghị bị lời nói của Vân Nhược Nguyệt làm cho choáng váng. Hắn run rẩy chỉ vào Vân Nhược Nguyệt. Vị Vương phi này quả thật khó đối phó, nàng rất khác với những nữ tử bình thường.
Hắn chưa bao giờ nghe nói đến tổ tiên mà nàng đang nói đến, hắn cũng không biết gì về hai thứ bảo bối kia.
"Ngươi, ngươi bịa ra chuyện này, công chúa, Nhu phu nhân, mọi người đừng tin nàng. Ta học Đạo giáo nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng nghe nói đến Tư Mã Thành Chân. Tổ tiên chúng ta không có người như vậy, chắc chắn là do nàng bịa đặt ra." Vân Nghị tức giận đến mức hất râu trừng mắt nhìn Vân Nhược Nguyệt, trong mắt hiện rõ sát khí cùng quyết tâm sẽ giết chết nàng.
"Ai nói không? Ngươi ngu dốt nên mới nói không biết. Ngay cả một Vương phi bình thường như ta cũng từng nghe đến cái tên này, nhưng ngươi lại không biết, chậc chậc." Vân Nhược Nguyệt còn tặc lưỡi hai lần.
Trước khi nói ra, nàng còn chẳng biết Vân Nghị có biết cái này hay không.
Nàng chỉ dùng tên của vị đạo sĩ mà nàng nhớ được khi xem phim thời hiện đại và bịa ra để đánh lừa Vân Nghị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ, Vân Nghị thực sự không biết.
Điều này cũng tốt, nó có thể chứng minh hắn không hề tốt, vạch trần được bộ mặt của hắn cho Trưởng công chúa biết.
Một đạo sĩ chân chính bắt được yêu quái sẽ không nhầm người với yêu quái.
Thấy Vân Nhược Nguyệt có vẻ nghiêm túc cùng tự tin, hình như là không nói dối, Trưởng công chúa và những người đều nhìn Vân Nghị với vẻ nghi ngờ.
Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao ngay cả tổ tiên của hắn cũng không biết?
Vân Nghị nghe vậy thì trở nên lo lắng, tức giận nói: “Vương phi có thể đã nghe qua rồi, nhưng bần đạo chưa bao giờ nghe ai nhắc đến, người khác chắc cũng vậy. Ở đây chẳng có ai biết về Tư Mã Thành Chân, chỉ có một mình Vương phi, hoặc là người bịa ra, hoặc là bởi vì ngươi là yêu quái, chỉ có yêu quái mới quen người bắt yêu quái hơn người bình thường. Bởi vì chúng ta là thiên địch của ngươi, đối với ngươi mà nói quen biết chúng ta là chuyện bình thường, bằng không, chỉ có một mình ngươi biết chuyện này, người giải thích thế nào?”
Nam Cung Nhu nghe vậy, ở một bên nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, Vân Nghị đạo sĩ nói đúng. Chúng ta cũng chưa biết về người này. Chẳng lẽ Tư Mã Thành Chân đã từng bắt được tỷ tỷ của ta? Đó là lý do tại tỷ tỷ lại có ấn tượng với ông ấy?”
Vân Nhược Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Nam Cung Nhu.
Trưởng công chúa nghe vậy, cảm thấy Nam Cung Nhu và Vân Nghị nói có lý, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm với nàng, Vân Nhược Nguyệt, ngươi là ác linh, đã chiếm hữu thân thể của người khác, ngươi tốt nhất nên hiện nguyên hình đi, bằng không nếu tiếp tục gây rối, trong phủ làm sao có những tháng ngày yên bình?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro