Dòng Đời Xô Đẩy...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Cả hai con người đang bước chân trên con đường mòn, bước từng bước dần hướng đến trấn Nông Sơn. Nguyệt Hằng lầm lủi đi trước , tên hộ vệ đi sau để hộ tống. Những bước chân của Nguyệt Hằng dịu dàng, cùng với dáng người thon thả thướt tha đi trước, tất cả đều đập hết vào mắt của tên hộ vệ. Hình dáng nuột nà ấy khiến hắn nhớ lại cuộc chơi đêm qua, bất chợt trong lòng hắn trở nên thèm muốn. Hắn liếm môi một cái, bước nhanh lên trước đưa tay tóm lấy tay Nguyệt Hằng kéo lại. Nguyệt Hằng bị tác động bất ngờ thì giật mình , nàng quay lại nhìn hắn mà hỏi.
- " hộ vệ đại nhân, ngài định làm gì vậy? Đang ban ngày ban mặt, xin ngài đừng làm chuyện bậy bạ."
Tên hộ vệ nghe Nguyệt Hằng nói những câu đó thì không nhịn được cười , hắn nhe răng mà nói.
- " ha ha ha...Chuyện bậy bạ mà ngươi nói là chuyện gì ? Không phải ngươi đang đi làm đó sao ? Ta cảm thấy đang có hứng thú sử dụng dịch vụ của ngươi, cho nên ta sẽ là người mở hàng cho ngươi, vậy thì có gì là bậy bạ? Ngươi nói xem, ta muốn sử dụng dịch vụ, ngươi không có ý kiến gì đấy chứ?"
Nguyệt Hằng khựng người lại, đôi mắt từ lo lắng chuyển sang buồn thăm thẳm. Phải rồi, nàng đang đi làm, mà cái công việc nàng làm chính là công việc ấy . Nàng không nói gì , mặt cúi gầm xuống đất, trong lòng chìm trong những sự hổ thẹn xấu xa. Tên hộ vệ khoái chí kéo tay Nguyệt Hằng đi . Hắn dẫn nàng vào sâu trong bụi rậm, đạp bằng một đám cỏ, lúc này hất hàm nói .
- "được rồi , nằm xuống đi."
Nguyệt Hằng cảm thấy trong lòng rất là cay đắng, rốt cuộc nàng phải làm cái công việc này sao? Thực sự mà nói, nàng không còn lựa chọn nào khác, đành phải từ từ bước tới đám cỏ bị đạp bằng ấy và nằm xuống. Nguyệt Hằng nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật phũ phàng, mặc kệ tất cả. Tên hộ vệ lúc này rất tự đắc, cười nhạt một tiếng.
- " lục phu nhân đừng quá ngại ngùng . Những lần đầu thì còn hơi vướng mắc, nhưng sau khi công việc quen rồi thì sẽ trôi chảy ngay, ha ha ha..."
Tên hộ vệ lao tới vồ lấy Nguyệt Hằng, ôm hôn tới tấp, mạnh bạo cởi tất cả những gì có thể ra và nhanh chóng hưởng thụ cơ thể của mỹ nữ xinh đẹp. Nguyệt Hằng nhắm mắt không cử động, nằm yên đó mặc cho hắn làm gì thì làm. Lần này khác với lần trước đó là bị trúng thuốc nàng không thể cử động, nhưng lần này thì có thể cử động lại không dám cử động nữa, bởi linh hồn nàng đã chấp nhận đắm mình vào bùn đen rồi.
Cơ thể nằm yên chịu trận, mắt nhắm nghiền, bàn tay siết chặt chịu đựng, hai hàng nước mắt ứa ra . Nguyệt Hằng đau đớn chịu đựng tất cả, bởi nàng biết đây là công việc duy nhất có thể làm. Nước mắt chảy xuống rớt vào bụi cỏ, nơi nàng nằm ngửa để tên hộ vệ dập đùng đùng lên cơ thể của thiếu nữ, hưởng thụ say mê. Hắn chơi trong sung sướng , chơi trong thỏa mãn, là chơi vợ của cái tên hắn ghét nhất trên đời. Khi mà đạt đến trạng thái cực sướng, hắn rùng mình lên bắn từng giọt mầm sống vô trong cơ thể người con gái bé nhỏ, run rẩy rên lên.
- " a... lục phu nhân... hãy nhận lấy món quà của ta đây..."
Lúc lên tới đỉnh cũng là lúc hắn kêu một tiếng "Lục phu nhân" trong sung sướng. Nguyệt Hằng vẫn đôi mắt ướt đẫm, nhắm nghiền không mở ra, mặc kệ dòng đời xô đẩy lên tấm thân bé nhỏ của nàng. Tên hộ vệ chơi xong thì thở dốc, sau một chút nghỉ ngơi thì đứng dậy mặc quần áo vô , tiện tay vung chân đá vào đùi Nguyệt Hằng một cái mà nói.
- " dậy đi con đ* , đến giờ tiếp tục đi làm rồi."
Cư xử một cách thô bạo lên cơ thể của một thiếu nữ còn đang không một mảnh vải che thân, có phải là việc mà một người đàn ông mới hưởng thụ xong nên làm? Những điều như vậy lẽ ra thật chướng mắt , nhưng với tên hộ vệ lại vô cùng hứng thú, và đó cũng là đặc thù của công việc mà những người phụ nữ như Nguyệt Hằng bị đẩy vào. Tên hộ vệ tiện tay rút một nén bạc, quăng lên bụng của thiếu nữ, chạm vào làn da trắng ngần ấy mà cười nhạt.
- " đây, trả tiền cho ngươi đây con đ* à"
Có những loại người rất thích lăng mạ phụ nữ , rất thích cuồng bạo phụ nữ trong những chuyện như vậy, và tên hộ vệ chính là loại người đấy. Nguyệt Hằng cũng chẳng mong hắn nhẹ nhàng gì với mình , nàng lủi thủi lượm lấy nén bạc , mặc quần áo vô rồi lại đứng dậy đi. Nguyệt Hằng lầm lũi đi trên con đường mòn tới trấn Nông Sơn, con đường ấy hàng ngày vẫn là một con đường bình thường như bao con đường khác, ấy mà hôm nay con đường này lại là con đường dẫn nàng đến chốn bùn đen dơ bẩn, dẫn nàng vào một cái nghề mà không ai gọi là nghề. Nguyệt Hằng siết chặt nén bạc trong tay, vô thức mỉm cười . Mặc dù cũng là nụ cười , nhưng là cái cười này lại vô cùng cay đắng. Nàng biết rằng số phận phía trước của mình là gì , và sau lưng của mình là những ai đang ngóng trông nàng trở về . Thôi thì dòng đời đưa thì ta đẩy vậy, biết làm thế nào bây giờ.
Khi Nguyệt Hằng đến trấn Nông Sơn, hai người lính gác cổng hướng ánh mắt về phía nàng . Nguyệt Hằng nhìn thấy hai người lính đó , nàng vội cúi gầm mặt xuống . Khác hẳn với ngày thường , bây giờ Nguyệt Hằng vào chấn với tư cách là gì ? Thật sự là điều khiến nàng đau đớn. Nàng bước đi, nhưng không ai dám lăng mạ hay chửi bới nàng . Không biết có phải vì người ta hiểu hoàn cảnh của nàng mà thương hại, hay chỉ đơn giản là tên hộ vệ đi bên cạnh khiến không ai dám manh động. Bước chân của Nguyệt Hằng đi vội, lủi thủi lướt ngang qua hai người lính gác cổng mà vào bên trong trấn. Nguyệt Hằng vừa vào bên trong đã thấy có hai người đứng đó , họ nhìn nàng mà hỏi .
- "tiểu cô nương, có đi không?"
Nguyệt Hằng ngơ ngác, nàng ngước nhìn lên thấy hai người vừa hỏi mình là hai người nàng không hề quen biết , nàng ngạc nhiên hỏi lại.
- " đi là đi đâu ? Các vị đại ca có thể nói rõ hơn không?"
Hai người đàn ông ấy bật cười, nhìn Nguyệt Hằng mà lắc đầu , ra vẻ như chán nản . Tên hộ vệ lúc này bước lại bên cạnh, trừng mắt gằn giọng.
- "đi... đương nhiên là đi rồi. Vấn đề là các ngươi muốn sử dụng dịch vụ , vậy thì các ngươi có tiền trả không?"
Nguyệt Hằng ngớ người nhìn sang tên hộ vệ , thì ra hai người đàn ông kia hỏi đi là để sử dụng dịch vụ của nàng sao? Tên hộ vệ biết nàng không có kinh nghiệm, nên hắn bước tới nói thay để hướng dẫn cho nàng. Hắn vừa dứt lời xong, hai người đàn ông ấy đã rút ra mỗi người một nén bạc đưa tới cười dâm đãng.
- "đương nhiên rồi , chúng ta chơi đ* phải trả tiền, làm gì có chuyện chơi quỵt? Tiền ở đây, Lục phu nhân có đi không?"
Lại một lần nữa, bọn chúng lại dùng cái danh xưng "lục phu nhân" để gọi Nguyệt Hằng . Nàng xấu hổ lắm , vội vàng lắc đầu nói.
- " hai vị đại ca, xin đừng gọi tiểu muội là lục phu nhân nữa . Tiểu muội không phải là lục phu nhân gì đâu, xin các vị đừng gọi như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự người khác "
Nguyệt Hằng không muốn làm ô danh của Khánh Hậu , nàng biết nàng bây giờ không nên làm gì liên quan tới Khánh Hậu để cho hắn phải xấu hổ. Cơ mà đó là ý của nàng, nhưng không phải ý của hai tên kia.
Vốn dĩ hai tên này cũng là những người lính dưới trướng của tên hộ vệ, nay được tên hộ vệ sắp xếp làm khách hàng để làm mẫu một lần, hướng dẫn Nguyệt Hằng vào công việc cho trôi chảy. Tất nhiên là bọn chúng thích dùng danh xưng "Lục phu nhân" để gọi nàng , mục đích là nhục mạ tên Khánh Hậu theo ý muốn của hộ vệ. Bọn chúng nhìn tên hộ vệ một cái để dò ý, thấy hộ vệ gật đầu ra hiệu thì quay sang Nguyệt Hằng mà cười nhạt .
- "được rồi , chúng ta đi tiến hành giao dịch thôi. "
Bọn chúng chỉ tay về phía vùng đất trống , nơi có một căn chòi để rách nát ở đó, chính là căn chòi mà bọn chúng dùng để hành sự. Căn chòi đó cũng là địa điểm tên hộ vệ làm dành riêng cho Nguyệt Hằng hành nghề , xem ra đã chuẩn bị rất nhiều. Nguyệt Hằng lúc này đã không còn chút gì phản kháng, thuận theo dòng nước cuộc đời mà bước đi theo hai khách làng chơi, hướng về căn chòi ấy mà tới. Tên hộ vệ nhìn theo nhếch mép cười , mọi thứ đều đúng như kế hoạch của hắn . Hắn búng tay một cái , lại có hai tên thuộc hạ bước ra, hai tên thuộc hạ hướng hắn mà thi lễ.
- " thưa hộ vệ đại nhân, ngài cho gọi chúng thuộc hạ sao?"
Tên hộ vệ gật đầu, quay sang hai tên thuộc hạ ra lệnh.
- "Hai người bây giờ phải đi lan truyền tin tức khắp cả cái trấn này cho ta . Hãy đi đồn rằng lục phu nhân của trưởng Quân y đã chính thức làm đ* . Chỉ cần bỏ tiền là có thể chơi được thoải mái, cảm nhận được cảm giác tuyệt vời, các người có hiểu ý ta không?"
Hai tên thuộc hạ rất biết ý của tên hộ vệ này, chúng hiểu mọi kế hoạch của tên hộ vệ đều có mục đích ra sao, liền cúi đầu nói .
- "Vâng, thưa hộ vệ đại nhân . Chúng thuộc hạ nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng."
Và thế là hai tên lính ấy đi khắp chốn, bắt đầu đồn thổi tin tức về công việc mới của Nguyệt Hằng. Có người nghe tin đi thử sử dụng dịch vụ, rồi người đó lại đi đồn. Người này đồn người kia , người kia lại đồn người nọ , rất nhanh tin tức Lục phu nhân của trưởng Quân y làm đ* đã được truyền khắp cả trấn Nông Sơn, nhà nhà người người đều bàn tán. Sự kiện này trở thành một sự kiện nóng bỏng trong trấn Đông Sơn , mà dư chấn của nó còn đọng lại một thời gian rất lâu sau mới dần quên lãng.
- " hộ vệ đại nhân, ngài định làm gì vậy? Đang ban ngày ban mặt, xin ngài đừng làm chuyện bậy bạ."
Tên hộ vệ nghe Nguyệt Hằng nói những câu đó thì không nhịn được cười , hắn nhe răng mà nói.
- " ha ha ha...Chuyện bậy bạ mà ngươi nói là chuyện gì ? Không phải ngươi đang đi làm đó sao ? Ta cảm thấy đang có hứng thú sử dụng dịch vụ của ngươi, cho nên ta sẽ là người mở hàng cho ngươi, vậy thì có gì là bậy bạ? Ngươi nói xem, ta muốn sử dụng dịch vụ, ngươi không có ý kiến gì đấy chứ?"
Nguyệt Hằng khựng người lại, đôi mắt từ lo lắng chuyển sang buồn thăm thẳm. Phải rồi, nàng đang đi làm, mà cái công việc nàng làm chính là công việc ấy . Nàng không nói gì , mặt cúi gầm xuống đất, trong lòng chìm trong những sự hổ thẹn xấu xa. Tên hộ vệ khoái chí kéo tay Nguyệt Hằng đi . Hắn dẫn nàng vào sâu trong bụi rậm, đạp bằng một đám cỏ, lúc này hất hàm nói .
- "được rồi , nằm xuống đi."
Nguyệt Hằng cảm thấy trong lòng rất là cay đắng, rốt cuộc nàng phải làm cái công việc này sao? Thực sự mà nói, nàng không còn lựa chọn nào khác, đành phải từ từ bước tới đám cỏ bị đạp bằng ấy và nằm xuống. Nguyệt Hằng nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật phũ phàng, mặc kệ tất cả. Tên hộ vệ lúc này rất tự đắc, cười nhạt một tiếng.
- " lục phu nhân đừng quá ngại ngùng . Những lần đầu thì còn hơi vướng mắc, nhưng sau khi công việc quen rồi thì sẽ trôi chảy ngay, ha ha ha..."
Tên hộ vệ lao tới vồ lấy Nguyệt Hằng, ôm hôn tới tấp, mạnh bạo cởi tất cả những gì có thể ra và nhanh chóng hưởng thụ cơ thể của mỹ nữ xinh đẹp. Nguyệt Hằng nhắm mắt không cử động, nằm yên đó mặc cho hắn làm gì thì làm. Lần này khác với lần trước đó là bị trúng thuốc nàng không thể cử động, nhưng lần này thì có thể cử động lại không dám cử động nữa, bởi linh hồn nàng đã chấp nhận đắm mình vào bùn đen rồi.
Cơ thể nằm yên chịu trận, mắt nhắm nghiền, bàn tay siết chặt chịu đựng, hai hàng nước mắt ứa ra . Nguyệt Hằng đau đớn chịu đựng tất cả, bởi nàng biết đây là công việc duy nhất có thể làm. Nước mắt chảy xuống rớt vào bụi cỏ, nơi nàng nằm ngửa để tên hộ vệ dập đùng đùng lên cơ thể của thiếu nữ, hưởng thụ say mê. Hắn chơi trong sung sướng , chơi trong thỏa mãn, là chơi vợ của cái tên hắn ghét nhất trên đời. Khi mà đạt đến trạng thái cực sướng, hắn rùng mình lên bắn từng giọt mầm sống vô trong cơ thể người con gái bé nhỏ, run rẩy rên lên.
- " a... lục phu nhân... hãy nhận lấy món quà của ta đây..."
Lúc lên tới đỉnh cũng là lúc hắn kêu một tiếng "Lục phu nhân" trong sung sướng. Nguyệt Hằng vẫn đôi mắt ướt đẫm, nhắm nghiền không mở ra, mặc kệ dòng đời xô đẩy lên tấm thân bé nhỏ của nàng. Tên hộ vệ chơi xong thì thở dốc, sau một chút nghỉ ngơi thì đứng dậy mặc quần áo vô , tiện tay vung chân đá vào đùi Nguyệt Hằng một cái mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " dậy đi con đ* , đến giờ tiếp tục đi làm rồi."
Cư xử một cách thô bạo lên cơ thể của một thiếu nữ còn đang không một mảnh vải che thân, có phải là việc mà một người đàn ông mới hưởng thụ xong nên làm? Những điều như vậy lẽ ra thật chướng mắt , nhưng với tên hộ vệ lại vô cùng hứng thú, và đó cũng là đặc thù của công việc mà những người phụ nữ như Nguyệt Hằng bị đẩy vào. Tên hộ vệ tiện tay rút một nén bạc, quăng lên bụng của thiếu nữ, chạm vào làn da trắng ngần ấy mà cười nhạt.
- " đây, trả tiền cho ngươi đây con đ* à"
Có những loại người rất thích lăng mạ phụ nữ , rất thích cuồng bạo phụ nữ trong những chuyện như vậy, và tên hộ vệ chính là loại người đấy. Nguyệt Hằng cũng chẳng mong hắn nhẹ nhàng gì với mình , nàng lủi thủi lượm lấy nén bạc , mặc quần áo vô rồi lại đứng dậy đi. Nguyệt Hằng lầm lũi đi trên con đường mòn tới trấn Nông Sơn, con đường ấy hàng ngày vẫn là một con đường bình thường như bao con đường khác, ấy mà hôm nay con đường này lại là con đường dẫn nàng đến chốn bùn đen dơ bẩn, dẫn nàng vào một cái nghề mà không ai gọi là nghề. Nguyệt Hằng siết chặt nén bạc trong tay, vô thức mỉm cười . Mặc dù cũng là nụ cười , nhưng là cái cười này lại vô cùng cay đắng. Nàng biết rằng số phận phía trước của mình là gì , và sau lưng của mình là những ai đang ngóng trông nàng trở về . Thôi thì dòng đời đưa thì ta đẩy vậy, biết làm thế nào bây giờ.
Khi Nguyệt Hằng đến trấn Nông Sơn, hai người lính gác cổng hướng ánh mắt về phía nàng . Nguyệt Hằng nhìn thấy hai người lính đó , nàng vội cúi gầm mặt xuống . Khác hẳn với ngày thường , bây giờ Nguyệt Hằng vào chấn với tư cách là gì ? Thật sự là điều khiến nàng đau đớn. Nàng bước đi, nhưng không ai dám lăng mạ hay chửi bới nàng . Không biết có phải vì người ta hiểu hoàn cảnh của nàng mà thương hại, hay chỉ đơn giản là tên hộ vệ đi bên cạnh khiến không ai dám manh động. Bước chân của Nguyệt Hằng đi vội, lủi thủi lướt ngang qua hai người lính gác cổng mà vào bên trong trấn. Nguyệt Hằng vừa vào bên trong đã thấy có hai người đứng đó , họ nhìn nàng mà hỏi .
- "tiểu cô nương, có đi không?"
Nguyệt Hằng ngơ ngác, nàng ngước nhìn lên thấy hai người vừa hỏi mình là hai người nàng không hề quen biết , nàng ngạc nhiên hỏi lại.
- " đi là đi đâu ? Các vị đại ca có thể nói rõ hơn không?"
Hai người đàn ông ấy bật cười, nhìn Nguyệt Hằng mà lắc đầu , ra vẻ như chán nản . Tên hộ vệ lúc này bước lại bên cạnh, trừng mắt gằn giọng.
- "đi... đương nhiên là đi rồi. Vấn đề là các ngươi muốn sử dụng dịch vụ , vậy thì các ngươi có tiền trả không?"
Nguyệt Hằng ngớ người nhìn sang tên hộ vệ , thì ra hai người đàn ông kia hỏi đi là để sử dụng dịch vụ của nàng sao? Tên hộ vệ biết nàng không có kinh nghiệm, nên hắn bước tới nói thay để hướng dẫn cho nàng. Hắn vừa dứt lời xong, hai người đàn ông ấy đã rút ra mỗi người một nén bạc đưa tới cười dâm đãng.
- "đương nhiên rồi , chúng ta chơi đ* phải trả tiền, làm gì có chuyện chơi quỵt? Tiền ở đây, Lục phu nhân có đi không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lần nữa, bọn chúng lại dùng cái danh xưng "lục phu nhân" để gọi Nguyệt Hằng . Nàng xấu hổ lắm , vội vàng lắc đầu nói.
- " hai vị đại ca, xin đừng gọi tiểu muội là lục phu nhân nữa . Tiểu muội không phải là lục phu nhân gì đâu, xin các vị đừng gọi như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự người khác "
Nguyệt Hằng không muốn làm ô danh của Khánh Hậu , nàng biết nàng bây giờ không nên làm gì liên quan tới Khánh Hậu để cho hắn phải xấu hổ. Cơ mà đó là ý của nàng, nhưng không phải ý của hai tên kia.
Vốn dĩ hai tên này cũng là những người lính dưới trướng của tên hộ vệ, nay được tên hộ vệ sắp xếp làm khách hàng để làm mẫu một lần, hướng dẫn Nguyệt Hằng vào công việc cho trôi chảy. Tất nhiên là bọn chúng thích dùng danh xưng "Lục phu nhân" để gọi nàng , mục đích là nhục mạ tên Khánh Hậu theo ý muốn của hộ vệ. Bọn chúng nhìn tên hộ vệ một cái để dò ý, thấy hộ vệ gật đầu ra hiệu thì quay sang Nguyệt Hằng mà cười nhạt .
- "được rồi , chúng ta đi tiến hành giao dịch thôi. "
Bọn chúng chỉ tay về phía vùng đất trống , nơi có một căn chòi để rách nát ở đó, chính là căn chòi mà bọn chúng dùng để hành sự. Căn chòi đó cũng là địa điểm tên hộ vệ làm dành riêng cho Nguyệt Hằng hành nghề , xem ra đã chuẩn bị rất nhiều. Nguyệt Hằng lúc này đã không còn chút gì phản kháng, thuận theo dòng nước cuộc đời mà bước đi theo hai khách làng chơi, hướng về căn chòi ấy mà tới. Tên hộ vệ nhìn theo nhếch mép cười , mọi thứ đều đúng như kế hoạch của hắn . Hắn búng tay một cái , lại có hai tên thuộc hạ bước ra, hai tên thuộc hạ hướng hắn mà thi lễ.
- " thưa hộ vệ đại nhân, ngài cho gọi chúng thuộc hạ sao?"
Tên hộ vệ gật đầu, quay sang hai tên thuộc hạ ra lệnh.
- "Hai người bây giờ phải đi lan truyền tin tức khắp cả cái trấn này cho ta . Hãy đi đồn rằng lục phu nhân của trưởng Quân y đã chính thức làm đ* . Chỉ cần bỏ tiền là có thể chơi được thoải mái, cảm nhận được cảm giác tuyệt vời, các người có hiểu ý ta không?"
Hai tên thuộc hạ rất biết ý của tên hộ vệ này, chúng hiểu mọi kế hoạch của tên hộ vệ đều có mục đích ra sao, liền cúi đầu nói .
- "Vâng, thưa hộ vệ đại nhân . Chúng thuộc hạ nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng."
Và thế là hai tên lính ấy đi khắp chốn, bắt đầu đồn thổi tin tức về công việc mới của Nguyệt Hằng. Có người nghe tin đi thử sử dụng dịch vụ, rồi người đó lại đi đồn. Người này đồn người kia , người kia lại đồn người nọ , rất nhanh tin tức Lục phu nhân của trưởng Quân y làm đ* đã được truyền khắp cả trấn Nông Sơn, nhà nhà người người đều bàn tán. Sự kiện này trở thành một sự kiện nóng bỏng trong trấn Đông Sơn , mà dư chấn của nó còn đọng lại một thời gian rất lâu sau mới dần quên lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro