Bách Luyện Thành Tiên

Hợp tác

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

"Vâng!"

Lâm Hiên đâu dám chậm trễ vội truyền âm. Tuy là giả dối nhưng vẻ mặt không chút hoảng sợ. Dù sao việc này qua đi hắn cũng không gặp lão nên không có gì phải lo lắng. Bây giờ cũng không có đệ tử chính ma lưỡng đạo ở đây, cũng không sợ bị nhận ra chân giả.

Hồng Phát Lão Tổ không nói gì nhưng sắc mặt trở nên âm trầm.

Những tu sĩ khác thấy sắc mặt bất thiện của lão thì hoảng hốt. Lo sợ lão có thể mà chỉ chó mắng mèo, đổ tức giận lên đầu bọn họ a!

Lúc này Hồng Phát Lão Tổ quả thật vô cùng buồn bực, hôm nay vô cùng cao hứng định thu đệ tử y bát nhưng không ngờ bị cự tuyệt tới hai lần.

Trước tiên là Điền Tiểu Kiếm, có ai ngờ sau hắn lại là lão Ma đó. Tiếp tục là Lâm Hiên, tên tiểu tử này cũng bị nguyên anh kỳ lão quái kia nhìn trúng.

Đối phương đã có sư môn, lấy thân phận Hồng Phát Lão Tổ không còn ý thu bọn hắn môn hạ. Chuyện này mà đồn ra thì thiên hạ chê cười không ít, hơn nữa hai lão quái sau lưng hai tiểu tử này cũng không phải dễ chọc tới.

Im lặng một lúc, lão đem ánh mắt quét qua tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại.

Hàn Hứa!

Không nhìn tâm tình còn khá, mới nhìn một chút đã thấy tức giận.

Mặc dù tiểu tử này tu vị cũng là Trúc Cơ hậu Kỳ nhưng niên kỷ lại hơn hai tên tiểu tử kia hơn đến cả Giáp. Có thể Ngưng Đan không còn chưa chắc chớ nói chi tiến giai cảnh giới Nguyên anh như lão. Sao có thể thu loại phế vật này làm đệ tử y bát.

Thấy vẻ mặt Hồng Phát Lão Tổ không tốt chằm chằm nhìn mình. Tâm trạng Hàn Hứa trở nên bất ổn, thấp thỏm bất an. Chợt âm thanh lạnh đóa truyền tới: "Tiểu tử, ngươi có bằng lòng phụng dưỡng lão phu làm chủ nhân?"

"Nhận người làm chủ nhân?"

"Không sai." Hồng Phát Lão Tổ gật gật đầu: "Mặc dù lão phu không truyền y bát cho ngươi. Nhưng lúc cao hứng sẽ chỉ bảo một hai phần."

" Được lão tổ không chê, vãn bối nguyện bằng lòng. Nay đem thân làm khuyển mã xin người ra roi."

Hàn Hứa chỉ hơi do dự sau đó đáp ứng. Vừa rồi hắn đã cùng tam thúc thương lượng. Tuy làm kẻ hầu so với đệ tử quả thực cách một trời một vực. Nhưng nói như thế nào cũng là một việc rất tốt.

Ở U Châu, Hàn gia cũng là một gia tộc tu tiên quy mô khá lớn nhưng hiện tại trở nên suy yếu. Cao thủ trong gia tộc cũng chỉ có mỗi tam thúc.

Trăng có khi tròn khi khuyết, thực lực gia tộc trồi sụt là bình thường nhưng Hàn gia có vài kẻ thù truyền kiếp đang ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói. Nếu không nghĩ sớm biện pháp thì không bao lâu Hàn gia sẽ gặp họa diệt tộc.

Cho nên hai thúc chất nghe được tin tức này lập tức vô cùng hưng phấn, giống như là vớ được cây cọc cứu mạng. Nếu có Nguyên Anh kỳ lão quái làm chỗ dựa thì không chỉ nguy cơ trước mắt dễ dàng hóa giải mà sắp tới Hàn gia có thể Đông Sơn tái khởi, thậm chí còn huy hoàng hơn khi trước mấy phần.

Vì tranh đoạt tư cách tham gia hội giao dịch cho Hàn Hứa, tam thúc hắn có thể nói là được ăn cả ngã về không. Hàn gia bây giờ cũng không sung túc gì, gần như tán gia bại sản mới mua được mấy kiện cực phẩm Linh Khí, cùng với vài tấm lục phù có uy lực lớn, Hàn Hứa mới miễn cưỡng chiến thắng trong sàng chọn.

Khi thấy hai người khác cũng vượt qua là Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm chỉ có tu vị Trúc Cơ sơ kỳ. Hàn Hứa có chút giật mình nhưng cũng mừng rỡ không thôi. Nhất định là hai tiểu tử kia vận khí cực tốt mới thu được Mộc Linh Quả!

Nguyên anh lão quái chắc chắn không lựa chọn kẻ có tu vị thấp như vậy làm người truyền thừa y bát. Hàn Hứa tự tin hắn được lựa chọn tới chín thành.

Hao hết trăm cay ngàn đắng mới vào được đây nhưng cục diện thay đổi bất ngờ, Hồng Phát Lão Tổ nói chỉ muốn nhận người hầu khiến Hàn Hứa thất vọng không thôi, nhưng sau khi truyền âm thương lượng cùng Tam thúc lại thay đổi ý nghĩ.

Đầu tiên tuy thân phận người hầu có điểm đê tiện nhưng đối phương là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, hắn cũng không đến nỗi tủi thân.

Hồng Phát Lão Tổ độc lai độc vãng đến nay vẫn chưa có truyền nhân. Nếu như hầu hạ tốt, không chừng lão sẽ thu vào làm môn hạ.

Thứ hai cho dù không được thế thì đối phương sẽ không keo kiệt chỉ bảo. Nghe quân tử kể chuyện bằng mười năm đọc sách. Được Nguyên Anh kỳ tu sĩ chỉ điểm sẽ có lợi ích vô cùng lớn lao.

Thứ ba nói khó nghe một chút, là đánh chó phải ngó mặt chủ. Nếu trở thành người hầu Hồng Phát Lão Tổ. Nghe nói lão quái cực kỳ bảo thủ bao che, ít nhất nguy cơ Hàn gia xem như là giải trừ.

Tóm lại bất kể là vì mình hay gia tộc nhận Hồng Phát Lão Tổ làm chủ nhân là con đường duy nhất với Hàn Hứa.

Thấy Hàn Hứa nhanh chóng đáp ứng, vẻ mặt Hồng Phát Lão Tổ giãn ra một chút. Không ngừng bị từ chối khiến lão có chút tức giận, nếu Hàn Hứa cũng bác bỏ thì chẳng phải là thể diện lão mất hết sao.

Nhìn Hàn Hứa quỳ trên mặt đất làm đại lễ ra mắt chủ nhân, vẻ mặt lão hài lòng nói:

"Đứng lên đi, chỉ cần ngươi trung thành với lão tổ ta, ngày sau không hề thiếu lợi ích cho ngươi."

"Đội ơn lão tổ." Hàn Hứa đứng lên trong lòng vẫn có điểm e ngại. Hồng Phát Lão Tổ đã hứa nhưng ai cũng biết lão hỉ nộ vô thường. Hàn Hứa khẽ thở dài, không biết lựa chọn hôm nay rốt cuộc là phúc hay là họa.

Các tu sĩ khác trong đại điện đa phần đưa ánh mắt thương hại nhìn về hắn...

Hồng Phát Lão Tổ thu đầy tớ rồi không ở lại, đem theo hắn độn quang rời khỏi nơi này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão vừa đi thì các tu sĩ đều nhẹ nhàng thở ra. Nguyên Anh kỳ lão quái xuất hiện khiến áp lực đè nặng, thậm chí là nỗi kinh hoàng khiếp sợ. Nếu sơ sót không cẩn thận thì cái mạng nhỏ cũng ô hô ai tai.

Khô Mộc chân nhân là chủ nhân, lúc này tự nhiên cười nói: "Các vị đạo hữu, hội giao dịch xin được tiếp tục, mọi người ai còn thiên tài địa bảo gì, tiếp tục lấy ra cho đồng đạo chiêm ngưỡng." Dứt lời lão vỗ vào túi trữ vật...

***

Thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái thái dương đã hạ sơn, sắc trời bắt đầu mờ tối. Thiên Mục Phái lấy ratổng cộng khoảng năm sáu chục bảo vật xa xỉ. Đem đổi lấy lượng tinh thạch quả thực khiến người trông mà phát cuồng, đủ cho Thiên Mục Phái dùng trong một khoảng thời gian.

Đại bộ phận tu sĩ đều là giao dịch thắng lợi, nhỏ giọng thì thào thảo luận. Từ đôi câu mấy lời đàm luận của bọn họ, Lâm Hiên biết được lần này tài liệu bảo vật Thiên Mục Phái trao đổi đều vượt xa những lần giao dịch trước. Xem ra do thế cuộc Tu Tiên Giới U Châu căng thẳng, muốn chuẩn bị vượt qua thời gian khó khăn sắp tới.

Tình huống này các tu sĩ đến giao dịch đều đoán trước được, cho nên chuẩn bị tinh thạch rất đầy đủ, có thể nói hai bên đều mãn nguyện.

Riêng Lâm Hiên không ngừng kêu đáng tiếc. Từ đầu chí cuối Vạn Tượng Thảo không có xuất hiện...

Mắt thấy Khô Mộc chân nhân đứng lên, ôm quyền hướng ra tứ phía nói: "Các vị đạo hữu, hội giao dịch lần này xin chấm dứt tại đây. Sắc trời đã tối mà đường xa cách trở, nếu các vị đạo hữu không chê có thể ở tệ phái nghỉ tạm một đêm. Sáng mai bổn môn lại cung tiễn các vị đồng đạo xuống núi."

"Đâu có, đâu có. Chân nhân quá khách sáo rồi."

Lâm Hiên trong lòng ảo não nhưng chợt ngẩng đầu, khóe mắt phát ra tia sáng kỳ lạ liếc qua Điền Tiểu Kiếm. Trong lòng lại có chút động đôi mi hơi nhíu nhưng rất nhanh đã khôi phục.

Dưới dẫn đường của đệ tử Thiên Mục Phái. Bọn Lâm Hiên lần nữa về tới Nghênh Khách Lầu. Sau khi về tới khách phòng hắn ngã xuống giường ngủ vùi.

Cũng không biết bao lâu hắn thức dậy. Không gian bên ngoài yên tĩnh lạ thường.

Lâm Hiên mở cửa sổ. Nhìn lên sắc trời đúng là thâm canh bán dạ.

Chợt khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười kỳ lạ. Sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường tĩnh tọa. Đem thần thức cùng pháp lực đến trạng thái sung mãn nhất.

Lại trôi qua thời gian một nén nhang, Lâm Hiên mở mắt lạnh nhạt nói: "Đạo hữu đã đến thì cần gì đứng ở ngoài cửa. Mời vào!"

"Ha ha, đại ca làm sao biết ta đến thăm lúc khuya!"

Giọng nói quen thuộc phát ra rồi Điền Tiểu Kiếm không chút do dự đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Hiên khoanh chân ngồi. Bộ mặt anh tuấn của hắn còn vương chút kinh ngạc.

"Không có gì, tại hạ cũng là suy đoán. Chắc hẳn lần này Điền huynh đến Thiên Mục Sơn cũng chưa đạt được mục đích?"

"Ừm, người thông tuệ nói chuyện đơn giản. Người khiến tiểu đệ vốn khâm phục không nhiều. Đại ca là một trong số đó. Thế nào, ngươi có hứng thú hợp tác không?"

"Hợp tác?" Chân mày Lâm Hiên cau lại,trầm ngâm một chút hỏi : "Nguyện nghe Điền đạo hữu nói rõ việc này."

"Lâm đại ca, thân phận thật sự ngươi ta đương nhiên rõ ràng, mục đích tới đây gì tại hạ cũng hiểu. Là muốn thu mua Vạn Tượng Thảo nhưng giao dịch hội lần này, đối phương không lấy ra trao đổi."

Điền Tiểu Kiếm vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lâm Hiên nhưng rất nhanh hắn đã thất vọng. Cho dù bí mật bị phơi bày ra ánh sáng nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn như thường. Điền Tiểu Kiếm không khỏi chột dạ, rốt cuộc tin tức có sai sót gì chăng?

Lâm Hiên quả thực không kinh ngạc, thân phận của hắn chỉ cần đi thăm dò là có thể làm rõ. Nhưng còn về Vạn Tượng Thảo sao đối phương lại rõ ràng như thế?

Tuy nhiên thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ, hắn ra ngoài tìm dược liệu luyện đan là chuyện bình thường.

Điền Tiểu Kiếm thấy thế cười khổ nói: "Đại ca, tâm tơ của ngươi tiểu đệ cam bái hạ phong. Tin rằng thân phận của ta ngươi cũng đoán được một hai phần."

"Ừm, Cực Ma Động thiếu chủ ái đồ Ma tôn, tại hạ xem như may mắn diện kiến." Lâm Hiên ôm quyền nói.

Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, nói lời vừa rồi cũng chỉ là thăm dò. Không ngờ đối phương lại dễ như trở bàn tay nói ra lai lịch của hắn.

Lâm Hiên thầm cười lạnh, tiểu tử này tuy không tầm thường nhưng vẫn còn điểm yếu. Đối với thân phận của hắn Lâm Hiên cũng chỉ chắc ba phần,. Cũng là một lời thăm dò đã bộc lộ chân thân của Điền Tiểu Kiếm.

"Thiếu động chủ bán dạ đến tìm ta, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Nghe Lâm Hiên xưng hô như thế Điền Tiểu Kiếm gãi đầu: "Đại ca, chúng ta vẫn kết giao như trước. Nói thực tiểu đệ cảm thấy thân phận thiếu động chủ ở trước mặt ngươi không đáng một xu."

"Ha ha, hiền đệ nói chơi rồi, lệnh sư ma công cái thế. Hiện nay thanh thế Cực Ma Động to lớn, có thể tranh phong cùng Bích Vân Sơn, thậm chí uy danh còn cao hơn một bậc. những lời vừa rồi thật khiêm tốn thái quá a." Lâm Hiên mỉm cười, cách xưng hô cũng đổi lại.

"Được rồi đại ca, ngươi đừng làm ta khó coi. Cực Ma Động chúng ta tất nhiên là có thực lực nhất định, nhưng chẳng lẽ Linh Dược Sơn các ngươi kém sao? Vài ngàn năm trước, Thiên Trần chân nhân đã đem các chưởng môn đại phái ra giỡn chơi. Đến nay Linh Dược Sơn bề ngoài là môn phái tam lưu. Nhưng trên thực tế Ngưng Đan Kỳ tu sĩ quý phái chắc chắn không ít hơn Cực Ma Động chúng ta. Lại không biết có mấy Nguyên Anh kỳ tiền bối ẩn thân. Tóm lại nếu so thân phận, Linh Dược Sơn thiếu chủ tuyệt không kém tiểu đệ."

Điền Tiểu Kiếm thao thao bất tuyệt khiến Lâm Hiên cười khổ không thôi. Ngoại nhân lại có thể biết được sự vụ bổn môn còn là thiếu chưởng môn như hắn lại không rõ nội tình lắm.

"Lại nói tiếp, Cực Ma Động chúng ta rất hy vọng cùng Linh Dược Sơn kết thành đồng minh, không biết đại ca trở về có thể..."

Điền Tiểu Kiếm còn chưa nói xong Lâm Hiên đã khoát tay cắt ngang:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được rồi hiền đệ, ngươi tới nơi này gần nửa buổi. Hai phái kết thành đồng minh hay không là chuyện các trưởng bối. Thân phận chúng ta mặc dù đặc biệt nhưng chỉ là Trúc Cơ Kỳ tiểu tu sĩ, lời nói có bao nhiêu phân lượng chứ. Ngươi không phải muốn cùng ta hợp tác sao, cụ thể thế nào hãy nói vào chính đề."

"Ừm, là tiểu đệ sai đề tài." Điền Tiểu Kiếm gãi đầu lần nữa bắt đầu thuật giảng: "Là như vậy, tiểu đệ muốn hợp tác cùng đại ca xông vào trong Kỳ Dược Cốc của Thiên Mục Phái một lần.”

"Kỳ Dược Cốc?" Lâm Hiên nghe xong nhíu mày suy nghĩ:" Hiền đệ là truyền nhân duy nhất của ma tôn, chẳng lẽ còn khuyết thiếu linh thảo gì sao mà muốn đạo hành trong Thiên Mục Phái?"

"Đương nhiên tiểu đệ không phải vì linh thảo, mà là muốn đem tuyền nhãn linh mạch nơi đây phá đi."

"Cái gì, phá hỏng linh mạch?"

Lâm Hiên nghe xong, trên mặt lộ ra một chút cổ quái: "Hiền đệ không là nói giỡn chứ!"

Cũng khó trách hắn kinh ngạc, linh khí trong thiên địa trong linh mạch vốn tụ lại một vùng nhỏ gọi là tuyền nhãn. Chính là nơi linh khí sung túc nhất đồng thời cũng là chỗ hiểm của linh mạch, nếu như đem tuyền nhãn phá hỏng thì linh khí sẽ tản mạn ra khắp nơi. Tuy nhiên thiên nhiên thần kỳ, chỉ trong thời gian ngắn bốn năm, linh mạch lại có có thể lần nữa hình thành tuyền nhãn mới. Cho nên làm chuyện như vậy căn bản là không có ý nghĩa.

Nghe nghi vấn của Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm sờ cằm nở nụ cười kỳ lạ:"Tiểu đệ sao dám gạt đại ca. Ngươi còn nhớ rõ lúc trước khi nhập sơn, ta đã từng nói với ngươi về Vân Hải Liệt Quang trận chứ? "

"Đương nhiên ta nhớ." Lâm Hiên chớp động ánh mắt, trận pháp này theo lời Điền Tiểu Kiếm thì uy lực vô cùng, thậm chí có thể vây khốn ngay cả Nguyên Anh kỳ lão quái. Chuyện như vậy hắn đương nhiên khắc sâu trong lòng.

"Đại ca chưa biết. Gia sư từng nhiều lần mời Thiên Mục Phái gia nhập ma đạo chúng ta nhưng bọn họ không thức thời, vẫn tưởng rằng có Vân Hải Liệt Quang trận là có thể khiến chúng ta sợ hãi ba phần. Nếu ta có thể làm trận này mất đi hiệu lực, ngươi cho là bọn họ còn có thể mặc cả được nữa không?”

"Làm trận mất đi hiệu lực? Điều này với việc phá hỏng linh mạch có liên quan gì?" Lâm Hiên khó hiểu hỏi.

Điền Tiểu Kiếm nghe xong trên mặt hiện một chút do dự nhưng cuối cùng kiên nhẫn giải thích: "Đại ca ngươi đã biết. Vân Hải Liệt Quang trận uy lực vô cùng, là do có thể hấp thu thiên địa linh khí chung quanh Thiên Mục Sơn công địch. Muốn loại bỏ trận này có hai phương pháp.

Một là tìm năm sáu Nguyên Anh Kỳ tiền bối hợp tác, phát huy thần thông kinh thiên động địa tự nhiên đem trận này loại bỏ.

Thứ hai chính là đem tuyền nhãn hủy diệt. Mặc dù vài năm sau nó có thể tụ lại. Nhưng trong khoảng thời gian này Thiên Mục Phái chỉ đành cúi đầu xưng thần với Ma đạo chúng ta."

Lâm Hiên trầm ngâm nghe Điền Tiểu Kiếm thuật lại. Đối phương ngay cả bí mật quan trọng như vậy cũng không chút do dự tiết lộ ra. Nhưng không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy có một số điểm dường như không đúng. Nhưng trong nhất thời chưa thể nghĩ ra.

"Đại ca. Tiểu đệ không có chút nào giấu diếm. Ngươi hẳn sẽ không đi Thiên Mục Phái mật báo?" Nói đến đây Điền Tiểu Kiếm đột nhiên nhìn hắn một cái.

"Hiền đệ ngươi lo lắng cái gì. Ta cùng Thiên Mục Sơn không oán không cừu nhưng cũng không phải là hảo hữu chi giao cái gì. Ngươi xem ta giống kẻ ăn không ngồi rồi thích xen vào việc của thiên hạ sao? Thiên Mục Phái thịnh vượng phát đạt cũng được mà ngã xuống tan biến cũng được. Có liên quan gì đến ta?" Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng.

"Ừm, vậy thì thật là tốt." Điền Tiểu Kiếm vỗ ngực, vẻ mặt vui mừng ra mặt: "Thế nào đại ca. Ngươi hợp tác cùng ta chăng?"

"Nếu thế ta thu được lợi ích gì?" Lâm Hiên cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng vào trọng điểm.

"Đương nhiên là Vạn Tượng Thảo, tuyền nhãn chính là nơi linh khí là sung túc nhất nên dược viên Thiên Mục Sơn cũng đặt tại đó. Vậy mới xưng danh là Kỳ Dược Cốc, không lẽ những điều này đại ca còn chưa rõ!" Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm kinh ngạc.

"Nói nhảm. Ta đương nhiên rõ ràng." Lâm Hiên nhịn không được cười mắng: "Ta nói là ngươi sao có thể chắc chắn nơi ấy có Vạn Tượng Thảo, ta không hy vọng ra sức nửa buổi cuối cùng lại không thu hoạch.”

"Đại ca ngươi cứ yên tâm." Điền Tiểu Kiếm thở phào vỗ ngực: "Tiểu đệ đã tìm hiểu, Vạn Tượng Thảo trong Kỳ Dược Cốc mặc dù không nhiều lắm nhưng còn khoảng bảy tám cây."

Bảy tám cây?

Nghe xong lời này Lâm Hiên im lặng nhưng lòng như có sóng ngầm. Số Vạn Tượng Thảo này vượt xa nhu cầu của hắn.

"Đại ca, ngươi đừng do dự. Tiểu đệ mặc dù bất tài nhưng cũng là Cực Ma Động thiếu chủ, các loại đan dược bảo bối không thiếu. Khi đến Kỳ Dược Cốc ta chỉ cần phá hỏng tuyền nhãn là được. Các loại dược liệu quý hiếm tất cả hoàn toàn thuộc về ngươi, thế nào?"

"Ha ha, điều này khiến ta ngại quá!" Lâm Hiên cũng cảm thấy hắn cười đến giả dối.

"Được rồi, hai huynh đệ chúng ta cứ như thế mà hành sự!" Điền Tiểu Kiếm càng ra dáng là hảo hữu tri giao nhiều năm.

Theo lý không còn gì để nói nhưng Lâm Hiên vẫn còn trầm ngâm một chút: "Hiền đệ, thứ lỗi ta nói thẳng. Ngươi thân là chân truyền đệ tử Ma tôn. Việc ở Thiên Mục Sơn căn bản không cần ngươi động thủ, Cho dù hiền đệ muốn xin đi lập công sao thiếu người giúp đỡ, mà tìm ta hợp tác?"

Vừa nghe tới đây đột nhiên trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ đáng sợ, từ trên người phát ra tức khí tàn bạo.

Lâm Hiên giật mình vội vàng vung tay lên bắn ra một đạo bạch quang bày ra cấm chế nho nhỏ. Ngưng Khách Lầu tập trung nhiều cao thủ tham gia hội giao dịch, nếu sơ hở không bị phát hiện mới là lạ.

"Hiền đệ, ngươi làm sao vậy?"

Điền Tiểu Kiếm chợt bừng tỉnh nói: "Xấu hổ! đại ca, đây là việc riêng Cực Ma Động, thứ lỗi khó mà nói rõ”. Lâm Hiên gật đầu, đối phương đã có chuyện khó nói hắn cũng không nhiều lời. Lần này song phương cùng hợp tác rốt cuộc có vài phần thành thật.

Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, nhìn qua Điền Tiểu Kiếm chậm rãi mở miệng:" Kỳ Dược Cốc nếu ở trong linh mạch Thiên Mục Sơn, lại có nhiều dược liệu quý giá như vậy, chắc hẳn phòng hộ kín đáo tới cực điểm. Hai người chúng ta tu vị chỉ là Trúc Cơ Kỳ, mạo muội xâm nhập không biết hiền đệ có mấy phần nắm chắc, ta cũng không muốn chết trong cấm chế."

"Đại ca yên tâm, ngươi không muốn ngã xuống thì tiểu đệ cũng xem trọng cái mạng nhỏ này, ta tự nhiên là có sách lược vẹn toàn." Điền Tiểu Kiếm đắc ý mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0