Âm Hồn xâm nhập
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Tại một nơi cách Lâm Hiên khoảng ngàn dặm. Lúc này sắc trời đã mờ tỏ, từng đàn điểu thú bắt đầu chui về tổ ấm. Dưới một chân một ngọn tiểu sơn có mấy chục tên tu sĩ đang tụ tập. Nhìn qua vào phục trang là đệ tử của một môn phái nhỏ nào đó.
Hiện tại tình thế U Châu phong ba bão táp. Các đại môn phái thì còn miễn cưỡng chống chọi được nhưng những tông môn gia tộc yếu kém thì tình hình khá nguy ngập.
Khổ Kính Tông là một trong số những môn phái đã truyền thừa gần mấy Vạn Niên nhưng hiện tại thực lực không đáng nhắc đến.
Tông môn này ở một chỗ hẻo lánh không tranh đua với đời. Nhưng cuộc sống thế ngoại đào nguyên này đã bị phá vỡ khi linh mạch của họ đã bị một tiểu tông phái khác mạnh hơn nhìn trúng.
Sau một phen hộ sơn thất bại, Khổ Kính Tông bắt đầu trôi dạt khắp nơi.
Thời khắc này đám người của Khổ Kính Tông đang ăn ngủ ở dưới chân một ngọn núi nhỏ.
Một trung niên có tu vị Trúc cơ kỳ thân vận đạo bào đang cau mày tư lự, người này chính là chưởng môn của Khổ Kính Tông.
Đột nhiên một trận âm phong thổi mạnh đến, tiếp theo linh khí vô cùng hỗn loạn ẩn chứa âm thanh kêu khóc của lệ quỷ.
Chúng tu sĩ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
"Các ngươi không cần hoảng hốt! "
Khổ Kính tán nhân tuy rằng tu vị thấp kém nhưng vẫn là tôn sư một phái. Hắn hét lớn một tiếng ngăn đám đệ tử đang hoang mang.
Hắn nheo mắt nhìn dị tượng phía trước, trong lòng thầm kinh nghi. Xem ra nơi đây sắp có sự xuất hiện của âm hồn.
Nhưng nơi này là trong U Châu, mà khu vực ranh giới âm hồn đã được Chính Ma lập ra cấm trận trọng đại bảo vệ ngăn cản.
Âm hồn sao có thể vô thanh vô tức lẻn vào đây được.
"Tiểu Tứ, ngươi qua xem thế nào".
"Vâng, sư tôn".
Một thiếu niênvận thanh y lên tiếng rồi giơ tay phóng xuất phi kiếm, định độn quang tới thì âm phong gào thét kia đột nhiên ngưng lại.
Khổ Kính tán nhân vừa thở phào thì không ngờ quỷ vụ lại cuồn cuộn một trận, hiện ra một Truyền Tống Trận cự đại.
Nhất thời đám đệ tử Khổ Kính Tông trợn mắt há mồm. Từ truyền tống trận bước ra hơn mấy trăm âm hồn, trong đó hơn ba phần có tu vị Quỷ vương.
Dẫn đầu là hai người khí độ bất phàm đứng chung một chỗ.
Bên trái là một lão giả vận tạo bào, toàn thân không chút quỷ khí mà còn có vẻ tiên phong đạo cốt. Bên phải là một tráng hán cao lớn.
Trên mặt lão giả hiện sát khí phất tay một cái, một đám âm hồn lập tức rít lên xông tới.
Lúc này Khổ Kính tán nhân đại kinh thất sắc, với tu vị của hắn mà không thể nhìn ra cảnh giới của đầu lĩnh âm hồn. Thần sắc kinh hoảng hắn vội quay đầu quát một câu rồi hóa thành một đạo độn quang rời đi.
Lúc này đám đệ tử cũng hiểu ra hiểm cảnh, sắc mặt đại biến tản ra bốn phía mà chạy.
Nhưng đám âm hồn thực lực trên xa bọn họ. Không đầy một tuần nhang, mấy chục tu sĩ Khổ Kính Tông đều đã hồn quy địa phủ.
Lão giả vận tạo bào gật đầu lộ vẻ hài lòng nói : “Được rồi, loại truyền tống trận siêu xa này đã thành công. Ngưu đạo hữu, lão phu sẽ ghi công của ngươi”.
"Cảm ơn Lệ Thiên bệ hạ đã khích lệ". Một lão giả khác với chòm râu bạc trắng khom người tạ ơn, đây không phải là âm hồn mà là tu sĩ nhân tộc.
"Hừ, nếu không phải cổ truyền tống trận trong Thập đại vạn sơn phòng bị không nghiêm, để tên gian tế giả danh gian xảo phá hư, thì đại quân âm hồn của chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đến như vậy. Lão phu thật không ngờ trong Thất Tuyệt Thiên lại còn một nhân vật giỏi như Ngưu đạo hữu. Có thể tu phục được cổ truyền tống trận, tuy rằng địa điểm khi tới đã bị thay đổi nhưng cuối cùng đã xâm nhập vào hậu phương của tu sĩ nhân tộc". Lão giả tạo bào vừa lên tiếng chính là Lệ Thiên quỷ đế, thời khắc này hai mắt lão nhíu lại chầm chậm nói.
"Lệ Thiên bệ hạ quá khen, thuộc hạ có chút tinh thông trận pháp, có thể tu phục lại cổ truyền tống trận cũng chỉ là may mắn thôi" Lão giả kia cúi đầu khiêm tốn nói.
"Không nói những điều này nữa. Công lao của các hạ, lão phu sẽ ghi tạc trong lòng. Cấm chế do Chính Ma tu sĩ bày ra rất khó bài trừ. Nếu cường công thì phải trả một giá thảm trọng. Nhưng bọn chúng tuyệt đối không ngờ chúng ta lại lợi dụng truyền tống trận này. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, hắc hắc".
"Hạo Thiên bệ hạ nói rất có lý. Theo tình báo truyền tới, mấy tên cầu đầu chính ma và lão quái Linh Dược Sơn đang hội minh ở Cửu Long Sơn. Hạo Thiên, Diệu Thiên hai vị quỷ đế cùng với chưởng môn Thanh Tường Môn, Thanh Tường chân nhân đã đến trước một bước. Hợp lực ba người bọn họ tuy không thể tiêu diệt mấy lão quái Nguyên Anh nhưng có thể kéo dài một thời gian. Tu sĩ nhân tộc mất đi mấy kẻ đó như quần long vô thủ, phần thắng của chúng ta đã tăng cao không ít". Lão giả râu bạc mỉm cười nói.
"Hừ, những tên nhân tộc đó sao có thể ngờ Thanh Tường Môn mới phất lên thật ra là do âm hồn chúng ta âm thầm thao túng". Trung niên tráng hán cũng là một quỷ đế nãy giờ im lặng đột nhiên ngạo nghễ nói.
"Không sai, chỉ cần tiêu diệt được Chính Ma và Linh Dược sơn thì U Châu sẽ trở thành thiên đường của âm hồn chúng ta".
"Đúng rồi bệ hạ, tình báo còn truyền đến một tin tức khiến hai vị nhất định cảm thấy hứng thú, đã xác định được thân phận thật sự của kẻ đã phá hư cổ truyền tống trận".
"Ồ, hắn là ai? " trong mắt Lệ Thiên quỷ đế hiện lên tia hung quang.
"Cao đồ của Thông Vũ chân nhân, Lâm Hiên"
***
Lâm Hiên đương nhiên không biết hai đại quỷ đế đang nhắc tới hắn, không biết khi trước hắn quên điều gì mà đang toàn lực độn quang theo hướng của Khổng Tước tiên tử. Tốc độ nhanh tới cực điểm, chỉ hơn nửa thời thần thì một điểm sáng bảy sắc đã ẩn hiện trước mắt.
Quá khó hiểu là tốc độ của Khổng Tước tiên tử lại chậm rãi như vậy!
Ánh sáng bảy sắc trước mắt đột nhiên dừng lại. Thần sắc Lâm Hiên chợt trở nên kiên định nhanh chóng bay tới.
Mà lúc này trong lòng vị mỹ nữ yêu tu xinh đẹp phía trước cũng cực kỳ bất an.
Hắn đuổi theo làm gì? Khó hiểu!
Trải qua chuyện xấu hổ vừa rồi, tâm tình của Khổng Tước tiên tử vẫn chưa bình phục, đối phương lại đột nhiên đuổi theo như như phát cuồng. Hơn nữa thực lực sao lại đại tăng thế này?
Lúc này Lâm Hiên đã bay gần đạo sáng rực rỡ, chỉ thấy một thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung, mặt ngọc xinh đẹp không thể tả xiết, thần sắc của nàng dường như vừa tìm lại được cái gì.
Trải qua sự tình vừa rồi dù với định lực của Lâm Hiên khi thấy thân thể kiều mỹ kia cũng không khỏi xao động, hắn hít vào một hơi nhanh chóng trấn định lại. Có câu chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ cũng phong lưu. Nhưng hiện tại Lâm Hiên không có hứng thú như vậy, tươi cười nói:
"Cũng may tiên tử chưa đi xa"
"Ngươi đuổi theo làm gì, không sợ ta lấy lại cái mạng nhỏ của ngươi sao?" Ngữ khí của Khổng Tước tiên tử có vẻ rất hung hăng nhưng sắc mặt lại có vài phần trốn tránh. Nàng cũng không hiểu tại sao nhất thời lại yếu đuối như vậy. Đường đường là bá chủ nhất phương quyền sinh quyền sát trong tay thế mà bây giờ gặp thiếu niên này lại có vài phần sợ hãi.
"Tiên tử thật khéo giỡn, nếu cô muốn lấy mạng thì ta sao có thể đứng nơi đây. Vừa rồi tiên tử đi vội quá, tại hạ còn có một việc cần cô viện thủ"
"Ra là vậy". Khổng Tước tiên tử nghe xong sắc mặt giãn ra nhưng lại có chút thất vọng.
Nàng đưa tay ngọc sửa lại một lọn tóc mai đen nhánh nói: "Có chuyện gì, chỉ cần giúp được ta sẽ không từ chối"
"Vậy tại hạ xin đa tạ trước. Ta cần vài giọt tiên huyết của đạo hữu Hóa Hình Kỳ"
"Ngươi muốn tiên huyết? " Nhất thời Khổng Tước tiên tử ngẩn ngơ, sắc mặt lộ ra vài phần cổ quái.
"Tiên tử không nên hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không ... ".
"Ngươi không cần nói nữa, chúng ta từng chung hoạn nạn, cho dù có mất đi chút tinh huyết thì khi trở về mấy tên vu sư Mặc Nguyệt Tộc cũng sao làm khó được bổn tiên tử " Khổng Tước tiên tử khoát tay chặn lại, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo khiến nàng trở nên xinh đẹp quyến rũ mê người.
Nhất thời hai mắt của Lâm Hiên hoa lên, trở nên ngượng ngùng. Phong thái kiều diễm mê hồn của Khổng Tước tiên tử lúc này quả thật khiến hắn không thể rời mắt đi nơi khác được.
Ánh mắt Khổng Tước tiên tử vừa chuyển qua, thấy Lâm Hiên ngây ngốc nhìn mình như vậy. Nàng vội vàng quay mặt đi, khuôn mặt hiện một lớp phấn hồng.
Rồi nàng nhanh chóng hé miệng, theo làn hương thơm là một đạo sáng màu vàng vụt ra rồi biến mất. Lúc này trên ngón trỏ tay phải của Khổng Tước tiên tử đã có một vết thương nhỏ.
Khổng Tước tiên tử lật tay trái lên, trong lòng bàn tay hiện ra một cái bình ngọc tinh xảo hứng lấy bảy tám giọt tiên huyết. Ánh sáng rực rỡ chợt lóe, miệng vết thương của nàng đã tự động hồi phục.
"Cho ngươi đó"
Khổng Tước tiên tử đưa bình ngọc cho Lâm Hiên. Lúc này trên mặt hắn khá hoan hỉ, liền cẩn thận cất vào trong túi trữ vật.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Sau này tại hạ nhất định sẽ báo đáp tiên tử" Lâm Hiên ôm quyền thành khẩn nói.
"Không cần khách khí, chỉ cần…"
"Sao?"
"À ..không có gì"
Nhất thời bầu không khí trở nên trầm lặng. Không biết bao lâu Lâm Hiên khẽ thở ra mở miệng.
"Bữa tiệc nào cũng có khi tàn. Tiên tử nếu không có gì phân phó. Tại hạ xin cáo từ tại đây, chúng ta sẽ gặp lại"
Lâm Hiên ôm quyền xoay người chuẩn bị bay đi.
"Lâm Hiên, khoan đã!" Do dự một lát Khổng Tước tiên tử đột nhiên mở miệng nói.
"Tiên tử còn có gì phân phó? " Lâm Hiên quay đầu kinh ngạc mở miệng.
Khổng Tước tiên tử chầm chậm duỗi cổ tay, một vật từ ống tay áo nhẹ rớt xuống lòng bàn tay, rồi đưa qua bên Lâm Hiên.
Lâm Hiên tiếp lấy, thì ra là một khối noãn ngọc màu xanh biếc khắc đầy chuỗi văn tự kỳ lạ của yêu tộc.
"Đây là.. " Lâm Hiên có chút ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn sang Khổng Tước tiên tử.
"Ta sắp phải trở về Khuê Âm Sơn Mạch".
"Tiên tử không có ý định ở lại U Châu? "Lâm Hiên tò mò mở miệng.
"Không, lần này ta ra ngoài là để rèn luyện tâm cảnh. Bây giờ tu vị đã tăng tiến, ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa, tự nhiên phải quay về động phủ tiếp tục khổ tu" Khổng Tước tiên tử khẽ nở nụ cười, cử chỉ điệu bộ quyến rũ vô cùng.
"Thì ra là thế, chúc tiên tử tiến cảnh nhanh chóng sớm thành đại đạo".
"Tu luyện nào có đơn giản như vậy, chẳng qua lời hay của ngươi ta nghe cũng bùi tai lắm" Khổng Tước tiên tử nhìn người thiếu niên trước mắt thần sắc biến ảo, lo nghĩ một hồi chầm chậm mở miệng nói: “Lâm Hiên, bây giờ tình thế U Châu hiểm ác, âm hồn âm mưu đã gần Vạn Niên cũng đã đến lúc nổi dậy. Nhân tộc nếu có thể đồng tâm hiệp lực đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng Chính Ma lục đục với nhau, thêm Linh Dược Sơn của các ngươi cũng có tâm cơ riêng, cứ như vậy thắng bại cũng khó mà liệu được. Ngươi phải cẩn thận một chút, biết chưa"
"Ừm ta nhớ, đa tạ ngươi".
"Ý ta là nếu ngươi ở U Châu không có chốn dung thân thì có thể đến Khuê Âm Sơn Mạch tìm ta"
"Đa tạ hảo ý của tiên tử, ta tin tưởng chỉ cần không xui xẻo quá mức, thì cho dù gặp quỷ đế thì vẫn có thể bảo toàn tính mạng" Đôi mày Lâm Hiên nhướng lên có chút tự tin nói:" Nếu tại hạ muốn đến, tuy Khuê Âm Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng chưa chắc làm khó được ta tới gặp tiên tử."
"Tại Khuê Âm Sơn Mạch, với tu vị của ngươi thì yêu thú tam cấp hẳn là không sợ. Nhưng nếu vô tình gặp yêu tộc tứ cấp, chỉ cần lấy ra miếng ngọc bội này, bọn họ tự nhiên sẽ không làm khó ngươi"
Khổng Tước tiên tử nói xong chuyển thân hóa thành một đạo ánh sáng bảy màu biến mất nơi chân trời.
Nhìn bóng dáng của nàng khuất xa, Lâm Hiên cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay trên mặt hắn đầy vẻ phức tạp.
"Thiếu gia, vị tiên tử mỹ miều này tựa hồ rất thích ngươi" Theo tiếng cười khả ái rồi bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa khác xuất hiện trước mặt hắn.
"Thích ta? " Lâm Hiên lắc đầu nói "Điều này là không thể"
"Thiếu gia, cần gì phải ngượng ngùng, Khổng Tước tiên tử nếu vô tình thì tại sao lại đem ngọc bội giao cho người?"
"Ta không rõ nữa, nàng phong hoa tuyệt đại như vậy sao thế thể thích một tu sĩ nhân tộc như ta. " Lâm Hiên lại khẽ lắc đầu: "Huống chi nếu không thể tiến giai Nguyên Anh kỳ, ta cũng sẽ không nghĩ đến điều này"
"Nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, ít nhất ngươi có thể đến đó lánh họa" Nguyệt nhi không phục phản bác lại.
"Lánh nạn?" Lâm Hiên lại cười nhạt nói: "Ta là hạng người cần phải dựa vào nữ nhân che chở sao. Nếu thật sự là như vậy thì tâm cảnh sẽ xuất hiện tì vết, ngày sau ngưng kết Nguyên Anh sẽ có ảnh hưởng rất xấu"
"Điều này cũng đúng" Nguyệt nhi gật đầu:"Thiếu gia, người mạo hiểm đuổi theo đòi lấy tiên huyết của Khổng Tước tiên tử rốt cục là vì cái gì. Ta chưa từng nghe nói linh đan pháp bảo gì mà lại cần máu huyết của yêu tu Hóa Hình kỳ để làm tài liệu"
"Ta đương nhiên không phải vì luyện bảo" Lâm Hiên thản nhiên nó :" Nguyệt nhi, cô quên rồi à, tại trấn nhỏ của phàm nhân ta đã thu được một cổ ngọc giản"
"Thiếu gia nói của Trương Hữu Phúc? Chẳng lẽ hiện tại người muốn thông qua khe hở không gian rời U Châu đến nơi khác?" Nguyệt Nhi che cái miệng nhỏ nhắn hoảng sợ:
"Nhưng trong ngọc giản nói rất rõ ràng, khe hở không gian tuy rằng có thể truyền tống với khoảng cách rất xa nhưng nguy hiểm vô cùng, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa nếu vô tình rơi vào không gian loạn lưu ắt phải chết không nghi ngờ"
"Ta biết... "
"Vậy sao người phải đi lúc này, âm hồn tuy thế lực mạnh mẽ nhưng tu sĩ cũng không chưa chắc thất bại. "Nguyệt Nhi khó hiểu nói.
"Chính vì thực lực hai bên không chênh nhau nhiều lắm nên ta mới phải đi"
"Vì sao chứ? " Vẻ mặt Nguyệt Nhi ngày càng khó hiểu.
"Với tương quan thực lực như hiện nay, trận hạo kiếp muốn phân thắng bại rất có thể phải kéo dài hơn trăm năm. Tuy tạm thời Chính ma bày ra cấm chế nhưng ta tin âm hồn sẽ có con đường khác tới đây. Tới lúc đó toàn bộ U Châu sẽ không có nơi nào gọi là đào nguyên thế ngoại đâu" Lâm Hiên cười khổ phân tích.
"Cái này... " Nguyệt nhi nghe xong cũng cau mày, lời của thiếu gia nói rất đúng.
"Thế thì liên quan gì đến tiên huyết của Khổng Tước tiên tử? "
"Dùng khe hở không gian đổi thành truyền tống trận, điều kiện khởi động vô cùng biến thái. Cần phải có tiên huyết của yêu tu Hóa Hình kỳ để làm môi giới, phải dùng thêm thượng phẩm tinh thạch cùng bảo vật song thuộc tính để làm chìa khóa" Lâm Hiên thì thào có chút cảm khái.
"Cũng đúng, những thứ này tuy khó kiếm vô cùng, trong U Châu trừ thiếu gia tin rằng rằng ngay cả mấy lão quái Nguyên Anh cũng không có bổn sự này".
"Tiểu nha đầu đừng vuốt mông ta nữa. Được rồi việc này không nên chậm trễ. Trong cổ ngọc giản có ghi lại vị trí đại khái của truyền tống trận, nhưng năm tháng trôi qua bể dâu đổi dời. Chúng ta cần nhanh chóng tới đó. "
Lâm Hiên nói xong liền hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
***
Hắn không biết rằng lúc này đám âm hồn cũng đã bắt đầu hành động.
Hắc Nham Thành, nơi ranh giới với khu vực do âm hồn chiếm cứ.
Hiện tại toàn bộ phàm nhân trong thành đã rút đi, thay thế bởi mấy ngàn tu sĩ.
So với thực lực âm hồn tu sĩ có vẻ kém thế hơn chỉ dựa vào cấm chế cực mạnh bao quanh thành.
Mà cách thành này một trăm dặm còn có một tòa thành là Hắc Thạch Thành cũng có cấm chế tương tự. Hai thành này nằm vào thế ỷ dốc có thể tiếp viện lẫn nhau. Dựa vào địa lợi cùng trập pháp ngăn cản lại bước tiến của âm hồn.
Đại trưởng lão Hắc Thạch Thành là một lão tu sĩ râu tóc bạc trắng tiên phong đạo cốt, có tu vị Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.
Chính là Khô Mộc Chân Nhân nguyên chưởng môn phái Thiên Mục Sơn. Hiện tại Khô Mộc Chân Nhân vì bổn phái đành trở thành thế lực phụ thuộc ma đạo.
Bây giờ khu vực giáp ranh với luân hãm khu, Chính Ma cùng Linh Dược Sơn đều có tu sĩ phụ trách. Mà ở Hắc Thạch thành có tám chín phần là đệ tử trước kia của Thiên Mục Sơn.
Lúc này Khô Mộc Chân Nhân đang ngồi trong một gian phòng. Hiện tại chiến trận lâm vào thế giằng co. Hai tuần trăng nay đều chỉ đánh nhỏ. Bên phía tu sĩ các đệ tử thay phiên tuần tra ứng phó, bản thân lão không quan tâm nhiều.
Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn truyền đến. Mặt đất rung lên kịch liệt mang theo tiếng quỉ khóc thê lương.
Đám âm hồn lại bắt đầu tiến công, hơn nữa nhìn thanh thế lần này chắc chắn có khá nhiều quỷ vương.
Sắc mặt Khô Mộc chân nhân đại biến, phất tay áo bào một cái hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.
Cùng lúc này trong thành vô vàn các đạo độn quang đủ mọi sắc màu bay lượn. Đám tu sĩ đều đến phía trước thành để tiếp viện. Âm hồn đột nhiên lại phát động trận đánh bất ngờ. Xem quy mô lần này cổng thành phía trước khó mà ngăn cản được.
Nếu cấm chế bị phá chỉ có kết quả trong thành hủy người chết. Đấu pháp của nhân tộc và âm hồn còn muốn tàn khốc hơn cả đại chiến Chính Ma.
Đủ loại pháp bảo bay múa. Âm hồn dựa vào số lượng mà chiến tiên cơ còn đám tu sĩ thì dựa vào trận pháp mà thủ thế. Giao chiến kịch liệt nhưng vẫn ngang tài ngang sức.
Có điều phần lớn tu sĩ trong thành đã bị đại chiến chú ý, không biết rằng mấy trăm âm hồn lặng lẽ tiến đến từ phía sau bọn họ.
Hậu phương vốn dĩ là an toàn nên không ai chú ý đến.
Hiện tại tình thế U Châu phong ba bão táp. Các đại môn phái thì còn miễn cưỡng chống chọi được nhưng những tông môn gia tộc yếu kém thì tình hình khá nguy ngập.
Khổ Kính Tông là một trong số những môn phái đã truyền thừa gần mấy Vạn Niên nhưng hiện tại thực lực không đáng nhắc đến.
Tông môn này ở một chỗ hẻo lánh không tranh đua với đời. Nhưng cuộc sống thế ngoại đào nguyên này đã bị phá vỡ khi linh mạch của họ đã bị một tiểu tông phái khác mạnh hơn nhìn trúng.
Sau một phen hộ sơn thất bại, Khổ Kính Tông bắt đầu trôi dạt khắp nơi.
Thời khắc này đám người của Khổ Kính Tông đang ăn ngủ ở dưới chân một ngọn núi nhỏ.
Một trung niên có tu vị Trúc cơ kỳ thân vận đạo bào đang cau mày tư lự, người này chính là chưởng môn của Khổ Kính Tông.
Đột nhiên một trận âm phong thổi mạnh đến, tiếp theo linh khí vô cùng hỗn loạn ẩn chứa âm thanh kêu khóc của lệ quỷ.
Chúng tu sĩ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
"Các ngươi không cần hoảng hốt! "
Khổ Kính tán nhân tuy rằng tu vị thấp kém nhưng vẫn là tôn sư một phái. Hắn hét lớn một tiếng ngăn đám đệ tử đang hoang mang.
Hắn nheo mắt nhìn dị tượng phía trước, trong lòng thầm kinh nghi. Xem ra nơi đây sắp có sự xuất hiện của âm hồn.
Nhưng nơi này là trong U Châu, mà khu vực ranh giới âm hồn đã được Chính Ma lập ra cấm trận trọng đại bảo vệ ngăn cản.
Âm hồn sao có thể vô thanh vô tức lẻn vào đây được.
"Tiểu Tứ, ngươi qua xem thế nào".
"Vâng, sư tôn".
Một thiếu niênvận thanh y lên tiếng rồi giơ tay phóng xuất phi kiếm, định độn quang tới thì âm phong gào thét kia đột nhiên ngưng lại.
Khổ Kính tán nhân vừa thở phào thì không ngờ quỷ vụ lại cuồn cuộn một trận, hiện ra một Truyền Tống Trận cự đại.
Nhất thời đám đệ tử Khổ Kính Tông trợn mắt há mồm. Từ truyền tống trận bước ra hơn mấy trăm âm hồn, trong đó hơn ba phần có tu vị Quỷ vương.
Dẫn đầu là hai người khí độ bất phàm đứng chung một chỗ.
Bên trái là một lão giả vận tạo bào, toàn thân không chút quỷ khí mà còn có vẻ tiên phong đạo cốt. Bên phải là một tráng hán cao lớn.
Trên mặt lão giả hiện sát khí phất tay một cái, một đám âm hồn lập tức rít lên xông tới.
Lúc này Khổ Kính tán nhân đại kinh thất sắc, với tu vị của hắn mà không thể nhìn ra cảnh giới của đầu lĩnh âm hồn. Thần sắc kinh hoảng hắn vội quay đầu quát một câu rồi hóa thành một đạo độn quang rời đi.
Lúc này đám đệ tử cũng hiểu ra hiểm cảnh, sắc mặt đại biến tản ra bốn phía mà chạy.
Nhưng đám âm hồn thực lực trên xa bọn họ. Không đầy một tuần nhang, mấy chục tu sĩ Khổ Kính Tông đều đã hồn quy địa phủ.
Lão giả vận tạo bào gật đầu lộ vẻ hài lòng nói : “Được rồi, loại truyền tống trận siêu xa này đã thành công. Ngưu đạo hữu, lão phu sẽ ghi công của ngươi”.
"Cảm ơn Lệ Thiên bệ hạ đã khích lệ". Một lão giả khác với chòm râu bạc trắng khom người tạ ơn, đây không phải là âm hồn mà là tu sĩ nhân tộc.
"Hừ, nếu không phải cổ truyền tống trận trong Thập đại vạn sơn phòng bị không nghiêm, để tên gian tế giả danh gian xảo phá hư, thì đại quân âm hồn của chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đến như vậy. Lão phu thật không ngờ trong Thất Tuyệt Thiên lại còn một nhân vật giỏi như Ngưu đạo hữu. Có thể tu phục được cổ truyền tống trận, tuy rằng địa điểm khi tới đã bị thay đổi nhưng cuối cùng đã xâm nhập vào hậu phương của tu sĩ nhân tộc". Lão giả tạo bào vừa lên tiếng chính là Lệ Thiên quỷ đế, thời khắc này hai mắt lão nhíu lại chầm chậm nói.
"Lệ Thiên bệ hạ quá khen, thuộc hạ có chút tinh thông trận pháp, có thể tu phục lại cổ truyền tống trận cũng chỉ là may mắn thôi" Lão giả kia cúi đầu khiêm tốn nói.
"Không nói những điều này nữa. Công lao của các hạ, lão phu sẽ ghi tạc trong lòng. Cấm chế do Chính Ma tu sĩ bày ra rất khó bài trừ. Nếu cường công thì phải trả một giá thảm trọng. Nhưng bọn chúng tuyệt đối không ngờ chúng ta lại lợi dụng truyền tống trận này. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, hắc hắc".
"Hạo Thiên bệ hạ nói rất có lý. Theo tình báo truyền tới, mấy tên cầu đầu chính ma và lão quái Linh Dược Sơn đang hội minh ở Cửu Long Sơn. Hạo Thiên, Diệu Thiên hai vị quỷ đế cùng với chưởng môn Thanh Tường Môn, Thanh Tường chân nhân đã đến trước một bước. Hợp lực ba người bọn họ tuy không thể tiêu diệt mấy lão quái Nguyên Anh nhưng có thể kéo dài một thời gian. Tu sĩ nhân tộc mất đi mấy kẻ đó như quần long vô thủ, phần thắng của chúng ta đã tăng cao không ít". Lão giả râu bạc mỉm cười nói.
"Hừ, những tên nhân tộc đó sao có thể ngờ Thanh Tường Môn mới phất lên thật ra là do âm hồn chúng ta âm thầm thao túng". Trung niên tráng hán cũng là một quỷ đế nãy giờ im lặng đột nhiên ngạo nghễ nói.
"Không sai, chỉ cần tiêu diệt được Chính Ma và Linh Dược sơn thì U Châu sẽ trở thành thiên đường của âm hồn chúng ta".
"Đúng rồi bệ hạ, tình báo còn truyền đến một tin tức khiến hai vị nhất định cảm thấy hứng thú, đã xác định được thân phận thật sự của kẻ đã phá hư cổ truyền tống trận".
"Ồ, hắn là ai? " trong mắt Lệ Thiên quỷ đế hiện lên tia hung quang.
"Cao đồ của Thông Vũ chân nhân, Lâm Hiên"
***
Lâm Hiên đương nhiên không biết hai đại quỷ đế đang nhắc tới hắn, không biết khi trước hắn quên điều gì mà đang toàn lực độn quang theo hướng của Khổng Tước tiên tử. Tốc độ nhanh tới cực điểm, chỉ hơn nửa thời thần thì một điểm sáng bảy sắc đã ẩn hiện trước mắt.
Quá khó hiểu là tốc độ của Khổng Tước tiên tử lại chậm rãi như vậy!
Ánh sáng bảy sắc trước mắt đột nhiên dừng lại. Thần sắc Lâm Hiên chợt trở nên kiên định nhanh chóng bay tới.
Mà lúc này trong lòng vị mỹ nữ yêu tu xinh đẹp phía trước cũng cực kỳ bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đuổi theo làm gì? Khó hiểu!
Trải qua chuyện xấu hổ vừa rồi, tâm tình của Khổng Tước tiên tử vẫn chưa bình phục, đối phương lại đột nhiên đuổi theo như như phát cuồng. Hơn nữa thực lực sao lại đại tăng thế này?
Lúc này Lâm Hiên đã bay gần đạo sáng rực rỡ, chỉ thấy một thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung, mặt ngọc xinh đẹp không thể tả xiết, thần sắc của nàng dường như vừa tìm lại được cái gì.
Trải qua sự tình vừa rồi dù với định lực của Lâm Hiên khi thấy thân thể kiều mỹ kia cũng không khỏi xao động, hắn hít vào một hơi nhanh chóng trấn định lại. Có câu chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ cũng phong lưu. Nhưng hiện tại Lâm Hiên không có hứng thú như vậy, tươi cười nói:
"Cũng may tiên tử chưa đi xa"
"Ngươi đuổi theo làm gì, không sợ ta lấy lại cái mạng nhỏ của ngươi sao?" Ngữ khí của Khổng Tước tiên tử có vẻ rất hung hăng nhưng sắc mặt lại có vài phần trốn tránh. Nàng cũng không hiểu tại sao nhất thời lại yếu đuối như vậy. Đường đường là bá chủ nhất phương quyền sinh quyền sát trong tay thế mà bây giờ gặp thiếu niên này lại có vài phần sợ hãi.
"Tiên tử thật khéo giỡn, nếu cô muốn lấy mạng thì ta sao có thể đứng nơi đây. Vừa rồi tiên tử đi vội quá, tại hạ còn có một việc cần cô viện thủ"
"Ra là vậy". Khổng Tước tiên tử nghe xong sắc mặt giãn ra nhưng lại có chút thất vọng.
Nàng đưa tay ngọc sửa lại một lọn tóc mai đen nhánh nói: "Có chuyện gì, chỉ cần giúp được ta sẽ không từ chối"
"Vậy tại hạ xin đa tạ trước. Ta cần vài giọt tiên huyết của đạo hữu Hóa Hình Kỳ"
"Ngươi muốn tiên huyết? " Nhất thời Khổng Tước tiên tử ngẩn ngơ, sắc mặt lộ ra vài phần cổ quái.
"Tiên tử không nên hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không ... ".
"Ngươi không cần nói nữa, chúng ta từng chung hoạn nạn, cho dù có mất đi chút tinh huyết thì khi trở về mấy tên vu sư Mặc Nguyệt Tộc cũng sao làm khó được bổn tiên tử " Khổng Tước tiên tử khoát tay chặn lại, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo khiến nàng trở nên xinh đẹp quyến rũ mê người.
Nhất thời hai mắt của Lâm Hiên hoa lên, trở nên ngượng ngùng. Phong thái kiều diễm mê hồn của Khổng Tước tiên tử lúc này quả thật khiến hắn không thể rời mắt đi nơi khác được.
Ánh mắt Khổng Tước tiên tử vừa chuyển qua, thấy Lâm Hiên ngây ngốc nhìn mình như vậy. Nàng vội vàng quay mặt đi, khuôn mặt hiện một lớp phấn hồng.
Rồi nàng nhanh chóng hé miệng, theo làn hương thơm là một đạo sáng màu vàng vụt ra rồi biến mất. Lúc này trên ngón trỏ tay phải của Khổng Tước tiên tử đã có một vết thương nhỏ.
Khổng Tước tiên tử lật tay trái lên, trong lòng bàn tay hiện ra một cái bình ngọc tinh xảo hứng lấy bảy tám giọt tiên huyết. Ánh sáng rực rỡ chợt lóe, miệng vết thương của nàng đã tự động hồi phục.
"Cho ngươi đó"
Khổng Tước tiên tử đưa bình ngọc cho Lâm Hiên. Lúc này trên mặt hắn khá hoan hỉ, liền cẩn thận cất vào trong túi trữ vật.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Sau này tại hạ nhất định sẽ báo đáp tiên tử" Lâm Hiên ôm quyền thành khẩn nói.
"Không cần khách khí, chỉ cần…"
"Sao?"
"À ..không có gì"
Nhất thời bầu không khí trở nên trầm lặng. Không biết bao lâu Lâm Hiên khẽ thở ra mở miệng.
"Bữa tiệc nào cũng có khi tàn. Tiên tử nếu không có gì phân phó. Tại hạ xin cáo từ tại đây, chúng ta sẽ gặp lại"
Lâm Hiên ôm quyền xoay người chuẩn bị bay đi.
"Lâm Hiên, khoan đã!" Do dự một lát Khổng Tước tiên tử đột nhiên mở miệng nói.
"Tiên tử còn có gì phân phó? " Lâm Hiên quay đầu kinh ngạc mở miệng.
Khổng Tước tiên tử chầm chậm duỗi cổ tay, một vật từ ống tay áo nhẹ rớt xuống lòng bàn tay, rồi đưa qua bên Lâm Hiên.
Lâm Hiên tiếp lấy, thì ra là một khối noãn ngọc màu xanh biếc khắc đầy chuỗi văn tự kỳ lạ của yêu tộc.
"Đây là.. " Lâm Hiên có chút ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn sang Khổng Tước tiên tử.
"Ta sắp phải trở về Khuê Âm Sơn Mạch".
"Tiên tử không có ý định ở lại U Châu? "Lâm Hiên tò mò mở miệng.
"Không, lần này ta ra ngoài là để rèn luyện tâm cảnh. Bây giờ tu vị đã tăng tiến, ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa, tự nhiên phải quay về động phủ tiếp tục khổ tu" Khổng Tước tiên tử khẽ nở nụ cười, cử chỉ điệu bộ quyến rũ vô cùng.
"Thì ra là thế, chúc tiên tử tiến cảnh nhanh chóng sớm thành đại đạo".
"Tu luyện nào có đơn giản như vậy, chẳng qua lời hay của ngươi ta nghe cũng bùi tai lắm" Khổng Tước tiên tử nhìn người thiếu niên trước mắt thần sắc biến ảo, lo nghĩ một hồi chầm chậm mở miệng nói: “Lâm Hiên, bây giờ tình thế U Châu hiểm ác, âm hồn âm mưu đã gần Vạn Niên cũng đã đến lúc nổi dậy. Nhân tộc nếu có thể đồng tâm hiệp lực đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng Chính Ma lục đục với nhau, thêm Linh Dược Sơn của các ngươi cũng có tâm cơ riêng, cứ như vậy thắng bại cũng khó mà liệu được. Ngươi phải cẩn thận một chút, biết chưa"
"Ừm ta nhớ, đa tạ ngươi".
"Ý ta là nếu ngươi ở U Châu không có chốn dung thân thì có thể đến Khuê Âm Sơn Mạch tìm ta"
"Đa tạ hảo ý của tiên tử, ta tin tưởng chỉ cần không xui xẻo quá mức, thì cho dù gặp quỷ đế thì vẫn có thể bảo toàn tính mạng" Đôi mày Lâm Hiên nhướng lên có chút tự tin nói:" Nếu tại hạ muốn đến, tuy Khuê Âm Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng chưa chắc làm khó được ta tới gặp tiên tử."
"Tại Khuê Âm Sơn Mạch, với tu vị của ngươi thì yêu thú tam cấp hẳn là không sợ. Nhưng nếu vô tình gặp yêu tộc tứ cấp, chỉ cần lấy ra miếng ngọc bội này, bọn họ tự nhiên sẽ không làm khó ngươi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Tước tiên tử nói xong chuyển thân hóa thành một đạo ánh sáng bảy màu biến mất nơi chân trời.
Nhìn bóng dáng của nàng khuất xa, Lâm Hiên cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay trên mặt hắn đầy vẻ phức tạp.
"Thiếu gia, vị tiên tử mỹ miều này tựa hồ rất thích ngươi" Theo tiếng cười khả ái rồi bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa khác xuất hiện trước mặt hắn.
"Thích ta? " Lâm Hiên lắc đầu nói "Điều này là không thể"
"Thiếu gia, cần gì phải ngượng ngùng, Khổng Tước tiên tử nếu vô tình thì tại sao lại đem ngọc bội giao cho người?"
"Ta không rõ nữa, nàng phong hoa tuyệt đại như vậy sao thế thể thích một tu sĩ nhân tộc như ta. " Lâm Hiên lại khẽ lắc đầu: "Huống chi nếu không thể tiến giai Nguyên Anh kỳ, ta cũng sẽ không nghĩ đến điều này"
"Nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, ít nhất ngươi có thể đến đó lánh họa" Nguyệt nhi không phục phản bác lại.
"Lánh nạn?" Lâm Hiên lại cười nhạt nói: "Ta là hạng người cần phải dựa vào nữ nhân che chở sao. Nếu thật sự là như vậy thì tâm cảnh sẽ xuất hiện tì vết, ngày sau ngưng kết Nguyên Anh sẽ có ảnh hưởng rất xấu"
"Điều này cũng đúng" Nguyệt nhi gật đầu:"Thiếu gia, người mạo hiểm đuổi theo đòi lấy tiên huyết của Khổng Tước tiên tử rốt cục là vì cái gì. Ta chưa từng nghe nói linh đan pháp bảo gì mà lại cần máu huyết của yêu tu Hóa Hình kỳ để làm tài liệu"
"Ta đương nhiên không phải vì luyện bảo" Lâm Hiên thản nhiên nó :" Nguyệt nhi, cô quên rồi à, tại trấn nhỏ của phàm nhân ta đã thu được một cổ ngọc giản"
"Thiếu gia nói của Trương Hữu Phúc? Chẳng lẽ hiện tại người muốn thông qua khe hở không gian rời U Châu đến nơi khác?" Nguyệt Nhi che cái miệng nhỏ nhắn hoảng sợ:
"Nhưng trong ngọc giản nói rất rõ ràng, khe hở không gian tuy rằng có thể truyền tống với khoảng cách rất xa nhưng nguy hiểm vô cùng, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa nếu vô tình rơi vào không gian loạn lưu ắt phải chết không nghi ngờ"
"Ta biết... "
"Vậy sao người phải đi lúc này, âm hồn tuy thế lực mạnh mẽ nhưng tu sĩ cũng không chưa chắc thất bại. "Nguyệt Nhi khó hiểu nói.
"Chính vì thực lực hai bên không chênh nhau nhiều lắm nên ta mới phải đi"
"Vì sao chứ? " Vẻ mặt Nguyệt Nhi ngày càng khó hiểu.
"Với tương quan thực lực như hiện nay, trận hạo kiếp muốn phân thắng bại rất có thể phải kéo dài hơn trăm năm. Tuy tạm thời Chính ma bày ra cấm chế nhưng ta tin âm hồn sẽ có con đường khác tới đây. Tới lúc đó toàn bộ U Châu sẽ không có nơi nào gọi là đào nguyên thế ngoại đâu" Lâm Hiên cười khổ phân tích.
"Cái này... " Nguyệt nhi nghe xong cũng cau mày, lời của thiếu gia nói rất đúng.
"Thế thì liên quan gì đến tiên huyết của Khổng Tước tiên tử? "
"Dùng khe hở không gian đổi thành truyền tống trận, điều kiện khởi động vô cùng biến thái. Cần phải có tiên huyết của yêu tu Hóa Hình kỳ để làm môi giới, phải dùng thêm thượng phẩm tinh thạch cùng bảo vật song thuộc tính để làm chìa khóa" Lâm Hiên thì thào có chút cảm khái.
"Cũng đúng, những thứ này tuy khó kiếm vô cùng, trong U Châu trừ thiếu gia tin rằng rằng ngay cả mấy lão quái Nguyên Anh cũng không có bổn sự này".
"Tiểu nha đầu đừng vuốt mông ta nữa. Được rồi việc này không nên chậm trễ. Trong cổ ngọc giản có ghi lại vị trí đại khái của truyền tống trận, nhưng năm tháng trôi qua bể dâu đổi dời. Chúng ta cần nhanh chóng tới đó. "
Lâm Hiên nói xong liền hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
***
Hắn không biết rằng lúc này đám âm hồn cũng đã bắt đầu hành động.
Hắc Nham Thành, nơi ranh giới với khu vực do âm hồn chiếm cứ.
Hiện tại toàn bộ phàm nhân trong thành đã rút đi, thay thế bởi mấy ngàn tu sĩ.
So với thực lực âm hồn tu sĩ có vẻ kém thế hơn chỉ dựa vào cấm chế cực mạnh bao quanh thành.
Mà cách thành này một trăm dặm còn có một tòa thành là Hắc Thạch Thành cũng có cấm chế tương tự. Hai thành này nằm vào thế ỷ dốc có thể tiếp viện lẫn nhau. Dựa vào địa lợi cùng trập pháp ngăn cản lại bước tiến của âm hồn.
Đại trưởng lão Hắc Thạch Thành là một lão tu sĩ râu tóc bạc trắng tiên phong đạo cốt, có tu vị Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.
Chính là Khô Mộc Chân Nhân nguyên chưởng môn phái Thiên Mục Sơn. Hiện tại Khô Mộc Chân Nhân vì bổn phái đành trở thành thế lực phụ thuộc ma đạo.
Bây giờ khu vực giáp ranh với luân hãm khu, Chính Ma cùng Linh Dược Sơn đều có tu sĩ phụ trách. Mà ở Hắc Thạch thành có tám chín phần là đệ tử trước kia của Thiên Mục Sơn.
Lúc này Khô Mộc Chân Nhân đang ngồi trong một gian phòng. Hiện tại chiến trận lâm vào thế giằng co. Hai tuần trăng nay đều chỉ đánh nhỏ. Bên phía tu sĩ các đệ tử thay phiên tuần tra ứng phó, bản thân lão không quan tâm nhiều.
Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn truyền đến. Mặt đất rung lên kịch liệt mang theo tiếng quỉ khóc thê lương.
Đám âm hồn lại bắt đầu tiến công, hơn nữa nhìn thanh thế lần này chắc chắn có khá nhiều quỷ vương.
Sắc mặt Khô Mộc chân nhân đại biến, phất tay áo bào một cái hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.
Cùng lúc này trong thành vô vàn các đạo độn quang đủ mọi sắc màu bay lượn. Đám tu sĩ đều đến phía trước thành để tiếp viện. Âm hồn đột nhiên lại phát động trận đánh bất ngờ. Xem quy mô lần này cổng thành phía trước khó mà ngăn cản được.
Nếu cấm chế bị phá chỉ có kết quả trong thành hủy người chết. Đấu pháp của nhân tộc và âm hồn còn muốn tàn khốc hơn cả đại chiến Chính Ma.
Đủ loại pháp bảo bay múa. Âm hồn dựa vào số lượng mà chiến tiên cơ còn đám tu sĩ thì dựa vào trận pháp mà thủ thế. Giao chiến kịch liệt nhưng vẫn ngang tài ngang sức.
Có điều phần lớn tu sĩ trong thành đã bị đại chiến chú ý, không biết rằng mấy trăm âm hồn lặng lẽ tiến đến từ phía sau bọn họ.
Hậu phương vốn dĩ là an toàn nên không ai chú ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro