Đấu Hồn Xuất Hi...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Độc Cô Tổng thu mình theo lực của đại đao chém xuống mà đẩy mình xuống sâu dưới lòng nước, tránh được một đường sát chiêu thiết phiến. Lực chém của đao mạnh đến nỗi hắn thoáng chốc hai chân đã chạm phải lớp bùn dưới đáy sông, choáng váng nhất thời cần xác định lại tình hình. Độc Cô Tổng ngước mắt lên nhìn, thấy trên mặt nước hai bóng hình vẫn đang trực chờ đứng đó quan sát mọi động tĩnh của hắn. Trong giây phút ấy , Độc Cô Tổng nghĩ rằng mình có thể bơi dưới lòng sông mà trốn đi được không? Thế nhưng chưa kịp có câu trả lời, thì đằng trên mặt sông một luồng sát khí đã đâm thẳng xuống, kình lực mạnh bạo cứ như khoét thủng cả lòng sông vậy. Tên cầm đại đao lặn xuống nước, vận chân khí vào đao đâm một nhát xuống dưới đáy sông, nhắm thẳng vào kẻ địch mà truy diệt. Độc Cô Tổng vội đưa kiếm lên đỡ , thanh đao đâm vào thân kiếm một cái "Keng..." chấn động dưới lòng sông, tôm cá xung quanh hoảng sợ vẫy đuôi chạy đi hết, kình lực rung chuyển trong nước làm cho những sinh vật xung quanh cũng kinh hồn bạt vía mà bơi chạy. Đỡ được nhát kia đao đầu tiên, lần này tên cầm đao không còn vận lực đè như trước nữa, hắn lập tức kéo đao về rồi chém phát thứ hai đầy mạnh mẽ. Độc Cô Tổng vận chân khí vào kiếm đánh trả , hai bên liên tục xuất chiêu dưới lòng sông. Cuộc chiến của hai võ hoàng dưới đáy sông là một cuộc chiến kinh khủng, liên tục những chiêu thức mang theo chân khí hùng mạnh phát ra chạm lấy nhau làm cả khúc sông rung động. Dòng nước bao quanh hai võ Hoàng liên tục bị khuấy động khiến cho dòng chảy hỗn loạn, làm cho cả trên mặt sông cũng lắc lư theo. Tên cầm thiết phiến vẫn đang phe phẩy cây quạt của mình, nhếch mép mỉm cười nhìn xuống dưới dòng sông, cảm thấy hài lòng khi tất cả diễn biến đều diễn ra một cách thuận lợi như vậy, hắn nhếch mép cười nhạt.
- " Rồng mắc cạn bị tôm bắt nạt , hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, xem ra hôm nay nhà ngươi dù có tài giỏi thế nào cũng không thể thoát khỏi cái bẫy này rồi."
Ở dưới đáy sông, Độc Cô Tổng liên tục bị đối thủ dồn ép vào đường cùng, xem ra không cầm cự được lâu nữa. Bất cứ ai khi lặn xuống dòng nước đều phải hít lấy một hơi thật sâu, tích tụ càng nhiều dưỡng khí càng tốt. Độc Cô Tổng lúc nãy vì quá gấp rút lên đã chui xuống lòng sông mà còn chưa kịp lấy được nhiều dưỡng khí, cho nên thời gian có thể nín thở không còn nhiều. Ngược lại với hắn, tên cầm đại đao kia trước khi lặn xuống dòng sông đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nạp đầy dưỡng khí vào phổi. Thêm một phần nữa là hắn sở hữu đấu hồn thuồng luồng, cho nên việc nín thở lâu dưới dòng sông với hắn cũng là điều khó ai bì kịp. Độc Cô Tổng rõ ràng là đã bị ép vào lãnh địa của tên cầm đao, mọi đường kiếm chống trả đều bị đánh bật về sau vô cùng bất lợi. Tên cầm đao lúc này lao tới trảm một đao chém xuống, và độc cô tổng lại đưa kiếm lên đỡ, hai thứ binh khí này lại đo lực với nhau. Độc Cô Tổng bị đối phương đè xuống, hai chân lún vào bùn, hơi thở bên trong phổi cũng dần dần cạn kiệt. Việc hắn bị giam dưới đáy sông càng lâu thì cơ hội chết đuối của hắn càng cao, thế thì không cần phải dùng đến đao trảm sát. Ở dưới nước thì bị dồn nén đến đường chết đuối, ngoi lên mặt nước thì tên cầm thiết phiến chờ sẵn để xả chiêu, vậy thì còn đường nào sống sót cho hắn bây giờ? Trong cuộc đời của hắn cũng không ít lần phải vào sinh ra tử , nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình cận kề với cái chết như lúc này. Trong lúc rơi vào tận cùng tuyệt vọng, một thoáng ký ức chợt ùa về với hắn. " Cha ơi, lại đây chơi với con" , tiếng gọi của đứa bé gái 5 tuổi đáng yêu kia với tay về phía hắn, đôi mắt long lanh ấy vẫn đang đợi hắn trở về. "Phu nhân , nàng đừng lo, ta dẹp loạn xong thảo khấu sẽ trở về với nàng" , tiếng khẳng định của hắn với vợ của mình , để cho nàng ta yên tâm không phải lo lắng cho người chồng của mình phải đi làm việc nguy hiểm. Phải rồi , tất cả những chuyện đó chỉ vừa mới trải qua cách đây không lâu. Hắn biết rằng hắn có một gia đình phía sau lưng chờ hắn trở về, một gia đình để hắn yêu thương và bảo vệ . Hắn không muốn bỏ rơi những con người ấy, hắn không muốn thất hứa với họ, hắn nhất định phải trở về với gia đình của mình. Trong khoảnh khắc ngộp thở không còn dưỡng khí trong phổi, bất chợt hắn nở một nụ cười an nhiên, khiến cho tên cầm đao cũng phải ngạc nhiên với những gì diễn ra trước mặt.
Ở trên mặt nước, tên cầm quạt sắt vẫn hướng ánh mắt xuống đáy sông theo dõi cẩn thận tỉ mỉ. Đôi mắt ấy không thể nhìn xuống tận dưới lòng sông được , nhưng cảm nhận về đấu khí của hắn thì có thể biết được ở dưới đó đang xảy ra những chuyện gì. Vẻ phong thái tự tại với cây quạt que phẩy trước mặt của hắn tựa như là đang tọa sơn quan hổ đấu, thoải mái tận hưởng tiết mục đang được hai con hổ biểu diễn dưới đáy sông kia. Vẻ mặt thoải mái ngạo mạn của hắn bất chợt biến mất, thay vào đó là một cái nhăn mặt , đồng thời hắn vận lực nhảy lùi ra sau một bước. Tại vị trí mà hắn từng đứng, một cường lực từ dưới đáy sông phát ra bắn thẳng lên trời. " ĐÙNG..." Một tiếng nổ lớn, mặt nước bị đẩy từ dưới lòng sông đẩy thẳng lên trời văng tung toé, mặt sông trong thoáng chốc đầy hơi sương mờ mịt. Khi mà những giọt nước bị bắn thành sương ấy tan ra, thì đã thấy Độc Cô Tổng lừng lững đứng đó, bên cạnh hắn là đấu hồn mãnh hổ oai phong lẫm liệt đang múa vuốt nhe nanh . Đấu hồn mãnh hổ gầm lên một tiếng vang vọng cả con sông, khiến chim chóc hai bên bờ cũng hoảng hồn vội vã vỗ cánh bay mất. Đám binh lính trên bờ thấy vậy thì há hốc mồm, reo lên phấn khích.
- " ra rồi, xuất rồi, đại nhân đã xuất đấu hồn mãnh hổ của mình ra rồi."
- " đấu hồn mãnh hổ của đại nhân là một đấu hồn rất mạnh và hiếm , có thể dùng nó để đương cự qua được giai đoạn này rồi"
- " cầu trời thương xót , xin hãy giúp đại nhân chúng con thoát qua cơn hiểm nghèo mà tìm được một con đường sống"
Bọn lính vừa phấn khích vừa lo lắng mà cầu xin ơn trên ban xuống, thế nhưng có cầu xin thì cũng liệu có ích gì? Ơn trên có nghe được lời cầu xin của bọn chúng hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tên chỉ huy vẫn cứ im lặng, trong lòng hắn cũng thầm mong cho chủ nhân mình có thể sống sót, nhưng bản thân hắn hiểu rõ tất cả những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Ở trên mặt sông , Độc Cô Tổng đã dùng đến con bài cuối cùng là xuất đấu hồn ra để chiến đấu. Đấu hồn là trái tim của linh hồn, nếu đấu hồn bị hủy diệt thì cũng đồng nghĩa là một cái chết không thể tránh khỏi. Thế cho nên nếu không phải là chắc chắn giành chiến thắng, hoặc là bị dồn tới đường cùng , thì không ai xuất đấu hồn ra cả. Trong tình thế này thì Độc Cô Tổng đúng là bị dồn vào đường cùng, nhưng hai tên kia lại dường như chắc suất mình chiến thắng, nên chúng không có một chút e ngại gì cả. Tên cầm thiết phiến nhảy lùi ra ba trượng , phất quạt mỉm cười một tiếng.
- " đã từng nghe qua danh tiếng của Độc Cô Tổng đại nhân sở hữu đấu hồn mãnh hổ đầy sức mạnh, hôm nay được diện kiến quả là vinh hạnh, hí hí hí..."
Giọng nói the thé cùng điệu cười sắc lạnh ấy khiến bất cứ ai cũng cảm thấy rợn người. Hắn gấp cây quạt sắt lại, vận chân khí gầm lên một tiếng. "Quéc..." Đấu hồn đại bàng xuất hiện tung cánh giữa trời cao, gáy lên một tiếng vang vọng cả những khu rừng bên cạnh bờ sông , xoè đôi cánh rộng lớn của mình phủ bóng xuống dòng nước. Đám lính trên bờ nhìn thấy thì trợn tròn mắt , mặc dù đã đoán biết trước được rồi nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.
- " nhìn kìa, là đấu hồn đại bàng thật sự kìa . Quả nhiên chính là hắn , không thể nhầm vào đâu được"
- " không sai, thật sự chính là hắn, vậy thì kẻ đứng sau ra lệnh cho hắn thì có thể là ai được chứ?"
Một câu hỏi lớn cất lên, không một tiếng trả lời, tất cả đều im lặng cả. Bọn chúng im lặng không phải vì không biết câu trả lời , mà là tất cả đều biết câu trả lời nhưng không ai dám nói ra. Ở ngoài mặt sông kia , Độc Cô Tổng vẫn đang đứng đó phòng thủ, mắt trắng dã như đang dồn toàn lực để cứu vớt một hi vọng sống cuối cùng. Hắn bất chợt cảm thấy dưới chân mình có một đạo cường lực đang bắn lên, vội vàng nhảy lùi lại ba trượng để né tránh. Ngay chỗ hắn vừa nhảy lùi ra thì "ùm..." một tiếng, đấu hồn thuồng luồng từ đâu hả miệng lao lên đớp trượt con mồi , lại lao tủm xuống nước ẩn mình dưới sông. Từ vị trí mà thuồng luồng xuất hiện, dưới mặt nước tên cầm đao từ từ trồi lên không khác gì thuồng luồng từ từ xuất hiện để nhìn ngắm con mồi.
- " Rồng mắc cạn bị tôm bắt nạt , hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, xem ra hôm nay nhà ngươi dù có tài giỏi thế nào cũng không thể thoát khỏi cái bẫy này rồi."
Ở dưới đáy sông, Độc Cô Tổng liên tục bị đối thủ dồn ép vào đường cùng, xem ra không cầm cự được lâu nữa. Bất cứ ai khi lặn xuống dòng nước đều phải hít lấy một hơi thật sâu, tích tụ càng nhiều dưỡng khí càng tốt. Độc Cô Tổng lúc nãy vì quá gấp rút lên đã chui xuống lòng sông mà còn chưa kịp lấy được nhiều dưỡng khí, cho nên thời gian có thể nín thở không còn nhiều. Ngược lại với hắn, tên cầm đại đao kia trước khi lặn xuống dòng sông đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nạp đầy dưỡng khí vào phổi. Thêm một phần nữa là hắn sở hữu đấu hồn thuồng luồng, cho nên việc nín thở lâu dưới dòng sông với hắn cũng là điều khó ai bì kịp. Độc Cô Tổng rõ ràng là đã bị ép vào lãnh địa của tên cầm đao, mọi đường kiếm chống trả đều bị đánh bật về sau vô cùng bất lợi. Tên cầm đao lúc này lao tới trảm một đao chém xuống, và độc cô tổng lại đưa kiếm lên đỡ, hai thứ binh khí này lại đo lực với nhau. Độc Cô Tổng bị đối phương đè xuống, hai chân lún vào bùn, hơi thở bên trong phổi cũng dần dần cạn kiệt. Việc hắn bị giam dưới đáy sông càng lâu thì cơ hội chết đuối của hắn càng cao, thế thì không cần phải dùng đến đao trảm sát. Ở dưới nước thì bị dồn nén đến đường chết đuối, ngoi lên mặt nước thì tên cầm thiết phiến chờ sẵn để xả chiêu, vậy thì còn đường nào sống sót cho hắn bây giờ? Trong cuộc đời của hắn cũng không ít lần phải vào sinh ra tử , nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình cận kề với cái chết như lúc này. Trong lúc rơi vào tận cùng tuyệt vọng, một thoáng ký ức chợt ùa về với hắn. " Cha ơi, lại đây chơi với con" , tiếng gọi của đứa bé gái 5 tuổi đáng yêu kia với tay về phía hắn, đôi mắt long lanh ấy vẫn đang đợi hắn trở về. "Phu nhân , nàng đừng lo, ta dẹp loạn xong thảo khấu sẽ trở về với nàng" , tiếng khẳng định của hắn với vợ của mình , để cho nàng ta yên tâm không phải lo lắng cho người chồng của mình phải đi làm việc nguy hiểm. Phải rồi , tất cả những chuyện đó chỉ vừa mới trải qua cách đây không lâu. Hắn biết rằng hắn có một gia đình phía sau lưng chờ hắn trở về, một gia đình để hắn yêu thương và bảo vệ . Hắn không muốn bỏ rơi những con người ấy, hắn không muốn thất hứa với họ, hắn nhất định phải trở về với gia đình của mình. Trong khoảnh khắc ngộp thở không còn dưỡng khí trong phổi, bất chợt hắn nở một nụ cười an nhiên, khiến cho tên cầm đao cũng phải ngạc nhiên với những gì diễn ra trước mặt.
Ở trên mặt nước, tên cầm quạt sắt vẫn hướng ánh mắt xuống đáy sông theo dõi cẩn thận tỉ mỉ. Đôi mắt ấy không thể nhìn xuống tận dưới lòng sông được , nhưng cảm nhận về đấu khí của hắn thì có thể biết được ở dưới đó đang xảy ra những chuyện gì. Vẻ phong thái tự tại với cây quạt que phẩy trước mặt của hắn tựa như là đang tọa sơn quan hổ đấu, thoải mái tận hưởng tiết mục đang được hai con hổ biểu diễn dưới đáy sông kia. Vẻ mặt thoải mái ngạo mạn của hắn bất chợt biến mất, thay vào đó là một cái nhăn mặt , đồng thời hắn vận lực nhảy lùi ra sau một bước. Tại vị trí mà hắn từng đứng, một cường lực từ dưới đáy sông phát ra bắn thẳng lên trời. " ĐÙNG..." Một tiếng nổ lớn, mặt nước bị đẩy từ dưới lòng sông đẩy thẳng lên trời văng tung toé, mặt sông trong thoáng chốc đầy hơi sương mờ mịt. Khi mà những giọt nước bị bắn thành sương ấy tan ra, thì đã thấy Độc Cô Tổng lừng lững đứng đó, bên cạnh hắn là đấu hồn mãnh hổ oai phong lẫm liệt đang múa vuốt nhe nanh . Đấu hồn mãnh hổ gầm lên một tiếng vang vọng cả con sông, khiến chim chóc hai bên bờ cũng hoảng hồn vội vã vỗ cánh bay mất. Đám binh lính trên bờ thấy vậy thì há hốc mồm, reo lên phấn khích.
- " ra rồi, xuất rồi, đại nhân đã xuất đấu hồn mãnh hổ của mình ra rồi."
- " đấu hồn mãnh hổ của đại nhân là một đấu hồn rất mạnh và hiếm , có thể dùng nó để đương cự qua được giai đoạn này rồi"
- " cầu trời thương xót , xin hãy giúp đại nhân chúng con thoát qua cơn hiểm nghèo mà tìm được một con đường sống"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn lính vừa phấn khích vừa lo lắng mà cầu xin ơn trên ban xuống, thế nhưng có cầu xin thì cũng liệu có ích gì? Ơn trên có nghe được lời cầu xin của bọn chúng hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tên chỉ huy vẫn cứ im lặng, trong lòng hắn cũng thầm mong cho chủ nhân mình có thể sống sót, nhưng bản thân hắn hiểu rõ tất cả những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Ở trên mặt sông , Độc Cô Tổng đã dùng đến con bài cuối cùng là xuất đấu hồn ra để chiến đấu. Đấu hồn là trái tim của linh hồn, nếu đấu hồn bị hủy diệt thì cũng đồng nghĩa là một cái chết không thể tránh khỏi. Thế cho nên nếu không phải là chắc chắn giành chiến thắng, hoặc là bị dồn tới đường cùng , thì không ai xuất đấu hồn ra cả. Trong tình thế này thì Độc Cô Tổng đúng là bị dồn vào đường cùng, nhưng hai tên kia lại dường như chắc suất mình chiến thắng, nên chúng không có một chút e ngại gì cả. Tên cầm thiết phiến nhảy lùi ra ba trượng , phất quạt mỉm cười một tiếng.
- " đã từng nghe qua danh tiếng của Độc Cô Tổng đại nhân sở hữu đấu hồn mãnh hổ đầy sức mạnh, hôm nay được diện kiến quả là vinh hạnh, hí hí hí..."
Giọng nói the thé cùng điệu cười sắc lạnh ấy khiến bất cứ ai cũng cảm thấy rợn người. Hắn gấp cây quạt sắt lại, vận chân khí gầm lên một tiếng. "Quéc..." Đấu hồn đại bàng xuất hiện tung cánh giữa trời cao, gáy lên một tiếng vang vọng cả những khu rừng bên cạnh bờ sông , xoè đôi cánh rộng lớn của mình phủ bóng xuống dòng nước. Đám lính trên bờ nhìn thấy thì trợn tròn mắt , mặc dù đã đoán biết trước được rồi nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.
- " nhìn kìa, là đấu hồn đại bàng thật sự kìa . Quả nhiên chính là hắn , không thể nhầm vào đâu được"
- " không sai, thật sự chính là hắn, vậy thì kẻ đứng sau ra lệnh cho hắn thì có thể là ai được chứ?"
Một câu hỏi lớn cất lên, không một tiếng trả lời, tất cả đều im lặng cả. Bọn chúng im lặng không phải vì không biết câu trả lời , mà là tất cả đều biết câu trả lời nhưng không ai dám nói ra. Ở ngoài mặt sông kia , Độc Cô Tổng vẫn đang đứng đó phòng thủ, mắt trắng dã như đang dồn toàn lực để cứu vớt một hi vọng sống cuối cùng. Hắn bất chợt cảm thấy dưới chân mình có một đạo cường lực đang bắn lên, vội vàng nhảy lùi lại ba trượng để né tránh. Ngay chỗ hắn vừa nhảy lùi ra thì "ùm..." một tiếng, đấu hồn thuồng luồng từ đâu hả miệng lao lên đớp trượt con mồi , lại lao tủm xuống nước ẩn mình dưới sông. Từ vị trí mà thuồng luồng xuất hiện, dưới mặt nước tên cầm đao từ từ trồi lên không khác gì thuồng luồng từ từ xuất hiện để nhìn ngắm con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro