Linh Dược Sơn gặp họa
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Là một trong hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của bổn môn, Từ Cẩm Thanh đương nhiên biết tàng bảo này có ba cửa bảo hộ trọng hiểm, mấy ngàn năm qua chưa ai phá được.
Ban nãy lão đang luyện công trong phủ chợt tâm thần rung động khó hiểu. Nên biết khi tu vị đạt đến cấp bậc này thì có sự linh mẫn vô cùng.
Đó là bí mật tối quan trọng của bổn môn, Từ Cẩm Thanh đương nhiên không dám chủ quan, vội một mình đi đến Tàng bảo các.
Khi biết có người xâm nhập, hơn nữa lại là yêu tu Hóa Hình trung kỳ thực lực cao vời. Từ Cẩm Thanh tức giận vô cùng liền thi triển thần thông đại chiến một hồi.
Lúc này dưới lòng đất tiếp tục truyền ra những tiếng động bạo liệt. Không khí chung quanh nóng lên rất nhanh. Từ lão quái nhíu mày, tròng mắt còn lại bắn ra một tia oán độc: "Còn có đồng bọn sao? "
Khổng Tước tiên tử ngẩn ra không hiểu đối phương sao lại biết nhưng với tính tình kiêu ngạo đương nhiên không trả lời, đôi mày ngài nhướng lên.
Từ Cẩm Thanh tức đến sôi gan nhưng trong lòng lo lắng vô cùng, xem cảnh tượng này chẳng lẽ kỳ trận thượng cổ đã xảy ra vấn đề? Trận pháp này có ý nghĩa trọng đại với sự sinh tồn của bổn môn, chắc chắn đã có kẻ động tay chân vào nếu không nó tuyệt đối không thể vận hành sai được.
Nhất thời hai người đều muốn thoát khỏi đối phương. Không khí lại trở nên cực kỳ căng thẳng.
Roẹt roẹt…
Chỉ thấy từ trên người Khổng Tước tiên tử toát ra hào quang bảy màu kèm theo thanh âm như tiếng điện lưu.
Bên kia Từ Cẩm Thanh cũng không kém thế, trên mặt lão hiện vẻ hung lệ, vươn tay ra vỗ vào sau ót một cái, một kiện pháp bảo cổ kính từ trong miệng bay ra.
Cái này có vẻ giống thư quyển, là bảo vật ưu dùng của tu tiên giả Nho môn nhưng Thư quyển này có phần khác biệt.
Nho gia công pháp hạo nhiên chính khí luôn chú trọng đến thanh phong, đả thương địch thủ vô hình không mang khí thế bá đạo.
Nhưng cuốn Kim thư này vừa bay ra, trong không gian lập tức sinh ra một luồng sát khí kịch liệt thê thương khiến người khác phải phát lạnh. Đến các loại pháp bảo như Đao, Thương, Phủ cũng không thể sánh kịp.
Kim thư này vốn là pháp bảo bổn mạng của Từ Cẩm Thanh, từ sau khi Ngưng Đan đã bồi nguyên trong người vô số năm tháng, khí thế bất phàm.
Bên kia Khổng Tước tiên tử hé miệng nhả ra một viên long nhãn trong suốt mỹ lệ óng ánh, đó chính là Yêu Đan!
Vật này đối với yêu tu có ý nghĩa như thế nào chúng nhân đã rõ. Xem ra hai người này chuẩn bị xuất ra tuyệt kỹ cuối cùng liều mạng với nhau.
Yêu lực cùng phong linh lực bắt đầu bốc mạnh lên không khí. Áp khí nơi này đủ để giết chết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Lúc này trong ma vân Lâm Hiên liếm khóe miệng. Tâm thần vừa động ma vân liền cuồn cuồn bay tới phía hai người.
Khổng Tước tiên tử thấy thế nhướng đôi mi thanh tú lên, ngẩng đầu thấy đám ma vân trên mặt không kìm được khẽ nở nụ cười: " Lâm... "
Lời mới đến nửa chừng nàng đã kìm lại được, với tâm tư thông tuệ của nàng đương nhiên hiểu được Lâm Hiên không muốn lộ thân phận, chẳng qua khi nãy có chút không kiềm chế nổi.
Cũng may Từ Cẩm Thanh đang nóng ruột vô cùng nên không để ý điều nhỏ nhặt này, chợt lúc này bên trong ma vân bay ra một đạo hỏa quang về phía lão.
Từ Cẩm Thanh hơi sửng sốt vẫy tay một cái, một đạo quang hà bay ra cuốn hỏa quang kia vào trong lòng bàn tay.
Là Truyền Âm phù!
Hơi do dự một chút lão đem thần thức nhập vào.
Rất nhanh lão ngẩng đầu, sắc mặt âm u đem thả thần thức phát ra quan sát bên trong ma vân.
Đáng tiếc là Lâm Hiên đã sớm thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật, bây giờ bộ dạng của hắn một gã tu sĩ mặt vàng lạ hoắc mà thôi.
Dường như những lời trong Truyền Âm phù khiến Từ lão quái không dám khinh thường. Lão hung hăng trợn mắt nhìn mỹ nữ yêu tu kia một cái. Thu lại pháp bảo rồi thân hình hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Khổng Tước tiên tử ngẩn người ra. Theo bản năng giơ tay muốn thi triển bí pháp nhưng truyền âm của Lâm Hiên đã lọt vào tai: "Tiên tử xin dừng tay, bảo vật đã vào tay. Tội gì phải tranh chấp vô vị nữa"
Thấy Lâm Hiên bình an trở về, Khổng Tước tiên tử vốn hiểu được một phần tính cách của Lâm Hiên. Không đắc thủ chắc chắn hắn không cam tâm quay về. Trong lòng nàng có chút vui sướng xen lẫn ngọt ngào nhất thời dừng tay lại.
Chỉ thấy thân ảnh của Từ Cẩm đã biến mất trong sương mù.
"Sao ngươi đi lâu như vậy, linh đan đã lấy được rồi chứ? "
"Đương nhiên" Lâm Hiên thu ma vân lại rồi nở nụ cười nhẹ với Khổng Tước tiên tử. Sau đó lập tức nhíu mày nhìn bốn phía:" Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta ra ngoài rồi mới nói sau".
"Được" Khổng Tước tiên tử gật đầu, tình thế hiện tại đương nhiên không ổn. Thiên kim tiểu thư vốn sao quen ngủ ngoài đường. Trải qua mấy phen vất vả vị mỹ nữ hùng bá một phương này cũng thu lại chút tâm tư cao ngạo.
Rồi hai đạo kinh hồng tốc độ cực nhanh, có chút chậm lại ở huyễn trận rồi phóng như tia chớp bay ra khỏi Tàng Bảo các.
Lúc này đang là chính ngọ, vầng thái dương chói chang trên cao, thời tiết rất tốt nhưng cảnh tượng Linh Dược Sơn lại không ổn chút nào. Toàn dãy sơn phong bắt đầu rung chuyển khiến đến các chim thú cũng kinh hãi. Chúng tu sĩ bắt đầu nhốn nháo.
Trên mặt Khổng Tước tiên tử lộ vẻ nghi hoặc, sơn môn của tu tiên tông phái đều có thêm cấm pháp. Cho dù là địa chấn cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội cùng linh khí hỗn loạn, nhất là hỏa linh lực cuồng bạo tuôn ra đến cực điểm.
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? " Ánh mắt của nàng nhìn sang hướng Lâm Hiên, không biết thiếu niên này đang nghĩ gì.
Thời khắc này Lâm Hiên đang có chút lo lắng. Lão Từ Cẩm Thanh hẳn là đã đến trang viên, không biết Phù Hồi Thiên Hữu Thuật của lão liệu có cứu được Linh Dược Sơn qua trận đại nạn lần này không!?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ đột nhiên từ phía xa xuất hiện vài đạo độn quang, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lên.
Là một nhóm khoảng mười mấy tu sĩ diện mạo xa lạ, từ trang phục trên người xem ra đều là đệ tử bổn môn.
Dẫn đầu là một lão giả Ngưng Đan trung kỳ, những người còn lại đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Toán này xem như là tinh anh.
Lại nói khi trưởng lão họ Hồ cải biến thượng cổ kỳ trận xong, rất nhanh sau đó trong phạm vi mười dặm đều xảy ra dị tượng, cả tòa Linh Dược Sơn không ngừng chấn động.
Các tu sĩ trong môn quá sợ hãi, mới đầu còn tưởng rằng kẻ thù bên ngoài tấn công vào liền đem hộ phái đại trận mở ra, rồi chúng đệ tử cầm pháp khí trong tay anh dũng lao ra ngoài.
Nhưng trên vùng thanh sơn thủy tú này làm gì có bóng dáng của địch nhân?
Đầu tiên là thở phào, sau đó tâm thần chúng đệ tử chợt hoảng lên, dị tượng kia vẫn chưa dừng lại.
Đến lúc này chúng tu sĩ đã thật sự luống cuống.
Thông Vũ chân nhân thì không có ở bổn môn. Ba vị chấp pháp trưởng lão vội vàng đi diện kiến Từ sư thúc xin chỉ thị, nhưng khi vào trong động phủ lão thì cũng trống rỗng.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, đầu tiên là Hồ sư huynh không thấy tung tích bây giờ ngay cả Từ sư thúc cũng...
Một dự cảm xấu nổi lên, ba người thương lượng một chút sau đó quyết định tạm dấu tin tức này.
Bọn họ hiểu Từ lão quái với tu vị Nguyên Anh Kỳ, khẳng định là đang đi làm chuyện gì đó đặc biệt. Bây giờ bên ngoài đã loạn lắm rồi nếu để chúng đệ tử biết được tin này, cục diện khẳng định là càng khó thu xếp.
Vì thế ba người quyết định giả truyền pháp dụ của Thái thượng trưởng lão, mệnh lệnh cho chúng đệ tử ai về chỗ nấy ngưng thần đề phòng. Mặc dù chưa phát hiện ra kẻ thù bên ngoài nhưng các nhóm đệ tử chấp pháp đường dốc toàn bộ lực lượng đi tuần tra xung quanh, lấy bất biến ứng vạn biến.
Không thể không khen ngợi dưới tình huống này mà ba người này xử trí như thế là rất thỏa đáng.
Còn về chấp pháp đường, đây là một tổ chức đặc biệt tại Linh Dược sơn có nhiệm vụ tương tự thân vệ. Trong thường ngày chấp pháp đường chỉ chịu mệnh lệnh của chưởng môn chân nhân. Chấp chưởng hình luật cùng đệ tử nội đường có tu vị thần thông cao hơn một bậc so với các đội khác. Hiện tại đội tu sĩ mà Lâm Hiên đang thấy chính là tu sĩ tuần tra của Chấp pháp đường.
Dẫn đầu đội này là một lão giả họ Mã niên kỷ đã hơn bốn trăm, nhìn bên ngoài có vẻ từng trải phong sương nhưng thời khắc này sắc mặt lão xám trắng. Sống lâu thì tự khắc thành tinh. Ba vị chấp pháp trưởng lão giả truyền chỉ dụ, tuy rằng có thể giấu được đám đệ tử nhưng với nhãn quang không tầm thường của lão gia hỏa này, từ một tia lo lắng trong đáy mắt của ba người đã suy đoán sự tình không đơn giản như thế.
Xảy ra biến cố lớn như vậy mà chưởng môn lại không có trên núi. Từ sư thúc không có lý nào mà lại không lộ diện, trừ phi...
Nhưng bất kể thế nào pháp dụ đã ra thì phải chấp hành, lão mang một đội tu sĩ đi về hướng tây tuần tra, đột nhiên từ xa thấy thân ảnh của một đôi nam nữ.
Thấy thế Mã trưởng lão trở nên mừng rỡ. Chỉ cần bắt hai người này lại có thể tra ra chút manh mối nào chăng.
Nhưng khi lão Mã đem thần thức quan sát hai người trong lòng thầm phát lạnh. Tu sĩ thân đầy quỷ khí bên cạnh thì không nói, mà mỹ nữ dung nhan như hoa kia hình như chính là một Yêu tu Hóa Hình Kỳ.
Nếu Từ sư thúc có ở đây có lẽ còn thu thập được mỹ nữ yêu tu này, lão đương nhiên không ngu đến mức làm ra cái chuyện châu chấu đá xe.
Nhưng Mã trưởng lão vốn không phải là loại nhát như như thỏ đế. Tuy rằng kinh hãi nhưng phản ứng cũng cực nhanh. Chỉ thấy từ trong ống tay áo của lão bay ra một đạo hỏa quang đồng thời miệng khẽ máy động, nhất thời đám đệ tử đi chung với lão chạy tản bốn phía.
Đáng tiếc cho lão là Lâm Hiên nhanh hơn bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang.
"Bùng"một tiếng Truyền âm phù đã bị bốc cháy.
Khổng Tước tiên tử nhướng mày định động thủ, thấy thế Lâm Hiên vội xua tay nói : “Tiên tử xin thủ hạ lưu tình, để ta chế trụ bọn họ được rồi”.’
Lâm Hiên cũng lo lắng, nếu không kịp can ngăn nữ yêu tu xinh đẹp này thì không biết nàng sẽ đại khai sát giới đến mức nào.
Với tính cách của Khổng Tước tiên tử đương nhiên chỉ thích hành sự theo ý mình, nhưng gần đây đồng cam cộng khổ cùng Lâm Hiên nên cũng có vài phần nể mặt hắn.
Lúc này chiêu thức của nàng biến đổi, yêu lực màu xanh nhạt hóa thành những xiềng xích quỷ dị màu xanh.
"Đi! "
Theo tiếng quát của Khổng Tước tiên tử, những xiềng xích này như độc xà lao ra mọi hướng bắn tới hơn mười đệ tử của Linh Dược sơn.
Tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ thực lực không thấp, nhưng đối mặt với công kích của Hóa Hình kỳ yêu tu thì sao có sức hoàn thủ.
Cả đám lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, chưa kịp phản ứng đã khoanh tay chịu trói.
Lão giả họ Mã với tu vị Ngưng Đan kỳ đương nhiên là tốt hơn, tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng đâu chịu bó tay. Lão há miệng ra phun ra một cây thước ngọc, đây chính là bổn mạng pháp bảo của lão.
Mắt thấy xiềng xích đã đánh tới, lão giả họ Mã giơ tay lên, thước ngọc kia phóng ra biến thành một con báo có hai cánh xanh biếc.
Thần thông biến hóa không tầm thường nhưng trên mặt Khổng Tước tiên tử đầy sự khinh mạn. Lại không thấy nàng có động tác gì mà xiềng xích kia tự vỡ vụn ra thành vô số sợi tơ nhỏ li ti màu xanh biếc.
Thấy cảnh này ánh mắt lão Mã đầy vẻ nghi hoặc ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt liền trắng như tờ giấy. Vô số sợi tơ nhỏ tự hợp lại hóa thành một tấm lưới màu lam lớn chụp xuống trói chặt con báo hai cánh xanh biếc kia.
Mã trưởng lão kinh hãi vận pháp lực toàn thân, Báo tử xanh biếc há mồm phun ra liên tiếp những hỏa cầu. Đáng tiếc là tấm lưới rất kiên cố, công kích của nó chỉ là vô dụng.
Rồi nhanh như chớp, tấm lưới mang theo báo tử đã bị đánh trở về nguyên hình là cây thước ngọc, tiếp tục chụp lấy lão giả họ Mã.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thấy chúng tu sĩ chỉ là tạm thời ngất xỉu, không khỏi cảm kích nhìn qua mỹ nữ yêu tu nói: " Đa tạ tiên tử".
"Không cần khách khí" Khổng Tước tiên tử gật đầu: "Lúc trước ta đã đáp ứng ngươi điều này".
Linh Dược Sơn đối đãi với Lâm Hiên cũng không tệ, nếu không vạn bất đắc dĩ, hắn đương nhiên cũng phải chiếu cố một chút, coi như là làm tròn phận sự của một thiếu chủ.
Lúc này mặt đất dưới chân hai người càng rung động kịch liệt, Lâm Hiên biến sắc nói : "Tiên tử, chúng ta mau rời nơi này".
"Được! "
Khổng Tước tiên tử đương nhiên không có dị nghị, hai người thi triển thần thông hóa thành những đạo độn quang nhanh chóng bay ra ngoài.
Lúc này Linh Dược sơn mặc dù không nói là loạn nhưng nhân tâm hoảng sợ, hai người không tốn bao nhiêu khí lực đã ra bên ngoài sơn môn.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn dãy sơn phong nguy nga, dị tượng ngày càng nghiêm trọng, không biết Từ lão quái có năng lực hóa giải nguy cơ lần này hay không.
Tuy lo lắng nhưng không thể làm gì, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống rồi tốc độ độn quang chợt tăng nhanh ba phần.
Tuyết Sâm Hoàn đã sớm mất đi hiệu lực, lúc sau Lâm Hiên mang Khổng Tước tiên tử đi.
Mấy canh giờ sau hai người đã đi được hơn ngàn dặm.
Tại một vùng đất hoang dã không có nhân tộc sinh sống, gồm những quả đồi cao hơn trăm trượng. Một đạo kinh hồng màu xanh thoáng hiện phía chân trời, lúc đầu có vẻ mờ nhạt nhưng lát sau lại hiện lên rõ ràng.
Chỉ thấy thanh hồng xoay tròn rồi hạ xuống, ánh sáng thu lại hiện ra một đôi nam nữ.
Vừa rồi mới đại triển thần uy thi đấu cùng Na Già và Từ Cẩm Thanh, lúc này điệu bộ Khổng Tước tiên tử có vẻ uể oải vô cùng, mặt mày trắng bệch khá mệt mỏi. Chỉ là ánh mắt vẫn toát ra vẻ kiên nghị.
Tuyết Sâm Hoàn chỉ có thể áp chế tạm thời thương thế của nàng, một khi dược lực mất đi tình huống đương nhiên không tốt.
"Tiên tử, cô không sao chứ? "Lâm Hiên nhìn nàng một cái, trên mặt hiện vẻ quan tâm. Dù sao lát nữa hắn còn phải nhờ vả nàng.
"Đương nhiên là rất tốt" Khổng Tước tiên tử cắn răng khẽ mím đôi môi mọng đỏ. Từ nhỏ đến nay tính tình của nàng vốn cứng rắn, đương nhiên không chịu yếu thế rồi.
Nàng đem thần thức phát ra tìm hiểu chung quanh một chút rồi sắc mặt giãn ra, vui vẻ nói: " Địa phương này cũng không tồi. Lâm đạo hữu, Tinh Dương Thần Đan đã vào tay ngươi. "
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu rồi mở tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện hai cái bình ngọc.
Hắn bấm tay bắn ra một chỉ đem nắp bình mở ra, bên trong có hai viên linh đan khác nhau.
"Cái này.. "Khổng Tước tiên tử lộ vẻ sửng sốt đồng thời có chút nghi hoặc.
"Viên màu trắng chính là Tinh Dương Thần Đan, còn viên màu đỏ có thể hóa giải kịch độc trong người tiên tử. Phục dùng vào nhất định rất tốt" Lâm Hiên cười hì hì, hào phóng giải thích.
Khổng Tước tiên tử nhất thời ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp có chút bất ngờ :" Cho ta hết sao! Ngươi không sợ về sau ta qua cầu rút ván gây bất lợi với ngươi"
"Tiên tử nói quá. ta tin tưởng cô" Lâm Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong ngần lấp lánh của đối phương, sắc mặt không chút do dự đáp.
"Tốt lắm, ta không có nhìn lầm" Ánh mắt Khổng Tước tiên tử lóe lên tia lạ kỳ rồi vui vẻ tiếp nhận hai viên linh đan nuốt vào.
Dù sao độc này cũng phải giải không bằng nên hào phóng một chút. Đối với nhãn quang của mình Lâm Hiên vô cùng tin tưởng. Khổng Tước tiên tử này tuy tính tình kiêu ngạo nhưng chắc chắn không phải là loại người qua cầu rút ván.
Khổng Tước tiên tử sau khi nuốt hai viên đan dược thì khoanh chân ngồi tại chỗ, hai tay kết một đạo pháp ấn, chỉ một lát sau linh quang bảy màu thoát ra từ thân thể mềm mại của nàng.
Lâm Hiên thấy vậy cũng không quấy rầy đối phương mà khoanh chân kế bên tĩnh tọa, hành trình đến Linh Dược Sơn lần này, vượt qua ba cửa trọng hiểm sau đó là đấu pháp với Hồ trưởng lão đã tiêu hao không ít pháp lực.
Sắc trời dần dần tối lại, đột nhiên Lâm Hiên như cảm ứng được điều gì đó mở mắt ra, đã thấy dung nhan xinh đẹp của Khổng tước tiên tử hiện vào mắt. Hắc khí tại mi tâm của nàng đã biến mất, da thịt trắng như ngọc lộ ra một chút đỏ sẫm, khí sắc tốt như vậy hiển nhiên là thương thế đã khỏi hẳn.
Mà bên ngoài thân thể nàng linh quang bảy màu lưu chuyển hình thành một quầng sáng trong suốt bảo hộ nàng ở giữa, càng thêm quỷ dị chính là ở phía trên quầng sáng còn có hơn mười bàn tay phật tỏa ra kim sắc.
Một luồng yêu lực thuần khiết phóng lên cao nhưng lại mang theo phạn âm của phật gia.
Lâm Hiên có chút ngẩn ngơ nhưng lại nghĩ ra điều này.
Khổng Tước tuy rằng là yêu cầm nhưng khác với yêu thú tầm thường, huyết mạch của nàng được truyền thừa của thượng cổ thần điểu.
Khổng Tước Đại Minh Vương!
Thần thông của thần điểu này còn trên cả Đại La kim tiên. Là Phật gia Thánh cầm cho nên dù Khổng Tước là Yêu Tu nhưng công pháp tu luyện lại tương tự như tu tiên giả phật gia.
Lúc này Khổng Tước tiên tử mở mắt, giữa trán xuất hiện một vùng sáng như quả trám nhỏ.
Đệ tam nhãn!
Bên trong có đồng tử màu bạc xinh đẹp nhưng hơi yêu dị.
Hai tay của nàng không ngừng biến ảo pháp ấn, động tác nhìn rất chậm như để lại tàn ảnh. Mỗi tư thế của cánh tay đều có điểm khác nhau, nhìn giống như chiêu Thiên Thủ Quan Âm của Phật gia.
Theo động tác của Khổng Tước tiên tử, vô số linh lực xuất hiện rồi bị hút vào trong cơ thể.
Qua một tuần trà dị tượng này mới tan đi.
Chỉ thấy Khổng Tước tiên tử hít vào một hơi thật sâu. Trên mặt đầy sự vui mừng vô hạn. Dùng ý một ngày không gặp như cách ba thu còn chưa đủ để hình dung những phát sinh trên người nàng.
Khí thế của nàng lúc này hoàn toàn khác biệt, Lâm Hiên vẫn chưa gặp qua Cực Ác Ma Tôn nhưng thầm nghĩ, Khổng Tước tiên tử bây giờ nếu so với đệ nhất tu sĩ U Châu thì chỉ sợ kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong mắt Lâm Hiên lộ tia hâm mộ ôm quyền nói:" Chúc mừng thương thế của tiên tử khỏi hẳn, tiến giai thành công".
“Lâm đạo hữu không cần khách khí, ta còn phải đa tạ ngươi đã trợ giúp ta một tay” Khổng Tước tiên tử đưa tay cách không ra đỡ, trong mắt hiện ra sự thân thiết:
"Nếu không có đạo hữu tương trợ Tinh Dương Thần Đan, tiểu nữ đã sớm vạn kiếp bất phục, làm sao có cơ hội đến đỉnh phong của Hóa hình trung kỳ" Khổng Tước tiên tử nhìn hắn vừa vui lại có chút thẹn thùa nói.
Lại nói Tinh Dương Thần Đan là thượng cổ thần dược, công hiệu chủ yếu là chữa thương thế đối với yêu tộc, còn việc giúp tăng cường pháp lực đột phá bình cảnh thì chưa thấy nhắc tới. Khổng Tước tiên tử có thể tiến giai cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Thương thế của nàng lần này rất nghiêm trọng, do bị các lão quái Nguyên Anh Kỳ vây công, từng trúng phải một kích pháp bảo của Thái Hư chân nhân, tuy rằng dựa vào thân thể yêu thú mạnh mẽ nhưng bị thương cũng không nhẹ.
Nếu thế chỉ cần từ từ nghỉ ngơi thì thương thế sẽ khỏi hẳn. Điều phiền toái thật sự chính là khi đào thoát nàng đã dùng đến bí thuật cấm kỵ trong tộc Phá Toái Hư Không, mượn đến thần lực của Khổng Tước Đại Minh Vương. Tuy rằng có thể thoát khỏi địch nhân nhưng để hậu hoạn vô cùng lớn.
Thần lực của Đại Minh Vương quá mạnh mẽ, trong đó còn một phần dư lực lại trong cơ thể nàng. Không có chỗ phát tiết chỉ có thể lấy chân nguyên tự hóa giải, nhưng quá trình này có thể kéo rất dài, muốn hoàn thành cần phải tiêu tốn gần cả trăm năm.
Khi đó tu vị của nàng rớt xuống tu vị Trúc Cơ kỳ, trong thời loạn như thế này có thể nói là nguy hiểm bốn bề. Nên khi Khổng Tước tiên tử nghe đến kỳ dược Tinh Dương Thần Đan, liền cam chịu cùng Lâm Hiên đến Linh dược Sơn.
Hiện tại công sức đã được đền đáp, sau khi phục dùng linh đan vào hiệu quả còn hơn cả tưởng tượng. Không những nội thương do Thái Hư chân nhân ám toán đã lành mà linh lực còn sót lại của Đại Minh vương qua một phen cải tạo được bản thân hấp thụ hoàn mỹ.
Thương thế hồi phục, lại hấp thu được một chút thần lực của thượng giới, Khổng Tước tiên tử kinh ngạc phát hiện ra tu vị đã tăng lên rất nhiều.
Lúc trước mới bước vào Hóa Hình trung kỳ không lâu, nàng tuyệt đối không nghĩ rằng lần này nhân họa đắc phúc, thực lực hiện nay đã tăng lên trung kỳ đỉnh phong.
Trong lòng nàng đang vui sướng vô cùng, với tính tình cao ngạo của Khổng Tước tiên tử mà cũng thấy tên tiểu tử đáng ghét Lâm Hiên kia vô cùng thuận mắt.
Lâm Hiên nghe được cơ duyên bên trong thì kinh ngạc không thôi. Bình tâm mà nói, kết quả này hắn tuyệt đối không lường trước được.
Lúc này trong lòng hắn cũng có vài phần vui sướng, bây giờ đã hóa thù thành bạn với Khổng Tước tiên tử, hơn nữa giao tình cũng không tệ thì việc hóa giải nguy cơ trong người hắn càng thuận lợi.
"Tiên tử quá lời, những điều này là do cơ duyên của nàng, Lâm mỗ có giúp được gì đâu" Lâm Hiên mỉm cười lắc đầu.
Khổng Tước tiên tử cũng không nhiều lời dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua hắn.
"Đúng rồi tiên tử, cấm chế linh quang trong người tại hạ... "
Ban nãy lão đang luyện công trong phủ chợt tâm thần rung động khó hiểu. Nên biết khi tu vị đạt đến cấp bậc này thì có sự linh mẫn vô cùng.
Đó là bí mật tối quan trọng của bổn môn, Từ Cẩm Thanh đương nhiên không dám chủ quan, vội một mình đi đến Tàng bảo các.
Khi biết có người xâm nhập, hơn nữa lại là yêu tu Hóa Hình trung kỳ thực lực cao vời. Từ Cẩm Thanh tức giận vô cùng liền thi triển thần thông đại chiến một hồi.
Lúc này dưới lòng đất tiếp tục truyền ra những tiếng động bạo liệt. Không khí chung quanh nóng lên rất nhanh. Từ lão quái nhíu mày, tròng mắt còn lại bắn ra một tia oán độc: "Còn có đồng bọn sao? "
Khổng Tước tiên tử ngẩn ra không hiểu đối phương sao lại biết nhưng với tính tình kiêu ngạo đương nhiên không trả lời, đôi mày ngài nhướng lên.
Từ Cẩm Thanh tức đến sôi gan nhưng trong lòng lo lắng vô cùng, xem cảnh tượng này chẳng lẽ kỳ trận thượng cổ đã xảy ra vấn đề? Trận pháp này có ý nghĩa trọng đại với sự sinh tồn của bổn môn, chắc chắn đã có kẻ động tay chân vào nếu không nó tuyệt đối không thể vận hành sai được.
Nhất thời hai người đều muốn thoát khỏi đối phương. Không khí lại trở nên cực kỳ căng thẳng.
Roẹt roẹt…
Chỉ thấy từ trên người Khổng Tước tiên tử toát ra hào quang bảy màu kèm theo thanh âm như tiếng điện lưu.
Bên kia Từ Cẩm Thanh cũng không kém thế, trên mặt lão hiện vẻ hung lệ, vươn tay ra vỗ vào sau ót một cái, một kiện pháp bảo cổ kính từ trong miệng bay ra.
Cái này có vẻ giống thư quyển, là bảo vật ưu dùng của tu tiên giả Nho môn nhưng Thư quyển này có phần khác biệt.
Nho gia công pháp hạo nhiên chính khí luôn chú trọng đến thanh phong, đả thương địch thủ vô hình không mang khí thế bá đạo.
Nhưng cuốn Kim thư này vừa bay ra, trong không gian lập tức sinh ra một luồng sát khí kịch liệt thê thương khiến người khác phải phát lạnh. Đến các loại pháp bảo như Đao, Thương, Phủ cũng không thể sánh kịp.
Kim thư này vốn là pháp bảo bổn mạng của Từ Cẩm Thanh, từ sau khi Ngưng Đan đã bồi nguyên trong người vô số năm tháng, khí thế bất phàm.
Bên kia Khổng Tước tiên tử hé miệng nhả ra một viên long nhãn trong suốt mỹ lệ óng ánh, đó chính là Yêu Đan!
Vật này đối với yêu tu có ý nghĩa như thế nào chúng nhân đã rõ. Xem ra hai người này chuẩn bị xuất ra tuyệt kỹ cuối cùng liều mạng với nhau.
Yêu lực cùng phong linh lực bắt đầu bốc mạnh lên không khí. Áp khí nơi này đủ để giết chết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Lúc này trong ma vân Lâm Hiên liếm khóe miệng. Tâm thần vừa động ma vân liền cuồn cuồn bay tới phía hai người.
Khổng Tước tiên tử thấy thế nhướng đôi mi thanh tú lên, ngẩng đầu thấy đám ma vân trên mặt không kìm được khẽ nở nụ cười: " Lâm... "
Lời mới đến nửa chừng nàng đã kìm lại được, với tâm tư thông tuệ của nàng đương nhiên hiểu được Lâm Hiên không muốn lộ thân phận, chẳng qua khi nãy có chút không kiềm chế nổi.
Cũng may Từ Cẩm Thanh đang nóng ruột vô cùng nên không để ý điều nhỏ nhặt này, chợt lúc này bên trong ma vân bay ra một đạo hỏa quang về phía lão.
Từ Cẩm Thanh hơi sửng sốt vẫy tay một cái, một đạo quang hà bay ra cuốn hỏa quang kia vào trong lòng bàn tay.
Là Truyền Âm phù!
Hơi do dự một chút lão đem thần thức nhập vào.
Rất nhanh lão ngẩng đầu, sắc mặt âm u đem thả thần thức phát ra quan sát bên trong ma vân.
Đáng tiếc là Lâm Hiên đã sớm thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật, bây giờ bộ dạng của hắn một gã tu sĩ mặt vàng lạ hoắc mà thôi.
Dường như những lời trong Truyền Âm phù khiến Từ lão quái không dám khinh thường. Lão hung hăng trợn mắt nhìn mỹ nữ yêu tu kia một cái. Thu lại pháp bảo rồi thân hình hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Khổng Tước tiên tử ngẩn người ra. Theo bản năng giơ tay muốn thi triển bí pháp nhưng truyền âm của Lâm Hiên đã lọt vào tai: "Tiên tử xin dừng tay, bảo vật đã vào tay. Tội gì phải tranh chấp vô vị nữa"
Thấy Lâm Hiên bình an trở về, Khổng Tước tiên tử vốn hiểu được một phần tính cách của Lâm Hiên. Không đắc thủ chắc chắn hắn không cam tâm quay về. Trong lòng nàng có chút vui sướng xen lẫn ngọt ngào nhất thời dừng tay lại.
Chỉ thấy thân ảnh của Từ Cẩm đã biến mất trong sương mù.
"Sao ngươi đi lâu như vậy, linh đan đã lấy được rồi chứ? "
"Đương nhiên" Lâm Hiên thu ma vân lại rồi nở nụ cười nhẹ với Khổng Tước tiên tử. Sau đó lập tức nhíu mày nhìn bốn phía:" Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta ra ngoài rồi mới nói sau".
"Được" Khổng Tước tiên tử gật đầu, tình thế hiện tại đương nhiên không ổn. Thiên kim tiểu thư vốn sao quen ngủ ngoài đường. Trải qua mấy phen vất vả vị mỹ nữ hùng bá một phương này cũng thu lại chút tâm tư cao ngạo.
Rồi hai đạo kinh hồng tốc độ cực nhanh, có chút chậm lại ở huyễn trận rồi phóng như tia chớp bay ra khỏi Tàng Bảo các.
Lúc này đang là chính ngọ, vầng thái dương chói chang trên cao, thời tiết rất tốt nhưng cảnh tượng Linh Dược Sơn lại không ổn chút nào. Toàn dãy sơn phong bắt đầu rung chuyển khiến đến các chim thú cũng kinh hãi. Chúng tu sĩ bắt đầu nhốn nháo.
Trên mặt Khổng Tước tiên tử lộ vẻ nghi hoặc, sơn môn của tu tiên tông phái đều có thêm cấm pháp. Cho dù là địa chấn cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội cùng linh khí hỗn loạn, nhất là hỏa linh lực cuồng bạo tuôn ra đến cực điểm.
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? " Ánh mắt của nàng nhìn sang hướng Lâm Hiên, không biết thiếu niên này đang nghĩ gì.
Thời khắc này Lâm Hiên đang có chút lo lắng. Lão Từ Cẩm Thanh hẳn là đã đến trang viên, không biết Phù Hồi Thiên Hữu Thuật của lão liệu có cứu được Linh Dược Sơn qua trận đại nạn lần này không!?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ đột nhiên từ phía xa xuất hiện vài đạo độn quang, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lên.
Là một nhóm khoảng mười mấy tu sĩ diện mạo xa lạ, từ trang phục trên người xem ra đều là đệ tử bổn môn.
Dẫn đầu là một lão giả Ngưng Đan trung kỳ, những người còn lại đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Toán này xem như là tinh anh.
Lại nói khi trưởng lão họ Hồ cải biến thượng cổ kỳ trận xong, rất nhanh sau đó trong phạm vi mười dặm đều xảy ra dị tượng, cả tòa Linh Dược Sơn không ngừng chấn động.
Các tu sĩ trong môn quá sợ hãi, mới đầu còn tưởng rằng kẻ thù bên ngoài tấn công vào liền đem hộ phái đại trận mở ra, rồi chúng đệ tử cầm pháp khí trong tay anh dũng lao ra ngoài.
Nhưng trên vùng thanh sơn thủy tú này làm gì có bóng dáng của địch nhân?
Đầu tiên là thở phào, sau đó tâm thần chúng đệ tử chợt hoảng lên, dị tượng kia vẫn chưa dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến lúc này chúng tu sĩ đã thật sự luống cuống.
Thông Vũ chân nhân thì không có ở bổn môn. Ba vị chấp pháp trưởng lão vội vàng đi diện kiến Từ sư thúc xin chỉ thị, nhưng khi vào trong động phủ lão thì cũng trống rỗng.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, đầu tiên là Hồ sư huynh không thấy tung tích bây giờ ngay cả Từ sư thúc cũng...
Một dự cảm xấu nổi lên, ba người thương lượng một chút sau đó quyết định tạm dấu tin tức này.
Bọn họ hiểu Từ lão quái với tu vị Nguyên Anh Kỳ, khẳng định là đang đi làm chuyện gì đó đặc biệt. Bây giờ bên ngoài đã loạn lắm rồi nếu để chúng đệ tử biết được tin này, cục diện khẳng định là càng khó thu xếp.
Vì thế ba người quyết định giả truyền pháp dụ của Thái thượng trưởng lão, mệnh lệnh cho chúng đệ tử ai về chỗ nấy ngưng thần đề phòng. Mặc dù chưa phát hiện ra kẻ thù bên ngoài nhưng các nhóm đệ tử chấp pháp đường dốc toàn bộ lực lượng đi tuần tra xung quanh, lấy bất biến ứng vạn biến.
Không thể không khen ngợi dưới tình huống này mà ba người này xử trí như thế là rất thỏa đáng.
Còn về chấp pháp đường, đây là một tổ chức đặc biệt tại Linh Dược sơn có nhiệm vụ tương tự thân vệ. Trong thường ngày chấp pháp đường chỉ chịu mệnh lệnh của chưởng môn chân nhân. Chấp chưởng hình luật cùng đệ tử nội đường có tu vị thần thông cao hơn một bậc so với các đội khác. Hiện tại đội tu sĩ mà Lâm Hiên đang thấy chính là tu sĩ tuần tra của Chấp pháp đường.
Dẫn đầu đội này là một lão giả họ Mã niên kỷ đã hơn bốn trăm, nhìn bên ngoài có vẻ từng trải phong sương nhưng thời khắc này sắc mặt lão xám trắng. Sống lâu thì tự khắc thành tinh. Ba vị chấp pháp trưởng lão giả truyền chỉ dụ, tuy rằng có thể giấu được đám đệ tử nhưng với nhãn quang không tầm thường của lão gia hỏa này, từ một tia lo lắng trong đáy mắt của ba người đã suy đoán sự tình không đơn giản như thế.
Xảy ra biến cố lớn như vậy mà chưởng môn lại không có trên núi. Từ sư thúc không có lý nào mà lại không lộ diện, trừ phi...
Nhưng bất kể thế nào pháp dụ đã ra thì phải chấp hành, lão mang một đội tu sĩ đi về hướng tây tuần tra, đột nhiên từ xa thấy thân ảnh của một đôi nam nữ.
Thấy thế Mã trưởng lão trở nên mừng rỡ. Chỉ cần bắt hai người này lại có thể tra ra chút manh mối nào chăng.
Nhưng khi lão Mã đem thần thức quan sát hai người trong lòng thầm phát lạnh. Tu sĩ thân đầy quỷ khí bên cạnh thì không nói, mà mỹ nữ dung nhan như hoa kia hình như chính là một Yêu tu Hóa Hình Kỳ.
Nếu Từ sư thúc có ở đây có lẽ còn thu thập được mỹ nữ yêu tu này, lão đương nhiên không ngu đến mức làm ra cái chuyện châu chấu đá xe.
Nhưng Mã trưởng lão vốn không phải là loại nhát như như thỏ đế. Tuy rằng kinh hãi nhưng phản ứng cũng cực nhanh. Chỉ thấy từ trong ống tay áo của lão bay ra một đạo hỏa quang đồng thời miệng khẽ máy động, nhất thời đám đệ tử đi chung với lão chạy tản bốn phía.
Đáng tiếc cho lão là Lâm Hiên nhanh hơn bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang.
"Bùng"một tiếng Truyền âm phù đã bị bốc cháy.
Khổng Tước tiên tử nhướng mày định động thủ, thấy thế Lâm Hiên vội xua tay nói : “Tiên tử xin thủ hạ lưu tình, để ta chế trụ bọn họ được rồi”.’
Lâm Hiên cũng lo lắng, nếu không kịp can ngăn nữ yêu tu xinh đẹp này thì không biết nàng sẽ đại khai sát giới đến mức nào.
Với tính cách của Khổng Tước tiên tử đương nhiên chỉ thích hành sự theo ý mình, nhưng gần đây đồng cam cộng khổ cùng Lâm Hiên nên cũng có vài phần nể mặt hắn.
Lúc này chiêu thức của nàng biến đổi, yêu lực màu xanh nhạt hóa thành những xiềng xích quỷ dị màu xanh.
"Đi! "
Theo tiếng quát của Khổng Tước tiên tử, những xiềng xích này như độc xà lao ra mọi hướng bắn tới hơn mười đệ tử của Linh Dược sơn.
Tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ thực lực không thấp, nhưng đối mặt với công kích của Hóa Hình kỳ yêu tu thì sao có sức hoàn thủ.
Cả đám lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, chưa kịp phản ứng đã khoanh tay chịu trói.
Lão giả họ Mã với tu vị Ngưng Đan kỳ đương nhiên là tốt hơn, tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng đâu chịu bó tay. Lão há miệng ra phun ra một cây thước ngọc, đây chính là bổn mạng pháp bảo của lão.
Mắt thấy xiềng xích đã đánh tới, lão giả họ Mã giơ tay lên, thước ngọc kia phóng ra biến thành một con báo có hai cánh xanh biếc.
Thần thông biến hóa không tầm thường nhưng trên mặt Khổng Tước tiên tử đầy sự khinh mạn. Lại không thấy nàng có động tác gì mà xiềng xích kia tự vỡ vụn ra thành vô số sợi tơ nhỏ li ti màu xanh biếc.
Thấy cảnh này ánh mắt lão Mã đầy vẻ nghi hoặc ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt liền trắng như tờ giấy. Vô số sợi tơ nhỏ tự hợp lại hóa thành một tấm lưới màu lam lớn chụp xuống trói chặt con báo hai cánh xanh biếc kia.
Mã trưởng lão kinh hãi vận pháp lực toàn thân, Báo tử xanh biếc há mồm phun ra liên tiếp những hỏa cầu. Đáng tiếc là tấm lưới rất kiên cố, công kích của nó chỉ là vô dụng.
Rồi nhanh như chớp, tấm lưới mang theo báo tử đã bị đánh trở về nguyên hình là cây thước ngọc, tiếp tục chụp lấy lão giả họ Mã.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thấy chúng tu sĩ chỉ là tạm thời ngất xỉu, không khỏi cảm kích nhìn qua mỹ nữ yêu tu nói: " Đa tạ tiên tử".
"Không cần khách khí" Khổng Tước tiên tử gật đầu: "Lúc trước ta đã đáp ứng ngươi điều này".
Linh Dược Sơn đối đãi với Lâm Hiên cũng không tệ, nếu không vạn bất đắc dĩ, hắn đương nhiên cũng phải chiếu cố một chút, coi như là làm tròn phận sự của một thiếu chủ.
Lúc này mặt đất dưới chân hai người càng rung động kịch liệt, Lâm Hiên biến sắc nói : "Tiên tử, chúng ta mau rời nơi này".
"Được! "
Khổng Tước tiên tử đương nhiên không có dị nghị, hai người thi triển thần thông hóa thành những đạo độn quang nhanh chóng bay ra ngoài.
Lúc này Linh Dược sơn mặc dù không nói là loạn nhưng nhân tâm hoảng sợ, hai người không tốn bao nhiêu khí lực đã ra bên ngoài sơn môn.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn dãy sơn phong nguy nga, dị tượng ngày càng nghiêm trọng, không biết Từ lão quái có năng lực hóa giải nguy cơ lần này hay không.
Tuy lo lắng nhưng không thể làm gì, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống rồi tốc độ độn quang chợt tăng nhanh ba phần.
Tuyết Sâm Hoàn đã sớm mất đi hiệu lực, lúc sau Lâm Hiên mang Khổng Tước tiên tử đi.
Mấy canh giờ sau hai người đã đi được hơn ngàn dặm.
Tại một vùng đất hoang dã không có nhân tộc sinh sống, gồm những quả đồi cao hơn trăm trượng. Một đạo kinh hồng màu xanh thoáng hiện phía chân trời, lúc đầu có vẻ mờ nhạt nhưng lát sau lại hiện lên rõ ràng.
Chỉ thấy thanh hồng xoay tròn rồi hạ xuống, ánh sáng thu lại hiện ra một đôi nam nữ.
Vừa rồi mới đại triển thần uy thi đấu cùng Na Già và Từ Cẩm Thanh, lúc này điệu bộ Khổng Tước tiên tử có vẻ uể oải vô cùng, mặt mày trắng bệch khá mệt mỏi. Chỉ là ánh mắt vẫn toát ra vẻ kiên nghị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Sâm Hoàn chỉ có thể áp chế tạm thời thương thế của nàng, một khi dược lực mất đi tình huống đương nhiên không tốt.
"Tiên tử, cô không sao chứ? "Lâm Hiên nhìn nàng một cái, trên mặt hiện vẻ quan tâm. Dù sao lát nữa hắn còn phải nhờ vả nàng.
"Đương nhiên là rất tốt" Khổng Tước tiên tử cắn răng khẽ mím đôi môi mọng đỏ. Từ nhỏ đến nay tính tình của nàng vốn cứng rắn, đương nhiên không chịu yếu thế rồi.
Nàng đem thần thức phát ra tìm hiểu chung quanh một chút rồi sắc mặt giãn ra, vui vẻ nói: " Địa phương này cũng không tồi. Lâm đạo hữu, Tinh Dương Thần Đan đã vào tay ngươi. "
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu rồi mở tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện hai cái bình ngọc.
Hắn bấm tay bắn ra một chỉ đem nắp bình mở ra, bên trong có hai viên linh đan khác nhau.
"Cái này.. "Khổng Tước tiên tử lộ vẻ sửng sốt đồng thời có chút nghi hoặc.
"Viên màu trắng chính là Tinh Dương Thần Đan, còn viên màu đỏ có thể hóa giải kịch độc trong người tiên tử. Phục dùng vào nhất định rất tốt" Lâm Hiên cười hì hì, hào phóng giải thích.
Khổng Tước tiên tử nhất thời ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp có chút bất ngờ :" Cho ta hết sao! Ngươi không sợ về sau ta qua cầu rút ván gây bất lợi với ngươi"
"Tiên tử nói quá. ta tin tưởng cô" Lâm Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong ngần lấp lánh của đối phương, sắc mặt không chút do dự đáp.
"Tốt lắm, ta không có nhìn lầm" Ánh mắt Khổng Tước tiên tử lóe lên tia lạ kỳ rồi vui vẻ tiếp nhận hai viên linh đan nuốt vào.
Dù sao độc này cũng phải giải không bằng nên hào phóng một chút. Đối với nhãn quang của mình Lâm Hiên vô cùng tin tưởng. Khổng Tước tiên tử này tuy tính tình kiêu ngạo nhưng chắc chắn không phải là loại người qua cầu rút ván.
Khổng Tước tiên tử sau khi nuốt hai viên đan dược thì khoanh chân ngồi tại chỗ, hai tay kết một đạo pháp ấn, chỉ một lát sau linh quang bảy màu thoát ra từ thân thể mềm mại của nàng.
Lâm Hiên thấy vậy cũng không quấy rầy đối phương mà khoanh chân kế bên tĩnh tọa, hành trình đến Linh Dược Sơn lần này, vượt qua ba cửa trọng hiểm sau đó là đấu pháp với Hồ trưởng lão đã tiêu hao không ít pháp lực.
Sắc trời dần dần tối lại, đột nhiên Lâm Hiên như cảm ứng được điều gì đó mở mắt ra, đã thấy dung nhan xinh đẹp của Khổng tước tiên tử hiện vào mắt. Hắc khí tại mi tâm của nàng đã biến mất, da thịt trắng như ngọc lộ ra một chút đỏ sẫm, khí sắc tốt như vậy hiển nhiên là thương thế đã khỏi hẳn.
Mà bên ngoài thân thể nàng linh quang bảy màu lưu chuyển hình thành một quầng sáng trong suốt bảo hộ nàng ở giữa, càng thêm quỷ dị chính là ở phía trên quầng sáng còn có hơn mười bàn tay phật tỏa ra kim sắc.
Một luồng yêu lực thuần khiết phóng lên cao nhưng lại mang theo phạn âm của phật gia.
Lâm Hiên có chút ngẩn ngơ nhưng lại nghĩ ra điều này.
Khổng Tước tuy rằng là yêu cầm nhưng khác với yêu thú tầm thường, huyết mạch của nàng được truyền thừa của thượng cổ thần điểu.
Khổng Tước Đại Minh Vương!
Thần thông của thần điểu này còn trên cả Đại La kim tiên. Là Phật gia Thánh cầm cho nên dù Khổng Tước là Yêu Tu nhưng công pháp tu luyện lại tương tự như tu tiên giả phật gia.
Lúc này Khổng Tước tiên tử mở mắt, giữa trán xuất hiện một vùng sáng như quả trám nhỏ.
Đệ tam nhãn!
Bên trong có đồng tử màu bạc xinh đẹp nhưng hơi yêu dị.
Hai tay của nàng không ngừng biến ảo pháp ấn, động tác nhìn rất chậm như để lại tàn ảnh. Mỗi tư thế của cánh tay đều có điểm khác nhau, nhìn giống như chiêu Thiên Thủ Quan Âm của Phật gia.
Theo động tác của Khổng Tước tiên tử, vô số linh lực xuất hiện rồi bị hút vào trong cơ thể.
Qua một tuần trà dị tượng này mới tan đi.
Chỉ thấy Khổng Tước tiên tử hít vào một hơi thật sâu. Trên mặt đầy sự vui mừng vô hạn. Dùng ý một ngày không gặp như cách ba thu còn chưa đủ để hình dung những phát sinh trên người nàng.
Khí thế của nàng lúc này hoàn toàn khác biệt, Lâm Hiên vẫn chưa gặp qua Cực Ác Ma Tôn nhưng thầm nghĩ, Khổng Tước tiên tử bây giờ nếu so với đệ nhất tu sĩ U Châu thì chỉ sợ kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong mắt Lâm Hiên lộ tia hâm mộ ôm quyền nói:" Chúc mừng thương thế của tiên tử khỏi hẳn, tiến giai thành công".
“Lâm đạo hữu không cần khách khí, ta còn phải đa tạ ngươi đã trợ giúp ta một tay” Khổng Tước tiên tử đưa tay cách không ra đỡ, trong mắt hiện ra sự thân thiết:
"Nếu không có đạo hữu tương trợ Tinh Dương Thần Đan, tiểu nữ đã sớm vạn kiếp bất phục, làm sao có cơ hội đến đỉnh phong của Hóa hình trung kỳ" Khổng Tước tiên tử nhìn hắn vừa vui lại có chút thẹn thùa nói.
Lại nói Tinh Dương Thần Đan là thượng cổ thần dược, công hiệu chủ yếu là chữa thương thế đối với yêu tộc, còn việc giúp tăng cường pháp lực đột phá bình cảnh thì chưa thấy nhắc tới. Khổng Tước tiên tử có thể tiến giai cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Thương thế của nàng lần này rất nghiêm trọng, do bị các lão quái Nguyên Anh Kỳ vây công, từng trúng phải một kích pháp bảo của Thái Hư chân nhân, tuy rằng dựa vào thân thể yêu thú mạnh mẽ nhưng bị thương cũng không nhẹ.
Nếu thế chỉ cần từ từ nghỉ ngơi thì thương thế sẽ khỏi hẳn. Điều phiền toái thật sự chính là khi đào thoát nàng đã dùng đến bí thuật cấm kỵ trong tộc Phá Toái Hư Không, mượn đến thần lực của Khổng Tước Đại Minh Vương. Tuy rằng có thể thoát khỏi địch nhân nhưng để hậu hoạn vô cùng lớn.
Thần lực của Đại Minh Vương quá mạnh mẽ, trong đó còn một phần dư lực lại trong cơ thể nàng. Không có chỗ phát tiết chỉ có thể lấy chân nguyên tự hóa giải, nhưng quá trình này có thể kéo rất dài, muốn hoàn thành cần phải tiêu tốn gần cả trăm năm.
Khi đó tu vị của nàng rớt xuống tu vị Trúc Cơ kỳ, trong thời loạn như thế này có thể nói là nguy hiểm bốn bề. Nên khi Khổng Tước tiên tử nghe đến kỳ dược Tinh Dương Thần Đan, liền cam chịu cùng Lâm Hiên đến Linh dược Sơn.
Hiện tại công sức đã được đền đáp, sau khi phục dùng linh đan vào hiệu quả còn hơn cả tưởng tượng. Không những nội thương do Thái Hư chân nhân ám toán đã lành mà linh lực còn sót lại của Đại Minh vương qua một phen cải tạo được bản thân hấp thụ hoàn mỹ.
Thương thế hồi phục, lại hấp thu được một chút thần lực của thượng giới, Khổng Tước tiên tử kinh ngạc phát hiện ra tu vị đã tăng lên rất nhiều.
Lúc trước mới bước vào Hóa Hình trung kỳ không lâu, nàng tuyệt đối không nghĩ rằng lần này nhân họa đắc phúc, thực lực hiện nay đã tăng lên trung kỳ đỉnh phong.
Trong lòng nàng đang vui sướng vô cùng, với tính tình cao ngạo của Khổng Tước tiên tử mà cũng thấy tên tiểu tử đáng ghét Lâm Hiên kia vô cùng thuận mắt.
Lâm Hiên nghe được cơ duyên bên trong thì kinh ngạc không thôi. Bình tâm mà nói, kết quả này hắn tuyệt đối không lường trước được.
Lúc này trong lòng hắn cũng có vài phần vui sướng, bây giờ đã hóa thù thành bạn với Khổng Tước tiên tử, hơn nữa giao tình cũng không tệ thì việc hóa giải nguy cơ trong người hắn càng thuận lợi.
"Tiên tử quá lời, những điều này là do cơ duyên của nàng, Lâm mỗ có giúp được gì đâu" Lâm Hiên mỉm cười lắc đầu.
Khổng Tước tiên tử cũng không nhiều lời dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua hắn.
"Đúng rồi tiên tử, cấm chế linh quang trong người tại hạ... "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro