Có Qua Có Lại.
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Ở ngay cổng trấn Nông Sơn, hiện tại có một điều thu hút sự chú ý của những người khác. Ở đó hiện đang có ba cỗ xe ngựa chở hàng . Cỗ thứ nhất chở đầy vải vóc thượng hạng, cỗ xe thứ hai chứa đầy thực phẩm tươi ngon , và cỗ xe thứ ba chở đầy rượu thơm , đây đều là những loại cao cấp nhất của trấn. Những cỗ xe này không phải cỗ xe của thương buôn, bởi những người đánh xe đều là những người mặc bộ quân phục của trấn Nông Sơn, xem ra đây là xe của một ai đó rất là cao cấp. Từ trong một căn nhà gần đó, Nông Văn Rau cùng tên trưởng Quân y và tên hộ vệ mặt móm bước ra, bọn họ ai nấy trang phục vô cùng sang trọng từ từ tiến lại ba cỗ xe ấy. Nông Văn Rau quan sát ba của xe một lượt , cũng cảm thấy hài lòng . Tên hậu vệ rất giỏi lấy lòng chủ, lúc này cúi đầu thi lễ hỏi.
- " thưa trưởng trấn Đại Nhân, quà cưới chuẩn bị như vậy đại nhân thấy có hài lòng không?"
Thì ra ba cỗ Xe này đều là quà cưới để bọn họ tới tham dự đám cưới của Vạn Vân Phong. Nông Văn Rau quan sát thật kỹ từng cỗ xe ngựa, gật đầu đánh giá.
- " Những thứ này đều là những thứ cao cấp nhất của trấn chúng ta . Dẫu biết rằng đối với người kia thì chẳng là gì, nhưng như vậy cũng thể hiện được lòng thành của chúng ta. Thôi thì tạm hài lòng như vậy , có gì từ từ rồi tính tiếp."
Cả ba người nhìn nhau gật đầu, chuẩn bị tới giờ rồi sẽ khởi hành đến ngôi làng. Nông Văn Rau lúc này lại quay sang tên hộ vệ mà dặn dò.
- " nhà ngươi đi dự đám cưới cùng với ta, khi gặp vị ấy thì nhất định phải cung kính thi lễ xin lỗi chuyện ngươi đã không giữ được mồm miệng, có hiểu chưa?"
Tên hộ vệ vội cúi đầu.
- "Vâng, thưa trưởng trấn Đại Nhân . Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo lời đại nhân an bày."
Tên hộ vệ vẫn luôn vậy, luôn biết lấy lòng người chủ của mình. Nông Văn Rau gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn suy tư. Ông ta ban đầu không muốn dẫn tên hộ vệ đi theo, bởi vì hắn là người làm mất lòng vị khách kia . Nhưng nghĩ lại thì dẫn hắn theo vẫn là có một giá trị gì đó. Thứ nhất, hắn là hộ vệ thì phải đi theo bảo vệ chủ. Nếu giờ dẫn một đội quân đi theo thì sợ làm vị khách kia không hài lòng, nên dẫn một hoặc hai tên hộ vệ theo là hợp lý. Thứ hai, ông ta nghĩ rằng dẫn tên này tới xin lỗi vị khách kia cũng là một điều hợp lý, thể hiện rằng ông ta đã biết giáo huấn thuộc hạ của mình, điều này có thể khiến vị khách kia nguôi giận.
Đó là lý do tên hộ vệ được đi theo, và còn được mang đao bên hông nữa. Cả ba người đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần đi ăn cưới này, đang kiểm tra lại mọi thứ thì bất chợt Nông Văn Rau thấy đằng xa có ai đó quen thuộc. Ông ta nheo mắt nhìn thật kỹ, thì thấy một bóng hình áo trắng đang từ xa đi lại phía ông ta với tốc độ khá nhanh. Ông ta nhận ra bóng hình áo trắng ấy là người khách quen thuộc , vội vàng bước ra cúi đầu thi lễ.
- "Thưa công tử , thật có duyên gặp công tử ở đây, không biết công tử đang đi đâu mà trông gấp gáp như vậy?"
Vạn Vân Phong đang trên đường trở về, ra tới cổng chính thì gặp Nông Văn Rau ăn mặc sang trọng đứng chào. Vì phép lịch sự, hắn dừng lại cũng cúi đầu thi lễ hỏi.
- " xin chào ngài trưởng trấn, thật hữu duyên gặp nhau. Ta có chút chuyện cần vào trấn mua sắm , bây giờ đang vội trở về nhà, không nghĩ sẽ gặp ông ở đây . Xin hỏi ông chuẩn bị đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy?"
Vạn Vân Phong không nghĩ là những người này sẽ tới ăn cưới của hắn , thấy Nông Văn rau hỏi mình thì cũng lịch sự trả lời rồi hỏi lại. Nông Văn rau lúc này đang muốn lấy lòng khách quý, liền chỉ vào những cỗ xe mà nói.
- " Không giấu gì công tử, chúng ta biết công tử hôm nay cưới vợ nên đã chuẩn bị mang theo quà để tham dự lễ cưới của công tử, xin công tử xem thử "
Nói đoạn mời Vân Phong tới xem quà để đánh giá. Nông Văn Rau giới thiệu từng món quà, lúc này lại nói tiếp.
- " xin công tử thông cảm. Trấn của chúng ta chỉ là một trấn nhỏ và nghèo nên không có gì quý giá. Chúng ta đã cố gắng lấy hết những gì quý giá nhất làm quà cưới, nhưng cũng chỉ được có nhiêu đây, mong rằng công tử sẽ không chê."
Vạn Vân Phong ồ lên một tiếng, hắn nhớ rằng hắn không hề mời bọn họ đi ăn cưới, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị nhiều thế này khiến hắn có chút ngạc nhiên. Tất nhiên là những việc như thế này không hề làm hắn phiền lòng, mà còn khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ . Hắn nhìn qua một lượt những cỗ xe ngựa , lại hướng Nông Văn Rau mà nói.
- " Ông thật sự là một người quân tử, suy nghĩ thấu đáo. Ông có thể nghĩ đến cho ta nhiều như vậy , ta thật sự rất cảm kích. "
Nông Văn Rau nghe vậy thì vui vẻ, liền cúi đầu thi lễ , mà vẫn Phong cũng cúi đầu thi lễ theo. Hai người thể hiện sự tôn trọng cho nhau, Vân Phong lúc này lại nhớ đến chuyện cũ, hắn ngập ngừng nói.
- " Nghĩ lại thật là ái ngại . Lúc trước gặp ông ta không lịch sự lại làm chuyện bậy bạ, vậy mà ông không tức giận còn chuẩn bị quà cưới cho ta, khiến ta cảm thấy ngại ngùng . Nay có dịp gặp ông ở đây, xin cho ta gửi đến ông lời xin lỗi."
Hắn nói xong lại cúi đầu thật thấp. Nông Văn Rau vội đỡ tay hắn, rồi cười rất tươi mà nói .
- "chuyện cũ qua rồi, cũng không có gì đáng nói , ta không để bụng đâu. Bây giờ công tử cưới gái vùng này làm vợ , tức là rể của trấn này, ta đâu thể không cùng công tử uống chén rượu chung vui chứ? Công tử nói có phải không?"
Quả nhiên Nông Văn Rau rất là thận trọng, trong mọi tình huống luôn nhìn nhận về vấn đề theo hướng nguy hiểm nhất để đề phòng . Nếu ông ta có chứng cứ chắc chắn rằng người phía trước chỉ là một phàm nhân, thì sẽ không có những chuyện dễ dàng như vậy. Vạn Vân Phong cũng hiểu điều này, không những không khinh thường mà còn cảm thấy nể trọng. Hắn trong lòng vui vẻ nhìn qua mấy cỗ xe ngựa . Những cỗ xe ngựa này chở vải vóc, lương thực và rượu , những thứ này với hắn là không cần thiết. Hắn liền hướng Nông Văn Rau mà nói.
- "Tấm lòng của ông ta ghi nhận trong lòng , nhưng mà những thứ này ta thật sự không cần. Ông hãy giữ lại tất cả những quà này đi , chỉ cần ông mang cho ta một cỗ xe ngựa trống là được rồi."
Vạn Vân Phong muốn dùng những cỗ xe ngựa trống này để chở những đứa trẻ cùng Nguyệt Hằng về lại trấn Đào Hoa , cho nên với hắn thì thứ đang chất trên những cỗ xe ngựa này là không cần thiết. Nông Văn Rau đương nhiên không hiểu chuyện này, thấy Vân Phong không nhận quà cưới thì lo lắng trong lòng, ông ta vội hướng chàng trai kia kia mà nói.
- " thưa công tử, ngài cũng biết nơi này là một trấn nhỏ và nghèo . Ta đã cố gắng chọn những thứ cao cấp nhất, những thứ có giá trị nhất để làm quà cưới . Dẫu biết rằng so với công tử vẫn chỉ là rác rưởi, nhưng cũng mong công tử hãy nhận cho tấm lòng của ta."
Nông Văn Rau sợ rằng làm mất lòng người ấy, nên cố gắng giải thích rằng đây là những thứ tốt nhất mà ông có thể chuẩn bị . Cơ mà những lời nói của ông như vậy lại khiến Vân Phong cảm thấy mình thật sự có lỗi, hắn vội xua tay nói.
- " Không có... không phải ta chê đâu . Ta không có chê bai quà của ông, xin đừng nói như vậy khiến cho ta cảm thấy rất là ngại. "
Nông Văn Rau ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn, xem ra ông ta đã đoán sai rồi sao? Vạn Vân Phong lúc này hiểu rằng mình nên nhận những món quà này thì chuyển sang cười gượng trong thoáng chốc, hắn gật đầu cười gượng.
- "Thôi được rồi, những món quà của ông đó là tấm lòng cao quý, ta xin nhận hết cả, xin chân thành cảm ơn ông."
Cuối cùng thì chàng trai trẻ kia cũng đã nhận món quà của mình, khiến Nông Văn Rau trong lòng vui mừng lắm . Ông ta biết nếu như người này thực sự là một tiên nhân, thì ông ta đã gửi cho người ấy một chút ân tình rồi. Đây là điều rất tốt, ông ta lại cúi đầu lịch sự nói.
- " chỉ cần công tử cảm thấy thoải mái, thì chúng ta đã rất vui rồi, xin công tử đừng áy náy."
Quả nhiên là đầu óc của một người lọc lõi, có thể suy tính thiệt hơn ở một góc độ rất kín và xa. Vạn Vân Phong rất hài lòng với thái độ của Nông Văn Rau , hắn mỉm cười bước qua một lượt ba chiếc xe ngựa , cẩn thận nhìn ngắm lại những món tặng phẩm của trưởng trấn , mỉm cười gật đầu một cái.
- "Ông quả thật đã rất là chu đáo, ta rất vui. Ông lấy lòng ta như vậy là một nước đi đúng đắn. Ông chơi với ta chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất định ta sẽ đáp trả lại cho ông một món quà to hơn rất nhiều, ông cứ yên tâm."
Những lời nói đầy tự tin này thường là lời nói của những bậc đại nhân nói với kẻ thấp kém hơn mình. Nông Văn Rau nghe vậy thì sung sướng, trong lòng đã mở ra rất nhiều nước đi mới cho mình, cũng là cho sự phát triển của trấn . Tuy nhiên lúc này vẫn cần phải giữ một chút hình ảnh gì đó, ông ta liền xua tay.
- "Công tử tới với cái trấn này là một điều may mắn của trấn, ta nào dám đòi hỏi công tử phải đền đáp gì chứ ? Chỉ cần công tử trăm năm hạnh phúc, vui vẻ cùng người mình yêu thì đó là đã là sự đền đáp cho ta rồi."
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Nông Văn Rau mà bật cười, ông ta cũng cười theo hắn, hai bên cười vui vẻ. Vạn Vân Phong không phải là trẻ thơ , không phải không biết chuyện Nông Văn Rau đang lấy lòng hắn. Hắn biết rất rõ Nông Văn Rau đang nịnh nọt hắn, nhưng cái hắn cảm thấy thích thú ở Nông Văn Rau là ông ta đã đoán biết được thân phận của hắn không tầm thường mà tích cực nịnh hót như vậy , đây là một loại trí tuệ mà chỉ có những người từng trải qua nhiều sương gió mới có thể tích lũy được. Rất đáng để khen ngợi, rất đáng để giúp đỡ.
- " thưa trưởng trấn Đại Nhân, quà cưới chuẩn bị như vậy đại nhân thấy có hài lòng không?"
Thì ra ba cỗ Xe này đều là quà cưới để bọn họ tới tham dự đám cưới của Vạn Vân Phong. Nông Văn Rau quan sát thật kỹ từng cỗ xe ngựa, gật đầu đánh giá.
- " Những thứ này đều là những thứ cao cấp nhất của trấn chúng ta . Dẫu biết rằng đối với người kia thì chẳng là gì, nhưng như vậy cũng thể hiện được lòng thành của chúng ta. Thôi thì tạm hài lòng như vậy , có gì từ từ rồi tính tiếp."
Cả ba người nhìn nhau gật đầu, chuẩn bị tới giờ rồi sẽ khởi hành đến ngôi làng. Nông Văn Rau lúc này lại quay sang tên hộ vệ mà dặn dò.
- " nhà ngươi đi dự đám cưới cùng với ta, khi gặp vị ấy thì nhất định phải cung kính thi lễ xin lỗi chuyện ngươi đã không giữ được mồm miệng, có hiểu chưa?"
Tên hộ vệ vội cúi đầu.
- "Vâng, thưa trưởng trấn Đại Nhân . Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo lời đại nhân an bày."
Tên hộ vệ vẫn luôn vậy, luôn biết lấy lòng người chủ của mình. Nông Văn Rau gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn suy tư. Ông ta ban đầu không muốn dẫn tên hộ vệ đi theo, bởi vì hắn là người làm mất lòng vị khách kia . Nhưng nghĩ lại thì dẫn hắn theo vẫn là có một giá trị gì đó. Thứ nhất, hắn là hộ vệ thì phải đi theo bảo vệ chủ. Nếu giờ dẫn một đội quân đi theo thì sợ làm vị khách kia không hài lòng, nên dẫn một hoặc hai tên hộ vệ theo là hợp lý. Thứ hai, ông ta nghĩ rằng dẫn tên này tới xin lỗi vị khách kia cũng là một điều hợp lý, thể hiện rằng ông ta đã biết giáo huấn thuộc hạ của mình, điều này có thể khiến vị khách kia nguôi giận.
Đó là lý do tên hộ vệ được đi theo, và còn được mang đao bên hông nữa. Cả ba người đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần đi ăn cưới này, đang kiểm tra lại mọi thứ thì bất chợt Nông Văn Rau thấy đằng xa có ai đó quen thuộc. Ông ta nheo mắt nhìn thật kỹ, thì thấy một bóng hình áo trắng đang từ xa đi lại phía ông ta với tốc độ khá nhanh. Ông ta nhận ra bóng hình áo trắng ấy là người khách quen thuộc , vội vàng bước ra cúi đầu thi lễ.
- "Thưa công tử , thật có duyên gặp công tử ở đây, không biết công tử đang đi đâu mà trông gấp gáp như vậy?"
Vạn Vân Phong đang trên đường trở về, ra tới cổng chính thì gặp Nông Văn Rau ăn mặc sang trọng đứng chào. Vì phép lịch sự, hắn dừng lại cũng cúi đầu thi lễ hỏi.
- " xin chào ngài trưởng trấn, thật hữu duyên gặp nhau. Ta có chút chuyện cần vào trấn mua sắm , bây giờ đang vội trở về nhà, không nghĩ sẽ gặp ông ở đây . Xin hỏi ông chuẩn bị đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Vân Phong không nghĩ là những người này sẽ tới ăn cưới của hắn , thấy Nông Văn rau hỏi mình thì cũng lịch sự trả lời rồi hỏi lại. Nông Văn rau lúc này đang muốn lấy lòng khách quý, liền chỉ vào những cỗ xe mà nói.
- " Không giấu gì công tử, chúng ta biết công tử hôm nay cưới vợ nên đã chuẩn bị mang theo quà để tham dự lễ cưới của công tử, xin công tử xem thử "
Nói đoạn mời Vân Phong tới xem quà để đánh giá. Nông Văn Rau giới thiệu từng món quà, lúc này lại nói tiếp.
- " xin công tử thông cảm. Trấn của chúng ta chỉ là một trấn nhỏ và nghèo nên không có gì quý giá. Chúng ta đã cố gắng lấy hết những gì quý giá nhất làm quà cưới, nhưng cũng chỉ được có nhiêu đây, mong rằng công tử sẽ không chê."
Vạn Vân Phong ồ lên một tiếng, hắn nhớ rằng hắn không hề mời bọn họ đi ăn cưới, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị nhiều thế này khiến hắn có chút ngạc nhiên. Tất nhiên là những việc như thế này không hề làm hắn phiền lòng, mà còn khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ . Hắn nhìn qua một lượt những cỗ xe ngựa , lại hướng Nông Văn Rau mà nói.
- " Ông thật sự là một người quân tử, suy nghĩ thấu đáo. Ông có thể nghĩ đến cho ta nhiều như vậy , ta thật sự rất cảm kích. "
Nông Văn Rau nghe vậy thì vui vẻ, liền cúi đầu thi lễ , mà vẫn Phong cũng cúi đầu thi lễ theo. Hai người thể hiện sự tôn trọng cho nhau, Vân Phong lúc này lại nhớ đến chuyện cũ, hắn ngập ngừng nói.
- " Nghĩ lại thật là ái ngại . Lúc trước gặp ông ta không lịch sự lại làm chuyện bậy bạ, vậy mà ông không tức giận còn chuẩn bị quà cưới cho ta, khiến ta cảm thấy ngại ngùng . Nay có dịp gặp ông ở đây, xin cho ta gửi đến ông lời xin lỗi."
Hắn nói xong lại cúi đầu thật thấp. Nông Văn Rau vội đỡ tay hắn, rồi cười rất tươi mà nói .
- "chuyện cũ qua rồi, cũng không có gì đáng nói , ta không để bụng đâu. Bây giờ công tử cưới gái vùng này làm vợ , tức là rể của trấn này, ta đâu thể không cùng công tử uống chén rượu chung vui chứ? Công tử nói có phải không?"
Quả nhiên Nông Văn Rau rất là thận trọng, trong mọi tình huống luôn nhìn nhận về vấn đề theo hướng nguy hiểm nhất để đề phòng . Nếu ông ta có chứng cứ chắc chắn rằng người phía trước chỉ là một phàm nhân, thì sẽ không có những chuyện dễ dàng như vậy. Vạn Vân Phong cũng hiểu điều này, không những không khinh thường mà còn cảm thấy nể trọng. Hắn trong lòng vui vẻ nhìn qua mấy cỗ xe ngựa . Những cỗ xe ngựa này chở vải vóc, lương thực và rượu , những thứ này với hắn là không cần thiết. Hắn liền hướng Nông Văn Rau mà nói.
- "Tấm lòng của ông ta ghi nhận trong lòng , nhưng mà những thứ này ta thật sự không cần. Ông hãy giữ lại tất cả những quà này đi , chỉ cần ông mang cho ta một cỗ xe ngựa trống là được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Vân Phong muốn dùng những cỗ xe ngựa trống này để chở những đứa trẻ cùng Nguyệt Hằng về lại trấn Đào Hoa , cho nên với hắn thì thứ đang chất trên những cỗ xe ngựa này là không cần thiết. Nông Văn Rau đương nhiên không hiểu chuyện này, thấy Vân Phong không nhận quà cưới thì lo lắng trong lòng, ông ta vội hướng chàng trai kia kia mà nói.
- " thưa công tử, ngài cũng biết nơi này là một trấn nhỏ và nghèo . Ta đã cố gắng chọn những thứ cao cấp nhất, những thứ có giá trị nhất để làm quà cưới . Dẫu biết rằng so với công tử vẫn chỉ là rác rưởi, nhưng cũng mong công tử hãy nhận cho tấm lòng của ta."
Nông Văn Rau sợ rằng làm mất lòng người ấy, nên cố gắng giải thích rằng đây là những thứ tốt nhất mà ông có thể chuẩn bị . Cơ mà những lời nói của ông như vậy lại khiến Vân Phong cảm thấy mình thật sự có lỗi, hắn vội xua tay nói.
- " Không có... không phải ta chê đâu . Ta không có chê bai quà của ông, xin đừng nói như vậy khiến cho ta cảm thấy rất là ngại. "
Nông Văn Rau ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn, xem ra ông ta đã đoán sai rồi sao? Vạn Vân Phong lúc này hiểu rằng mình nên nhận những món quà này thì chuyển sang cười gượng trong thoáng chốc, hắn gật đầu cười gượng.
- "Thôi được rồi, những món quà của ông đó là tấm lòng cao quý, ta xin nhận hết cả, xin chân thành cảm ơn ông."
Cuối cùng thì chàng trai trẻ kia cũng đã nhận món quà của mình, khiến Nông Văn Rau trong lòng vui mừng lắm . Ông ta biết nếu như người này thực sự là một tiên nhân, thì ông ta đã gửi cho người ấy một chút ân tình rồi. Đây là điều rất tốt, ông ta lại cúi đầu lịch sự nói.
- " chỉ cần công tử cảm thấy thoải mái, thì chúng ta đã rất vui rồi, xin công tử đừng áy náy."
Quả nhiên là đầu óc của một người lọc lõi, có thể suy tính thiệt hơn ở một góc độ rất kín và xa. Vạn Vân Phong rất hài lòng với thái độ của Nông Văn Rau , hắn mỉm cười bước qua một lượt ba chiếc xe ngựa , cẩn thận nhìn ngắm lại những món tặng phẩm của trưởng trấn , mỉm cười gật đầu một cái.
- "Ông quả thật đã rất là chu đáo, ta rất vui. Ông lấy lòng ta như vậy là một nước đi đúng đắn. Ông chơi với ta chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất định ta sẽ đáp trả lại cho ông một món quà to hơn rất nhiều, ông cứ yên tâm."
Những lời nói đầy tự tin này thường là lời nói của những bậc đại nhân nói với kẻ thấp kém hơn mình. Nông Văn Rau nghe vậy thì sung sướng, trong lòng đã mở ra rất nhiều nước đi mới cho mình, cũng là cho sự phát triển của trấn . Tuy nhiên lúc này vẫn cần phải giữ một chút hình ảnh gì đó, ông ta liền xua tay.
- "Công tử tới với cái trấn này là một điều may mắn của trấn, ta nào dám đòi hỏi công tử phải đền đáp gì chứ ? Chỉ cần công tử trăm năm hạnh phúc, vui vẻ cùng người mình yêu thì đó là đã là sự đền đáp cho ta rồi."
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Nông Văn Rau mà bật cười, ông ta cũng cười theo hắn, hai bên cười vui vẻ. Vạn Vân Phong không phải là trẻ thơ , không phải không biết chuyện Nông Văn Rau đang lấy lòng hắn. Hắn biết rất rõ Nông Văn Rau đang nịnh nọt hắn, nhưng cái hắn cảm thấy thích thú ở Nông Văn Rau là ông ta đã đoán biết được thân phận của hắn không tầm thường mà tích cực nịnh hót như vậy , đây là một loại trí tuệ mà chỉ có những người từng trải qua nhiều sương gió mới có thể tích lũy được. Rất đáng để khen ngợi, rất đáng để giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro