Trình Diện Diêm...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Đêm hôm vắng vẻ, tiếng người tuần đêm gõ mõ lốc cốc trên con đường phủ đầy sương đêm lạnh lẽo. Gió đưa cành trúc la đà , nhẹ nhàng chút gió thổi sương mờ trong đêm làm cho cảnh vật trấn Đào Hoa ban đêm thêm mờ ảo. Canh ba nửa đêm, một luồng gió lạnh thổi qua người gõ mõ khiến sinh mệnh ấy run rẩy, tựa như âm binh địa phủ đi tuần mới ghé ngang qua.
Trịnh Võ Quyết đang ngủ ngon trên giường sau một bữa tối no say cùng đồng bọn. Đúng vào lúc nửa đêm, có một luồng gió lạnh thổi vào trong buồng mặc dù cửa ngõ đã đóng kỹ . Trong vô thức, Trịnh Võ Quyết thấy có một người áo trắng kêu tên mình. Trước tiếng gọi đó, linh hồn tự rời khỏi thể xác đi theo bóng trắng một cách vô thức. Linh hồn Trịnh Võ Quyết cảm thấy mình trôi dạt trong một không gian tối tăm vô định, mơ hồ cảm thấy chìm xuống rất lâu, rồi lại cuốn theo một dòng chảy nào đó, và cuối cùng đặt chân lên một vùng không gian kỳ lạ. Chiếc bóng trắng dẫn hắn đến một đại điện lớn, lờ đờ đến đứng cạnh một linh hồn khác rất quen thuộc. Linh hồn ấy là Nguyễn Văn An, cũng bị đưa xuống đây. Lúc này có tiếng quát vang lên như sấm.
- " HAI TÊN KIA..."
Tiếng quát ấy khiến hai tên An và Quyết giật mình tỉnh lại, lập tức lấy lại ý thức. Bọn chúng thoáng giật mình khi nhận ra nhau. Chưa kịp hỏi thăm gì nhau thì lại có tiếng hét từ sau lưng hắn quát lên.
- " ĐỨNG TRƯỚC MẶT DIÊM VƯƠNG, SAO KHÔNG QUỲ XUỐNG...?
" Á.Á..Á..." hai tên run rẩy hét lên, ôm lấy nhau quỳ sập xuống đất. Bọn chúng lén nhìn ra sau lưng thì thấy một bóng đen và một bóng trắng đứng đó, có lẽ là hắc bạch vô thường. Trong lòng hoang mang vô cùng, lúc này ngước lên phía trước mới nhìn thấy thực tại. Phía trên cao là một tấm bảng lớn với bốn chữ "tứ điện diêm la" . Trước mặt chúng là một cái bàn lớn như bàn quan phủ xử án , toạ vị ở đó là một người đàn ông rất đẹp trai với y phục huyền bào sang trọng. Có thể dễ dàng nhận ra hai tên này đang quỳ ở chánh điện diêm la, và trước mặt chúng là diêm vương. Diêm vương đập bàn quát lớn.
- " TRỊNH VĂN QUYẾT VÀ NGUYỄN VÕ AN, HAI TÊN ĐỒ TỂ..."
Tiếng quát vang rền như sấm khiến cả hai tên run rẩy kinh hãi, bọn chúng dập đầu xuống đất mà rên la.
- " bẩm... bẩm diêm vương. Chúng tiểu nhân xin đợi lệnh..."
Diêm Vương cao cao tại thượng, ngồi trên ghế cao mà chỉ xuống phán.
- " Trịnh Văn Quyết và Nguyễn VÕ An, hai tên đồ tể các ngươi lúc còn sống gây nhiều tội ác, không thể kể xiết. Bây giờ dương thọ đã tận, cũng đến lúc phải đền tội rồi "
An và Quyết run rẩy, vậy là dương thọ đã hết rồi sao? Chúng còn chưa biết lý do chúng chết như thế nào, nhưng còn một chút thắc mắc cho nên dù rất sợ hãi vẫn run rẩy nói.
- " bẩm diêm vương, chúng tiểu nhân tên là Trịnh Võ Quyết chứ không phải Trịnh Văn Quyết, và là Nguyễn Văn An chứ không phải Nguyễn Võ An. Còn về nghề nghiệp thì chưa từng làm đồ tể bao giờ, xin diêm vương minh xét..."
Lời nói của bọn chúng vừa dứt, một phút im lặng bắt đầu. Không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch, chẳng ai nói với ai câu gì khiến hai tên này đang quỳ dập đầu sát đất cũng ngơ ngác mà liếc nhìn nhau.
" Không phải ư?" Tiếng nói của diêm vương vang vọng. Ông lấy cuốn sổ sinh tử ra nhìn vào xem xét gì đó, lúc này khẽ cau mày.
- " hắc bạch vô thường, hai vị xem lại sổ sách của mình đi, hình như là bắt nhầm người rồi "
Lời nói ấy thoáng tạo ra trong lòng hai tên An và Quyết một tia hy vọng mong manh rằng dương thọ của mình chưa tận. Hắc bạch vô thường cũng lấy sổ sách chuyên ngành của mình ra, xem xét một hồi thì bước lên cúi đầu nói.
- " bẩm diêm vương, chúng thuộc hạ tắc trách đã thật sự bắt nhầm người, xin diêm vương xử tội "
Thật sự rất thẳng thắn. Diêm Vương là vua, hắc bạch vô thường là quan. Ở nhân giới khi mà quan chức sai thì điều đầu tiên là xin vua khai ân tha tội, nhưng ở địa phủ này hai vị quan chức lại khẳng khái xin chịu tội, thật khác biệt. Diêm vương liền đưa bàn tay ra trước ra hiệu cho hắc bạch vô thường dừng lại , lúc này ôn tồn nói.
- " nhân giới thời gian này nhiễu loạn, chiến tranh liên miên, trị an không tốt nên người chết oan rất nhiều. Hai vị quan sai phải đón nhận khối lượng công việc quá lớn vượt quá sức chịu đựng của bản thân, làm việc vất vả liên tục như vậy thì sinh ra sai sót cũng là điều dễ hiểu. Ta thân là diêm vương lại không thể chăm lo cho cấp dưới được chu đáo, để hai vị khổ cực suốt thời gian qua, âu cũng là do sự bất tài của ta. Ta thật sự có lỗi, xin hãy tha thứ cho ta"
Nói đến đây thì cúi đầu xin lỗi thuộc hạ, khiến cho hai tên An và Quyết sững sờ. Ở nhân giới, khi quan sai sẽ bị vua trách phạt, còn vua thì sẽ không bao giờ nhận sai. Vậy mà ở dưới đây lại có một vị vua sẳn sàng cúi đầu nhận lỗi trước quan thế này, với hai tên kia thì thật sự là không thể hiểu nổi. Thực ra nguyên lý "các vị tiên đều bình đẳng" , dù chức vụ cao hay thấp thì sự tồn tại của họ đều bình đẳng. Võ giới đang trong thời kỳ phong kiến, cũng là thời kỳ tăm tối man rợ nên không hiểu được đạo lý tiến bộ này. Để hiểu được thì nền văn minh nhân loại cần phải trưởng thành hơn, có lẽ ít nhất phải mất cả ngàn năm nữa để đủ lớn khôn mà cảm nhận được. Lại nói tiên chính là một sự tiến hóa của nhân. So sánh tiên với nhân cũng giống so sánh người với khỉ vậy. Tiên chính là một sự trưởng thành đến mức độ xem là một sự tiến hóa của nhân. Con người thường lấy xã hội của mình áp đặt suy nghĩ cho sự vật hiện tượng, chính điều này đã gò bó sự sáng tạo và trưởng thành của họ.
Đang trong trạng thái ngơ ngáo, diêm vương lúc này lại hướng hắc bạch vô thường mà hỏi.
- " bổn vương thấy lỗi này một phần cũng là của bổn vương, vậy theo luật phải xử thế nào?"
Hắc bạch vô thường thoáng nhìn nhau, liền cúi đầu thi lễ một cái rồi nói.
- " bẩm diêm vương, chúng ta tuy bắt nhầm nhưng bọn họ đều là người sống cả. Sáng mai khi ánh mặt trời ló dạng cũng là lúc linh hồn tự triệu hồi về thể xác mà tỉnh lại, không thiệt hại gì cả. Vậy nên không có hậu quả nghiêm trọng, trong luật âm giới không có mục xử phạt tình huống này. Mặc dù vậy, nhưng đây vẫn là lỗi của chúng ta, vẫn nên cúi đầu xin lỗi "
Diêm vương nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
- "hai vị nói đúng, việc bắt nhầm hai ngươi là lỗi của bổn vương, thế nên bổn vương cùng hai vị sẽ cúi đầu xin lỗi, xin hai người kia lượng thứ"
Nói xong cả ba liền cúi đầu xin lỗi, khiến cho hai tên An và Quyết giật nảy mình xua tay liên tục mà nói trong hốt hoảng.
- " xin diêm vương đừng làm thế, chúng tiểu nhân không dám nhận đại lễ này, thật sự không dám nhận"
Nói xong lập tức vái lạy. Diêm vương trên điện nhìn thấy thì khẽ cười.
- " có sai thì phải biết nhận sai. Không phải dương gian có câu " thiên tử phạm pháp tội như thứ dân " đó sao? Điều này có nghĩa mọi người đều bình đẳng trước pháp luật , đây là văn minh nhân loại. Còn nếu như "vua quan không cần pháp luật, vua quan chỉ cần phê và tự phê là đủ. Hoặc nếu vua quan sai vua quan xin lỗi dân, nếu dân sai dân chịu trách nhiệm trước pháp luật " đây là tư tưởng của bọn cầm thú sống trong hang mới chui ra và đang cố bắt chước hình thái cuộc sống của con người. Bổn vương đương nhiên không phải là loại súc sinh ấy, vậy nên vẫn phải chịu trách nhiệm, các ngươi hiểu không?"
An và Quyết nhìn nhau ngớ người, đây là đạo lý kỳ lạ mà lần đầu chúng được nghe thấy. Diêm vương lúc này lại nói tiếp
- " nếu các ngươi chấp nhận lời xin lỗi của ta, vậy thì hai ngươi hãy đứng dậy đi, đừng quỳ nữa"
An và Quyết lại ngơ ngác nhìn nhau, trong một thoáng im lặng mới bắt đầu dìu nhau đứng dậy, cảm thấy kỳ lạ lắm.
Trịnh Võ Quyết đang ngủ ngon trên giường sau một bữa tối no say cùng đồng bọn. Đúng vào lúc nửa đêm, có một luồng gió lạnh thổi vào trong buồng mặc dù cửa ngõ đã đóng kỹ . Trong vô thức, Trịnh Võ Quyết thấy có một người áo trắng kêu tên mình. Trước tiếng gọi đó, linh hồn tự rời khỏi thể xác đi theo bóng trắng một cách vô thức. Linh hồn Trịnh Võ Quyết cảm thấy mình trôi dạt trong một không gian tối tăm vô định, mơ hồ cảm thấy chìm xuống rất lâu, rồi lại cuốn theo một dòng chảy nào đó, và cuối cùng đặt chân lên một vùng không gian kỳ lạ. Chiếc bóng trắng dẫn hắn đến một đại điện lớn, lờ đờ đến đứng cạnh một linh hồn khác rất quen thuộc. Linh hồn ấy là Nguyễn Văn An, cũng bị đưa xuống đây. Lúc này có tiếng quát vang lên như sấm.
- " HAI TÊN KIA..."
Tiếng quát ấy khiến hai tên An và Quyết giật mình tỉnh lại, lập tức lấy lại ý thức. Bọn chúng thoáng giật mình khi nhận ra nhau. Chưa kịp hỏi thăm gì nhau thì lại có tiếng hét từ sau lưng hắn quát lên.
- " ĐỨNG TRƯỚC MẶT DIÊM VƯƠNG, SAO KHÔNG QUỲ XUỐNG...?
" Á.Á..Á..." hai tên run rẩy hét lên, ôm lấy nhau quỳ sập xuống đất. Bọn chúng lén nhìn ra sau lưng thì thấy một bóng đen và một bóng trắng đứng đó, có lẽ là hắc bạch vô thường. Trong lòng hoang mang vô cùng, lúc này ngước lên phía trước mới nhìn thấy thực tại. Phía trên cao là một tấm bảng lớn với bốn chữ "tứ điện diêm la" . Trước mặt chúng là một cái bàn lớn như bàn quan phủ xử án , toạ vị ở đó là một người đàn ông rất đẹp trai với y phục huyền bào sang trọng. Có thể dễ dàng nhận ra hai tên này đang quỳ ở chánh điện diêm la, và trước mặt chúng là diêm vương. Diêm vương đập bàn quát lớn.
- " TRỊNH VĂN QUYẾT VÀ NGUYỄN VÕ AN, HAI TÊN ĐỒ TỂ..."
Tiếng quát vang rền như sấm khiến cả hai tên run rẩy kinh hãi, bọn chúng dập đầu xuống đất mà rên la.
- " bẩm... bẩm diêm vương. Chúng tiểu nhân xin đợi lệnh..."
Diêm Vương cao cao tại thượng, ngồi trên ghế cao mà chỉ xuống phán.
- " Trịnh Văn Quyết và Nguyễn VÕ An, hai tên đồ tể các ngươi lúc còn sống gây nhiều tội ác, không thể kể xiết. Bây giờ dương thọ đã tận, cũng đến lúc phải đền tội rồi "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An và Quyết run rẩy, vậy là dương thọ đã hết rồi sao? Chúng còn chưa biết lý do chúng chết như thế nào, nhưng còn một chút thắc mắc cho nên dù rất sợ hãi vẫn run rẩy nói.
- " bẩm diêm vương, chúng tiểu nhân tên là Trịnh Võ Quyết chứ không phải Trịnh Văn Quyết, và là Nguyễn Văn An chứ không phải Nguyễn Võ An. Còn về nghề nghiệp thì chưa từng làm đồ tể bao giờ, xin diêm vương minh xét..."
Lời nói của bọn chúng vừa dứt, một phút im lặng bắt đầu. Không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch, chẳng ai nói với ai câu gì khiến hai tên này đang quỳ dập đầu sát đất cũng ngơ ngác mà liếc nhìn nhau.
" Không phải ư?" Tiếng nói của diêm vương vang vọng. Ông lấy cuốn sổ sinh tử ra nhìn vào xem xét gì đó, lúc này khẽ cau mày.
- " hắc bạch vô thường, hai vị xem lại sổ sách của mình đi, hình như là bắt nhầm người rồi "
Lời nói ấy thoáng tạo ra trong lòng hai tên An và Quyết một tia hy vọng mong manh rằng dương thọ của mình chưa tận. Hắc bạch vô thường cũng lấy sổ sách chuyên ngành của mình ra, xem xét một hồi thì bước lên cúi đầu nói.
- " bẩm diêm vương, chúng thuộc hạ tắc trách đã thật sự bắt nhầm người, xin diêm vương xử tội "
Thật sự rất thẳng thắn. Diêm Vương là vua, hắc bạch vô thường là quan. Ở nhân giới khi mà quan chức sai thì điều đầu tiên là xin vua khai ân tha tội, nhưng ở địa phủ này hai vị quan chức lại khẳng khái xin chịu tội, thật khác biệt. Diêm vương liền đưa bàn tay ra trước ra hiệu cho hắc bạch vô thường dừng lại , lúc này ôn tồn nói.
- " nhân giới thời gian này nhiễu loạn, chiến tranh liên miên, trị an không tốt nên người chết oan rất nhiều. Hai vị quan sai phải đón nhận khối lượng công việc quá lớn vượt quá sức chịu đựng của bản thân, làm việc vất vả liên tục như vậy thì sinh ra sai sót cũng là điều dễ hiểu. Ta thân là diêm vương lại không thể chăm lo cho cấp dưới được chu đáo, để hai vị khổ cực suốt thời gian qua, âu cũng là do sự bất tài của ta. Ta thật sự có lỗi, xin hãy tha thứ cho ta"
Nói đến đây thì cúi đầu xin lỗi thuộc hạ, khiến cho hai tên An và Quyết sững sờ. Ở nhân giới, khi quan sai sẽ bị vua trách phạt, còn vua thì sẽ không bao giờ nhận sai. Vậy mà ở dưới đây lại có một vị vua sẳn sàng cúi đầu nhận lỗi trước quan thế này, với hai tên kia thì thật sự là không thể hiểu nổi. Thực ra nguyên lý "các vị tiên đều bình đẳng" , dù chức vụ cao hay thấp thì sự tồn tại của họ đều bình đẳng. Võ giới đang trong thời kỳ phong kiến, cũng là thời kỳ tăm tối man rợ nên không hiểu được đạo lý tiến bộ này. Để hiểu được thì nền văn minh nhân loại cần phải trưởng thành hơn, có lẽ ít nhất phải mất cả ngàn năm nữa để đủ lớn khôn mà cảm nhận được. Lại nói tiên chính là một sự tiến hóa của nhân. So sánh tiên với nhân cũng giống so sánh người với khỉ vậy. Tiên chính là một sự trưởng thành đến mức độ xem là một sự tiến hóa của nhân. Con người thường lấy xã hội của mình áp đặt suy nghĩ cho sự vật hiện tượng, chính điều này đã gò bó sự sáng tạo và trưởng thành của họ.
Đang trong trạng thái ngơ ngáo, diêm vương lúc này lại hướng hắc bạch vô thường mà hỏi.
- " bổn vương thấy lỗi này một phần cũng là của bổn vương, vậy theo luật phải xử thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc bạch vô thường thoáng nhìn nhau, liền cúi đầu thi lễ một cái rồi nói.
- " bẩm diêm vương, chúng ta tuy bắt nhầm nhưng bọn họ đều là người sống cả. Sáng mai khi ánh mặt trời ló dạng cũng là lúc linh hồn tự triệu hồi về thể xác mà tỉnh lại, không thiệt hại gì cả. Vậy nên không có hậu quả nghiêm trọng, trong luật âm giới không có mục xử phạt tình huống này. Mặc dù vậy, nhưng đây vẫn là lỗi của chúng ta, vẫn nên cúi đầu xin lỗi "
Diêm vương nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
- "hai vị nói đúng, việc bắt nhầm hai ngươi là lỗi của bổn vương, thế nên bổn vương cùng hai vị sẽ cúi đầu xin lỗi, xin hai người kia lượng thứ"
Nói xong cả ba liền cúi đầu xin lỗi, khiến cho hai tên An và Quyết giật nảy mình xua tay liên tục mà nói trong hốt hoảng.
- " xin diêm vương đừng làm thế, chúng tiểu nhân không dám nhận đại lễ này, thật sự không dám nhận"
Nói xong lập tức vái lạy. Diêm vương trên điện nhìn thấy thì khẽ cười.
- " có sai thì phải biết nhận sai. Không phải dương gian có câu " thiên tử phạm pháp tội như thứ dân " đó sao? Điều này có nghĩa mọi người đều bình đẳng trước pháp luật , đây là văn minh nhân loại. Còn nếu như "vua quan không cần pháp luật, vua quan chỉ cần phê và tự phê là đủ. Hoặc nếu vua quan sai vua quan xin lỗi dân, nếu dân sai dân chịu trách nhiệm trước pháp luật " đây là tư tưởng của bọn cầm thú sống trong hang mới chui ra và đang cố bắt chước hình thái cuộc sống của con người. Bổn vương đương nhiên không phải là loại súc sinh ấy, vậy nên vẫn phải chịu trách nhiệm, các ngươi hiểu không?"
An và Quyết nhìn nhau ngớ người, đây là đạo lý kỳ lạ mà lần đầu chúng được nghe thấy. Diêm vương lúc này lại nói tiếp
- " nếu các ngươi chấp nhận lời xin lỗi của ta, vậy thì hai ngươi hãy đứng dậy đi, đừng quỳ nữa"
An và Quyết lại ngơ ngác nhìn nhau, trong một thoáng im lặng mới bắt đầu dìu nhau đứng dậy, cảm thấy kỳ lạ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro