Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Tuyệt Sắc Giai...
Cô Tô Tiểu Thất
2024-11-23 16:47:40
Chiếc váy dài này được thêu hoa mộc lan màu trắng nhạt, trông rất tao nhã, chất liệu cũng là loại cao cấp, mang lên người giống như đang tỏa sáng, không sợ cướp ánh đèn sân khấu của người khác, nhưng cũng không sợ làm Chu Hiên Thần mất mặt.
Trên đầu nàng chỉ có một chiếc kẹp tóc băng ngọc hình cánh bướm, trên người cũng không có phụ kiện lộng lẫy nhưng trông nàng vẫn tươi tắn và thanh tú, trông giống như nàng tiên lạc tinh nghịch lạc vào thế giới này.
Vì mục đích chính của Vân Nhược Nguyệt là chữa bệnh cho Ngụy phu nhân rồi về luôn, không tham gia buổi thưởng hoa nên nàng ăn mặc rất đơn giản.
Sau khi thay quần áo xong, Vân Nhược Nguyệt dẫn theo Phượng Nhi, cầm hộp thuốc lên xe ngựa của Vương phủ, đi tới phủ Ngụy Công tước.
Tuy nhiên, hai chiếc xe ngựa lớn có thêu chữ "Lệ" đã được Trưởng công chúa và Nam Cung Nhu trưng dụng.
Khi đến lượt Vân Nhược Nguyệt, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh lam, không những không có dòng chữ "Lệ vương phủ" mà thậm chí còn không có một chiếc cờ nào trên đó, chứng tỏ đã lâu không được dùng đến, chắc hẳn là một chiếc xe dự phòng.
Lúc này Nam Cung Nhu và Trưởng công chúa đã đến phủ Công tước.
Sau khi Vân Nhược Nguyệt đến phủ công tước, nàng cùng Phượng Nhi xuống xe, mới phát hiện xung quanh lối vào phủ công tước có rất nhiều xe ngựa, bên trong có rất nhiều phu nhân quan chức đang đứng ở lối canh gác, từng người từng người lấy ra thiếp.
Vân Nhược Nguyệt vừa xuống xe ngựa, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Ngay khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt và bộ váy trắng thanh lịch của nàng, tất cả đều khẽ thốt lên.
"Vị mỹ nhân tuyệt sắc này là ai? Tuyệt sắc giai nhân, bạch y tung bay, trông thật giống tiên nữ hạ phàm a. Tại sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy nàng ấy ở kinh thành ?"
“Đúng a, ta chưa từng nhìn thấy mĩ nhân nào đẹp như thế này, nàng ấy từ đâu tới đây vậy?”
“Chiếc xe ngựa đưa nàng tới rất tồi tàn, cũng không cắm cờ. Ta không biết nàng đến từ nhà nào."
"Các người nhìn đi xemtóc nàng được búi cao phi tiên, nàng hẳn là đã thành thân rồi. Nhưng ta chưa từng nghe nói đến nữ nhân nào ở kinh thành lại xinh đẹp như vậy, khí chất quá cao quý, không biết nàng là người nhà nào."
“Nàng đi chiếc xe ngựa phổ thông, một người có khí chất cao quý như vậy lại ngồi trên chiếc xe ngựa đó, thật kỳ lạ.”
“Các người nhìn kỹ lại đi, nó không hẳn là một chiếc xe ngựa bình thường. Trên đó được thêu hoa văn tối màu, hơn nữa lại được thêu ở cả hai mặt, nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại rất quý hiếm, đó là loại vải tốt nhất chỉ có ở trong hoàng cung. Các người lại nhìn trang phục của nàng đi, bề ngoài trông đơn giản, nhưng bên trên được thêu bạc, có hoa văn tối, loại vải này có tên là gấm Phổ Quang, so với gấm Vân Nam còn quý hơn vài bậc. Bộ y phục này nhìn thì không đắt nhưng thật ra lại rất có giá trị.
"Ra là như vậy, vậy vị phu nhân này lao lịch hẳn rất cao quý, nàng đến từ gia đình có thế lực.”
Mọi người nghe vậy thì đều muốn tiến tới kết thân với Vân Nhược Nguyệt.
Nếu biết đây chính là con quái vật xấu xí mà trước đây họ khinh thường, có lẽ họ sẽ tức giận đến hộc máu.
Vân Nhược Nguyệt không ngờ rằng vừa xuống xe, nàng sẽ nghe thấy một tràng bàn tán xôn xao ở hiện trường.
Và nhân vật chính của tin đồn này hóa ra lại là nàng.
Nàng nhanh chóng dẫn Phượng Nhi đến cổng phủ công tước để tránh bị những người phụ nữ này bàn tán nữa.
Nàng bước tới đưa thiệp mời cho người gác cổng, người gác cổng kiểm tra rồi nói: "Thì ra là phu nhân của phủ Lệ vương, Lệ vương phi, mời vào." Vân Nhược Nguyệt nhận lại thiệp rồi gật đầu bước vào.
Ngay khi nàng rời đi, mọi người lại bắt đầu nói chuyện.
"Thì ra nàng là thê tử của Lệ Vương gia, khó trách nàng lại có khí chất cao quý như vậy, xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là thê thiếp mới cưới của Lệ Vương, đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Nhu?"
Trên đầu nàng chỉ có một chiếc kẹp tóc băng ngọc hình cánh bướm, trên người cũng không có phụ kiện lộng lẫy nhưng trông nàng vẫn tươi tắn và thanh tú, trông giống như nàng tiên lạc tinh nghịch lạc vào thế giới này.
Vì mục đích chính của Vân Nhược Nguyệt là chữa bệnh cho Ngụy phu nhân rồi về luôn, không tham gia buổi thưởng hoa nên nàng ăn mặc rất đơn giản.
Sau khi thay quần áo xong, Vân Nhược Nguyệt dẫn theo Phượng Nhi, cầm hộp thuốc lên xe ngựa của Vương phủ, đi tới phủ Ngụy Công tước.
Tuy nhiên, hai chiếc xe ngựa lớn có thêu chữ "Lệ" đã được Trưởng công chúa và Nam Cung Nhu trưng dụng.
Khi đến lượt Vân Nhược Nguyệt, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh lam, không những không có dòng chữ "Lệ vương phủ" mà thậm chí còn không có một chiếc cờ nào trên đó, chứng tỏ đã lâu không được dùng đến, chắc hẳn là một chiếc xe dự phòng.
Lúc này Nam Cung Nhu và Trưởng công chúa đã đến phủ Công tước.
Sau khi Vân Nhược Nguyệt đến phủ công tước, nàng cùng Phượng Nhi xuống xe, mới phát hiện xung quanh lối vào phủ công tước có rất nhiều xe ngựa, bên trong có rất nhiều phu nhân quan chức đang đứng ở lối canh gác, từng người từng người lấy ra thiếp.
Vân Nhược Nguyệt vừa xuống xe ngựa, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Ngay khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt và bộ váy trắng thanh lịch của nàng, tất cả đều khẽ thốt lên.
"Vị mỹ nhân tuyệt sắc này là ai? Tuyệt sắc giai nhân, bạch y tung bay, trông thật giống tiên nữ hạ phàm a. Tại sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy nàng ấy ở kinh thành ?"
“Đúng a, ta chưa từng nhìn thấy mĩ nhân nào đẹp như thế này, nàng ấy từ đâu tới đây vậy?”
“Chiếc xe ngựa đưa nàng tới rất tồi tàn, cũng không cắm cờ. Ta không biết nàng đến từ nhà nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các người nhìn đi xemtóc nàng được búi cao phi tiên, nàng hẳn là đã thành thân rồi. Nhưng ta chưa từng nghe nói đến nữ nhân nào ở kinh thành lại xinh đẹp như vậy, khí chất quá cao quý, không biết nàng là người nhà nào."
“Nàng đi chiếc xe ngựa phổ thông, một người có khí chất cao quý như vậy lại ngồi trên chiếc xe ngựa đó, thật kỳ lạ.”
“Các người nhìn kỹ lại đi, nó không hẳn là một chiếc xe ngựa bình thường. Trên đó được thêu hoa văn tối màu, hơn nữa lại được thêu ở cả hai mặt, nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại rất quý hiếm, đó là loại vải tốt nhất chỉ có ở trong hoàng cung. Các người lại nhìn trang phục của nàng đi, bề ngoài trông đơn giản, nhưng bên trên được thêu bạc, có hoa văn tối, loại vải này có tên là gấm Phổ Quang, so với gấm Vân Nam còn quý hơn vài bậc. Bộ y phục này nhìn thì không đắt nhưng thật ra lại rất có giá trị.
"Ra là như vậy, vậy vị phu nhân này lao lịch hẳn rất cao quý, nàng đến từ gia đình có thế lực.”
Mọi người nghe vậy thì đều muốn tiến tới kết thân với Vân Nhược Nguyệt.
Nếu biết đây chính là con quái vật xấu xí mà trước đây họ khinh thường, có lẽ họ sẽ tức giận đến hộc máu.
Vân Nhược Nguyệt không ngờ rằng vừa xuống xe, nàng sẽ nghe thấy một tràng bàn tán xôn xao ở hiện trường.
Và nhân vật chính của tin đồn này hóa ra lại là nàng.
Nàng nhanh chóng dẫn Phượng Nhi đến cổng phủ công tước để tránh bị những người phụ nữ này bàn tán nữa.
Nàng bước tới đưa thiệp mời cho người gác cổng, người gác cổng kiểm tra rồi nói: "Thì ra là phu nhân của phủ Lệ vương, Lệ vương phi, mời vào." Vân Nhược Nguyệt nhận lại thiệp rồi gật đầu bước vào.
Ngay khi nàng rời đi, mọi người lại bắt đầu nói chuyện.
"Thì ra nàng là thê tử của Lệ Vương gia, khó trách nàng lại có khí chất cao quý như vậy, xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là thê thiếp mới cưới của Lệ Vương, đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Nhu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro