Bách Luyện Thành Tiên

Kiếp Vân

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

Sau khi tiến vào Vân Lĩnh Sơn, nơi nơi đều xảy ra tranh đấu, nguy hiểm không kể xiết.

Nhưng bất luận là cạm bẫy hay cấm chế, hoặc là yêu ma thì chỉ diệt sát được tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ, không thể tạo thành uy hiếp đối với Điền Tiểu Kiếm.

Chẳng qua hắn cũng rất giảo hoạt, rất nhanh đã nhìn ra điểm không ổn ở nơi này.

Hắn vốn là tò mò khi biết Lâm Hiên tiến giai Nguyên Anh kỳ nhưng hiện giờ đã không muốn mạo hiểm thêm.

Chần chờ một chút, Điền Tiểu Kiếm quyết định theo đường cũ trở về.

Tuy rằng bốn phía là sương vụ nhưng lúc vào Điền Tiểu Kiếm đã thi triển bí thuật đánh dấu.

Dọc đường thấy rất nhiều thi thể của tu sĩ. Độn quang của Điền Tiểu Kiếm không nhanh, lại lẳng lặng tế ra mấy pháp bảo phòng ngự.

“Ồ!”

Điền Tiểu Kiếm chợt dừng lại, một tòa tiểu sơn đã chặn trước mặt hắn.

Trong mắt chợt lóe tinh quang, vẻ mặt thiếu chủ Ly Dược Cung trở nên âm trầm.

Nếu không nhớ lầm thì đường đi chính là một con đường bằng phẳng, không hề có ngọn núi nào.

Điền Tiểu Kiếm lạnh lùng đảo mắt khắp chung quanh song thấy không phát hiện gì khác.

Sau một lát ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, hai tay hợp lại trước ngực, toàn thân hắn tỏa ra cỗ ma khí cuồn cuộn, hóa thành một đạo ô quang hung hăng chém tới tiểu sơn kia.

Ầm ầm!

Đá vụn bắn ra tung tóe cùng bụi đất đầy trời.

Toàn bộ tiểu sơn đã bị chém bay nhưng không hề có điều gì khác thường.

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm thoáng hiện tia nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thực sự nhớ lầm?

Suy nghĩ một chút, cả người tỏa ra ma khí, rồi chậm rãi bay tới.

Đúng lúc này một bóng ảnh mơ hồ như có như không, lặng yên xuất hiện sau lưng Điền Tiểu Kiếm mà hắn dường như không hề phát giác.

Bóng ảnh kia mừng rỡ, mắt thấy cách mục tiêu chưa đầy ba thước thì nó vặn vẹo, hóa thành một Quỷ diện hung hăng cắn tới.

Cách!

Chỉ nghe tiếng hai hàm răng chạm vào nhau, Quỷ diện kia cắn vào khoảng không, thân ảnh Điền Tiểu Kiếm trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Đồng thời hắc quang chợt lóe, quỷ diện kia đã bị chém thành hai nửa. Lúc này một thanh kiếm tiên cổ xưa dài ba tấc hiện ra.

“A!”

Quỷ diện vừa bị hủy, trong nháy mắt truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, một hồng y nữ tử lảo đảo xuất hiện tại một gốc đại thụ bên đường.

Nàng này niên kỷ chừng tam tuần, dung nhan bình thường nhưng thân hình thì hấp dẫn vô cùng.

Hai chân lại để trần, rõ ràng nữ tử có tu luyện mị thuật, hơn nữa lại là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.

Chỉ là vẻ mặt nàng lúc này đầy vẻ kinh hãi, bóng ảnh biến ảo ra quỷ diện lúc nãy chính là Quỷ Ảnh do nàng tu luyện ra.

Thứ này cũng coi như là phân thần của nàng. Một khi bị diệt thì bản thể cũng bị tổn hao không ít nguyên khí.

“Ha ha, không ngờ lại được Tứ sư tỷ tiếp đón ở đây, tiểu đệ thật có diễm phúc.” Khóe miệng Điền Tiểu Kiếm lộ nụ cười hòa ái nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn quang.

Thì ra nữa tử này cũng là đệ tử của đại trưởng lão Ly Dược Cung, là đồng môn nhưng ả ta luôn coi vị tiểu sư đệ này là cái gai trong mắt cần loại bỏ.

Nếu không phải vừa rồi Điền Tiểu Kiếm tỉnh táo thì không chết cũng trọng thương.

“Sao ngươi có thể phát hiện ra ta?” Khuôn mặt nữ tử tràn đầy vẻ oán độc, nhưng kết hợp mị công của nàng thì lại có sự hấp dẫn mê người trong mắt nam nhân.

“Sư tỷ hỏi hay lắm, bất quá ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao.” Điền Tiểu Kiếm mở miệng, lời lẽ châm biếm. Mị công của đối phương không chút có hiệu quả gì với hắn.

Điền Tiểu Kiếm khẽ vẫy tay, kiếm tiên lóng lánh đã bay về trước mặt. Đây chính là bổn mạng pháp bảo U Minh Toái Tâm Kiếm của hắn.

“Được, được lắm. Tiểu sư đệ, ngươi quả là không tồi. Chẳng qua hôm nay cũng đừng mong sống mà rời khỏi nơi đây.” Lời còn chưa dứt nữ tử đã vỗ vào bên hông, nhanh chóng tế ra một cây phiên kỳ.

Sư tôn luôn thiên vị tiểu tử này, thậm chí còn cố ý truyền cho hắn y bát, các sư huynh sư tỷ nhập môn trước luôn không thấy vừa mắt chút nào với vị tiểu sư đệ này.

Tổng đàn tai vách mạch rừng, lại có sư tôn che trở nên tuy cực hận Điền Tiểu Kiếm nhưng bọn họ cũng không dám ra tay.

Hiện tại ở Vân Lĩnh Sơn này đầy rẫy nguy cơ, số tu sĩ chết đi nhiều không kể xiết, đúng là một thời cơ tốt để vị tiểu sư đệ nằm lại nơi này mà không cần lo lắng hậu hoạn.

Vốn là ả định đánh lén, như vậy tiết kiệm không ít khí lực, không ngờ phân thần vất vả tu luyện lại bị hủy trong tay đối phương.

Ả vừa sợ vừa giận, nên quyết định tự động thủ.

“Ồ, muốn lấy mạng tiểu đệ, tứ sư tỷ có khả năng đó sao, chi bằng để ta đưa ngươi về địa phủ cho rồi.” Điền Tiểu Kiếm bình thản, chậm rãi mở miệng nói đầy dõng dạc.

“Khẩu khí thật lớn!”

Nữ tử này không để ý lời uy hiếp của Điền Tiểu Kiếm, tiểu tử này ngưng thành Nguyên Anh chưa bao lâu mà ả đã tiến giai trung kỳ hơn trăm năm, thực lực song phương quả thực quá cách biệt.

Cây phiên kỳ kia lập tức đón gió lớn lên, một cơn lốc như nối liền trời đất xuất hiện, thanh tế kinh người cuốn về phía Điền Tiểu Kiếm.

“Hừ!”

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm không chút sợ hãi, vươn tay chậm rãi điểm về phía trước đồng thời khẽ quát một tiếng: “Đi!”

Tức thì U Minh Toái Tâm Kiếm lóe lên, tầng tầng quỷ ảnh xuất hiện như sóng dữ ập về phía cơn lốc.

Tại một nơi khác.

Trên một sơn đỉnh có một thiếu niên vận thanh sam đang đứng, bao quanh thân thể hắn là hơn trăm đạo kiếm khí thanh sắc.

Bộ dáng tung hoành bễ nghễ, thanh thế kinh người.

Mà phía sau còn có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, cũng đang thao túng một thanh đoản kiếm, tỏa ra thanh quang lưu ly.

Ở trước mặt bọn họ đã có đến cả ngàn con yêu thú cổ quái.

Trên đầu bọn chúng chỉ có một con mắt rất to, sau lưng lại có hai cánh như cánh dơi, nhìn qua cổ quái vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vũ Vân Nhi là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ ở một gia tộc tu tiên, về sau mới bái Âu Dương Cầm Tâm làm sư phụ. Nàng cũng coi như có kiến thức uyên bác trong gia tộc, nhưng chưa từng nghe nói tới những quái vật trước mắt .

Con mắt duy nhất đấy lại có thể bắn ra từng cột sáng màu đen có uy lực rất mạnh, có thể sánh ngang với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu chỉ có mấy con thì tự Vũ Vân Nhi cũng có thể giải quyết, nhưng với trên ngàn quái vật thì nàng không thể địch lại.

Nhưng Lâm sư bá của nàng lcó vẻ không cần tiêu tốn nhiều sức lắm, vẫn có thể tiêu diệt bọn chúng.

Kỳ thật trên dọc đường, Lâm Hiên đã biểu lộ thực lực khiến nàng líu lưỡi, cho dù là yêu ma cạm bẫy hay cấm chế đều không uy hiếp tới hắn, tất cả đều được hắn hóa giải hết sức nhẹ nhàng.

Không phải Vũ Vân Nhi chưa từng thấy qua thần thông của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Cũng vì lanh lợi nên nàng rất được Âu Dương Cầm Tâm yêu thích, nhiều lần dẫn nàng tham gia các cuộc giao dịch cấp bậc Nguyên Anh.

Mà tại hội giao dịch, nàng đã từng thấy hai tiền bối Nguyên Anh trung kỳ luận bàn, tuy rằng đã khiến thiên địa biến sắc nhưng vẫn không thể bằng được Lâm sư bá này.

Chẳng lẽ hắn là đại tu sĩ, lúc trước nói là trung kỳ chẳng qua là để gạt nàng.

Cũng khó trách Vũ Vân Nhi nghĩ như vậy, với tu vị Ngưng Đan Kỳ thì chỉ có thể cảm ứng được Lâm Hiên là tiền bối Nguyên Anh kỳ, còn cảnh giới cụ thể thì không rõ ràng.

Dọc đường, chưa nói những thần thông khác mà Lâm Hiên thi triển, chỉ riêng kiếm khí thanh sắc do hắn tùy tiện phóng ra đã có uy lực hơn hẳn so với Huyền Thanh Kiếm của nàng.

U Châu không phải là nơi hoang dã sao, bằng hữu trước kia của sư tôn có thể nào lại có thần thông kinh hãi thế tục đến vậy.

Vũ Vân Nhi tò mò nhưng khiến ánh mắt nhìn Lâm Hiên thêm cung kính.

Mưa máu quất ra đầy trời nhưng tất cả đều bị một tầng quang mạc thanh sắc ngăn cản. Lâm Hiên mở rộng phạm vi phòng hộ của Cửu Thiên Linh Thuẫn, bao phủ cả Vũ Vân Nhi vào trong nên nàng không gặp phải nguy hiểm gì.

Số lượng quái vật rất nhiều. Kiếm khí tuy sắc bén nhưng mất chừng thời gian một bữa cơm mới sát diệt tất cả.

Lâm Hiên nhìn số thi thể dưới chân thì trầm mặc không nói.

“Sư bá, đây chính là yêu mà mà người nói?” Thanh âm nhỏ nhẹ của Vũ Vân Nhi truyền tới, tựa hồ sợ quấy rầy hắn.

“Hừ, yêu ma đâu có yếu ớt như vậy, đây chỉ là một số dã thú bị ma hóa mà thôi.” Khóe miệng Lâm Hiên khẽ lộ nụ cười trào phúng.

Tuy chỉ là ma hóa cấp thấp nhưng với số lượng nhiều như vậy, cho tu tiên giả Ngưng Đan kỳ bị vây chắc chắn phải chết.

Nơi này chắc hẳn là một cửa khẩu quan trọng, xem ra vùng trung tâm cũng không còn bao xa.

“Cái gì, đây chỉ là dã thú bình thường bị ma hóa?” Vẻ mặt Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, dường như không hề tin tưởng.

“Thế nào, cho rằng ta nói bậy sao?”

“Sư bá quá lời, Vân nhi đâu dám to gan như vậy.” Thiếu nữ hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Không cần sợ hãi, Lâm mỗ sao có thể trách ngươi” Trên mặt Lâm Hiên nở nụ cười ôn hòa.

Vũ Vân Nhi bị hắn nói trúng tâm sự thì đỏ bừng mặt. Đại bộ phận lão quái Nguyên Anh kỳ đều có tính tình cổ quái nhưng Lâm sư bá và sư tôn lại rất hòa ái, hai người có khí chất giống nhau như vậy, khó trách lại trở thành bằng hữu.

Lúc này Lâm Hiên khẽ búng tay bắn ra một đạo thanh hà, cuốn về phía thi thể đám quái thú kia. Tại thi thể của một con quái thú liền xuất hiện một viên châu màu đen bị thanh hà cuốn lấy.

Hắn khẽ niệm pháp chú rồi đánh ra một đạo pháp quyết, thi thể kia lóe lên hắc quang rồi bắt đầu biến hóa.

Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn thản nhiên nhưng Vũ Vân Nhi lại trợn tròn mắt. Nàng lấy tay che miệng, giọng nói trở nên lắp bắp: “Không, không thể nào, đây là…”

Quái vật xấu xí một mắt có đôi cánh kia liền biến thành một con Biên Bức.

Hơn nữa không hề có pháp lực dao động truyền ra, vậy không phải yêu thú mà chỉ là một con dơi bình thường.

Vũ Vân Nhi tròn mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.

“Sư bá, là sao vậy?”

“Không có gì, tại thời viễn cổ yêu ma thường sử dụng bí thuật ma hóa sinh vật bình thường.” Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng sau đó liền phất tay, một vùng thanh hà phóng ra bao trùm đám thi thể. Tức thì trong mỗi thi thể đều bay ra một viên châu nhỏ màu đen tỏa sáng.

Tức thời toàn bộ đám quái vật này liền biến thành những con dơi bình thường.

Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một hộp ngọc đem tất cả ma châu cất vào bên trong, sau đó dán lên mấy tấm cấm chế phù.

“Sư bá, người lấy những thứ này làm gì?” Nhớ tới lũ quái vật xấu xí ghê tởm đó, sắc mặt Vũ Vân Nhi trở nên trắng bệch.

“Không có gì.”

Lâm Hiên không muốn giải thích nhiều. Những ma châu này không phải là bảo vật tầm thường, nghe đồn chỉ có yêu ma Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa phải nắm giữ chân ma khí mới có thể sử dụng. Cứ đem thu về, biết đâu về sau sẽ có chỗ sử dụng.

Tâm tư Vũ Vân Nhi rất tinh xảo, cũng không nhiều lời hỏi tiếp.

Lâm Hiên đánh giá phía trước một chút.

Nơi này không hề còn sương vụ che mắt mà thần thức cũng không còn bị ngăn trở. Chỉ là trên mặt hắn không có chút vui mừng, ngược lại càng tỏ ra ngưng trọng.

Đảo mắt nhìn sơn dãy nhấp nhô liên miên không dứt trải khắp về bốn phương tám hướng. Tuy không còn vụ khí đáng ghét những trên bầu trời xuất hiện những đám mây cổ quái sắc, màu sắc kỳ lạ. Hơn nữa có thể cảm ứng được linh lực đậm đặc bên trong.

Với kiến thức rộng rãi của Lâm Hiên mà cũng chưa nhìn thấy qua, song hiển nhiên là không phải thứ tốt lành.

“Đi thôi, theo sát ta, tuyệt không được rời quá khoảng cách ba bước, nếu không có chuyện thì ta cũng không thể ứng cứu kịp.” Lâm Hiên ngưng trọng dặn dò.

“Vâng!” Vũ Vân Nhi gật đầu. Tuy chỉ là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ nhưng lúc này nàng cũng cảm nhận được sự không ổn ở nơi này. Quay đầu nhìn quanh, sau đó trên mặt lại lộ vẻ hồ nghi.

“Sao vậy, ngươi phát hiện ra điều gì ?”

“Đúng vậy, sư bá, chất nữ đã từng tới Vân Lĩnh Sơn này nhiều lần, cũng coi như quen thuộc địa hình nhưng lại chưa hề nhìn thấy nơi này. Đây có phải là âm mưu của yêu ma hay không?”

Vũ Vân Nhi vốn đã hối hận vì lần đi tầm bảo này. Chẳng qua lúc này nàng biết rất rõ, nếu một mình rời đi thì tuyệt đối không thể còn sống mà ra khỏi đây. Con đường sống duy nhất đó chính là theo sát Lâm sư bá này. Nên vừa phát hiện ra điểm không ổn nàng lập tức nói ra.

“Hừ, ngươi tưởng chúng ta còn đang ở trong Vân Lĩnh Sơn?” Lâm Hiên cau mày, lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Thiếu nữ ngẩn ngơ, vẻ mặt nghi hoặc: “Vân nhi không hiểu ý của sư bá.”

“ Phạm vi Vân Lĩnh Sơn này chẳng qua chỉ mấy ngàn dặm. Chúng ta đi chậm nhưng với thời gian dài như vậy, theo ta tính toán cũng đã đi được hai ba ngàn dặm. Vậy thì chúng ta có còn ở trong Vân Lĩnh Sơn không?” Lâm Hiên thản nhiên nói.

A?

Vũ Vân Nhi nghe được lời này, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Ta cũng không rõ, nhưng đây hẳn là một không gian độc lập.”

Hai mắt Lâm Hiên nheo lại, hồi tưởng lại lúc ở Vân Hải Thất Tinh Đảo. Khi đi thăm dò Băng Hỏa Sơn thì lại lạc vào tổng đàn Ngọc Huyền Tông. Nơi đó chính là một không gian độc lập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại thượng cổ, Ngọc Huyền Tông làm được điều này thì cổ tu sĩ của Vân Châu hoặc yêu ma cũng có loại thần thông này.

Chẳng qua tình huống hiện tại có điểm khác biệt.

Hắn và Vũ Vân Nhi không phải bị truyền tống tới mà cứ tự nhiên tới nơi này. Khi tiến vào thì không hề cảm thấy cảm giác gì.

Chẳng lẽ có một cánh cửa bí ẩn liên thông với Vân Lĩnh Sơn?

“Sư bá, nếu đây là không gian độc lập do yêu ma mở ra. Chúng ta cứ đi tiếp về phía trước chẳng phải càng nguy hiểm sao. Chi bằng…”

Vũ Vân Nhi do dự không nói hết, nếu không uyển chuyển thì khéo lại khiến Lâm sư bá hiểu nhầm. Rằng nàng không tin tưởng vào thần thông của hắn.

“Yên tâm, tuy yêu ma có âm mưu nhưng ta cũng có định liệu trước.” Lâm Hiên khẽ mỉm cười.

“Ý của sư bá là…”

“Nơi này chính là di chỉ của cổ tu sĩ.”

“Thật vậy sao?” Vũ Vân Nhi bỗng chốc quên đi phiền muộn, trên mặt đầy hưng phấn.

“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, đây là di chỉ của cổ tu sĩ nhưng đừng quên yêu ma đã thiết lập cạm bẫy, nguy hiểm cũng không nhỏ đâu.” Lâm Hiên nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi dặn dò một câu.

“Không có gì, có sư bá bảo vệ thì khẳng định không để tiểu chất sẽ ngã xuống.” Thiếu nữ cười hì hì nhưng cũng có chút e dè.

Lâm Hiên lắc đầu, bảo vật quả là có sức hấp dẫn lớn:

“Đi thôi. Nhớ theo sát ta, nếu ngươi có sự tình sự gì thì ta thật khó nói với Cầm Tâm.”

“Đa tạ sư bá.”

Trên má Vũ Vân Nhi cười tươi như hoa nhưng cũng không dám sơ ý, mà toàn thân chợt lóe hồng quang, theo sát phía sau Lâm Hiên.

Cả hai độn quang rất chậm, tại di chỉ của cổ tu sĩ thường thiết lập cấm chế cường đại đến mức biến thái, lỗ mãng bay nhanh thì chỉ có đường chết.

Quả nhiên bay không đến mười dặm, một đám mây hồng trên đỉnh đầu chợt cuồn cuộn, bắn xuống một cột sáng dài cả trượng đánh xuống đầu hai người.

Vũ Vân Nhi kinh hãi, tốc độ của cột sáng quá nhanh, trước mắt nàng chỉ còn một màu đỏ rực.

Muốn tránh cũng không được nhưng đúng lúc này một vầng thanh quang chợt lóe, bao trùm thân hình mềm mại của nàng vào trong đó.

Lâm Hiên dù đã mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn nhưng tuyệt không thể tiếp được công kích này. Muốn tế ra pháp bảo phòng ngự cũng không còn kịp. Chẳng qua đầu vai khẽ động bước sang bên cạnh, thân hình theo đó biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ phối hợp với công pháp của Huyền Phượng tiên tử cũng không kém bao nhiêu so với thuấn di.

Lâm Hiên mang theo Vũ Vân Nhi tránh thoát khỏi công kích bất ngờ, sau đó mới khoát tay bắn ra một đạo kiếm khí thanh sắc hung mãnh vào trong đám mây hồng.

Xoạt…

Một âm thanh rất nhỏ truyền ra nhưng không hề có hiệu quả, đạo kiếm khí dường như biến mất không thấy.

Lâm Hiên buông Vũ Vân Nhi ra, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Kiếm khí nọ có thể sánh với pháp bảo của tu sĩ Ngưng Đan, không ngờ đám mây hồng không chút dao động, quả nhiên cổ quái.

Không có ma khí nên không phải yêu ma, vậy thì là quái vật gì?

“Thiếu gia, muội đang nghĩ tới một vật, không biết có phải thứ trước mắt không?” Âm thanh có chút chần chờ của Nguyệt nhi truyền vào trong tai Lâm Hiên.

“Nàng nói đi.”

“Hình như là kiếp vân.”

Ngữ khí của Nguyệt nhi khá do dự nhưng vẫn khiến Lâm Hiên hoảng sợ: “Cái gì? Là kiếp vân?”

“Vâng.” Nguyệt nhi thở dài: “Hiện tại tu vị chúng ta chênh lệch ngày càng xa, muội không thể trợ giúp nhiều cho thiếu gia, nên đã tham khảo nhiều điển tịch cổ tìm thêm phương pháp. Ở Bích Vân Sơn mười năm, ngoài tu luyện, thời gian còn lại phần lớn đều để xem điển tịch, hy vọng có thể lý giải một chút bí ẩn Tu Tiên Giới, tương trợ thiếu gia.”

Thanh âm khe khẽ của Nguyệt nhi truyền vào trong tai. Nếu là lúc khác thì Lâm Hiên nhất định sẽ an ủi tiểu nha đầu. Kết anh chỉ là chuyện sớm muộn, không cần phải gấp.

Có điều lúc này Lâm Hiên đang bị phỏng đoán của Nguyệt nhi dọa sợ ngây người.

Kiếp vân là gọi tắt của thiên kiếp chi vân.

Chúng nhân đều biết, tu tiên giả sau khi tiến giai đến Ly Hợp kỳ thì sẽ nắm giữ thần thông không gian huyền bí, có thể phá toái hư không phi thăng Linh giới.

Nhưng khi phá toái hư không sẽ dẫn phát tam cửu tiểu thiên kiếp. Đây chính là phép tắc thiên địa, uy lực lớn vô cùng.

Nếu là tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ tiếp nhận thì mười phần là tan thành tro bụi, nếu là Ly Hợp trung kỳ, cộng thêm bảo vật nghịch thiên thì có chừng ba thành hy vọng độ kiếp thành công. Tu sĩ Ly Hợp kỳ đỉnh phong thì có thể chín phần nắm chắc độ qua thiên kiếp.

Mà nơi phóng xuất thiên kiếp chính là kiếp vân.

Nhưng thứ đó sao lại xuất hiện ở nơi đây?

“Nguyệt nhi, hay là nàng nhầm rồi. Không phải chỉ khi tu tiên giả Ly Hợp Kỳ phi thăng mới xuất hiện kiếp vân sao?” Lâm Hiên do dự nói.

“Muội cũng hy vọng mình nhầm, chỉ là nhìn trước mắt thì nắm chắc bảy tám phần.”

Thiếu nữ thở dài, thanh âm có chút bất đắc dĩ:

“Muội biết thiếu gia định nói gì, chỉ là theo cổ tịch. Căn cứ theo tu vị khác nhau của tu sĩ Ly Hợp Kỳ mà có thời gian độ kiếp khác nhau, có thể xảy ra trường hợp tu sĩ ngã xuống khi kiếp vân còn chưa phóng thích hoàn toàn linh lực khổng lồ trong đó. Theo lẽ thường thì kiếp vân cũng từ từ tiêu tán, linh khí cũng sẽ tản đi bốn phía tạo thành linh mạch.”

“Ồ?” Lâm Hiên nghe đến đây thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ rằng linh mạch lại được sinh ra như vậy.

“Chỉ là thiên địa phép tắc cũng kỳ diệu vô cùng, có đôi khi bởi vì một số lý do ngoài ý muốn kiếp vân không bị tán đi, ngược lại chậm rãi thông linh…”

“Thông linh?” Lâm Hiên cũng coi như kiến thức rộng rãi nhưng chưa hề nghe đến những điều tiểu nha đầu vừa nói.

“Không sai, trải qua năm tháng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cộng thêm linh lực còn sót lại trong kiếp vân. Sẽ khiến nó phát sinh biến hóa kỳ diệu, kiếp vân cũng giống như cây cỏ có thể thông linh tu tiên…”

“Ngao…!”

Lời của Nguyệt nhi còn chưa dứt thì một tiếng hống vang dội truyền vào tai.

“Sư bá, sư bá…..”

Sắc mặt Vũ Vân Nhi xám như tro tàn, theo ánh mắt của nàng nhìn lại. Đám mây hồng kia đã biến thành một con quái vật mặt người thân rết cao hơn mười trượng.

Quả là một con vật đáng sợ, toàn thân đỏ thẫm, mơ hồ có hỏa diễm tỏa ra.

Có điều không ngờ là khuôn mặt của nó lại là một mỹ nữ thanh tú xinh đẹp. Đối chiếu với thân hình xấu xí của ngô công thì quái đản vô cùng. Thứ này không phải linh trùng mà cũng không phải yêu thú.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0