Bạch Đạo Sư

Giặc Cướp Lộng...

Vạn Vân Phong

2024-11-24 11:05:01

Tên Hán Xâm ấy thực hiện kế hoạch một cách từ từ và vô cùng cẩn thận. Hắn lập những đội cướp biển , chặn xin tiền mãi lộ của những đoàn thương buôn nhỏ. Thời gian ban đầu thấy làm ăn trót lọt, những đoàn thương buôn ấy bị chặn cướp thì cũng ấm ức lắm. Nhưng số tiền chặn cướp ấy cũng như là tiền đút lót cho các trạm canh gác quan phủ mà thôi, vậy thì tặc lưỡi xem như là mình qua thêm một trạm gác nữa. Họ nộp chút tiền mãi lộ cho bình an, đỡ khỏi phải gặp chuyện trả thù, như thế thì bớt đi rất nhiều phiền phức. Hán Xâm khi mà thu tiền đều đặn như vậy, tiền mỗi lúc một nhiều hơn. Hắn nhận ra tiềm năng từ việc lập trạm thu tiền mãi lộ này rất lớn, và có thể khai thác một cách bền vững. Cơ hội này không phải ai cũng có điều kiện làm được, và hắn chiêu binh mãi mã , thành lập quân đội của riêng mình. Quân số càng lúc càng đông, lập đội cướp biển hùng mạnh , tiến tới chặn cả những tàu thương buôn lớn. Lợi dụng yếu tố ở nơi xa cách với phương Bắc , Kinh đô chẳng buồn dòm ngó tới tận vùng đất trời Nam xa xôi, mà hắn mặc nhiên lộng hành. Và rồi hắn chiếm luôn quyền kiểm soát trấn Đào Quả, trở thành bá chủ vùng đất ấy. Hán Xâm không còn xua tàu cướp ra ngoài nữa, mà mở luôn cả trạm thu phí tại cửa sông Bạch Đằng, ngang nhiên xem mình không khác gì là một vị quan cả. Hán Xâm bây giờ đã là bá chủ của vùng đất cửa biển, nắm trong tay binh lực một ngàn Quân, chính là chúa đất của một cõi. Hắn lợi dụng sự xa cách về địa lý với phương Bắc mà ngang nhiên tác oai tác quái, lập trạm thu phí cửa biển, thu tiền của đoàn thương buôn. Nếu đoàn thương buôn nào mà không chịu nộp phí , thì khi ra ngoài cửa biển hắn sẽ cho quân làm cướp biển ra cướp sạch của họ, khiến cho không đoàn thương buôn nào dám chống đối. Độc Cô Tởm kể tới đây thì thở dài một tiếng, tự cảm thấy bản thân mình yếu kém. Diệp Lan ở bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên, níu tay chồng mà hỏi.

- "Phu Quân à, chàng không phải là tiết độ sứ cai quản cả Giao Chỉ hay sao ? Tại sao cái trấn dưới quyền của chàng mà chàng không giải quyết được , để cho bọn chúng lộng hành như vậy?"

Diệp Lan hỏi câu nói ấy, tựa như lưỡi dao đâm vào nỗi đau trong tim hắn vậy. Độc Cô Tởm lại thở dài thêm một tiếng, lắc đầu nói.

- " Tên Hán Xâm đến trấn Đào Quả là hơn 20 năm trước, còn ta xuống nhậm chức chỉ mới được 10 năm. Khi ta tới nơi này, thì tên Hán Xâm đó đã gầy dựng được thế lực hùng mạnh, binh lực 1000 quân trấn thủ ở trấn đó rồi . Ta dù rất muốn dẹp loạn ở đất ấy, nhưng nhất thời không thể làm được gì nữa."

Nói đến đây thì khuôn mặt trầm ngâm, cảm thấy phảng phất sự tức giận. Thúy Nga nghe vậy thì không hiểu chuyện, bước lại gần hỏi.

- " này con trai, không phải dưới trướng của con có 3.000 quân tinh nhuệ hay sao ? Con không thể đem quân đi dẹp loạn bọn cướp biển ấy được à?"

Giao Châu là vùng đất xa xôi, tiết độ sứ ở đấy được phép dẫn theo 3.000 quân từ phương Bắc xuống để cai quản vùng đất ấy , điều này thì cả những người phụ nữ như Thúy Nga cũng biết. Độc Cô Tởm nghe vậy thì có chút khó xử vương vấn trên mặt , cảm thấy khó nói thành lời. Tên hộ vệ của Hiệp Ninh thấy vẻ mặt khó xử ấy của tên tiết độ sứ, vội bước lại giải thích giùm.

- "Thưa lão phu nhân , có lẽ người không biết về chuyện binh lực rồi. Tên Hán Xâm ấy có 1.000 quân tinh nhuệ trấn thủ . Nếu đem quân đi chinh phạt, thì thông thường quân đội chinh phạt phải nhiều hơn từ 3 tới 5 lần quân phòng thủ mới có thể đạt đủ điều kiện thắng. Tiết độ sứ đại nhân mặc dù có 3000 quân , cũng gọi là đủ điều kiện đi chinh phạt . Nhưng mà thắng bại thì vẫn chưa rõ ràng , với lại nếu đem 3.000 quân đi chinh phạt cả thì thành Đại La sẽ bỏ trống. Vậy giả như có chuyện gì đó biến cố ở Đại La , thì lấy quân đâu ra mà chống trả bây giờ? Đem quân đi đánh thì phải bỏ trống thành trì, mà nếu như không bỏ trống thành trì thì lại không đủ quân để hội tụ điều kiện chiến thắng, cái khó chính là nằm ở chỗ đó."

Hộ vệ giải thích rõ ràng xúc tích, khiến một người không hiểu binh lực như Thúy Nga cũng hiểu vỡ lẽ ra. Độc Cô Tởm thấy mẹ mình dường như đã hiểu được vấn đề, lúc này mới cúi đầu nói.

- "Thưa mẫu thân , chính là như vậy . Con cũng rất muốn đem quân đi dẹp loạn để mở đường thông thoáng cho các đoàn thương buôn , nhưng thực sự mà nói lực bất tòng tâm. Con nhiều lần cũng viết đơn lên kinh đô xin bệ hạ phái cho thêm ít quân nữa đi chinh phạt, nhưng mà vẫn chưa được hồi đáp..."

Nói đến đây thì lại khựng lại , không dám nói tiếp, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không tốt. Nếu nói tiếp sẽ xảy ra những câu hỏi đại loại như "tại sao triều đình không phái binh, tại sao triều đình không nghe được lời kêu gọi mà để mặc cho bọn giặc cướp lộng hành" , như vậy lòi ra những chuyện như gia tộc Độc Cô đang bị ghẻ lạnh, đang bị các thế lực tìm cách chèn ép và tiêu diệt. Những điều này không nên nói ra cho những người phụ nữ kia nghe , bởi bọn họ không thể làm được gì cả, mà chỉ khiến bọn họ lo lắng thêm mà thôi. Nhưng mà đang nói dở như vậy, khiến cho người nghe cảm thấy rất tò mò . Những người phụ nữ cũng như vậy, có vẻ họ cũng đang chăm chú chờ đợi nhiều hơn những lời giải thích như thế. Hiệp Ninh đứng bên cạnh, ông ta hiểu rõ tình hình lúc này , và cũng muốn làm điều gì đó cho mọi việc tốt đẹp hơn. Ông ấy không muốn những người phụ nữ phải hiểu biết quá nhiều về tình huống hiện tại, để mà lo lắng sợ hãi, liền bước tới nói xen vào.

- "Chung quy lại thì cái bến Bạch Đằng ấy không phải là cửa ải khó gì đâu. Tuy rằng binh lực chúng đông, quân đội hùng mạnh ,nhưng mà chúng cũng chỉ là lập trạm thu phí để thu tiền. Lão phu đã đi qua bến đó rất nhiều lần, và lần nào cũng dừng lại ở bến mà bước vào nộp tiền mãi lộ cho bọn chúng. Sau khi nộp đủ số tiền mà chúng quy định , thì chúng ta lại tiếp tục đi thuyền đến Đại La thôi ,không có gì phải xoắn cả. "

Với sự tự tin như hiện tại, xem ra mọi chuyện không phải là điều gì đó quá ghê gớm, chỉ là mọi người không hài lòng với việc phải nộp tiền mãi lỗ trắng trợn mà thôi. Hiệp Ninh vừa nói xong, tên hộ vệ bên cạnh cũng gật đầu cười toe toét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- " Đúng vậy! Đúng vậy ! Chúng ta đã đi qua đó rất nhiều lần. Tuy là phải nộp tiền, nhưng mà chưa lần nào bị làm khó khăn mà phải dừng thuyền lại cả. Đến đó cứ nộp tiền cho bọn chúng rồi đi qua thôi, không có gì đâu."

Những người này dường như đã hiểu ý nhau , người tung kẻ hứng để hướng câu chuyện chuyển hướng sang một hướng khác, ngăn ngừa những người phụ nữ phải nhìn nhận vô những vấn đề mà họ không cần thiết phải dấn thân vào. Độc Cô Tởm cảm thấy rất biết ơn, hắn cũng dựa theo đó mà cười toe toét.

- " thôi chúng ta đừng nói đến những vấn đề về cái trấn Đào Quả ấy nữa. Sau khi về đến Đại La rồi , là vùng đất do con cai quản. Đến lúc đấy không còn ai có thể gây hại cho gia đình chúng ta , cả nhà ta sẽ được sống một cuộc sống bình an."

Độc Cô Tởm đang nhắc về một tương lai tươi sáng , một cuộc sống bình yên ở phía trước, cố gắng lờ đi những nguy hiểm tiềm tàng trong tương lai. Diệp Lan thì không hiểu đến những tương lai u tối trước mắt, nghe chồng nói vậy thì vui sướng trong lòng, níu tay mẹ chồng mà phụ họa.

- " Ở nơi ấy sẽ không có tên tổng binh sứ nào tới làm phiền mẹ, cũng sẽ chẳng có tên tổng quản Nội Cung nào tới làm phiền tiểu muội của con. Mẹ có thể dẫn con và Yên Nhiên ra người mua sắm, vui chơi ngắm cảnh, mà không phải sợ bất cứ một tên khốn kiếp nào. Cả nhà ta sẽ sống một cuộc sống phiêu diêu tự tại, có phải là thật tuyệt vời hay không?"

Diệp Lan thực sự đã mơ đến những chuyện như vậy, và nói ra những điều tự sâu trong lòng mình mong muốn. Thúy Nga nghe vậy thì vui mừng lắm, khuôn mặt trở nên rạng rỡ . Bà đã sống giam mình trong phủ Độc Cô suốt 10 năm nay rồi , cũng khao khát một cuộc sống bình yên tự tại như vậy , bà gật đầu mà nói.

- " Phải rồi đó, thật sự là một cuộc sống bình yên . Đó là nơi mà gia đình chúng ta có thể thoải mái tự do, không bị gò bó bởi bất cứ điều gì , đó là điều mà suốt 10 năm nay ta mong ước."

Nói đoạn quay sang nắm tay Diệp Lan với một nụ cười trên môi.

- "Và cả con nữa , con cũng sẽ không phải sống cuộc đời cô quạnh nữa . Bây giờ gia đình chúng ta đã đoàn tụ rồi, con mau chóng sinh cho nhà ta một hài tử nối dõi tông đường đi."

Diệp Lan mũm mỉm cười, việc làm mẹ đã là một mơ ước mà Diệp Lan mong mỏi suốt bao nhiêu năm nay. Cuối cùng thì suốt bao nhiêu năm sống trong cô quạnh , nàng ta cũng sẽ được sống cạnh chồng của mình. Thúy Nga nhìn thấy nụ cười ấy của Diệp Lan thì cũng hiểu con dâu mình đang vui sướng, lại quay sang nắm lấy tay Yên Nhiên , vui vẻ trong lòng.

- " Từ nhỏ đến giờ , mẹ luôn giữ con trong phủ là để tránh kẻ thù bên ngoài gây hại cho con. Nhưng bây giờ đến vùng đất này rồi , đơn giản là chúng ta đã xa khỏi tầm với của kẻ thù. Con có thể tự do vui chơi thoải mái, không còn bị bó buộc nữa, con có thích không?"

Yên nhiên cũng mũm mỉm cười xinh xắn, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cuộc sống tự do thoải mái , khám phá những thứ gì đó bên ngoài thế giới kia luôn là nhu cầu cơ bản của bất cứ con người nào. Yên Nhiên cũng rất muốn được dạo bước trên những đường phố, mua sắm những vật dụng mình yêu thích, hay được ngắm cảnh hoàng hôn sau những ngọn núi, và ngắm mặt trời mọc bình minh trên biển. Tất cả những điều đấy tự nhiên hiện ra trong tâm trí nàng, khiến nàng vô cùng phấn khích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Đạo Sư

Số ký tự: 0