Thêm Lần Khuyên...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Sự kiện náo động trước cửa y quán cũng kết thúc . Mọi người được một phen bàn tán hóng hớt sôi nổi . Trong đám người đứng xem náo nhiệt ấy, có một kẻ lẳng lặng ẩn sau một góc khuất nhìn ra. Hắn quan sát mọi động tĩnh một cách cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá tình hình. Kẻ đó không ai xa lạ, chính là tên hộ vệ mặt móm. Hắn có việc đi ngang qua thì thấy động tĩnh, liền dừng lại chứng kiến việc này. Sau khi quan sát và đánh giá, trong lòng hắn nổi lên một kế hoạch nham hiểm, miệng nhếch một nụ cười lạnh rồi đi mất.
Nguyệt Hằng vào bên trong y quán thì ánh mặt trời cũng sắp tắt . Nàng bế đứa trẻ thơ ấy vào trong, chuẩn bị cho một buổi tối dài . Tối hôm đó, Khánh Hậu vẫn chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho Nguyệt Hằng và cả đứa trẻ . Nhưng hôm nay hắn không qua đêm cùng nàng, mà để đứa trẻ ấy bên cạnh nàng thay thế. Trong căn phòng mà Khánh Hậu đã dành riêng cho Nguyệt Hằng, nàng ngồi cạnh đứa trẻ nhỏ đang bi bô vui vẻ chơi đùa, ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ khiến Nguyệt Hằng cảm thấy trái tim mình dịu đi rất nhiều. Nàng đang chơi đùa cùng em bé, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nguyệt Hằng hỏi ra.
-" ai đó?"
Có tiếng trả lời.
- " là nô tì bưng cơm đến cho người"
Nguyệt Hằng hướng đôi mắt tròn xoe của mình ra ngoài cửa . Hầu nữ bưng cơm tới, nghĩa là hôm nay nàng sẽ ăn trong phòng này một mình à ? Nàng cất tiếng gọi .
- "mời cô nương vào."
Hầu nữ đẩy cửa, tay bưng mâm bơm cơm vô tận phòng, đặt xuống bàn, nhìn Nguyệt Hằng mà cười dịu dàng.
- " bà chủ, xin mời dùng cơm"
Nguyệt Hằng hướng hầu nữ cúi đầu một cái , rồi bế đứa trẻ tới bàn cơm . Nàng bới cơm đút cho đứa trẻ ăn, nhìn tựa như là một gia đình vậy . Hầu nữ ngồi bên cạnh nhìn Nguyệt Hằng đang dùng bữa tối . Cô ta được Khánh Hậu bí mật phái tới khuyên nhủ, lúc này mở lời.
- "bà chủ à , tại sao phải cố chấp như vậy chứ ? Bất cứ ai đều phải chịu trách nhiệm về sinh mệnh cuộc đời mình. Bà chủ đâu cần thiết phải chịu một gánh nặng quá sức của mình như thế?"
Nguyệt Hằng ngước sang nhìn hầu nữ một cái, rồi lại lẳng lặng ăn cơm , không nói được gì, xem ra bản thân mình cũng không có câu trả lời . Hầu nữ thấy nàng im lặng như vậy, lại nói tiếp.
- " giả sử như bà chủ giàu có, tiền bạc rủng rỉnh, thì có thể làm những chuyện như vậy được . Nhưng bà chủ làm gì có tiền chứ? Đâu phải là bản thân mình có đủ sức, để có thể làm những việc quá sức như vậy? Nô tì không hiểu tại sao bà chủ lại cố chấp như thế. Không phải ở lại đây sống cuộc đời ấm no đầy đủ, lại có địa vị cao quý, sau này sinh ra những đứa con và nuôi dạy chúng nên người là ước mơ của bất cứ người phụ nữ nào đó sao? Hà cứ gì mà tự đày đọa mình như vậy?"
Hầu nữ phân tích thiệt hơn, Nguyệt Hằng nghe vậy thì thở dài một cái , ánh mắt rất là suy tư . Thủa phong kiến là thời gian con người ta còn sống trong mông muội . Khoa học kỹ thuật còn nghèo nàn, làm đủ ăn đã được xem là hạnh phúc rồi, chứ mấy ai có dư. Vì vậy mà nói, làm gì có những cái như là trại trẻ mồ côi ? Thời phong kiến , những đứa trẻ bị lâm vào hoàn cảnh như cái ngôi làng kia đều chỉ có một con đường là tự diệt vong mà thôi, và thời đó thì họ xem chuyện ấy là một chuyện bình thường . Hầu nữ lúc này nhìn thấy khuôn mặt suy tư của Nguyệt Hằng, thì lại nói tiếp.
- " thưa bà chủ, xưa nay "sinh, lão, bệnh, tử" là những quy luật tự nhiên của cuộc sống . Ngoài kia biết bao nhiêu đứa trẻ cũng có hoàn cảnh tương tự , bà chủ có thể lo được hết tất cả những đứa trẻ trên thế gian này không?"
Nguyệt Hằng thoáng khựng người, trong lòng tâm tư. Những lời hầu nữ nói không phải là không có lý . Trong một cuốn sách của mình một hiền giả người Mỹ đã từng nói thế này "bạn sống ấm no ở nơi này, trong khi đó hàng ngàn, hàng vạn đứa trẻ ở Châu Phi chết vì đói, chết vì bệnh tật. Có hàng ngàn, hàng vạn người khác đang chiến tranh ở vùng trung đông, chết trong bom đạn. Những người đó, bạn có nhỏ giọt nước mắt vì thương cảm, bạn có lao ra đó để cứu giúp những người ấy không? Thử hỏi bạn có quan tâm đến sinh mạng của những người ấy không? Nếu bạn có thể làm được những điều như vậy, thì bạn là người vĩ đại . Nhưng nếu bạn không làm được những điều như vậy, nếu như bạn không quan tâm đến những đứa trẻ đang chết đói ở châu Phi, hay khủng hoảng ở chiến tranh ở Trung Đông, thì bạn cũng chẳng có gì phải xấu hổ, bởi bạn chỉ là người bình thường . Thứ mà bạn quan tâm chính là chiếc răng đau của bạn , bạn cần phải đi khám chiếc răng đấy để có cuộc sống tốt đẹp hơn . Không ai trách mắng bạn vì bạn không quan tâm đến nạn đói ở châu Phi cả . Không ai bảo bạn tàn ác vô tâm khi bạn không quan tâm đến những khủng hoảng chết chóc ở chiến tranh Trung Đông , bởi vì những điều đó đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn . Thứ ảnh hưởng nặng nề đến cuộc sống của bạn chính là chiếc răng đang bị đau hàng ngày, và cần phải chữa trị gấp. Bạn không thể lo cho người khác, khi mà bản thân mình còn chưa thể lo cho chính mình, không ai trách mắng bạn cả. "
Tương tự như vậy, Nguyệt Hằng không thể lo cho những đứa trẻ tật nguyền kia, khi mà bản thân nàng lo cho nàng còn khó khăn. Có người nói rằng "kẻ mạnh không phải là kẻ đạp lên đầu người khác, mà kẻ mạnh là kẻ có thể nâng đỡ người khác trên đôi vai của mình" . Nguyệt Hằng muốn nâng đỡ đám trẻ tật nguyền ấy trên đôi vai của mình, nhưng nàng có phải là kẻ mạnh đâu? Thứ nàng có chỉ là nhan sắc xinh đẹp và trái tim yêu thương thuần khiết, mà những thứ ấy không phải là một loại sức mạnh có thể giúp nàng nâng đỡ những thân phận đáng thương kia. Nguyệt Hằng không phải là không hiểu điều này, nhưng dường như trái tim lớn hơn lý trí , tình yêu thương to hơn tất cả. Có vẻ như Nguyệt Hằng đã để trái tim lầm chỗ đặt trên đầu, những gì nàng làm bây giờ đều là theo trái tim cả, không có gì làm theo ý chí . Vì vậy, nếu hầu nữ có khuyên ngăn thế nào Nguyệt Hằng cũng không thuận theo được . Hầu nữ lúc này vẫn không thấy Nguyệt Hằng trả lời câu gì, đành thở dài một tiếng .
- "được rồi bà chủ à. Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi đi . Đêm nay bà chủ ở đây với đứa trẻ này, và suy nghĩ cho thấu đáo. Đến sáng mai ra gặp ông chủ và nói với ông chủ rằng sẽ ở lại đây, không đi đâu nữa, đó mới là điều tốt đẹp bà chủ cần làm . Đứa trẻ này sẽ được ông chủ nuôi dưỡng, sẽ có cuộc sống tốt hơn . Việc của những đứa trẻ tật nguyền ở ngoài kia, hãy kệ chúng đi. Nếu có nói đến trách nhiệm thì là trách nhiệm của trưởng trấn đại nhân, chứ không phải trách nhiệm của một nữ tử bé nhỏ như bà chủ đâu. Xin bà chủ đừng chuốc vạ nữa. Trưởng trấn đại nhân đã không thèm đoái hoài đến, thì đó là lỗi của ông ấy chứ không phải là lỗi của bà chủ. Xin hãy quên đám trẻ ấy đi, và sống tiếp cuộc đời của mình"
Hầu nữ vươn tay nắm lấy bàn tay Nguyệt Hằng , vỗ về nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Nguyệt Hằng cũng quay sang nhìn hầu nữ , ánh mắt đầy biết ơn. Những lời hầu nữ nói đều rất có lý, khiến Nguyệt Hằng không phản bác được gì . Nhưng nàng cũng không thể quyết định ngay được, đành cúi đầu nói .
- "sáng mai ta sẽ trả lời câu hỏi của cô nương"
Cuối cùng thì cũng mở mồm nói rồi, hầu nữ nghe vậy thì vui vẻ, lập tức gật đầu.
- " được rồi , bà chủ ăn cơm đi , nô tì xin cáo lui"
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài , không quên đóng cửa lại.
Hầu nữ đi ra , bước được một đoạn thì đã thấy Khánh Hậu đang đứng đó đợi. Khánh Hậu vừa nhìn thấy hầu nữ thì hỏi vội .
- "sao rồi , những lời ta dặn ngươi, nhà ngươi đã nói đầy đủ chưa? Mọi chuyện thế nào rồi , nha đầu đó phản ứng ra sao?"
Thì ra tất cả những lời hầu nữ đều là được Khánh Hậu mớm cho . Cũng phải thôi , hầu như chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ , mà phụ nữ thời xưa đâu có học hành gì nhiều, làm sao có thể nói ra được những lời hợp tình hợp lý như vậy chứ? Những lời nói lý luận như vậy chỉ có thể là Khánh Hậu mớm cho mà thôi . Hầu nữ nhìn Khánh Hậu cúi đầu thi lễ.
- " ông chủ yên tâm, bà chủ không phản bác được bất cứ điều gì , có vẻ như những lời ấy đã lay động được bà chủ. Nô tì nghĩ rằng sáng mai có thể bà chủ sẽ chủ động đến gặp ông chủ và quyết định ở lại, xin ông chủ yên tâm"
Lời nói với sự chắc chắn ấy của hầu nữ khiến hắn an tâm. Khánh Hậu rất vui vẻ, vuốt râu gật đầu sảng khoái , tiện tay lấy trong người ra một nén vàng đưa cho hầu nữ mà nói.
- " ngươi thật sự làm ta hài lòng . Đây, thưởng cho ngươi."
Hầu nữ lại được thưởng một ném vàng, cảm thấy vô cùng sung sướng, hai tay đón nhận .
- "tạ ơn ông chủ , nô tì sẽ cố gắng làm hết sức mình để ông chủ vui lòng"
Khánh Hậu thực sự rất vui vẻ, nghĩ rằng mọi chuyện đều rất thuận lợi . Hắn lại nhìn về hướng phòng Nguyệt Hằng, cảm thấy hứng thú mà nói.
- "tối nay nàng ấy với đứa trẻ kia sẽ ở bên cạnh nhau, nàng sẽ có một đêm để suy nghĩ về quyết định cuộc đời mình. Vậy thì hãy để họ được yên tĩnh"
Khánh Hậu không muốn làm phiền , nhưng đang lúc vui vẻ thì muốn làm điều gì đó. Hắn mỉm cười, lại gần khoác tay hầu nữ mà tình tứ.
- "Được rồi , đêm nay ngươi tới hầu hạ ta . Đêm nay để nha đầu kia yên tĩnh một mình, ta sẽ sủng ái ngươi"
Khánh Hậu đang có hứng thú với hầu nữ, có ý định qua đêm với người con gái này. Hầu nữ nghe vậy thì vui mừng, nở một nụ cười hạnh phúc cúi đầu nói .
- "Vâng, thưa ông chủ, nô tì sẽ lập tức chuẩn bị "
Ông chủ gật đầu một cái , hầu nữ liền lui đi . Chuẩn bị ở đây tức là tắm rửa sạch sẽ để sẵn sàng cho một đêm mây mưa. Khác với Nguyệt Hằng được Khánh Hậu chọn làm vợ , thì hầu nữ chỉ đơn giản là nữ nhân của hắn. Cô ta không có danh phận địa vị gì, làm việc tư cách người hầu , và phục vụ chăn gối nếu ông chủ cần. Đây vốn là thân phận của những người hầu nữ thủa phong kiến , bị bán vào nhà giàu . Cuộc đời của họ gắn liền với gia đình tộc giàu có đó mà không có danh phận địa vị gì rõ ràng ,thật sự rất đáng thương.
Nguyệt Hằng vào bên trong y quán thì ánh mặt trời cũng sắp tắt . Nàng bế đứa trẻ thơ ấy vào trong, chuẩn bị cho một buổi tối dài . Tối hôm đó, Khánh Hậu vẫn chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho Nguyệt Hằng và cả đứa trẻ . Nhưng hôm nay hắn không qua đêm cùng nàng, mà để đứa trẻ ấy bên cạnh nàng thay thế. Trong căn phòng mà Khánh Hậu đã dành riêng cho Nguyệt Hằng, nàng ngồi cạnh đứa trẻ nhỏ đang bi bô vui vẻ chơi đùa, ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ khiến Nguyệt Hằng cảm thấy trái tim mình dịu đi rất nhiều. Nàng đang chơi đùa cùng em bé, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nguyệt Hằng hỏi ra.
-" ai đó?"
Có tiếng trả lời.
- " là nô tì bưng cơm đến cho người"
Nguyệt Hằng hướng đôi mắt tròn xoe của mình ra ngoài cửa . Hầu nữ bưng cơm tới, nghĩa là hôm nay nàng sẽ ăn trong phòng này một mình à ? Nàng cất tiếng gọi .
- "mời cô nương vào."
Hầu nữ đẩy cửa, tay bưng mâm bơm cơm vô tận phòng, đặt xuống bàn, nhìn Nguyệt Hằng mà cười dịu dàng.
- " bà chủ, xin mời dùng cơm"
Nguyệt Hằng hướng hầu nữ cúi đầu một cái , rồi bế đứa trẻ tới bàn cơm . Nàng bới cơm đút cho đứa trẻ ăn, nhìn tựa như là một gia đình vậy . Hầu nữ ngồi bên cạnh nhìn Nguyệt Hằng đang dùng bữa tối . Cô ta được Khánh Hậu bí mật phái tới khuyên nhủ, lúc này mở lời.
- "bà chủ à , tại sao phải cố chấp như vậy chứ ? Bất cứ ai đều phải chịu trách nhiệm về sinh mệnh cuộc đời mình. Bà chủ đâu cần thiết phải chịu một gánh nặng quá sức của mình như thế?"
Nguyệt Hằng ngước sang nhìn hầu nữ một cái, rồi lại lẳng lặng ăn cơm , không nói được gì, xem ra bản thân mình cũng không có câu trả lời . Hầu nữ thấy nàng im lặng như vậy, lại nói tiếp.
- " giả sử như bà chủ giàu có, tiền bạc rủng rỉnh, thì có thể làm những chuyện như vậy được . Nhưng bà chủ làm gì có tiền chứ? Đâu phải là bản thân mình có đủ sức, để có thể làm những việc quá sức như vậy? Nô tì không hiểu tại sao bà chủ lại cố chấp như thế. Không phải ở lại đây sống cuộc đời ấm no đầy đủ, lại có địa vị cao quý, sau này sinh ra những đứa con và nuôi dạy chúng nên người là ước mơ của bất cứ người phụ nữ nào đó sao? Hà cứ gì mà tự đày đọa mình như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu nữ phân tích thiệt hơn, Nguyệt Hằng nghe vậy thì thở dài một cái , ánh mắt rất là suy tư . Thủa phong kiến là thời gian con người ta còn sống trong mông muội . Khoa học kỹ thuật còn nghèo nàn, làm đủ ăn đã được xem là hạnh phúc rồi, chứ mấy ai có dư. Vì vậy mà nói, làm gì có những cái như là trại trẻ mồ côi ? Thời phong kiến , những đứa trẻ bị lâm vào hoàn cảnh như cái ngôi làng kia đều chỉ có một con đường là tự diệt vong mà thôi, và thời đó thì họ xem chuyện ấy là một chuyện bình thường . Hầu nữ lúc này nhìn thấy khuôn mặt suy tư của Nguyệt Hằng, thì lại nói tiếp.
- " thưa bà chủ, xưa nay "sinh, lão, bệnh, tử" là những quy luật tự nhiên của cuộc sống . Ngoài kia biết bao nhiêu đứa trẻ cũng có hoàn cảnh tương tự , bà chủ có thể lo được hết tất cả những đứa trẻ trên thế gian này không?"
Nguyệt Hằng thoáng khựng người, trong lòng tâm tư. Những lời hầu nữ nói không phải là không có lý . Trong một cuốn sách của mình một hiền giả người Mỹ đã từng nói thế này "bạn sống ấm no ở nơi này, trong khi đó hàng ngàn, hàng vạn đứa trẻ ở Châu Phi chết vì đói, chết vì bệnh tật. Có hàng ngàn, hàng vạn người khác đang chiến tranh ở vùng trung đông, chết trong bom đạn. Những người đó, bạn có nhỏ giọt nước mắt vì thương cảm, bạn có lao ra đó để cứu giúp những người ấy không? Thử hỏi bạn có quan tâm đến sinh mạng của những người ấy không? Nếu bạn có thể làm được những điều như vậy, thì bạn là người vĩ đại . Nhưng nếu bạn không làm được những điều như vậy, nếu như bạn không quan tâm đến những đứa trẻ đang chết đói ở châu Phi, hay khủng hoảng ở chiến tranh ở Trung Đông, thì bạn cũng chẳng có gì phải xấu hổ, bởi bạn chỉ là người bình thường . Thứ mà bạn quan tâm chính là chiếc răng đau của bạn , bạn cần phải đi khám chiếc răng đấy để có cuộc sống tốt đẹp hơn . Không ai trách mắng bạn vì bạn không quan tâm đến nạn đói ở châu Phi cả . Không ai bảo bạn tàn ác vô tâm khi bạn không quan tâm đến những khủng hoảng chết chóc ở chiến tranh Trung Đông , bởi vì những điều đó đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn . Thứ ảnh hưởng nặng nề đến cuộc sống của bạn chính là chiếc răng đang bị đau hàng ngày, và cần phải chữa trị gấp. Bạn không thể lo cho người khác, khi mà bản thân mình còn chưa thể lo cho chính mình, không ai trách mắng bạn cả. "
Tương tự như vậy, Nguyệt Hằng không thể lo cho những đứa trẻ tật nguyền kia, khi mà bản thân nàng lo cho nàng còn khó khăn. Có người nói rằng "kẻ mạnh không phải là kẻ đạp lên đầu người khác, mà kẻ mạnh là kẻ có thể nâng đỡ người khác trên đôi vai của mình" . Nguyệt Hằng muốn nâng đỡ đám trẻ tật nguyền ấy trên đôi vai của mình, nhưng nàng có phải là kẻ mạnh đâu? Thứ nàng có chỉ là nhan sắc xinh đẹp và trái tim yêu thương thuần khiết, mà những thứ ấy không phải là một loại sức mạnh có thể giúp nàng nâng đỡ những thân phận đáng thương kia. Nguyệt Hằng không phải là không hiểu điều này, nhưng dường như trái tim lớn hơn lý trí , tình yêu thương to hơn tất cả. Có vẻ như Nguyệt Hằng đã để trái tim lầm chỗ đặt trên đầu, những gì nàng làm bây giờ đều là theo trái tim cả, không có gì làm theo ý chí . Vì vậy, nếu hầu nữ có khuyên ngăn thế nào Nguyệt Hằng cũng không thuận theo được . Hầu nữ lúc này vẫn không thấy Nguyệt Hằng trả lời câu gì, đành thở dài một tiếng .
- "được rồi bà chủ à. Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi đi . Đêm nay bà chủ ở đây với đứa trẻ này, và suy nghĩ cho thấu đáo. Đến sáng mai ra gặp ông chủ và nói với ông chủ rằng sẽ ở lại đây, không đi đâu nữa, đó mới là điều tốt đẹp bà chủ cần làm . Đứa trẻ này sẽ được ông chủ nuôi dưỡng, sẽ có cuộc sống tốt hơn . Việc của những đứa trẻ tật nguyền ở ngoài kia, hãy kệ chúng đi. Nếu có nói đến trách nhiệm thì là trách nhiệm của trưởng trấn đại nhân, chứ không phải trách nhiệm của một nữ tử bé nhỏ như bà chủ đâu. Xin bà chủ đừng chuốc vạ nữa. Trưởng trấn đại nhân đã không thèm đoái hoài đến, thì đó là lỗi của ông ấy chứ không phải là lỗi của bà chủ. Xin hãy quên đám trẻ ấy đi, và sống tiếp cuộc đời của mình"
Hầu nữ vươn tay nắm lấy bàn tay Nguyệt Hằng , vỗ về nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Nguyệt Hằng cũng quay sang nhìn hầu nữ , ánh mắt đầy biết ơn. Những lời hầu nữ nói đều rất có lý, khiến Nguyệt Hằng không phản bác được gì . Nhưng nàng cũng không thể quyết định ngay được, đành cúi đầu nói .
- "sáng mai ta sẽ trả lời câu hỏi của cô nương"
Cuối cùng thì cũng mở mồm nói rồi, hầu nữ nghe vậy thì vui vẻ, lập tức gật đầu.
- " được rồi , bà chủ ăn cơm đi , nô tì xin cáo lui"
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài , không quên đóng cửa lại.
Hầu nữ đi ra , bước được một đoạn thì đã thấy Khánh Hậu đang đứng đó đợi. Khánh Hậu vừa nhìn thấy hầu nữ thì hỏi vội .
- "sao rồi , những lời ta dặn ngươi, nhà ngươi đã nói đầy đủ chưa? Mọi chuyện thế nào rồi , nha đầu đó phản ứng ra sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra tất cả những lời hầu nữ đều là được Khánh Hậu mớm cho . Cũng phải thôi , hầu như chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ , mà phụ nữ thời xưa đâu có học hành gì nhiều, làm sao có thể nói ra được những lời hợp tình hợp lý như vậy chứ? Những lời nói lý luận như vậy chỉ có thể là Khánh Hậu mớm cho mà thôi . Hầu nữ nhìn Khánh Hậu cúi đầu thi lễ.
- " ông chủ yên tâm, bà chủ không phản bác được bất cứ điều gì , có vẻ như những lời ấy đã lay động được bà chủ. Nô tì nghĩ rằng sáng mai có thể bà chủ sẽ chủ động đến gặp ông chủ và quyết định ở lại, xin ông chủ yên tâm"
Lời nói với sự chắc chắn ấy của hầu nữ khiến hắn an tâm. Khánh Hậu rất vui vẻ, vuốt râu gật đầu sảng khoái , tiện tay lấy trong người ra một nén vàng đưa cho hầu nữ mà nói.
- " ngươi thật sự làm ta hài lòng . Đây, thưởng cho ngươi."
Hầu nữ lại được thưởng một ném vàng, cảm thấy vô cùng sung sướng, hai tay đón nhận .
- "tạ ơn ông chủ , nô tì sẽ cố gắng làm hết sức mình để ông chủ vui lòng"
Khánh Hậu thực sự rất vui vẻ, nghĩ rằng mọi chuyện đều rất thuận lợi . Hắn lại nhìn về hướng phòng Nguyệt Hằng, cảm thấy hứng thú mà nói.
- "tối nay nàng ấy với đứa trẻ kia sẽ ở bên cạnh nhau, nàng sẽ có một đêm để suy nghĩ về quyết định cuộc đời mình. Vậy thì hãy để họ được yên tĩnh"
Khánh Hậu không muốn làm phiền , nhưng đang lúc vui vẻ thì muốn làm điều gì đó. Hắn mỉm cười, lại gần khoác tay hầu nữ mà tình tứ.
- "Được rồi , đêm nay ngươi tới hầu hạ ta . Đêm nay để nha đầu kia yên tĩnh một mình, ta sẽ sủng ái ngươi"
Khánh Hậu đang có hứng thú với hầu nữ, có ý định qua đêm với người con gái này. Hầu nữ nghe vậy thì vui mừng, nở một nụ cười hạnh phúc cúi đầu nói .
- "Vâng, thưa ông chủ, nô tì sẽ lập tức chuẩn bị "
Ông chủ gật đầu một cái , hầu nữ liền lui đi . Chuẩn bị ở đây tức là tắm rửa sạch sẽ để sẵn sàng cho một đêm mây mưa. Khác với Nguyệt Hằng được Khánh Hậu chọn làm vợ , thì hầu nữ chỉ đơn giản là nữ nhân của hắn. Cô ta không có danh phận địa vị gì, làm việc tư cách người hầu , và phục vụ chăn gối nếu ông chủ cần. Đây vốn là thân phận của những người hầu nữ thủa phong kiến , bị bán vào nhà giàu . Cuộc đời của họ gắn liền với gia đình tộc giàu có đó mà không có danh phận địa vị gì rõ ràng ,thật sự rất đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro