Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Mộc Thừa Huyên:...
Mộc Tiểu Phàm
2024-09-13 05:00:04
===============
Nhìn bộ dạng khó hiểu của Mộc Thừa Huyên, Nguyễn Hiểu Vân giải thích: " Lúc đó ở chỗ chúng em, mỗi nhà chỉ có thể sinh một đứa. Bọn họ muốn con trai, cho nên, em sinh ra, chính là ngoài ý muốn. "
Mặc dù nói rất hàm súc mà ngắn gọn, nhưng Mộc Thừa Huyên vẫn nghe hiểu.
Mộc Thừa Huyên không vui nhướng mày: " Cho nên bọn họ muốn giết em? "
Nguyễn Hiểu Vân cười: " Không có gan. Chỉ là không biết nghe ai nói, nếu đứa con đầu tiên tàn tật, có thể được trời ưng thuận sinh đứa con thứ hai. "
Sau đó đôi cha mẹ ngu xuẩn và tàn nhẫn này, liền sinh ra đứa con gái khỏe mạnh của mình, đánh thành tàn tật.
Năm đó, Nguyễn Hiểu Vân năm tuổi.
Mộc Thừa Huyên nghiến răng một cái, dùng giọng điệu nguyền rủa hỏi: " Cho nên, sau đó bọn họ như nguyện sinh được con trai sao? "
Nguyễn Hiểu Vân: " Không có, vừa mới mang thai, đi bệnh viện... Ừ, lúc đi khám bác sĩ, gặp tai nạn xe cộ, đều chết. "
Tuy rằng không biết phàm nhân bên kia có xe gì có thể lập tức giết chết hai người, thế nhưng vừa nghe lời này Mộc Thừa Huyên nháy mắt mặt mày đều giãn ra, đối với kết cục này cảm thấy thập phần thoải mái.
Có lẽ là biểu tình của cô ấy thay đổi quá rõ ràng, Nguyễn Hiểu Vân không khỏi nở nụ cười.
Mộc Thừa Huyên cũng không cảm thấy xấu hổ, nói trắng ra: " Nếu tỷ nói tỷ cảm thấy bọn họ rất xứng đáng, em sẽ không vui sao? "
Nguyễn Hiểu Vân lắc đầu, sợi tóc mềm mại lắc lư bên khuôn mặt trắng nõn: " Không đâu. "
Dừng một chút, cô nói thêm: " Bởi vì em cũng cảm thấy như vậy. "
Cha mẹ sau khi chết, cô liền vào cô nhi viện, vẫn ở đến năm ngoái mười sáu tuổi, mới cùng cô nhi viện bên trong cộng đồng lớn lên Kỳ Kỳ tỷ cùng nhau rời đi ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì cô nhi viện nằm ở núi rừng, hơn nữa tường viện rách nát cái gì cũng không ngăn được, luôn có động vật nhỏ tới chơi, vì vậy mà Nguyễn Hiểu Vân từ nhỏ đã đặc biệt thân cận với động vật.
Rời khỏi cô nhi viện về sau, cô cũng tìm cái tiểu khu bên cạnh bác sĩ thú y phòng khám làm việc vặt, phụ trách cho động vật băng bó vết thương hoặc là tắm rửa các loại chuyện đơn giản.
( Lúc đi tìm việc, chủ phòng khám thú y nhìn thấy Nguyễn Hiểu Vân vẫn ngồi trên xe lăn, còn tưởng rằng hai cô gái này đến để quay clip hài hước chọc cười. Kết quả là, khi nhìn thấy con Husky phá hoại nhất đang được gửi gắm, chỉ cần Nguyễn Hiểu Vân chạm nhẹ một cái, nó lập tức biến thành con cún ngoan ngoãn, khiến ông ta kinh ngạc vô cùng ).
Đối với một người hai chân tàn tật mà nói, cuộc sống trong cô nhi viện tuy rằng khổ, nhưng Nguyễn Hiểu Vân phi thường xác định, sẽ không tệ hơn so với gia đình trước kia.
Lạc quan và dễ thỏa mãn, cho tới nay chính là ưu điểm lớn nhất của cô ấy.
Nhìn bộ dạng khó hiểu của Mộc Thừa Huyên, Nguyễn Hiểu Vân giải thích: " Lúc đó ở chỗ chúng em, mỗi nhà chỉ có thể sinh một đứa. Bọn họ muốn con trai, cho nên, em sinh ra, chính là ngoài ý muốn. "
Mặc dù nói rất hàm súc mà ngắn gọn, nhưng Mộc Thừa Huyên vẫn nghe hiểu.
Mộc Thừa Huyên không vui nhướng mày: " Cho nên bọn họ muốn giết em? "
Nguyễn Hiểu Vân cười: " Không có gan. Chỉ là không biết nghe ai nói, nếu đứa con đầu tiên tàn tật, có thể được trời ưng thuận sinh đứa con thứ hai. "
Sau đó đôi cha mẹ ngu xuẩn và tàn nhẫn này, liền sinh ra đứa con gái khỏe mạnh của mình, đánh thành tàn tật.
Năm đó, Nguyễn Hiểu Vân năm tuổi.
Mộc Thừa Huyên nghiến răng một cái, dùng giọng điệu nguyền rủa hỏi: " Cho nên, sau đó bọn họ như nguyện sinh được con trai sao? "
Nguyễn Hiểu Vân: " Không có, vừa mới mang thai, đi bệnh viện... Ừ, lúc đi khám bác sĩ, gặp tai nạn xe cộ, đều chết. "
Tuy rằng không biết phàm nhân bên kia có xe gì có thể lập tức giết chết hai người, thế nhưng vừa nghe lời này Mộc Thừa Huyên nháy mắt mặt mày đều giãn ra, đối với kết cục này cảm thấy thập phần thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là biểu tình của cô ấy thay đổi quá rõ ràng, Nguyễn Hiểu Vân không khỏi nở nụ cười.
Mộc Thừa Huyên cũng không cảm thấy xấu hổ, nói trắng ra: " Nếu tỷ nói tỷ cảm thấy bọn họ rất xứng đáng, em sẽ không vui sao? "
Nguyễn Hiểu Vân lắc đầu, sợi tóc mềm mại lắc lư bên khuôn mặt trắng nõn: " Không đâu. "
Dừng một chút, cô nói thêm: " Bởi vì em cũng cảm thấy như vậy. "
Cha mẹ sau khi chết, cô liền vào cô nhi viện, vẫn ở đến năm ngoái mười sáu tuổi, mới cùng cô nhi viện bên trong cộng đồng lớn lên Kỳ Kỳ tỷ cùng nhau rời đi ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì cô nhi viện nằm ở núi rừng, hơn nữa tường viện rách nát cái gì cũng không ngăn được, luôn có động vật nhỏ tới chơi, vì vậy mà Nguyễn Hiểu Vân từ nhỏ đã đặc biệt thân cận với động vật.
Rời khỏi cô nhi viện về sau, cô cũng tìm cái tiểu khu bên cạnh bác sĩ thú y phòng khám làm việc vặt, phụ trách cho động vật băng bó vết thương hoặc là tắm rửa các loại chuyện đơn giản.
( Lúc đi tìm việc, chủ phòng khám thú y nhìn thấy Nguyễn Hiểu Vân vẫn ngồi trên xe lăn, còn tưởng rằng hai cô gái này đến để quay clip hài hước chọc cười. Kết quả là, khi nhìn thấy con Husky phá hoại nhất đang được gửi gắm, chỉ cần Nguyễn Hiểu Vân chạm nhẹ một cái, nó lập tức biến thành con cún ngoan ngoãn, khiến ông ta kinh ngạc vô cùng ).
Đối với một người hai chân tàn tật mà nói, cuộc sống trong cô nhi viện tuy rằng khổ, nhưng Nguyễn Hiểu Vân phi thường xác định, sẽ không tệ hơn so với gia đình trước kia.
Lạc quan và dễ thỏa mãn, cho tới nay chính là ưu điểm lớn nhất của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro