Bà Chủ Y Quán.
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Lại một ngày nữa đến, ánh mặt trời lại xuất hiện ở phía hừng đông kia chiếu rọi ánh nắng ban mai xuống thế gian. Dưới trần thế, trong ngôi làng đổ nát, những đôi chim hót líu lo trên tàn cây, tất cả đã sẵn sàng cho một ngày mới. Nguyệt Hằng đã thức dậy và sửa soạn đồ đạc chuẩn bị vào trấn đi làm việc . Đứa trẻ họ Hồ cũng đã thức giấc, nó đến bên cạnh và ngồi lặng im ở đó. Nguyệt Hằng đứng dậy đi ra ngoài, đứa trẻ họ Hồ cũng đi theo ra tiễn. Nguyệt Hằng quay sang nhìn đứa trẻ hiểu chuyện ấy, mỉm một nụ cười dịu dàng mà dặn dò.
- " đệ ở nhà cẩn thận cửa nẻo, chăm sóc cho mấy đứa em , ta đi làm đến chiều tối sẽ lại về."
Đứa trẻ họ Hồ cúi đầu một cái, rồi ngước lên nhìn với ánh mắt ngây thơ chứa đầy lòng biết ơn và quan tâm mà hỏi .
- " Hằng tỷ, tỷ đi làm như vậy chắc là mệt lắm"
Hỏi thăm thể hiện lòng quan tâm của mình với ân nhân trước mặt. Nó chỉ hỏi như vậy, chứ không biết phải làm gì để giúp đỡ cho Hằng tỷ của mình. Nó ngập ngừng ấp úng , muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào. Nguyệt hàng nhìn nó như vậy, nàng nở một nụ cười dịu hiền mà nói.
- " đúng vậy, rất mệt mỏi, nhưng sẽ có tiền mua gạo về cho các em . Cho nên công việc này là bắt buộc, dù có phải mệt nhọc như thế nào thì cũng phải làm"
Nói đoạn bước tới, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đứa trẻ mà dặn dò.
- " được rồi, vào nhà chăm sóc lũ trẻ đi . Ta đi làm đây , rồi cuối ngày sẽ về cùng mọi người. Đệ đừng có lo lắng nữa, nhớ nhé"
Đứa trẻ ngoan ngoãn dạ một tiếng, cúi đầu chào Nguyệt Hằng, mà Nguyệt Hằng cũng nhẹ nhàng quay lưng bước đi . Bước chân của thiếu nữ từ từ đi trên con đường mòn rời khỏi ngôi làng đổ nát, hướng đến trấn Nông Sơn mà tới. Nguyệt Hằng cứ đi như thế , rồi cũng tới trấn Nông Sơn. Khi tới cổng trấn, lần này hai người lính gác kia không còn chặn đường nàng để kiểm tra nữa . Khi thấy nàng tới thì họ tươi cười nói.
- " tiểu cô nương xinh đẹp, cô nương đi làm việc đấy à?"
Nguyệt Hằng nhìn hai người lính mà lịch sự cúi đầu.
- " bẩm hai vị quan nhân, tiểu nữ đã kiếm được việc làm và đi làm đây"
Sự dễ thương của một người có giáo dục, cung kính lễ nghĩa khiến người lính gác vui lòng. Hai người lính gác ấy dường như đã biết mọi việc, cười tươi mà nói.
- " được rồi, chúc mừng cô nương đã kiếm được việc làm. Vào trong đi làm vui vẻ nhé "
Nụ cười trên khuôn mặt của hai người lính trông thật sự thân thiện. Nguyệt Hằng đưa tay vẫy chào hai người lính rồi đi thẳng vào trong trấn, vừa đi vừa nở một nụ cười trên môi . Khi nàng tới y quán , hầu nữ trong nhà thấy bóng dáng của nàng đã vui mừng bước ra cười tươi chào hỏi.
- " Nguyệt Hằng cô nương, đến sớm vậy sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Nguyệt Hằng cũng vui vẻ với tay chào hầu nữ , khuôn mặt rạng rỡ nói .
- "đúng vậy , chúng ta lại gặp nhau rồi . Ngày hôm nay là một ngày mới, vẫn mong cô nương chỉ bảo cho ta như ngày hôm qua nhé"
Từng bước chân hướng về phía nhau, bọn họ trở nên thân thiết như người một nhà vậy. Hầu nữ vươn tay nắm lấy tay Nguyệt Hằng dắt vào trong, vừa đi vừa tươi cười vui vẻ .
- " được, tất nhiên rồi . Ta sẽ giúp đỡ cô nương hết sức có thể, hãy vào trong này đi"
Thế là cả hai dắt tay nhau vào trong nhà, chuẩn bị mọi công việc . Một ngày làm việc mới bắt đầu, hai người rất là vui vẻ hòa thuận . Bọn họ cùng nhau làm việc, cùng nhau cười nói, giúp đỡ nhau để hoàn thành công việc tốt nhất . Giá như mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua thì thật tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà đời không như mơ , sự bình yên ấy cứ thế cho đến lúc bên trong y quán xuất hiện một người phụ nữ. Khi người ấy bước vào, nhìn sơ qua bên ngoài với trang phục sang trọng và những món trang sức đắt tiền thì thấy đây là một người phụ nữ giàu có. Nguyệt Hằng bị thu hút, vô thức nhìn chăm chú người phụ nữ ấy , cảm thấy thật sang trọng. Nàng lẩm bẩm tự hỏi "không biết là ai mà nhìn giàu có quá đi mất" . Nguyệt Hằng bị thu hút bởi sự sang trọng ấy, nhưng hầu nữ bên cạnh thì lại không ngạc nhiên , mà thái độ lại có phận sợ hãi . Hầu nữ vội vàng tới gần Nguyệt Hằng, đưa tay níu nhẹ mà nói.
- " suỵt nói khẽ thôi . Bà ấy không phải là người xa lạ gì đâu, mà đó là phu nhân thứ năm của ông chủ đấy "
Vậy ra đây là bà chủ ư? Nguyệt Hằng quay sang nhìn hầu nữ với sự hiếu kỳ của mình.
- " cô nương nói là vợ thứ năm? Vậy không biết ông chủ có được bao bà vợ vậy?"
Hầu nữ khuôn mặt thoáng nhăn nhó, cảm thấy gì đó rất khó tả trong lòng, ngập ngừng một chút rồi trả lời.
- " thì ông ta có 5 vợ... đó là chưa tính tính nha hoàn trọn đời dưới quyền..."
Sự ấp úng của hầu nữ khiến Nguyệt Hằng phải suy nghĩ sâu xa hơn. Vợ thì có năm người, nhưng người đàn bà của ông ta thì phải cộng thêm nha hoàn thuộc quyền của ông ta nữa, và nha hoàn đứng bên cạnh là một trong số đó. Hầu nữ dường như lại đang cảm thán cho số phận mình. Cùng là người đàn bà của tên quân y, nhưng thân phận khác biệt rõ ràng. Kẻ thì địa vị cao quý, kẻ chỉ là hầu nữ phận nô lệ, hỏi sao không chạnh lòng. Hầu nữ buồn phiền thở dài một tiếng, lại ngập ngừng nói.
- " Trong những người vợ của ông ta, thì bà thứ năm này mới cưới về được vài tháng. Ông ta đang rất sủng ái bà này, vì là vợ mới cưới về mà."
Khuôn mặt hầu nữ lúc này thoáng buồn man mác, cảm giác như sự lạnh lẽo xâm chiếm linh hồn của mình. Nguyệt Hằng hiểu được mọi chuyện thì cười gượng, cũng thở dài một tiếng.
- "Quả nhiên là người giàu có thì sẽ có những đặc quyền mà những người bình thường không có được. Còn người nghèo chúng ta chỉ kiếm ăn thôi cũng khó, chúng ta thật sự rất đáng thương "
Trong thời phong kiến trọng nam khinh nữ, một người giàu có và có chức vị quyền lực như tên quân y thì việc có nhiều vợ là một điều hiển nhiên rồi. Nha hoàn lúc này trong lòng không yên tâm, ghé sát tai Nguyệt Hằng mà thì thầm.
- " bà chủ này ghê gớm lắm, chẳng phải loại hiền lành gì đâu. Bà ta đã đến nơi này rồi thì chúng ta bắt buộc phải ra chào hỏi, nếu không thì sẽ gặp rắc rối với bà ta, không được yên thân đâu"
Hầu nữ dường như rất sợ hãi người phụ nữ này, tâm thế đề phòng những chuyện xấu nhất có thể xảy ra. Nguyệt Hằng chưa gì đã nghe kể chuyện như vậy thì cũng thấy sợ hãi , vội vàng gật đầu . Cả hai lon ton chạy về phía bà chủ, vừa tới gần đã cùng nhau cúi đầu thi lễ nói.
- " chúng nô tì tham kiến phu nhân"
Một cái cúi đầu cung kính của nô tì đối với bà chủ là một điều quá đổi bình thường trong thế giới thời phong kiến . Bà chủ ngước mặt cao hơn trán mà hừ một tiếng, phẩy tay một cái như xua đuổi. Hầu nữ dường như quá quen thuộc với điều này, liền kéo nhẹ tay Nguyệt Hằng ra hiệu, cả hai cung kính trước và chủ mà nói.
- " chúng nô tì xin cáo lui"
Sau đó hầu nữ liền khom lưng kéo tay Nguyệt Hằng đi ra ngoài, nhanh chóng tránh xa mối nguy. Nguyệt Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ trên đời lại có người hách dịch như vậy. Nguyệt Hằng cả đời ở trong làng, lại không mấy khi ra khỏi nhà, cho nên thường thức của thế giới này có nhiều thứ nàng thật sự không biết. Nguyệt Hằng tiếp tục làm việc của mình, tâm trạng rất tò mò . Lâu lâu nàng vẫn nhìn lén bà chủ , thấy bà ta đang ngồi nói chuyện với ông chủ một cách vui vẻ. Quả thật là người vợ được sủng ái có khác, trông vô cùng tình tứ. Sau một hồi trò chuyện với ông chủ, bà chủ bắt đầu vào kiểm tra mọi việc trong y quán . Nguyệt Hằng và hầu nữ đang quét dọn, thấy bà chủ đến gần thì đều cúi đầu thi lễ . Bà chủ nhìn thấy bọn họ thì hừ lên một tiếng.
- " các ngươi làm việc cho đàng hoàng, không được làm biếng nghe chưa?"
Cả Nguyệt Hằng và hầu nữ đều dạ lên một tiếng , tay vẫn liên tục làm việc không hề chậm trễ. Cả hai cảm nhận như có điều gì đó bất bình thường rồi. Không chỉ đơn giản là tới đây quản lý mọi việc, mà như có ý đồ khác . Bà chủ lúc này đứng đó nhìn chằm chằm vào cả hai như giám thị đang coi thi học sinh vậy. Nguyệt Hằng và hầu nữ đều tích cực làm việc, không dám chểnh mảng, vì bà chủ đang đứng đó nhìn chằm chằm cơ mà. Thế nhưng cho dù có cố gắng thế nào vẫn phải có một sai sót gì đó, bởi trong công việc không thể có sự hoàn hảo được. Nguyệt Hằng lau bàn ghế, bà chủ bất ngờ bước lại gần quát lớn.
- " ngươi làm việc như vậy sao? Bàn ghế lau chùi không sạch sẽ, vậy mà cũng đòi làm nha hoàn ở đây à?"
Giọng chanh chua đanh đá ấy làm Nguyệt Hằng giật mình , nàng vội cúi đầu tạ tội.
- " xin lỗi bà chủ , nô tì sẽ lập tức làm lại, xin bà chủ bớt giận"
Đôi tay thoăn thoắt, nàng lập tức cầm giẻ lau lại một lần nữa thật kỹ càng và chậm rãi . Nhưng khi làm một cách chậm rãi cẩn thận, bà chủ bên cạnh lại quát lên.
- " tại sao ngươi không thể làm nhanh hơn một chút? Ngươi cố tình làm thật chậm để chây lì lười biếng có phải không?"
Nguyệt Hằng ngơ ngác , ngước đầu nhìn lên thì thấy bà chủ đang phùng mang trợn má trừng mắt chỉ mặt mình. Làm bình thường thì bà kêu không kỹ , mà làm kỹ thì bà kêu chậm, rốt cuộc là muốn thế nào đây? Nguyệt Hằng ngơ ngác, nàng cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, hình như việc này đã từng xảy ra rồi thì phải. Phải rồi, giống như ngày hôm qua, hầu nữa kia đã tới bắt nạt nàng với cái cớ gần như vậy. Nguyệt Hằng sực tỉnh ra rằng cái này rõ ràng không phải là giám sát, cái này là đang kiếm cớ gây sự , kinh nghiệm một lần trải qua đã mách bảo Nguyệt Hằng như vậy rồi . Nhưng hôm qua là hầu nữ bắt nạt , còn bây giờ là bà chủ, địa vị hoàn toàn khác nhau. Điều này khiến cho tâm trạng Nguyệt Hằng bắt đầu hỗn loạn, cảm thấy sợ hãi trong lòng, phải làm sao đây giờ? Hầu gái kia đứng bên cạnh cũng im lặng không dám mở miệng nói câu gì, vờ như không biết mà vẫn tiếp tục quét rác . Cũng không thể trách cô ta được, thân phận cô ta chỉ là hầu nữ thấp hèn làm sao dám bước vào nói giúp cho Nguyệt Hằng được chứ. Xem ra mọi chuyện thật sự không đơn giản chút nào.
- " đệ ở nhà cẩn thận cửa nẻo, chăm sóc cho mấy đứa em , ta đi làm đến chiều tối sẽ lại về."
Đứa trẻ họ Hồ cúi đầu một cái, rồi ngước lên nhìn với ánh mắt ngây thơ chứa đầy lòng biết ơn và quan tâm mà hỏi .
- " Hằng tỷ, tỷ đi làm như vậy chắc là mệt lắm"
Hỏi thăm thể hiện lòng quan tâm của mình với ân nhân trước mặt. Nó chỉ hỏi như vậy, chứ không biết phải làm gì để giúp đỡ cho Hằng tỷ của mình. Nó ngập ngừng ấp úng , muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào. Nguyệt hàng nhìn nó như vậy, nàng nở một nụ cười dịu hiền mà nói.
- " đúng vậy, rất mệt mỏi, nhưng sẽ có tiền mua gạo về cho các em . Cho nên công việc này là bắt buộc, dù có phải mệt nhọc như thế nào thì cũng phải làm"
Nói đoạn bước tới, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đứa trẻ mà dặn dò.
- " được rồi, vào nhà chăm sóc lũ trẻ đi . Ta đi làm đây , rồi cuối ngày sẽ về cùng mọi người. Đệ đừng có lo lắng nữa, nhớ nhé"
Đứa trẻ ngoan ngoãn dạ một tiếng, cúi đầu chào Nguyệt Hằng, mà Nguyệt Hằng cũng nhẹ nhàng quay lưng bước đi . Bước chân của thiếu nữ từ từ đi trên con đường mòn rời khỏi ngôi làng đổ nát, hướng đến trấn Nông Sơn mà tới. Nguyệt Hằng cứ đi như thế , rồi cũng tới trấn Nông Sơn. Khi tới cổng trấn, lần này hai người lính gác kia không còn chặn đường nàng để kiểm tra nữa . Khi thấy nàng tới thì họ tươi cười nói.
- " tiểu cô nương xinh đẹp, cô nương đi làm việc đấy à?"
Nguyệt Hằng nhìn hai người lính mà lịch sự cúi đầu.
- " bẩm hai vị quan nhân, tiểu nữ đã kiếm được việc làm và đi làm đây"
Sự dễ thương của một người có giáo dục, cung kính lễ nghĩa khiến người lính gác vui lòng. Hai người lính gác ấy dường như đã biết mọi việc, cười tươi mà nói.
- " được rồi, chúc mừng cô nương đã kiếm được việc làm. Vào trong đi làm vui vẻ nhé "
Nụ cười trên khuôn mặt của hai người lính trông thật sự thân thiện. Nguyệt Hằng đưa tay vẫy chào hai người lính rồi đi thẳng vào trong trấn, vừa đi vừa nở một nụ cười trên môi . Khi nàng tới y quán , hầu nữ trong nhà thấy bóng dáng của nàng đã vui mừng bước ra cười tươi chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Nguyệt Hằng cô nương, đến sớm vậy sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Nguyệt Hằng cũng vui vẻ với tay chào hầu nữ , khuôn mặt rạng rỡ nói .
- "đúng vậy , chúng ta lại gặp nhau rồi . Ngày hôm nay là một ngày mới, vẫn mong cô nương chỉ bảo cho ta như ngày hôm qua nhé"
Từng bước chân hướng về phía nhau, bọn họ trở nên thân thiết như người một nhà vậy. Hầu nữ vươn tay nắm lấy tay Nguyệt Hằng dắt vào trong, vừa đi vừa tươi cười vui vẻ .
- " được, tất nhiên rồi . Ta sẽ giúp đỡ cô nương hết sức có thể, hãy vào trong này đi"
Thế là cả hai dắt tay nhau vào trong nhà, chuẩn bị mọi công việc . Một ngày làm việc mới bắt đầu, hai người rất là vui vẻ hòa thuận . Bọn họ cùng nhau làm việc, cùng nhau cười nói, giúp đỡ nhau để hoàn thành công việc tốt nhất . Giá như mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua thì thật tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà đời không như mơ , sự bình yên ấy cứ thế cho đến lúc bên trong y quán xuất hiện một người phụ nữ. Khi người ấy bước vào, nhìn sơ qua bên ngoài với trang phục sang trọng và những món trang sức đắt tiền thì thấy đây là một người phụ nữ giàu có. Nguyệt Hằng bị thu hút, vô thức nhìn chăm chú người phụ nữ ấy , cảm thấy thật sang trọng. Nàng lẩm bẩm tự hỏi "không biết là ai mà nhìn giàu có quá đi mất" . Nguyệt Hằng bị thu hút bởi sự sang trọng ấy, nhưng hầu nữ bên cạnh thì lại không ngạc nhiên , mà thái độ lại có phận sợ hãi . Hầu nữ vội vàng tới gần Nguyệt Hằng, đưa tay níu nhẹ mà nói.
- " suỵt nói khẽ thôi . Bà ấy không phải là người xa lạ gì đâu, mà đó là phu nhân thứ năm của ông chủ đấy "
Vậy ra đây là bà chủ ư? Nguyệt Hằng quay sang nhìn hầu nữ với sự hiếu kỳ của mình.
- " cô nương nói là vợ thứ năm? Vậy không biết ông chủ có được bao bà vợ vậy?"
Hầu nữ khuôn mặt thoáng nhăn nhó, cảm thấy gì đó rất khó tả trong lòng, ngập ngừng một chút rồi trả lời.
- " thì ông ta có 5 vợ... đó là chưa tính tính nha hoàn trọn đời dưới quyền..."
Sự ấp úng của hầu nữ khiến Nguyệt Hằng phải suy nghĩ sâu xa hơn. Vợ thì có năm người, nhưng người đàn bà của ông ta thì phải cộng thêm nha hoàn thuộc quyền của ông ta nữa, và nha hoàn đứng bên cạnh là một trong số đó. Hầu nữ dường như lại đang cảm thán cho số phận mình. Cùng là người đàn bà của tên quân y, nhưng thân phận khác biệt rõ ràng. Kẻ thì địa vị cao quý, kẻ chỉ là hầu nữ phận nô lệ, hỏi sao không chạnh lòng. Hầu nữ buồn phiền thở dài một tiếng, lại ngập ngừng nói.
- " Trong những người vợ của ông ta, thì bà thứ năm này mới cưới về được vài tháng. Ông ta đang rất sủng ái bà này, vì là vợ mới cưới về mà."
Khuôn mặt hầu nữ lúc này thoáng buồn man mác, cảm giác như sự lạnh lẽo xâm chiếm linh hồn của mình. Nguyệt Hằng hiểu được mọi chuyện thì cười gượng, cũng thở dài một tiếng.
- "Quả nhiên là người giàu có thì sẽ có những đặc quyền mà những người bình thường không có được. Còn người nghèo chúng ta chỉ kiếm ăn thôi cũng khó, chúng ta thật sự rất đáng thương "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thời phong kiến trọng nam khinh nữ, một người giàu có và có chức vị quyền lực như tên quân y thì việc có nhiều vợ là một điều hiển nhiên rồi. Nha hoàn lúc này trong lòng không yên tâm, ghé sát tai Nguyệt Hằng mà thì thầm.
- " bà chủ này ghê gớm lắm, chẳng phải loại hiền lành gì đâu. Bà ta đã đến nơi này rồi thì chúng ta bắt buộc phải ra chào hỏi, nếu không thì sẽ gặp rắc rối với bà ta, không được yên thân đâu"
Hầu nữ dường như rất sợ hãi người phụ nữ này, tâm thế đề phòng những chuyện xấu nhất có thể xảy ra. Nguyệt Hằng chưa gì đã nghe kể chuyện như vậy thì cũng thấy sợ hãi , vội vàng gật đầu . Cả hai lon ton chạy về phía bà chủ, vừa tới gần đã cùng nhau cúi đầu thi lễ nói.
- " chúng nô tì tham kiến phu nhân"
Một cái cúi đầu cung kính của nô tì đối với bà chủ là một điều quá đổi bình thường trong thế giới thời phong kiến . Bà chủ ngước mặt cao hơn trán mà hừ một tiếng, phẩy tay một cái như xua đuổi. Hầu nữ dường như quá quen thuộc với điều này, liền kéo nhẹ tay Nguyệt Hằng ra hiệu, cả hai cung kính trước và chủ mà nói.
- " chúng nô tì xin cáo lui"
Sau đó hầu nữ liền khom lưng kéo tay Nguyệt Hằng đi ra ngoài, nhanh chóng tránh xa mối nguy. Nguyệt Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ trên đời lại có người hách dịch như vậy. Nguyệt Hằng cả đời ở trong làng, lại không mấy khi ra khỏi nhà, cho nên thường thức của thế giới này có nhiều thứ nàng thật sự không biết. Nguyệt Hằng tiếp tục làm việc của mình, tâm trạng rất tò mò . Lâu lâu nàng vẫn nhìn lén bà chủ , thấy bà ta đang ngồi nói chuyện với ông chủ một cách vui vẻ. Quả thật là người vợ được sủng ái có khác, trông vô cùng tình tứ. Sau một hồi trò chuyện với ông chủ, bà chủ bắt đầu vào kiểm tra mọi việc trong y quán . Nguyệt Hằng và hầu nữ đang quét dọn, thấy bà chủ đến gần thì đều cúi đầu thi lễ . Bà chủ nhìn thấy bọn họ thì hừ lên một tiếng.
- " các ngươi làm việc cho đàng hoàng, không được làm biếng nghe chưa?"
Cả Nguyệt Hằng và hầu nữ đều dạ lên một tiếng , tay vẫn liên tục làm việc không hề chậm trễ. Cả hai cảm nhận như có điều gì đó bất bình thường rồi. Không chỉ đơn giản là tới đây quản lý mọi việc, mà như có ý đồ khác . Bà chủ lúc này đứng đó nhìn chằm chằm vào cả hai như giám thị đang coi thi học sinh vậy. Nguyệt Hằng và hầu nữ đều tích cực làm việc, không dám chểnh mảng, vì bà chủ đang đứng đó nhìn chằm chằm cơ mà. Thế nhưng cho dù có cố gắng thế nào vẫn phải có một sai sót gì đó, bởi trong công việc không thể có sự hoàn hảo được. Nguyệt Hằng lau bàn ghế, bà chủ bất ngờ bước lại gần quát lớn.
- " ngươi làm việc như vậy sao? Bàn ghế lau chùi không sạch sẽ, vậy mà cũng đòi làm nha hoàn ở đây à?"
Giọng chanh chua đanh đá ấy làm Nguyệt Hằng giật mình , nàng vội cúi đầu tạ tội.
- " xin lỗi bà chủ , nô tì sẽ lập tức làm lại, xin bà chủ bớt giận"
Đôi tay thoăn thoắt, nàng lập tức cầm giẻ lau lại một lần nữa thật kỹ càng và chậm rãi . Nhưng khi làm một cách chậm rãi cẩn thận, bà chủ bên cạnh lại quát lên.
- " tại sao ngươi không thể làm nhanh hơn một chút? Ngươi cố tình làm thật chậm để chây lì lười biếng có phải không?"
Nguyệt Hằng ngơ ngác , ngước đầu nhìn lên thì thấy bà chủ đang phùng mang trợn má trừng mắt chỉ mặt mình. Làm bình thường thì bà kêu không kỹ , mà làm kỹ thì bà kêu chậm, rốt cuộc là muốn thế nào đây? Nguyệt Hằng ngơ ngác, nàng cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, hình như việc này đã từng xảy ra rồi thì phải. Phải rồi, giống như ngày hôm qua, hầu nữa kia đã tới bắt nạt nàng với cái cớ gần như vậy. Nguyệt Hằng sực tỉnh ra rằng cái này rõ ràng không phải là giám sát, cái này là đang kiếm cớ gây sự , kinh nghiệm một lần trải qua đã mách bảo Nguyệt Hằng như vậy rồi . Nhưng hôm qua là hầu nữ bắt nạt , còn bây giờ là bà chủ, địa vị hoàn toàn khác nhau. Điều này khiến cho tâm trạng Nguyệt Hằng bắt đầu hỗn loạn, cảm thấy sợ hãi trong lòng, phải làm sao đây giờ? Hầu gái kia đứng bên cạnh cũng im lặng không dám mở miệng nói câu gì, vờ như không biết mà vẫn tiếp tục quét rác . Cũng không thể trách cô ta được, thân phận cô ta chỉ là hầu nữ thấp hèn làm sao dám bước vào nói giúp cho Nguyệt Hằng được chứ. Xem ra mọi chuyện thật sự không đơn giản chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro