Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Mộc Thừa Huyên:...
Mộc Tiểu Phàm
2024-09-13 05:00:04
Mộc Thừa Huyên cười rộ lên: " Sao có thể, Đan Phượng đảo chúng ta có rất nhiều thủ hạ, nếu có, nhất định sẽ tìm được cho em. "
Tựa hồ bởi vì đi chính là đường nhỏ, dọc theo đường đi các cô một người cũng không gặp được.
Nguyễn Hiểu Vân rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao Mộc Thừa Huyên nói mình là phàm nhân đầu tiên đi tới Đan Phượng đảo trong mấy trăm năm qua.
Bởi vì Đan Phượng đảo không chỉ là một tòa bình thường đảo, mà là một tòa lơ lửng ở tầng mây trên không đảo.
Khi Mộc Thừa Huyên mang theo cô đi tới biên giới Đan Phượng đảo nhìn xuống, chứng sợ độ cao của Nguyễn Hiểu Vân trong nháy mắt liền tái phát, gắt gao ôm cổ Mộc Thừa Huyên.
Mộc Thừa Huyên: A, sảng khoái!
Ôm một người hai thú đi vào một cái bị nho dây leo vây quanh đầy sân lúc, Mộc Thừa Huyên vẫn đang lảm nhảm: " Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi? Ồ, mười bảy, lớn hơn thằng em phiền phức của tỷ một tuổi. Em nói xem, chỉ hơn một tuổi thôi, sao lại hiểu chuyện nhiều đến thế nhỉ? "
" Nói ra thì, so với em, tỷ vẫn thảm hơn, cũng là cha mẹ đều chết cả. Nhưng mà chết thì chết đi, trước khi chết còn để lại cho tỷ một đệ đệ vô dụng. Quả thực chính là nghiệp chướng. "
" Thấy không, nên mới nói, phần lớn bất hạnh trong đời phụ nữ đều bắt đầu từ khi gặp một người đàn ông. "
" Nếu như chỉ là thành thân gì gì đó, vậy cũng tốt một chút, cùng lắm thì có thể ly hôn. Hắn không ly, liền đánh tới khi hắn ly. Nếu thật sự không được, thì chờ cho anh ta chết. "
" Nhưng mà đệ đệ thì không được, có quan hệ huyết thống, không thể bỏ được. Nó còn nhỏ hơn em, em rất khó mà chờ nó chết trước được. "
" Thậm chí ngay cả khi em chết, có khi còn phải vào chung một mộ với em trai. Đúng là đến chết cũng không thoát được, thảm thật... "
Thái độ của Mộc Thừa Tuyên rất hiện đại, rất nữ quyền, khiến Nguyễn Hiểu Vân nghe mà ngớ người.
Sau một gốc cây đại thụ ở giữa sân, một thanh âm có chút không cam lòng, lại có chút ủy khuất vang lên: " ... Tỷ, em nhắc nhở tỷ một chút, em còn ở chỗ này a. "
Mộc Thừa Huyên đã sớm nhìn thấy góc áo màu xanh phía sau cây, vẻ mặt khinh thường: " Vậy thì sao? "
Mộc Thừa Quỳ lén lút thò nửa cái đầu ra nhìn Nguyễn Hiểu Vân, sau đó lập tức trốn về: " Trời đất ơi! Sao cô ấy vẫn chưa mặc quần áo?!!! "
Hắn trốn quá nhanh, Nguyễn Hiểu Vân chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt bánh bao trắng nõn đáng yêu tràn ngập thiếu niên giống Mộc Thừa Huyên. Sau đó, cô cúi đầu nghi hoặc nhìn chính mình - -
Tựa hồ bởi vì đi chính là đường nhỏ, dọc theo đường đi các cô một người cũng không gặp được.
Nguyễn Hiểu Vân rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao Mộc Thừa Huyên nói mình là phàm nhân đầu tiên đi tới Đan Phượng đảo trong mấy trăm năm qua.
Bởi vì Đan Phượng đảo không chỉ là một tòa bình thường đảo, mà là một tòa lơ lửng ở tầng mây trên không đảo.
Khi Mộc Thừa Huyên mang theo cô đi tới biên giới Đan Phượng đảo nhìn xuống, chứng sợ độ cao của Nguyễn Hiểu Vân trong nháy mắt liền tái phát, gắt gao ôm cổ Mộc Thừa Huyên.
Mộc Thừa Huyên: A, sảng khoái!
Ôm một người hai thú đi vào một cái bị nho dây leo vây quanh đầy sân lúc, Mộc Thừa Huyên vẫn đang lảm nhảm: " Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi? Ồ, mười bảy, lớn hơn thằng em phiền phức của tỷ một tuổi. Em nói xem, chỉ hơn một tuổi thôi, sao lại hiểu chuyện nhiều đến thế nhỉ? "
" Nói ra thì, so với em, tỷ vẫn thảm hơn, cũng là cha mẹ đều chết cả. Nhưng mà chết thì chết đi, trước khi chết còn để lại cho tỷ một đệ đệ vô dụng. Quả thực chính là nghiệp chướng. "
" Thấy không, nên mới nói, phần lớn bất hạnh trong đời phụ nữ đều bắt đầu từ khi gặp một người đàn ông. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Nếu như chỉ là thành thân gì gì đó, vậy cũng tốt một chút, cùng lắm thì có thể ly hôn. Hắn không ly, liền đánh tới khi hắn ly. Nếu thật sự không được, thì chờ cho anh ta chết. "
" Nhưng mà đệ đệ thì không được, có quan hệ huyết thống, không thể bỏ được. Nó còn nhỏ hơn em, em rất khó mà chờ nó chết trước được. "
" Thậm chí ngay cả khi em chết, có khi còn phải vào chung một mộ với em trai. Đúng là đến chết cũng không thoát được, thảm thật... "
Thái độ của Mộc Thừa Tuyên rất hiện đại, rất nữ quyền, khiến Nguyễn Hiểu Vân nghe mà ngớ người.
Sau một gốc cây đại thụ ở giữa sân, một thanh âm có chút không cam lòng, lại có chút ủy khuất vang lên: " ... Tỷ, em nhắc nhở tỷ một chút, em còn ở chỗ này a. "
Mộc Thừa Huyên đã sớm nhìn thấy góc áo màu xanh phía sau cây, vẻ mặt khinh thường: " Vậy thì sao? "
Mộc Thừa Quỳ lén lút thò nửa cái đầu ra nhìn Nguyễn Hiểu Vân, sau đó lập tức trốn về: " Trời đất ơi! Sao cô ấy vẫn chưa mặc quần áo?!!! "
Hắn trốn quá nhanh, Nguyễn Hiểu Vân chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt bánh bao trắng nõn đáng yêu tràn ngập thiếu niên giống Mộc Thừa Huyên. Sau đó, cô cúi đầu nghi hoặc nhìn chính mình - -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro