Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Dịu dàng

ChubbyBunny

2024-11-13 00:44:33

“Là tôi?”

Lâm Thiên Khang bắt đầu kể rõ hơn về chuyện khi xưa cho cô. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn hẳn, nơi đáy mắt tràn ngập tình yêu thương.

Từ Nguyệt nhìn thoáng qua cũng biết, cô bé mà anh nhắc tới có ý nghĩa sâu sắc như thế nào trong cuộc đời anh. Liệu cô có phải là cô bé hàng xóm năm ấy? Hay tất cả mọi thứ đều là sự trùng hợp?

Chú cá voi nhỏ tên Dodo?

Chẳng lẽ anh với cô thật sự là nhân duyên?

Cô thấy nó quen thuộc vô cùng nhưng lại chẳng thể nhớ ra… Có lẽ chuyện này vẫn nên hỏi ông nội, chỉ có ông là người biết rõ nhất.

Bữa ăn diễn ra suôn sẻ, Từ Nguyệt và Lâm Thiên Khang cùng nhau tán ngẫu với nhau nhiều điều từ chuyện công việc qua tới đời sống,…

“Em muốn uống chút rượu không? Ở đây có loại rượu trái cây ngon lắm, cồn cũng không cao có thể uống được.”

“Vậy cũng được.”

Lâm Thiên Khang kêu thử loại rượu nho cho cô uống, dặn nhân viên chọn loại có nồng độ cồn thấp nhất có thể vì anh vẫn chưa biết tửu lượng của cô.

“Ừm, ngon. Như nước ép trái cây vậy.”

“Tốt rồi.”

Tuy nồng độ cồn thấp nhưng ai uống nhiều thì chả say? Khuôn mặt Từ Nguyệt ửng đỏ, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng, giọng nói trở nên quyến rũ hơn.

“Chúng ta đi về thôi.”

“Không có về gì cả, tôi còn uống tiếp được.”

“Đồ nghiện rượu này, em say rồi.”

“Tôi không say, tôi muốn uống tiếp.”

“Mau, về thôi. Đừng bướng nữa.”

Lâm Thiên Khang định bế bổng cô lên thì bị cô ngăn lại. Cô kéo cà vạt anh, hỏi.

“Cô gái lúc chiều là ai?”

“Không có gì đâu, cô ta xin số nhưng tôi không cho.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ồ…Anh thích cô ta không?”

“Không thích. Người tôi thích là em.”

“Sao anh lại thích tôi?”

“Tôi không biết, chỉ là tôi thích em.”

Từ Nguyệt im lặng, bàn tay nắm lấy cà vạt đã nới lỏng. Cô gục vào lòng anh ngủ quên mất. Lâm Thiên Khang thấy vậy cũng chỉ bật cười, bế cô đi ra xe.

“Từ Nguyệt, tỉnh dậy một chút đi. Tôi đưa em về nhà nhé?”

“Không về đâu.”

“Sao lại không?”

Nhìn thấy Từ Nguyệt nũng nịu, Lâm Thiên Khang bất giác trở nên mềm mỏng và nơi đáy mắt ẩn chứa sự cưng chiều vô đối.

“Giờ này…ông nội ngủ rồi nếu về ông có thể giật mình thức giấc.”

“Vậy qua nhà tôi ngủ nhé?”

“Ưm…”

Chỉ đáp lại một tiếng kêu khẽ, Từ Nguyệt đã dựa vào cửa kính mà ngủ.

Lâm Thiên Khang điều chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh trong xe, hạ thấp lưng ghế rồi cởi bỏ áo ngoài đắp lên người cô.

Cô gái nhỏ yên tĩnh nằm ngủ ngon lành trên xe, trái tim Lâm Thiên Khang bất giác đập mạnh.

…----------------…

Từ đây chạy về nhà chính khá xa, nên anh chỉ ghé tạm qua căn nhà mà thỉnh thoảng đi công việc ở gần đây anh mới qua ở. Căn nhà cứ nửa tháng sẽ có người đến dọn một lần nên mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp và không có bụi bặm.

Lâm Thiên Khang để xe vào gara rồi bế cô vào nhà.

Anh đặt cô lên giường, chỉnh lại tư thế ngủ, đắp chăn cẩn thận cho cô mới ra ngoài.

Lâm Thiên Khang tắm rửa ở phòng khác, mặc bộ đồ ngủ thoải mái rồi ra ban công làm việc. Thật ra, anh bị cận nhưng đa phần anh đều đeo kính áp tròng khi ra ngoài nên chẳng mấy ai nhận ra.

Dáng vẻ người đàn ông ngồi ngoài ban công chăm chú vào công việc, ngón tay dài gõ thoăn thoắt trên bàn phím, thỉnh thoảng lại đưa tay đẩy kính lên và nhâm nhi tách cà phê nóng hổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trông vừa đẹp trai, vừa phong lưu quyến rũ phái nữ vô cùng. Anh như bức tranh tuyệt đẹp mà ai cũng chỉ dám ngắm chứ không dám đụng vào.

Ánh trăng sáng chiếu rọi vào bóng dáng ấy, lấp lánh, yên bình và còn pha một chút vẻ bí ẩn khiến con người ta muốn khám phá. Họ muốn bắt lấy anh để lột trần toàn bộ sự thật của cái đẹp. Tham lam muốn chiếm anh làm của riêng.

Cả khung cảnh đẹp tựa bức tranh ấy đều thu vào tầm mắt của cô gái nhỏ đang đứng nép ở phía cánh cửa phòng.

Cảm nhận được ánh mắt, Lâm Thiên Khang biết ngay là cô.

“Em sao vậy? Vào đây, tôi pha chút đồ giải rượu cho em trong bình kìa.”

“Vâng.”

Cô bẽn lẽn đi tới gần anh, nhận chiếc bình nước mà uống một ngụm.

“Được chứ? Tôi pha hơi thiên ngọt vì sợ đắng quá em uống không nổi.”

“Vâng được ạ.”

“Em tắm nổi không? Ở đây không có đồ nữ nên có gì mặc tạm đồ tôi đi. Hơi rộng một chút, mặc thành đầm cũng được.”

“Được ạ?”

“Ừ, nhà tắm phía kia cứ vào tắm đi. Tôi lấy đồ cho.”

“Vâng, tôi cảm ơn.”

Từ Nguyệt vào phòng tắm lúc lâu thì đi ra, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm thơm ngát.

Lâm Thiên Khang lấy cho cô một chiếc áo sơ mi đen dày dặn, anh cao tới tận m8 còn cô chỉ có m65 nên áo anh thành ra lại dài tới gần đầu gối của cô.

Cô bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn vẫn đang lau mớ tóc ướt.

“Anh có máy sấy không?”

“Có, trong hộc tủ để tôi sấy cho em.”

“Thôi khỏi cần đâu tôi tự sấy được.”

“Em cứ ở yên đi để tôi.”

Từ Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ đợi người đàn ông sấy tóc cho. Bàn tay lành lạnh của anh lâu lâu lại chạm trúng vào gáy cô, hơi lạnh đột ngột khiến cô rùng mình giây lát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Số ký tự: 0