Thiên biến vạn hoá
Đa Cật Khoái Trường (Ăn Nhiều Mau Lớn)
2024-07-11 23:08:01
Ngôi nhà này rộng thoáng nhưng bài trí rất lạ, vách ngăn giữa hai gian
phòng chỉ cao bằng một người, đồ đạc đều kê dựa vào tường rất đầy đủ.
Giữa nhà là một trụ gang khổng lồ, dày hơn cả cổ thụ trăm năm. Trụ sắt kia dường như được tạo ra một cách tuỳ ý, không hoàn toàn tròn trịa, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy những vật được nấu chảy lúc ban đầu. Trụ sắt sừng sững trong phòng, trên đó treo bốn sợi xích sắt dày bằng cổ tay.
Xích rất dài, Tần Cô Đồng vừa nhìn, đột nhiên sửng sốt! Đó là một khuôn mặt không thấy huyết sắc, nước da như ngọc bán trong suốt, nhưng những đường gân xanh nổi lên thật đáng sợ. Cả người tiều tụy chỉ còn da bọc xương, trên người còn mặc một bộ quần áo màu trắng.
Bốn sợi xích khóa cổ tay và cổ chân của nàng ta. Nàng ta bị giam ở đó một mình, thê lương và tịch mịch. Dường như nhận ra ánh mắt của Tần Cô Đồng, nàng ta hơi ngẩng đầu lên. Lúc này, Tần Cô Đồng mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, ánh mắt đó vô cùng nhạt, trong như nước mùa thu nhưng lại u ám, trống rỗng không có tia sáng.
Chóp mũi Tần Cô Đồng chua xót, có cảm giác đau buồn vô cớ.
Không có một chút vui mừng hay tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Nếu không phải trên thiên hạ không có đôi bàn tay có thể tài tình được như vậy, Tần Cô Đồng gần như cho rằng nàng ta là một con rối.
Nữ tử kia cúi đầu xuống, Tần Cô Đồng nhanh chóng định thần lại. Nàng dời ánh mắt, quét khắp nhà thì thấy Từ di đang ngồi xổm trước bếp lò, trên tay cầm chiếc quạt, lâu lâu mở ấm thuốc sứ màu trắng ra xem. Cảnh tượng này rất quái dị, Từ di mặc một bộ quần áo lộng lẫy, lông mày hoạ lá liễu cùng với tóc mai chồng lên nhau và trên đầu cài vài chiếc trâm vàng, nhưng lại đang làm công việc của nha hoàn tôi tớ.
Tần Cô Đồng lại liếc nhìn nữ tử mặc đồ trắng rồi thầm nghĩ: Bộ dạng nàng ta thế này, cho dù không khóa tay chân cũng bị mù, không thể làm việc được, chỉ có thể để Từ di thiệt thòi mà ở trong u cốc này chiếu cố nàng ta.
Tần Cô Đồng đưa tay chạm vào lá thư rồi suy nghĩ không biết sẽ phải đợi bao lâu. Sau đó liền thấy Từ di đứng dậy, những viên châu trên người lay động vô cùng đẹp đẽ. Từ di chỉnh lại trâm cài vàng trên tóc rồi lấy khăn lụa bọc lấy tay cầm ấm thuốc và đổ thuốc vào bát.
Từ di tiến lại gần nữ tử áo trắng bưng, sau đó bát thuốc lên và đưa lên miệng thổi rồi nói: "Nóng quá, còn chưa uống được."
Tần Cô Đồng nghĩ thầm: Từ di thật sự dịu dàng.
Ý niệm này vừa mới nảy lên trong đầu thì một sự thay đổi kinh hãi xảy ra trước mặt nàng!
Từ di giơ tay hất bát thuốc nóng hổi lên khắp người nữ tử áo trắng. Bộ đồ màu trắng ngay lập tức bị vấy bẩn bởi một mảng màu nâu lớn. Cả người nữ tử áo trắng run lên và Từ di phá lên cười: "Hahahahaha, con quái vật như ngươi có uống ít một bát cũng không chết được! Hắn biết cái đếch gì! Chỉ cần ngươi còn sống là được. Hahaha, con quái vật xấu xí." Nói xong liền cầm chén thuốc đập lên người nữ tử áo trắng.
--- Bang!
Chén sứ chia năm xẻ bảy mà rơi xuống, vừa vặn che đi tiếng rút kiếm của Tần Cô Đồng.
Nàng chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, đầu óc trống rỗng. Nhìn vẻ mặt không nhìn ra vui buồn của nữ tử áo trắng, Tần Cô Đồng áp chế sự kinh hãi, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.
"Tất cả là tại người, đều là tại ngươi!" Từ di đột nhiên hét lên đầy phẫn uất. Âm thanh như gió bắc nửa đêm gào thét trong rừng chết, như ma khóc, như sói tru.
Tần Cô Đồng thở dài một hơi, nàng không biết nên kinh tởm hay nên cảm thông. Trong u cốc như bồng lai tiên cảnh này có lẽ đang giam giữ hai người điên. Một người bị điên nên bị mắc kẹt ở đây và người kia bị mắc kẹt ở đây rồi dần trở nên điên loạn.
Từ di khóc một hồi lâu, cũng mệt mỏi. Đột nhiên bước nhanh về gian phòng phía đông. Trên bàn có một tấm gương, Từ di đưa mặt trước gương, xem đi xem lại, cầm lấy khăn tay cẩn thận lau khóe mắt rồi lẩm bẩm một mình: "Bỏ ra, bỏ ra...".
Tần Cô Đồng nhìn trang điểm khoa trương của Từ di và nếp nhăn không thể che giấu nơi khóe mắt, trong lòng chua xót, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng nhìn lại.
Vừa định rời đi, nàng nhìn thấy Từ di đột nhiên kinh ngạc lùi lại một bước, sau đó chậm rãi xoay người và đi tới trước mặt nữ tử áo trắng. Môi run run, nhỏ giọng nói gì đó rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của chén sứ trên mặt đất.
Tần Cô Đồng nhìn Từ di cầm mảnh sứ đến gần nữ tử áo trắng, không nghĩ cũng biết bà ta muốn làm gì, trong lòng lo lắng đến mức suýt nữa lao xuống. Nhưng lại nghĩ tới, một khi phá vỡ chuyện này, trong tương lai nàng nên làm gì? Giải thích như thế nào với Phương lão gia?
"Tuổi trẻ thế nào, đồ yêu quái, năm đó ta cũng là..." Từ di lẩm bẩm, không chút do dự đưa tay quẹt mạnh một cái, dòng máu đỏ tươi trượt dài trên gò má. Từ di đưa tay bắt lấy, máu tụ trong lòng bàn tay, cúi đầu liếm láp, "Ngọt... Uống tốt..."
"Gừ!" Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của dã thú.
Từ di đẩy nữ tử áo trắng ra rồi bước nhanh tới cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng cây có một đám sơn tước hoảng sợ mà bay. Tiếng động càng ngày càng xa, dã thú trên núi hẳn đã lùi vào trong u cốc. Bà ta đang định đóng cửa sổ thì nghe thấy đằng xa có tiếng người hô hoán. Bà ta giật mình, sau đó bình tĩnh mà lắng nghe - "Từ di, người ở đâu? Con là A Đồng, Từ di..."
Từ di vội lau sạch vết máu trên tay, sắp xếp quần áo rồi bước ra ngoài. Bà ta vừa lo lắng vừa sợ, sợ Tần Cô Đồng bước nhanh tới nên liên tiếp dẫm lên váy mấy cái. Khi nhìn thấy Tần Cô Đồng đã ở gần cửa hang, không có đi loạn, tảng đá trong lòng bà ta mới hạ xuống, trên khuôn mặt đầy phấn nở nụ cười, "A Đồng, hôm nay con có rảnh nên đến thăm Từ di à?"
Tần Cô Đồng nhìn vẻ mặt của bà ta suýt nữa thì phun ra. Nàng lấy từ trong ngực ra lá thư của Phương Hưng, cố nén lại sự ghê tởm và nói: "Thư của Đại thiếu gia, nói là có việc gấp."
Từ di rõ ràng cũng sửng sốt, đưa tay cầm lấy lá thư. Thuận thế nắm tay Tần Cô Đồng, nhưng Tần Cô Đồng làm gì chịu để bà ta nắm, nàng giả vờ lôi mồ hôi để tránh đi rồi giấu giếm nói: "Con cũng không biết xảy ra chuyện gì, Đại thiếu gia thúc giục nên con một đường chạy tới đây."
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì mà gấp muốn chết như vậy." Từ di lấy khăn tay từ trong ngực ra, đưa tay lên muốn lau mồ hôi cho nàng.
Tần Cô Đồng không ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, vội vàng vươn tay cầm lấy khăn tay, "Để con tự làm. Từ di mau xem thư đi, thiếu gia còn đang đợi."
Nàng giả vờ nghịch chiếc khăn tay, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ di đang mở phong thư và mở giấy ra. Giấy Tuyên1 mỏng và trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy vài dòng chữ.
Từ di cầm lá thư xem, trong lòng cườt khẩy. Nhìn thấy Tần Cô Đồng đang cúi đầu sửa sang quần áo, bà ta nói: "Con đợi ở đây, ta đi viết thư gửi lại cho Đại thiếu gia."
Tần Cô Đồng gật đầu đồng ý, nhìn bà ta đi càng lúc càng xa, trong lòng vẫn ngột ngạt. Nàng không thể không nhìn về phía Đông Nam. Đứng tại nơi này không thể thấy được chỗ trũng đó, tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp và nhợt nhạt ấy không thể xóa nhòa trước mắt nàng.
Tần Cô Đồng nhất thời hoảng thốt, mới đi hai ba bước về hướng đó liền tỉnh lại. Nàng vội vàng nhìn về hướng ngôi nhà gỗ của Từ di, không thấy bóng dáng của bà ta mới hơi an tâm, trong lòng thầm đọc tâm pháp – thiên sự vạn vật, đều có thể lấy đạo mà hướng tới...
Đợi nàng vận công được một tiểu chu thiên2, Từ di cũng xuất hiện với gió xuân trên mặt, "A Đồng, bắt con phải đợi lâu rồi."
Tần Cô Đồng thấy bà ta bước đi nhẹ nhàng, cười cũng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt rất quái dị. Nàng nhớ tới việc xấu xa vừa rồi của bà ta, chỉ cảm thấy khuôn mặt đó ghê tởm và buồn nôn.
Chịu đựng sự khó chịu, Tần Cô Đồng bước lên phía trước để nhận thư hồi âm. Nàng lấy cớ là Đại thiếu gia đang đợi, lập tức rời đi mà không quay đầu lại. Vô số lần đi vào ám đạo, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó thở, như thể bị bao vây bởi những con thú dữ và chúng đang dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào vách đá. Két, két... một âm thanh cứa vào lòng người.
Sau khi giá sách từ từ đóng lại, Tần Cô Đồng mới bình tĩnh lại. Nàng dựa lưng vào tường, đưa tay lên lau mồ hôi. Nhìn phong thư trong tay, Tần Cô Đồng nảy ra một ý tưởng.
"Roẹt."
Phong thư bị xé, khí tức vẩn đục trong lồng ngực cũng từ đó mà tiêu tán. Nàng từ từ rút lá thư và cẩn thận mở ra. Nhìn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Tần Cô Đồng bật ra một nụ cười mỉa mai.
"Ta muốn gặp nữ nhi của ta."
Chỉ có sáu từ trong lá thư, nhưng nó đã gieo vào lòng Tần Cô Đồng một sự nghi ngờ lớn.
Nữ nhi?
Tần Cô Đồng đè nén nghi ngờ, lấy khăn tay của Từ di ra, cẩn thận gói lá thư lại. Nàng đưa tay về phía sau và cầm chuôi hoành đao, giữ chặt nó một hồi rồi từ từ buông ra, sải bước ra khỏi lâu sách. Dọc theo con đường đá và cỏ xanh, bước chân nàng như lộng gió, phút chốc đã đến tiền viện.
"Tần cô nương?" Hình quản sự khó hiểu khi thấy nàng dừng lại.
Tần Cô Đồng định thần lại, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, theo Hình quản sự đi về phía bên trái. Thư phòng của Phương Hưng được xây dựng trên mặt nước, ba mặt bao quanh là nước và trồng hàng nghìn hoa sen. Lúc này, những chiếc lá xanh tươi chỉ còn lại một nửa, và những hoa sen đang héo úa dần. Tần Cô Đồng không có tâm trạng ngắm cảnh mà bước nhanh vào thư phòng.
Phương Hưng đang chờ đến sốt ruột. Khi thấy nàng đưa chiếc khăn tay thì lông mày hắn lập tức nhíu lại, hắn cầm lấy chiếc khăn tay và mở lá thư ra. Tần Cô Đồng cảm thấy sự nóng nảy của Phương Hưng nổi lên chỉ trong chốc lát, giống như gió núi thổi qua trước cơn mưa giông.
--- Ầm!
Lá thư bị đập mạnh lên bàn.
Điều này không giống với Phương Hưng mọi ngày.
Đại thiếu gia của Phương gia luôn luôn biết kiềm chế và thận trọng, giống như núi Hạc Minh không hiểm trở cũng không hùng vĩ nhưng vẫn luôn có sự vững vàng của núi non. Bộ râu ngắn không che giấu được khuôn mặt tuấn tú đã thu lại khí phách và phong sương của giang hồ, tiếng khen nho nhã quân tử hoàn toàn xứng đáng.
Một cỗ uy áp đang dâng trào phát ra từ người Phương Hưng, từng đợt từng đợt giống như thủy triều ào ạt. Hình quản sự đột nhiên giật mình, lập tức cúi đầu khom người, sợ chọc giận thêm vị Đại thiếu gia đang tức giận này. Hắn ta liếc mắt nhìn Tần Cô Đồng vẫn đang đứng thẳng người, không sợ hãi cũng không tức giận, vận khí quanh người hợp thành một thể.
Quả nhiên, trên giang hồ có rất nhiều người tài không đợi tuổi.
Tần Cô Đồng nhìn xuống lá thư mà Phương Hưng đập trên bàn, nét chữ đã bị chặn lại. Giống như bao nhiêu nghi vấn trong lòng, đáp án đã ở ngay trước mắt, nhưng lại bị người nào đó chặn lại.
Năm ngón tay của Phương Hưng vồ lấy và đặt lá thư vào trong tay. Sau đó thả ra một lần nữa, từng mảnh vụn rơi xuống.
"Hình quản sự, ngươi lui ra trước đi."
Tần Cô Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa liền biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mình đã biết được một số bí mật không nên biết. Quả nhiên, Phương Hưng quay lại nhìn nàng. Đôi mắt hắn quét từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như đang tính toán.
Tựa như đứng trước mặt không phải là một con người, mà là một món hàng, một vũ khí. Tần Cô Đồng đứng thẳng, hoành đao vẫn còn ở trong vỏ.
Lúc này, cánh cửa được đẩy ra.
Thiếu phu nhân Phương gia đứng ngoài cửa, đôi mắt đỏ hoe, hai hàng lệ trong veo lăn dài.
Giữa nhà là một trụ gang khổng lồ, dày hơn cả cổ thụ trăm năm. Trụ sắt kia dường như được tạo ra một cách tuỳ ý, không hoàn toàn tròn trịa, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy những vật được nấu chảy lúc ban đầu. Trụ sắt sừng sững trong phòng, trên đó treo bốn sợi xích sắt dày bằng cổ tay.
Xích rất dài, Tần Cô Đồng vừa nhìn, đột nhiên sửng sốt! Đó là một khuôn mặt không thấy huyết sắc, nước da như ngọc bán trong suốt, nhưng những đường gân xanh nổi lên thật đáng sợ. Cả người tiều tụy chỉ còn da bọc xương, trên người còn mặc một bộ quần áo màu trắng.
Bốn sợi xích khóa cổ tay và cổ chân của nàng ta. Nàng ta bị giam ở đó một mình, thê lương và tịch mịch. Dường như nhận ra ánh mắt của Tần Cô Đồng, nàng ta hơi ngẩng đầu lên. Lúc này, Tần Cô Đồng mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, ánh mắt đó vô cùng nhạt, trong như nước mùa thu nhưng lại u ám, trống rỗng không có tia sáng.
Chóp mũi Tần Cô Đồng chua xót, có cảm giác đau buồn vô cớ.
Không có một chút vui mừng hay tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Nếu không phải trên thiên hạ không có đôi bàn tay có thể tài tình được như vậy, Tần Cô Đồng gần như cho rằng nàng ta là một con rối.
Nữ tử kia cúi đầu xuống, Tần Cô Đồng nhanh chóng định thần lại. Nàng dời ánh mắt, quét khắp nhà thì thấy Từ di đang ngồi xổm trước bếp lò, trên tay cầm chiếc quạt, lâu lâu mở ấm thuốc sứ màu trắng ra xem. Cảnh tượng này rất quái dị, Từ di mặc một bộ quần áo lộng lẫy, lông mày hoạ lá liễu cùng với tóc mai chồng lên nhau và trên đầu cài vài chiếc trâm vàng, nhưng lại đang làm công việc của nha hoàn tôi tớ.
Tần Cô Đồng lại liếc nhìn nữ tử mặc đồ trắng rồi thầm nghĩ: Bộ dạng nàng ta thế này, cho dù không khóa tay chân cũng bị mù, không thể làm việc được, chỉ có thể để Từ di thiệt thòi mà ở trong u cốc này chiếu cố nàng ta.
Tần Cô Đồng đưa tay chạm vào lá thư rồi suy nghĩ không biết sẽ phải đợi bao lâu. Sau đó liền thấy Từ di đứng dậy, những viên châu trên người lay động vô cùng đẹp đẽ. Từ di chỉnh lại trâm cài vàng trên tóc rồi lấy khăn lụa bọc lấy tay cầm ấm thuốc và đổ thuốc vào bát.
Từ di tiến lại gần nữ tử áo trắng bưng, sau đó bát thuốc lên và đưa lên miệng thổi rồi nói: "Nóng quá, còn chưa uống được."
Tần Cô Đồng nghĩ thầm: Từ di thật sự dịu dàng.
Ý niệm này vừa mới nảy lên trong đầu thì một sự thay đổi kinh hãi xảy ra trước mặt nàng!
Từ di giơ tay hất bát thuốc nóng hổi lên khắp người nữ tử áo trắng. Bộ đồ màu trắng ngay lập tức bị vấy bẩn bởi một mảng màu nâu lớn. Cả người nữ tử áo trắng run lên và Từ di phá lên cười: "Hahahahaha, con quái vật như ngươi có uống ít một bát cũng không chết được! Hắn biết cái đếch gì! Chỉ cần ngươi còn sống là được. Hahaha, con quái vật xấu xí." Nói xong liền cầm chén thuốc đập lên người nữ tử áo trắng.
--- Bang!
Chén sứ chia năm xẻ bảy mà rơi xuống, vừa vặn che đi tiếng rút kiếm của Tần Cô Đồng.
Nàng chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, đầu óc trống rỗng. Nhìn vẻ mặt không nhìn ra vui buồn của nữ tử áo trắng, Tần Cô Đồng áp chế sự kinh hãi, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.
"Tất cả là tại người, đều là tại ngươi!" Từ di đột nhiên hét lên đầy phẫn uất. Âm thanh như gió bắc nửa đêm gào thét trong rừng chết, như ma khóc, như sói tru.
Tần Cô Đồng thở dài một hơi, nàng không biết nên kinh tởm hay nên cảm thông. Trong u cốc như bồng lai tiên cảnh này có lẽ đang giam giữ hai người điên. Một người bị điên nên bị mắc kẹt ở đây và người kia bị mắc kẹt ở đây rồi dần trở nên điên loạn.
Từ di khóc một hồi lâu, cũng mệt mỏi. Đột nhiên bước nhanh về gian phòng phía đông. Trên bàn có một tấm gương, Từ di đưa mặt trước gương, xem đi xem lại, cầm lấy khăn tay cẩn thận lau khóe mắt rồi lẩm bẩm một mình: "Bỏ ra, bỏ ra...".
Tần Cô Đồng nhìn trang điểm khoa trương của Từ di và nếp nhăn không thể che giấu nơi khóe mắt, trong lòng chua xót, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng nhìn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa định rời đi, nàng nhìn thấy Từ di đột nhiên kinh ngạc lùi lại một bước, sau đó chậm rãi xoay người và đi tới trước mặt nữ tử áo trắng. Môi run run, nhỏ giọng nói gì đó rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của chén sứ trên mặt đất.
Tần Cô Đồng nhìn Từ di cầm mảnh sứ đến gần nữ tử áo trắng, không nghĩ cũng biết bà ta muốn làm gì, trong lòng lo lắng đến mức suýt nữa lao xuống. Nhưng lại nghĩ tới, một khi phá vỡ chuyện này, trong tương lai nàng nên làm gì? Giải thích như thế nào với Phương lão gia?
"Tuổi trẻ thế nào, đồ yêu quái, năm đó ta cũng là..." Từ di lẩm bẩm, không chút do dự đưa tay quẹt mạnh một cái, dòng máu đỏ tươi trượt dài trên gò má. Từ di đưa tay bắt lấy, máu tụ trong lòng bàn tay, cúi đầu liếm láp, "Ngọt... Uống tốt..."
"Gừ!" Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của dã thú.
Từ di đẩy nữ tử áo trắng ra rồi bước nhanh tới cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng cây có một đám sơn tước hoảng sợ mà bay. Tiếng động càng ngày càng xa, dã thú trên núi hẳn đã lùi vào trong u cốc. Bà ta đang định đóng cửa sổ thì nghe thấy đằng xa có tiếng người hô hoán. Bà ta giật mình, sau đó bình tĩnh mà lắng nghe - "Từ di, người ở đâu? Con là A Đồng, Từ di..."
Từ di vội lau sạch vết máu trên tay, sắp xếp quần áo rồi bước ra ngoài. Bà ta vừa lo lắng vừa sợ, sợ Tần Cô Đồng bước nhanh tới nên liên tiếp dẫm lên váy mấy cái. Khi nhìn thấy Tần Cô Đồng đã ở gần cửa hang, không có đi loạn, tảng đá trong lòng bà ta mới hạ xuống, trên khuôn mặt đầy phấn nở nụ cười, "A Đồng, hôm nay con có rảnh nên đến thăm Từ di à?"
Tần Cô Đồng nhìn vẻ mặt của bà ta suýt nữa thì phun ra. Nàng lấy từ trong ngực ra lá thư của Phương Hưng, cố nén lại sự ghê tởm và nói: "Thư của Đại thiếu gia, nói là có việc gấp."
Từ di rõ ràng cũng sửng sốt, đưa tay cầm lấy lá thư. Thuận thế nắm tay Tần Cô Đồng, nhưng Tần Cô Đồng làm gì chịu để bà ta nắm, nàng giả vờ lôi mồ hôi để tránh đi rồi giấu giếm nói: "Con cũng không biết xảy ra chuyện gì, Đại thiếu gia thúc giục nên con một đường chạy tới đây."
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì mà gấp muốn chết như vậy." Từ di lấy khăn tay từ trong ngực ra, đưa tay lên muốn lau mồ hôi cho nàng.
Tần Cô Đồng không ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, vội vàng vươn tay cầm lấy khăn tay, "Để con tự làm. Từ di mau xem thư đi, thiếu gia còn đang đợi."
Nàng giả vờ nghịch chiếc khăn tay, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ di đang mở phong thư và mở giấy ra. Giấy Tuyên1 mỏng và trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy vài dòng chữ.
Từ di cầm lá thư xem, trong lòng cườt khẩy. Nhìn thấy Tần Cô Đồng đang cúi đầu sửa sang quần áo, bà ta nói: "Con đợi ở đây, ta đi viết thư gửi lại cho Đại thiếu gia."
Tần Cô Đồng gật đầu đồng ý, nhìn bà ta đi càng lúc càng xa, trong lòng vẫn ngột ngạt. Nàng không thể không nhìn về phía Đông Nam. Đứng tại nơi này không thể thấy được chỗ trũng đó, tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp và nhợt nhạt ấy không thể xóa nhòa trước mắt nàng.
Tần Cô Đồng nhất thời hoảng thốt, mới đi hai ba bước về hướng đó liền tỉnh lại. Nàng vội vàng nhìn về hướng ngôi nhà gỗ của Từ di, không thấy bóng dáng của bà ta mới hơi an tâm, trong lòng thầm đọc tâm pháp – thiên sự vạn vật, đều có thể lấy đạo mà hướng tới...
Đợi nàng vận công được một tiểu chu thiên2, Từ di cũng xuất hiện với gió xuân trên mặt, "A Đồng, bắt con phải đợi lâu rồi."
Tần Cô Đồng thấy bà ta bước đi nhẹ nhàng, cười cũng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt rất quái dị. Nàng nhớ tới việc xấu xa vừa rồi của bà ta, chỉ cảm thấy khuôn mặt đó ghê tởm và buồn nôn.
Chịu đựng sự khó chịu, Tần Cô Đồng bước lên phía trước để nhận thư hồi âm. Nàng lấy cớ là Đại thiếu gia đang đợi, lập tức rời đi mà không quay đầu lại. Vô số lần đi vào ám đạo, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó thở, như thể bị bao vây bởi những con thú dữ và chúng đang dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào vách đá. Két, két... một âm thanh cứa vào lòng người.
Sau khi giá sách từ từ đóng lại, Tần Cô Đồng mới bình tĩnh lại. Nàng dựa lưng vào tường, đưa tay lên lau mồ hôi. Nhìn phong thư trong tay, Tần Cô Đồng nảy ra một ý tưởng.
"Roẹt."
Phong thư bị xé, khí tức vẩn đục trong lồng ngực cũng từ đó mà tiêu tán. Nàng từ từ rút lá thư và cẩn thận mở ra. Nhìn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Tần Cô Đồng bật ra một nụ cười mỉa mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta muốn gặp nữ nhi của ta."
Chỉ có sáu từ trong lá thư, nhưng nó đã gieo vào lòng Tần Cô Đồng một sự nghi ngờ lớn.
Nữ nhi?
Tần Cô Đồng đè nén nghi ngờ, lấy khăn tay của Từ di ra, cẩn thận gói lá thư lại. Nàng đưa tay về phía sau và cầm chuôi hoành đao, giữ chặt nó một hồi rồi từ từ buông ra, sải bước ra khỏi lâu sách. Dọc theo con đường đá và cỏ xanh, bước chân nàng như lộng gió, phút chốc đã đến tiền viện.
"Tần cô nương?" Hình quản sự khó hiểu khi thấy nàng dừng lại.
Tần Cô Đồng định thần lại, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, theo Hình quản sự đi về phía bên trái. Thư phòng của Phương Hưng được xây dựng trên mặt nước, ba mặt bao quanh là nước và trồng hàng nghìn hoa sen. Lúc này, những chiếc lá xanh tươi chỉ còn lại một nửa, và những hoa sen đang héo úa dần. Tần Cô Đồng không có tâm trạng ngắm cảnh mà bước nhanh vào thư phòng.
Phương Hưng đang chờ đến sốt ruột. Khi thấy nàng đưa chiếc khăn tay thì lông mày hắn lập tức nhíu lại, hắn cầm lấy chiếc khăn tay và mở lá thư ra. Tần Cô Đồng cảm thấy sự nóng nảy của Phương Hưng nổi lên chỉ trong chốc lát, giống như gió núi thổi qua trước cơn mưa giông.
--- Ầm!
Lá thư bị đập mạnh lên bàn.
Điều này không giống với Phương Hưng mọi ngày.
Đại thiếu gia của Phương gia luôn luôn biết kiềm chế và thận trọng, giống như núi Hạc Minh không hiểm trở cũng không hùng vĩ nhưng vẫn luôn có sự vững vàng của núi non. Bộ râu ngắn không che giấu được khuôn mặt tuấn tú đã thu lại khí phách và phong sương của giang hồ, tiếng khen nho nhã quân tử hoàn toàn xứng đáng.
Một cỗ uy áp đang dâng trào phát ra từ người Phương Hưng, từng đợt từng đợt giống như thủy triều ào ạt. Hình quản sự đột nhiên giật mình, lập tức cúi đầu khom người, sợ chọc giận thêm vị Đại thiếu gia đang tức giận này. Hắn ta liếc mắt nhìn Tần Cô Đồng vẫn đang đứng thẳng người, không sợ hãi cũng không tức giận, vận khí quanh người hợp thành một thể.
Quả nhiên, trên giang hồ có rất nhiều người tài không đợi tuổi.
Tần Cô Đồng nhìn xuống lá thư mà Phương Hưng đập trên bàn, nét chữ đã bị chặn lại. Giống như bao nhiêu nghi vấn trong lòng, đáp án đã ở ngay trước mắt, nhưng lại bị người nào đó chặn lại.
Năm ngón tay của Phương Hưng vồ lấy và đặt lá thư vào trong tay. Sau đó thả ra một lần nữa, từng mảnh vụn rơi xuống.
"Hình quản sự, ngươi lui ra trước đi."
Tần Cô Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa liền biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mình đã biết được một số bí mật không nên biết. Quả nhiên, Phương Hưng quay lại nhìn nàng. Đôi mắt hắn quét từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như đang tính toán.
Tựa như đứng trước mặt không phải là một con người, mà là một món hàng, một vũ khí. Tần Cô Đồng đứng thẳng, hoành đao vẫn còn ở trong vỏ.
Lúc này, cánh cửa được đẩy ra.
Thiếu phu nhân Phương gia đứng ngoài cửa, đôi mắt đỏ hoe, hai hàng lệ trong veo lăn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro