Vu Oan, Giá Họa...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Bên trong y quán Thiên Phi vào lúc buổi sáng sớm, có hai người đang ngồi đối diện nhìn vào mặt nhau. Bên ngoài, người đi ngang qua đường bắt đầu đông dần. Y quán sắp bước vào quãng thời gian nhộn nhịp, nhưng hiện tại thì vẫn chỉ có hai người trong y quán là Thiên Phi và Cổ Uyên mà thôi. Cổ Uyên liên tục mồi chài câu dẫn vị đại phu trẻ tuổi kia, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu thành công. Ả ta bắt đầu sốt ruột , tâm trạng cũng vì thế mà trở nên nóng vội hơn. Lại liếc ra ngoài, nhìn thấy dân chúng đi ngoài đường đã bắt đầu đông dần, khiến cho mọi chuyện không còn nằm trong kế hoạch nữa. Theo kế hoạch định ra là dụ dỗ tên đại phu dâm tặc này giở trò dâm ô, sau đó lập tức cho người vào bắt quả tang tại trận . Bây giờ xem ra hoàn cảnh này thì đại phu Thiên Phi kia có lẽ sẽ không giở bất kỳ trò dâm ô nào cả, khiến cho Cổ Uyên càng lúc càng vào thế bí. Ả ta nhăn mặt cau có, dù đã vén tay áo khoe vai , vén quần khoe đùi nhưng vẫn không làm vị đại phu kia một chút động lòng. Trong lòng ả phẫn nộ, không chỉ vì kế hoạch không được như ý mà còn vì ả cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm nghiêm trọng. Với một kẻ tự cho mình là đệ nhất mỹ nữ của trấn này như Cổ Uyên lại có thể bị một tên đại khu dâm ô như vậy khước từ hay sao? Chó cùng dứt dậu , đường cùng làm liều. Cổ Uyên nhìn bên ngoài thấy người đã đông liền lập tức giở trò manh động. Ả quay sang nhìn Thiên Phi một lần nữa, chưa kịp nói gì thì Thiên Phi đã cười gượng mà nói .
- "vị cô nương này thực sự không có bệnh gì cả, xin đừng quá chấp niệm mà hãy về nhà đi. Lát nữa y quán sẽ đông người, ta còn rất nhiều việc phải làm, không tiếp cô nương mãi được"
Bị đuổi rồi, Cổ Uyên đã bị đuổi khéo rồi. Làm sao có thể như vậy được chứ? Ả là đệ nhất mỹ nữ của trấn cơ mà. Mặc dù ả chả đẹp gì lắm, cũng chỉ gọi là có chút nhan sắc, nhưng sự hoang tưởng đã khiến ả luôn tin tưởng vào cái điều như vậy. Và vì tin tưởng vào điều như vậy, nên việc đệ nhất mỹ nữ bị một tên dâm ô khước từ là điều không thể chấp nhận được . Ả trừng mắt nhìn lên, oán giận trong lòng "được, ngươi muốn thế ư? Ngươi dám từ chối ta? Ta sẽ cho ngươi biết mặt". Gầm gừ những câu nói vô nghĩa mà chỉ có ả nghe được, âm thanh rít trong cuống họng, Cổ Uyên vung tay xé mạnh áo một phát. "Xoẹt" , vạt áo của ả bị xé rách một mảng trước sự ngỡ ngàng của Thiên Phi. Ả kéo áo mình xuống lộ cả vai trần, bất ngờ hét lên.
- "cứu tôi với...bớ người ta... có hiếp dâm. Ai đó cứu tôi với..."
Vừa hét lên ầm ĩ, Cổ Uyên chạy vội ra ngoài gào khóc, tiếp tục la lên thảm thiết. Động tĩnh quá lớn này khiến Thiên Phi ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, mà những người đi qua đường cũng bị thu hút bởi sự việc đó. Cổ Uyên áo quần xộc xệch, lộ cả vai Trần chạy ra ngoài với thái độ hốt hoảng. Ngay lập tức, ở đâu đó có hai người dân đi ngang qua lao tới hỏi lớn.
- " chuyện gì, có chuyện gì xảy ra? Vị cô nương kia hãy bình tĩnh, đừng sợ hãi. Hãy nói cho chúng ta nghe đã có chuyện gì đã xảy ra."
Cổ Uyên tỏ vẻ hoảng loạn, cứ như thật sự mới suýt bị hiếp dâm vậy. Ả vừa chạy ra thì thấy hai người nam nhân tới cứu mình, lập tức gục vào ngực của hai người nam nhân ấy mà khóc lóc .
- " hu hu hu...hai vị ca ca, cứu ta với. Ta bị tên đại phu kia giở trò đồi bại, hắn... hắn... muốn hiếp dâm ta..."
Vừa nói vừa gục vào ngực của hai người đi đường mà khóc. Hai người đi đường ấy chẳng phải ai xa lạ, là Cổ Nguyệt và Cổ Phương, dường như đã núp sẵn từ bao giờ rồi. Chúng liếc nhìn nhau, ánh mắt thoáng hiểu ý, liền thay nhau gào lên.
- " thật to gan, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò đồi bại với nữ tử nhà lành. Cái y quán này không muốn tồn tại nữa hay sao?"
Lời mắng chửi vang vọng như để tất cả người dân gần đó nghe thấy, và cũng như để thu hút bọn họ lại. Thiên Phi giật mình hoảng sợ, vội bước ra ngoài hướng ba người đó xua tay mà nói.
- " các vị hiểu nhầm rồi, vị cô nương này hiểu lầm rồi. Ta có làm gì đâu..."
Đang phân bua, nhưng chưa kịp nói xong thì Cổ Nguyệt và Cổ Phương đã nhảy vào miệng đối tượng mà cắt lời, quát lên ầm ĩ.
- " ngươi còn chối nữa sao? Tang chứng vật chứng rành rành, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên trong giở trò sàm sỡ với vị cô nương này, khiến vị cô nương ấy hoảng sợ chạy ra đây. Ngươi còn chối nữa sao?"
Thiên Phi sững sờ không hiểu chuyện gì, tại sao lại có chuyện đổi trắng hay đen lật lọng như thế chứ? Nàng dường như ngơ ngác ngáo ngơ, mà những người xung quanh bắt đầu bu lại càng lúc càng nhiều. Khi đám đông bu lại nhiều đủ số lượng mà Cổ Nguyệt với Cổ Phương cảm thấy cần thiết, bọn chúng bí mật nháy mắt nhau rất kín. Cổ Nguyệt liền hướng ra phía tất cả những người đang bu trước y quán mà nói.
- " thưa các vị hương thân phụ lão. Tại hạ chỉ là một người dân trong trấn này, đi ngang qua đây thì phát hiện tên đại phu dâm ô này đang giở trò đồi bại với vị cô nương xinh đẹp đây. Tất cả hành động dâm ô của hắn đã bị ta nhìn thấy, thật không thể chấp nhận được, mong các vị nói một câu đòi lại công đạo."
Cái gì mà dâm ô chứ ? Thiên Phi hoảng hốt, vội bước lên định nói lời minh oan cho mình, thì Cổ Phương đã chặn ngang. Hắn bước tới, xen ngang và nói còn lớn hơn.
- "thưa quý vị , thưa bà con cô bác. Những lời của vị huynh đệ này nói không sai, ta cũng là một người dân đi ngang qua chứng kiến mọi chuyện. Tên đại phu này hành nghề y lại không chịu làm đúng y đức, lợi dụng khám bệnh mà sờ mó cơ thể của người cô nương kia. Hắn rõ ràng thấy cô nương ấy xinh đẹp mà động lòng dâm ô, ra tay sờ mó bậy bạ. Vị cô nương ấy hoảng sợ mới chạy ra ngoài, thoát được một kiếp nạn. Nếu như vị cô nương ấy không nhanh chân thì bây giờ đã không bảo toàn được trong trắng nữa rồi, quý vị thấy một tên đại phu mà y đức như vậy có xứng đáng làm đại phu ở trấn này hay không?"
Đây rõ ràng là đang gợi ý để người dân xua đuổi y quán này đi. Lời nói của Cổ Nguyệt và Cổ Phương đều muốn dồn ép đối tượng vào trọng tội. Thiên Phi hoảng hốt, toan mở lời thanh minh cho mình, nhưng mỗi lần định mở miệng ra thì Cổ Nguyệt và Cổ Phương đã nhảy vào miệng nói chen ngang, gào thét âm thanh áp đảo khiến Thiên Phi không giải thích được gì cả. Bản chất của con người thích những cuộc tranh cãi , hay những chuyện khủng khiếp để bàn tán. Họ bắt đầu xầm xì.
- "thật không ngờ nha. Cái y quán này ta thấy từ đầu đã có vấn đề, quả nhiên là như vậy"
- " Đúng vậy, đúng vậy. Một tên đại phu trẻ tuổi mà lại có thể mở y quán, mà khách đông nhiều như vậy, chắc chắn là có vấn đề gì"
- " không sai, cơ mà cái y quán này lạ lắm. Ta thấy đa phần là phụ nữ vào khám , có mấy ai là đàn ông đâu? Không hiểu hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì?"
- "Đúng vậy, đúng là như vậy. Hay là hắn lợi dụng khám bệnh rồi bỏ thuốc kích dục cho các vị cô nương ấy, khiến các vị cô nương ấy đê mê?"
Những lời bàn tán của người xung quanh khiến cho Thiên Phi thêm phần hoảng hốt, mà Cổ Nguyệt cùng Cổ Phương và cổ Uyên cảm thấy rất hài lòng, mọi kế hoạch tính toán của chúng đều đang đi đúng hướng. Theo kế hoạch, đầu tiên là phải cho Cổ Uyên vào giăng bẫy. Sau khi giăng bẫy xong sẽ chạy ra la làng, và bước thứ hai chính là thao túng tâm lý của đám đông. Bọn chúng sẽ gào thét, buông lời mê hoặc khiến đám đông tin tưởng rằng tên đại phu kia là một tên dâm ô độc ác. Và có vẻ như người dân cũng đã bị thao túng, bắt đầu gào hét buộc tội người khác. Có một sự thật, không chỉ những y quán khác cảm thấy ghen tức với y quán Thiên Phi vì độ ăn nên làm ra, mà những người dân không liên quan gì tới ngành y cũng cảm thấy ác cảm. Y quán của Thiên Phi có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp vào sử dụng dịch vụ, điều này khiến nhiều người đàn ông ganh ghét. Nay có dịp vạch mặt đối tượng dâm ô, bọn họ cũng tát nước theo mưa, có cơ hội thoá mạ, buông những lời cay độc. Có vẻ như Thiên Phi bị rất nhiều đàn ông của cái trấn này ghen ghét, chứ không riêng gì Cổ gia. Đang lúc căng thẳng, những tiếng xì xầm cay độc liên tục phát ra, thế nhưng bất ngờ lúc này có một người phụ nữ bước lên . Trong số những người phụ nữ ở trấn này biết chân tướng Thiên Phi là nữ, thì có một người đi ngang qua đúng lúc. Nữ tử ấy bước vào giữa mà nói.
- "bà con cô bác, xin hãy bình tĩnh nghe ta nói vài lời. Thiên Phi đại phu không phải là loại người như vậy, tuyệt đối không phải loại người như vậy "
Lời nói vừa dứt, tất cả đều ồ lên nhìn vào người phụ nữ ấy, nhận ra đó không phải ai xa lạ mà chính là Cố Minh tiểu thư, một khách hàng quen thuộc của y quán Thiên Phi. Cố Minh tiểu thư bước vào giữa vòng xoáy phẩn nộ, hướng mặt về tất cả mọi người một lượt mà nói.
- " thưa quý vị hương thân phụ lão, đừng vội nghe lời những kẻ này nói điều xằng bậy. Cái gì mà bắt gian tại trận chứ? Cái gì mà người đi đường vô tình ngang qua nhìn thấy chứ? Quý vị nhìn vào cũng biết bọn chúng là ba anh em một nhà, và nữ tử kia là đứa em gái út của gia đình họ Cổ thuộc y quán Cổ chân nhân. Bọn chúng là ba anh em Cổ Nguyệt , Cổ Phương, và Cổ Uyên. Đây rõ ràng là có âm mưu gì đó, chứ chả phải vô tình đi ngang qua bắt gặp như bọn chúng lu loa nãy giờ. Xin mọi người nên suy xét cẩn thận, kẻo bị kẻ gian lợi dụng "
Vừa dứt lời xong, đám đông đã ồ lên ngạc nhiên, rôm rả bàn tán.
- "vậy ra nữ tử hô hoán bị hiếp dâm kia lại là em gái của hai người "dân thường đi ngang qua vô tình bắt gặp và cứu giúp" ư? Cái này rõ ràng có vấn đề, không thể trùng hợp đến như vậy chứ?"
- " đúng vậy, ta cũng cảm thấy không đúng, rõ ràng là có ẩn ý."
Tất cả náo động, bàn tán sôi nổi, mà Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đâu biết rằng ba người này là anh em một nhà đâu, ai ngờ bọn chúng bày mưu hãm hại nàng chứ. Thiên Phi nhìn người phụ nữ mới bước vào ấy, lòng vô cùng cảm kích. Khi Cố Minh ra giữa mọi người nói lên luận điểm của mình để bảo vệ nàng, thì nàng lúc này mới cảm thấy mình có một nơi để nương nhờ rồi.
- "vị cô nương này thực sự không có bệnh gì cả, xin đừng quá chấp niệm mà hãy về nhà đi. Lát nữa y quán sẽ đông người, ta còn rất nhiều việc phải làm, không tiếp cô nương mãi được"
Bị đuổi rồi, Cổ Uyên đã bị đuổi khéo rồi. Làm sao có thể như vậy được chứ? Ả là đệ nhất mỹ nữ của trấn cơ mà. Mặc dù ả chả đẹp gì lắm, cũng chỉ gọi là có chút nhan sắc, nhưng sự hoang tưởng đã khiến ả luôn tin tưởng vào cái điều như vậy. Và vì tin tưởng vào điều như vậy, nên việc đệ nhất mỹ nữ bị một tên dâm ô khước từ là điều không thể chấp nhận được . Ả trừng mắt nhìn lên, oán giận trong lòng "được, ngươi muốn thế ư? Ngươi dám từ chối ta? Ta sẽ cho ngươi biết mặt". Gầm gừ những câu nói vô nghĩa mà chỉ có ả nghe được, âm thanh rít trong cuống họng, Cổ Uyên vung tay xé mạnh áo một phát. "Xoẹt" , vạt áo của ả bị xé rách một mảng trước sự ngỡ ngàng của Thiên Phi. Ả kéo áo mình xuống lộ cả vai trần, bất ngờ hét lên.
- "cứu tôi với...bớ người ta... có hiếp dâm. Ai đó cứu tôi với..."
Vừa hét lên ầm ĩ, Cổ Uyên chạy vội ra ngoài gào khóc, tiếp tục la lên thảm thiết. Động tĩnh quá lớn này khiến Thiên Phi ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, mà những người đi qua đường cũng bị thu hút bởi sự việc đó. Cổ Uyên áo quần xộc xệch, lộ cả vai Trần chạy ra ngoài với thái độ hốt hoảng. Ngay lập tức, ở đâu đó có hai người dân đi ngang qua lao tới hỏi lớn.
- " chuyện gì, có chuyện gì xảy ra? Vị cô nương kia hãy bình tĩnh, đừng sợ hãi. Hãy nói cho chúng ta nghe đã có chuyện gì đã xảy ra."
Cổ Uyên tỏ vẻ hoảng loạn, cứ như thật sự mới suýt bị hiếp dâm vậy. Ả vừa chạy ra thì thấy hai người nam nhân tới cứu mình, lập tức gục vào ngực của hai người nam nhân ấy mà khóc lóc .
- " hu hu hu...hai vị ca ca, cứu ta với. Ta bị tên đại phu kia giở trò đồi bại, hắn... hắn... muốn hiếp dâm ta..."
Vừa nói vừa gục vào ngực của hai người đi đường mà khóc. Hai người đi đường ấy chẳng phải ai xa lạ, là Cổ Nguyệt và Cổ Phương, dường như đã núp sẵn từ bao giờ rồi. Chúng liếc nhìn nhau, ánh mắt thoáng hiểu ý, liền thay nhau gào lên.
- " thật to gan, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò đồi bại với nữ tử nhà lành. Cái y quán này không muốn tồn tại nữa hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời mắng chửi vang vọng như để tất cả người dân gần đó nghe thấy, và cũng như để thu hút bọn họ lại. Thiên Phi giật mình hoảng sợ, vội bước ra ngoài hướng ba người đó xua tay mà nói.
- " các vị hiểu nhầm rồi, vị cô nương này hiểu lầm rồi. Ta có làm gì đâu..."
Đang phân bua, nhưng chưa kịp nói xong thì Cổ Nguyệt và Cổ Phương đã nhảy vào miệng đối tượng mà cắt lời, quát lên ầm ĩ.
- " ngươi còn chối nữa sao? Tang chứng vật chứng rành rành, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên trong giở trò sàm sỡ với vị cô nương này, khiến vị cô nương ấy hoảng sợ chạy ra đây. Ngươi còn chối nữa sao?"
Thiên Phi sững sờ không hiểu chuyện gì, tại sao lại có chuyện đổi trắng hay đen lật lọng như thế chứ? Nàng dường như ngơ ngác ngáo ngơ, mà những người xung quanh bắt đầu bu lại càng lúc càng nhiều. Khi đám đông bu lại nhiều đủ số lượng mà Cổ Nguyệt với Cổ Phương cảm thấy cần thiết, bọn chúng bí mật nháy mắt nhau rất kín. Cổ Nguyệt liền hướng ra phía tất cả những người đang bu trước y quán mà nói.
- " thưa các vị hương thân phụ lão. Tại hạ chỉ là một người dân trong trấn này, đi ngang qua đây thì phát hiện tên đại phu dâm ô này đang giở trò đồi bại với vị cô nương xinh đẹp đây. Tất cả hành động dâm ô của hắn đã bị ta nhìn thấy, thật không thể chấp nhận được, mong các vị nói một câu đòi lại công đạo."
Cái gì mà dâm ô chứ ? Thiên Phi hoảng hốt, vội bước lên định nói lời minh oan cho mình, thì Cổ Phương đã chặn ngang. Hắn bước tới, xen ngang và nói còn lớn hơn.
- "thưa quý vị , thưa bà con cô bác. Những lời của vị huynh đệ này nói không sai, ta cũng là một người dân đi ngang qua chứng kiến mọi chuyện. Tên đại phu này hành nghề y lại không chịu làm đúng y đức, lợi dụng khám bệnh mà sờ mó cơ thể của người cô nương kia. Hắn rõ ràng thấy cô nương ấy xinh đẹp mà động lòng dâm ô, ra tay sờ mó bậy bạ. Vị cô nương ấy hoảng sợ mới chạy ra ngoài, thoát được một kiếp nạn. Nếu như vị cô nương ấy không nhanh chân thì bây giờ đã không bảo toàn được trong trắng nữa rồi, quý vị thấy một tên đại phu mà y đức như vậy có xứng đáng làm đại phu ở trấn này hay không?"
Đây rõ ràng là đang gợi ý để người dân xua đuổi y quán này đi. Lời nói của Cổ Nguyệt và Cổ Phương đều muốn dồn ép đối tượng vào trọng tội. Thiên Phi hoảng hốt, toan mở lời thanh minh cho mình, nhưng mỗi lần định mở miệng ra thì Cổ Nguyệt và Cổ Phương đã nhảy vào miệng nói chen ngang, gào thét âm thanh áp đảo khiến Thiên Phi không giải thích được gì cả. Bản chất của con người thích những cuộc tranh cãi , hay những chuyện khủng khiếp để bàn tán. Họ bắt đầu xầm xì.
- "thật không ngờ nha. Cái y quán này ta thấy từ đầu đã có vấn đề, quả nhiên là như vậy"
- " Đúng vậy, đúng vậy. Một tên đại phu trẻ tuổi mà lại có thể mở y quán, mà khách đông nhiều như vậy, chắc chắn là có vấn đề gì"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " không sai, cơ mà cái y quán này lạ lắm. Ta thấy đa phần là phụ nữ vào khám , có mấy ai là đàn ông đâu? Không hiểu hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì?"
- "Đúng vậy, đúng là như vậy. Hay là hắn lợi dụng khám bệnh rồi bỏ thuốc kích dục cho các vị cô nương ấy, khiến các vị cô nương ấy đê mê?"
Những lời bàn tán của người xung quanh khiến cho Thiên Phi thêm phần hoảng hốt, mà Cổ Nguyệt cùng Cổ Phương và cổ Uyên cảm thấy rất hài lòng, mọi kế hoạch tính toán của chúng đều đang đi đúng hướng. Theo kế hoạch, đầu tiên là phải cho Cổ Uyên vào giăng bẫy. Sau khi giăng bẫy xong sẽ chạy ra la làng, và bước thứ hai chính là thao túng tâm lý của đám đông. Bọn chúng sẽ gào thét, buông lời mê hoặc khiến đám đông tin tưởng rằng tên đại phu kia là một tên dâm ô độc ác. Và có vẻ như người dân cũng đã bị thao túng, bắt đầu gào hét buộc tội người khác. Có một sự thật, không chỉ những y quán khác cảm thấy ghen tức với y quán Thiên Phi vì độ ăn nên làm ra, mà những người dân không liên quan gì tới ngành y cũng cảm thấy ác cảm. Y quán của Thiên Phi có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp vào sử dụng dịch vụ, điều này khiến nhiều người đàn ông ganh ghét. Nay có dịp vạch mặt đối tượng dâm ô, bọn họ cũng tát nước theo mưa, có cơ hội thoá mạ, buông những lời cay độc. Có vẻ như Thiên Phi bị rất nhiều đàn ông của cái trấn này ghen ghét, chứ không riêng gì Cổ gia. Đang lúc căng thẳng, những tiếng xì xầm cay độc liên tục phát ra, thế nhưng bất ngờ lúc này có một người phụ nữ bước lên . Trong số những người phụ nữ ở trấn này biết chân tướng Thiên Phi là nữ, thì có một người đi ngang qua đúng lúc. Nữ tử ấy bước vào giữa mà nói.
- "bà con cô bác, xin hãy bình tĩnh nghe ta nói vài lời. Thiên Phi đại phu không phải là loại người như vậy, tuyệt đối không phải loại người như vậy "
Lời nói vừa dứt, tất cả đều ồ lên nhìn vào người phụ nữ ấy, nhận ra đó không phải ai xa lạ mà chính là Cố Minh tiểu thư, một khách hàng quen thuộc của y quán Thiên Phi. Cố Minh tiểu thư bước vào giữa vòng xoáy phẩn nộ, hướng mặt về tất cả mọi người một lượt mà nói.
- " thưa quý vị hương thân phụ lão, đừng vội nghe lời những kẻ này nói điều xằng bậy. Cái gì mà bắt gian tại trận chứ? Cái gì mà người đi đường vô tình ngang qua nhìn thấy chứ? Quý vị nhìn vào cũng biết bọn chúng là ba anh em một nhà, và nữ tử kia là đứa em gái út của gia đình họ Cổ thuộc y quán Cổ chân nhân. Bọn chúng là ba anh em Cổ Nguyệt , Cổ Phương, và Cổ Uyên. Đây rõ ràng là có âm mưu gì đó, chứ chả phải vô tình đi ngang qua bắt gặp như bọn chúng lu loa nãy giờ. Xin mọi người nên suy xét cẩn thận, kẻo bị kẻ gian lợi dụng "
Vừa dứt lời xong, đám đông đã ồ lên ngạc nhiên, rôm rả bàn tán.
- "vậy ra nữ tử hô hoán bị hiếp dâm kia lại là em gái của hai người "dân thường đi ngang qua vô tình bắt gặp và cứu giúp" ư? Cái này rõ ràng có vấn đề, không thể trùng hợp đến như vậy chứ?"
- " đúng vậy, ta cũng cảm thấy không đúng, rõ ràng là có ẩn ý."
Tất cả náo động, bàn tán sôi nổi, mà Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đâu biết rằng ba người này là anh em một nhà đâu, ai ngờ bọn chúng bày mưu hãm hại nàng chứ. Thiên Phi nhìn người phụ nữ mới bước vào ấy, lòng vô cùng cảm kích. Khi Cố Minh ra giữa mọi người nói lên luận điểm của mình để bảo vệ nàng, thì nàng lúc này mới cảm thấy mình có một nơi để nương nhờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro