Lập Tổ Đội
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Trần gia có bốn người con trai lần lượt tên là Hoàn, Toàn, Chiến, Thắng. Riêng Linh Nhi là con gái đẻ sau cùng được gọi là cô út. Cả năm người đều cách nhau 2 tuổi. Là nhi nữ nên Linh Nhi từ sớm đã lo việc bếp núc thay các huynh. Buổi tối sau khi cha già ăn xong và ngủ say, Linh Nhi có suy tính gì đó liền âm thầm rủ các huynh ra ngoài bàn chuyện. Khi năm huynh muội đầy đủ, Linh Nhi vẻ mặt lo lắng mà mở lời.
- "các huynh, bệnh tình của phụ thân càng lúc càng nặng, muội sợ xảy ra chuyện không hay. Các huynh có dự tính gì không?"
Cả bọn nhìn nhau mà nhăn nhó. Huynh trưởng Trần Hoàn lúc này đau khổ thở dài.
- "phụ thân bị bệnh nan y, các đại phu trong trấn không có khả năng chữa trị. Muốn có hy vọng thì chỉ có thể đến thành lớn mời vị danh y tài giỏi về đây thì may ra "
Điều anh cả vừa nói là điều mà tất cả bọn họ đều biết, và vấn đề ở đây ai cũng hiểu. Nhị huynh Trần Toàn lắc đầu.
- " mời danh y về chữa trị là điều ai cũng muốn, nhưng chúng ta đâu có tiền "
" Haizzz.."
Cả đám thở dài chán nản. Chuyện tiền bạc chính là vấn đề nan giải nhất. Lúc này Linh Nhi liền mở lời.
- "muội có cách kiếm được 100 lượng bạc, không biết các huynh có chịu làm không?"
Bốn huynh nghe vậy đều quay phắt nhìn Linh Nhi mà hỏi gấp.
- "cách gì? Muội nói chúng ta nghe xem nào "
Linh Nhi lúc này ngập ngừng một chút. Rút ra một tờ giấy ghi chép nhiệm vụ mà đưa ra.
- "sáng nay ở quảng trường trung tâm, quan phủ treo nhiệm vụ săn bắt ác thú trên núi với phần thưởng 100 lượng bạc cho xác của nó. Nếu chúng ta nhận nhiệm vụ này thì..."
Nói đến đây thì ngập ngừng. Cả bọn chúi đầu vào đọc tờ nhiệm vụ, suy nghĩ cặn kẽ. Sau một hồi, tam ca Trần Chiến lúc này suy tư.
- "săn bắt ác thú sao? Cũng không phải là không thể, nhưng làm sao biết ác thú ấy như thế nào, tìm ở đâu? Nhiệm vụ này có vẻ rất mơ hồ. Nếu chúng ta không tìm được thì công không à. Xem ra phần thưởng quá bèo bọt"
Quả thật là như vậy. Vào rừng tìm ác thú mà không biết đó là con gì, tập tính sinh hoạt ra sao? Quả thực quá mơ hồ. Tứ ca Trần Thắng nãy giờ im lặng suy nghĩ , bây giờ mới nói.
- "chính cái mơ hồ này mới là lợi thế. Chỉ cần chúng ta vào săn được một con nào đó đủ để gọi là ác thú thì đã có thể lảnh thưởng. Chúng ta và cả bọn họ đều không biết con ác thú ấy có phải thủ phạm của những vụ mất tích hay không. Như thế không tính là lừa gạt được "
Mọi người nhìn nhau, cảm giác lời nói này có lý lắm. Nhiệm vụ này chính là kêu săn tìm ác thú, vậy thì cứ săn một con thú dữ mang về là được rồi. Huynh trưởng cảm thấy hoang mang.
- "nhưng chúng ta không giỏi săn bắt. Liệu rằng lên núi có khả năng tìm thấy hay không? Như vậy thì lấy tiền đâu mua thuốc cho phụ thân ngày hôm đó "
Linh Nhi lúc này ngắt lời. Nàng là phụ nữ nên tình cảm và yếu mềm hơn các anh rất nhiều. Linh Nhi rưng rưng nước mắt mà nói.
- "thời gian của phụ thân không còn nhiều nữa. Nếu chúng ta không đánh liều nắm lấy cơ hội lần này. Khi nhiệm vụ bị người ta lấy mất thì ngay cả cơ hội để đánh cược cũng không còn "
Nói xong thì đưa tay gạt nước mắt. Nhìn thấy ngũ muội như vậy, cả bốn người anh đều mủi lòng. Bọn họ vỗ về.
- "út nói rất đúng, nếu không đánh liều lần này thì sợ rằng sau này cả cơ hội để đánh liều cũng không có. 100 lượng bạc có thể đủ để chúng ta mời một danh y trên thành bắc đến"
Cả bọn đều cảm thấy phải. Huynh trưởng lúc này lại nói.
- "quyết định vậy đi. Ngày mai chúng ta cùng lên quan phủ nhận nhiệm vụ. Ngũ muội ở nhà chăm sóc phụ thân"
Cả bọn gật đầu. Đi săn yêu thú trên núi đương nhiên phải đi mất mấy ngày. Bốn huynh đệ sẽ lãnh nhiệm vụ khó khăn này. Lúc này nhị ca lại nói.
- "trong nhiệm vụ có nói là lập tổ đội năm người, vậy chúng ta tìm người thứ năm ở đâu? "
Linh Nhi thoáng giật mình. 100 lượng bạc chia cho 5 người thì các huynh chỉ còn 80 lượng, sợ rằng không đủ mời đại phu. Linh Nhi vội xua tay.
- "không cần mời ai cả, muội sẽ đi cùng các huynh"
Bốn huynh đệ nghe vậy thì nhăn mặt. Cả nhà có mỗi cô út là nhi nữ, đương nhiên rất được cưng chiều. Nghĩ đến cảnh ngũ muội trèo đèo lội suối khiến họ cảm thấy nhói trong tim. Bọn họ lắc đầu.
- "không được, muội phải ở nhà chăm sóc phụ thân. Chúng ta không cho muội đi"
Xem ra bốn anh đã quyết. Linh Nhi lúc này khuôn mặt rầu rĩ, nói trong đau khổ.
- "phụ thân không còn nhiều thời gian nữa. Nhiệm vụ này bèo bọt không có ai nhận đi cùng chúng ta đâu. Chỉ có những người cần tiền gấp như chúng ta mới nhận nhiệm vụ này. Vả lại nếu như có người đi cùng thì phải chia cho họ 20 lượng bạc, số tiền còn lại sợ rằng không đủ chi tiêu. Muội nhất định phải đi "
Ý bốn huynh đã quyết nhưng xem ra ngũ muội còn quyết tâm hơn. Bốn huynh đệ xem ra không thể cấm cản. Huynh trưởng thở dài.
- "thôi được rồi. Vậy ngày mai ta nhờ thím Trương nhà bên để ý giúp phụ thân. Năm huynh muội chúng ta lên đó nhận nhiệm vụ. Đi càng sớm càng tốt "
Cả bọn đều đồng lòng.
- "quyết định vậy đi "
Thế là đêm hôm đó năm anh em họ Trần thành lập tổ đội đi săn ác thú. Trời vừa sáng, năm anh em kéo nhau lên quan xin nhận nhiệm vụ.
- "các huynh, bệnh tình của phụ thân càng lúc càng nặng, muội sợ xảy ra chuyện không hay. Các huynh có dự tính gì không?"
Cả bọn nhìn nhau mà nhăn nhó. Huynh trưởng Trần Hoàn lúc này đau khổ thở dài.
- "phụ thân bị bệnh nan y, các đại phu trong trấn không có khả năng chữa trị. Muốn có hy vọng thì chỉ có thể đến thành lớn mời vị danh y tài giỏi về đây thì may ra "
Điều anh cả vừa nói là điều mà tất cả bọn họ đều biết, và vấn đề ở đây ai cũng hiểu. Nhị huynh Trần Toàn lắc đầu.
- " mời danh y về chữa trị là điều ai cũng muốn, nhưng chúng ta đâu có tiền "
" Haizzz.."
Cả đám thở dài chán nản. Chuyện tiền bạc chính là vấn đề nan giải nhất. Lúc này Linh Nhi liền mở lời.
- "muội có cách kiếm được 100 lượng bạc, không biết các huynh có chịu làm không?"
Bốn huynh nghe vậy đều quay phắt nhìn Linh Nhi mà hỏi gấp.
- "cách gì? Muội nói chúng ta nghe xem nào "
Linh Nhi lúc này ngập ngừng một chút. Rút ra một tờ giấy ghi chép nhiệm vụ mà đưa ra.
- "sáng nay ở quảng trường trung tâm, quan phủ treo nhiệm vụ săn bắt ác thú trên núi với phần thưởng 100 lượng bạc cho xác của nó. Nếu chúng ta nhận nhiệm vụ này thì..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây thì ngập ngừng. Cả bọn chúi đầu vào đọc tờ nhiệm vụ, suy nghĩ cặn kẽ. Sau một hồi, tam ca Trần Chiến lúc này suy tư.
- "săn bắt ác thú sao? Cũng không phải là không thể, nhưng làm sao biết ác thú ấy như thế nào, tìm ở đâu? Nhiệm vụ này có vẻ rất mơ hồ. Nếu chúng ta không tìm được thì công không à. Xem ra phần thưởng quá bèo bọt"
Quả thật là như vậy. Vào rừng tìm ác thú mà không biết đó là con gì, tập tính sinh hoạt ra sao? Quả thực quá mơ hồ. Tứ ca Trần Thắng nãy giờ im lặng suy nghĩ , bây giờ mới nói.
- "chính cái mơ hồ này mới là lợi thế. Chỉ cần chúng ta vào săn được một con nào đó đủ để gọi là ác thú thì đã có thể lảnh thưởng. Chúng ta và cả bọn họ đều không biết con ác thú ấy có phải thủ phạm của những vụ mất tích hay không. Như thế không tính là lừa gạt được "
Mọi người nhìn nhau, cảm giác lời nói này có lý lắm. Nhiệm vụ này chính là kêu săn tìm ác thú, vậy thì cứ săn một con thú dữ mang về là được rồi. Huynh trưởng cảm thấy hoang mang.
- "nhưng chúng ta không giỏi săn bắt. Liệu rằng lên núi có khả năng tìm thấy hay không? Như vậy thì lấy tiền đâu mua thuốc cho phụ thân ngày hôm đó "
Linh Nhi lúc này ngắt lời. Nàng là phụ nữ nên tình cảm và yếu mềm hơn các anh rất nhiều. Linh Nhi rưng rưng nước mắt mà nói.
- "thời gian của phụ thân không còn nhiều nữa. Nếu chúng ta không đánh liều nắm lấy cơ hội lần này. Khi nhiệm vụ bị người ta lấy mất thì ngay cả cơ hội để đánh cược cũng không còn "
Nói xong thì đưa tay gạt nước mắt. Nhìn thấy ngũ muội như vậy, cả bốn người anh đều mủi lòng. Bọn họ vỗ về.
- "út nói rất đúng, nếu không đánh liều lần này thì sợ rằng sau này cả cơ hội để đánh liều cũng không có. 100 lượng bạc có thể đủ để chúng ta mời một danh y trên thành bắc đến"
Cả bọn đều cảm thấy phải. Huynh trưởng lúc này lại nói.
- "quyết định vậy đi. Ngày mai chúng ta cùng lên quan phủ nhận nhiệm vụ. Ngũ muội ở nhà chăm sóc phụ thân"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả bọn gật đầu. Đi săn yêu thú trên núi đương nhiên phải đi mất mấy ngày. Bốn huynh đệ sẽ lãnh nhiệm vụ khó khăn này. Lúc này nhị ca lại nói.
- "trong nhiệm vụ có nói là lập tổ đội năm người, vậy chúng ta tìm người thứ năm ở đâu? "
Linh Nhi thoáng giật mình. 100 lượng bạc chia cho 5 người thì các huynh chỉ còn 80 lượng, sợ rằng không đủ mời đại phu. Linh Nhi vội xua tay.
- "không cần mời ai cả, muội sẽ đi cùng các huynh"
Bốn huynh đệ nghe vậy thì nhăn mặt. Cả nhà có mỗi cô út là nhi nữ, đương nhiên rất được cưng chiều. Nghĩ đến cảnh ngũ muội trèo đèo lội suối khiến họ cảm thấy nhói trong tim. Bọn họ lắc đầu.
- "không được, muội phải ở nhà chăm sóc phụ thân. Chúng ta không cho muội đi"
Xem ra bốn anh đã quyết. Linh Nhi lúc này khuôn mặt rầu rĩ, nói trong đau khổ.
- "phụ thân không còn nhiều thời gian nữa. Nhiệm vụ này bèo bọt không có ai nhận đi cùng chúng ta đâu. Chỉ có những người cần tiền gấp như chúng ta mới nhận nhiệm vụ này. Vả lại nếu như có người đi cùng thì phải chia cho họ 20 lượng bạc, số tiền còn lại sợ rằng không đủ chi tiêu. Muội nhất định phải đi "
Ý bốn huynh đã quyết nhưng xem ra ngũ muội còn quyết tâm hơn. Bốn huynh đệ xem ra không thể cấm cản. Huynh trưởng thở dài.
- "thôi được rồi. Vậy ngày mai ta nhờ thím Trương nhà bên để ý giúp phụ thân. Năm huynh muội chúng ta lên đó nhận nhiệm vụ. Đi càng sớm càng tốt "
Cả bọn đều đồng lòng.
- "quyết định vậy đi "
Thế là đêm hôm đó năm anh em họ Trần thành lập tổ đội đi săn ác thú. Trời vừa sáng, năm anh em kéo nhau lên quan xin nhận nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro