Kẻ Từ Dưới Đất...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Vạn Vân Phong bật cười sảng khoái, sau đó lại quay sang nhìn Thu nhi mà mỉm cười ẩn ý.
° " con rắn kia đã giấu xác ngươi, bắt ép ngươi làm nô lệ cho nó, vậy mà ngươi không những không oán hận còn cầu xin cho nó, là nghĩa làm sao?"
Đây chính là điểm nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng thực tế lại rất bình thường. Thu nhi có trái tim nhân hậu bao dung, lúc này lại đưa ngón tay lên miệng vẻ mặt ngại ngùng.
- " thật ra thì... ngoài việc bắt ép ta đi câu dẫn người sống ra thì cự xà chưa từng đối xử tàn tệ với ta, thế nên ta cũng không có gì để oán hận nó. Còn chuyện ta thấy đôi rắn kia tỷ muội tình thâm, thật sự đáng quý , nên ta nghĩ mình cũng nên nói giúp cho nó vài câu mà thôi"
Vạn Vân Phong nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Thu nhi lúc này lại kéo tay hắn mà giật giật, thủ thỉ.
- " không phải ngươi nói đưa ta đi siêu thoát hay sao? Tại sao còn đứng đó? Đi thôi..."
Vừa nói vừa cắn răng nhắm mắt dùng hết sức kéo tay hắn đi. Cái này chính là muốn hắn tha mạng cho đôi tỷ muội kia, kéo hắn đi càng xa càng tốt. Vạn Vân Phong đương nhiên hiểu ý, nhìn Thu nhi như vậy thì bật cười, hắn vẫn đứng vững không nhúc nhích. Nhìn Thu nhi kéo tay hắn trong tuyệt vọng khiến hắn tự nhiên cảm thấy thú vị, lúc này nhẹ nhàng nói.
° " yên tâm, ta sẽ thực hiện lời hứa, nhưng mà trước khi đi ta muốn hỏi hai con cự xà kia một vài câu đã. Hỏi xong rồi đi đâu hãy cùng đi"
Thu nhi nghe vậy thì vui mừng buông tay ra nhìn hắn mỉm cười, bởi nàng ta hiểu rằng hắn nói như vậy tức là hắn không giết nữa. Cả thanh xà và bạch xà cũng vui mừng không kém, hai cái đầu rắn khẽ chạm nhau tựa như cái ôm mừng rỡ của con người. Vạn Vân Phong để song xà vui mừng xong, lúc này mới hỏi.
° " nè, hai ngươi làm sao biết ta là cao nhân? Ta nhớ không lầm thì từ lúc đến đây ta chưa từng thể hiện sức mạnh của mình, vậy các ngươi dựa vào cái gì để biết được?"
Thanh xà Bạch xà thoáng nhìn nhau. Trong một khoảng khắc trầm ngâm, thanh xà trườn lên trước ngóc đầu nói.
- " tiên sinh, cây kiếm của tiên sinh mang khí tức của cự điểu cường đại. Tiểu thanh nhìn thấy cảm giác bị áp đảo, không dám chống cự "
Thu nhi nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên, chăm chú nhìn vào cây kiếm mà tò mò. Vạn Vân Phong nâng cây kiếm ngang tầm mắt, nhìn vào lưỡi kiếm đen tuyền ấy mà cười khổ.
° " thì ra là vậy, ta đã sơ xuất rồi. Cây kiếm này là huyền phẩm Ma Kiếm Sào Phơi, là di vật của nghĩa phụ cho ta. Nó được tạo ra một phần từ cơ thể của yêu thú cấp 7 , yêu thú cấp 2 như hai ngươi nhìn thấy đương nhiên phải sợ rồi "
Thanh xà Bạch xà nhìn nhau tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù bọn chúng không hiểu cấp độ của yêu thú là như thế nào, nhưng cái sự chênh lệnh giữa cấp hai và cấp bảy thật sự rất xa, dễ dàng hiểu được. Vạn Vân Phong lúc này rút cây kiếm ra khỏi mặt đất, hắn vung tay chém một phát vào không khí để rảy hết bụi đất dính trên kiếm, sau đó nhẹ nhàng đút cây kiếm dài bốn thước vào túi vải đỏ của mình. Lúc này lại quay sang bạch xà mà hỏi.
° "Bạch vương, làm sao lúc ấy ngươi biết ta là cao nhân? Chắc không phải chỉ vì vài câu hỏi bâng quơ ấy chứ?"
Bạch xà trước câu hỏi này cũng thoáng trầm ngâm, sau đó cúi đầu mà nói.
- " tiên sinh thật sự rất tinh tường. Xin cho tiểu bạch hỏi một chuyện, cái túi vải đỏ đó của tiên sinh có phải là vật phẩm không gian chăng?"
Vạn Vân Phong thoáng ngạc nhiên. Hắn đưa túi vải ngang tầm mắt, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào túi mà suy tư.
° " thì là túi không gian chứ còn gì nữa. Ngươi đừng có nói với ta rằng ngươi nhìn túi đoán người đấy nhé. Vật phẩm không gian không phải là trang bị cơ bản mà bất cứ người tu luyện nào cũng phải có đó sao....?"
Hắn bất chợt khựng người lại, bản thân vừa nhận ra điều gì đó. Bạch xà lúc này lại cúi đầu.
- " tiên sinh có điều không biết. Vật phẩm không gian là vật phẩm bên ngoài võ giới. Ở giới này không ai có thể chế tạo được vật phẩm không gian"
Lời nói vừa dứt, Vạn Vân Phong từ từ quay sang nhìn bạch xà, khuôn mặt ngáo ngơ. " Đây là võ giới chứ có phải tu chân giới đâu? Ở võ giới thì đào đâu ra vật phẩm không gian, thứ mà để chế tác đòi hỏi người chế tác rất giỏi kỹ thuật thao túng không gian, điều mà võ giới không thể có. Ta sao một điều hiển nhiên đơn giản như thế mà ta lại không nghĩ đến nhỉ " . Nghĩ đến đây thì nhăn nhó vô thức đưa tay xoa đầu một cái. Thu nhi bên cạnh thấy vậy thì cũng tủm tỉm cười.
- " vị cao nhân này, nói chuyện cứ như từ trên trời rớt xuống vậy..."
" Á..." Thu nhi la lên một tiếng, giật mình lùi lại trong vô thức. Lúc này bất chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay che miệng mà thốt lên.
- " không phải chứ? Không phải thật sự tiên sinh từ thượng giới rớt xuống đây đấy chứ?"
Câu hỏi này thốt ra, cả thanh xà và bạch xà đều nhoài người tới như để lắng nghe câu trả lời, vì bọn chúng cũng đang rất tò mò muốn biết. Mười phần thì chắc ăn tới chín phần rồi, chỉ chờ đợi người xác nhận nữa thôi. Vạn Vân Phong nhìn Thu nhi, rồi lại nhìn song xà, biết rằng bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của mình. Hắn suy nghĩ một chút, nếu nói tu chân giới so với võ giới thì gọi là thượng giới cũng không sai. Nhưng hắn không muốn rắc rối, bây giờ mà gật đầu thì sẽ có thêm một đống câu hỏi đi kèm. Hắn không thích điều đó, bèn cười trừ mà rằng.
° " không, không phải. Ta đương nhiên không phải từ trên trời rớt xuống, mà là từ dưới đất chui lên"
"XÌ..." Tất cả bĩu môi xì lên một tiếng thể hiện sự thiếu tin tưởng. Thu nhi bĩu môi mà nghi ngờ.
- " không muốn nói thì thôi, đâu cần phải bịa chuyện như vậy chứ? Con nít cũng không tin"
Vạn Vân Phong thực sự không hề nói dối, đúng là hắn từ dưới đất chui lên và chui ngay đúng cái miếu hoang ấy. Thu nhi không tin cũng không thể trách được, bởi hắn nói ra như vậy nghe rất giống nói đùa. Vân Phong không chấp nhặt những chuyện thế này, hắn cười trừ cho xong chuyện, đoạn thọc tay vào túi không gian mà lấy ra một bộ đồ mới. Hắn thay bộ đồ mới vào, cất túi không gian vào trong áo mà cười khổ.
° " không ngờ ta lại phạm quá nhiều điều bất cẩn như vậy. Sau này sử dụng túi cũng phải cẩn thận ý tứ hơn mới được "
Bây giờ thì đã tươm tất sạch sẽ như mới rồi , vẫn là ra dáng mỹ nam tử lắm.
° " con rắn kia đã giấu xác ngươi, bắt ép ngươi làm nô lệ cho nó, vậy mà ngươi không những không oán hận còn cầu xin cho nó, là nghĩa làm sao?"
Đây chính là điểm nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng thực tế lại rất bình thường. Thu nhi có trái tim nhân hậu bao dung, lúc này lại đưa ngón tay lên miệng vẻ mặt ngại ngùng.
- " thật ra thì... ngoài việc bắt ép ta đi câu dẫn người sống ra thì cự xà chưa từng đối xử tàn tệ với ta, thế nên ta cũng không có gì để oán hận nó. Còn chuyện ta thấy đôi rắn kia tỷ muội tình thâm, thật sự đáng quý , nên ta nghĩ mình cũng nên nói giúp cho nó vài câu mà thôi"
Vạn Vân Phong nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Thu nhi lúc này lại kéo tay hắn mà giật giật, thủ thỉ.
- " không phải ngươi nói đưa ta đi siêu thoát hay sao? Tại sao còn đứng đó? Đi thôi..."
Vừa nói vừa cắn răng nhắm mắt dùng hết sức kéo tay hắn đi. Cái này chính là muốn hắn tha mạng cho đôi tỷ muội kia, kéo hắn đi càng xa càng tốt. Vạn Vân Phong đương nhiên hiểu ý, nhìn Thu nhi như vậy thì bật cười, hắn vẫn đứng vững không nhúc nhích. Nhìn Thu nhi kéo tay hắn trong tuyệt vọng khiến hắn tự nhiên cảm thấy thú vị, lúc này nhẹ nhàng nói.
° " yên tâm, ta sẽ thực hiện lời hứa, nhưng mà trước khi đi ta muốn hỏi hai con cự xà kia một vài câu đã. Hỏi xong rồi đi đâu hãy cùng đi"
Thu nhi nghe vậy thì vui mừng buông tay ra nhìn hắn mỉm cười, bởi nàng ta hiểu rằng hắn nói như vậy tức là hắn không giết nữa. Cả thanh xà và bạch xà cũng vui mừng không kém, hai cái đầu rắn khẽ chạm nhau tựa như cái ôm mừng rỡ của con người. Vạn Vân Phong để song xà vui mừng xong, lúc này mới hỏi.
° " nè, hai ngươi làm sao biết ta là cao nhân? Ta nhớ không lầm thì từ lúc đến đây ta chưa từng thể hiện sức mạnh của mình, vậy các ngươi dựa vào cái gì để biết được?"
Thanh xà Bạch xà thoáng nhìn nhau. Trong một khoảng khắc trầm ngâm, thanh xà trườn lên trước ngóc đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " tiên sinh, cây kiếm của tiên sinh mang khí tức của cự điểu cường đại. Tiểu thanh nhìn thấy cảm giác bị áp đảo, không dám chống cự "
Thu nhi nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên, chăm chú nhìn vào cây kiếm mà tò mò. Vạn Vân Phong nâng cây kiếm ngang tầm mắt, nhìn vào lưỡi kiếm đen tuyền ấy mà cười khổ.
° " thì ra là vậy, ta đã sơ xuất rồi. Cây kiếm này là huyền phẩm Ma Kiếm Sào Phơi, là di vật của nghĩa phụ cho ta. Nó được tạo ra một phần từ cơ thể của yêu thú cấp 7 , yêu thú cấp 2 như hai ngươi nhìn thấy đương nhiên phải sợ rồi "
Thanh xà Bạch xà nhìn nhau tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù bọn chúng không hiểu cấp độ của yêu thú là như thế nào, nhưng cái sự chênh lệnh giữa cấp hai và cấp bảy thật sự rất xa, dễ dàng hiểu được. Vạn Vân Phong lúc này rút cây kiếm ra khỏi mặt đất, hắn vung tay chém một phát vào không khí để rảy hết bụi đất dính trên kiếm, sau đó nhẹ nhàng đút cây kiếm dài bốn thước vào túi vải đỏ của mình. Lúc này lại quay sang bạch xà mà hỏi.
° "Bạch vương, làm sao lúc ấy ngươi biết ta là cao nhân? Chắc không phải chỉ vì vài câu hỏi bâng quơ ấy chứ?"
Bạch xà trước câu hỏi này cũng thoáng trầm ngâm, sau đó cúi đầu mà nói.
- " tiên sinh thật sự rất tinh tường. Xin cho tiểu bạch hỏi một chuyện, cái túi vải đỏ đó của tiên sinh có phải là vật phẩm không gian chăng?"
Vạn Vân Phong thoáng ngạc nhiên. Hắn đưa túi vải ngang tầm mắt, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào túi mà suy tư.
° " thì là túi không gian chứ còn gì nữa. Ngươi đừng có nói với ta rằng ngươi nhìn túi đoán người đấy nhé. Vật phẩm không gian không phải là trang bị cơ bản mà bất cứ người tu luyện nào cũng phải có đó sao....?"
Hắn bất chợt khựng người lại, bản thân vừa nhận ra điều gì đó. Bạch xà lúc này lại cúi đầu.
- " tiên sinh có điều không biết. Vật phẩm không gian là vật phẩm bên ngoài võ giới. Ở giới này không ai có thể chế tạo được vật phẩm không gian"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói vừa dứt, Vạn Vân Phong từ từ quay sang nhìn bạch xà, khuôn mặt ngáo ngơ. " Đây là võ giới chứ có phải tu chân giới đâu? Ở võ giới thì đào đâu ra vật phẩm không gian, thứ mà để chế tác đòi hỏi người chế tác rất giỏi kỹ thuật thao túng không gian, điều mà võ giới không thể có. Ta sao một điều hiển nhiên đơn giản như thế mà ta lại không nghĩ đến nhỉ " . Nghĩ đến đây thì nhăn nhó vô thức đưa tay xoa đầu một cái. Thu nhi bên cạnh thấy vậy thì cũng tủm tỉm cười.
- " vị cao nhân này, nói chuyện cứ như từ trên trời rớt xuống vậy..."
" Á..." Thu nhi la lên một tiếng, giật mình lùi lại trong vô thức. Lúc này bất chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay che miệng mà thốt lên.
- " không phải chứ? Không phải thật sự tiên sinh từ thượng giới rớt xuống đây đấy chứ?"
Câu hỏi này thốt ra, cả thanh xà và bạch xà đều nhoài người tới như để lắng nghe câu trả lời, vì bọn chúng cũng đang rất tò mò muốn biết. Mười phần thì chắc ăn tới chín phần rồi, chỉ chờ đợi người xác nhận nữa thôi. Vạn Vân Phong nhìn Thu nhi, rồi lại nhìn song xà, biết rằng bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của mình. Hắn suy nghĩ một chút, nếu nói tu chân giới so với võ giới thì gọi là thượng giới cũng không sai. Nhưng hắn không muốn rắc rối, bây giờ mà gật đầu thì sẽ có thêm một đống câu hỏi đi kèm. Hắn không thích điều đó, bèn cười trừ mà rằng.
° " không, không phải. Ta đương nhiên không phải từ trên trời rớt xuống, mà là từ dưới đất chui lên"
"XÌ..." Tất cả bĩu môi xì lên một tiếng thể hiện sự thiếu tin tưởng. Thu nhi bĩu môi mà nghi ngờ.
- " không muốn nói thì thôi, đâu cần phải bịa chuyện như vậy chứ? Con nít cũng không tin"
Vạn Vân Phong thực sự không hề nói dối, đúng là hắn từ dưới đất chui lên và chui ngay đúng cái miếu hoang ấy. Thu nhi không tin cũng không thể trách được, bởi hắn nói ra như vậy nghe rất giống nói đùa. Vân Phong không chấp nhặt những chuyện thế này, hắn cười trừ cho xong chuyện, đoạn thọc tay vào túi không gian mà lấy ra một bộ đồ mới. Hắn thay bộ đồ mới vào, cất túi không gian vào trong áo mà cười khổ.
° " không ngờ ta lại phạm quá nhiều điều bất cẩn như vậy. Sau này sử dụng túi cũng phải cẩn thận ý tứ hơn mới được "
Bây giờ thì đã tươm tất sạch sẽ như mới rồi , vẫn là ra dáng mỹ nam tử lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro