Bách Luyện Thành Tiên

Lai giả bất thiện

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

Mặc dù trong lòng Lâm Hiên đã quyết nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, cho dù hắn muốn ra tay cũng không thể nóng lòng được, lúc này điều quan trọng nhất chính là chờ đợi thời cơ thật sự thích hợp.

Chỉ với từng ấy kiên nhẫn thì Lâm Hiên đương nhiên có thừa, dù sao mình vẫn chưa quen cuộc sống tại Hạt Vĩ Thành, lúc này lại đi đại náo tiệc cưới thì không chỉ đối địch với riêng tân lang mà hạ khách đầy phòng cũng nhất định xuất thủ. Cho nên, dù người khẳng định phải cứu nhưng nên lựa chọn phương thức nào để hành động thì cần phải cân nhắc thật kỹ, tuyệt đối không thể lỗ mãng được.

Quan khách bên ngoài đương nhiên không thể biết trong nội tâm Lâm Hiên đang suy nghĩ gì, đủ loại thanh âm chúc mừng vang lên không dứt. Lại qua một lát, tiếng pháo nổ đùng đùng giòn vang, đã đến ngày tốt giờ lành, tân lang tân lương tam bái thiên địa. Tân nương tử tự nhiên có nha hoàn nâng tay từ từ đi tới, còn mặt mũi Hạt Vĩ Thượng Nhân phía đối diện thì đang tràn đầy vẻ vui mừng, bàn thờ phía trước cũng dọn xong xuôi, mắt thấy hai người đã chuẩn bị bái đường kết làm vợ chồng.

Lâm Hiên thở dài một hơi, tình thế cấp bách hôm nay rốt cuộc cũng không thể kéo dài được nữa. Tuy ra tay vào lúc này có thể nói là cực kỳ không hay, tám chín phần mười mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng bất kể như thế nào thì hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Kiều rơi vào đầm rồng hang hổ được.

Mà thôi, cho dù đối địch với toàn bộ Hạt Vĩ Thành thì đã sao chứ, lão ma tham hoa háo sắc kia chẳng phải chỉ là Phân Thần sơ kỳ thôi sao?

Lâm Hiên tự nhận chống lại tồn tại cùng giai sẽ không hề xuất hiện chút áp lực nào, cùng lắm là một phen bận tay bận chân mà thôi.

Chủ ý đã định nên Lâm Hiên cũng không trì hoãn thêm nữa, hắn tiến lên phía trước một bước, nhưng miệng còn chưa kịp nói hai từ "Dừng lại!" thì biến cố ngoài dự đoán đã xảy ra.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền vào lỗ tai, đình viện phía trước đại môn rõ ràng bị đánh bay mất.

Từ phía đại môn bay ra hai gã Ma tộc thủ vệ mặc áo giáp đen sì, tay cầm binh khí, cảnh giới hai người cũng không thấp, đều là Nguyên Anh kỳ, nhưng giờ khắc này, miệng bọn chúng lại phun đầy máu tươi, nằm thoi thóp trên mặt đất.

"Giờ lành đã đến, tân lang tân nương tam bái thiên..."

Người điều khiển hôn lễ đang cao hứng bừng bừng chủ trì nghi thức nhưng biến cố như vậy đã làm cho hắn trợn tròn hai mắt, chữ “địa” vẫn chưa kịp nói xong đã nuốt vào bụng rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dị biến đột ngột nổi lên không chỉ ảnh hưởng tới riêng người chủ trì hôn lễ mà tất cả thanh âm đàm tiếu của khách mời đều ngừng bặt lại, nguyên một đám trợn mắt líu lưỡi, cơ hồ hoài nghi ánh mắt của mình có nhìn lầm hay không. Rõ ràng... có kẻ đến đây làm loạn? Là kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám tới đây vuốt râu hùm?

Chẳng lẽ còn có kẻ không biết phạm vi trăm vạn phụ cận đều là địa bàn của Hạt Vĩ Thượng Nhân sao?

Vốn là tiệc cưới náo nhiệt thoáng cái đã trở lên yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều yên lặng không nhúc nhích, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lông hồng rơi trên mặt đất.

Vu vu...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, từ trong đại môn tan hoang kia bay vút ra một đạo hư ảnh. Người này toàn thân bao khỏa ma vụ nồng đậm khiến cho không ai có thể nhìn rõ chân diện của hắn.

Lâm Hiên lặng lẽ bước lùi lại một bước, biến cố như vậy thật đúng là không thể lường trước được. Vốn dĩ Lâm Hiên đang muốn đại náo tiệc cưới, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ lại có người hành động trước cả mình. Tuy Lâm Hiên không biết người nào đột nhiên xuất hiện làm loạn nhưng hiển nhiên đối với mình là trăm lợi mà không một hại. Đã như vậy thì cũng không cần quá mức sốt ruột, kế tiếp cứ xem xét tình hình thế nào rồi quyết định cũng không muộn. Dù sao cục diện càng loạn thì hắn lại càng có lợi.

Trong lòng Lâm Hiên mừng thầm nhưng Hạt Vĩ Thượng Nhân bên kia lại vô cùng tức giận. Cũng khó trách lão lại như thế, nếu đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào mà gặp phải loại chuyện này thì cũng khó có thể nuốt trôi cục tức này được.

Lão đang vô cùng cao hứng vì sắp cùng một thiếu nữ xinh đẹp như hoa kết làm phu thê, đột nhiên lại có người đến quấy rối. Đây chẳng phải là sự sỉ nhục ghê gớm sao, đối phương hoàn toàn không để mình ở trong mắt.

Trên người của lão vẫn còn đang mặc lễ phục của tân lang nhưng đôi mắt đã hoàn toàn trở thành màu huyết hồng, từng đám hắc khí nồng đậm dần dần xuất hiện trên khuôn mặt. Không. . . Không chỉ trên mặt mà cả người lão đều tỏa ra hắc khí như vậy.

Những hắc khí kia nhanh chóng ngưng kết thành từng cái xúc tu thô to, dài như những con hắc mãng cực lớn vậy, chúng vừa hiện ra đã ngóc đầu lên, trên miệng xì xì không ngừng, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Đừng nói tính khí cổ ma hung dữ bạo ngược, cho dù một phàm nhân gặp chuyện này cũng khó có thể nhẫn nhịn được.

"Muốn chết!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ nghe lão hét lớn một tiếng, những xúc tu xung quanh thân thể giống như roi da hung hăng lao thẳng về phía đối thủ.

Vị khách không mời mà đến vẫn như cũ ẩn giấu thân mình bên trong ma khí nồng đậm, hắn đối mặt công kích cuồng bạo như vậy không những không lui lại mà mơ hồ trên mặt còn lộ ra một tia cười lạnh. Chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, đánh ra phía một chưởng. Bình tâm mà nói, động tác này không hề có chút khí thế nào cả, song toàn bộ ma khí phụ cận lại điên cuồng chen chúc hướng về chưởng này tụ tập lại.

Phốc phốc…

Một hồi thanh âm có chút nặng nề truyền vào tai, những xúc tu kia phảng phất như gặp phải khắc tinh, lập tức đứt ra từng khúc.

Mà công kích vẫn chưa kết thúc, một tiếng kêu đau đớn vang lên, dư ba chưởng kia đã đánh trúng Hạt Vĩ Thượng Nhân. Lão đạp đạp mấy cái liền lùi lại ba bước đâm sầm vào bàn thờ tế bái thiên địa, nào là lư hương, nhang đèn, kỳ trân dị quả chất đống tức thì vung vãi khắp sàn. Hơn nữa một vò rượu ngon còn vừa vặn rơi trúng trán Hạt Vĩ Thượng Nhân, tuy không mảy may tổn thương đến lão nhưng mặt mũi lại đầm đìa rượu cay nồng, thoạt nhìn chật vật đến cực điểm.

Vốn dĩ lão muốn cho đối phương cút ra ngoài, không nghĩ tới cuối cùng người mất mặt lại là mình. Hạt Vĩ Thượng Nhân vừa sợ vừa giận, tuy nhiên lão đã biết người tới không hề yếu, có thể một kích kia mình đã ăn đại khổ, nhưng tu sĩ bình thường cho dù chiếm hết tiên cơ làm sao có thể khiến mình chịu khổ đến mức như vậy.

Nhất định là tồn tại cùng giai! Hơn nữa đối phương đến đây đã có chuẩn bị từ trước.

Nghĩ tới đây, Hạt Vĩ Thượng Nhân đè nén nộ khí, một lần nữa tỉnh táo lại. Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (*), đối phương chọn đúng lúc này đến làm loạn thì có thể khẳng định là có chỗ dựa phía sau. Mình nhất định phải thận trọng ứng phó, nếu không nói không chừng thật đúng là ngày vui sẽ biến thành ngày giỗ đầu mất. Hàng loạt ý niệm hiện lên trong đầu Hạt Vĩ Thượng Nhân, mà hạ khách một bên đứng xem náo nhiệt nào biết trong lòng lão đang suy nghĩ gì, mắt thấy Hạt Vĩ Thượng Nhân đâm đổ bàn thờ đã xôn xao một hồi, tất cả châu đầu ghé tai không ngừng đàm tiếu.

Phải biết rằng, Hạt Vĩ Thượng Nhân chính là cổ ma Phân Thần kỳ hàng thật giá thật, đối với người bình thường đã là cao cao không thể chạm tới, nếu không hôm nay cũng sẽ không có nhiều hạ khách tới dự tiệc nạp thiếp của lão như vậy. Nhưng giờ khắc này, vị cổ ma Phân Thần kỳ vô cùng mạnh mẽ kia lại ngã lăn ra đất, trong mắt người bình thường thì quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ kẻ không mời mà đến kia còn là cường giả đáng sợ hơn sao?

Biểu lộ trên mặt bọn họ khi nghĩ tới điều này đặc sắc vô cùng, bất quá đại bộ phận mọi người đều lựa chọn trầm mặc, mặc dù trong lòng bọn chúng muốn đứng về phía Hạt Vĩ Thượng Nhân nhưng đối mặt với cường giả bậc này thì ai lại nguyện ý làm chim đầu đàn đây? Nói cho cùng, bất luận là Tu tiên giả nhân loại hay cổ ma, tất cả đều vì tư lợi mà thôi, thậm chí đã có kẻ còn đang hối hận vì đã tới chỗ này, chỉ sợ trong chốc lát gặp phải tai bay vạ gió, được không bù mất.

(*) - Người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0