Tam Quan Vặn Vẹ...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Hai mẹ con nhà họ Huyền đã lên tới trấn, lúc này đang đi bộ tới nơi mà bà ta dự định tới. Huyền Bình ngứa miệng, quay sang hỏi mẹ một câu.
- " mẫu thân, người bạn thân đó của mẫu thân ở đâu ? Chúng ta đi nãy giờ vẫn chưa tới à?"
Nghe con hỏi vậy, lúc này bà mới quay sang nhìn con mình mà cười nhạt.
- " con trai , thực ra ta đưa con tới đây không phải thăm một người bạn như ta nói , mà ta muốn đưa con lên đây đi khám bệnh . Chúng ta sẽ vào một y quán nào đó danh tiếng để khám bệnh cho con"
Huyền Bình nghe vậy thì ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn mẹ mà hỏi .
- "con làm gì có bệnh gì mà phải khám? Sao tự nhiên mẹ lại rảnh rỗi vậy, phí mất một ngày để đi làm chuyện không đâu?"
Khuôn mặt bí xị ra vẻ khó chịu , thế nhưng bà mẹ lại cười trừ, nhìn mặt con mà nhắc nhở .
- "con không nhớ tiện nhân ở nhà hôm qua đã nói gì sao? Nó không nghĩ nó tịt, mà nó nghĩ con mới là người tịt . Vì vậy mẹ đưa con lên đây khám thử để xem ai mới là người có vấn đề ở đây".
Huyền Bình khuôn mặt nhăn nhó càng nhăn nhó hơn, bất cứ người đàn ông nào bị chê về cái khoản đó đều cảm thấy rất xấu hổ, hắn cũng không ngoại lệ . Hắn vùng vằng mà nói.
- "Nếu khám về chuyện hiếm muộn, tại sao mẫu thân không kêu tiện nhân kia đi khám mà lại dắt con đi làm gì? Thật sự phiền phức chết đi được"
Hắn thật sự rất không vui, tâm trạng cũng vì thế mà xuống đáy . Thế nhưng bà mẹ này rất chiều con, trước thái độ vùng vằng ấy thì không những không tức giận, lại dỗ dành mà nói .
- "con ơi, một lần đi khám tốn nhiều tiền. Ta dẫn tiện nhân ấy đi khám thì được lợi ích gì? Ta dẫn con lên đây không chỉ khám chuyện hiếm muộn, mà còn để con được đi đây đi đó, mở mang tầm mắt. Như vậy không phải tốt hơn sao? Xem như là đi chơi đi "
Những lời nói này nghe cũng rất hợp lý đó nha . Tên Huyền Bình nghe vậy cũng cảm thấy xuôi lòng, hắn khẽ gật đầu, quay sang nhìn mẹ mà ngẫm nghĩ một chút .
- "mẫu thân , nếu đã lên trấn khám bệnh thì có phải tới y quán của Phi Hùng đại phu ,vị đại phu danh tiếng nhất trấn này đó không? Con cũng nhiều lần muốn lên đó chơi xem thử nhưng chưa có dịp, lần này chúng ta sẽ đi tới đó ư?"
Phi Hùng Đại phu quả thực là một danh y ở trấn này , danh tiếng còn vang lên tới tận trên thành Hắc Quy. Tuy vậy, bà mẹ lại không cho rằng điều đó là đúng, bà nhìn con mà nói.
- " đại phu ở trấn thì cũng chỉ là đại phu trấn thôi , không thể bằng đại phu trên thành được . Ta biết ở trấn này có một đại phu từ thành xuống đây mở y quán, và đó mới là vị đại phu giỏi nhất trấn này. Chúng ta hãy tới đó."
Tên Huyền Bình Ồ lên ngạc nhiên, thực sự ở đây có người giỏi hơn Phi Hùng ư? Cả hai tiếp tục đi, bà mẹ lại tiếp tục nói .
- "vị đại phu ấy là một vị chân nhân từ trên thành xuống. Người ấy họ Cổ , còn được gọi là Cổ chân nhân. Ông ấy mở một y quán gần đây . Con biết không, ở cái trấn này ngoài vị đại phu ấy ra thì không ai dám tự vỗ ngực xưng mình là chân nhân cả, chứng tỏ y thuật người này phải vô cùng xuất chúng"
Huyền Bình nghe vậy thì xuôi tai lắm, nghe cái tên thật oai thật oách khiến hắn cũng thêm phần tin tưởng . Quả thật như vậy, quảng cáo thì lúc nào cũng trên mây cả , những người tin lời quảng cáo cũng không phải là ít. Cứ tự xưng mình là Cổ chân nhân thì là chân nhân thật hay sao? Nhưng ít ra cái danh hiệu ấy cũng đem về cho ông ta khá nhiều tiền , thu hút những người khách tin vào hư danh ảo vọng.
Hai mẹ con bước đi , nhanh chóng đã tới y quán Cổ chân nhân. Nhìn vào y quán, cả hai đều cảm thấy rất choáng ngợp . Cái y quán này bề ngoài trông thật sự rất sang trọng , sang hơn hẳn những cái y quán khác . Không giống như Phi Hùng đại phu, quan tâm chủ yếu là chất lượng chữa bệnh, những công dụng cụ khám chữa bệnh của Phi Hùng đại phu đều được chăm sóc cẩn thận và sắm sửa đầy đủ . Vì vậy mà nói , y quán của Phi Hùng Đại phu là chất lượng từ bên trong, không chú trọng cái mã bên ngoài . Nhưng y quán của Cổ Bố thì khác, cái mặt tiền nhất định phải đẹp để có thể thu hút được những kẻ trưởng giả học làm sang. Hai mẹ con bước vào y quán đã thấy một người phụ nữ cũng tương đối xinh đẹp bước ra , người đấy là Cổ Uyên. Ả ta mỉm cười nói.
- " xin mời quý khách đến với y quán Cổ chân nhân. Quý khách, xin mời vào trong."
Cổ Uyên thì cũng chỉ có chút nhan sắc, không phải dạng xinh đẹp tuyệt sắc gì. Nhưng có câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" . Cổ Uyên lúc nào cũng ăn mặc và trang điểm rất kỹ lưỡng, nên nhìn vào cái mặt tiền ấy cũng khiến cho Huyền Bình kia thoáng chốc ngẩn ngơ. Cổ Uyên có lẽ cũng quá quen thuộc với những việc như thế này . Ả ta cũng chẳng mấy quan tâm nữa, cái ả ta quan tâm là cái khoản phí khám chữa bệnh kia . Hai mẹ con họ Huyền nhanh chóng ngồi vào bàn khám chữa bệnh . Cổ Bố bước ra với phong thái đạo mạo, ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện. Cổ bố đạo mạo hỏi .
- " vị phu nhân và công tử này tới đây, ai là người khám bệnh? Bệnh tình như thế nào, triệu chứng ra sao? Hãy nói rõ để ta vào việc."
Tất nhiên, việc trước tiên là hỏi về triệu chứng . Bà mẹ lúc này lại nhiều lời, bà nhìn Cổ Bố mà nói thật lòng.
- "không giấu gì chân nhân . Hai mẹ con tôi là người nhà họ Huyền, con trai là Huyền Bình , chúng tôi từ dưới làng Đông lên đây muốn khám chữa bệnh cho hài tử. Con trai của tôi cưới vợ cũng được 4 năm rồi, sinh được đúng đứa con gái đầu lòng, ba năm nay lại không thấy sinh nở gì nữa. Tôi không biết là có vấn đề gì không, nên muốn đưa hài tử lên đây khám về chuyện sinh nở."
Vừa nghe đến cái tên Huyền Bình của nhà họ Huyền ở làng Đông, Cổ Bố thoáng khựng người một chút . Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra. Hắn ta giả vờ cười nhạt, hỏi một câu bâng quơ.
- " con dâu của bà tên gì ? Nhà cha mẹ đẻ ở đâu ? Tại sao bà không đem con dâu lên khám thử luôn một thể?"
Lời nói của Cổ Bố có vẻ nói bâng quơ, nhưng thực ra đang dò ý . Lúc này bà mẹ chồng đâu có biết gì , liền thật lòng trả lời.
- " con dâu tôi họ Vũ , tên Thiên Phi , là người ở làng Tây . Tôi cưới nó về cho con trai cũng được 4 năm rồi, lần này lên trấn thì cũng phải để một người ở nhà trông nhà chứ. Chân nhân thấy vậy có phải không?"
Lời nói bâng quơ, và câu trả lời cũng chỉ đại khái cho qua chuyện . Nhưng Cổ Bố đã biết được thông tin cần biết, hắn bật cười mà nói lấp liếm.
- " phải, phải . Bà nói đúng, Huyền phu nhân nói như vậy là đúng rồi."
Hắn vừa cười vừa nói, bất ngờ lúc này lại đứng dậy, quay sang nhìn Cổ Uyên mà bảo.
- " Uyên nhi , theo cha vào sắp xếp một số dụng cụ để khám chữa bệnh cho vị công tử này"
Nói xong phất tay ra hiệu vào trong . Cổ Uyên ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ vào trong. Đối với ả thì đây là một chuyện khá kỳ lạ , chưa thấy bao giờ. Cổ Bố lại quay sang hướng hai mẹ con kia mà nói.
- " Huyền phu nhân và huyền công tử ngồi đây một chút, để ta vào trong chuẩn bị một chút dụng cụ rồi lập tức ra ngay."
Nói xong liền đi vào trong, mà hai mẹ con họ Huyền cũng ngồi đó chờ đợi. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không cần quá quan tâm.
Cổ Bố dẫn Cổ Uyên vào sâu bên trong phòng, ra vẻ cẩn thận lắm. Cổ Uyên ngạc nhiên, liền hỏi.
- " phụ thân, người dẫn con vô đây là có chuyện gì?"
Cổ Bố nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt con gái mà hỏi.
- "ngươi không nghe sao? Cái gia đình họ Huyền ấy ở làng Đông, có đứa con dâu là Vũ Thiên Phi ở làng Tây ấy ? Ngươi có nhớ không? Nó chính là tiện nhân giả trai học nghề y, mở y quán Thiên Phi ở cái trấn này . Ngươi quên rồi sao?"
Cổ Uyên nghe vậy thì trợn trừng mắt , gầm lên một tiếng.
- " TIỆN NHÂN KIA..."
Tiếng gầm chưa dứt, Cổ Bố đã vội đưa tay bịt miệng con gái mà nói.
- " ngươi đừng có gào hét đánh động người khác, để ta tính kế"
Cổ Uyên hiểu ý, liền lập tức cúi đầu mà nói.
- " Phụ thân, ả tiện nhân đó đã hại chết hai huynh của con, người hôm nay nhất định phải trả thù cho hai anh ấy"
Đây cũng là ý định của hắn, Cổ Bố nghe vậy nhẹ gật đầu . Bản thân hắn cũng căm hận lắm , hai đứa con trai bị chém đầu chứ có phải chuyện nhỏ gì đâu. Oán hận của hắn bao năm qua chưa hề biến mất, hắn cười ác lạnh.
- " hôm nay nhà chồng ả tiện nhân đó tới đây, quả là trời muốn giúp ta . Ta không thể để mất cơ hội này được, nhất định phải trả thù cho hai hài tử, để hai hài tử của ta ở suối vàng được yên tâm nhắm mắt"
Một quyết tâm lớn, thuận cha thuận con, bày mưu tính kế để hãm hại Thiên Phi, trả lại mối thù xưa.
Thực ra mà nói, chẳng có mối thù nào ở đây hết . Thiên Phi mở y quán chỉ lẳng lặng làm việc mà thôi, không hề gây thù chuốc oán với ai. Chính bọn Cổ đã bày mưu tính kế giăng bẫy vu oan giá họa cho nàng, rồi chính bọn Cổ phải chịu sự trừng phạt bởi hành động ngu ngốc của chúng . Từ đầu đến cuối, Thiên Phi chẳng làm gì cả , chẳng có thù oán gì cả . Nhưng bản chất con người vẫn u mê, bọn Cổ tam quan lệch lạc. Bọn chúng nhìn nhận vấn đề theo một cách mà bọn chúng muốn, chúng đổ hết tội lỗi lên đầu Thiên Phi. Đương nhiên, chúng không thể đổ lỗi lên đầu quan huyện , bởi quan tri huyện so với bọn chúng là kẻ mạnh. Bởi vậy, nếu có đổ lỗi thì phải đổ lỗi lên đầu kẻ yếu, đó chính là một cô gái hành nghề y , tên Vũ Thiên Phi.
- " mẫu thân, người bạn thân đó của mẫu thân ở đâu ? Chúng ta đi nãy giờ vẫn chưa tới à?"
Nghe con hỏi vậy, lúc này bà mới quay sang nhìn con mình mà cười nhạt.
- " con trai , thực ra ta đưa con tới đây không phải thăm một người bạn như ta nói , mà ta muốn đưa con lên đây đi khám bệnh . Chúng ta sẽ vào một y quán nào đó danh tiếng để khám bệnh cho con"
Huyền Bình nghe vậy thì ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn mẹ mà hỏi .
- "con làm gì có bệnh gì mà phải khám? Sao tự nhiên mẹ lại rảnh rỗi vậy, phí mất một ngày để đi làm chuyện không đâu?"
Khuôn mặt bí xị ra vẻ khó chịu , thế nhưng bà mẹ lại cười trừ, nhìn mặt con mà nhắc nhở .
- "con không nhớ tiện nhân ở nhà hôm qua đã nói gì sao? Nó không nghĩ nó tịt, mà nó nghĩ con mới là người tịt . Vì vậy mẹ đưa con lên đây khám thử để xem ai mới là người có vấn đề ở đây".
Huyền Bình khuôn mặt nhăn nhó càng nhăn nhó hơn, bất cứ người đàn ông nào bị chê về cái khoản đó đều cảm thấy rất xấu hổ, hắn cũng không ngoại lệ . Hắn vùng vằng mà nói.
- "Nếu khám về chuyện hiếm muộn, tại sao mẫu thân không kêu tiện nhân kia đi khám mà lại dắt con đi làm gì? Thật sự phiền phức chết đi được"
Hắn thật sự rất không vui, tâm trạng cũng vì thế mà xuống đáy . Thế nhưng bà mẹ này rất chiều con, trước thái độ vùng vằng ấy thì không những không tức giận, lại dỗ dành mà nói .
- "con ơi, một lần đi khám tốn nhiều tiền. Ta dẫn tiện nhân ấy đi khám thì được lợi ích gì? Ta dẫn con lên đây không chỉ khám chuyện hiếm muộn, mà còn để con được đi đây đi đó, mở mang tầm mắt. Như vậy không phải tốt hơn sao? Xem như là đi chơi đi "
Những lời nói này nghe cũng rất hợp lý đó nha . Tên Huyền Bình nghe vậy cũng cảm thấy xuôi lòng, hắn khẽ gật đầu, quay sang nhìn mẹ mà ngẫm nghĩ một chút .
- "mẫu thân , nếu đã lên trấn khám bệnh thì có phải tới y quán của Phi Hùng đại phu ,vị đại phu danh tiếng nhất trấn này đó không? Con cũng nhiều lần muốn lên đó chơi xem thử nhưng chưa có dịp, lần này chúng ta sẽ đi tới đó ư?"
Phi Hùng Đại phu quả thực là một danh y ở trấn này , danh tiếng còn vang lên tới tận trên thành Hắc Quy. Tuy vậy, bà mẹ lại không cho rằng điều đó là đúng, bà nhìn con mà nói.
- " đại phu ở trấn thì cũng chỉ là đại phu trấn thôi , không thể bằng đại phu trên thành được . Ta biết ở trấn này có một đại phu từ thành xuống đây mở y quán, và đó mới là vị đại phu giỏi nhất trấn này. Chúng ta hãy tới đó."
Tên Huyền Bình Ồ lên ngạc nhiên, thực sự ở đây có người giỏi hơn Phi Hùng ư? Cả hai tiếp tục đi, bà mẹ lại tiếp tục nói .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "vị đại phu ấy là một vị chân nhân từ trên thành xuống. Người ấy họ Cổ , còn được gọi là Cổ chân nhân. Ông ấy mở một y quán gần đây . Con biết không, ở cái trấn này ngoài vị đại phu ấy ra thì không ai dám tự vỗ ngực xưng mình là chân nhân cả, chứng tỏ y thuật người này phải vô cùng xuất chúng"
Huyền Bình nghe vậy thì xuôi tai lắm, nghe cái tên thật oai thật oách khiến hắn cũng thêm phần tin tưởng . Quả thật như vậy, quảng cáo thì lúc nào cũng trên mây cả , những người tin lời quảng cáo cũng không phải là ít. Cứ tự xưng mình là Cổ chân nhân thì là chân nhân thật hay sao? Nhưng ít ra cái danh hiệu ấy cũng đem về cho ông ta khá nhiều tiền , thu hút những người khách tin vào hư danh ảo vọng.
Hai mẹ con bước đi , nhanh chóng đã tới y quán Cổ chân nhân. Nhìn vào y quán, cả hai đều cảm thấy rất choáng ngợp . Cái y quán này bề ngoài trông thật sự rất sang trọng , sang hơn hẳn những cái y quán khác . Không giống như Phi Hùng đại phu, quan tâm chủ yếu là chất lượng chữa bệnh, những công dụng cụ khám chữa bệnh của Phi Hùng đại phu đều được chăm sóc cẩn thận và sắm sửa đầy đủ . Vì vậy mà nói , y quán của Phi Hùng Đại phu là chất lượng từ bên trong, không chú trọng cái mã bên ngoài . Nhưng y quán của Cổ Bố thì khác, cái mặt tiền nhất định phải đẹp để có thể thu hút được những kẻ trưởng giả học làm sang. Hai mẹ con bước vào y quán đã thấy một người phụ nữ cũng tương đối xinh đẹp bước ra , người đấy là Cổ Uyên. Ả ta mỉm cười nói.
- " xin mời quý khách đến với y quán Cổ chân nhân. Quý khách, xin mời vào trong."
Cổ Uyên thì cũng chỉ có chút nhan sắc, không phải dạng xinh đẹp tuyệt sắc gì. Nhưng có câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" . Cổ Uyên lúc nào cũng ăn mặc và trang điểm rất kỹ lưỡng, nên nhìn vào cái mặt tiền ấy cũng khiến cho Huyền Bình kia thoáng chốc ngẩn ngơ. Cổ Uyên có lẽ cũng quá quen thuộc với những việc như thế này . Ả ta cũng chẳng mấy quan tâm nữa, cái ả ta quan tâm là cái khoản phí khám chữa bệnh kia . Hai mẹ con họ Huyền nhanh chóng ngồi vào bàn khám chữa bệnh . Cổ Bố bước ra với phong thái đạo mạo, ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện. Cổ bố đạo mạo hỏi .
- " vị phu nhân và công tử này tới đây, ai là người khám bệnh? Bệnh tình như thế nào, triệu chứng ra sao? Hãy nói rõ để ta vào việc."
Tất nhiên, việc trước tiên là hỏi về triệu chứng . Bà mẹ lúc này lại nhiều lời, bà nhìn Cổ Bố mà nói thật lòng.
- "không giấu gì chân nhân . Hai mẹ con tôi là người nhà họ Huyền, con trai là Huyền Bình , chúng tôi từ dưới làng Đông lên đây muốn khám chữa bệnh cho hài tử. Con trai của tôi cưới vợ cũng được 4 năm rồi, sinh được đúng đứa con gái đầu lòng, ba năm nay lại không thấy sinh nở gì nữa. Tôi không biết là có vấn đề gì không, nên muốn đưa hài tử lên đây khám về chuyện sinh nở."
Vừa nghe đến cái tên Huyền Bình của nhà họ Huyền ở làng Đông, Cổ Bố thoáng khựng người một chút . Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra. Hắn ta giả vờ cười nhạt, hỏi một câu bâng quơ.
- " con dâu của bà tên gì ? Nhà cha mẹ đẻ ở đâu ? Tại sao bà không đem con dâu lên khám thử luôn một thể?"
Lời nói của Cổ Bố có vẻ nói bâng quơ, nhưng thực ra đang dò ý . Lúc này bà mẹ chồng đâu có biết gì , liền thật lòng trả lời.
- " con dâu tôi họ Vũ , tên Thiên Phi , là người ở làng Tây . Tôi cưới nó về cho con trai cũng được 4 năm rồi, lần này lên trấn thì cũng phải để một người ở nhà trông nhà chứ. Chân nhân thấy vậy có phải không?"
Lời nói bâng quơ, và câu trả lời cũng chỉ đại khái cho qua chuyện . Nhưng Cổ Bố đã biết được thông tin cần biết, hắn bật cười mà nói lấp liếm.
- " phải, phải . Bà nói đúng, Huyền phu nhân nói như vậy là đúng rồi."
Hắn vừa cười vừa nói, bất ngờ lúc này lại đứng dậy, quay sang nhìn Cổ Uyên mà bảo.
- " Uyên nhi , theo cha vào sắp xếp một số dụng cụ để khám chữa bệnh cho vị công tử này"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong phất tay ra hiệu vào trong . Cổ Uyên ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ vào trong. Đối với ả thì đây là một chuyện khá kỳ lạ , chưa thấy bao giờ. Cổ Bố lại quay sang hướng hai mẹ con kia mà nói.
- " Huyền phu nhân và huyền công tử ngồi đây một chút, để ta vào trong chuẩn bị một chút dụng cụ rồi lập tức ra ngay."
Nói xong liền đi vào trong, mà hai mẹ con họ Huyền cũng ngồi đó chờ đợi. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không cần quá quan tâm.
Cổ Bố dẫn Cổ Uyên vào sâu bên trong phòng, ra vẻ cẩn thận lắm. Cổ Uyên ngạc nhiên, liền hỏi.
- " phụ thân, người dẫn con vô đây là có chuyện gì?"
Cổ Bố nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt con gái mà hỏi.
- "ngươi không nghe sao? Cái gia đình họ Huyền ấy ở làng Đông, có đứa con dâu là Vũ Thiên Phi ở làng Tây ấy ? Ngươi có nhớ không? Nó chính là tiện nhân giả trai học nghề y, mở y quán Thiên Phi ở cái trấn này . Ngươi quên rồi sao?"
Cổ Uyên nghe vậy thì trợn trừng mắt , gầm lên một tiếng.
- " TIỆN NHÂN KIA..."
Tiếng gầm chưa dứt, Cổ Bố đã vội đưa tay bịt miệng con gái mà nói.
- " ngươi đừng có gào hét đánh động người khác, để ta tính kế"
Cổ Uyên hiểu ý, liền lập tức cúi đầu mà nói.
- " Phụ thân, ả tiện nhân đó đã hại chết hai huynh của con, người hôm nay nhất định phải trả thù cho hai anh ấy"
Đây cũng là ý định của hắn, Cổ Bố nghe vậy nhẹ gật đầu . Bản thân hắn cũng căm hận lắm , hai đứa con trai bị chém đầu chứ có phải chuyện nhỏ gì đâu. Oán hận của hắn bao năm qua chưa hề biến mất, hắn cười ác lạnh.
- " hôm nay nhà chồng ả tiện nhân đó tới đây, quả là trời muốn giúp ta . Ta không thể để mất cơ hội này được, nhất định phải trả thù cho hai hài tử, để hai hài tử của ta ở suối vàng được yên tâm nhắm mắt"
Một quyết tâm lớn, thuận cha thuận con, bày mưu tính kế để hãm hại Thiên Phi, trả lại mối thù xưa.
Thực ra mà nói, chẳng có mối thù nào ở đây hết . Thiên Phi mở y quán chỉ lẳng lặng làm việc mà thôi, không hề gây thù chuốc oán với ai. Chính bọn Cổ đã bày mưu tính kế giăng bẫy vu oan giá họa cho nàng, rồi chính bọn Cổ phải chịu sự trừng phạt bởi hành động ngu ngốc của chúng . Từ đầu đến cuối, Thiên Phi chẳng làm gì cả , chẳng có thù oán gì cả . Nhưng bản chất con người vẫn u mê, bọn Cổ tam quan lệch lạc. Bọn chúng nhìn nhận vấn đề theo một cách mà bọn chúng muốn, chúng đổ hết tội lỗi lên đầu Thiên Phi. Đương nhiên, chúng không thể đổ lỗi lên đầu quan huyện , bởi quan tri huyện so với bọn chúng là kẻ mạnh. Bởi vậy, nếu có đổ lỗi thì phải đổ lỗi lên đầu kẻ yếu, đó chính là một cô gái hành nghề y , tên Vũ Thiên Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro