Chính Trường Gi...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Độc Cô Tởm đứng trước hai tên kẻ thù giết cha của mình thì vô cùng căm tức, nhưng vẫn phải nín nhịn mà mời bọn chúng vào nhà uống nước, là một câu lịch sự cho có lệ. Cứ tưởng hai tên này sẽ từ chối để trở về, thế nhưng tên thái giám tổng quản nội cung Ninh Sơn lại cười nhạt, gật đầu ra vẻ tôn nghiêm.
- " Được rồi , công tử nói phải . Chúng ta cũng đã tới đây rồi , theo lẽ dĩ nhiên thì cũng nên vào trong thắp một nén nhang cho lệnh tôn để tỏ lòng kính trọng."
Nói xong liền bước vô trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Tên tổng binh sứ Tân Biên đi bên cạnh , cũng bước theo tên tổng quản nội cung Ninh Sơn ấy vào trong. Bọn chúng đến trước linh cửu của Độc Cô Tổng, lấy vài cây nhang ra thắp, khuôn mặt làm như thương tiếc mà bắt đầu khấn vái. Bọn chúng mặt dày vô đối , làm như mình không liên quan gì, Hai tay cung kính thắp nén nhang lên lư hương của người xấu số, kẻ đã bị bọn chúng xử lý. Xem tên tổng binh sứ thắp nhang xong lùi ra, còn tên tổng quản Nội cung vẫn đứng đó, khuôn mặt tỏ ra đau khổ thương tiếc bắt đầu trầm ngâm đọc văn tế. Vẻ mặt nhăn nhó thể hiện sự tiếc thương vô cùng, hắn đứng trước linh cữu mà nói lớn.
- "ôi đau đớn làm sao, ôi tiếc thương làm sao, đường đường là một bậc tướng Quân oai dũng lập biết bao nhiêu công trạng hiển hách, lòng trung thành son sắc có trời đất chứng giám, vậy mà không may gặp phải đại họa này , thật đáng thương biết bao nhiêu. Kẻ hèn này ngưỡng mộ tướng quân đã lâu , luôn muốn được cùng tướng Quân kết giao bằng hữu, nhưng chưa có dịp uống trà đàm đạo. Nay tướng quân bạc phúc đã đi rồi , bỏ lại kẻ hèn này bơ vơ khiến trong lòng kẻ hèn này vừa cô đơn vừa đau xót. Quả là trời không chiều lòng người , trời đã phụ lòng người mà... hu hu hu"
Tiếng khóc nức nở vang vọng cả căn phòng , trong tiếng khóc ấy chất chứa nỗi niềm u ám đau xót của một con người đang đưa tiễn tri kỷ của mình đi xa. Tên thái giám ấy bật khóc như thật, những giọt nước mắt chảy ra cứ như là hắn đang xót thương thật sự , khiến cho ai nấy cũng ngỡ ngàng. Nếu như những người không biết nội tình bên trong, họ nhìn vô sẽ tưởng là thật, sẽ tin rằng hắn là một tên tri kỷ đang khóc đưa bạn thân của mình. Độc Cô Tởm đứng bên cạnh cũng xém chút nữa bị lừa, ngơ ngác tự hỏi thật sự có thể diễn hay đến như vậy sao? Mọi người tất nhiên đều hiểu rõ sự tình bên trong, cho nên nhìn thấy đều căm phẫn lắm, nhưng chẳng ai dám làm gì, bởi ở đây bọn chúng vẫn là kẻ mạnh. Tên thái giám khóc lóc nức nở xong, ra vẻ đau thương đưa tay gạt những giọt nước mắt, quay sang hướng Độc Cô Tởm với vẻ nghẹn ngào. Hắn nắm lấy bàn tay của một đứa con trai vừa mất cha, làm như thương xót mà dặn dò.
- " Độc Cô đại nhân, lệnh tôn không may qua đời thì bây giờ đại nhân là chủ, nhớ phải tiếp nối truyền thống trung nghĩa của gia đình. Mặc dù đại nhân đang làm nhiệm vụ vua ban , lại tự ý bỏ nhiệm vụ trở về chịu tang cha , tội này đáng ra phải phạt. Nhưng bệ hạ anh minh đã thông cảm cho tang gia bối rối, không những không trách phạt mà còn thăng cho đại nhân một lúc liền ba cấp để an ủi vỗ về. Vì vậy , sau khi an táng cho lệnh tôn xong, đại nhân nhất định phải mau chóng tới nhận chức vụ, đừng làm phụ lòng bệ hạ đã tin tưởng gửi gắm.
Độc Cô Tởm đối diện trước những lời giả tạo ấy, hắn cũng phải giả tạo theo, vội cúi đầu mà nói.
- " Đa tạ tổng quản đại nhân đã dạy dỗ , hạ quan sẽ nghe theo lời căn dặn của đại nhân, nhất định sẽ không phụ lòng của bệ hạ đối với Độc Cô gia tộc. Hạ quan nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, xin đại nhân cứ yên tâm."
Hai bên đều ra vẻ cảm động, cứ như là hai bên yêu mến nhau lắm vậy. Nhiều khi ta có cảm giác rằng cứ làm một người nông dân bình thường lại khỏe. Vui thì cười, buồn thì méo mặt, thể hiện đúng cảm xúc của mình không cần phải giả tạo làm gì. Đã bước vô chính trường làm quan thì phải biết kiềm chế cảm xúc, phải biết giả tạo khi cần thiết , thật sự mệt mỏi biết bao nhiêu. Tên tổng quản Nội cung lúc này gật gù, ra vẻ hài lòng, rồi thở dài một tiếng.
- "Ta thật sự rất muốn ở lại để cùng công tử...à không, cùng Độc Cô đại nhân chịu tang cho lệnh tôn. Nhưng trách nhiệm của ta phải trở về báo lại cho bệ hạ nên không thể ở lâu, đành phải tiễn biệt tại đây"
Vẫn là vẻ mặt ra vẻ tiếc thương ấy của một kẻ đã tự tay trảm sát người nằm trong quan tài kia. Sự giả tạo ấy của hắn đã đạt tới mức thượng thừa. Ở đối diện, Độc Cô Tởm cũng ra vẻ tiếc nuối, ngậm ngùi nói.
- " vậy... để cho hạ quan tiễn đại nhân ra cổng."
Tên thái giám gật đầu, thế là cả hai đều đi song song với nhau , tựa như là rất thân thiết. Độc Cô Tởm sau khi tiễn tên thái giám và tên tổng binh sứ ra ngoài cổng , trong lòng chỉ mong chúng cút đi càng sớm càng tốt. Tên thái giám bước được ba bước, lúc này quay lại nói.
- " Được rồi, tiễn chân tới đây thôi, công tử vào trong cùng lệnh tôn đi . Ta và tổng binh sứ bây giờ quay về báo cáo lại với hoàng thượng , công tử không cần đưa tiễn nữa."
Độc Cô Tởm vô cùng khinh ghét hai tên này, nhưng vẫn phải ra vẻ luyến tiếc, cung kính cúi đầu.
- " vâng, cung kính không bằng tuân lệnh, xin hai vị đại nhân hãy trở về."
Hai tên mặt dày kia cưỡi lên ngựa đi mất , để lại Độc Cô Tởm đứng nhìn theo trong tận cùng của sự khinh bỉ. Hai tên ấy dần dần khuất bóng , không còn thấy chúng nữa , Độc Cô Tởm lúc này khuôn mặt bắt đầu chuyển sang phẫn nộ, hắn mới thật sự sống đúng với con người của hắn. Bàn tay hắn siết chặt thánh chỉ trong tay, nghiến răng ken két , ánh mắt trợn trừng nhìn về phía hai tên đi khuất mà gầm gừ.
-" Khốn nạn , thật sự khốn nạn . Lũ chúng bay sau khi giết hại phụ thân ta , lại còn đến đây diễn cảnh mèo khóc chuột , nhục mạ gia tộc ta . Ta căm hận không thể lột da lóc xương các ngươi. "
Tiếng gầm gừ ấy chất chứa sự oán hận vô cùng lớn, bộc phát ra từ nội tâm của một con người đang chìm trong phẫn nộ, trong tức giận, trong căm thù. Tên Thạnh Bắc lúc này đứng bên cạnh, hắn nhìn thấy đạo thánh chỉ trong tay Độc Cô Tởm dường như sắp bị bóp cho nát vụn, trong lòng kinh sợ nên vội đặt tay vào vai chủ nhân mà nhắc nhở.
- " Công tử, xin hãy cẩn thận, người đang cầm thánh chỉ trong tay đấy. Nếu thánh chỉ bị hư hại gì , coi chừng bị trách tội."
Độc Cô Tởm giật mình lấy lại ý thức, trong phút giây vừa rồi hắn đã bị cơn phẫn nộ che kín tâm tư , không còn biết đến những chuyện gì khác nữa. Hắn đưa thánh chỉ lên, mở ra và nhìn lại vào bên trong thánh chỉ, đọc lại một lượt những gì viết trong đó, bất giác cười nhạt.
- " Ha ha ha... thăng chức cho ta liền ba cấp ư? Ta bây giờ dù chỉ là một viên quan thất phẩm , nhưng vẫn là được ở kinh đô , vẫn có thể thường xuyên ghé về thăm gia đình. Bây giờ chúng đẩy ta ra tới Giao Châu làm tiết độ sứ, phải đi tới tận cực nam xa xôi ấy. Tuy rằng chức tiết độ sứ đúng là chức quan tứ phẩm, nhưng mà những người đến vùng cực nam xa xôi đấy đều là những kẻ bị đi đày. Chúng chính là đày ta tới vùng cực nam xa xôi , rồi từ từ tìm các tiêu diệt ta đây mà, ha ha ha..."
Tên Thạnh Bắc nghe vậy thì giật mình, vội vàng xua tay.
- "Đại nhân, chắc không đến nỗi như vậy chứ ? Dù là tới cực nam xa xôi, nhưng cũng không thể gọi là đi đày được."
Tên chỉ huy này không hiểu rõ nhiều điều, nhưng Độc Cô Tởm thì hiểu , hắn lườm trên chỉ huy một cái mà nói.
- " Người chỉ là một viên quan cửu phẩm, làm quan cấp thấp nhất , chưa hiểu được những vấn đề ở bên trong. Nhà ngươi có biết rằng trong lịch sử những người bị đẩy đi Giao Châu đều là những người không được sự sủng ái của bệ hạ? Những kẻ bị đầy đi Giao Châu ấy mấy ai trở về ? Mà có trở về rồi cũng bị gán cho một tội nào đó mà xử tử , ngươi bảo đây không phải đi đày thì là cái gì?"
Khuôn mặt tên chỉ huy tối sầm lại , mà Độc Cô Tởm cũng rất là u ám , hắn thở dài lắc đầu. Xem ra vận mệnh của gia tộc độc cô sắp đến lúc suy tàn rồi.
- " Được rồi , công tử nói phải . Chúng ta cũng đã tới đây rồi , theo lẽ dĩ nhiên thì cũng nên vào trong thắp một nén nhang cho lệnh tôn để tỏ lòng kính trọng."
Nói xong liền bước vô trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Tên tổng binh sứ Tân Biên đi bên cạnh , cũng bước theo tên tổng quản nội cung Ninh Sơn ấy vào trong. Bọn chúng đến trước linh cửu của Độc Cô Tổng, lấy vài cây nhang ra thắp, khuôn mặt làm như thương tiếc mà bắt đầu khấn vái. Bọn chúng mặt dày vô đối , làm như mình không liên quan gì, Hai tay cung kính thắp nén nhang lên lư hương của người xấu số, kẻ đã bị bọn chúng xử lý. Xem tên tổng binh sứ thắp nhang xong lùi ra, còn tên tổng quản Nội cung vẫn đứng đó, khuôn mặt tỏ ra đau khổ thương tiếc bắt đầu trầm ngâm đọc văn tế. Vẻ mặt nhăn nhó thể hiện sự tiếc thương vô cùng, hắn đứng trước linh cữu mà nói lớn.
- "ôi đau đớn làm sao, ôi tiếc thương làm sao, đường đường là một bậc tướng Quân oai dũng lập biết bao nhiêu công trạng hiển hách, lòng trung thành son sắc có trời đất chứng giám, vậy mà không may gặp phải đại họa này , thật đáng thương biết bao nhiêu. Kẻ hèn này ngưỡng mộ tướng quân đã lâu , luôn muốn được cùng tướng Quân kết giao bằng hữu, nhưng chưa có dịp uống trà đàm đạo. Nay tướng quân bạc phúc đã đi rồi , bỏ lại kẻ hèn này bơ vơ khiến trong lòng kẻ hèn này vừa cô đơn vừa đau xót. Quả là trời không chiều lòng người , trời đã phụ lòng người mà... hu hu hu"
Tiếng khóc nức nở vang vọng cả căn phòng , trong tiếng khóc ấy chất chứa nỗi niềm u ám đau xót của một con người đang đưa tiễn tri kỷ của mình đi xa. Tên thái giám ấy bật khóc như thật, những giọt nước mắt chảy ra cứ như là hắn đang xót thương thật sự , khiến cho ai nấy cũng ngỡ ngàng. Nếu như những người không biết nội tình bên trong, họ nhìn vô sẽ tưởng là thật, sẽ tin rằng hắn là một tên tri kỷ đang khóc đưa bạn thân của mình. Độc Cô Tởm đứng bên cạnh cũng xém chút nữa bị lừa, ngơ ngác tự hỏi thật sự có thể diễn hay đến như vậy sao? Mọi người tất nhiên đều hiểu rõ sự tình bên trong, cho nên nhìn thấy đều căm phẫn lắm, nhưng chẳng ai dám làm gì, bởi ở đây bọn chúng vẫn là kẻ mạnh. Tên thái giám khóc lóc nức nở xong, ra vẻ đau thương đưa tay gạt những giọt nước mắt, quay sang hướng Độc Cô Tởm với vẻ nghẹn ngào. Hắn nắm lấy bàn tay của một đứa con trai vừa mất cha, làm như thương xót mà dặn dò.
- " Độc Cô đại nhân, lệnh tôn không may qua đời thì bây giờ đại nhân là chủ, nhớ phải tiếp nối truyền thống trung nghĩa của gia đình. Mặc dù đại nhân đang làm nhiệm vụ vua ban , lại tự ý bỏ nhiệm vụ trở về chịu tang cha , tội này đáng ra phải phạt. Nhưng bệ hạ anh minh đã thông cảm cho tang gia bối rối, không những không trách phạt mà còn thăng cho đại nhân một lúc liền ba cấp để an ủi vỗ về. Vì vậy , sau khi an táng cho lệnh tôn xong, đại nhân nhất định phải mau chóng tới nhận chức vụ, đừng làm phụ lòng bệ hạ đã tin tưởng gửi gắm.
Độc Cô Tởm đối diện trước những lời giả tạo ấy, hắn cũng phải giả tạo theo, vội cúi đầu mà nói.
- " Đa tạ tổng quản đại nhân đã dạy dỗ , hạ quan sẽ nghe theo lời căn dặn của đại nhân, nhất định sẽ không phụ lòng của bệ hạ đối với Độc Cô gia tộc. Hạ quan nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, xin đại nhân cứ yên tâm."
Hai bên đều ra vẻ cảm động, cứ như là hai bên yêu mến nhau lắm vậy. Nhiều khi ta có cảm giác rằng cứ làm một người nông dân bình thường lại khỏe. Vui thì cười, buồn thì méo mặt, thể hiện đúng cảm xúc của mình không cần phải giả tạo làm gì. Đã bước vô chính trường làm quan thì phải biết kiềm chế cảm xúc, phải biết giả tạo khi cần thiết , thật sự mệt mỏi biết bao nhiêu. Tên tổng quản Nội cung lúc này gật gù, ra vẻ hài lòng, rồi thở dài một tiếng.
- "Ta thật sự rất muốn ở lại để cùng công tử...à không, cùng Độc Cô đại nhân chịu tang cho lệnh tôn. Nhưng trách nhiệm của ta phải trở về báo lại cho bệ hạ nên không thể ở lâu, đành phải tiễn biệt tại đây"
Vẫn là vẻ mặt ra vẻ tiếc thương ấy của một kẻ đã tự tay trảm sát người nằm trong quan tài kia. Sự giả tạo ấy của hắn đã đạt tới mức thượng thừa. Ở đối diện, Độc Cô Tởm cũng ra vẻ tiếc nuối, ngậm ngùi nói.
- " vậy... để cho hạ quan tiễn đại nhân ra cổng."
Tên thái giám gật đầu, thế là cả hai đều đi song song với nhau , tựa như là rất thân thiết. Độc Cô Tởm sau khi tiễn tên thái giám và tên tổng binh sứ ra ngoài cổng , trong lòng chỉ mong chúng cút đi càng sớm càng tốt. Tên thái giám bước được ba bước, lúc này quay lại nói.
- " Được rồi, tiễn chân tới đây thôi, công tử vào trong cùng lệnh tôn đi . Ta và tổng binh sứ bây giờ quay về báo cáo lại với hoàng thượng , công tử không cần đưa tiễn nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc Cô Tởm vô cùng khinh ghét hai tên này, nhưng vẫn phải ra vẻ luyến tiếc, cung kính cúi đầu.
- " vâng, cung kính không bằng tuân lệnh, xin hai vị đại nhân hãy trở về."
Hai tên mặt dày kia cưỡi lên ngựa đi mất , để lại Độc Cô Tởm đứng nhìn theo trong tận cùng của sự khinh bỉ. Hai tên ấy dần dần khuất bóng , không còn thấy chúng nữa , Độc Cô Tởm lúc này khuôn mặt bắt đầu chuyển sang phẫn nộ, hắn mới thật sự sống đúng với con người của hắn. Bàn tay hắn siết chặt thánh chỉ trong tay, nghiến răng ken két , ánh mắt trợn trừng nhìn về phía hai tên đi khuất mà gầm gừ.
-" Khốn nạn , thật sự khốn nạn . Lũ chúng bay sau khi giết hại phụ thân ta , lại còn đến đây diễn cảnh mèo khóc chuột , nhục mạ gia tộc ta . Ta căm hận không thể lột da lóc xương các ngươi. "
Tiếng gầm gừ ấy chất chứa sự oán hận vô cùng lớn, bộc phát ra từ nội tâm của một con người đang chìm trong phẫn nộ, trong tức giận, trong căm thù. Tên Thạnh Bắc lúc này đứng bên cạnh, hắn nhìn thấy đạo thánh chỉ trong tay Độc Cô Tởm dường như sắp bị bóp cho nát vụn, trong lòng kinh sợ nên vội đặt tay vào vai chủ nhân mà nhắc nhở.
- " Công tử, xin hãy cẩn thận, người đang cầm thánh chỉ trong tay đấy. Nếu thánh chỉ bị hư hại gì , coi chừng bị trách tội."
Độc Cô Tởm giật mình lấy lại ý thức, trong phút giây vừa rồi hắn đã bị cơn phẫn nộ che kín tâm tư , không còn biết đến những chuyện gì khác nữa. Hắn đưa thánh chỉ lên, mở ra và nhìn lại vào bên trong thánh chỉ, đọc lại một lượt những gì viết trong đó, bất giác cười nhạt.
- " Ha ha ha... thăng chức cho ta liền ba cấp ư? Ta bây giờ dù chỉ là một viên quan thất phẩm , nhưng vẫn là được ở kinh đô , vẫn có thể thường xuyên ghé về thăm gia đình. Bây giờ chúng đẩy ta ra tới Giao Châu làm tiết độ sứ, phải đi tới tận cực nam xa xôi ấy. Tuy rằng chức tiết độ sứ đúng là chức quan tứ phẩm, nhưng mà những người đến vùng cực nam xa xôi đấy đều là những kẻ bị đi đày. Chúng chính là đày ta tới vùng cực nam xa xôi , rồi từ từ tìm các tiêu diệt ta đây mà, ha ha ha..."
Tên Thạnh Bắc nghe vậy thì giật mình, vội vàng xua tay.
- "Đại nhân, chắc không đến nỗi như vậy chứ ? Dù là tới cực nam xa xôi, nhưng cũng không thể gọi là đi đày được."
Tên chỉ huy này không hiểu rõ nhiều điều, nhưng Độc Cô Tởm thì hiểu , hắn lườm trên chỉ huy một cái mà nói.
- " Người chỉ là một viên quan cửu phẩm, làm quan cấp thấp nhất , chưa hiểu được những vấn đề ở bên trong. Nhà ngươi có biết rằng trong lịch sử những người bị đẩy đi Giao Châu đều là những người không được sự sủng ái của bệ hạ? Những kẻ bị đầy đi Giao Châu ấy mấy ai trở về ? Mà có trở về rồi cũng bị gán cho một tội nào đó mà xử tử , ngươi bảo đây không phải đi đày thì là cái gì?"
Khuôn mặt tên chỉ huy tối sầm lại , mà Độc Cô Tởm cũng rất là u ám , hắn thở dài lắc đầu. Xem ra vận mệnh của gia tộc độc cô sắp đến lúc suy tàn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro