Bách Luyện Thành Tiên

Dược viên cùng Ma phong

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các hạ có thể hiểu ra là rất tốt" Lâm Hiên liếc tên hài nhi một cái chầm chậm mở miệng nói.

Trên mặt Thi Anh tràn đầy sợ hãi, há miệng thở dốc nhưng cuối cùng lại không nói gì, tựa hồ đã cam chịu số phận.

Lâm Hiên đang muốn hạ cấm chế lên người nó nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên.

Thi Anh ngẩng đầu, vẻ sợ hãi trên mặt hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự oán độc cùng một tia tàn nhẫn.

Nó mở miệng phun ra một cây châm nhỏ như tia chớp về phía yết hầu Lâm Hiên.

Thời khắc này vẻ mặt y lộ vẻ hoang dại, khoảng cách gần như vậy ngoài thuấn di thì đối phương tuyệt đối không thể tránh được.

Bụp!

Quả nhiên là theo đúng dự tính, Thi Anh mừng rỡ trong lòng nhưng chỉ thấy khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia châm chọc. Hào quang trên người chợt lóe liền biến thành vô số thân ảnh.

"Không ổn, là huyễn thuật. "

Lần này Thi Anh thật sự hồn vía lên mây, không ngời đối phương còn trẻ mà tâm cơ thâm sâu không kém lão quái Nguyên Anh Kỳ.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Lâm mỗ không khách khí với ngươi nữa. "

Chỉ thấy Nguyệt nhi đã động thủ trước, tiểu nha đầu đánh ra một đạo pháp quyết vào Thú hồn phiên, ma vân trên đỉnh đầu cuồn cuộn, vô số âm hồn từ bên trong bắn ra.

Lúc này Thi Anh tựa như đèn đã hết dầu không thể tránh thoát, một trận hắc quang lóe ra chắn phía trước.

Lâm Hiên tay áo phất một cái, kim phù kia phát sinh biến hóa từ bên trong bay ra một đạo quang hà bao phủ lấy Thi Anh.

Lâm Hiên lúc này mới buông lỏng phất tay thu lại. Hắn vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, một hộp nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lâm Hiên đem Thi Anh bỏ vào trong hộp rồi dán Ích Tà Phù lên triệt để giam cầm.

"Thiếu gia, vì sao ngươi nhất định phải sanh cầm quái vật này? " Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng.

"Sau này ta sẽ nói. "

Lúc này quan trọng chính là tầm bảo. Đem thần thức phát ra bốn phía, sau đó ánh mắt Lâm Hiên dừng trên thi thể tu sĩ tai nhọn.

Tay áo phất một cái, một đạo hào quang bay vút đến cuốn lấy túi trữ vật và ngọc bội thần bí kia về.

Cầm ngọc bội trong tay. Lâm Hiên quan sát một hồi. Cũng là một mặt có khắc điểu thú trùng ngư, một mặt có khắc văn tự cổ quái nhưng màu sắc hai cái lại khác nhau.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ trầm ngâm, khẳng định hai khối ngọc bội này có liên hệ nhưng hiện tại hắn không có thời gian nghiên cứu. Lâm Hiên phóng ra một hỏa cầu hỏa táng thi thể tu sĩ tai nhọn, tiếp theo hai tay bắt quyết linh quang toàn thân chớp động, trên không xuất hiện một con Phong Long.

Phong long kia xoay vù một trận nhất thời đem xóa hết dấu vết của trận đánh vừa rồi, lúc này Lâm Hiên mới lộ ra vẻ hài lòng.

Tay trái hắn giương lên, ngọc bội của tu sĩ tai nhọn sáng lên, từ bên trong chiếu ra một đạo hào quang màu vàng.

Cấm chế quả nhiên phát động nhưng hào quang lại không bị ngăn trở nhập vào trong đó, tiếp theo xuất hiện một cái khe cỡ một trượng, Lâm Hiên vội bay vào trong.

Ngẩng đầu nhìn mấy chữ Trường Sinh Các như rồng bay phượng múa, rồi ánh mắt hắn chuyển vào bên trong, không hiểu sao Lâm Hiên lại cảm giác được một áp lực.

Hắn lập tức hít vào một hơi bình ổn tâm tình.

Lâm Hiên đem cổ thuẫn tế ra biến thành một tầng sáng màu đỏ rồi giơ tay mở cửa điện. Một thông đạo thật dài xuất hiện trước mắt, cũng may lần này không hề có nguy hiểm.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn đem thần thức phát ra quan sát một hồi sau đó mới tiến vào trong điện.

Thông đạo này vừa phải, sau khi đi hơn trăm trượng thì đến một nơi sáng tỏ.

"Ơ, đây là... "

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối thông đạo là một hoa viên lớn. Lâm Hiên vừa mới bước tới đã ngửi được mùi dược hương.

"Tử Anh Thảo, Thất Xảo Hoa, Hương Diệp… "

Lâm Hiên nhìn những thực vật trước mắt lộ vẻ mừng như điên, đây toàn là những thượng cổ linh thảo đã sớm tuyệt tích bên ngoài.

Trước kia hắn cũng chỉ xem qua ở điển tịch, lần này chính là thu hoạch lớn.

"Thiếu gia, những thứ khác chưa nói, chỉ những tiên thảo này đã không uổng công chuyến này rồi" Nguyệt nhi mỉm cười nói.

"Ưm. " Lâm Hiên tâm tình rất tốt nhưng không lập tức động thủ mà thả thần thức ra kiểm tra, không phát hiện được linh lực dao động khác thường nào.

"Thiếu gia, có lẽ thời gian quá lâu nên cấm chế nơi đây mất đi hiệu lực"

Lâm Hiên nghe xong thì bật cười.

Những thứ nguy hiểm hắn gặp dọc đường đi chẳng lẽ còn nhỏ? Ngay cả trận pháp ngoài vẫn còn uy lực, lý nào cấm chế bên trong lại mất, nha đầu này thật sự nghĩ quá đơn giản.

Lâm Hiên cũng không dám qua loa, cẩn thận tìm kiếm một hồi. Lần này hắn phát hiện bên trái dược viên có một cây dương liễu bình thường nhưng đã sống bao nhiêu năm.

Lâm Hiên nhíu mày, một thực vật bình thường mà lại sống lâu như thế chẳng lẽ là có huyền cơ bên trong?

Vì thế hắn bắt đầu đánh giá cẩn thận.

Trên thân cây có một khối cầu tròn tròn gồm những mặt hình lục giác nhỏ xếp lại với nhau, Lâm Hiên trong lòng vừa động, vươn tay bắn ra vài đạo kiếm quang vào khối tròn.

Đúng lúc này một đạo tử ảnh xuất hiện cản kiếm quang lại.

Phốc phốc!

Sau vài tiếng vang kiếm quang đã bị hóa giải, tử ảnh kia cũng bay ngược về.

Lâm Hiên nheo mắt thấy rõ là một con ong mật rất to hơn, bên ngoài thân thể còn có hoa văn tím hồng giao nhau, ánh mắt cũng đỏ như máu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thiếu gia, hình như chúng ta đã gặp qua loại này" Nguyệt nhi có chút nghi hoặc nói.

"Không sai, chúng ta có chút phiền toái rồi. "

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng ngưng trọng, lúc hắn vừa mới đi vào Ngọc Huyền Tông liền gặp độc trùng, nhưng khi đó chỉ là một con mà bây giờ lại là nguyên cả tổ ong

Lâm Hiên nheo hai mắt vỗ tay vào túi trữ vật, thần niệm vừa động lần nữa đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tế ra.

Nguyệt nhi cũng không nhàn rỗi, ngọc thủ bắt quyết đem Thú hồn phiên lấy ra cầm trên tay.

Cũng khó trách hai người như lâm đại địch, loại ma phong này có thực lực vô cùng kinh người, nếu chỉ có một hai con thì không sao, nếu số lượng nhiều thì chỉ sợ ngay cả lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng đau đầu.

Nếu không phải bảo vật trước mắt thì Lâm Hiên đã sớm chạy chuồn đi rồi, chỉ hy vọng số lượng đám ma trùng này không nhiều thái quá.

Lúc này tâm tình Lâm Hiên đang khá kinh hãi thì những tiếng ong ong truyền đến, ba con ma phong xuất hiện trước mắt. Nhưng trong đó có hai con ma phong hình thể nhỏ hơn mà hoa văn cũng nhàn nhạt.

Lâm Hiên ngẩn ra như nghĩ tới điều gì đó, chẳng lẽ là….

Hắn đem pháp lực truyền vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, ngân quang chợt lóe rồi vài đạo Quang Nhận đường kính cỡ hơn trượng từ bên trong bay ra.

"Đi…"

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Quang Nhận mang theo vô tận hàn khí bắn nhanh về phía trước.

Tử ảnh bỗng tản ra, có ba con ma phong chắn trước mắt nhưng thần thông của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn há chỉ có như kiếm quang bình thường, từ đuôi các ma phong bắn ra kim độc nhưng không thể ngăn cản.

Bộp một tổ ma phong bị chém ra thành vô số mảnh màu vàng nhạt, vô số tiểu trùng xuất hiện trước mắt.

Quả nhiên là vậy. Nhìn thấy màn này với tâm cơ âm trầm của Lâm Hiên mà sắc mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Nếu là ấu trùng thì hiển nhiên chưa nhận chủ, hắn có thể chậm rãi thuần hóa.

"Nguyệt nhi. "

"Biết rồi, thiếu gia." Nguyệt nhi cười duyên một tiếng, rồi hai tay múa may như hồ điệp xuyên hoa. Từ bên trong Thú Hồn Phiên tuôn ra vô số ma vụ đem ba con ma phong vây lại.

Với tu vị Nguyệt nhi thì thì đủ để ứng phó. Lâm Hiên thì yên tâm lớn mật đi về phía trước.

Đi đến dưới cây liễu kia, Lâm Hiên lấy ra một cái túi. Đây là bảo vật chuyên môn dùng để chứa linh thú kỳ trùng của tiên giới, giá trị cũng tới mấy ngàn tinh thạch.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết đem miệng túi mở ra, từ bên trong bay ra một đạo hào quang chói mắt, lưu chuyển một vòng thì đem ấu trùng thu về không sót một con.

Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia đắc ý, quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt nhi.

Chỉ thấy ma vụ cuồn cuồn, bên trong còn có những tiếng đùng đùng truyền ra khiến Lâm Hiên không khỏi nhíu mày. Chỉ là ba con độc trùng, hơn nữa còn có hai con chưa trưởng thành, thế nhưng sao lại khó đối phó như thế?

Có điều nghĩ lại thì vô cùng vui mừng. Ma phong càng mạnh thì sau này ấu trùng lớn lên chiến lực tự nhiên sẽ cường đại.

Lâm Hiên cũng không có ý hỗ trợ, nếu hắn nhúng tay vào có thể làm thương tổn đến lòng tự trọng của tiểu nha đầu.

Thế là hắn bắt đầu ra tay thu thập kỳ hoa dị thảo trong dược viên. dùng những hộp nhỏ đặc chế cùng với phù cấm chế dán lên đề phòng dược tính mất đi, sau đó mới cẩn thận thu vào túi trữ vật.

Sau khi Lâm Hiên hành sự xong, quay đầu lại thì Nguyệt nhi rốt cục cũng đã giết được ba con ma phong.

Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi Nguyệt nhi hóa thành một đạo độn quang bay về tay áo hắn.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua lần nữa, thấy không quên thứ gì thì lúc này mới rời khỏi dược viên tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hắn vừa định động cước bộ thì thần sắc khẽ động, trên mặt thoáng hiện một tia lo lắng, tay áo rung lên đem miếng ngọc bội của tu sĩ tai nhọn lấy ra cầm trong tay.

Ngọc bội này không ngừng rung lên, trên đó còn có lam quang lóe ra.

Thấy tình huống cổ quái này, sắc mặt Lâm Hiên chợt nhìn vào một chỗ nào đó.

Tay phải đem pháp lực rót vào nhưng ngọc bội không thấy có chút biến hóa. Lâm Hiên không khỏi thở dài, có lẽ đây là lệnh phù của chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tông. Nhưng hắn không biết phương pháp tế luyện, khó có thể phát huy thần thông của nó.

Nhưng theo lý thì vẫn có thể phát huy ra một chút công dụng, hắn tiếp tục rót pháp lực vào, rốt cục ngọc bội ngừng run rẩy phát ra một đạo hào quang.

Hào quang xoay tròn trước người Lâm Hiên nhiều vòng, biến ảo thành một tấm kính ảnh. rồi trên mặt kính lăn tăn như gợn sóng rồi hiện ra một cảnh vật.

"Đây là… "

Lâm Hiên nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Chỉ thấy cấm chế trước đại môn Trường Sinh Điện lóe ra linh quang, có hai người đang không ngừng công kích tới.

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, đã bắt đầu có tu tiên giả tới đây sao?

Một nhân một yêu khiến hắn trợn mắt há mồm vì bọn họ chính là lão quái Nguyên Anh Kỳ?

"Thiếu gia" Âm thanh của Nguyệt nhi cũng trở nên kinh hoảng.

Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi vài lần đột nhiên giơ tay thu ngọc bội, nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang bay về phía trước.

***

Lúc này ở trước đại môn Trường Sinh Các, một nhân một yêu đang cùng thi triển thần thông bài trừ cấm chế trước mặt.

Chỉ thấy một đạo hoàng quang cùng một đạo hắc khí không ngừng đánh sâu và màn hào quang. Chịu công kích của lão quái Nguyên Anh Kỳ liên thủ, màn hào quang dường như đã ảm đạm đi rất nhiều.

Lúc này vẻ mặt Khổ đại sư âm trầm, thì ra Quy Yêu mời lão là có lý do. Màn hào quang trước mắt này nếu chỉ một người thì cần phải phí một phen tay chân.

Lấy tâm cơ của Khổ lão quái thì không dùng toàn lực, sau khi tìm được bảo vật thì hai bên chắc chắn sẽ trở mặt, lão đương nhiên phải bảo tồn thực lực.

Mà Quy Yêu thì cũng nghĩ vậy, biểu hiện ra là liên thủ nhưng trong lòng đang không ngừng cân nhắc.

Vì thế Lâm Hiên mới có thêm chút thời gian để xông vào bảo khố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lát sau hào quang phát nổ bắn ra linh quang cực kỳ kinh người. Đáng tiếc đây chỉ là hồi quang phản chiếu, rất nhanh liền tan biến như bọt biển.

Trên mặt Khổ đại sư hiện lên một tia vui mừng: “Cuối cùng cũng phá xong.”

Trên khuôn mặt xấu xí của Quy Yêu cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên, đưa lưỡi liếm liếm khóe miệng nhìn về lầu các phía trước.

Biết có hai lão quái Nguyên Anh Kỳ đuổi đằng sau, Lâm Hiên đương nhiên khá lo lắng. Một khi bị bọn họ đuổi kịp, có thể chạy thoát hay không cũng khó nói, phải mau lấy được bảo vật rồi rời khỏi nơi này.

Thế nhưng vào lúc này Lâm Hiên lại dừng cước bộ tại mấy lối rẽ, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Những con đường này nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác nhau, Lâm Hiên định dùng thần thức để kiểm tra nhưng phát hiện có một cấm chế cổ quái ngăn cản thần thức không thể thâm nhập.

"Thiếu gia! Tính sao bây giờ?" Nguyệt Nhi cũng rất lúng túng.

Lâm Hiên không trả lời, đôi mày nhíu chặt lấy ngọc bội lệnh phù của chưởng môn nhân ra rồi đánh ra một đạo pháp quyết vào trong, ngọc bội lơ lửng trên không trung. Lâm Hiên nhắm chặt hai mắt dường như đang cố gắng cảm ứng gì đó.

Nguyệt Nhi thấy vậy lặng im đứng ở một bên không dám làm phiền.

Sau thời gian một tuần trà. Hắn mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.

"Sao rồi thiếu gia, nên đi đường nào?" Nguyệt Nhi mở miệng hỏi.

"Ta biết rồi." Lâm Hiên gật đầu rồi lại nắm ngọc bội vào trong tay, do dự một thoáng rồi lao về phía thông đạo thứ hai bên trái.

Tuy biểu hiện ra ngoài khá tự tin nhưng Lâm Hiên trong lòng có chút hồi hộp, vừa rồi từ ngọc bội hắn nhận được một chút gợi ý mà thôi, xem như lần này là đánh cuộc.

Tổng cộng có bảy ngã rẽ. Trừ một con đường thật thì e rằng những con đường khác đều là bẫy rập.

Lâm Hiên vô cùng cẩn thận nhưng đi được hơn trăm trượng không gặp phải sự cố gì, trong lòng có chút vui mừng.

Lại đi thêm một lúc nữa thì phía trước hiện ra một phòng ốc nhỏ, bên trong chỉ có một truyền tống trận đơn giản.

"Đây là..."

Truyền tống trận này không biết đã có từ bao lâu, bên ngoài đã đóng một lớp bụi thời gian dày cộp. Lâm Hiên khẽ phất tay áo rồi một trận cuồng phong quét qua, lộ ra hình dáng thật của truyền tống trận vẫn hoàn hảo. Tuy nhiên với cách bố trí đơn giản của nó thì khẳng định chỉ truyền tống được một cự ly ngắn.

Lâm Hiên thấy vậy không chút do dự bước vào trận, rồi linh quang toàn thân lấp lánh đem pháp lực nhập vào truyền tống trận.

Những tiếng ồ ồ truyền vào tai. Một luồng sáng trắng bao bọc lấy Lâm Hiên sau đó thân hình của hắn biến mất ngay tại chỗ.

Rất nhanh ý thức của Lâm Hiên được phục hồi mở hai mắt ra. Do cự ly truyền thống ngắn nên hắn cơ hồ không cảm giác chóng măặt.

Nhìn cảnh vật trước mắt, trên mặt hắn hiện ra vẻ cổ quái. Hai bên vách là những khối nham thạch màu đen, phía trước lại có một tòa núi nhỏ, dưới chân có mở một toà động phủ. Một cánh cửa đá cao mấy trượng đập vào mắt

Trừ đỉnh núi trơ trọi ra xung quanh đều là một mảng hư vô.

Nhưng rất nhanh Lâm Hiên chuyển ánh mắt ra sau lưng, nơi có truyền tống trận mà hắn vừa tới. Lâm Hiên hơi trầm ngâm rồi sửa đổi một chút, lát nữa có khả năng hắn sẽ phải dùng để trở về. Thay đổi một chút sẽ khiến hai lão quái vật ở bên ngoài sẽ không thể truyền tống tới đây được.

Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm quan sát thạch môn ở trước mắt.

Thạch môn cao chừng mấy trượng, bề ngoài tỏa ra ngân quang nhàn nhạt, ngoài ra còn có những phù văn kỳ quái không ngừng di động giống như là vật sống vậy.

Hiển nhiên là có cấm chế thập phần lợi hại ở bên trên.

Lâm Hiên lẳng lặng lấy ngọc bội ra đem pháp lực truyền vào, ngọc bội lập tức rung lên sau đó tỏa ra linh lực phóng rực rỡ, hóa thành một khói cầu sáng to bằng nắm tay.

"Phá." Lâm Hiên phất tay phải, khối cầu sáng lập tức như lưu tinh bắn vào cửa đá. Cửa đá cũng lập tức phóng ra ngân quang.

Hai đạo quang hoa tiếp xúc nhau, không ngờ một chút âm thanh cũng không có nhưng không khí dường như ngưng kết lại. Vẻ mặt Lâm Hiên trầm xuống, hai tay không ngừng biến đổi pháp ấn, tiếp tục mấy đạo quang hoa từ trong tay hắn bắn ra tiến vào trong ngân quang trước mặt.

Đáng tiếc không nổi lên một tia gợn sóng. Sắc mặt Lâm Hiên rất khó coi. Hừ lạnh một tiếng, ngân quang lóe lên rồi Cửu Thiên Minh Nguyền Hoàn xuất hiện trong tay.

"Nguyệt nhi. Giúp ta!"

"Vâng. Thiếu gia."

Âm hồn thiếu nữ tay cầm Thú Hồn phiến xuất hiện ở bên cạnh Lâm Hiên.

Cấm chế trên cánh cửa đá này vốn không tầm thường. Tuy ngọc bội có tác dụng khắc chế nhưng Lâm Hiên chỉ có thể phát huy một bộ phận công dụng mà thôi.

Tới nước này hắn đành phải dụng lực mà phá, mấy con Hỏa Long và Băng Giao từ trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn liền bay ra nhe nanh múa vuốt lao về phía cửa đá.

Trong Thú Hồn phiến truyền ra tiếng gào khóc thê lương, vô số thú hồn lao ra dung hợp lại với nhau biến thành một quái vật thân cao mấy trượng giống như một con vượn cực lớn.

"Tụ Hồn thuật."

Lâm Hiên gật đầu khen ngợi, không ngờ Nguyệt Nhi đã luyện thành loại thần thông cao thâm này.

Cái gọi là Tụ Hồn thuật chính là dung hợp hồn pháp trong ma phiên lại với nhau hình thành một quái vật mới. Những thú hồn cấp thấp tất nhiên sẽ đại tăng chiến lực, nhưng có thể dung hợp được bao nhiêu hồn phách thì do thực lực của người thi triển pháp thuật.

Chỉ thấy con Đại Viên này tự đấm vào ngực mình rồi ngẩng mặt lên trời rống to, sau đó hóa thành một đạo hắc ảnh hung hăng xông về phía cửa đá.

***

"Đã có người tới đây trước một bước ư?" Sắc mặt của Khổ đại sư khó coi vô cùng, lúc này lão và Quy Yêu đã tới khu hoa viên kia.

Nhìn cảnh tượng tiêu điều ở trước mặt. Quy Yêu lẳng lặng bước tới một gốc Chu quả đã bị hái chăm chú nhìn một hồi, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

"Sao vậy? Không phải đạo hữu nói rằng không gian độc lập này chỉ có chúng ta, sao còn có người khác ở đây?" Trong mắt Khổ đại sư lóe lên tia lệ quang, quay đầu chậm rãi nói.

"Nhiều năm như vậy quả thật là không có ai xông vào, có điều đạo hữu đã tới đây thì cũng sẽ có người khác nhanh chân tới trước." Quy Yêu có chút buồn bực, tức giận nói.

Khổ đại sư nghe vậy, trong mắt lóe lên hung quang nhưng rất nhanh lại bình phục trở lại: "Bất kể là như thế nào cũng không thể để kẻ lấy bảo vật thoát đi được."

"Đương nhiên, hắn tuy nhanh chân tới trước nhưng rời đi chưa lâu. Bây giờ chúng ta đuổi theo vẫn kịp."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0