Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Đệ Đệ Này Không...
Mộc Tiểu Phàm
2024-09-13 05:00:04
Mà mâu thuẫn giữa Mộc Thừa Huyên và Nghiêm Hoành Nhứ chính là, nàng chỉ có Kim Đan kỳ, mà tên tiểu phế vật Mộc Thừa Quỳ kia chỉ có Trúc Cơ kỳ. Trong khi Nghiêm Hoành Nhứ đã là Nguyên Anh kỳ.
Tuy rằng Mộc Thừa Huyên ba mươi sáu tuổi Kim Đan, đã có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
Có lẽ ở xã hội hiện đại, ba mươi sáu tuổi là một cái thời khắc đứng trước nguy cơ bị sa thải vì tuổi già, nhưng là tại không sống tới trăm tuổi đều tính tráng niên mất sớm Tu Chân giới, đặc biệt là đã " Trăm tuổi lão nhân " Nghiêm Hoành Nhứ xem ra, Mộc Thừa Huyên thật sự là tuổi còn rất trẻ, hoàn toàn không có tư lịch, thậm chí liền đệ tử của hắn tuổi tác đều so với nàng phải lớn hơn.
Hơn nữa nàng còn là nữ nhân.
Cho nên Nghiêm Hoành Nhứ cảm thấy đương nhiên là do hắn tới kế thừa Đan Phượng đảo.
Mộc Thừa Huyên cũng không thèm nói năng quanh co với hắn, trực tiếp nói cho hắn biết, trừ phi chính mình chết, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đã nói đến đây, Nguyễn Hiểu Vân liền hỏi về những khó khăn hiện tại Đan Phượng đảo phải đối mặt, cô kỳ thật trong lòng đặc biệt lo lắng, Mộc Thừa Huyên dưới tình huống rõ ràng đã rất khó khăn còn phải chiếu cố cô ấy cái này gánh nặng.
Mộc Thừa Huyên vốn không muốn nói, cuối cùng không lay chuyển được ánh mắt đáng thương của Nguyễn Hiểu Vân, cuối cùng vẫn nói thật.
Đan Phượng đảo hiện tại vấn đề lớn nhất vẫn là tu vi của mình không đủ để Phượng Hoàng hoàn toàn nghe lời.
Đan Phượng đảo có thể hoành hành ở tu chân giới nhiều năm, dựa vào một loại linh dược độc môn có thể tạm hoãn thời gian suy yếu cũng như sắp tới tử vong của tu chân giả không thể đột phá cảnh giới - - Phượng Linh Đan.
Tạm dừng thời gian, cho người ta một cơ hội giãy giụa cuối cùng.
Nói đơn giản một chút, chính là linh dược kéo dài mạng sống.
Kỳ thật cũng giống như phàm nhân, người tu chân cũng có hạn chế tuổi thọ. Tu vi đẳng cấp càng cao, tuổi thọ càng dài.
Chỉ có sau khi đạt tới Hóa Thần kỳ mới có thể làm được cái gọi là trường sinh bất lão. Nhưng trước đó, tất cả mọi người vẫn sẽ bị tử vong truy đuổi.
Đối với bất luận kẻ nào mà nói, sinh mệnh đều là vô giá, người tu chân cũng là như thế, cho nên thứ tốt như vậy, tự nhiên là ngàn vàng khó cầu, hơn nữa còn là Đan Phượng đảo độc nhất vô nhị, nguyên nhân là trong đó có một loại thành phần chính là nước mắt Phượng Hoàng.
Mộc Thừa Huyên bất đắc dĩ nhìn về phía Phượng Hoàng nhỏ đi một chút, tựa như một con gà con đang làm nũng trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân:
" Lúc mẹ ta còn sống, nó còn cho chút mặt mũi, mấy chục năm rơi một giọt nước mắt. Mười năm trước cha mẹ ta đi, nó liền không còn nghe lời nữa. "
Tuy rằng Mộc Thừa Huyên ba mươi sáu tuổi Kim Đan, đã có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
Có lẽ ở xã hội hiện đại, ba mươi sáu tuổi là một cái thời khắc đứng trước nguy cơ bị sa thải vì tuổi già, nhưng là tại không sống tới trăm tuổi đều tính tráng niên mất sớm Tu Chân giới, đặc biệt là đã " Trăm tuổi lão nhân " Nghiêm Hoành Nhứ xem ra, Mộc Thừa Huyên thật sự là tuổi còn rất trẻ, hoàn toàn không có tư lịch, thậm chí liền đệ tử của hắn tuổi tác đều so với nàng phải lớn hơn.
Hơn nữa nàng còn là nữ nhân.
Cho nên Nghiêm Hoành Nhứ cảm thấy đương nhiên là do hắn tới kế thừa Đan Phượng đảo.
Mộc Thừa Huyên cũng không thèm nói năng quanh co với hắn, trực tiếp nói cho hắn biết, trừ phi chính mình chết, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đã nói đến đây, Nguyễn Hiểu Vân liền hỏi về những khó khăn hiện tại Đan Phượng đảo phải đối mặt, cô kỳ thật trong lòng đặc biệt lo lắng, Mộc Thừa Huyên dưới tình huống rõ ràng đã rất khó khăn còn phải chiếu cố cô ấy cái này gánh nặng.
Mộc Thừa Huyên vốn không muốn nói, cuối cùng không lay chuyển được ánh mắt đáng thương của Nguyễn Hiểu Vân, cuối cùng vẫn nói thật.
Đan Phượng đảo hiện tại vấn đề lớn nhất vẫn là tu vi của mình không đủ để Phượng Hoàng hoàn toàn nghe lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đan Phượng đảo có thể hoành hành ở tu chân giới nhiều năm, dựa vào một loại linh dược độc môn có thể tạm hoãn thời gian suy yếu cũng như sắp tới tử vong của tu chân giả không thể đột phá cảnh giới - - Phượng Linh Đan.
Tạm dừng thời gian, cho người ta một cơ hội giãy giụa cuối cùng.
Nói đơn giản một chút, chính là linh dược kéo dài mạng sống.
Kỳ thật cũng giống như phàm nhân, người tu chân cũng có hạn chế tuổi thọ. Tu vi đẳng cấp càng cao, tuổi thọ càng dài.
Chỉ có sau khi đạt tới Hóa Thần kỳ mới có thể làm được cái gọi là trường sinh bất lão. Nhưng trước đó, tất cả mọi người vẫn sẽ bị tử vong truy đuổi.
Đối với bất luận kẻ nào mà nói, sinh mệnh đều là vô giá, người tu chân cũng là như thế, cho nên thứ tốt như vậy, tự nhiên là ngàn vàng khó cầu, hơn nữa còn là Đan Phượng đảo độc nhất vô nhị, nguyên nhân là trong đó có một loại thành phần chính là nước mắt Phượng Hoàng.
Mộc Thừa Huyên bất đắc dĩ nhìn về phía Phượng Hoàng nhỏ đi một chút, tựa như một con gà con đang làm nũng trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân:
" Lúc mẹ ta còn sống, nó còn cho chút mặt mũi, mấy chục năm rơi một giọt nước mắt. Mười năm trước cha mẹ ta đi, nó liền không còn nghe lời nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro