Chưởng môn
Đa Cật Khoái Trường (Ăn Nhiều Mau Lớn)
2024-07-11 23:08:01
Không tốt!
Tần Cô Đồng giật mình, thân thể lao ra rồi bỗng nhiên dừng lại. Nàng đưa tay vào thắt lưng da, nhanh chóng tháo dây Sương Hoa Kiếm và nhét nó cho Tiêu Thanh Thiển.
Nàng nhảy lên các bậc thang và lao xuống như một con đại bàng. Hoành đao phát ra tiếng leng keng và tuột ra khỏi vỏ kiếm.
Người tới nhìn thấy nàng thì ồ lên. Ống tay áo hất tung, đẩy sơn tiêu ra xa. Một chưởng này mạnh đến nỗi làm sơn tiêu kêu rên, từ trên cao lăn xuống khe núi.
Tần Cô Đồng thấy sơn tiêu bị thương, sống chết không rõ. Ngay lập tức, cơn giận xộc thẳng lên, nàng vung hoành đao từ trên xuống dưới, chém về phía người kia.
Đao phong cắt mặt, kẻ đó cũng không dám coi thường kẻ thù. Hắn ta vươn lòng bàn tay vỗ nhẹ vào bên hông, một thanh đoản kiếm bay vào trong tay. Hắn ta giơ cánh tay lên và lấy kiếm chặn lại.
Đao kiếm va vào nhau, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng - "Keng".
Tần Cô Đồng cảm thấy hoành đao như đụng phải bông, lướt nhẹ vô lực. Kình khí trên hoành đao giống như bùn nhập vào biển cả, biến mất không có một chút dấu vết.
Gặp phải trường hợp này, đuôi lông mày của nàng chùng xuống, tinh thần chiến đấu trở nên mạnh mẽ hơn.
Hoàng đao lướt qua đoản kiếm, phát ra âm thanh chát chúa. Người kia thay đổi chiêu thức, đoản kiếm kề sát hoành đao, thuận thế mà xoay chuyển, đổi thành đoản kiếm ở phía trên áp chế hoành đao.
Nói thì dài nhưng diễn ra rất nhanh, mọi thứ thay đổi ngay lập tức.
Tần Cô Đồng thầm nghĩ không tốt, vội vàng rút kiếm. Hoành đao lại giống như bị kẹt, nàng rút mạnh, thậm chí còn mang theo cả đoản kiếm.
Đoản kiếm dựa thế mà lên, áp sát cổ họng của Tần Cô Đồng!
Tần Cô Đồng lập tức hạ eo để tránh chiêu này. Cổ tay xoay chuyển, thuận thế mà xuất ra chiêu "hoành". Lưỡi kiếm giống như một luồng sáng trắng, quét qua thắt lưng của người nọ.
Bước chân của người nọ khẽ nhúc nhích, thân hình rõ ràng to lớn, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, phiêu dật như mây khói. Đây chính là Tam Thanh Đăng Tiên Bộ, bí truyền của phái Thái Hoà, khác với Bát Quái Bộ và Tứ Tượng Bộ thường thấy trong Đạo giáo. Không dùng Kinh Dịch, Hà Đồ1, Tứ Tượng, Bát Quái, v.v... làm bộ pháp khẩu quyết.
Tần Cô Đồng nhìn thấy hắn ta tránh được, trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút vui mừng. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ sợ kẻ thù mạnh, càng đánh thì càng hăng. Nàng nắm chặt chuôi kiếm và sẵn sàng chiến đấu. Người nọ phất ống tay áo và giơ kiếm lên chào.
Những bông tuyết liên tục bay xuống, hoà lẫn vào bóng hình của hai người. Đao kiếm đụng một cái thì phân ra, sau đó loé lên một tia sáng màu bạc, đoản kiếm tựa như tia chớp. Tần Cô Đồng bình tĩnh trở lại, cầm kiếm xông tới.
Kình khí mềm mại thay đổi trong chốc lát, Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy cánh tay phải cùng khuỷu tay tê dại. Nội lực của người kia đang quay cuồng, nàng loạng choạng lùi lại vài bước rồi mới đứng vững.
Nhược âm sinh dương, nhược dương sinh âm. Âm dương luân hồi, tuần hoàn không ngừng.
Tần Cô Đồng mỉm cười, tách nhập mười ba chiêu thức - Dương!
Ánh sáng kiếm lấp lánh, chiêu thức tiến dần.
Người nọ thấy đao phong của nàng thuần thục, gió lớn thổi vào mặt. Vừa gần vừa nguy hiểm, nhưng cũng không sợ hãi. Hắn ta quát lớn, ánh kiếm phát ra sáng chói. Bên này, hoành đao vụt sáng và hướng về đối diện mà lên.
Đáng lẽ phải phát ra âm thanh giòn giã, nhưng ai ngờ đao kiếm chỉ chấn động nhẹ.
Hai người, một có nội lực biến dương thành âm, người kia chiêu kiếm biến dương thành âm. Trăm sông đổ về một biển, ai cũng không chiếm được lợi thế.
Người nọ thầm kinh ngạc, vẻ mặt Tần Cô Đồng nghiêm nghị, hai mắt sáng ngời, tinh thần chiến đấu nồng đậm. Nàng vung kiếm như nước chảy, xoay người giống như diều hâu bay, đuôi tóc giương nhẹ, đuôi lông mày và khoé mắt hiện ra vẻ oai hùng, hiên ngang.
Đao kiếm gặp nhau, chiến đấu tăng vọt. Trong chốc lát, ngươi đến ta đi, đã qua bốn mươi năm mươi chiêu. Trán hai bên đều đổ mồ hôi, cả người như muốn bốc lên hơi nước.
Tần Cô Đồng càng đánh càng cảm ngộ được, Đạo Hoá Tâm Pháp lưu chuyển không ngừng, đan điền nóng rực, kinh mạch phồng lên, tức là có đột phá.
- - Keng!
Hoành đao đập mạnh vào đoản kiếm, phát ra âm thanh rõ ràng. Bốn phía ầm ầm đáp lại, vang vọng trên không trung.
Trên đỉnh núi vang lên một tiếng cười lớn – "Đại lộ không bịt kín, sinh đất sinh trời, nhất khí hoá Tam Thanh2. Tới vô cùng mới có tin tưởng, thấy được mấu chốt, thấy được kỳ diệu, đã phải trải qua muôn ngàn cánh cổng. Tiểu hữu, quả có Đạo tâm."
2. Tam Thanh: Là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo.
Khi thanh âm vang lên, người tới lập tức lùi lại một bước, thu kiếm vào vỏ. Y quan chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, tay trái đặt ở trên tay phải, cúi đầu với người ở trên núi. Sau hồi lâu mới đứng thẳng người và nói: "Đệ tử tham kiến sư tôn."
Tần Cô Đồng thấy tình hình đã có chuyển biến tốt hơn, cầm kiếm quan sát và dò xét người tới. Tuy hắn ta không mặc áo đạo sĩ nhưng tướng mạo gầy gò, để râu dài và búi tóc. Liêm khiết thanh bạch, thật đúng là có phong thái của học Đạo.
Người trên núi đáp lại: "Đồ vật để lại, người đi thôi."
Người tới nhíu mày, do dự không nói gì. Liếc nhìn Tần Cô Đồng, rồi lại nhìn phía trên núi, không kìm lòng được mà nói: "Sư tôn, Ông gia kia quá khinh người! Đệ tử canh giữ thành Thái Hoà, không tranh đoạt quyền thế. Nhưng Ông gia đã nhiều lần khiêu khích sinh sự, mấy ngày trước, lừa gạt vị hôn thê của Chu sư đệ huỷ bỏ hôn ước. Nếu đệ tử không ngăn Chu sự đệ thì thủ đoạn của bọn họ đã thành công rồi!"
Tần Cô Đồng nghe vậy thầm kinh ngạc, tra kiếm vào vỏ.
Tức giận của người nọ khó có thể tiêu tan, hắn ta nói: "Đệ tử học nghệ không tin, còn xin sư tôn chiếu cố. Sư tôn, không phải đệ tử muốn dùng vũ lực khống chế người khác, nhưng thế đạo này ai mạnh thì người đó có lý. Chúng ta nhiều lần nhượng bộ nhưng cũng chỉ có thể cứu vãn nhất thời. Sống chết của Thái Hòa tông, xin sư tôn ra tay ngăn cơn sóng dữ!"
Âm thanh ung dung từ trên núi truyền xuống, "Thiên đạo có quy luật, không vì Nghiêu tồn, không vì Kiệt vong3. Hôm nay Ông gia khinh ngươi, nói không chừng ngày mai chính ngươi sẽ lấn hắn."
3. "Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong" ý nói: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đạo đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Đừng nói là người tới, ngay cả Tần Cô Đồng nghe xong cũng chết lặng, trong lòng thầm nghĩ: Nếu sang năm hắn ta có thể đánh bại Ông gia thì tìm đến ngươi làm gì. Bây giờ, đã cuối năm rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới nhanh thôi.
Người tới thở dài thườn thượt, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không hỏi lại, hiển nhiên là hắn ta đã đoán trước được. Hắn ta chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Vô lượng thọ phúc4, đệ tử cáo lui."
Sau khi đứng dậy, do dự một chút rồi lại nói: "Sư tôn, còn có một chuyện nữa... Cảnh gia đã trở lại."
Không biết vì sao khi hắn ta nói lời này, Tần Cô Đồng có thể nghe ra sự mâu thuẫn phức tạp trong lòng hắn.
"Cảnh gia hạ danh thiếp, huyên náo hẳn lên. Liên minh mười hai thành và miếu Vạn Điền đã phát lệnh cùng nhau tụ họp ở Quảng Lăng. Ai có tiếng tăm trên giang hồ đều sẽ đến đó. Chưa có ai nói rõ lập trường của mình ngoài mặt, nhưng ai sẽ sẵn sàng cắt thịt."
Nói xong, người nọ tiến lên hai bước, đưa tay đỡ tiểu dã nhân trên mặt đất.
Tần Cô Đồng thấy vậy cả kinh, vội vàng ngăn lại, "Chờ đã! Ngươi dẫn hắn đi đâu?"
Một tay người nọ bóp lấy Phi Hạc Quyết, hơi khom người thi lễ, đáp: "Cư sĩ đừng hoảng, kẻ này cùng ta có liên quan nhau. Nhưng không biết vì sao cư sĩ lại biết hắn?"
Tần Cô Đồng thầm nghĩ lão đạo sĩ các ngươi đều mở miệng là hữu duyên, ai biết có phải thật hay không. Nhưng lấy thân phận của người này, không cần thiết phải nói dối. Nàng ôm quyền đáp lễ, cẩn thận nói: "Chúng ta tình cờ gặp nhau, không biết đạo trưởng sẽ dẫn hắn đi nơi nào?"
"Thì ra là thế." Người nọ khẽ gật đầu, "Bần đạo là Thuý Vi Tử."
Tuy rằng trong lòng Tần Cô Đồng đã đoán được, nhưng thật sự nghe xong, nàng vẫn là không khỏi kinh ngạc, ôm quyền thật sâu và cúi đầu nói: "Tiểu bối tham kiến chưởng môn Thái Hoà, không biết ngài là Thuý Vi Tử tiền bối, thật sự thất lễ."
Thuý Vi Tử không so đo, cúi đầu nhìn tiểu dã nhân trong tay, hỏi: "Hài tử này, tên là gì?"
"Bất Vong." Tần Cô Đồng trong lòng thầm nghĩ, có tên cũng tốt, nếu không chẳng phải bị gọi là tiểu dã nhân sao?
Thuý Vi Tử khẽ đọc, "Bất Vong, Bất Vong, cái tên này rất tốt. Cư sĩ cùng gia sư hữu duyên, mời lên núi, còn ta sẽ đem hắn đi theo." Sau đó, nhấc chân đi xuống núi.
Tần Cô Đồng giật mình, thốt lên: "Tiền bối!"
Nhưng trong nháy mắt, Thuý Vi Tử đã xuống một trăm bậc thang, âm thanh từ rất xa truyền đến, như ở bên tai của Tần Cô Đồng, "Cư sĩ đừng lo lắng, sau này đừng quên sư huynh của ta, ta sẽ chiếu cố thích đáng."
Tần Cô Đồng còn đang định hỏi thì đã nghe thấy tiếng trong núi truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ. Nàng nhớ tới Tiêu Thanh Thiển thì vội vàng nhấc chiếc giỏ tre trên mặt đất lên. Đi được một vài bước, nàng lại chợt nhớ ra còn sơn tiêu, vội vàng dựa vào lan can rồi nhìn xuống.
Giữa các khe núi có một lớp tuyết nhưng không thấy dấu vết của sơn tiêu. Tần Cô Đồng vừa vội vừa hoảng, xoay người đi xuống. Sau khi cẩn thận tìm kiếm xung quanh, nàng phát hiện trên tuyết có dấu vết mờ mờ.
Tần Cô Đồng sờ cằm, tự nhủ: "Con vật này cơ trí lắm, chắc là nó đã trốn đi rồi."
Nàng vội vàng lên núi, nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển đang đứng một mình, giống như người tuyết. Tần Cô Đồng hết sức đau lòng, vội vàng vỗ tuyết đọng trên người nàng ấy. Khi nhìn lên thì sư tôn của Thuý Vi Tử đã biến mất. Tần Cô Đồng cũng không quan tâm đến người đó nữa, dẫn Tiêu Thanh Thiển đến chính điện của Thái Hoà.
Còn chưa tiến vào đại sảnh thì nhìn thấy vị sư tôn kia đang ngồi xếp bằng trên đệm cối5.
Tần Cô Đồng thấy ngưỡng cửa rất cao, sợ Tiêu Thanh Thiển vấp ngã, nàng đặt chiếc giỏ tre xuống đất, bế Tiêu Thanh Thiển lên và bước vào sảnh.
"Ta kêu nàng ấy nửa ngày nhưng nàng ấy không chịu vào."
Tần Cô Đồng nghe vậy thì vừa tức vừa buồn cười, "Tiền bối, vãn bối đã nói qua, tai của nàng không nghe được. Cho dù ngài có kêu rách cổ họng thì nàng cũng không nghe được."
"Không biết thì không nói. Tiểu cư sĩ, nàng đang đợi ngươi." Vừa nói, người nọ vừa quay người.
Tần Cô Đồng kinh ngạc, ôm Tiêu Thanh Thiển mà trợn mắt há mồm.
Sư tôn của chưởng môn Thái Hoà hóa ra là một nữ tử. Nàng ta đang mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ rách nát, từ bóng lưng thực sự không thể nhìn ra nam hay nữ. Nhưng mà, giọng nói... Tần Cô Đồng suy nghĩ tỉnh táo lại, giống như nghe chim hót thú gọi, không phân biệt được. Tuy nhiên, vào lúc này, đó chắc chắn là một giọng nữ.
Nhìn lại tướng mạo của nàng ta, không có cảnh xuân tươi đẹp, nhưng cũng không có nếp nhăn nơi khóe mắt và trán. Đôi mắt trong veo như trẻ thơ nhưng cũng như đã trải qua những tang thương. Nghĩ đến tuổi của vị chưởng môn Thái Hoà kia, nói nàng ta ngoài 30 hay 40 tuổi thì không có khả năng. Nói nàng ta đã 50 hoặc 60 thì lại không thấy già tới vậy. Còn 70, 80 thì ai mà tin được.
"Tiểu cư sĩ, nhìn cái gì vậy?"
"... Tiền bối."
Nàng ta khoát tay, chỉ về phía cửa nói: "Bần đạo, Diệp Ẩn Tử."
Diệp Ẩn Tử vừa nói vừa chỉ vào cửa, Tần Cô Đồng nhìn theo tay nàng ta, thấy cái giỏ trúc ngoài cửa như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, nhẹ nhàng bay lên, vững vàng bay vào đại sảnh, rơi vào trong tay Diệp Ẩn Tử.
Tần Cô Đồng kinh ngạc thán phục nói: "Tay của tiền bối cầm đồ vật trên không trung, thật sự tuyệt vời." Trước tiên, nàng ta có thể nâng đồ vật lên, sau đó bay vào lòng bàn tay. Điều này đòi hỏi nội lực rất nhiều và khả năng kiểm soát tay tinh tế, thực sự không thể tưởng tượng được.
Diệp Ẩn Tử cúi đầu lật cái giỏ tre, lấy đồ bên trong ra, đặt trên mặt đất, nói với nàng: "Có gì khó, nếu tiểu cư sĩ muốn học, bần đạo sẽ dạy cho ngươi."
Tần Cô Đồng vui mừng khôn xiết, trong lòng nhất thời hưng phấn, không biết nên nói cái gì. Nàng cẩn thận đặt Tiêu Thanh Thiển xuống và khom người cung kính, còn chưa đứng thẳng dậy thì đã nghe thấy Diệp Ẩn Tử nói -
"Chỉ cần hai mươi ba mươi năm thì ngươi có thể giống như ta vậy."
Thân thể Tần Cô Đồng cứng đơ nhưng vẫn khiêm tốn đáp: "Tiền bối sẵn sàng phá phòng bị, đem tuyệt học này truyền dạy, vãn bối vô cùng cảm kích."
Diệp Ẩn Tử lấy ra một chiếc áo đạo sĩ mới tinh và dùng hai tay lắc phía trước áo choàng. Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy hoa mắt, Diệp Ẩn Tử đã thay xong y phục mới rồi. Nàng ta thu lại chiếc áo choàng cũ, ném nó ra ngoài cửa sổ, nói: "Nếu thực sự đề phòng thì sao bây giờ cả trăm trường phái tranh nhau6?"
6. Bách gia tranh minh: Thời Xuân thu Chiến quốc, xã hội trong thời kỳ thay đổi lớn đã sản sinh ra trường phái tư tưởng đủ loại, như Nho, Pháp, Đạo, Mặc...Họ viết sách giảng dạy, cùng nhau tranh luận, làm nảy sinh cảnh tượng phồn thịnh trong học thuật, hậu thế gọi là thời kỳ Bách gia tranh minh.
Tần Cô Đồng mỉm cười, nắm lấy tay Tiêu Thanh Thiển và ngồi xuống đệm cối ở một bên rồi hỏi: "Tiền bối cũng tin rằng phương pháp nội lực của thiên hạ đến từ Lương Thuỵ?"
Diệp Ẩn Tử hỏi ngược lại, "Ngươi tin không?"
Tần Cô Đồng thành thật trả lời: "Vãn bối không biết. Cũng từng nghĩ rằng có thể nội công tâm pháp đều xuất phát từ Lương Thuỵ tiền bối, các môn các phái dựa vào đó mà sinh ra các biến hoá. Nhưng lại nghĩ, Lương Thuỵ tiền bối là người có thể làm nội lực phát ra ngoài mà người khác thì không thể. Tuy rằng phương pháp giống nhau, nhưng không thể nói là truyền nhân từ tay Lương Thuỵ."
Diệp Ẩn Tử nghe vậy thì cười ha hả, vỗ tay mà nói: "Tiểu cư sĩ quả nhiên có Đạo tâm, ngươi nói đúng. Đạo bắt đầu từ trời đất, ai cũng có thể lấy mà dùng."
Nói xong thì nhìn về phía Tần Cô Đồng hỏi: "Tiểu cư sĩ, ngươi có nguyện theo ta học Đạo tu hành, mai sau vũ hoá thành tiên hay không?"
Tần Cô Đồng nhìn y phục và thức ăn trên mặt đất, tự nhủ: Bây giờ sao ngươi có thể nuốt gió uống sương được. Võ công của vị tiền bối này quả nhiên cao cường, nhưng đáng tiếc, một lòng một dạ muốn thành tiên, quả nhiên là đạo trưởng.
Nàng suy nghĩ xong, lịch sự từ chối, "Vãn bối chỉ là phàm tu tục tử, sợ là..."
Diệp Ẩn Tử bĩu môi ghét bỏ và ngắt lời, "Chớ đánh Thái Cực với bần đạo, chỉ là ngươi không tin mà thôi."
Mặt Tần Cô Đồng nóng ran chỉ biết cười gượng.
Diệp Ẩn Tử nhìn Tiêu Thanh Thiển và hỏi, "Vậy ngươi có bằng lòng không?"
Tần Cô Đồng nhanh chóng nói, "Tiền bối, Thanh Thiển không nghe thấy."
Diệp Ẩn Tử xua tay, "Nàng có thể nghe thấy những gì bần đạo đang nói. Ngươi cũng không tin ta, nhưng nhớ kỹ ta đã hỏi ngươi, Tư Đế có nên cấm võ công không?"
Tần Cô Đồng sững sờ, nhớ tới câu hỏi trước đó của nàng ta về biến hoá của trăm năm này, trong lòng cảm thấy hiểu ra gì đó.
Diệp Ẩn Tử bật cười, "Tư Đế không ngờ võ công của người giang hồ lại có thể thăng tiến nhảy vọt. Vậy ngươi có thể ngờ tới sau này bần đạo có thể vũ hoá thành tiên hay không?"
Chú thích:
1. Bát Quái, Lạc Thư, và Hà Đồ là ba họa đồ được truyền lại từ thời xa xưa, có nguồn gốc là một phần di sản của truyền thống toán học và thần học Trung Quốc cổ đại, và là một biểu tượng quan trọng trong Phong Thủy, nghệ thuật phong thủy liên quan đến vị trí của các đối tượng liên quan đến dòng chảy của qi "năng lượng tự nhiên". Mỗi họa đồ được truyền tụng, phát triển, và sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Bát quái gồm có: Bát quái tiên thiên và Bát quái hậu thiên. Hà Đồ và Lạc Thư thường được nhắc chung mặc dù lạc thư được sử dụng nhiều hơn do tính cách dễ hiểu.
4. Đạo giáo Tam Vô Lượng là Vô Lượng Phúc, Vô Lượng Thọ, Vô Lượng Quang. Trong thời kỳ cổ xưa của Đạo Giáo, khi gặp người ngoại đạo hay kẻ đồng đạo bằng vai mình, đạo hữu chào " Vô Lượng Phúc" cầu mọi điều tốt lành. Gặp thầy hay bậc trưởng bối cao niên thì chào " Vô Lượng Thọ" nhằm cầu chúc cho trường thọ diên niên. Gặp kẻ học trò hay tiểu bối thì chào "Vô Lượng Quang" nhằm chúc trí tuệ mẫn tiệp, thần quang chủ chiếu. Về sau để tiện gộp tam vô lượng nơi câu "Vô Lượng Thọ Phúc" để hay chào nhau trong Đạo vậy. Ấy thế, Vô Lượng Thọ Phúc lại đồng âm với "Vô Lượng Thọ Phật" nên theo thời gian truyền thống đổi thành Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn mà chào. Chào câu Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn đã chúc người đối diện bình an tốt lành, trí tuệ khai khuếch, sống lâu trường thọ.
5. Đệm cối: Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
Tần Cô Đồng giật mình, thân thể lao ra rồi bỗng nhiên dừng lại. Nàng đưa tay vào thắt lưng da, nhanh chóng tháo dây Sương Hoa Kiếm và nhét nó cho Tiêu Thanh Thiển.
Nàng nhảy lên các bậc thang và lao xuống như một con đại bàng. Hoành đao phát ra tiếng leng keng và tuột ra khỏi vỏ kiếm.
Người tới nhìn thấy nàng thì ồ lên. Ống tay áo hất tung, đẩy sơn tiêu ra xa. Một chưởng này mạnh đến nỗi làm sơn tiêu kêu rên, từ trên cao lăn xuống khe núi.
Tần Cô Đồng thấy sơn tiêu bị thương, sống chết không rõ. Ngay lập tức, cơn giận xộc thẳng lên, nàng vung hoành đao từ trên xuống dưới, chém về phía người kia.
Đao phong cắt mặt, kẻ đó cũng không dám coi thường kẻ thù. Hắn ta vươn lòng bàn tay vỗ nhẹ vào bên hông, một thanh đoản kiếm bay vào trong tay. Hắn ta giơ cánh tay lên và lấy kiếm chặn lại.
Đao kiếm va vào nhau, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng - "Keng".
Tần Cô Đồng cảm thấy hoành đao như đụng phải bông, lướt nhẹ vô lực. Kình khí trên hoành đao giống như bùn nhập vào biển cả, biến mất không có một chút dấu vết.
Gặp phải trường hợp này, đuôi lông mày của nàng chùng xuống, tinh thần chiến đấu trở nên mạnh mẽ hơn.
Hoàng đao lướt qua đoản kiếm, phát ra âm thanh chát chúa. Người kia thay đổi chiêu thức, đoản kiếm kề sát hoành đao, thuận thế mà xoay chuyển, đổi thành đoản kiếm ở phía trên áp chế hoành đao.
Nói thì dài nhưng diễn ra rất nhanh, mọi thứ thay đổi ngay lập tức.
Tần Cô Đồng thầm nghĩ không tốt, vội vàng rút kiếm. Hoành đao lại giống như bị kẹt, nàng rút mạnh, thậm chí còn mang theo cả đoản kiếm.
Đoản kiếm dựa thế mà lên, áp sát cổ họng của Tần Cô Đồng!
Tần Cô Đồng lập tức hạ eo để tránh chiêu này. Cổ tay xoay chuyển, thuận thế mà xuất ra chiêu "hoành". Lưỡi kiếm giống như một luồng sáng trắng, quét qua thắt lưng của người nọ.
Bước chân của người nọ khẽ nhúc nhích, thân hình rõ ràng to lớn, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, phiêu dật như mây khói. Đây chính là Tam Thanh Đăng Tiên Bộ, bí truyền của phái Thái Hoà, khác với Bát Quái Bộ và Tứ Tượng Bộ thường thấy trong Đạo giáo. Không dùng Kinh Dịch, Hà Đồ1, Tứ Tượng, Bát Quái, v.v... làm bộ pháp khẩu quyết.
Tần Cô Đồng nhìn thấy hắn ta tránh được, trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút vui mừng. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ sợ kẻ thù mạnh, càng đánh thì càng hăng. Nàng nắm chặt chuôi kiếm và sẵn sàng chiến đấu. Người nọ phất ống tay áo và giơ kiếm lên chào.
Những bông tuyết liên tục bay xuống, hoà lẫn vào bóng hình của hai người. Đao kiếm đụng một cái thì phân ra, sau đó loé lên một tia sáng màu bạc, đoản kiếm tựa như tia chớp. Tần Cô Đồng bình tĩnh trở lại, cầm kiếm xông tới.
Kình khí mềm mại thay đổi trong chốc lát, Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy cánh tay phải cùng khuỷu tay tê dại. Nội lực của người kia đang quay cuồng, nàng loạng choạng lùi lại vài bước rồi mới đứng vững.
Nhược âm sinh dương, nhược dương sinh âm. Âm dương luân hồi, tuần hoàn không ngừng.
Tần Cô Đồng mỉm cười, tách nhập mười ba chiêu thức - Dương!
Ánh sáng kiếm lấp lánh, chiêu thức tiến dần.
Người nọ thấy đao phong của nàng thuần thục, gió lớn thổi vào mặt. Vừa gần vừa nguy hiểm, nhưng cũng không sợ hãi. Hắn ta quát lớn, ánh kiếm phát ra sáng chói. Bên này, hoành đao vụt sáng và hướng về đối diện mà lên.
Đáng lẽ phải phát ra âm thanh giòn giã, nhưng ai ngờ đao kiếm chỉ chấn động nhẹ.
Hai người, một có nội lực biến dương thành âm, người kia chiêu kiếm biến dương thành âm. Trăm sông đổ về một biển, ai cũng không chiếm được lợi thế.
Người nọ thầm kinh ngạc, vẻ mặt Tần Cô Đồng nghiêm nghị, hai mắt sáng ngời, tinh thần chiến đấu nồng đậm. Nàng vung kiếm như nước chảy, xoay người giống như diều hâu bay, đuôi tóc giương nhẹ, đuôi lông mày và khoé mắt hiện ra vẻ oai hùng, hiên ngang.
Đao kiếm gặp nhau, chiến đấu tăng vọt. Trong chốc lát, ngươi đến ta đi, đã qua bốn mươi năm mươi chiêu. Trán hai bên đều đổ mồ hôi, cả người như muốn bốc lên hơi nước.
Tần Cô Đồng càng đánh càng cảm ngộ được, Đạo Hoá Tâm Pháp lưu chuyển không ngừng, đan điền nóng rực, kinh mạch phồng lên, tức là có đột phá.
- - Keng!
Hoành đao đập mạnh vào đoản kiếm, phát ra âm thanh rõ ràng. Bốn phía ầm ầm đáp lại, vang vọng trên không trung.
Trên đỉnh núi vang lên một tiếng cười lớn – "Đại lộ không bịt kín, sinh đất sinh trời, nhất khí hoá Tam Thanh2. Tới vô cùng mới có tin tưởng, thấy được mấu chốt, thấy được kỳ diệu, đã phải trải qua muôn ngàn cánh cổng. Tiểu hữu, quả có Đạo tâm."
2. Tam Thanh: Là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo.
Khi thanh âm vang lên, người tới lập tức lùi lại một bước, thu kiếm vào vỏ. Y quan chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, tay trái đặt ở trên tay phải, cúi đầu với người ở trên núi. Sau hồi lâu mới đứng thẳng người và nói: "Đệ tử tham kiến sư tôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Cô Đồng thấy tình hình đã có chuyển biến tốt hơn, cầm kiếm quan sát và dò xét người tới. Tuy hắn ta không mặc áo đạo sĩ nhưng tướng mạo gầy gò, để râu dài và búi tóc. Liêm khiết thanh bạch, thật đúng là có phong thái của học Đạo.
Người trên núi đáp lại: "Đồ vật để lại, người đi thôi."
Người tới nhíu mày, do dự không nói gì. Liếc nhìn Tần Cô Đồng, rồi lại nhìn phía trên núi, không kìm lòng được mà nói: "Sư tôn, Ông gia kia quá khinh người! Đệ tử canh giữ thành Thái Hoà, không tranh đoạt quyền thế. Nhưng Ông gia đã nhiều lần khiêu khích sinh sự, mấy ngày trước, lừa gạt vị hôn thê của Chu sư đệ huỷ bỏ hôn ước. Nếu đệ tử không ngăn Chu sự đệ thì thủ đoạn của bọn họ đã thành công rồi!"
Tần Cô Đồng nghe vậy thầm kinh ngạc, tra kiếm vào vỏ.
Tức giận của người nọ khó có thể tiêu tan, hắn ta nói: "Đệ tử học nghệ không tin, còn xin sư tôn chiếu cố. Sư tôn, không phải đệ tử muốn dùng vũ lực khống chế người khác, nhưng thế đạo này ai mạnh thì người đó có lý. Chúng ta nhiều lần nhượng bộ nhưng cũng chỉ có thể cứu vãn nhất thời. Sống chết của Thái Hòa tông, xin sư tôn ra tay ngăn cơn sóng dữ!"
Âm thanh ung dung từ trên núi truyền xuống, "Thiên đạo có quy luật, không vì Nghiêu tồn, không vì Kiệt vong3. Hôm nay Ông gia khinh ngươi, nói không chừng ngày mai chính ngươi sẽ lấn hắn."
3. "Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong" ý nói: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đạo đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Đừng nói là người tới, ngay cả Tần Cô Đồng nghe xong cũng chết lặng, trong lòng thầm nghĩ: Nếu sang năm hắn ta có thể đánh bại Ông gia thì tìm đến ngươi làm gì. Bây giờ, đã cuối năm rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới nhanh thôi.
Người tới thở dài thườn thượt, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không hỏi lại, hiển nhiên là hắn ta đã đoán trước được. Hắn ta chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Vô lượng thọ phúc4, đệ tử cáo lui."
Sau khi đứng dậy, do dự một chút rồi lại nói: "Sư tôn, còn có một chuyện nữa... Cảnh gia đã trở lại."
Không biết vì sao khi hắn ta nói lời này, Tần Cô Đồng có thể nghe ra sự mâu thuẫn phức tạp trong lòng hắn.
"Cảnh gia hạ danh thiếp, huyên náo hẳn lên. Liên minh mười hai thành và miếu Vạn Điền đã phát lệnh cùng nhau tụ họp ở Quảng Lăng. Ai có tiếng tăm trên giang hồ đều sẽ đến đó. Chưa có ai nói rõ lập trường của mình ngoài mặt, nhưng ai sẽ sẵn sàng cắt thịt."
Nói xong, người nọ tiến lên hai bước, đưa tay đỡ tiểu dã nhân trên mặt đất.
Tần Cô Đồng thấy vậy cả kinh, vội vàng ngăn lại, "Chờ đã! Ngươi dẫn hắn đi đâu?"
Một tay người nọ bóp lấy Phi Hạc Quyết, hơi khom người thi lễ, đáp: "Cư sĩ đừng hoảng, kẻ này cùng ta có liên quan nhau. Nhưng không biết vì sao cư sĩ lại biết hắn?"
Tần Cô Đồng thầm nghĩ lão đạo sĩ các ngươi đều mở miệng là hữu duyên, ai biết có phải thật hay không. Nhưng lấy thân phận của người này, không cần thiết phải nói dối. Nàng ôm quyền đáp lễ, cẩn thận nói: "Chúng ta tình cờ gặp nhau, không biết đạo trưởng sẽ dẫn hắn đi nơi nào?"
"Thì ra là thế." Người nọ khẽ gật đầu, "Bần đạo là Thuý Vi Tử."
Tuy rằng trong lòng Tần Cô Đồng đã đoán được, nhưng thật sự nghe xong, nàng vẫn là không khỏi kinh ngạc, ôm quyền thật sâu và cúi đầu nói: "Tiểu bối tham kiến chưởng môn Thái Hoà, không biết ngài là Thuý Vi Tử tiền bối, thật sự thất lễ."
Thuý Vi Tử không so đo, cúi đầu nhìn tiểu dã nhân trong tay, hỏi: "Hài tử này, tên là gì?"
"Bất Vong." Tần Cô Đồng trong lòng thầm nghĩ, có tên cũng tốt, nếu không chẳng phải bị gọi là tiểu dã nhân sao?
Thuý Vi Tử khẽ đọc, "Bất Vong, Bất Vong, cái tên này rất tốt. Cư sĩ cùng gia sư hữu duyên, mời lên núi, còn ta sẽ đem hắn đi theo." Sau đó, nhấc chân đi xuống núi.
Tần Cô Đồng giật mình, thốt lên: "Tiền bối!"
Nhưng trong nháy mắt, Thuý Vi Tử đã xuống một trăm bậc thang, âm thanh từ rất xa truyền đến, như ở bên tai của Tần Cô Đồng, "Cư sĩ đừng lo lắng, sau này đừng quên sư huynh của ta, ta sẽ chiếu cố thích đáng."
Tần Cô Đồng còn đang định hỏi thì đã nghe thấy tiếng trong núi truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ. Nàng nhớ tới Tiêu Thanh Thiển thì vội vàng nhấc chiếc giỏ tre trên mặt đất lên. Đi được một vài bước, nàng lại chợt nhớ ra còn sơn tiêu, vội vàng dựa vào lan can rồi nhìn xuống.
Giữa các khe núi có một lớp tuyết nhưng không thấy dấu vết của sơn tiêu. Tần Cô Đồng vừa vội vừa hoảng, xoay người đi xuống. Sau khi cẩn thận tìm kiếm xung quanh, nàng phát hiện trên tuyết có dấu vết mờ mờ.
Tần Cô Đồng sờ cằm, tự nhủ: "Con vật này cơ trí lắm, chắc là nó đã trốn đi rồi."
Nàng vội vàng lên núi, nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển đang đứng một mình, giống như người tuyết. Tần Cô Đồng hết sức đau lòng, vội vàng vỗ tuyết đọng trên người nàng ấy. Khi nhìn lên thì sư tôn của Thuý Vi Tử đã biến mất. Tần Cô Đồng cũng không quan tâm đến người đó nữa, dẫn Tiêu Thanh Thiển đến chính điện của Thái Hoà.
Còn chưa tiến vào đại sảnh thì nhìn thấy vị sư tôn kia đang ngồi xếp bằng trên đệm cối5.
Tần Cô Đồng thấy ngưỡng cửa rất cao, sợ Tiêu Thanh Thiển vấp ngã, nàng đặt chiếc giỏ tre xuống đất, bế Tiêu Thanh Thiển lên và bước vào sảnh.
"Ta kêu nàng ấy nửa ngày nhưng nàng ấy không chịu vào."
Tần Cô Đồng nghe vậy thì vừa tức vừa buồn cười, "Tiền bối, vãn bối đã nói qua, tai của nàng không nghe được. Cho dù ngài có kêu rách cổ họng thì nàng cũng không nghe được."
"Không biết thì không nói. Tiểu cư sĩ, nàng đang đợi ngươi." Vừa nói, người nọ vừa quay người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Cô Đồng kinh ngạc, ôm Tiêu Thanh Thiển mà trợn mắt há mồm.
Sư tôn của chưởng môn Thái Hoà hóa ra là một nữ tử. Nàng ta đang mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ rách nát, từ bóng lưng thực sự không thể nhìn ra nam hay nữ. Nhưng mà, giọng nói... Tần Cô Đồng suy nghĩ tỉnh táo lại, giống như nghe chim hót thú gọi, không phân biệt được. Tuy nhiên, vào lúc này, đó chắc chắn là một giọng nữ.
Nhìn lại tướng mạo của nàng ta, không có cảnh xuân tươi đẹp, nhưng cũng không có nếp nhăn nơi khóe mắt và trán. Đôi mắt trong veo như trẻ thơ nhưng cũng như đã trải qua những tang thương. Nghĩ đến tuổi của vị chưởng môn Thái Hoà kia, nói nàng ta ngoài 30 hay 40 tuổi thì không có khả năng. Nói nàng ta đã 50 hoặc 60 thì lại không thấy già tới vậy. Còn 70, 80 thì ai mà tin được.
"Tiểu cư sĩ, nhìn cái gì vậy?"
"... Tiền bối."
Nàng ta khoát tay, chỉ về phía cửa nói: "Bần đạo, Diệp Ẩn Tử."
Diệp Ẩn Tử vừa nói vừa chỉ vào cửa, Tần Cô Đồng nhìn theo tay nàng ta, thấy cái giỏ trúc ngoài cửa như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, nhẹ nhàng bay lên, vững vàng bay vào đại sảnh, rơi vào trong tay Diệp Ẩn Tử.
Tần Cô Đồng kinh ngạc thán phục nói: "Tay của tiền bối cầm đồ vật trên không trung, thật sự tuyệt vời." Trước tiên, nàng ta có thể nâng đồ vật lên, sau đó bay vào lòng bàn tay. Điều này đòi hỏi nội lực rất nhiều và khả năng kiểm soát tay tinh tế, thực sự không thể tưởng tượng được.
Diệp Ẩn Tử cúi đầu lật cái giỏ tre, lấy đồ bên trong ra, đặt trên mặt đất, nói với nàng: "Có gì khó, nếu tiểu cư sĩ muốn học, bần đạo sẽ dạy cho ngươi."
Tần Cô Đồng vui mừng khôn xiết, trong lòng nhất thời hưng phấn, không biết nên nói cái gì. Nàng cẩn thận đặt Tiêu Thanh Thiển xuống và khom người cung kính, còn chưa đứng thẳng dậy thì đã nghe thấy Diệp Ẩn Tử nói -
"Chỉ cần hai mươi ba mươi năm thì ngươi có thể giống như ta vậy."
Thân thể Tần Cô Đồng cứng đơ nhưng vẫn khiêm tốn đáp: "Tiền bối sẵn sàng phá phòng bị, đem tuyệt học này truyền dạy, vãn bối vô cùng cảm kích."
Diệp Ẩn Tử lấy ra một chiếc áo đạo sĩ mới tinh và dùng hai tay lắc phía trước áo choàng. Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy hoa mắt, Diệp Ẩn Tử đã thay xong y phục mới rồi. Nàng ta thu lại chiếc áo choàng cũ, ném nó ra ngoài cửa sổ, nói: "Nếu thực sự đề phòng thì sao bây giờ cả trăm trường phái tranh nhau6?"
6. Bách gia tranh minh: Thời Xuân thu Chiến quốc, xã hội trong thời kỳ thay đổi lớn đã sản sinh ra trường phái tư tưởng đủ loại, như Nho, Pháp, Đạo, Mặc...Họ viết sách giảng dạy, cùng nhau tranh luận, làm nảy sinh cảnh tượng phồn thịnh trong học thuật, hậu thế gọi là thời kỳ Bách gia tranh minh.
Tần Cô Đồng mỉm cười, nắm lấy tay Tiêu Thanh Thiển và ngồi xuống đệm cối ở một bên rồi hỏi: "Tiền bối cũng tin rằng phương pháp nội lực của thiên hạ đến từ Lương Thuỵ?"
Diệp Ẩn Tử hỏi ngược lại, "Ngươi tin không?"
Tần Cô Đồng thành thật trả lời: "Vãn bối không biết. Cũng từng nghĩ rằng có thể nội công tâm pháp đều xuất phát từ Lương Thuỵ tiền bối, các môn các phái dựa vào đó mà sinh ra các biến hoá. Nhưng lại nghĩ, Lương Thuỵ tiền bối là người có thể làm nội lực phát ra ngoài mà người khác thì không thể. Tuy rằng phương pháp giống nhau, nhưng không thể nói là truyền nhân từ tay Lương Thuỵ."
Diệp Ẩn Tử nghe vậy thì cười ha hả, vỗ tay mà nói: "Tiểu cư sĩ quả nhiên có Đạo tâm, ngươi nói đúng. Đạo bắt đầu từ trời đất, ai cũng có thể lấy mà dùng."
Nói xong thì nhìn về phía Tần Cô Đồng hỏi: "Tiểu cư sĩ, ngươi có nguyện theo ta học Đạo tu hành, mai sau vũ hoá thành tiên hay không?"
Tần Cô Đồng nhìn y phục và thức ăn trên mặt đất, tự nhủ: Bây giờ sao ngươi có thể nuốt gió uống sương được. Võ công của vị tiền bối này quả nhiên cao cường, nhưng đáng tiếc, một lòng một dạ muốn thành tiên, quả nhiên là đạo trưởng.
Nàng suy nghĩ xong, lịch sự từ chối, "Vãn bối chỉ là phàm tu tục tử, sợ là..."
Diệp Ẩn Tử bĩu môi ghét bỏ và ngắt lời, "Chớ đánh Thái Cực với bần đạo, chỉ là ngươi không tin mà thôi."
Mặt Tần Cô Đồng nóng ran chỉ biết cười gượng.
Diệp Ẩn Tử nhìn Tiêu Thanh Thiển và hỏi, "Vậy ngươi có bằng lòng không?"
Tần Cô Đồng nhanh chóng nói, "Tiền bối, Thanh Thiển không nghe thấy."
Diệp Ẩn Tử xua tay, "Nàng có thể nghe thấy những gì bần đạo đang nói. Ngươi cũng không tin ta, nhưng nhớ kỹ ta đã hỏi ngươi, Tư Đế có nên cấm võ công không?"
Tần Cô Đồng sững sờ, nhớ tới câu hỏi trước đó của nàng ta về biến hoá của trăm năm này, trong lòng cảm thấy hiểu ra gì đó.
Diệp Ẩn Tử bật cười, "Tư Đế không ngờ võ công của người giang hồ lại có thể thăng tiến nhảy vọt. Vậy ngươi có thể ngờ tới sau này bần đạo có thể vũ hoá thành tiên hay không?"
Chú thích:
1. Bát Quái, Lạc Thư, và Hà Đồ là ba họa đồ được truyền lại từ thời xa xưa, có nguồn gốc là một phần di sản của truyền thống toán học và thần học Trung Quốc cổ đại, và là một biểu tượng quan trọng trong Phong Thủy, nghệ thuật phong thủy liên quan đến vị trí của các đối tượng liên quan đến dòng chảy của qi "năng lượng tự nhiên". Mỗi họa đồ được truyền tụng, phát triển, và sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Bát quái gồm có: Bát quái tiên thiên và Bát quái hậu thiên. Hà Đồ và Lạc Thư thường được nhắc chung mặc dù lạc thư được sử dụng nhiều hơn do tính cách dễ hiểu.
4. Đạo giáo Tam Vô Lượng là Vô Lượng Phúc, Vô Lượng Thọ, Vô Lượng Quang. Trong thời kỳ cổ xưa của Đạo Giáo, khi gặp người ngoại đạo hay kẻ đồng đạo bằng vai mình, đạo hữu chào " Vô Lượng Phúc" cầu mọi điều tốt lành. Gặp thầy hay bậc trưởng bối cao niên thì chào " Vô Lượng Thọ" nhằm cầu chúc cho trường thọ diên niên. Gặp kẻ học trò hay tiểu bối thì chào "Vô Lượng Quang" nhằm chúc trí tuệ mẫn tiệp, thần quang chủ chiếu. Về sau để tiện gộp tam vô lượng nơi câu "Vô Lượng Thọ Phúc" để hay chào nhau trong Đạo vậy. Ấy thế, Vô Lượng Thọ Phúc lại đồng âm với "Vô Lượng Thọ Phật" nên theo thời gian truyền thống đổi thành Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn mà chào. Chào câu Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn đã chúc người đối diện bình an tốt lành, trí tuệ khai khuếch, sống lâu trường thọ.
5. Đệm cối: Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro