Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Phượng Tiên Tử

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

Hai người vừa bay vừa đàm thoại, Chu Huyết Ngân tuy pháp lực không cao song kiến thức rất uyên bác, lại đang cố ý lấy lòng Lâm Hiên.

Mấy canh giờ này cũng đủ cho hắn hiểu thêm không ít về Yêu Linh Đảo.

Đương nhiên Lâm Hiên cũng thuận miệng hỏi vu vơ về phương pháp từ đây trở lại Nhân giới nhưng không ngờ lại khiến đối phương há hốc cả miệng ra.

Lâm Hiên cũng không hề thất vọng, dù sao Chu Huyết Ngân cũng chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ mà thôi, sao có thể biết được những chuyện như thế.

Huyền Phượng môn cách nơi này khá xa nên hai người đã phi hành mất khoảng bảy tám ngày, cũng may dọc đường không gặp nguy hiểm gì.

Một phần là do vận khí tốt còn một phần khác là do thần thức cường đại của Lâm Hiên. Nếu như có yêu thú ở phía trước hắn liền thông tri để cả hai tránh đi.

Càng gần với Lâm Hiên, Chu Huyết Ngân càng bội phục hận không thể dập đầu mà làm lễ đệ tử. Tất nhiên Lâm Hiên cũng không có hứng thú nhận một tên đồ đệ nhiều tuổi như thế.

Hôm nay hai người vẫn cắm đầu mà đi, phi hành được mấy canh giờ thì trước mắt Lâm Hiên hiện ra một tòa sơn phong nguy nga hùng vĩ.

Lâm Hiên liền chau mày lại, yêu khí thật là nồng nặc. Không ngờ nơi này lại là một thượng phẩm yêu mạch.

"Ài, cuối cùng cũng đã trở về." Chu Huyết Ngân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng:"Tiền bối ngươi nhìn xem, phía trước chính là tổng đàn Huyền Phượng Môn chúng ta. Người xem này, có phải phẩm chất yêu mạch nơi đây rất tốt không?"

"Không tồi!" Lâm Hiên gật đầu, họ Chu thật sự không hề thổi phồng.

Trước mắt chính là yêu mạch kéo dài hơn trăm dặm. Có thể hoàn toàn chiếm cứ, xem ra thực lực của Huyền Phượng Môn không hề yếu chút nào.

"Nói thế nhất định môn chủ quý phái đã đạt đến Nguyên Anh kỳ phải không? " Lâm Hiên nhịn không được hỏi một câu dò xét.

"Ha ha, tiền bối quả là có nhãn quang sáng như đuốc, đại trưởng lão tệ phái đã đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai, cách hậu kỳ cũng chỉ còn một bước nữa thôi" Trong mắt Chu Huyết Ngân lộ sự hâm mộ lẫn vẻ bội phục.

Đối với tư chất của mình hắn tự biết rõ Ngưng Anh thật sự quá xa vời. nếu có thể Ngưng Đan thành công thì đã phải cảm tạ lão thiên lắm rồi.

"Thật là khiến tiền bối chê cười. Vãn bối còn phải trở lại bên trong môn phái để phục mệnh. Tiền bối nếu muốn gia nhập bổn phái thì vãn bối có thể dẫn tiến, tất nhiên nếu người không thích bị ước thúc, có thể lựa chọn trở thành khách khanh trưởng lão của bản môn." Chu Huyết Ngân vô cùng nhiệt tình giới thiệu.

Lâm Hiên chỉ nhẹ gật đầu không nói thêm, khoảng cách mười dặm trong chớp mắt là đến, trước mắt hiện ra một dải kiến trúc đồ sộ.

Có lầu đài nguy nga tráng lệ nhưng cũng có những gian tranh vách đất đơn sơ, không ngờ nơi đây như một thành thị nhỏ kéo dài hơn vài dặm.

Quy mô tuy không lớn lắm song hoạt động của nhân tộc vô cùng sôi nổi, Lâm Hiên đem thần thức đảo qua liền phát hiện hơn ngàn tu sĩ ở bên trong tấp nập ra vào.

Đại bộ phận đều là tu sĩ Linh Động kỳ, Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ chiếm hai ba phần, Ngưng Đan kỳ thì một người cũng không thấy.

Thấy Lâm Hiên hứng thú với phường thị như thế, Chu Huyết Ngân vội vàng giải thích: "Đây là nơi được thiết lập cho các đệ tử cấp thấp nên không có đồ gì tốt. Nếu tiền bối muốn trao đổi vật phẩm gì vãn bối có thể giới thiệu cho người khu phường thị cao cấp"

"Như thế thì làm phiền ngươi quá. " Lâm Hiên cười hắc hắc cũng không có ý kiến gì thêm. Chu Huyết Ngân thấy thế, thành thành thật thật ở phía trước dẫn đường.

Hai người trực tiếp phi hành qua theo phường thị, hướng về ngọn sơn phong hình thù tương đối kỳ lạ. Núi này tựa như một bàn tay năm ngón, ngón ngắn ngón dài cùng chỉ lên trời khiến người ta không khỏi cảm thán trước sự diệu kỳ của thiên nhiên.

Lúc này hai người đang hướng về ngọn núi có hình dáng như ngón cái. Vừa tới chân núi, Chu Huyết Ngân chầm chậm hạ xuống. Lâm Hiên cũng bám theo sau.

"Thật ngại tiền bối, nơi này chính là sơn môn đi vào của tệ phái. Bởi vì hộ phái đại trận có Cấm chế Cấm Không nên không thể độn quang lên sơn đỉnh được." Khuôn mặt Chu Huyết Ngân lộ vẻ bối rối thành thật nói.

"Ồ. " Lâm Hiên nghe xong trên mặt không khỏi lộ chút kinh ngạc. Cấm không cấm chế thì không có gì lạ nhưng hộ phái đại trận mở liên tục là sao. Làm thế này là tiêu hao một lượng tinh thạch rất lớn. Ở U châu, trừ khi gặp phải ngoại địch tấn công hay là có trưởng lão ngưng kết Nguyên Anh, những chuyện đại sự mới dùng đến hộ phái đại trận.

Còn lúc bình thường, chẳng lẽ Huyền Phượng Môn có rất nhiều tinh thạch, lãng phí một chút cũng không sao chăng?

Chu Huyết Ngân cũng cực kỳ tinh ý, thấy vẻ mặt của Lâm Hiên như thế thì lộ nụ cười khổ.

"Tiền bối hiểu lầm rồi, Huyền Phượng Môn chúng ta dù là thế lực tu tiên hàng đầu tại Yêu Linh đảo song cũng không hề muốn làm việc lãng phí như thế. Hộ phái đại trận trường kỳ mở ra như thế thật sự là bất đắc dĩ mà thôi. "

"Sao? " Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc.

" Tiền bối cứ nghĩ lại xem, nơi này là Yêu Linh Đảo, không giống như Nhân giới. Thế lực của yêu thú ở đây so với tu tiên giả mạnh hơn rất nhiều."

Nghe đối phương chầm chậm nói, sắc mặt của Lâm Hiên cũng trở nên tái xanh.

Ở Nhân giới, không kể là U Châu hay Thất Tinh Đảo Vân Hải thì Nhân tộc và Yêu tộc đều cùng tồn tại nhưng thế lực tu sĩ lớn hơn rất nhiều, tuân theo pháp tắc mạnh được yếu thua, trước nay đều là tu sĩ đi bắt giết yêu thú. Dù có đôi lúc cũng có kẻ táng mạng dưới móng vuốt của yêu thú nhưng nói chung thì vẫn là tu sĩ tấn công còn yêu thú ở thế phòng thủ.

Nhưng ở Yêu Linh Đảo thì tình huống hoàn toàn ngược lại. Yêu tộc thế lực quá cường đại khiến Nhân tộc ở rơi vào thế hạ phong. Giống như chuột chạy qua đường dù bị Yêu tộc diệt môn cũng không hề kỳ lạ.

Huyền Phượng Môn mặc dù là thế lực tu tiên hàng đầu của nhân tộc Yêu Linh đảo nhưng cũng không hề ngoại lệ. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu thú tấn công. Để đề phòng vạn nhất hộ phái đại trận thường xuyên mở được ra.

"Thì ra là thế" Lâm Hiên gật đầu, vẻ mặt dần trở lại trầm ổn, mong muốn rời khỏi nơi này càng thêm mãnh liệt.

Toàn bộ Ngũ Chỉ Sơn đều có mây mù bao phủ nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên có thể nhìn thấy rõ ràng, một con đường với những bậc đá san sát nhau uốn lượn hướng lên sơn đỉnh.

Dưới chân núi có một bài phường rất lớn, hai bên có bảy tám tu tiên giả đang đứng, không cần nói cũng biết đó là đệ tử thủ hộ sơn môn.

Thần thức Lâm Hiên thoáng đảo qua, những người này tu vị bất quá chỉ là Linh Động kỳ.

Thấy hai người đi tới, bọn kia liền nhận ra Chu Huyết Ngân lập tức mở miệng tham kiến sư thúc rồi cúi người hành lễ. Sau đó lại trộm nhìn Lâm Hiên với một ánh mắt kì quái.

"Mấy ngươi nhìn cái gì, vị này chính là Lâm tiền bối, còn không mau hành lễ với người." Chu Huyết Ngân nhíu mày vội lớn tiếng giáo huấn bọn kia. Sau đó hắn liền quay đầu lại hồ hởi cười nói: "Tiền bối bỏ quá cho, những đệ tử này chưa bao giờ ra ngoài nên không tránh khỏi thất lễ, vãn bối sẽ giáo huấn chúng sau."

Đám tu sĩ thấy ngay cả sư thúc cũng phải cung kính dị thường xưng hô tiền bối, chẳng lẽ này thiếu niên vận trang phục kỳ lạ này chính là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ trong truyền thuyết. Những tên tu tiên giả cấp thấp lập tức bị chấn động, vội vàng một tiếng Lâm tiền bối hai tiếng cũng Lâm tiền bối, trên mặt lộ ra vẻ muốn lấy lòng.

"Được rồi" Lâm Hiên vội khoát tay, trên mặt có chút không kiên nhẫn, hắn nào có tâm tình mà chào hỏi với mấy tiểu bối này.

"Tiền bối, xin mời! "

Chu Huyết Ngân hai tay đưa lên rồi bản thân thi triển một loại khinh thân chi pháp, hai chân khẽ dụng lực lập tức đã bay ra xa hơn vài chục trượng.

Lâm Hiên thấy thế thì hai chân tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, tựa như đạp trên sóng nước mà đi. Giống như đang tản bộ không nhanh không chậm bám theo sau đối phương. Hai ống tay áo hắn phất phơ trong gió cực kỳ tiêu sái khiến Chu Huyết Ngân trong lòng vô cùng bội phục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dọc theo đường đi hai người cũng gặp thêm vài nhóm tu tiên giả nữa, có Linh Động kỳ cùng Trúc Cơ kỳ. Tất cả đều nhìn Lâm Hiên với vẻ rất ngạc nhiên.

Xem ra phải mau chóng y phục mới được, bị sự chú ý của người khác là điều Lâm Hiên rất ghét.

Hắn hiểu rõ đạo lý cây to thì gió lớn. Biến bản thân giống như một nốt trầm trong một khúc nhạc mới là cách tồn tại hoàn hảo tại tu tiên giới.

Ngọn núi này tuy cao mấy ngàn trượng nhưng với tốc độ của hai người chỉ mất thời gian một nén nhang đã đi đến sườn núi.

"Đây là.... " Nhìn khung cảnh trước mặt, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy sau màn sương mù bàng bạc là một vách rất lớn dài rộng đều hơn trăm trượng, bề mặt phẳng lỳ cùng màu đen nhàn nhạt, tựa như một tấm gương được bàn tay nhân loài tỉ mỉ mài nhẵn. Với nhãn lực của Lâm Hiên không khó nhìn ra, vách núi này không phải do thiên tạo mà là bị một người dùng đại pháp lực một kiếm chém xuống.

Nếu chỉ là nham thạch bình thường, bản thân Lâm Hiên đánh ra một kích toàn lực cũng có thể miễn cưỡng làm được như vậy. Nhưng đây không phải nham thạch, mà là... Thiết mẫu.

Tuy không phải thiên tài địa bảo nhưng đây cũng là một loại tài liệu luyện chế pháp bảo nên cứng rắn vô cùng. Vậy mà một khối lớn như thế lại bị chém ra làm đôi trơn phẳng như tấm gương, chỉ e là hậu kỳ đại tu sĩ cũng không thể có bản lãnh cỡ này!

Thấy sắc mặt Lâm Hiên kinh ngạc, Chu Huyết Ngân cũng không hề lấy làm lạ, có chút đắc ý giải thích: " Tiền bối không cần kinh ngạc như thế, di tích Thiết mẫu này chính là đại thủ bút của tổ sư khai sáng phái ta, Huyền Phượng Tiên Tử tổ sư. "

"Huyền Phượng Tiên Tử? " Lâm Hiên thoáng ngẩn người, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái: "Tổ sư quý phái lại là một nữ tử sao? "

"Không sai, tổ sư tuy là thân nữ nhi song một thân tu vị kinh thiên động địa, quỷ thần đều phải khiếp đảm, không chỉ tiến vào Ly Hợp kỳ mà còn độ qua thiên kiếp phi thăng đi Linh giới. "

"Cái gì? " Với sự trầm ổn của Lâm Hiên cơ mặt cũng không khỏi giật giật, Ly Hợp kỳ tu sĩ cho dù là ở Thất Tinh Đảo Vân Hải cũng chỉ là truyền thuyết, cho dù có tồn tại cũng không biết ẩn đi đâu. Gần vạn năm qua không còn nghe nói đến có tu sĩ độ kiếp thành công. Không ngờ Yêu Linh Đảo nho nhỏ này lại có....

"Huyền Phượng Tiên Tử tổ sư của quý phái, chẳng lẽ thần thông công pháp tu luyện là mô phỏng Phượng Hoàng thần thú Linh Giới ư? " Lâm Hiên tỏ ra vội vàng hỏi.

"Không sai" Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì nên Chu Huyết Ngân muốn lấy lòng Lâm Hiên, hỏi gì đáp nấy.

Xem ra công pháp của tu yêu giả thật sự là thiên biến vạn hóa. Thậm chí còn quỷ dị hơn quỷ đạo bí thuật mấy phần.

Cũng giống như sự phân chia của Chính Ma Nho Phật, công pháp yêu tu cũng phân ra phẩm cấp như tầm thường, trung cấp, cao cấp, thêm vào đó còn có cực phẩm công pháp tất cả tổng cộng là bốn tầng.

Công pháp tầm thường chỉ là bắt chước một số thần thông bình thường của yêu thú, đặc điểm của loại này là nếu như tu luyện tốt thì có thể Trúc Cơ dễ dàng nhưng cơ hội Ngưng Đan gần như bằng không. Chỉ dùng cho những đệ tử tư chất thấp tu luyện. Trung cấp công pháp thì khó tu luyện hơn một chút nhưng uy lực lại lớn hơn nhiều. Tại Huyền Phượng Môn nếu như có thể trở thành nội môn đệ tử thì lập tức có thể tu luyện. Loại công pháp này chính là chìa khóa mở cánh cửa tiến vào Ngưng Đan Kỳ.

Còn về cao cấp công pháp thì cực kỳ quý hiếm, dù là tích lũy nhiều năm như Huyền Phượng Môn cũng chỉ có vài bản ít ỏi mà thôi.

Nếu như muốn tu luyện thì phải là tu sĩ có Thánh linh căn hoặc là song thuộc tính biến dị linh căn, hơn nữa còn phải được ít nhất hai vị Nguyên Anh Kỳ trưởng lão trong môn phái cho phép mới có thể được truyền thụ cao cấp công pháp.

"Vậy còn cực phẩm công pháp thì sao?" Lâm Hiên đang bị cuốn theo những điều đối phương, nếu đúng như Chu Huyết Ngân nói thì cái gọi là cực phẩm công pháp kia, chỉ sợ là còn quý giá hơn Cửu Thiên Huyền Công nhiều!

"Cực phẩm công pháp thì bản môn chỉ có một quyển duy nhất chính là công pháp Huyền Phượng Tiên Tử tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên quyết”, chỉ tiếc là từ sau khi sư tổ phi thăng Linh giới, ngần ấy năm trôi qua đến nay bản môn cũng không có người nào thỏa mãn điều kiện tu luyện công pháp này "

"Sao? " Lâm Hiên dường như có chút thắc mắc liền chau mày hỏi: "Chẳng lẽ là Thánh linh căn cũng không thỏa mãn yêu cầu hay sao? "

" Việc này nếu xét thì tư chất linh căn không hề có quan hệ gì, muốn tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì phải là phượng mạch chi thể. "

"Phượng mạch chi thể? đó là gì? " Lâm Hiên đã từng xem qua nhiều điển tịch nhưng chưa hề nghe đề cập đến vấn đề này.

" Xem ra tiền bối cũng không hề biết, Phượng Hoàng thân là linh giới thánh điểu, ngoại trừ thời thượng cổ thì hiện tại đừng nói là nhân gian mà tại Yêu Linh Đảo của chúng ta, cũng không hề thấy tung tích của thần điểu này"

"Ừm. " Lâm Hiên nhẹ gật đầu tiếp tục lắng nghe đối phương nói.

"Chẳng qua còn có một loại linh cầm nữa mà về phần huyết mạch, lại chính là họ xa của phượng hoàng. "

"Không phải là ngươi nói đến Khổng Tước đó sao? " Lâm Hiên liền cười hắc hắc nét mặt lộ ra chút kỳ lạ.

"Tiền bối quả thật kiến thức uyên bác, mà phượng mạch chi thể này có quan hệ rất lớn đến Khổng Tước. Vì loại thể chất này không phải do thiên sinh ra mà do gặp được kỳ ngộ. "

"Sao chứ? " Càng nghe Lâm Hiên càng cảm thấy có hứng thú. Trong đầu không khỏi mường tượng ra hình bóng của một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cùng đôi tay nõn nà đã từng ghì cổ hắn xuống.

Nghĩ lại ân oán của hắn và nàng cứ đan xen nhau, thoạt đầu thì bị nàng truy sát không thôi sau đó lại là hợp tác với nhau. Còn không biết trời xui đất khiến ra sao khoảnh khắc tiêu hồn khi những bờ môi nóng bỏng áp lên nhau khiến người phải khắc cốt ghi tâm một kiếp.

Khổng Tước Tiên Tử! Không biết giờ này nàng đã về đến Khuê Âm Sơn Mạch hay chưa? Lúc này có còn làm một lĩnh chủ uy phong hay không?

Một khắc xuất thần mà tựa như ba thu, song Lâm Hiên lập tức bình ổn tâm tư tiếp tục nghe đối phương giải thích.

"Phượng mạch chi thể chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Mà chuyện về sự kỳ ngộ của Huyền Phượng tổ sư thì phải nói đến thân thế ly kỳ của người. "

Trong lòng Lâm Hiên lúc này có chút bồn chồn không kiên nhẫn. Gã họ Chu trước mắt hành xử không tệ nhưng khi kể chuyện thì lại dài dòng quá mức.

Đối với sự không hài lòng của Lâm Hiên Chu Huyết Ngân vẫn ngây thơ không để ý tiếp tục miệng lưỡi liến thoắng nói tiếp : "Huyền Phượng tổ sư trong đời đã gặp được một kỳ ngộ đặc biệt. Người xuất thân không phải là một gia tộc tu tiên nổi danh nào đó mà chỉ là một phàm nhân bình thường. Lúc năm tuổi vì thiên tai, phụ mẫu mất sớm lại được một vị Hóa Hình kỳ Khổng Tước thu nhận dưỡng dục... "

"Cái gì? " Từ khi bước vào tiên đạo tới nay. Lâm Hiên đã tai nghe mắt thấy rất nhiều kỳ văn dị sự nhưng lời này của họ Chu thật sự là khó tin nổi. Đường đường là Hóa Hình kỳ yêu thú, không biết đầu óc có vấn đề gì lại trở thành dưỡng mẫu của một hài nhi nhân tộc?

Trên mặt Chu Huyết Ngân thoáng lộ nét bối rối chầm chậm mở miệng nói : "Chuyện này nghe thì khó tin nhưng thật sự, sư tổ bổn phái chính là một nữ tử được yêu cầm nuôi dưỡng từ nhỏ."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu không nói thêm, thế gian này vô cùng rộng lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra.

"Thế phượng mạch chi thể do gặp được kỳ ngộ là sao? "

"Ha ha, tiền bối không cần phải gấp, dù người không hỏi ta cũng sẽ nói rõ ràng" Chu Huyết Ngân liền gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ rất cung kính: "Không biết tiền bối đã từng nghe nói đến bản mạng linh quang hay chưa? "

Lâm Hiên thoáng ngẩn người ra hình bóng Khổng Tước Tiên Tử lại ùa về. Thấy hắn sững sờ như thế hình như Chu Huyết Ngân đã hiểu lầm: " Thì ra tiền bối chưa từng nghe nói đến, vậy thì hãy để tại hạ từ từ giải thích vậy. Bản mạng linh quang này chính là một loại dị năng của Hóa Hình kỳ yêu thú, hơn nữa không phải loại nào cũng có, phải là linh cầm hay man hoang kỳ thú sau khi tiến giai Hóa Hình Kỳ mới sinh ra trong cơ thể. Xét về độ quý giá thì nó chỉ kém yêu đan một chút. "

"Thứ nhất, bản mạng linh quang này uy lực vô cùng lớn, có thể dùng để công địch, tuy hơn xa các loại bí thuật công pháp huyền diệu nhưng lại chỉ có thể sử dụng được một lần, bất đắc dĩ lắm thì yêu tu mới dụng đến nó, lúc bình thường đều dùng làm bảo mệnh thần thông.

Ngoài trừ công dụng đó, bản mạng linh quang còn có hiệu quả cực kỳ kinh người đó là chữa lành thương tích cho tu sĩ nhân loại, bất kể là trầm trọng hay dù là Nguyên Anh bị tổn thương chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể kéo người từ cõi chết trở về"

"Thế chuyện này có liên quan gì? Chẳng lẽ với tư chất kinh tài tuyệt diễm của tổ sư quý phái mà từng gặp phải loại thương thế trầm trọng như vậy ư? " Lâm Hiên có chút không tin liền nói.

"Ha ha, tiền bối thật biết nói đùa, tiên đạo là đường đầy chông gai. Sư tổ sau khi tiến vào Ly Hợp Kỳ đương nhiên tung hoành Nhân giới. Nhưng ban đầu chỉ là một Linh Động Kỳ tiểu tu sĩ rồi chầm chậm đi lên thôi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Hiên không khỏi gật đầu, vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng hỏi một việc hết sức ngớ ngẩn.

"Huyền Phượng tổ sư khi mới bước trên tu tiên đạo không phải đã tu tập công pháp của yêu tộc"

"Ồ, không ngờ sư tổ quý phái ban đầu lại không phải là tu yêu giả" Đôi mắt Lâm Hiên khẽ đảo qua, ngữ khí có chút cổ quái.

"Đúng vậy, tổ sư lão nhân gia ban đầu tu luyện chính là đạo pháp vô thượng của đạo gia, Cửu Thiên Huyền Công"

" Hả..." Với sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng không khỏi chấn động, tựa như trong lòng có sóng cuồn cuộn, sao lại có liên quan đến Cửu Thiên Huyền Công ở đây?

"Tiền bối, người sao vậy?" Thấy Lâm Hiên bỗng phản ứng mạnh mẽ như thế, trên mặt Chu Huyết Ngân lộ vẻ rất ngạc nhiên.

"Không có gì. " Lâm Hiên đáp bừa:"Cái tên Cửu Thiên Huyền Công này ta đã từng thấy qua trên một bản điển tịch, nghe nói hơn ngàn năm trước có một vị tu sĩ nhờ nó mà tung hoành một cõi. "

"Còn có việc đó nữa sao? Chắc chắn là đệ tử nhất mạch của lão thất phu Cửu Thiên Huyền Tôn kia rồi. "

Thấy đối phương lộ vẻ phẫn nộ như thế, trong lòng Lâm Hiên không khỏi tò mò. Nếu Huyền Phượng Tiên Tử đã tu luyện qua Cửu Thiên Huyền Công, theo lý thì môn nhân của nàng phải tôn kính đối với Cửu Thiên Huyền Tôn chứ ?

Tất nhiên, bên ngoài mặt Lâm Hiên vẫn lộ vẻ bình thản không nóng không lạnh: "Cửu Thiên Huyền Tôn đó là ai chứ? "

Lâm Hiên đương nhiên đã biết về Cửu Thiên Huyền Tôn nhưng hắn muốn từ đối phương nghe được toàn bộ chân tướng sự việc.

Chu Huyết Ngân đương nhiên không biết ý định của hắn, không chút cố kỵ khẽ thở dài nói: "Cửu Thiên Huyền Tôn là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, mà Cửu Thiên Huyền Công cũng do chính hắn sáng tạo ra. Và hắn đã cùng với tổ sư bổn phái thề non hẹn biển sinh tử không rời, hai người đã từng là song tu đạo lữ"

Nghe đến đây, Lâm Hiên trong lòng đã sớm có chuẩn bị, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

"Ha ha tiền bối cũng đừng để ý nhiều, tất cả cũng chỉ là ân oán của mấy trăm vạn năm trước, công bằng mà nói Cửu Thiên Huyền Tôn có thể lấy đi trái tim của sư tổ, thừa nhận hắn phải là một nhân vật rất tài giỏi. Song kẻ thù của hắn cũng rất nhiều, năm đó tổ sư một lòng một dạ đối với hắn. Mà lần bị thụ thương trầm trọng kia cũng là do hai người bị mấy tên cừu gia Nguyên Anh Kỳ của Cửu Thiên Huyền Tôn vây công. Vì để giúp tình lang chạy trốn mà..."

" Ủa, vậy trước khi tu yêu, Huyền Phượng Tiên Tử đã kết anh ư?" Lâm Hiên đột nhiên hỏi một câu.

" Đúng thế" Chu Huyết Ngân liền thành thành thật thật gật đầu:" Khi đó sư tổ chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ, một thân một mình chống lại năm lão quái Nguyên Anh Kỳ vây công, mà trong đó có hai lão quái trung kỳ.

Thoáng tưởng tượng năm đó Huyền Phượng Tiên Tử, một nữ nhi liễu yếu đào tơ lại nhất thân đơn kiếm bạch y phất phơ trong gió, một mình cự lại năm lão quái Nguyên Anh Kỳ. Tình cảnh đó, phong thái đó thật quá bi hùng.

"Thiếu gia, Cửu Thiên Huyền Tôn kia thật không đáng mặt nam nhân" Trong đầu liền xuất hiện tiếng đáng yêu nói của Nguyệt Nhi, âm thanh của nàng lộ vẻ giận dữ vô cùng.

Lâm Hiên cũng nhẹ gật đầu. Ân oán hai người về sau thì không nói, song lần này lão bỏ lại tình nương, một mình đào tẩu thật sự không có chút phong thái nào của nam nhân.

Tuy tu tiên giới vốn bạc tình bạc nghĩa, Lâm Hiên tuy hành sự lạnh lùng luôn tính toán đến ích lợi nhưng nếu Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm như thế. Hắn chắc chắn sẽ cùng nàng sống chết cùng một nơi.

"Trận chiến hôm đó, đánh nhau đến tối sầm cả đất trời giằng co suốt một ngày một đêm, tổ sư đã đem hết bản lĩnh bình sinh ra mà giữ chân ngũ đại cao thủ lại để cho Cửu Thiên Huyền Tôn bình yên trốn chạy. Song chính bản thân nàng lại thụ thương vô cùng nặng, không chỉ bổn mạng pháp bảo bị hủy mà thân thể cũng bị đánh tan. Cũng may khí số của sư tổ vẫn chưa tận, vừa lúc đó thì dưỡng mẫu của nàng kịp tới. "

" Mà vị linh cầm Khổng Tước kia đã tiến vào Hóa Hình Hậu Kỳ, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ. Mấy lão quái kia vừa thấy, tự nhiên là đã sợ đến hồn phi phách tán. Thấy ái nữ đang hấp hối người vô cùng giận dữ. Song thời khắc này cứu mạng của sư tổ quan trọng là quan trọng nhất, tổ mẫu vô pháp phân thân đuổi theo những kẻ kia.

Sau đó người mang sư tổ trở về động phủ nghĩ cách trị thương. Dưới sự vây công của ngũ đại cao thủ, tổ sư đã gần như hồn bay phách lạc. Cho dù là vị Hóa Hình hậu kỳ đại yêu cầm này cũng không tìm ra cách nào cứu chữa.

Tuy phụ mẫu hai người nhân yêu khác nhau, song tình cảm của họ khác nào mẫu tử chí thân.

Khổng Tước chi mẫu không đành lòng để ái nữ chết đi, vì thế liền đem bản mạng linh quang đưa vào trong cơ thể của sư tổ. Giống như trong truyền thuyết, điều kỳ diệu đã xảy ra, lập tức hồn phách gần như tiêu tán của sư tổ trở về, trải qua hơn mười năm tu dưỡng tổ sư đã bình phục như xưa.

Sau đó tổ sư bất chấp dưỡng mẫu khuyên can liền đi tìm tung tích của tình lang. Nhưng tất cả giống như một bi kịch, ba năm sau tổ sư về đến động phủ đã vội ôm lấy mẫu thân khóc òa lên.

Một Huyền Phượng Tiên Tử phong hoa tuyệt đại nay lại đổi thay, tổ sư đã đánh mất nụ cười trên môi, tính tình hoạt bát vui vẻ cũng dần trở nên trầm lắng ít lời.

Tưởng nữ nhi bị kẻ nào bên ngoài khi dễ Khổng Tước chi mẫu liền giận dữ liền hỏi cừu gia là ai, thì người chỉ òa khóc chỉ nói một lời duy nhất với mẫu thân. Đó là người và Cửu Thiên Huyền Tôn. Từ nay trở mặt thành thù. "

" Sao lại thế? " Nghe đến đó Lâm Hiên không nén nổi tò mò ngắt lời.

"Điều này vãn bối cũng không rõ lắm. "

"Ngươi cũng không biết ư? "

"Đúng vậy, lí do tổ sư cùng Cửu Thiên Huyền Tôn trở mặt với nhau chưa bao giờ có một ai ngoài hai người biết, mà vãn bối hậu nhân sao lại dám đi ngờ vực lung tung được chứ."

Lâm Hiên cũng gật đầu, lời của hắn cũng hợp tình hợp lý, song bất quá Huyền Phượng Tiên Tử vì tình lang không sợ hiểm nguy, không ngại một mình đấu với năm vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ chính là nữ tử trọng tình trọng nghĩa.

Ngược lại Cửu Thiên Huyền Tôn dù tài trí khiến người vô cùng ngưỡng mộ song về nhân phẩm ra sao thì còn phải coi lại.

Chí ít thì trong đoạn khai thiên của Cửu Thiên Huyền Công cũng có đề cập đến lai lịch của lão nhưng về Huyền Phượng tiên tử thì không thấy có nhắc đến.

Song Lâm Hiên vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, năm đó trên người Cửu Thiên Huyền Tôn còn mang đại cừu với môn phái. Đương nhiên sẽ không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm. Nhưng nếu lão không có song tu đạo lữ thì bản nữ tu Cửu Thiên Huyền Công kia từ đâu mà có ?

Không ngờ trong đó vẫn còn ẩn chứa bí mật lớn như thế, điểm đáng nghi ngờ về việc hai người trở mặt đương nhiên không thể giải đáp. Dù gì việc cũng đã qua mấy trăm vạn năm nên không ai có thể đoán được chính xác chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua Lâm Hiên đoán bảy tám phần do Cửu Thiên Huyền Tôn sớm phai nhạt tình ý.

Tất nhiên hắn cũng không hề cảm thấy áy, tuy tu luyện Cửu Thiên Huyền nhưng những ân oán trước kia đâu liên quan gì đến hắn.

"Tổ sư bề ngoài có vẻ mềm yếu nhưng nội tâm lại cực kỳ cứng rắn, sau khi xảy ra việc đó người hận Cửu Thiên Huyền Tôn đến tận xương tủy. Có điều luôn can ngăn dưỡng mẫu đi báo thù thay người. Chỉ nói ân oán giữa hai người phải do tự tay người kết thúc.

Đáng tiếc Cửu Thiên Huyền Tôn lão thất phu kia, mặc dù bạc tình bạc nghĩa đê tiện vô sỉ, song nói về tư chất tu luyện chỉ có thể dùng hai từ kỳ tài để hình dung mà thôi.

Mà Cửu Thiên Huyền Công do hắn tự sáng tạo ra nên tất cả thần thông của sư tổ đều giống hắn, tiếp tục tu luyện thì chắc chắn khó có thể báo thù được.

Nếu là một người khác chắc chắn đã đi tìm danh sư, song sư tổ lại cực kỳ kiêu ngạo tính tính bướng bỉnh vô cùng, hoàn toàn không muốn kẻ khác giúp đỡ để đánh bại lão thất phu kia. Hắn có thể nghĩ ra công pháp sao người lại không chứ.

Mà khi đó Nhân giới đang thịnh tu yêu. Vì thế sư tổ đem trăm năm tinh lực chu du khắp nơi nhân giới, cuối cùng cũng tìm được hành tung của thần điểu Phượng Hoàng trong truyền thuyết. "

" Sao?.... "

"Tiền bối cũng không cần phải ngạc nhiên, mấy trăm vạn năm trước tu tiên giới tuy phồn thịnh hơn hiện tại nên khi đó nhân gian vẫn còn tung tích linh cầm này" Chu Huyết Ngân mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0