Cổ Chân Nhân Tí...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Tại y quán Cổ chân nhân , Cổ nguyệt trở về bẩm báo với cha của hắn mọi chuyện mà hắn biết được . Vừa báo cáo xong, Cổ Phương cũng vác mặt trở về, thế là gia đình Cổ chân nhân quyết định họp bàn một chuyến . Cổ Bố ngồi trên ghế oai phong lẫm liệt , nhìn các con mình như đám thần dân trước mặt một vị vua mà ra vẻ oai nghiêm, hắn lườm mắt hỏi.
- " các ngươi thật sự đã tìm ra được căn nguyên vấn đề rồi chứ ?"
Vừa nói dứt lời, cả Cổ Nguyệt lẫn Cổ Phương đều bước lên một chút, khuôn mặt tràn đầy tự tin, khí thế hừng hực mà cúi đầu thi lễ nói .
- "không thể sai được thưa phụ thân . Cái y quán đó chắc chắn là đã sử dụng một loại bùa mê tình ái ở tây vực để bỏ bùa những người phụ nữ tại trấn này, khiến họ không những ngoan ngoãn đem tiền dâng hiến mà còn đem thân xác cho tên đại phu khốn kiếp ấy chơi đùa thỏa thích..."
Vừa nói tới đây , Cổ Bố đã gằn giọng.
- " đừng có nói luyên thuyên dài dòng, vào vấn đề chính cho ta. Ta hỏi có chắc chắn là loại bùa chú Tây vực đấy không?"
Có lẽ Cổ Bố không muốn nghe Cổ Phương kể lại quá nhiều về mối tình của hắn với vị Cố Minh tiểu thư kia, hay những thứ tạp nham bên cạnh . Đối với Cổ Bố mà nói, hắn chỉ quan tâm đến cái y quán ấy đã dẫn khách của hắn mà thôi. Cổ Phương lúc này nhìn thấy cha mình gắt mình như vậy thì thoáng khựng người lại , cảm nhận sự vướng mắc trong lời nói của mình. Cổ Nguyệt thấy vậy thì bước lên nói thay, cung kính nói.
- " thưa phụ thân, chúng con chắc chắn là tên đại phu ấy đã dùng bùa chú, không thể nhầm lẫn vào đâu được ạ."
Cổ Bố thoáng im lặng trong giây lát , trong lòng đang suy tính cho những bước hành động tiếp theo của mình. Không khí xung quanh thoáng chốc im lặng , trở nên tĩnh lặng lạ thường . Cổ Phương là người phá vỡ sự im lặng ấy, hắn bước lên ngẩng cao đầu ngạo nghễ mà nói.
- " Không thể chấp nhận chuyện một tên ma đạo dám hoành hành ngay trong địa phận của Cổ chân nhân được . Chúng ta nhất định phải trừng trị cho tên ma đạo ấy một bài học, khiến hắn không còn có thể tác oai tác quái được nữa"
Nói thì nghe có vẻ chính đạo lắm, nhưng thực ra cũng chỉ là vì ghen tuông mà thôi . Thậm chí cái bùa chú kia mà chúng nói, gọi là có bằng chứng cũng chỉ là cách nói mơ hồ của chúng chứ làm gì có bằng chứng gì ? Thế nhưng con người ta thường mờ mắt vì những thứ tham, sân, si, hận . Cổ Phương hận chủ nhân cái y quán kia đã giật mất người yêu, mà theo suy nghĩ của hắn là trời sinh một cặp ấy, nên trở nên mê mù . Mà Cổ Nguyệt cũng không khác gì bao nhiêu. Cổ Nguyệt là một tên tham tiền, khi nhìn thấy y quán người ta khách vào lườm nượp mà y quán của mình một ngày một ít khách, hắn cảm thấy sân si với y quán kia mà trở nên mê mù . Cổ Nguyệt bước lên nói, giọng nói hùng hổ.
- "Phụ thân , chúng ta không thể để tên ma đạo kia hoành hành như vậy được. Con nghĩ nhị đệ nói đúng, cần phải trừng trị hắn một bài học để hắn biết vị trí của hắn là ai, không thể để hắn ngồi lên đầu chân nhân được"
Hai tên này nói những lời công kích y quán Thiên Phi , nhưng không quên thêm vào những lời nịnh bợ chân nhân, một cách nịnh bợ rất kín . Cổ Bố đương nhiên nghe nịnh thì khoái chí, mà bản thân hắn cũng muốn tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của mình . Hắn ngước lên nhìn hai thằng con mình mà hỏi .
- "trừng trị, đương nhiên là phải trừng trị rồi . Vậy thì các con định trừng trị hắn như thế nào, nói cho ta nghe xem?"
Cổ chân nhân đã chấp nhận thỉnh cầu của hai thằng con để trừng trị tên ma đạo Thiên Phi. Cổ Nguyệt và Cổ Phương nghe vậy thì nhìn nhau mừng rỡ, trong lòng đều có những toan tính riêng . Cổ Nguyệt bước lên trước , cung kính thi lễ mà nói trước.
- "Phụ thân, chi bằng thế này . Chúng ta thuê một đạo sĩ tài năng về đây, bất ngờ xộc vào thẳng y quán của tên khốn kiếp ấy , bắt lấy những lá bùa tây vực kia tại trận. Chúng ta sẽ dùng nó làm bằng chứng đem lên báo quan, để luật pháp trừng phạt . Làm như vậy, hắn khó thoát khỏi cái chết."
Đề nghị của Cổ Nguyệt nghe rất là thực tế, khiến đứa em gái Cổ Uyên ngồi bên cạnh cũng gật gù . Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, thuê đạo sĩ thì phải tốn tiền, mà đạo sĩ thời phong kiến thì lấy tiền công không ít . Cổ Bố cảm thấy tiếc tiền, và chưa chắc rằng tên đạo sĩ thuê tới có thể tìm ra và bắt ra tang chứng ngay lập tức được. Hắn cảm thấy bùa chú là thứ rất dễ phi tang, ậm ờ nói.
- "Nếu bây giờ ta mướn đạo sĩ xộc vào đấy bắt quả tang, và giả như hắn đã phi tang hết các bùa chú thì sao? Chúng ta lúc đấy có thể làm được gì ? Chưa kể cái chuyện nói bùa chú trong luật pháp của Tây Bắp rất mơ hồ, khó có thể dùng để định tội hắn được"
Cổ Nguyệt nghe cha mình nói vậy thì thoáng nhăn mặt, đề nghị của hắn đã bị bác bỏ rồi sao? Cổ Nguyệt trong lòng thấy không vui , nhưng Cổ Phương thì thấy cơ hội tới. Hắn ít khi nào được vượt mặt anh của mình, hắn liếc nhìn Cổ Nguyệt mà cười nhếch mép, lấy tư thế đạo mạo oai phong bước lên trước ,cúi đầu thi lễ nói với bố .
- "thưa phụ thân , con có đề nghị khác . Chi bằng chúng ta tới rình ngoài y quán, khi tên kia vừa giở trò dâm ô chúng ta lập tức lao vào bắt quả tang tại trận. Với tội dâm ô của hắn , bằng chứng rành rành bắt hắn lên quan xét xử. Làm như thế là hắn chẳng thể chạy vào đâu được, mà cũng không cần phải mướn đạo sĩ chi cho phiền phức . Hành động bắt quả tang của chúng ta sẽ đơn giản và hiệu quả hơn nhiều so với kế sách của "ai kia " "
Cổ Bố vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng các ngón tay khẻ giật giật, cảm thấy ưng ý với kế sách này lắm . Nếu chỉ cho người bắt gian tại trận thì không tốn quá nhiều tiền hay công sức gì cả, hắn cho con hắn đi bắt gian cũng được, mà chuyện này có vẻ rất hiệu quả . Đang cảm thấy ưng ý , nhưng lúc này Cổ Nguyệt lại bước lên trước, hắn nở một nụ cười nhếch mép mà nói.
- "Cổ Phương ơi là Cổ Phương , ngươi tưởng bắt gian dễ thế à? Cái y quán ấy chỉ có một lối vào, bây giờ ngươi hùng hổ đi vào đó, bọn chúng bên trong nhanh chóng thay đổi tư thế hiện trường thì ngươi còn gì để bắt gian nữa? Ngươi nên nhớ tên đó là đại phu, cho dù có một chút hành động gì đó hắn cũng có thể đổ cho việc khám chữa bệnh mà xóa đi cái tội danh gian dâm của hắn. Việc phi tang chứng cứ gian dâm còn dễ dàng hơn phi tang bùa chú nữa, ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm sao?"
Lời nói mấy câu của Cổ Nguyệt thì đã hơn phân nửa là công kích Cổ phương rồi . Hắn ấm ức trong lòng chuyện Cổ Phương lúc nãy chê bai hắn, lại càng không cho phép Cổ Phương vượt mặt mình. Vậy nên lập tức công kích chỉ trích lại kế sách của Cổ phương, nhằm mục đích tôn vinh mình lên . Cổ Phương cũng không phải dạng vừa gì , trợn mắt nhìn lại . Hắn cầm quạt chỉ vô mặt Cổ Nguyệt mà nói.
- " ngươi thân là huynh trưởng, không chịu nghĩ cách chia lo nỗi ưu phiền với cha mà lại tìm cách để hạ thấp đi mưu kế của ta. Ngươi nghĩ ngươi thực sự tài năng sao? Ngươi chẳng qua chỉ ghen ghét với tài năng của ta mà thôi."
Trước thái độ vô lễ của Cổ Phương, Cổ Nguyệt tức giận trợn trừng mắt, mà Cổ Phương cũng không phải dạng lễ nghĩa gì. Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, tưởng chừng là lao vào đánh nhau rồi. Thế nhưng Cổ Bố lúc này gằn giọng nói.
- " im miệng, im mồm hết cho ta. Anh không ra anh, em không ra em, còn ra thể thống gì?"
Cổ Nguyệt và Cổ Phương giật mình, vội vàng lui về sau một bước giữ lễ. Cổ Uyên thấy không khí căng thẳng, muốn làm gì để dịu đi tình hình,lúc này bước lên trước mà mở lời.
- "Phụ thân, xin bớt giận. Hai huynh chẳng qua chỉ là muốn giúp phụ thân bớt đi nỗi ưu phiền, mong phụ thân đừng quá nổi nóng mà trách mắng hai huynh ấy . Chỉ là vì hai huynh ấy có hơi ngu một chút, nên ra những kế sách khiến phụ thân không vui. Thôi thì phụ thân hãy bỏ qua mà xem như chưa có chuyện gì"
Lời nói Cổ Uyên nghe tưởng như là đang xoa dịu tình hình, nhưng lại khiến cả Cổ Nguyệt và Cổ Phương tức trợn tròn mắt. Hai tên nghiến răng nhìn cô em gái của mình, đứa mà vừa mới nói chúng là ngu si ấy. Bọn chúng siết chặt nắm tay lại, run run nhưng không dám làm gì manh động trước mặt cha mình.
Cổ Bố lúc này bất chợt nghĩ ra kế sách gì đó, hắn ho lên một tiếng xóa tan bầu không khí căng thẳng. Cả ba đứa con đều quay sang nhìn hắn, chăm chú lắng nghe. Cổ Bố ưỡn ngực lên, bật chế độ "chân nhân" mà nói.
- " Thực ra, mọi chuyện ta đã có sắp xếp . Chẳng qua ta im lặng chỉ vì muốn các con thể hiện trí tuệ của mình như thế nào mà thôi."
Cả ba đứa con nghe vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên, quay về hướng Cổ Bố mà đồng loạt hỏi.
- " quả nhiên là Cổ chân nhân, mọi chuyện đều có thể tính toán được trước. Vậy xin phụ thân hãy chỉ điểm cho chúng con được tỏ tường "
Đúng là con của Cổ chân nhân, mở mồm ra đều có hàm ý nịnh hót trong đó. Cổ Bố lại được gọi là Cổ chân nhân, cảm thấy sung sướng trong lòng. Hắn muốn hiển lộng thần uy, nhẹ nhàng vuốt râu, ra vẻ đạo mạo mà nói.
- " các con hãy nghe đây. Chúng ta sẽ làm như thế này, thế này..."
Và thế là Cổ chân nhân bắt đầu bày mưu tính kế, chỉ đạo cho những đứa con của mình. Không biết hắn nói cái gì mà ba đứa con của hắn gật đầu lia lịa, không một chút phản đối. Sau khi nói xong mọi chuyện, cả ba đứa đều đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói.
- " quả nhiên là Cổ chân nhân, vô cùng sáng suốt. Có thể nghĩ ra một cách hay như vậy, ngoài chân nhân ra thì thiên hạ liệu có mấy ai? Chúng con thật vinh hạnh vì đã được nghe chân nhân chỉ dạy, tuyệt đối sẽ làm theo kế sách của chân nhân, xin chân nhân cứ yên tâm."
Không rõ đó là kế sách gì, nhưng vẻ mặt của cả bốn tên họ Cổ kia đều ra vẻ rất là thoải mái, sung sướng tựa như mới bắt được vàng vậy. Trên khuôn mặt của ba đứa con hiện rõ lên sự tin tưởng, không một chút nghi ngờ vị chân nhân trước mặt mình. Và cũng theo đó, bọn chúng bắt đầu giăng bẫy để trừng phạt đại phu Thiên Phi vì những hành động ma đạo của đại phu ấy.
Thiên Phi vẫn đang ở trong y quán của mình, nàng khám chữa bệnh một cách chân tình và chu đáo cho những người bệnh nhân mà không hề hay biết mình đã bị ganh ghét. Có những kẻ tự xưng là chân nhân đang bày mưu tính kế hãm hại nàng.
- " các ngươi thật sự đã tìm ra được căn nguyên vấn đề rồi chứ ?"
Vừa nói dứt lời, cả Cổ Nguyệt lẫn Cổ Phương đều bước lên một chút, khuôn mặt tràn đầy tự tin, khí thế hừng hực mà cúi đầu thi lễ nói .
- "không thể sai được thưa phụ thân . Cái y quán đó chắc chắn là đã sử dụng một loại bùa mê tình ái ở tây vực để bỏ bùa những người phụ nữ tại trấn này, khiến họ không những ngoan ngoãn đem tiền dâng hiến mà còn đem thân xác cho tên đại phu khốn kiếp ấy chơi đùa thỏa thích..."
Vừa nói tới đây , Cổ Bố đã gằn giọng.
- " đừng có nói luyên thuyên dài dòng, vào vấn đề chính cho ta. Ta hỏi có chắc chắn là loại bùa chú Tây vực đấy không?"
Có lẽ Cổ Bố không muốn nghe Cổ Phương kể lại quá nhiều về mối tình của hắn với vị Cố Minh tiểu thư kia, hay những thứ tạp nham bên cạnh . Đối với Cổ Bố mà nói, hắn chỉ quan tâm đến cái y quán ấy đã dẫn khách của hắn mà thôi. Cổ Phương lúc này nhìn thấy cha mình gắt mình như vậy thì thoáng khựng người lại , cảm nhận sự vướng mắc trong lời nói của mình. Cổ Nguyệt thấy vậy thì bước lên nói thay, cung kính nói.
- " thưa phụ thân, chúng con chắc chắn là tên đại phu ấy đã dùng bùa chú, không thể nhầm lẫn vào đâu được ạ."
Cổ Bố thoáng im lặng trong giây lát , trong lòng đang suy tính cho những bước hành động tiếp theo của mình. Không khí xung quanh thoáng chốc im lặng , trở nên tĩnh lặng lạ thường . Cổ Phương là người phá vỡ sự im lặng ấy, hắn bước lên ngẩng cao đầu ngạo nghễ mà nói.
- " Không thể chấp nhận chuyện một tên ma đạo dám hoành hành ngay trong địa phận của Cổ chân nhân được . Chúng ta nhất định phải trừng trị cho tên ma đạo ấy một bài học, khiến hắn không còn có thể tác oai tác quái được nữa"
Nói thì nghe có vẻ chính đạo lắm, nhưng thực ra cũng chỉ là vì ghen tuông mà thôi . Thậm chí cái bùa chú kia mà chúng nói, gọi là có bằng chứng cũng chỉ là cách nói mơ hồ của chúng chứ làm gì có bằng chứng gì ? Thế nhưng con người ta thường mờ mắt vì những thứ tham, sân, si, hận . Cổ Phương hận chủ nhân cái y quán kia đã giật mất người yêu, mà theo suy nghĩ của hắn là trời sinh một cặp ấy, nên trở nên mê mù . Mà Cổ Nguyệt cũng không khác gì bao nhiêu. Cổ Nguyệt là một tên tham tiền, khi nhìn thấy y quán người ta khách vào lườm nượp mà y quán của mình một ngày một ít khách, hắn cảm thấy sân si với y quán kia mà trở nên mê mù . Cổ Nguyệt bước lên nói, giọng nói hùng hổ.
- "Phụ thân , chúng ta không thể để tên ma đạo kia hoành hành như vậy được. Con nghĩ nhị đệ nói đúng, cần phải trừng trị hắn một bài học để hắn biết vị trí của hắn là ai, không thể để hắn ngồi lên đầu chân nhân được"
Hai tên này nói những lời công kích y quán Thiên Phi , nhưng không quên thêm vào những lời nịnh bợ chân nhân, một cách nịnh bợ rất kín . Cổ Bố đương nhiên nghe nịnh thì khoái chí, mà bản thân hắn cũng muốn tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của mình . Hắn ngước lên nhìn hai thằng con mình mà hỏi .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "trừng trị, đương nhiên là phải trừng trị rồi . Vậy thì các con định trừng trị hắn như thế nào, nói cho ta nghe xem?"
Cổ chân nhân đã chấp nhận thỉnh cầu của hai thằng con để trừng trị tên ma đạo Thiên Phi. Cổ Nguyệt và Cổ Phương nghe vậy thì nhìn nhau mừng rỡ, trong lòng đều có những toan tính riêng . Cổ Nguyệt bước lên trước , cung kính thi lễ mà nói trước.
- "Phụ thân, chi bằng thế này . Chúng ta thuê một đạo sĩ tài năng về đây, bất ngờ xộc vào thẳng y quán của tên khốn kiếp ấy , bắt lấy những lá bùa tây vực kia tại trận. Chúng ta sẽ dùng nó làm bằng chứng đem lên báo quan, để luật pháp trừng phạt . Làm như vậy, hắn khó thoát khỏi cái chết."
Đề nghị của Cổ Nguyệt nghe rất là thực tế, khiến đứa em gái Cổ Uyên ngồi bên cạnh cũng gật gù . Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, thuê đạo sĩ thì phải tốn tiền, mà đạo sĩ thời phong kiến thì lấy tiền công không ít . Cổ Bố cảm thấy tiếc tiền, và chưa chắc rằng tên đạo sĩ thuê tới có thể tìm ra và bắt ra tang chứng ngay lập tức được. Hắn cảm thấy bùa chú là thứ rất dễ phi tang, ậm ờ nói.
- "Nếu bây giờ ta mướn đạo sĩ xộc vào đấy bắt quả tang, và giả như hắn đã phi tang hết các bùa chú thì sao? Chúng ta lúc đấy có thể làm được gì ? Chưa kể cái chuyện nói bùa chú trong luật pháp của Tây Bắp rất mơ hồ, khó có thể dùng để định tội hắn được"
Cổ Nguyệt nghe cha mình nói vậy thì thoáng nhăn mặt, đề nghị của hắn đã bị bác bỏ rồi sao? Cổ Nguyệt trong lòng thấy không vui , nhưng Cổ Phương thì thấy cơ hội tới. Hắn ít khi nào được vượt mặt anh của mình, hắn liếc nhìn Cổ Nguyệt mà cười nhếch mép, lấy tư thế đạo mạo oai phong bước lên trước ,cúi đầu thi lễ nói với bố .
- "thưa phụ thân , con có đề nghị khác . Chi bằng chúng ta tới rình ngoài y quán, khi tên kia vừa giở trò dâm ô chúng ta lập tức lao vào bắt quả tang tại trận. Với tội dâm ô của hắn , bằng chứng rành rành bắt hắn lên quan xét xử. Làm như thế là hắn chẳng thể chạy vào đâu được, mà cũng không cần phải mướn đạo sĩ chi cho phiền phức . Hành động bắt quả tang của chúng ta sẽ đơn giản và hiệu quả hơn nhiều so với kế sách của "ai kia " "
Cổ Bố vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng các ngón tay khẻ giật giật, cảm thấy ưng ý với kế sách này lắm . Nếu chỉ cho người bắt gian tại trận thì không tốn quá nhiều tiền hay công sức gì cả, hắn cho con hắn đi bắt gian cũng được, mà chuyện này có vẻ rất hiệu quả . Đang cảm thấy ưng ý , nhưng lúc này Cổ Nguyệt lại bước lên trước, hắn nở một nụ cười nhếch mép mà nói.
- "Cổ Phương ơi là Cổ Phương , ngươi tưởng bắt gian dễ thế à? Cái y quán ấy chỉ có một lối vào, bây giờ ngươi hùng hổ đi vào đó, bọn chúng bên trong nhanh chóng thay đổi tư thế hiện trường thì ngươi còn gì để bắt gian nữa? Ngươi nên nhớ tên đó là đại phu, cho dù có một chút hành động gì đó hắn cũng có thể đổ cho việc khám chữa bệnh mà xóa đi cái tội danh gian dâm của hắn. Việc phi tang chứng cứ gian dâm còn dễ dàng hơn phi tang bùa chú nữa, ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm sao?"
Lời nói mấy câu của Cổ Nguyệt thì đã hơn phân nửa là công kích Cổ phương rồi . Hắn ấm ức trong lòng chuyện Cổ Phương lúc nãy chê bai hắn, lại càng không cho phép Cổ Phương vượt mặt mình. Vậy nên lập tức công kích chỉ trích lại kế sách của Cổ phương, nhằm mục đích tôn vinh mình lên . Cổ Phương cũng không phải dạng vừa gì , trợn mắt nhìn lại . Hắn cầm quạt chỉ vô mặt Cổ Nguyệt mà nói.
- " ngươi thân là huynh trưởng, không chịu nghĩ cách chia lo nỗi ưu phiền với cha mà lại tìm cách để hạ thấp đi mưu kế của ta. Ngươi nghĩ ngươi thực sự tài năng sao? Ngươi chẳng qua chỉ ghen ghét với tài năng của ta mà thôi."
Trước thái độ vô lễ của Cổ Phương, Cổ Nguyệt tức giận trợn trừng mắt, mà Cổ Phương cũng không phải dạng lễ nghĩa gì. Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, tưởng chừng là lao vào đánh nhau rồi. Thế nhưng Cổ Bố lúc này gằn giọng nói.
- " im miệng, im mồm hết cho ta. Anh không ra anh, em không ra em, còn ra thể thống gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Nguyệt và Cổ Phương giật mình, vội vàng lui về sau một bước giữ lễ. Cổ Uyên thấy không khí căng thẳng, muốn làm gì để dịu đi tình hình,lúc này bước lên trước mà mở lời.
- "Phụ thân, xin bớt giận. Hai huynh chẳng qua chỉ là muốn giúp phụ thân bớt đi nỗi ưu phiền, mong phụ thân đừng quá nổi nóng mà trách mắng hai huynh ấy . Chỉ là vì hai huynh ấy có hơi ngu một chút, nên ra những kế sách khiến phụ thân không vui. Thôi thì phụ thân hãy bỏ qua mà xem như chưa có chuyện gì"
Lời nói Cổ Uyên nghe tưởng như là đang xoa dịu tình hình, nhưng lại khiến cả Cổ Nguyệt và Cổ Phương tức trợn tròn mắt. Hai tên nghiến răng nhìn cô em gái của mình, đứa mà vừa mới nói chúng là ngu si ấy. Bọn chúng siết chặt nắm tay lại, run run nhưng không dám làm gì manh động trước mặt cha mình.
Cổ Bố lúc này bất chợt nghĩ ra kế sách gì đó, hắn ho lên một tiếng xóa tan bầu không khí căng thẳng. Cả ba đứa con đều quay sang nhìn hắn, chăm chú lắng nghe. Cổ Bố ưỡn ngực lên, bật chế độ "chân nhân" mà nói.
- " Thực ra, mọi chuyện ta đã có sắp xếp . Chẳng qua ta im lặng chỉ vì muốn các con thể hiện trí tuệ của mình như thế nào mà thôi."
Cả ba đứa con nghe vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên, quay về hướng Cổ Bố mà đồng loạt hỏi.
- " quả nhiên là Cổ chân nhân, mọi chuyện đều có thể tính toán được trước. Vậy xin phụ thân hãy chỉ điểm cho chúng con được tỏ tường "
Đúng là con của Cổ chân nhân, mở mồm ra đều có hàm ý nịnh hót trong đó. Cổ Bố lại được gọi là Cổ chân nhân, cảm thấy sung sướng trong lòng. Hắn muốn hiển lộng thần uy, nhẹ nhàng vuốt râu, ra vẻ đạo mạo mà nói.
- " các con hãy nghe đây. Chúng ta sẽ làm như thế này, thế này..."
Và thế là Cổ chân nhân bắt đầu bày mưu tính kế, chỉ đạo cho những đứa con của mình. Không biết hắn nói cái gì mà ba đứa con của hắn gật đầu lia lịa, không một chút phản đối. Sau khi nói xong mọi chuyện, cả ba đứa đều đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói.
- " quả nhiên là Cổ chân nhân, vô cùng sáng suốt. Có thể nghĩ ra một cách hay như vậy, ngoài chân nhân ra thì thiên hạ liệu có mấy ai? Chúng con thật vinh hạnh vì đã được nghe chân nhân chỉ dạy, tuyệt đối sẽ làm theo kế sách của chân nhân, xin chân nhân cứ yên tâm."
Không rõ đó là kế sách gì, nhưng vẻ mặt của cả bốn tên họ Cổ kia đều ra vẻ rất là thoải mái, sung sướng tựa như mới bắt được vàng vậy. Trên khuôn mặt của ba đứa con hiện rõ lên sự tin tưởng, không một chút nghi ngờ vị chân nhân trước mặt mình. Và cũng theo đó, bọn chúng bắt đầu giăng bẫy để trừng phạt đại phu Thiên Phi vì những hành động ma đạo của đại phu ấy.
Thiên Phi vẫn đang ở trong y quán của mình, nàng khám chữa bệnh một cách chân tình và chu đáo cho những người bệnh nhân mà không hề hay biết mình đã bị ganh ghét. Có những kẻ tự xưng là chân nhân đang bày mưu tính kế hãm hại nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro