Ngọn Giáo Của V...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Vân Phong thấy Nguyệt Hằng vẫn im lặng, lúc này lại nói tiếp.
- "Vùng đất của ta sống là vùng đất của dân tộc Kinh. Tuy không phải là cùng dân tộc ở trấn này, nhưng mà bản thân nàng là con gái của Kinh tộc, vậy thì không phải cũng là kinh tộc ư? Thế nên tới nơi mới ấy chúng ta sẽ sống với đồng bào mình, nàng không phải lo lắng gì cả, mọi chuyện đã có ta thu xếp cả rồi."
Tất cả mọi chuyện đã được Vân Phong định sẵn. Theo kế hoạch trước đó, hắn nhất định phải về lại trấn Đào Hoa bởi vì hắn còn lời hứa với bạch xà mà vẫn chưa làm. Thêm chuyện gia đình anh em họ Trần mà trọng tâm là Linh Nhi, lời hứa cần phải giải quyết, không thể cứ để Linh Nhi ngóng trông hắn hoài được. Nguyệt Hằng thấy rằng Vân Phong đã quyết định mọi chuyện, nàng cũng không hề có ý định phản đối gì cả, lúc này nở một nụ cười mà gật đầu.
- " thiếp đã nguyện gả cho chàng thì tức là người phụ nữ của chàng . Chàng đi đâu thì thiếp theo đó, chỉ cần chàng dẫn theo đám trẻ là thiếp đã an tâm rồi, nào dám đòi hỏi gì hơn chứ."
Đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ xinh, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui của thiếu nữ khi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chồng. Vân Phong thấy Nguyệt Hằng thuận theo như vậy thì cũng vui vẻ lắm, trong lòng càng lúc càng yêu thương. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ cùng làn da trắng nõn xinh đẹp của vợ mình, bất chợt thấy tiểu đệ giữa hai chân đang đòi hỏi , thì cũng muốn được yêu thương một chút . Hắn phát hiện bên đường có một căn nhà bỏ hoang , liền kéo Nguyệt Hằng đi vào phía đó. Nguyệt Hằng nhìn căn nhà hoang ấy ngạc nhiên hỏi .
- "chàng định vào đấy để làm gì ? Sao không đi về nhà luôn đi, bọn trẻ ở nhà chắc đang chờ đợi lắm."
Vân Phong cười mỉm , bàn siết chặt hơn một chút mà nói.
- " thì vào đây làm một chút đã rồi đi. Ta nghĩ rằng mình không thể kiềm chế được nữa rồi, cần phải làm một chút chuyện rồi mới về được. Nàng chiều ta một chút nhé. "
Nguyệt Hằng mĩm cười , đôi môi mũm mĩm xinh đẹp, ánh mắt tình tứ. Cái chuyện mà Vân Phong muốn làm là việc gì thì nàng đương nhiên đã hiểu rõ, nên lẳng lặng đi theo Vân Phong hướng về căn nhà hoang kia.
Vạn Vân Phong dẫn Nguyệt Hằng tới căn nhà hoang ấy. Hắn cẩn thận cột ngựa bên ngoài rồi dắt Nguyệt Hằng vào trong, đồng thời đóng kín cửa lại. Bên trong căn nhà hoang cảm thấy rất bụi bẩn, Nguyệt Hằng có chút ngập ngừng.
- " Hay là... mình về nhà rồi mới làm đi . Ở nhà thiếu gì chỗ đâu, tại sao phải vô chỗ bụi bặm này chứ?"
Vân Phong nhanh chóng chọn ra một chỗ sạch sẽ, quét rác lau chùi rồi trải nhẹ một tấm vải lên trên, đoạn quay sang nhìn Nguyệt Hằng với ánh mắt gợi tình.
- " Vợ yêu à , về nhà bọn trẻ đông quá khó hành sự, muốn kiếm chỗ riêng tư hơi khó . Thôi thì chi bằng ở đây có chỗ trống , nàng hãy cho ta thưởng thức một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu."
Nguyệt Hằng nghe Vân Phong nói vậy thì cũng không ý kiến gì nữa. Khi mà chỗ để hành sự đã được dọn dẹp sạch sẽ, Vân Phong lúc này lại gần Nguyệt Hằng, ánh mắt âu yếm ôm chầm lấy Nguyệt Hằng mà đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nguyệt Hằng nhắm mắt đón nhận nụ hôn ấy, cũng ôm chầm lấy người đàn ông của đời mình, đắm chìm trong tình yêu đôi lứa. Người đàn ông kia sao mà điêu luyện thế? Chàng rất là điệu nghệ , nhẹ nhàng mơn trớn, luồn những ngón tay của mình vào da thịt của thiếu nữ mân mê khiến thiếu nữ đê mê. Dịu dàng và êm ái, nhưng cũng không thiếu nhiệt huyết nồng cháy, thoáng chốc đã đưa vợ mình vào tình trạng nguyên sơ. Cơ thể tuyệt mỹ của thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng nõn tựa như ánh trăng non mới mọc khiến Vân Phong đê mê , hắn vục mặt vào hưởng thụ , mê mẩn đắm say trong tình ái. Từng ngón tay, từng thớ thịt hoạt động mãnh liệt, mơn trớn đến lúc suối nguồn tươi trẻ đã ngập tràn , hắn cũng tự đưa mình về hình thái nguyên sơ. Nguyệt Hằng nhìn thấy cơ thể của phu quân trong trạng thái giống nàng thì thoáng chốc ngẩn ngơ, cảm nhận cơ thể ấy thật đẹp làm sao. Từng cơ bắp đều đặn, thớ thịt vững chắc, và đặc biệt là cái thứ kia đang lừng lững chỉa về phía nàng. Nguyệt Hằng thẫn thờ nhận ra trước mặt mình là một con cá chà bặc đang ngẩng cao đầu ngạo nghễ , khiến nàng choáng ngợp về kích cỡ. Vân Phong nhè nhẹ đưa con cá chà bặc của mình tới trước mặt Nguyệt Hằng, chạm vào đôi môi vợ yêu mà hỏi.
- " Nàng hãy nhìn xem cây giáo này chất lượng như thế nào?"
Nguyệt Hằng ngơ ngẩn trước con cá chà bặc đang chạm vào đôi môi của mình, ánh mắt nàng đờ đẫn, bàn tay đưa lên nắm lấy ngọn giáo vuốt nhẹ mà nói.
- " Ngọn giáo này thật sự rất chất lượng, cầm rất chắc tay à nha."
Quả thật kích cỡ và chất lượng đã khiến mỹ nữ hài lòng. Vân Phong được khen ngợi thì vui vẻ, ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hai người bọn họ đang tiến vào trạng thái hứng thú đê mê, chuẩn bị cho chuyện mê ly. Khi con người ta rơi vào trạng thái này thì thường không còn để ý xung quanh, chính là lúc mất cảnh giác nhất nên nào biết đâu có kẻ đang theo dõi mình. Tên theo dõi đấy là tên mật thám được tên hộ vệ cử đi, hắn tức tốc đuổi theo và thấy Vân Phong cùng Nguyệt Hằng vào căn nhà hoang ấy. Tên do thám lập tức vào việc, từ từ tiếp cận, và theo thói quen nghề nghiệp hắn leo lên mái nhà để chuẩn bị nhìn lén. Khi đã yên vị trên mái nhà, chưa kịp làm gì thì đã nghe ở dưới có tiếng thì thầm phát ra. " - ngọn giáo này như thế nào ? - ngọn giáo này thật sự chất lượng, cầm thật chắc tay..." . những tiếng thì thầm ấy khiến tên do thám chột dạ, trong đầu suy nghĩ " ủa , không lẽ mình mới tới đây thì đã bị bọn họ phát hiện rồi sao? Bọn chúng đang cầm giáo chuẩn bị đâm mình hay sao?" . Chột dạ là thế, hắn lập tức ngưng cử động, án binh bất động để xem động tĩnh thế nào. Ở bên dưới mái nhà, Vân Phong lúc này đã đè lên trên người thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng đưa mũi giáo tình yêu chạm vào cội nguồn nhân loại, mỉm cười hỏi.
- "Có phải là chỗ này không?"
Vừa nói vừa đâm nhẹ, nhưng cố tình đâm trượt xuống phía dưới."
Nguyệt Hằng đang ở trạng thái hưng phấn , bị đâm trượt thì rên rỉ nói .
- "không... Không phải chỗ đó. Hãy đưa lên trên một chút... lên trên một chút nữa..."
Vân Phong nhếch mép cười, lại từ từ đưa mũi giáo của mình lên chạm vào con đường nhân loại. Thế nhưng hắn không muốn cho cá gặp nước ngay, mà lại mỉm cười nói.
- " có phải chỗ này không?"
Đoạn cố ý đâm trượt lên trên khiến cho cá bị đẩy lên trên đồng cỏ. Nguyệt Hằng bị chơi đùa như vậy thì cảm thấy ấm ức, nàng rên rỉ mà nói.
- " không... Không phải chỗ đó...xuống dưới một chút."
Ở trên mái nhà , tên do thám nghe cái gì mà " lên trên một chút" , cái gì mà "xuống dưới một chút" khiến cho hắn càng lúc càng hoang mang . Không phải là đôi nam nữ đấy đã cầm chắc mũi giáo trên tay, và chuẩn bị đâm hắn rồi đấy chứ? Khi nghĩ đến điều này hắn đã cảm thấy trong lòng lo lắng, sự sợ hãi xâm chiếm đầu óc hắn.
Đang hoang mang thì ở dưới mái nhà, tiếng của đôi tình nhân kia vẫn tiếp tục. Vạn Vân Phong đưa con cá chà bặc chạm vào chính giữa suối nguồn tươi trẻ . Khi cá được gặp nước, sự vui mừng của con cá kia như muốn lập tức tắm mình trong dòng nước ấm áp ấy, toàn thân giật giật. Vân Phong lúc này lại nhếch mép cười hỏi.
- " vậy ... Rốt cuộc thì có đúng là chỗ này không..?"
Nguyệt Hằng rên rỉ, cơ thể nóng ran, hai bàn tay siết lại mà nói.
- " phải rồi ,chính là chỗ đó.."
Nguyệt Hằng có lẽ không thể chịu đựng được nữa, bị chơi đùa như vậy thì cơ thể như muốn phát cuồng rồi. Vân Phong cảm thấy thời cơ đã đến, là lúc để phóng sinh cá chà bặc vào suối nguồn, lúc này bất ngờ trừng mắt gầm lên một tiếng.
-" được rồi... ĐÂM ..."
" Á..." Một tiếng thét vang lên, nhưng không phải là tiếng hét lên sung sướng của Nguyệt Hằng, mà là tiếng hét kinh hãi của tên do thám. Hắn sợ hãi, tưởng mình bị giáo đâm thì vô thức la lên một tiếng, bật dậy bỏ chạy vội vàng. Tiếng bước chân lộc cộc trên mái nhà khiến Vân Phong khựng lại, ngơ ngác nhìn lên và phát hiện ra có kẻ theo dõi mình. Tên do thám hoảng sợ từ trên mái nhà nhảy xuống đất, hự một tiếng, chân tiếp đất không tốt khiến trật khớp đau đớn. Dù đau đớn là vậy, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu, lê tấm thân cà nhắc mà bỏ chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà hoang ấy. Vân Phong bị phá đám bật dậy, chạy ra mở cửa nhìn theo thì chỉ còn thấy bóng dáng của cái tên do thám đang ở phía xa xa. Tình huống này là điều mà hắn không ngờ tới, tâm trạng cảm thấy tức giận mà gầm gừ.
- "Mẹ nó, thằng đấy từ đâu chui ra vậy? Dám to gan đi rình trộm lão phu hưởng thụ, thật ngu dốt không biết sống chết."
Đây thật sự là một vụ phá đám kinh điển, ngăn chặn người ta làm chuyện đại sự đúng lúc quan trọng nhất. Nguyệt Hằng thấy vậy thì xấu hổ lắm, vội vàng mặc quần áo lại, chạy tới bên cạnh Vân Phong mà nói.
- " thôi phu quân ơi , mình về đi , đừng có làm ở đây nữa. Nãy giờ có người rình trộm kìa."
Nói đoạn nàng mở cửa đi ra ngoài, vội vàng đi mất. Vân Phong ngơ ngác với tay nhìn theo , trong lòng ấm ức rên rỉ.
- " vợ ơi...ta vẫn chưa kịp làm gì cơ mà? Chỉ là vợ chồng yêu đương nhau, chẳng lẽ lại khó khăn đến như vậy sao?"
Khuôn mặt nhăn nhó ấm ức, tự nhiên cảm thấy căm tức bọn rình trộm, nghiến răng ken két.
- " đừng để lão phu biết ngươi là ai, nếu không lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian"
Hắn tức giận, nhưng làm được gì bây giờ? Tên rình trộm thì đã chạy xa, còn Nguyệt Hằng đã mặc quần áo và chạy ra đường đứng đợi hắn rồi. Vân Phong thở dài trấn tĩnh, mặc quần áo vào rồi ra ngoài dắt ngựa, cùng Nguyệt Hằng trở về làng.
- "Vùng đất của ta sống là vùng đất của dân tộc Kinh. Tuy không phải là cùng dân tộc ở trấn này, nhưng mà bản thân nàng là con gái của Kinh tộc, vậy thì không phải cũng là kinh tộc ư? Thế nên tới nơi mới ấy chúng ta sẽ sống với đồng bào mình, nàng không phải lo lắng gì cả, mọi chuyện đã có ta thu xếp cả rồi."
Tất cả mọi chuyện đã được Vân Phong định sẵn. Theo kế hoạch trước đó, hắn nhất định phải về lại trấn Đào Hoa bởi vì hắn còn lời hứa với bạch xà mà vẫn chưa làm. Thêm chuyện gia đình anh em họ Trần mà trọng tâm là Linh Nhi, lời hứa cần phải giải quyết, không thể cứ để Linh Nhi ngóng trông hắn hoài được. Nguyệt Hằng thấy rằng Vân Phong đã quyết định mọi chuyện, nàng cũng không hề có ý định phản đối gì cả, lúc này nở một nụ cười mà gật đầu.
- " thiếp đã nguyện gả cho chàng thì tức là người phụ nữ của chàng . Chàng đi đâu thì thiếp theo đó, chỉ cần chàng dẫn theo đám trẻ là thiếp đã an tâm rồi, nào dám đòi hỏi gì hơn chứ."
Đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ xinh, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui của thiếu nữ khi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chồng. Vân Phong thấy Nguyệt Hằng thuận theo như vậy thì cũng vui vẻ lắm, trong lòng càng lúc càng yêu thương. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ cùng làn da trắng nõn xinh đẹp của vợ mình, bất chợt thấy tiểu đệ giữa hai chân đang đòi hỏi , thì cũng muốn được yêu thương một chút . Hắn phát hiện bên đường có một căn nhà bỏ hoang , liền kéo Nguyệt Hằng đi vào phía đó. Nguyệt Hằng nhìn căn nhà hoang ấy ngạc nhiên hỏi .
- "chàng định vào đấy để làm gì ? Sao không đi về nhà luôn đi, bọn trẻ ở nhà chắc đang chờ đợi lắm."
Vân Phong cười mỉm , bàn siết chặt hơn một chút mà nói.
- " thì vào đây làm một chút đã rồi đi. Ta nghĩ rằng mình không thể kiềm chế được nữa rồi, cần phải làm một chút chuyện rồi mới về được. Nàng chiều ta một chút nhé. "
Nguyệt Hằng mĩm cười , đôi môi mũm mĩm xinh đẹp, ánh mắt tình tứ. Cái chuyện mà Vân Phong muốn làm là việc gì thì nàng đương nhiên đã hiểu rõ, nên lẳng lặng đi theo Vân Phong hướng về căn nhà hoang kia.
Vạn Vân Phong dẫn Nguyệt Hằng tới căn nhà hoang ấy. Hắn cẩn thận cột ngựa bên ngoài rồi dắt Nguyệt Hằng vào trong, đồng thời đóng kín cửa lại. Bên trong căn nhà hoang cảm thấy rất bụi bẩn, Nguyệt Hằng có chút ngập ngừng.
- " Hay là... mình về nhà rồi mới làm đi . Ở nhà thiếu gì chỗ đâu, tại sao phải vô chỗ bụi bặm này chứ?"
Vân Phong nhanh chóng chọn ra một chỗ sạch sẽ, quét rác lau chùi rồi trải nhẹ một tấm vải lên trên, đoạn quay sang nhìn Nguyệt Hằng với ánh mắt gợi tình.
- " Vợ yêu à , về nhà bọn trẻ đông quá khó hành sự, muốn kiếm chỗ riêng tư hơi khó . Thôi thì chi bằng ở đây có chỗ trống , nàng hãy cho ta thưởng thức một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu."
Nguyệt Hằng nghe Vân Phong nói vậy thì cũng không ý kiến gì nữa. Khi mà chỗ để hành sự đã được dọn dẹp sạch sẽ, Vân Phong lúc này lại gần Nguyệt Hằng, ánh mắt âu yếm ôm chầm lấy Nguyệt Hằng mà đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nguyệt Hằng nhắm mắt đón nhận nụ hôn ấy, cũng ôm chầm lấy người đàn ông của đời mình, đắm chìm trong tình yêu đôi lứa. Người đàn ông kia sao mà điêu luyện thế? Chàng rất là điệu nghệ , nhẹ nhàng mơn trớn, luồn những ngón tay của mình vào da thịt của thiếu nữ mân mê khiến thiếu nữ đê mê. Dịu dàng và êm ái, nhưng cũng không thiếu nhiệt huyết nồng cháy, thoáng chốc đã đưa vợ mình vào tình trạng nguyên sơ. Cơ thể tuyệt mỹ của thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng nõn tựa như ánh trăng non mới mọc khiến Vân Phong đê mê , hắn vục mặt vào hưởng thụ , mê mẩn đắm say trong tình ái. Từng ngón tay, từng thớ thịt hoạt động mãnh liệt, mơn trớn đến lúc suối nguồn tươi trẻ đã ngập tràn , hắn cũng tự đưa mình về hình thái nguyên sơ. Nguyệt Hằng nhìn thấy cơ thể của phu quân trong trạng thái giống nàng thì thoáng chốc ngẩn ngơ, cảm nhận cơ thể ấy thật đẹp làm sao. Từng cơ bắp đều đặn, thớ thịt vững chắc, và đặc biệt là cái thứ kia đang lừng lững chỉa về phía nàng. Nguyệt Hằng thẫn thờ nhận ra trước mặt mình là một con cá chà bặc đang ngẩng cao đầu ngạo nghễ , khiến nàng choáng ngợp về kích cỡ. Vân Phong nhè nhẹ đưa con cá chà bặc của mình tới trước mặt Nguyệt Hằng, chạm vào đôi môi vợ yêu mà hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Nàng hãy nhìn xem cây giáo này chất lượng như thế nào?"
Nguyệt Hằng ngơ ngẩn trước con cá chà bặc đang chạm vào đôi môi của mình, ánh mắt nàng đờ đẫn, bàn tay đưa lên nắm lấy ngọn giáo vuốt nhẹ mà nói.
- " Ngọn giáo này thật sự rất chất lượng, cầm rất chắc tay à nha."
Quả thật kích cỡ và chất lượng đã khiến mỹ nữ hài lòng. Vân Phong được khen ngợi thì vui vẻ, ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hai người bọn họ đang tiến vào trạng thái hứng thú đê mê, chuẩn bị cho chuyện mê ly. Khi con người ta rơi vào trạng thái này thì thường không còn để ý xung quanh, chính là lúc mất cảnh giác nhất nên nào biết đâu có kẻ đang theo dõi mình. Tên theo dõi đấy là tên mật thám được tên hộ vệ cử đi, hắn tức tốc đuổi theo và thấy Vân Phong cùng Nguyệt Hằng vào căn nhà hoang ấy. Tên do thám lập tức vào việc, từ từ tiếp cận, và theo thói quen nghề nghiệp hắn leo lên mái nhà để chuẩn bị nhìn lén. Khi đã yên vị trên mái nhà, chưa kịp làm gì thì đã nghe ở dưới có tiếng thì thầm phát ra. " - ngọn giáo này như thế nào ? - ngọn giáo này thật sự chất lượng, cầm thật chắc tay..." . những tiếng thì thầm ấy khiến tên do thám chột dạ, trong đầu suy nghĩ " ủa , không lẽ mình mới tới đây thì đã bị bọn họ phát hiện rồi sao? Bọn chúng đang cầm giáo chuẩn bị đâm mình hay sao?" . Chột dạ là thế, hắn lập tức ngưng cử động, án binh bất động để xem động tĩnh thế nào. Ở bên dưới mái nhà, Vân Phong lúc này đã đè lên trên người thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng đưa mũi giáo tình yêu chạm vào cội nguồn nhân loại, mỉm cười hỏi.
- "Có phải là chỗ này không?"
Vừa nói vừa đâm nhẹ, nhưng cố tình đâm trượt xuống phía dưới."
Nguyệt Hằng đang ở trạng thái hưng phấn , bị đâm trượt thì rên rỉ nói .
- "không... Không phải chỗ đó. Hãy đưa lên trên một chút... lên trên một chút nữa..."
Vân Phong nhếch mép cười, lại từ từ đưa mũi giáo của mình lên chạm vào con đường nhân loại. Thế nhưng hắn không muốn cho cá gặp nước ngay, mà lại mỉm cười nói.
- " có phải chỗ này không?"
Đoạn cố ý đâm trượt lên trên khiến cho cá bị đẩy lên trên đồng cỏ. Nguyệt Hằng bị chơi đùa như vậy thì cảm thấy ấm ức, nàng rên rỉ mà nói.
- " không... Không phải chỗ đó...xuống dưới một chút."
Ở trên mái nhà , tên do thám nghe cái gì mà " lên trên một chút" , cái gì mà "xuống dưới một chút" khiến cho hắn càng lúc càng hoang mang . Không phải là đôi nam nữ đấy đã cầm chắc mũi giáo trên tay, và chuẩn bị đâm hắn rồi đấy chứ? Khi nghĩ đến điều này hắn đã cảm thấy trong lòng lo lắng, sự sợ hãi xâm chiếm đầu óc hắn.
Đang hoang mang thì ở dưới mái nhà, tiếng của đôi tình nhân kia vẫn tiếp tục. Vạn Vân Phong đưa con cá chà bặc chạm vào chính giữa suối nguồn tươi trẻ . Khi cá được gặp nước, sự vui mừng của con cá kia như muốn lập tức tắm mình trong dòng nước ấm áp ấy, toàn thân giật giật. Vân Phong lúc này lại nhếch mép cười hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " vậy ... Rốt cuộc thì có đúng là chỗ này không..?"
Nguyệt Hằng rên rỉ, cơ thể nóng ran, hai bàn tay siết lại mà nói.
- " phải rồi ,chính là chỗ đó.."
Nguyệt Hằng có lẽ không thể chịu đựng được nữa, bị chơi đùa như vậy thì cơ thể như muốn phát cuồng rồi. Vân Phong cảm thấy thời cơ đã đến, là lúc để phóng sinh cá chà bặc vào suối nguồn, lúc này bất ngờ trừng mắt gầm lên một tiếng.
-" được rồi... ĐÂM ..."
" Á..." Một tiếng thét vang lên, nhưng không phải là tiếng hét lên sung sướng của Nguyệt Hằng, mà là tiếng hét kinh hãi của tên do thám. Hắn sợ hãi, tưởng mình bị giáo đâm thì vô thức la lên một tiếng, bật dậy bỏ chạy vội vàng. Tiếng bước chân lộc cộc trên mái nhà khiến Vân Phong khựng lại, ngơ ngác nhìn lên và phát hiện ra có kẻ theo dõi mình. Tên do thám hoảng sợ từ trên mái nhà nhảy xuống đất, hự một tiếng, chân tiếp đất không tốt khiến trật khớp đau đớn. Dù đau đớn là vậy, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu, lê tấm thân cà nhắc mà bỏ chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà hoang ấy. Vân Phong bị phá đám bật dậy, chạy ra mở cửa nhìn theo thì chỉ còn thấy bóng dáng của cái tên do thám đang ở phía xa xa. Tình huống này là điều mà hắn không ngờ tới, tâm trạng cảm thấy tức giận mà gầm gừ.
- "Mẹ nó, thằng đấy từ đâu chui ra vậy? Dám to gan đi rình trộm lão phu hưởng thụ, thật ngu dốt không biết sống chết."
Đây thật sự là một vụ phá đám kinh điển, ngăn chặn người ta làm chuyện đại sự đúng lúc quan trọng nhất. Nguyệt Hằng thấy vậy thì xấu hổ lắm, vội vàng mặc quần áo lại, chạy tới bên cạnh Vân Phong mà nói.
- " thôi phu quân ơi , mình về đi , đừng có làm ở đây nữa. Nãy giờ có người rình trộm kìa."
Nói đoạn nàng mở cửa đi ra ngoài, vội vàng đi mất. Vân Phong ngơ ngác với tay nhìn theo , trong lòng ấm ức rên rỉ.
- " vợ ơi...ta vẫn chưa kịp làm gì cơ mà? Chỉ là vợ chồng yêu đương nhau, chẳng lẽ lại khó khăn đến như vậy sao?"
Khuôn mặt nhăn nhó ấm ức, tự nhiên cảm thấy căm tức bọn rình trộm, nghiến răng ken két.
- " đừng để lão phu biết ngươi là ai, nếu không lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian"
Hắn tức giận, nhưng làm được gì bây giờ? Tên rình trộm thì đã chạy xa, còn Nguyệt Hằng đã mặc quần áo và chạy ra đường đứng đợi hắn rồi. Vân Phong thở dài trấn tĩnh, mặc quần áo vào rồi ra ngoài dắt ngựa, cùng Nguyệt Hằng trở về làng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro