Nỗi Lòng Người...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Thúy Nga là tên của người vợ Độc Cô Tổng, là người mẹ của Độc Cô Tởm, và là người phụ nữ đang quản lý Độc Cô phủ. Năm nay người phụ nữ này đã 50 tuổi, là độ tuổi xem như đã già ở thời phong kiến, nhưng trông bà ta vẫn còn rất đẹp và khỏe mạnh, đẩy đà hương sắc. Bởi thứ hương sắc đậm đà của người phụ nữ lớn tuổi vẫn còn sức thu hút với những người đàn ông cùng trang lứa, nên những kẻ nhắm vô người phụ nữ góa này không chỉ đơn giản là muốn đào mỏ gia đình Độc Cô, mà thực sự bọn chúng cũng có đam mê thèm muốn nhan sắc của người phụ nữ lớn tuổi. Khi chồng bà ta mất , con trai bà ta bị biệt phái xuống trời Nam làm tiết độ sứ, bà ta đã bắt đầu bị những tên đàn ông xung quanh ve vãn. Với lòng chung thủy son sắc của mình, bà ta đã cự tuyệt và xua đuổi tất cả những kẻ nào có ý đồ bất chính, dù chỉ có một hai lời khiếm nhã bất kính cũng lập tức bị chấn chỉnh. Thế nhưng bà hiểu rằng nơi nào có mật nơi đó có ruồi, nên bà ta bắt đầu hạn chế đi ra ngoài mà thường hay thu mình bên trong phủ, mọi việc thường cho nha hoàn ra làm thay. Để bảo vệ gia đình mình , bà cho người làm đi ra bên ngoài xử lý mọi công việc cần thiết. Không chỉ bà hạn chế đi ra ngoài, mà giữ lại đứa con dâu trong nhà không để con mình ra ngoài gặp phải những kẻ ong bướm. Người phụ nữ này thừa hiểu rằng việc một người vợ phải sống xa chồng đằng đẳng mười năm trời sẽ rất là cô đơn, và rằng đó là một bông hoa không được bảo vệ sẽ bị những đàn ong bướm bu lại tấn công. Dẫu rằng rất tin tưởng con dâu mình là một đứa con gái được giáo dục đàng hoàng tử tế, nhưng đề phòng người ngay ai đề phòng kẻ gian, dù có là con nhà gia giáo được giáo dục tử tế , nhưng trước sự tấn công quá nhiều thì không biết lúc nào sẽ bị lọt vào bẫy của kẻ nham hiểm. Cẩn tắc vô ưu, bà không chỉ bảo vệ chính mình mà còn bảo vệ cả đứa con dâu yêu quý của mình. Không chỉ có vậy, đứa con gái của bà cũng đã trưởng thành, tới tuổi dựng vợ gả chồng, nhưng bà lại không cho ra ngoài gặp ai. Thúy Nga biết rằng Độc Cô phủ bây giờ đang bị bao vây bởi những kẻ thù xung quanh, bà sợ rằng con mình xinh đẹp sẽ trở thành mục tiêu của kẻ thù , sợ rằng bản thân mình không thể bảo vệ được cho con. Người phụ nữ ấy trong phút chốc đã mất đi người chồng đáng tin cậy, và ngay sau đó đứa con lại bị biệt phái tới trời Nam đằng đẵng 10 năm không gặp mặt, thoáng chốc trong lòng hoảng hốt sợ hãi, sợ rằng mình sẽ mất đi đứa con gái còn lại này. Đó là lý do bà không cho Yên Nhiên xuất hiện bên ngoài phủ ,khuê môn bất xuất. Thúy Nga đi dọc con đường bên trong phủ, lặng lẽ tiến tới phòng của Yên Nhiên , hôm nay có nhiều tâm sự nên muốn trò chuyện với con gái. Khi bà tới nơi, cửa phòng mở toang, bà đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy con gái mình đang ngồi bên cửa sổ , hai tay chống cằm ngước nhìn ra phía bầu trời ngoài kia. Trong khoảnh khắc ấy, tự nhiên khung cảnh xung quanh lại trở nên lắng đọng, mơ hồ một cảm giác buồn sâu lắng xâm chiếm cảnh vật xung quanh. Trong phút giây mơ hồ, bà đứng ngay ngoài cửa nhìn vô trong hướng ánh mắt về phía con gái mình. Bóng lưng thiếu nữ với mái tóc xanh lam mềm mại , cơ thể hoàn hảo với vòng lưng ong tuyệt vời sẽ khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy mà si mê. Thúy Nga tuy chỉ đứng sau lưng nhìn tới , không thấy được khuôn mặt biểu cảm của con mình, nhưng một người mẹ cũng có thể đoán biết được một phần nào đó tâm trạng của con mình rồi.
Thúy Nga hiểu rằng Yên Nhiên đang khao khát được ra ngoài vui chơi, được ra ngoài ngắm thế giới bên ngoài, được đi đây đó để mở mang tầm mắt. Tuổi trẻ năng động , Yên Nhiên đang ở trong cái tuổi mà muốn được biết những điều xung quanh mình, thế nhưng không được thỏa mong ước mà lại bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình, khiến cho đôi chân thiếu nữ cảm thấy tù túng. Thúy Nga hiểu điều đó, rất hiểu điều đó, thế nhưng bà có nỗi khổ của riêng mình. Vì lo lắng sợ Yên Nhiên bị người khác bắt nạt, bị ai đó làm tổn hại, mà bà hiện giờ không thể bảo vệ con mình được chu đáo nhất, nên đành phải giấu con mình trong nhà như vậy . Vì sự an toàn của con gái, cho nên bà đã sử dụng tới biện pháp tiêu cực này, khiến cho Yên Nhiên cảm thấy muộn phiền trong lòng. Bà hiểu rằng con gái bà cũng như bao thiếu nữ khác , cũng muốn ra ngoài xem thử thế giới bên ngoài kia ra làm sao, cũng muốn được hòa người mình vào dòng người đông đúc như thế nào. Trong quá khứ, Yên Nhiên thường hay được nghe mẹ kể về dòng sông quê hương với khung cảnh của buổi bình minh rực rỡ, hay những buổi chiều tà thơ mộng đầy mê hoặc. Người con gái ấy cũng đã trưởng thành, trong linh hồn hình thành ý chí và nhân sinh quan của riêng mình. Nàng mơ mộng mong ước trong lòng được một lần tắm mình dưới dòng sông quê hương, nơi mà đáng ra nàng phải được tiếp xúc thường xuyên mới đúng. Dòng sông ấy chảy ngang qua đất Kiến Nghiệp, là một dòng sông đặc trưng mà bất cứ người dân nào giống gần con sông ấy đều không chỉ tắm dưới dòng sông một lần, mà là thường xuyên. Vậy mà yên nhiên còn chưa một lần chạm mặt tới dòng sông, chưa một lần được lội xuống dòng nước ấy, dù chỉ là lội qua bàn chân mà thôi. Sự phiền muộn của người con gái ấy, là sự phiền muộn của một người mong ước được một lần tự do chạy nhảy ra bên ngoài. Thúy Lan biết chứ , biết rất rõ nữa là đằng khác . Nhưng hoàn cảnh bây giờ đâu cho phép bà để con gái mình tự cho vui chơi , khi mà kẻ thù của vây xung quanh có thể làm hại gia đình bất cứ lúc nào. Thúy Nga trầm ngâm, hiểu được tâm trạng đang buồn phiền của con gái mình , lặng lẽ quay lưng bước đi . Bà không muốn làm phiền tâm tư con gái mình nữa , bà lặng lẽ trở về phòng mình. Là một người mẹ , bà cũng rất muốn dẫn con gái mình ra ngoài. Bà muốn dẫn con gái mình ra chợ, đi mua sắm cho con những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho con những vòng trang sức đẹp nhất . Bà rất muốn, rất khát khao làm chuyện đó , nhưng bà không dám. Trong thâm tâm bất cứ người mẹ nào cũng muốn dẫn con gái mình đi dạo phố mua sắm , gặp được những người quen và khoe với họ rằng đây là con gái của tôi. Bà rất muốn để cho người ta biết rằng bà có một đứa con gái vô cùng xinh đẹp, ngoan ngoãn hiền lành. Bà cũng muốn cho hương sắc của con gái mình được nhiều người nhìn thấy, để người khác phải trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp tuyệt sắc ấy, rồi từ đó mà tìm cho con mình một mai mối xứng đáng, một chàng trai tài giỏi xứng đáng để trở thành con rể của quan tam phẩm triều đình.
Ấy thế mà tất cả những nhu cầu căn bản của một người mẹ là dẫn con đi mua sắm, bà lại không làm được. Bà biết rằng nếu dẫn Yên Nhiên ra ngoài đường để vui chơi mua sắm, thì sẽ bị kẻ thù nhìn thấy, lúc đó sợ rằng mục tiêu đánh chiếm của bọn chúng không chỉ là bà và con dâu, mà lại có thêm đứa con gái nữa. Bà vừa đi vừa chắp tay lên ngực cầu nguyện, mong cho con trai mình bằng một phép màu nào đó có thể trở về bên gia đình để làm trụ cột của gia đình này. Dù rằng 10 năm qua không có một tia hi vọng gì để có thể mang đứa con từ trời Nam xa xôi trở về, nhưng bà vẫn hy vọng, bởi ngoài việc hi vọng ra thì còn biết làm gì nữa đây? Thúy Nga bước đi trong những dòng suy nghĩ của riêng mình, tâm hồn nặng trĩu muộn phiền , nước mắt vô thức chảy ra.
- "Trượng mẫu, người ở đây rồi"
Tiếng đứa con dâu gọi khiến bà ta khựng lại, cắt ngang dòng tâm trạng buồn sâu lắng. Bà ta vội lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, không để cho con dâu thấy. Bà biết bây giờ bà là chủ của cái gia đình này, phải tỏ vẻ mình mạnh mẽ để đứa con ấy có thể dựa dẫm vào mình. Bà ưỡn ngực , lấy lại vẻ uy nghiêm nhìn con dâu mà gật đầu hỏi.
- " Con tìm ta à ? Có chuyện gì vậy?"
Diệp Lan đến bên cạnh, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ .
- " Thưa mẹ , nha hoàn mà chúng ta cử đi ra ngoài mua sắm một ít đồ, đến bây giờ vẫn chưa thấy về . Con sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra rồi."
Thúy Nga nghe vậy thì tròn mắt lên, trong lòng có nảy sinh lo lắng, bà nhìn con dâu mà hỏi lại.
- " Cái gì cơ ? Nha hoàn nhà ta đi từ đó đến giờ vẫn chưa thấy về à ? Con đã cho gia nhân đi tìm chưa?"
Diệp Lan khẽ gật đầu.
- " thưa mẹ , con đã cho ba người gia nhân đi tìm nha hoàn đó rồi , nhưng họ đi tìm xong trở về nói vẫn không thấy nha hoàn đó đâu. Con thực sự rất là lo lắng, nên về đây mong mẹ chỉ dẫn"
Thúy Nga trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy điều gì đó bất an. Bởi điều kiện gia đình Độc Cô không có đàn ông trong nhà, mà phụ nữ ra ngoài hay bị quấy rối , nên bà rất hạn chế đi ra ngoài đường, có chuyện gì bà đều kêu nha Hoàn đi thay. Trừ trường hợp bắt buộc phải đi, thì lúc đấy bà mới rời khỏi phủ. Bây giờ nha hoàn mà bà tin tưởng hay giao phó công việc ra ngoài lại chưa thấy trở về, liệu đã xảy ra điều gì đó không bình thường chăng? Bình thường thì nha Hoàn đó làm việc rất tốt , chỉnh chu giờ giấc, không bao giờ về trễ đến như vậy, rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Thúy Nga hiểu rằng Yên Nhiên đang khao khát được ra ngoài vui chơi, được ra ngoài ngắm thế giới bên ngoài, được đi đây đó để mở mang tầm mắt. Tuổi trẻ năng động , Yên Nhiên đang ở trong cái tuổi mà muốn được biết những điều xung quanh mình, thế nhưng không được thỏa mong ước mà lại bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình, khiến cho đôi chân thiếu nữ cảm thấy tù túng. Thúy Nga hiểu điều đó, rất hiểu điều đó, thế nhưng bà có nỗi khổ của riêng mình. Vì lo lắng sợ Yên Nhiên bị người khác bắt nạt, bị ai đó làm tổn hại, mà bà hiện giờ không thể bảo vệ con mình được chu đáo nhất, nên đành phải giấu con mình trong nhà như vậy . Vì sự an toàn của con gái, cho nên bà đã sử dụng tới biện pháp tiêu cực này, khiến cho Yên Nhiên cảm thấy muộn phiền trong lòng. Bà hiểu rằng con gái bà cũng như bao thiếu nữ khác , cũng muốn ra ngoài xem thử thế giới bên ngoài kia ra làm sao, cũng muốn được hòa người mình vào dòng người đông đúc như thế nào. Trong quá khứ, Yên Nhiên thường hay được nghe mẹ kể về dòng sông quê hương với khung cảnh của buổi bình minh rực rỡ, hay những buổi chiều tà thơ mộng đầy mê hoặc. Người con gái ấy cũng đã trưởng thành, trong linh hồn hình thành ý chí và nhân sinh quan của riêng mình. Nàng mơ mộng mong ước trong lòng được một lần tắm mình dưới dòng sông quê hương, nơi mà đáng ra nàng phải được tiếp xúc thường xuyên mới đúng. Dòng sông ấy chảy ngang qua đất Kiến Nghiệp, là một dòng sông đặc trưng mà bất cứ người dân nào giống gần con sông ấy đều không chỉ tắm dưới dòng sông một lần, mà là thường xuyên. Vậy mà yên nhiên còn chưa một lần chạm mặt tới dòng sông, chưa một lần được lội xuống dòng nước ấy, dù chỉ là lội qua bàn chân mà thôi. Sự phiền muộn của người con gái ấy, là sự phiền muộn của một người mong ước được một lần tự do chạy nhảy ra bên ngoài. Thúy Lan biết chứ , biết rất rõ nữa là đằng khác . Nhưng hoàn cảnh bây giờ đâu cho phép bà để con gái mình tự cho vui chơi , khi mà kẻ thù của vây xung quanh có thể làm hại gia đình bất cứ lúc nào. Thúy Nga trầm ngâm, hiểu được tâm trạng đang buồn phiền của con gái mình , lặng lẽ quay lưng bước đi . Bà không muốn làm phiền tâm tư con gái mình nữa , bà lặng lẽ trở về phòng mình. Là một người mẹ , bà cũng rất muốn dẫn con gái mình ra ngoài. Bà muốn dẫn con gái mình ra chợ, đi mua sắm cho con những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho con những vòng trang sức đẹp nhất . Bà rất muốn, rất khát khao làm chuyện đó , nhưng bà không dám. Trong thâm tâm bất cứ người mẹ nào cũng muốn dẫn con gái mình đi dạo phố mua sắm , gặp được những người quen và khoe với họ rằng đây là con gái của tôi. Bà rất muốn để cho người ta biết rằng bà có một đứa con gái vô cùng xinh đẹp, ngoan ngoãn hiền lành. Bà cũng muốn cho hương sắc của con gái mình được nhiều người nhìn thấy, để người khác phải trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp tuyệt sắc ấy, rồi từ đó mà tìm cho con mình một mai mối xứng đáng, một chàng trai tài giỏi xứng đáng để trở thành con rể của quan tam phẩm triều đình.
Ấy thế mà tất cả những nhu cầu căn bản của một người mẹ là dẫn con đi mua sắm, bà lại không làm được. Bà biết rằng nếu dẫn Yên Nhiên ra ngoài đường để vui chơi mua sắm, thì sẽ bị kẻ thù nhìn thấy, lúc đó sợ rằng mục tiêu đánh chiếm của bọn chúng không chỉ là bà và con dâu, mà lại có thêm đứa con gái nữa. Bà vừa đi vừa chắp tay lên ngực cầu nguyện, mong cho con trai mình bằng một phép màu nào đó có thể trở về bên gia đình để làm trụ cột của gia đình này. Dù rằng 10 năm qua không có một tia hi vọng gì để có thể mang đứa con từ trời Nam xa xôi trở về, nhưng bà vẫn hy vọng, bởi ngoài việc hi vọng ra thì còn biết làm gì nữa đây? Thúy Nga bước đi trong những dòng suy nghĩ của riêng mình, tâm hồn nặng trĩu muộn phiền , nước mắt vô thức chảy ra.
- "Trượng mẫu, người ở đây rồi"
Tiếng đứa con dâu gọi khiến bà ta khựng lại, cắt ngang dòng tâm trạng buồn sâu lắng. Bà ta vội lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, không để cho con dâu thấy. Bà biết bây giờ bà là chủ của cái gia đình này, phải tỏ vẻ mình mạnh mẽ để đứa con ấy có thể dựa dẫm vào mình. Bà ưỡn ngực , lấy lại vẻ uy nghiêm nhìn con dâu mà gật đầu hỏi.
- " Con tìm ta à ? Có chuyện gì vậy?"
Diệp Lan đến bên cạnh, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Thưa mẹ , nha hoàn mà chúng ta cử đi ra ngoài mua sắm một ít đồ, đến bây giờ vẫn chưa thấy về . Con sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra rồi."
Thúy Nga nghe vậy thì tròn mắt lên, trong lòng có nảy sinh lo lắng, bà nhìn con dâu mà hỏi lại.
- " Cái gì cơ ? Nha hoàn nhà ta đi từ đó đến giờ vẫn chưa thấy về à ? Con đã cho gia nhân đi tìm chưa?"
Diệp Lan khẽ gật đầu.
- " thưa mẹ , con đã cho ba người gia nhân đi tìm nha hoàn đó rồi , nhưng họ đi tìm xong trở về nói vẫn không thấy nha hoàn đó đâu. Con thực sự rất là lo lắng, nên về đây mong mẹ chỉ dẫn"
Thúy Nga trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy điều gì đó bất an. Bởi điều kiện gia đình Độc Cô không có đàn ông trong nhà, mà phụ nữ ra ngoài hay bị quấy rối , nên bà rất hạn chế đi ra ngoài đường, có chuyện gì bà đều kêu nha Hoàn đi thay. Trừ trường hợp bắt buộc phải đi, thì lúc đấy bà mới rời khỏi phủ. Bây giờ nha hoàn mà bà tin tưởng hay giao phó công việc ra ngoài lại chưa thấy trở về, liệu đã xảy ra điều gì đó không bình thường chăng? Bình thường thì nha Hoàn đó làm việc rất tốt , chỉnh chu giờ giấc, không bao giờ về trễ đến như vậy, rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro