Huynh Đệ Đồng L...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Hai tên Chí và Bảo lập tức quay xe, chúng thay đổi ý định và quyết định đồng hành cùng với tên Hoàng. Hai tên đàn em tới nắm lấy tay của tên đại ca , mỗi đứa một bên tay , khuôn mặt cảm xúc mà bùi ngùi nhắc lại, tên Chí khuôn mặt đầy biểu cảm bắt đầu nói.
- "Đại ca đã quên rồi sao ? Ngày nào chúng ta còn kết nghĩa thề nguyện sống chết có nhau, thì làm sao bây giờ chúng em rời xa đại ca được cơ chứ?"
Tên Chí khuôn mặt biểu cảm như vậy, lời nói run run tựa thể như đang rất xúc động. Mà tên Bảo cũng không kém cạnh, hắn siết chặt bàn tay bùi bùi kể lễ.
- "Nếu như đại ca đã mang chí lớn như vậy , thì chúng em nguyện theo đại ca tới chân trời góc bể. Chúng em nguyện cùng sinh cùng tử với đại ca, quyết không hề hèn nhát mà bỏ đi."
Hai đứa đàn em chẳng qua cũng chỉ vì sợ mất đi lợi ích, nên mới quyết tâm ở lại, chứ không phải là tốt đẹp gì. Ấy vậy mà chúng diễn kịch cứ như mình là người sống tình nghĩa lắm vậy. Tên Hoàng cũng không phải là loại dại khờ gì , hắn cũng là người cùng loại giống như hai tên kia. Hai tên đàn em đã bùi ngùi xúc động như vậy, thì há lẻ đại ca không xúc động như vậy theo? Tên Hoàng siết chặt tay của hai tên đàn em , cũng rưng rưng cảm xúc. Người ngoài nếu nghe những lời của chúng nói sẽ cảm thấy thật là cảm động , khiến người nào không biết sẽ rưng rưng nước mắt. Bọn chúng kể về cái thời mà những tên này đã thề nguyện bên nhau, nghe ra rất tình cảm, nhưng thực ra cũng chỉ vì bản chất lợi ích riêng cả mà thôi. Nếu bây giờ rời tên Hoàng rồi, hai tên Chí và Bảo cũng chỉ là hai tên uất ơ. Bọn chúng không có khả năng làm mưa làm gió ở cái chợ nghèo ngoại thành ven sông ấy được. Lại nói bây giờ nếu được đi theo tên Hoàng, và lỡ như kế hoạch thành công trót lọt . Lúc đó tên Hoàng trở thành rể của tiết độ sứ , thì đã là một người trong tầng lớp cao nhất của Giao Chỉ. Lúc ấy ba tên này đi theo sẽ được hưởng ké danh lợi , cũng sẽ là những người cao quý có địa vị , sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ. Về bản chất thì là như vậy, nhưng con người ta rất thích đội cho mình những cái mặt nạ đẹp đẽ , cho nên liên tục nói ra những ân tình sống chết có nhau để tự tô vẽ cho bản thân mình mà thôi. Tên Hoàng thấy hai tên đàn em đã quay lại , và nhìn bọn chúng diễn vở kịch tình cảm thì cũng hưởng ứng, hắn gật đầu cảm động với ánh mắt tha thiết.
- " Được, chúng ta cùng sinh cùng tử, hoạn nạn có nhau . Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa mình chúng mày chịu... ấy lộn, có họa cùng chịu."
Vậy là ba tên Hoàng Chí Bảo lại một lần nữa thống nhất tư tưởng với nhau, quyết tâm cùng làm một mục tiêu chung, dù rằng lợi ích hưởng được là không đều. Bản chất của những kẻ giang hồ luôn mở miệng nói chuyện đạo lý tình cảm, nhưng thực sự nếu chúng có đạo đức tình cảm thì chúng đã không làm những kẻ giang hồ bảo kê bắt nạt dân nghèo. Nhưng thôi, xã hội nào mà chẳng có những bọn như vậy, đến với nhau chỉ để lợi dụng nhau, thì có còn hơn là không. Cả ba tên lúc này lại đồng loạt quay về hướng của nho sĩ áo đen, chúng cùng nhau cúi đầu thi lễ.
- "Ba huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, đã kết nghĩa vườn chuối sống chết có nhau. Chúng ta có cơ duyên gặp được tiên sinh, âu cũng là số trời sắp đặt. Nay muốn nhờ tiên sinh giúp cho trong truyện đại nghiệp này, chúng tôi vô cùng cảm kích, nhất định sẽ có ngày báo đáp."
Ôi nghe sao thật cảm động , cứ như là ba anh em Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào, rồi cùng nhau ra nhà tranh vách đất để mời Gia Cát Khổng Minh về vậy. Cơ mà bọn chúng chẳng phải ba anh em Lưu Quan Trương, mà cái tên kia cũng chẳng phải Gia cát lượng, thế nhưng tham vọng của bọn chúng thì thật sự cũng không tầm thường. Tham vọng thì là vậy, cơ mà có điều gì đó không ổn. Ba cái tên này thực sự tin tưởng vào cái kẻ mà chúng chỉ mới gặp qua một lần đây hay sao ? Thật sự chúng tin lời xúi giục của kẻ áo đen ấy để đi trộm ngân khố thật hay sao? Và giả sử chúng tin thật và làm thật như những lời tên áo đen nói, điều này có quá hoang đường hay không? Thực ra trên đời này có rất nhiều chuyện hoang đường tưởng chừng như vô lý , nhưng thực sự lại vô cùng thuyết phục. Ở một đất nước nọ, có một ông kia kinh doanh đi lên từ hai bàn tay trắng, được người ta xưng tụng là vua cà phê. Khi ông ấy xây dựng được công ty mình trở thành một tập đoàn lớn với số tiền cực kỳ khủng khiếp, thì gia đình lại xuất hiện nhiều chuyện lục đục. Hai vợ chồng không tìm được tiếng nói chung, lôi nhau ra tòa ly dị. Trong đợt ra toà ly dị ấy, người vợ từng nói với người chồng mình trước tòa là " bao nhiêu năm chung sống vợ chồng , đã bao giờ anh gửi cho em được đồng nào chưa? Nếu như anh đã gửi cho em được đồng nào, thì hãy đưa giấy tờ ra chứng minh rằng anh đã đưa tiền cho em đi" . Câu nói này thoáng nghe thì thấy không có gì , nhưng nếu hiểu vào nội tình bên trong thì thực sự rất buồn cười. Người chồng là người gây dựng công ty, là tổng giám đốc quản lý toàn bộ mọi mặt của tập đoàn ấy. Còn người vợ thì làm giám đốc tài chính của tập đoàn, quản lý toàn bộ doanh thu của tập đoàn. Suốt bao nhiêu năm qua tiền bạc người vợ đều quản lý hết , thì còn bảo người chồng đưa tiền cho vợ như thế nào đây? Mà lại nói thêm , chuyện giả như người chồng có đưa tiền cho vợ , thì làm gì có giấy tờ chứng minh chứ? Thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào đưa tiền cho vợ, mà lại đòi giấy tờ hóa đơn chứng minh rằng mình đã đưa tiền cho vợ hay không? Chuyện thật tưởng như đùa, mà chuyện này cứ nghĩ là đùa nhưng lại là chuyện có thật.
Tại sao người vợ lại nói ra những câu nghe kém trí tuệ như vậy , những câu nghe hoang đường như vậy ? Phải chăng người vợ này não trạng có vấn đề, là người phụ nữ không được thông minh? Không phải , mọi chuyện không phải như vậy . Người vợ này không những không đần độn , mà còn là một người cực kỳ tài giỏi . Bà ta làm giám đốc tài chính của một tập đoàn lớn, mà quản lý được tài chính của một tập đoàn lớn như vậy thì phải hiểu trí tuệ của bà ta không tầm thường chút nào. Vậy cớ làm sao một người phụ nữ với trí tuệ cao siêu, lại có thể phát ngôn ra những câu nghe thiểu năng đến như vậy? Thật ra thì mọi chuyện nó đều có nguyên do của nó, và đều có cái lý riêng của nó. Có một vị đại sư đã từng nói "tâm hồn người ta giống như là mặt nước vậy . Nếu như mặt nước rung động, sẽ rất khó nhìn thấy . Nhưng nếu như để mặt nước tĩnh lặng, thì vấn đề sẽ trở nên rất là rõ ràng". Sở dĩ người phụ nữ kia phát ngôn những câu nghe vớ vẩn, là bởi vì bà ta đang chìm đắm trong tham sân si hận . Tâm hồn bà tan nổi sóng gió, không được tĩnh lặng nên mới có những phát biểu nghe kỳ cục. Ba tên Hoàng Chí Bảo này cũng vậy, chúng đang chìm đắm trong những viễn cảnh cao sang. Bọn chúng chìm trong một tương lai ảo vọng rằng chúng sẽ giàu có và quyền lực , sẽ bứt phá lên đỉnh cao của đời người. Trong ba tên ấy, thì tên Hoàng là có ảo vọng cao nhất, mơ mộng lấy được đại mỹ nữ kia , thì hỏi làm sao tâm hồn chúng có thể tĩnh lặng được chứ? Bọn chúng đã chìm đắm trong những sự rung động về một thứ gì đó hoàn toàn không có thật , nhưng bọn chúng có nhìn thấy sự ảo vọng của mình đâu? Cái tên kia với bọn chúng chỉ mới gặp gỡ qua một lần, vậy thì lý do gì lại có thể giúp đỡ bọn chúng nhiều đến như vậy chứ? Ấy vậy mà xúi bọn chúng đi ăn trộm ngân khố, bọn chúng cũng tin và đi theo cho được, đó là do lòng tham đã làm mờ mắt bọn chúng rồi. Ba tên Hoàng Chí Bảo đã cùng đồng lòng thực hiện phi vụ này, chỉ còn việc là chờ người kia chỉ cho cách thức. Nga Tổng đang ngồi trên tảng đá , thấy ba tên ấy đều đã đồng lòng , hắn đạo mạo gật đầu, phe phẩy cây quạt lông mà bảo.
- "Ta thật sự rất quý trọng những con người tình nghĩa như các vị . Các vị thật là những người sống có tình có nghĩa, xứng đáng để ta tận lực giúp đỡ. Được rồi, ta sẽ chỉ cho mưu kế để quý vị có thể tiến tới thực hành đại sự. Mưu kế mà ta vạch ra là một mưu kế cao siêu không một chút sơ hở nào , chỉ cần các vị tin tưởng là được."
Nói đoạn phẩy cây quạt về phía bọn chúng , ra hiệu cho bọn chúng lại gần. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe thế cũng ghé sát lại gần, để có thể nghe cao nhân kia chỉ cho kế hoạch một cách chi tiết và rõ ràng hơn.
- "Đại ca đã quên rồi sao ? Ngày nào chúng ta còn kết nghĩa thề nguyện sống chết có nhau, thì làm sao bây giờ chúng em rời xa đại ca được cơ chứ?"
Tên Chí khuôn mặt biểu cảm như vậy, lời nói run run tựa thể như đang rất xúc động. Mà tên Bảo cũng không kém cạnh, hắn siết chặt bàn tay bùi bùi kể lễ.
- "Nếu như đại ca đã mang chí lớn như vậy , thì chúng em nguyện theo đại ca tới chân trời góc bể. Chúng em nguyện cùng sinh cùng tử với đại ca, quyết không hề hèn nhát mà bỏ đi."
Hai đứa đàn em chẳng qua cũng chỉ vì sợ mất đi lợi ích, nên mới quyết tâm ở lại, chứ không phải là tốt đẹp gì. Ấy vậy mà chúng diễn kịch cứ như mình là người sống tình nghĩa lắm vậy. Tên Hoàng cũng không phải là loại dại khờ gì , hắn cũng là người cùng loại giống như hai tên kia. Hai tên đàn em đã bùi ngùi xúc động như vậy, thì há lẻ đại ca không xúc động như vậy theo? Tên Hoàng siết chặt tay của hai tên đàn em , cũng rưng rưng cảm xúc. Người ngoài nếu nghe những lời của chúng nói sẽ cảm thấy thật là cảm động , khiến người nào không biết sẽ rưng rưng nước mắt. Bọn chúng kể về cái thời mà những tên này đã thề nguyện bên nhau, nghe ra rất tình cảm, nhưng thực ra cũng chỉ vì bản chất lợi ích riêng cả mà thôi. Nếu bây giờ rời tên Hoàng rồi, hai tên Chí và Bảo cũng chỉ là hai tên uất ơ. Bọn chúng không có khả năng làm mưa làm gió ở cái chợ nghèo ngoại thành ven sông ấy được. Lại nói bây giờ nếu được đi theo tên Hoàng, và lỡ như kế hoạch thành công trót lọt . Lúc đó tên Hoàng trở thành rể của tiết độ sứ , thì đã là một người trong tầng lớp cao nhất của Giao Chỉ. Lúc ấy ba tên này đi theo sẽ được hưởng ké danh lợi , cũng sẽ là những người cao quý có địa vị , sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ. Về bản chất thì là như vậy, nhưng con người ta rất thích đội cho mình những cái mặt nạ đẹp đẽ , cho nên liên tục nói ra những ân tình sống chết có nhau để tự tô vẽ cho bản thân mình mà thôi. Tên Hoàng thấy hai tên đàn em đã quay lại , và nhìn bọn chúng diễn vở kịch tình cảm thì cũng hưởng ứng, hắn gật đầu cảm động với ánh mắt tha thiết.
- " Được, chúng ta cùng sinh cùng tử, hoạn nạn có nhau . Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa mình chúng mày chịu... ấy lộn, có họa cùng chịu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy là ba tên Hoàng Chí Bảo lại một lần nữa thống nhất tư tưởng với nhau, quyết tâm cùng làm một mục tiêu chung, dù rằng lợi ích hưởng được là không đều. Bản chất của những kẻ giang hồ luôn mở miệng nói chuyện đạo lý tình cảm, nhưng thực sự nếu chúng có đạo đức tình cảm thì chúng đã không làm những kẻ giang hồ bảo kê bắt nạt dân nghèo. Nhưng thôi, xã hội nào mà chẳng có những bọn như vậy, đến với nhau chỉ để lợi dụng nhau, thì có còn hơn là không. Cả ba tên lúc này lại đồng loạt quay về hướng của nho sĩ áo đen, chúng cùng nhau cúi đầu thi lễ.
- "Ba huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, đã kết nghĩa vườn chuối sống chết có nhau. Chúng ta có cơ duyên gặp được tiên sinh, âu cũng là số trời sắp đặt. Nay muốn nhờ tiên sinh giúp cho trong truyện đại nghiệp này, chúng tôi vô cùng cảm kích, nhất định sẽ có ngày báo đáp."
Ôi nghe sao thật cảm động , cứ như là ba anh em Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào, rồi cùng nhau ra nhà tranh vách đất để mời Gia Cát Khổng Minh về vậy. Cơ mà bọn chúng chẳng phải ba anh em Lưu Quan Trương, mà cái tên kia cũng chẳng phải Gia cát lượng, thế nhưng tham vọng của bọn chúng thì thật sự cũng không tầm thường. Tham vọng thì là vậy, cơ mà có điều gì đó không ổn. Ba cái tên này thực sự tin tưởng vào cái kẻ mà chúng chỉ mới gặp qua một lần đây hay sao ? Thật sự chúng tin lời xúi giục của kẻ áo đen ấy để đi trộm ngân khố thật hay sao? Và giả sử chúng tin thật và làm thật như những lời tên áo đen nói, điều này có quá hoang đường hay không? Thực ra trên đời này có rất nhiều chuyện hoang đường tưởng chừng như vô lý , nhưng thực sự lại vô cùng thuyết phục. Ở một đất nước nọ, có một ông kia kinh doanh đi lên từ hai bàn tay trắng, được người ta xưng tụng là vua cà phê. Khi ông ấy xây dựng được công ty mình trở thành một tập đoàn lớn với số tiền cực kỳ khủng khiếp, thì gia đình lại xuất hiện nhiều chuyện lục đục. Hai vợ chồng không tìm được tiếng nói chung, lôi nhau ra tòa ly dị. Trong đợt ra toà ly dị ấy, người vợ từng nói với người chồng mình trước tòa là " bao nhiêu năm chung sống vợ chồng , đã bao giờ anh gửi cho em được đồng nào chưa? Nếu như anh đã gửi cho em được đồng nào, thì hãy đưa giấy tờ ra chứng minh rằng anh đã đưa tiền cho em đi" . Câu nói này thoáng nghe thì thấy không có gì , nhưng nếu hiểu vào nội tình bên trong thì thực sự rất buồn cười. Người chồng là người gây dựng công ty, là tổng giám đốc quản lý toàn bộ mọi mặt của tập đoàn ấy. Còn người vợ thì làm giám đốc tài chính của tập đoàn, quản lý toàn bộ doanh thu của tập đoàn. Suốt bao nhiêu năm qua tiền bạc người vợ đều quản lý hết , thì còn bảo người chồng đưa tiền cho vợ như thế nào đây? Mà lại nói thêm , chuyện giả như người chồng có đưa tiền cho vợ , thì làm gì có giấy tờ chứng minh chứ? Thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào đưa tiền cho vợ, mà lại đòi giấy tờ hóa đơn chứng minh rằng mình đã đưa tiền cho vợ hay không? Chuyện thật tưởng như đùa, mà chuyện này cứ nghĩ là đùa nhưng lại là chuyện có thật.
Tại sao người vợ lại nói ra những câu nghe kém trí tuệ như vậy , những câu nghe hoang đường như vậy ? Phải chăng người vợ này não trạng có vấn đề, là người phụ nữ không được thông minh? Không phải , mọi chuyện không phải như vậy . Người vợ này không những không đần độn , mà còn là một người cực kỳ tài giỏi . Bà ta làm giám đốc tài chính của một tập đoàn lớn, mà quản lý được tài chính của một tập đoàn lớn như vậy thì phải hiểu trí tuệ của bà ta không tầm thường chút nào. Vậy cớ làm sao một người phụ nữ với trí tuệ cao siêu, lại có thể phát ngôn ra những câu nghe thiểu năng đến như vậy? Thật ra thì mọi chuyện nó đều có nguyên do của nó, và đều có cái lý riêng của nó. Có một vị đại sư đã từng nói "tâm hồn người ta giống như là mặt nước vậy . Nếu như mặt nước rung động, sẽ rất khó nhìn thấy . Nhưng nếu như để mặt nước tĩnh lặng, thì vấn đề sẽ trở nên rất là rõ ràng". Sở dĩ người phụ nữ kia phát ngôn những câu nghe vớ vẩn, là bởi vì bà ta đang chìm đắm trong tham sân si hận . Tâm hồn bà tan nổi sóng gió, không được tĩnh lặng nên mới có những phát biểu nghe kỳ cục. Ba tên Hoàng Chí Bảo này cũng vậy, chúng đang chìm đắm trong những viễn cảnh cao sang. Bọn chúng chìm trong một tương lai ảo vọng rằng chúng sẽ giàu có và quyền lực , sẽ bứt phá lên đỉnh cao của đời người. Trong ba tên ấy, thì tên Hoàng là có ảo vọng cao nhất, mơ mộng lấy được đại mỹ nữ kia , thì hỏi làm sao tâm hồn chúng có thể tĩnh lặng được chứ? Bọn chúng đã chìm đắm trong những sự rung động về một thứ gì đó hoàn toàn không có thật , nhưng bọn chúng có nhìn thấy sự ảo vọng của mình đâu? Cái tên kia với bọn chúng chỉ mới gặp gỡ qua một lần, vậy thì lý do gì lại có thể giúp đỡ bọn chúng nhiều đến như vậy chứ? Ấy vậy mà xúi bọn chúng đi ăn trộm ngân khố, bọn chúng cũng tin và đi theo cho được, đó là do lòng tham đã làm mờ mắt bọn chúng rồi. Ba tên Hoàng Chí Bảo đã cùng đồng lòng thực hiện phi vụ này, chỉ còn việc là chờ người kia chỉ cho cách thức. Nga Tổng đang ngồi trên tảng đá , thấy ba tên ấy đều đã đồng lòng , hắn đạo mạo gật đầu, phe phẩy cây quạt lông mà bảo.
- "Ta thật sự rất quý trọng những con người tình nghĩa như các vị . Các vị thật là những người sống có tình có nghĩa, xứng đáng để ta tận lực giúp đỡ. Được rồi, ta sẽ chỉ cho mưu kế để quý vị có thể tiến tới thực hành đại sự. Mưu kế mà ta vạch ra là một mưu kế cao siêu không một chút sơ hở nào , chỉ cần các vị tin tưởng là được."
Nói đoạn phẩy cây quạt về phía bọn chúng , ra hiệu cho bọn chúng lại gần. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe thế cũng ghé sát lại gần, để có thể nghe cao nhân kia chỉ cho kế hoạch một cách chi tiết và rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro