Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Quen biết

ChubbyBunny

2024-11-13 00:44:33

“Angle, mau mở cửa ra.”

“Ngài đây tìm tôi có chuyện gì?”

Cô ả mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, mái tóc vàng óng ả vừa được gội xong nên thỉnh thoảng lại nhỏ một vài giọt nước.

“Tôi cần tìm cô nói chuyện.”

“Anh có hứng thú với tôi rồi sao?”

Lâm Thiên Khang im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.

“Mà thôi, đứng đây mãi cũng không hay, anh mau vào đi.”

Lâm Thiên Khang có chút do dự nhưng nghĩ lại cần làm việc với cô ta xong rồi còn về nhanh với cô thì anh cũng bước vào.

“Đợi tôi một lát.”

10 phút sau Angle trở lại với ly trà nóng trên tay, đồ vẫn chưa thay và hình như còn cố tình thắt lỏng cái áo choàng tắm hơn khiến nó chẳng còn che chắn được bao nhiêu.

“Vậy anh tìm tôi có việc gì?”

“Cô đừng giả vờ rằng mình không gây ra chuyện gì.”

“Ồ anh nói rõ ra xem tôi không hiểu ý lắm.”

“Cô đụng tới người phụ nữ của tôi ắt phải trả giá.”

“Anh nêu giá xem.”

Cô ta cười bỡn cợt cứ như việc cô ta làm là hoàn toàn đúng.

“Angle tôi nghĩ cô nên biết điểm dừng, tôi không muốn bẩn tay với phụ nữ. Tôi biết rõ thân thế cô ra sao nhưng tin tôi đi cô sẽ không muốn đụng tới tôi đâu.”

Nói rồi Lâm Thiên Khang dùng cặp mắt chim ưng cảnh cáo cô ta.

“Anh khỏi cần lo cho tôi, chuyện tôi làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm được. Thứ tôi muốn mà tôi không có được thì cũng đừng hòng có, thà tôi đạp đổ hay phá hoại chẳng phải thú vị hơn sao.”

“Angle vì cô có quan hệ với mẹ của tôi nên tôi mới dùng lời cảnh cáo. Chuyện sau này cô có đụng tới Từ Nguyệt nữa thì tôi sẽ không nói chuyện với cô như này đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Angle thoáng ngạc nhiên rồi cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu.

“Cô có thể không nhớ, tôi chỉ nhắc vậy thôi. Cư xử có chừng mực chút đi.”

Lâm Thiên Khang bỏ lại cô với hàng vạn câu hỏi rồi anh đứng dậy ra về.

Chẳng lẽ, thông tin mà cô trả tiền để có được không đầy đủ sao?

Angle chạy vội lại bàn, lập xấp hồ sơ đọc kĩ lại một lượt. Trong kí ức của cô không có ai tên là Lâm Thiên Khang cả, chẳng lẽ là còn uẩn khúc gì đó mà cô không tìm được.

Angle cầm điện thoại gọi ngay cho John.

“John, anh có chắc thông tin ở đây là đầy đủ chứ.”

“Có chuyện gì?”

John lúc này đang rất bực bội vì bị phá hỏng chuyện vui, tuy anh là thư ký của Angle nhưng anh cũng là một dân chơi trong club.

“John à…ai vậy anh? Không mau mau được sao?”

“Đợi tí baby, anh đang có tí việc.”

“Ứ ừ, chả chịu đâu, mất hết cả hứng.”

“Ngoan nào.”

“Anh mau vào lẹ lên đi, người ta đợi anh nãy giờ rồi.”

“Angle cô có gì nói lẹ đi.”

Angle giờ đây sắc mặt khó coi, rốt cuộc là cô vừa nghe thấy cuộc trò chuyện bẩn thỉu gì thế này.

“Thôi bỏ đi, tí nói chuyện sau.”

“Mẹ kiếp cô đùa tôi đấy à Angle?”

Tút…tút…tút

“Angle?”

“Khỉ thật cô ta cúp máy rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


John bực tức ném điện thoại lên bàn, nếu không phải vì có chút chuyện dính với cô ta thì anh không bao giờ làm công việc quản lý này đâu.

“Thôi nào, John. Tiếp tục chuyện của chúng ta thôi.”

Cô ả vuốt ve bờ ngực của anh, hôn lên nó. Gương mặt ả bày ra vẻ vừa quyến rũ vừa thèm khát khiến bao người đàn ông cũng không thể kiềm lòng được mà vuốt ve cô ta.

“Lẹ vào đi anh, em đã đợi anh nãy giờ rồi.”

Ả dang rộng hai chân chuẩn một cô gái làng chơi, tay vuốt ve nơi tư mật quyến rũ John.

“Em đừng hòng xuống giường vào ngày mai.”

“Để xem.”

Thật ra ả ta là John câu được bên club ở Mĩ vì hợp trong chuyện giường chiếu nên cả anh và ả đều đang hẹn hò, thậm chí lần này anh qua Trung Quốc còn mang ả theo. Nói hẹn hò thì cũng không hẳn vì cả ngày hai người chỉ lăn giường cùng nhau, thỉnh thoảng John cũng đi tìm thú vui mới.

Thế mới nói, kinh tởm vô cùng.

John và ả ta vồ lấy nhau như hai con hổ đói, kịch liệt chinh chiến cuộc chiến của riêng bản thân. Thân hình ả ta mê hoặc quấn lấy anh, quấn lấy cái túi tiền di động của ả.

Angle đã thừa biết John như vậy, chẳng ngờ nay anh ta đang hành sự mà lại nghe máy của cô. Vẫn chưa hết sốc Angle quyết định đi xem lại những bản thiết kế, sau này có gì nhờ John sau.

Angle ngay từ đầu chả muốn John làm quản lý của mình mà John lại là người mà ba cô cài vào để giám sát cô, nếu không nghe theo thì ba cô sẽ không cho cô sống trong giới này. Tuy được cưng chiều nhưng cái giá cô phải trả là bị ba mình giám sát từ xa.

“Haizzzz…chịu.”

Chỉ được tầm 1 tiếng Angle đã đóng tài liệu lại, thay chiếc đầm ngủ thoải mái ngồi trên sopha tay cầm ly trà xem bộ phim mình yêu thích.

Có lẽ một đêm của Angle chỉ trôi qua đơn giản như vậy.

…----------------…

Lâm Thiên Khang trở lại về phòng sau khi đã giải quyết xong chuyện.

“Từ Nguyệt?”

“Dạ?”

Lúc này Từ Nguyệt đã tắm xong, ôm cả hộp bắp rang bơ caramel ngồi xem hoạt hình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Số ký tự: 0