Bạch Đạo Sư

Tự Động Viên Mì...

Vạn Vân Phong

2024-11-24 11:05:01

Tiểu nhị hết lời ca ngợi Khánh Hậu, tựa như xem kẻ đó là thần tượng của mình . Ừ thì cũng đúng thôi, bởi Khánh Hậu ngoài việc quyền cao chức trọng trong cái trấn này thì hắn ta còn là người vô cùng giàu có, được xem là người giàu nhất trấn Nông Sơn. Nếu không tính trưởng trấn đại nhân Nông Văn rau, thì Khánh Hậu đương nhiên là giàu nhất. Những lời ca ngợi thì cũng có lúc hết, tiểu nhị ca ngợi xong thì lại tiếp tục công việc của mình . Thời gian cứ trôi qua, Nguyệt Hằng cũng dần quen công việc . Đến khi trời đã khuya và mọi người đều đã về hết, tửu quán quán đóng cửa, tiểu nhị quay sang nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi .

- "tiểu cô nương , nhà của cô ở đâu? Cô đi làm khuya như vậy , cha mẹ không lo lắng à?"

Đôi khi chỉ là những lời thăm hỏi vô tư, nhưng lại chạm đến nỗi đau người khác. Nguyệt Hằng thoáng chốc thấy tim mình nghẹn lại, ký ức thuở xưa ùa về. Nàng nhớ lắm cái thủa được ở bên cha mẹ, được cha mẹ yêu thương bảo vệ. Cái thời mà nàng không phải lo nghĩ bất cứ điều gì , và cái thời ấy đã trôi qua. Bây giờ tiểu nhị nhắc đến phụ mẫu khiến nỗi đau trong tim nàng như máu từ vết thương trào ra, nàng mím môi để cố gắng ngăn dòng cảm xúc của mình không bật ra thành tiếng. Tiểu nhị hỏi nhưng không thấy Nguyệt Hằng trả lời. Hắn nhìn thấy được cảm xúc của nàng, cũng hiểu ra là nàng đang có điều gì đó ẩn giấu, vậy nên hắn cũng không hỏi nữa. Hắn không nói, lặng im đứng đó. Lúc này ông chủ tiệm từ trong đi ra, nhẹ nhàng bước tới trước mặt tiểu nhị mà ra hỏi.

- " nhà ngươi không về nhà đi , còn ở đây làm gì?"

Tiểu nhị nghe vậy thì ngập ngừng, cúi đầu nói .

- "thưa ông chủ , tiểu nhân đang muốn cùng với cô nương này trở về cho có bạn . Hai người đi thì vẫn sẽ đỡ buồn hơn là một người, nên muốn có bạn đồng hành "

Tiểu nhị không hề có ý định gì khác, hắn thật sự muốn rủ Nguyệt Hằng đi cùng đường cho vui. ông chủ nghe vậy thì thoáng nhăn nhó, trừng mắt mắng.

- "Ai khiến ngươi phải lo chuyện bao đồng đấy hả ? Chuyện này có phải chuyện của ngươi hay không? Tiểu cô nương này sẽ ở lại làm đêm trong quán của ta, sáng mai mới trở về nhà của mình. Nhà ngươi không cần phải lo lắng cho người ta, mau đi về đi"

Mỹ nữ xinh đẹp sẽ qua đêm trong tửu quán này ư? Điều này thật sự dễ gây ra những chuyện khiến người ta đồn thổi. Tiểu nhị một thoáng ngơ ngác, dường như suy nghĩ và nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng cúi đầu.

- " Vâng, thưa ông chủ . Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân xin phép về đây"

Hắn nói xong lập tức quay lưng đi vội , không dám đứng ra ở lại lâu.

Hắn bước đi ra khỏi tửu quán, trong lòng rất là nghi ngờ . Hắn dừng lại, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm một chút mà ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm.

- " kỳ lạ , tiểu cô nương này sao có thể qua đêm trong tửu quán được chứ? Phụ mẫu cô ta có thể chấp nhận điều này sao ? Cơ mà thái độ của ông chủ hết sức kỳ lạ, tại sao luôn dịu dàng và thân thiện với vị cô nương ấy như vậy? Cái này rõ ràng là có vấn đề, ông chủ và cô nương kia không phải là tình nhân đấy chứ? Điều này thật khiến người khác phải nghi ngờ "

Nghĩ đến đây, hắn lại hít một hơi thật sâu, thở dài một tiếng .

- "thì cũng đúng thôi . Người ta là ông chủ giàu có, nếu có lấy thêm bồ nhí hay vợ bé cũng là cái quyền người ta. Còn mình, chỉ là một kẻ nghèo hèn thì không có quyền mơ mộng. Một người phụ nữ đẹp như vậy sẽ không bao giờ đến tay mình, chứ đừng nói đến là lấy thêm vợ hai hoặc vợ ba. Mọi thứ trên đời này có lẽ đã được an bài, cuộc đời thật sự bất công mà."

Trong những dòng suy tư về cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhỏ bé dưới gầm trời này. Hắn thở dài, cất bước đi dưới con đường đêm của trấn Nông Sơn, một bước chân lạc lõng cô độc. Hắn đi về nhà của mình, để lại sau lưng tất cả những tâm tư còn đang vướng mắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở bên trong tửu quán, ông chủ sau khi đóng cửa thì quay sang cười nói với Nguyệt Hằng một cách vui vẻ .

- "được rồi, tiểu cô nương vào đây, ta chỉ cho công việc bên trong của cô thế nào, ha ha ha..."

Ông chủ cười nói đi vô trong, mà Nguyệt Hằng cung kính nghe theo lời , cũng đi theo ông chủ. Ông ta dẫn Nguyệt Hằng vào trong , chỉ vào đống đồ bên trong mà nói .

- "đây, những thứ này cô nương hãy làm cho hết . Nếu làm xong rồi mà trời chưa sáng thì đằng kia có một căn phòng, cứ vào đó mà nghỉ ngơi . Tiền lương ta sẽ tính cho đầy đủ, không phải lo lắng hết, cứ yên tâm đi "

Nguyệt Hằng nghe vậy thì cúi đầu thi lễ.

- " cảm ơn ông chủ, tiểu nữ biết rồi"

Sau cái cúi đầu, nàng nhìn đống công việc mà mình phải làm đêm nay, cảm thấy có lẽ phải làm tới sáng mới xong được . Thì cũng đúng thôi , làm nhiều thì tiền lương nhiều, có thêm thu nhập để lo cho những đứa trẻ. Nàng định vào việc, lúc này lại có chút tâm tư, ngập ngừng hỏi.

- " thưa ông chủ, đêm nay tiểu thư phải ở đây một mình sao?"

Ông chủ nghe vậy thì khuôn mặt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, vội vã xua tay. Ông ta chỉ sang một căn phòng khác mà nói .

- "không có, không có đâu , ta không để cô nương một mình đâu . Ta nằm nghỉ trong căn phòng đằng kia, nếu có chuyện gì không ổn thì cô nương cứ hét lên, ta lập tức sẽ ra. Mà bản thân ta cũng tuyệt đối không làm chuyện gì bậy bạ với cô nương, xin cô nương đừng quá lo lắng "

Nguyệt Hằng thở vào nhẹ nhõm , nàng thật sự rất sợ ở một mình, bởi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra . Với những gì nàng đã phải trải qua trong quá khứ, nó luôn để lại cho nàng một nỗi sợ sâu thẳm trong tim . Ông chủ sau khi giao việc xong liền đi vô căn phòng của mình mà đóng cửa lại nghỉ ngơi, để Nguyệt Hằng ở lại đó với đống công việc cần làm. Nguyệt Hằng bắt đầu làm những công việc mà mình đã được chỉ định, là những công việc dành riêng cho nàng . Trong bóng tối sâu thẳm của màn đêm, trong khi người ta đã yên giấc, thì ở tửu quán thịt rừng nướng có ánh đèn lập lờ, bóng dáng một người con gái bé nhỏ đang làm việc trong đêm . Nguyệt Hằng vẫn cặm cụi làm việc , mồ hôi vất vả chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rớt xuống đất trong đêm khuya lạnh lẽo. Người ta yên giấc bên gia đình , còn Nguyệt Hằng phải cặm cụi làm việc, tất cả là để kiếm tiền để lo cho lũ trẻ được sống tiếp. Nàng đưa tay gạt mồ hôi trên trán, vì sự sinh tồn của những đứa em mà tiếp tục làm việc. Lần đầu tiên làm đêm như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất lo sợ . Không chỉ sợ vì những mối nguy hiểm xung quanh, mà sợ chính người mà nàng gọi là ông chủ. Phụ nữ đẹp thì thường rất nhiều mối nguy hiểm, Nguyệt Hằng hiểu rõ điều này. Thật may mắn vì ông chủ hoàn toàn không có ý định gì xấu xa với nàng, ở yên trong phòng cho tới sáng. Khi công việc nàng đã làm xong, ánh bình minh cũng lấp ló ửng đỏ ở phía chân trời đông. Nguyệt Hằng làm xong công việc thì vui mừng, nhẹ nhàng bước tới phòng ông chủ mà gỏ cửa gọi.

- " ông chủ ơi , ông đã dậy chưa?"

Sau tiếng gọi ấy, ông chủ quán lập tức trả lời .

- " ta đây , ta đây, ta ra ngay đây"

Ông ta mở cửa, thấy Nguyệt Hằng đứng đó đợi . Nguyệt Hằng nhìn ông chủ, nàng ngại ngần nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- " ông chủ, tiểu nữ làm xong việc hết rồi, mong ông chủ trả lương để tiểu nữ về nhà"

Làm xong một ngày đã đòi lương ngay, như vậy không phải quá gấp gáp hay sao? Ấy thế mà ông chủ không hề cảm thấy tức giận, ngược lại vẻ mặt còn vô cùng hớn hở mà gật đầu.

- " được, được, ta trả tiền ngay đây"

Nói đoạn rút tiền ra đưa cho Nguyệt Hằng đúng như thỏa thuận. Nguyệt Hằng nhận tiền, nàng cúi đầu thi lễ .

- " đa tạ ông chủ, tiểu nữ xin cáo từ"

Ông chủ nhe răng cười toe toét .

- "được, cô nương mau đi đi"

Nguyệt Hằng lại cúi đầu cái nữa rồi mới quay lưng bước đi , nhẹ nhàng rời khỏi tửu quán . Ông chủ đứng yên nhìn Nguyệt Hằng rời tửu quán, lúc này mới thở vào nhẹ nhõm. Ông ta đưa tay lên miệng ngáp một cái, miệng lẩm bẩm.

- " Mệt quá, mệt chết đi được . Cả đêm phải thức trông chừng vị cô nương kia, không được ngủ . Cuối cùng thì cũng xong chuyện rồi, có thể ngủ ngon Được rồi"

Hắn ta vẻ mặt mệt nhoài , đôi mắt mất ngủ, liền đi thẳng một mạch vô trong phòng đặt lưng xuống giường ngủ một giấc say mê.

Những chuyện xảy ra này thật sự có rất nhiều điều nghi hoặc, rất nhiều điều ẩn chứa mà chưa ai biết rõ ràng hết được. Nguyệt Hằng sau khi lãnh lương về thì lại đi ra ngoài chợ , nàng sẽ lại mua gạo về nấu cơm cho những đứa trẻ tật nguyền ở nhà. Nàng đi ra cửa hàng gạo mà mình hay mua, người chủ vừa thấy nàng thì đã tươi cười chào lớn.

- " cô nương xinh đẹp, tới đây mua gạo đấy à ?"

Nguyệt Hằng nhẹ nhàng cúi đầu nói .

- "vâng, bán cho tôi một bao gạo lớn."

Chủ cửa hàng gạo vui vẻ xúc gạo cho nàng, còn Nguyệt Hằng bắt đầu lấy tiền ra đếm. Toàn bộ tiền lương nàng vất vả làm hôm qua không đủ để mua một bao gạo lớn , nàng phải lấy tiền tích góp của mình để bù vào chỗ thiếu. Nhìn những đồng tiền lương không đủ trang trải cuộc sống hàng ngày, Nguyệt Hằng cảm thấy hết sức âu lo. Nàng rón rén đưa tiền trả cho ông hàng gạo, rồi ôm bao gạo đi về nhà của mình. Bước chân của người con gái bé nhỏ ấy rời khỏi trấn Nông Sơn, dọc đường vẫn còn rất suy tư. Làm việc thâu đêm rất mệt , thực sự rất mệt . Cả đêm làm việc khiến nàng cảm thấy kiệt quệ, nhưng như vậy vẫn không đủ tiền để lo cho bọn trẻ cái ăn . Nàng trầm ngâm, công việc này chưa phải là thứ giải quyết được vấn đề của mình. Để kiếm thêm tiền, Nguyệt Hằng đang nghĩ đến cái vấn đề "tiền cho" kia . Nếu như thực sự đúng theo lời của tên tiểu nhị nói , tiền cho còn lớn thêm tiền lương nữa, và nàng phục vụ khách hàng tốt thì sao? Nàng nghĩ nếu được cho nhiều tiền , thì số tiền đấy liệu có đủ để nuôi đám trẻ ở nhà chăng? Những dòng suy nghĩ chạy thoáng qua tâm trí của Nguyệt Hằng. Nàng không biết chắc được những chuyện trong tương lai sẽ xảy ra như thế nào. Những chuyện trước mắt của nàng bây giờ cảm thấy rất mơ hồ , cái khoản tiền cho ấy lại là niềm hi vọng của Nguyệt Hằng. Trong khoảnh khắc mệt mỏi , để tự động viên mình , để mình có thêm sức mạnh ,nàng siết chặt nắm tay mà tự nói với chính mình . "chỉ cần mình chăm chỉ, chỉ cần mình phấn đấu ,chỉ cần mình phục vụ khách hàng với tất cả sự nhiệt huyết của mình, thì chắc chắn người ta sẽ cho mình nhiều tiền hơn . Mình nhất định sẽ làm được, sẽ có đủ tiền để nuôi được đám trẻ ở nhà. Nguyệt Hằng ơi...cố gắng lên đi... nhất định sẽ làm được mà."

Tự động viên mình, tự khích lệ tinh thần chính mình, Nguyệt Hằng lại cảm thấy có thêm niềm vui để trở về. Bước chân của mỹ nữ xinh đẹp lại đi dưới con đường mòn, con đường đang tắm mình trong ánh nắng buổi ban mai rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Đạo Sư

Số ký tự: 0