Lưỡng bại câu thương
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Khó trách Hoàng Mi chân nhân có chút khinh địch. Dù đã nếm qua lợi hai của Lâm Hiên nhưng lão vẫn cho rằng đó là do pháp bảo của đối phương vô cùng sắc bén còn các thần thông khác thì không đáng để vào mắt.
Dù sao trung kỳ vào hậu kỳ vẫn cách nhau một trời một vực. Kim lão quái mới là đại địch chân chính!
Đáng tiếc sao có thể lấy tu sĩ cùng cấp mà so sánh với Lâm Hiên. Quạt Ba Tiêu kia vốn là một bảo vật đỉnh cấp, nếu không lúc này hắn cũng không lấy ra thi triển.
Lưỡng đạo quái phong màu trông có vẻ tầm thường, chỉ còn cách đối phương mấy trượng đột nhiên lóe ra hào quang rồi biến thành hai con hắc bạch Giao long xông tới, mang theo khí hung sát mãnh liệt. Lúc này Hoàng Mi chân nhân mới đại kinh thất sắc, lúc này muốn tránh cũng không kịp. Linh quang hộ thể của lão lập tức bị nhị giao đánh tan.
Nhưng thân là đại tu sĩ thành danh đã mấy trăm năm, lâm nguy bất loạn. Lão hít sâu một hơi phun ra một đạo hỏa diễm to như bắp tay, chính là bổn mạng anh hỏa khổ tu bao năm.
Anh hỏa vừa rời khỏi miệng lập tức hóa thành một tầng hỏa mạc cháy rừng rực chắn trước mặt hai đầu giao long.
Những tiếng nổ ầm ầm truyền đến. Hai giao long vừa tiến vào hỏa mạc lập tức biến thanh hư vô nhưng sắc mặt Hoàng Mi chân nhân cũng không tốt gì do hao tổn chân nguyên.
Tuy vậy đại tu sĩ này vẫn hít vào một hơi, đang định độn quang chạy đi thì dị biến nổi lên nằm ngoài khả năng dự liệu của lão.
Chỉ thấy Kim Giác Hỏa Mãng đột nhiên phát ra một tiếng gào thét thê lương, không ngừng quằn quại giữa không trung, tầng hỏa diễm ngoài thân thể lại biến một màu xanh biếc quỷ dị, tiếp đó một con điểu nhi phá thủng bụng nó bay ra.
"Sao có thể? Thử thú này tuy cấp bậc không cao nhưng có thiên sinh khắc chế các loại pháp thuật ma hỏa. Lúc trước khi đấu pháp với Độc Giao vương cũng phát huy hiệu quả không nhỏ, gia hỏa này..."
Thoáng chốc Linh điểu do Bích Huyễn U hỏa biến thành đã mổ tới trước mặt. Muốn tránh cũng không được, Hoàng Mi chân nhân đành đưa bàn tay đã được bao phủ bởi một tầng linh quang thật dày ra phía trước.
Hai bên vao vào nhau phát ra hào quang chớp động, linh quang trên tay Hoàng Mi chân nhân nhanh chóng bị ăn mòn, Trên mặt lão không khỏi lộ vẻ thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, đang muốn sử dụng pháp thuật khác thì Bích Huyễn U hỏa đột nhiên bạo trướng bùng lên bao phủ toàn thân lão.
Hoàng Mi chân nhân vừa kinh vừa sợ, thân hình không khỏi khựng lại. Thời khắc này Kim lão quái tất nhiênkhông bỏ lỡ cơ hội nhanh chóng xông tới.
Chỉ thấy lão vung hai tay múa may, pháp quyết không ngừng biến đổi tại đầu ngón tay. Sau đó há to miệng phun ra một đạo kim quang, là một thanh chủy thủ dài chừng nửa thước, có điều không tấn công đối phương mà bay vòng rồi đem một cánh tay Kim lão quái rồi chặt xuống.
Bí thuật tự tàn! Loại thần thông này uy lực đương nhiên không nhỏ.
Thi triển bí thuật này đương nhiên sẽ phải cái trả rất đắt, nhưng Kim lão quái đến cả thọ nguyên cũng không cần thì một phần thân thể còn tính là gì.
Tiếp đó Kim lão quái không tiếc chân nguyên phun ra một ngụm máu huyết bao lấy cánh tay bị chặt đứt. Cả hai nhanh chóng dung hợp lại rồi một cỗ sát khí hung bạo khiến người ta rùng mình bạo tràn ra.
Chỉ thấy bên trong huyết quang, tàn chi đã biến thành một pháo bảo cổ quái, nhìn qua giống như một cây Lang nha bổng nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện nó có cả lưỡi búa sáng lạnh như băng.
Kim lão quái nắm chặt bảo vật. Thân hình chớp lòe đã vọt tới gần Hoàng Mi chân nhân, tay phải hung hăng chém xuống.
Mà Hoàng Mi chân nhân đang bị Bích Huyễn U hỏa vây lại, thấy cảnh này không khỏi hồn phi phách tán. Muốn tránh không được!
Nhưng lão gia hỏa này không hổ là một đời kiêu hùng, trong mắt lão đại phát hung quang , hai má phình lên, linh lực toàn thân lưu chuyển điên cuồng.
"Đây là... Không ổn!"
Lâm Hiên thấy cảnh này không khỏi kinh hãi. Hoàng mi lão nhi là muốn ngọc đá cùng nát với Kim lão quái, đương nhiên hắn không có hứng thú ở đây chịu họa. Hắn vội đem pháp lực điên cuồng truyền vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn trước người đồng thời thi triển Cửu Thiên vi bộ, dùng tốc độ cực hạn lui nhanh về phía sau. Thần thông này so với thuấn di cũng chỉ kém hơn một chút. Tâm niệm khẽ động thân ảnh hắn đã thoát xa gần trăm trượng.
Đoành!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, không ngờ Hoàng Mi chân nhân đã tự bạo thân thể. Linh lực toàn thân đại tu sĩ đương nhiên không phải nhỏ. Dù công pháp Kim lão quái phòng ngự biến thái nhưng cũng không chống được. Chỉ thấy thân thể Hoàng Mi chân nhân hóa thành vô số huyết tơ tựa như vạn tên xuyên thủng thân thể Kim lão quái.
Tiếp đó từ bên trong huyết quang bay ra một nguyên anh lớn chừng một tấc. Hoàng mi chân nhân đương nhiên không chịu nằm xuống một cách hồ đồ như vậy, sau này chỉ cần đoạt xá là lão có thể lấy lại thực lực.
Lần này tới đây đúng là trộm gà không được lại còn mất nắm thóc. Thì ra là Kim lão quái kia cố tình dụ lão vào bẫy. Nguyên anh đưa ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Hiên rồi bàn tay nhỏ nhắn bấm niệm thi triển thuấn di thuật.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để cho nó chạy thoát, hắn lại đem trường mâu tế ra phá vỡ pháp thuật của đối phương.
Thân ảnh Nguyên Anh lập tức hiện ra, bộ dáng vô cùng chật vật cùng trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Mà bên cạnh nó đột nhiên lại xuất hiện một quái vật thân hình khô quắt.
Thi Ma!
Lâm Hiên đã sớm thả ra quái vật này phục kích đối phương.
Chỉ thấy Thi Ma há to mồm phun ra một đạo hỏa diễm trắng bệch tiếp đó hai tay múa may bắn ra mấy đạo trảo ảnh. Cùng lúc đó Lâm Hiên cũng thúc dục thần niệm, Bích Huyễn U hỏa hóa thành hàng ngàn hỏa tơ tạo thành một tấm võng lớn chụp xuống.
Thần sắc Nguyên Anh đại biến. Công kích uy lực này nó đâu dám đón đỡ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ quyết tuyệt, toàn thân đột nhiên trở nên trong suốt biến mất một cách quỷ dị.
Đây là bí thuật gì, Lâm Hiên cảm thấy nghi hoặc nhưng Thi Ma lại có động tác quỉ dị. Đây cũng không phải là do Lâm Hiên thao túng mà là bản năng của gia hỏa này. Hai tay nhoáng lên, lập tức mấy cái xúc tu từ cánh tay dài ra.
Chân mày Lâm Hiên nhướng lên trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, nhớ tới bí thuật của Cổ ma, nhưng ma khí trên cánh tay rất ít còn lâu mới đến độ phệ chủ nên Lâm Hiên cũng an tâm. Chỉ cần cẩn thận không mắc sai lầm gì thì thần thông của Thi Ma được tăng thêm.
Lại nói những xúc tu xoàn xoạt cuốn về phía một nơi trống rỗng trong không trung rồi quấn lại đem Nguyên Anh hiện ra. Lúc này trên mặt nó đã lộ vẻ tuyệt vọng lẫn kinh hãi: "Không thể nào, sao ngươi có thể nhìn thấu thần thông ẩn nặc của ta?"
Loại bí thuật này muốn thi triển phải sử dụng một lượng bổn mạng chân nguyên rất lớn nhưng dù là lão quái vật Ly hợp kỳ nếu không chú tâm thì cũng rất khó phát hiện được. Với tu vị Nguyên Anh sơ kỳ của Thi Ma này sao có thể nhìn ra được?
Lâm Hiên cũng chẳng có ý định dây dưa. Thần niệm khẽ động, Thi Ma lập tức nhét Nguyên Anh vào miệng nhai rau ráu rồi nuốt chửng vào bụng. Trên mặt lộ vẻ cực kỳ thỏa mãn. Đối với quái vật Âm Ti giới thì Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ thế này đúng là đại bổ.
Tiêp đó Lâm Hiên khẽ vung tay túi trữ vật lập bay tay. Hoàng Mi chân nhân thân là đại tu sĩ bảo vật chắc không phải ít. Lâm Hiên vô cùng hưng phấn nhưng cũng chưa vội xem bên trong có những gì.
Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía lão quái vật thành danh khác đang nằm trên mặt đất.
Vị chủ nhân Ly Tuyến Hạp lúc này nằm bất động. Một kích liều chết của Hoàng Mi chân nhân tất nhiên uy lực không nhỏ. Hơn nữa lúc này uy năng của Hồng Phấn Khô Lâu Phù cũng đã tan đi.
Lâm Hiên hơi do dự rồi bước đến cách lão ba thước nhàn nhạt nói: "Đạo hữu còn tâm nguyện gì không?"
"Đa tạ đạo hữu lo lắng. Lão phu đã như đèn sắp cạn dầu." Khóe miệng Kim lão quái rỉ máu nhưng trên mặt hiện vẻ thanh thản, đối với Lâm Hiên cũng có phần cảm kích: "Lần này cũng nhờ đạo hữu trợ giúp lão phu mới có thể báo đại thù. Ta đã sắp tọa hóa những điều đã đáp ứng đạo hữu tuyệt sẽ không nuốt lời. Từ giờ ngươi chính là chủ nhân Ly Tuyến Hạp, bất luận là Tử Liên mộc hay là bảo vật gì nơi đây đều thuộc về đạo hữu"
Nói xong lão giơ tay gắng gượng vỗ lên túi trữ vật bên hông. Hai đạo hào quang mờ ảo từ trong túi trữ vật bay ra, Lâm Hiên đưa tay khẽ chụp. Thì ra là một khối ngọc giản xanh biếc và một tấm lệnh bài màu đen thùi.
"Lệnh bài này là tín vật đại biểu cho thân phận cốc chủ, không những thao túng được các cơ quan trong Ly Tuyến Hạp mà còn có hiệu quả cấm thần. Không chỉ có Kim Linh mà tất cả tu sĩ trong cốc trước khi nhập môn đều giao một hồn phách vào đây. Đạo hữu có được khối lếnh bài này đương nhiên sẽ là chủ nhân của bọn chúng. Còn trong ngọc giản này chính địa đồ của Ly Tuyến Hạp có khắc vị trí bí động. Những bảo vật của lão phu đều được cất giấu trong đó."
Lâm Hiên nghe xong khẽ nhíu mày. Kim lão quái chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Với môn nhân đệ tử còn hạ Cấm Thần thuật. Với kẻ khác thì không nói nhưng Kim Linh chính là hậu nhân với lão.
Tuy thế Lâm Hiên cũng chẳng phải thái điểu mới bước vào Tu Tiên giới. Chuyện như vậy tuy hắn không làm nhưng đã chứng kiến rất nhiều, thần sắc nhanh chóng trầm ổn trở lại.
Xem ngọc giản và lệnh phù không thấy dị trạng, hắn mới yên tâm cất kỹ.
"Kim huynh hiện tại cảm thấy thế nào? Có cần tại hạ liệu thương không?" Lâm Hiên lại hỏi.
"Đa tạ ý tốt cả đạo hữu, lão phu đã sống hơn bảy trăm năm, hiện tại thọ nguyên đã cạn. đã bị thương nặng chi bằng đi sớm một chút. Như vậy có thể bảo trì thần thức bất diệt mà cơ hội trọng nhập luân hồi cũng lớn hơn." Kim lão quái tựa hồ sớm đã nghĩ ngợi, thản nhiên nói.
"Ừm cũng có đạo lý, vậy tại hạ cũng không nhiều lời. Đạo hữu mời tự nhiên." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Kim lão quái cười to một tiếng rồi gắng gượng ngồi dậy. Độc thủ còn lại đánh ra một đạo pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Tiếp đó lão duỗi tay vỗ vào ngực, trong kim quang chói mắt thân thể Kim Lão quái bắt đầu tan đi, đầu tiên là da thịt sau đó là đến huyết nhục xương cốt rồi biến mất trước mặt Lâm Hiên.
Lúc này nơi lão vừa ngồi chỉ còn lại một bộ trang phục rách bươm khiến Lâm Hiên có chút cảm khái. Hai người này đều nhân vật kiêu hùng nhất phương, lại dễ dàng ngã xuống như vậy. Tu tiên đạo thật sự quá tàn khốc, chỉ bất cẩn một chốc là có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lâm Hiên tiện tay phóng ra mấy đạo hỏa cầu tiêu trừ sạch sẽ vết máu rồi vẫy tay môt cái, không khách khí thu lấy túi trữ vật của Kim lão quái.
***
Ba ngày sau.
"Thiếu chủ xem chỗ Tử Liên mộc này có hợp ý người không?" Kim lão quái ngã xuống, Trong tay có cấm thần lệnh phù và tu vị Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Hiên đã trở thành chủ nhân của Ly Tuyến Hạp này.
Lúc này Kim Linh đang dẫn hắn tới một rừng cây màu tím.
Phóng mắt dõi ra xa, vẻ mặt Lâm Hiên có chút vui mừng. Hắn đã cảm ứng được ma trùng trong linh thú túi bên hông đang trở nên hưng phấn.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ chỉ khoảng mười bảy mười tám, dung mạo đáng yêu chính là Kim Linh tiên tử. Lúc này bộ dáng nàng cực kỳ cung kính, nào còn kiêu ngạo ngang ngược như xưa.
"Kim Linh cô nương không cần đa lễ. cứ xưng hô là đạo hữu là được."
"Thiếu chủ, Tiểu tỳ nào dám to gan như vậy." Kim Linh khiêm cung thi lễ vô cùng nhu thuận nói.
Lâm Hiên lắc đầu cũng không miễn cưỡng nữa. Tu tiên giới cường giả vi tôn, nếu hắn càng khách khí thì chỉ khiến đám tiểu bối thêm kinh hãi.
"Tử Liên mộc này không tồi, lát nữa ngươi cho người đến thu lại cho ta."
"Vâng." Kim Linh gật đầu sau đó trên mặt lộ vẻ ngập ngừng.
"Cô nương có điều gì muốn nói sao?"
"Thiếu chủ ta...."
Thấy bộ dáng đối phương ấp úng với tâm cơ Lâm Hiên sao không hiểu ra. Bàn tay khẽ lật, một bình ngọc tinh xảo liền hiện ra trong lòng bàn tay.
"Hiện tại tuy ta đã là chủ nhân nơi đây nhưng chuyện đã đáp ứng với ngươi tuyệt không nuốt lời. Trong này là thượng phẩm đan, nếu không đủ để trùng kích bình cảnh thì lại đến tìm ta."
"Đa tạ thiếu chủ!" Bộ dáng Kim Linh lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
"Không cần đa lễ. Chỉ cần trung thành ta sẽ không bạc đãi. Có thể giúp ngươi kết thành kim đan." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Xin thiếu chủ cứ phân phó. Dù trước mắt là núi đao biển lửa nô tì cũng nguyện bước vào vì chủ nhân." Kim Linh vô cùng nhu thuận vội vàng cung kính mở miệng.
"Không có nghiêm trọng như thế. Chỉ cần ngươi quản lý Ly Tuyến Hạp cho tốt trong khi ta bế quan là được." Lâm Hiên lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt nói.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Vẻ mặt Kim Linh không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
"Vậy một nữ tu Trúc Cơ kỳ như ngươi thì giúp ta được cái gì?" Lâm Hiên bật cười khanh khách mở miệng.
"Vâng, chỉ là.."
"Có khúc mắc gì cứ nói"
"Ta chỉ có tu vị Trúc Cơ kỳ mà những đệ tử của gia tổ lại có người là cao thủ Ngưng Đan kỳ. Thiếu chủ vì sao...." Kim Linh cắn môi trên mặt lộ thần sắc lưỡng lự.
"Ta làm như vậy là có lý do, ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ ban pháp dụ sai sử mấy tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ kia dưới quyền ngươi."
"Một khi đã vậy thì nô tỳ xin tuân lệnh."
Kim Linh cũng có tâm cơ nhanh nhẹn vội uyển chuyển bái xuống. Trên mặt đầy vẻ hưng phấn lẫn cảm kích. Thiếu chủ an bài như thế không phải là đang ngầm giúp nàng sao. Vì sự tình gia tổ bỏ mình mà nàng có chút bất mãn đối với Lâm Hiên nhưng lúc này đều đã tan biến. Cũng khó trách tâm tư nàng lại thay đổi mau chóng như vậy, muốn sinh tồn ở Tu tiên giới thì phải biết thời thế.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Kim Linh lại cúi mình thi lễ sau đó mới cung kính chậm rãi lui ra.
Nhìn bóng lưng của nàng khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, tựa hồ lại lâm vào trầm tư.
"Thiếu gia, ngươi sao lại trao quyền quản lý Ly Tuyến Hạp cho ả, chẳng lẽ không sợ ả có tâm tư khác sao".
"Hừ, ả mà dám sao. Trong tay ta có Cấm Thần lệnh, hơn nữa ả cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ thì đâu đến mức ngu ngốc như thế. Trao quyền là động lực khiến ả cố gắng hơn. Hai ta chỉ tạm thời ở nơi này. Sau khi đem La Ngọc Phong trưởng thành hơn một chút và luyện xong tầng thứ nhất Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì chúng ta sẽ rời đi. Ly Tuyến Hạp này vốn là do Kim lão quái dựng nên. Đến lúc đó cũng nên đưa châu về hợp phố (1) giao lại cho ả".
"Ừm." Nguyệt Nhi gật đầu..
Tiếp đó cả người Lâm Hiên sáng lên thanh quang đem Nguyệt Nhi bay vào sâu trong Ly Tuyến Hạp.
Dọc đường cấm chế trùng trùng nhưng có lệnh bài thao túng, rất nhanh hắn đã bay tới một ngọn tiểu sơn trọc lóc lác đác vài bụi cỏ.
Yêu khí ở xung quanh ngọn núi này rất nhạt. Nếu không phải trong ngọc giản đã chỉ rõ ràng thì chẳng ai ngờ Kim lão quái lại giấu bảo vật ở đây.
Lâm Hiên khẽ phất tay áo lên, bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh bổ xuống vách núi. Kiếm khí dễ dàng phá tan, đem đá cát bắn ra tứ phía rồi một cái động sâu thẳm xuất hiện trước mắt.
Thần tình Lâm Hiên vui vẻ không chút do dự độn quang bay vào. Sau khi đi xuống sâu chừng hơn trăm trượng một cái động nham thạch rộng lớn hiện ra trước mắt. Ở cửa động còn có mấy quái vật hình như làm bằng tinh thiết cùng kỳ mộc nào đó đứng im như tượng, khi hắn tới gần những con quái vật này không ngờ đột nhiên sống dậy.
"Khôi lỗi thuật!"
Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi nheo lại. Mấy khôi lỗi này không ngờ tu vị cũng tới Ngưng Đan kỳ. Hắn đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra ngăn công kích của đám khôi lỗi sau đó vỗ tay lên túi trữ vật lấy ra lệnh phù. Từ bên trong lệnh phù lập tức bắn ra một cột sáng màu trắng ngà, bị cột sáng đánh trúng đám khôi lỗi lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Sau đó Lâm Hiên lại lấy ra linh thú túi cẩn thận thu chúng vào trong. Còn chưa vào bảo khố đã kiếm được chút đồ tốt.
Trong động rộng tới chừng trăm trượng. Bảo vật trong này cũng không nhiều lắm. Đập vào mắt đầu tiên là một cái rương, Lâm Hiên vừa mở nắp thì ánh sáng chói mắt chiếu ra. Trong này đều là tinh thạch ước chừng phải đến một trăm khối. Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc chính là toàn bộ đều là thượng phẩm.
Nhớ lại khi xưa, lúc sát diệt Hồng Phấn lão ma thu được một khối đã khiến hắn vui mừng đến cỡ nào. Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng rồi lại quay đầu nhìn về sang một cái giá treo đầy bảo vật...
Chừng nửa ngày sau hắn mới rời khỏi hang động, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
Lần này thu hoạch vượt xa so với tưởng tượng. Không kể các loại pháp bảo và tài liệu yêu thú thì một trăm khối thượng phẩm tinh thạch kia cũng khiến hắn như cười trong mộng. Sau này muốn bố trí cấm chế lợi hại thì cũng không còn phải lo lắng về tinh thạch. Ngoài ra còn một số thượng cổ điển tịch, công pháp bí thuật đối với tu đạo về sau của Lâm Hiên cũng rất hữu ích.
Nghe nói Kim lão quái từng độc chiếm một khoáng mạch thượng phẩm, trách không được lại có gia tài lớn như vậy. Lâm Hiên phỏng chừng lần thu hoạch này có thể sánh với tài phú một môn phái tầm trung. Lúc này tài phú của hắn chỉ sợ đã có thể sánh với cao thủ Ly Hợp kỳ.
Mà trên tu tiên đạo ngoại trừ linh căn và nỗ lực thì tài nguyên cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Với lượng tài phú hiện nay có lẽ Lâm Hiên tu luyện cả ngàn năm cũng không thành vấn đề.
Lâm Hiên liền trở về động phủ của Kim lão quái. Trước khi vào phòng luyện công hắn đem Thi Ma tế ra. Từ khi vào Yêu Linh đảo gia hỏa này đã thôn phệ không ít Nguyên Anh của tu sĩ. Lâm Hiên lệnh cho nó tiếp tục tu luyện Thiên Thi Hóa Thân Quyết trùng kích bình cảnh.
Nói về Nguyệt Nhi. Lúc này Lâm Hiên chỉ hy vọng nàng có thể tu luyện tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Nếu có thể trở về Nhân giới, phải tìm nơi âm khí nồng đậm giúp nàng ngưng tụ thành Nguyên Anh.
Tiếp theo Lâm Hiên lại đi tới trước một gian trùng thất thả Ngọc La phong vào trong đó rồi lấy Tử liên mộc ra. Đám Ngọc La phong nhất thời kêu ong ong hóa thành một đám mây mù phóng thẳng về phía kỳ mộc rồi nhanh chóng bu kín lại. Số Ngọc La phong không có chỗ đậu cũng cuống cuồng bay xung quanh không ngừng, Lâm Hiên lại tiếp tục ném ra Tử Liên mộc đến khi đủ cho tất cả. Thời gian một tuần hương trôi qua ma phong đã bay trở ra, sắc tím trên kỳ mộc đã biến mất mà hương khí cũng không còn.
Quan sát thì thấy thân thể Ma phong hình như to hơn một chút. Trước kia dù đã thử qua nhưng lúc này thấy có tác dụng rõ ràng Lâm Hiên mới yên lòng. Hắn mừng rỡ phát ra một đạo truyền âm phù, phân phó Kim Linh sau một thời gian phải đưa tới một lượng kỳ mộc nhất định. Suy nghĩ một lúc hắn đem một quái vật từ trong linh thú túi tế ra.
Là một khôi lỗi mình người đầu heo có tu vị Ngưng Đan kỳ. Thông qua lệnh phù hắn có thể khống chế nó đem Tử Liên mộc để nuôi dưỡng ma trùng.
Sau khi an bài hết thảy Lâm Hiên mới đi đến phòng luyện công khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối ngọc giản chậm rãi đem thần thức chìm vào trong đó. Đây là Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, một bộ công pháp cực phẩm hiếm thấy, năm xưa Huyền Phong tiên tử sáng tạo và tu luyện nó tiến giai đến Ly Hợp kỳ phi thăng Linh giới.
Trước tiên Lâm Hiên đọc qua khai thiên, trong này có hướng dẫn chuyển hóa bản mạng linh quang của Khổng Tước tiên tử thành phượng mạch chi thể để tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.
Lần tham ngộ này đã là mấy ngày Lâm Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Công pháp yêu tu chú trọng rèn luyện thân thể. Nghe nói tu luyện đến cực hạn, có thể giống như Yêu tộc dùng thân thể huyết nhục để ngạnh kháng pháp bảo. Đối với điểm này ban đầu Lâm Hiên còn chút hoài nghi nhưng từ sau khi chứng kiến thần thông biến thái của Kim lão quái, nghi ngờ của hắn đã tan hết.
Đương nhiên, các các loài yêu tộc khác nhau thì có lợi thế khác nhau. Phượng Hoàng là bách điểu chi vương. Yêu thể không chỉ cứng rắn mà còn vô cùng nhẹ nhàng. Nghe nói sau khi chuyển hóa thành phượng mạch chi thể thì tốc độ độn quang cũng tăng lên không ít.
Nhìn đến đây Lâm Hiên có chút động tâm. Nếu kết hợp với Cửu Thiên vi bộ thì chẳng phải là có thể so với thuấn di sao.
Phượng Vũ Cửu Thiên quyết dường như lại mở ra cho hắn một khoảng trời mới. Lâm Hiên xem xong đoạn khai thiên lại nhịn không được tiếp tục tham ngộ.
Công pháp của Huyền Phượng Tiên tử quả nhiên bất phàm. Mà nàng có liên quan với Cửu Thiên Huyền Tôn nên Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng có liên quan đến sở học Cửu Thiên huyền công của lão. Lâm Hiên không dám có chút coi nhẹ, tập trung toàn bộ thần niệm nghiên cứu. Lại thêm mấy ngày nữa hắn mới nhẹ buông ngọc giản rồi bắt đầu trầm ngâm.
Trong này có nói sau khi tu luyện công pháp này tiểu thành, trong cơ thể sẽ ngưng kết ra một viên yêu đan như của yêu thú. Về điểm này Lâm Hiên cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng kinh hỉ. Bời vì Nguyên Anh không hề bị ảnh hưởng mà lại có thêm yêu đan, như vậy thần thông không phải vượt càng xa so với tu sĩ cùng cấp sao. Đương nhiên cũng không phải là tu yêu nào cũng có yêu đan. Chỉ có tu luyện cực phẩm công pháp như Phượng Vũ Cửu Thiên quyết mới có cơ hội ngưng kết ra yêu đan. Bất quá luyện nó cũng không phải dễ dàng gì. Muốn tiểu thành cũng không phải biết đến năm tháng nào. Hiện tại Lâm Hiên chỉ cần nhập môn, sau đó có thể mở ra thượng cổ cấm chế phá toái hư không trở về Nhân giới.
Lâm Hiên thở dài thầm ổn định tâm tư một phen. Sau đó hắn phất tay áo bay ra ngoài. Mấy ngày này tuy chỉ là tham ngộ sơ qua về Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nhưng đã tiêu hao không ít tinh lực.
Lâm Hiên quyết định nghỉ ngơi vài ngày. Hắn tới xem qua Nguyệt Nhi. Thiếu nữ xinh đẹp vẫn đang khắc khổ tu hành. Còn Thi Ma thì cũng khoanh chân mà ngồi chậm rãi luyện hóa Nguyên Anh.
Tiếp đó Lâm Hiên đi tới trùng thất. Khôi lỗi kia cứ sáu canh giờ lại ném vào một đống Tử Liên mộc thôi thúc sự trưởng thành của ma phong.
Mấy ngày sau, Lâm Hiên khoanh chân trong phòng luyện công hai mắt khẽ nhắm, cả người được bao phủ bởi một tầng thanh khí nhàn nhạt. Mười ngón tay liên tục biến ảo pháp quyết, trên mặt ẩn hiện vẻ thống khổ.
Nếu có một tu sĩ nào khác thi triển nội thị thuật thì sẽ phát hiện hiện tại trong kinh mạch Lâm Hiên có vô số sợi tơ màu vàng đang không ngừng di chuyển. Mà trong khí hải nơi đan điền trừ Nguyên Anh và Ma anh lúc này còn có thêm một một quang đoàn lớn bằng quả trứng đang xoay tròn không ngừng, tuôn ra vô số sợi tơ màu vàng thâm nhập vào trong các kinh mạch. Lúc này Lâm Hiên đang chuyển hóa thân thể sang phượng mạch chi thể. Muốn thành công thì tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ chỉ cần có bản mạng linh quang của Khổng Tước đem tán nhập vào kinh mạch là được.
Phương pháp này tuy tạm thời cải tạo thể chất, cũng có thể tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nhưng sau này rất khó để tu luyện bí pháp này thâm sâu.
Lâm Hiên một lòng theo đuổi tiên đạo nên hắn đã chọn lựa phương pháp khó nhất, chính là trước tiên đem bản mạng linh quang luyện hóa một lần. Sau đó mới từ từ tiến hành mở rộng cải tạo kinh mạch. Quá trình này rất thống khổ và khó khăn nhưng thể chất sau này vô cùng phi thường. Ngày sau tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Bất quá trong khai thiên Huyền Phượng tiên tử cũng nhiều lần nhắc nhở, hậu nhân nếu muốn dùng phương pháp này thì phải có hai điều kiện là tu vị phải tới Nguyên Anh kỳ và là tâm trí phải cực kỳ cứng cỏi. Nghe nói sự thống khổ khi cải tạo kinh mạch cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng khó mà chịu nổi.
Mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng sự thống khổ khi tu luyện vượt xa hắn tưởng tượng. Lúc này cả người Lâm Hiên thấm đẫm mồ hôi. Sự thống khổ này không chỉ về nhục thể mà tâm thần cũng đau đớn vô cùng. Hơn nữa quá trình này diễn ra liên tục ít nhất trong một tuần trăng. Bất quá Lâm Hiên không lùi bước. Năm xưa khi còn là một tiểu tu sĩ là Linh Động kỳ thái điểu, hắn đã dám đi Luyện Tâm Đường của Phiêu Vân Cốc. So với những thống khổ khi đó thì một chút khảo nghiệm hiện tại sao có thể sánh bằng.
Một tuần trăng trôi qua trong đau đớn dài đằng đẵng như hàng năm. Khi sắc trời bắt đầu chạng vạng. Lâm Hiên mở bừng mắt, thở ra một hơi rồi chậm rãi đứng lên.
Ngẫm lại một tuần trăng đã qua Lâm Hiên có chút kinh hãi. Ngoài sự thống khổ còn có những lần suýt tẩu hỏa nhập ma. Lúc này trong lòng hắn không khỏi càng thêm bội phục Huyền Phượng tiên tử, ngẫm lại nàng là một nữ tử yếu đuối, năm đó cũng dùng phương pháp bá đạo này tu luyện thì trong lòng Lâm Hiên lại càng kính ngưỡng hơn.
Lâm Hiên nâng tay phải lên trước mắt. Nhìn bề ngoài thì không có gì thay đổi nhưng các kinh mạch đều trở nên cường kiện. Hiệu quả dịch kinh tẩy tủy này đúng là vượt xa các công pháp của Chính Ma lưỡng đạo.
Sau khi tắm gội thay đổi y phục rồi nghỉ ngơi vài ngày, Lâm Hiên cẩn thận nghiền ngẫm lại công pháp yêu tu thần bí này thêm một lần nữa.
Phượng Vũ Cửu Thiên quyết tổng cộng có chín tầng. Bốn tầng đầu thích hợp với cảnh giới Nguyên Anh kỳ, còn năm tầng sau là thuộc về Ly Hợp kỳ.
Hiện tại Lâm Hiên có thể tu luyện đến tầng thứ hai. Sau khi tu luyện viên mãn còn có thể ngưng thành yêu đan. Song theo lời của Huyền Phượng tiên tử ghi lại muốn đạt đến cảnh giới như vậy cũng phải mất đến sáu bảy mươi năm. Mà hiện giờ Lâm Hiên đang rất muốn trở lại Nhân giới.
Chỉ cần nhập môn là có thể sử dụng Truyền Tống Trận song Lâm Hiên vẫn quyết định luyện xong tầng thứ nhất.
Dù đây là lần đầu hắn tu luyện công pháp yêu tu nhưng do kiêm tu chính ma cùng kiến thức uyên bác nên đã nhanh chóng lĩnh ngộ được pháp quyết của tầng đầu tiên.
Tiếp đó Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cái hộp ngọc bay vút ra. Hắn khẽ cong ngón tay búng ra một chỉ đem nắp hộp mở ra. Một bảo vật lớn bằng nắm tay lập tức xuất hiện. Mặt ngoài nó được bảo phủ bởi một tầng khí mờ nhạt, bên trong tản ra một cỗ yêu khí cực kỳ mạnh mẽ khiến người kinh hãi, cho dù là cực phẩm tinh thạch cũng không thể so sánh được.
Không cần phải nói đây chính là Yêu nhãn xá lợi. Yêu mạch nơi đây có phẩm chất không tệ nhưng nếu sử dụng thêm bảo vật này thì hiệu quả tu luyện sẽ càng gia tăng.
Nhẩm lại khẩu quyết nhập môn một lần Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết quyết bắt đầu quá trình tu luyện.
***
Mọi sự tình trong Ly Tuyến Hạp đều giao cho Kim Linh xử lý. Lâm Hiên chuyên tâm tu luyện. Thời gian tự nhiên là trôi nhanh như bóng câu bên cửa sổ.
Mười năm trôi qua đại môn động phủ vẫn đóng chặt.
Thêm hai năm trôi qua vẫn không chút động tĩnh.
Mười lăm năm đã qua đi, tám chín phần tu sĩ của Ly Tuyến Hạp vẫn chưa từng thấy qua mặt chủ nhân, bất quá Kim Linh vẫn có thể xử lý sự tình trong cốc ổn thỏa. Trong thời gian này cũng không có ngoại địch nên khá yên tĩnh.
Nhưng vào một ngày trên không trung Ly Tuyến Hạp đột nhiên xuất hiện một đám mây ngũ sắc, bên trong còn ẩn ẩn có tiếng phượng hót vang. Tiếp đó đám mây lóe ra linh quang rồi hóa thành một con phượng hoàng ngay trước mặt mọi người. Nó bay lượn trên không Ly Tuyến Hạp rồi đâm thẳng vào vách núi biến mất không thấy tăm hơi.
Ngọn núi kia khi xưa chính là nơi động phủ của Kim lão quái nhưng nay đã thay chủ mới.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên dẫn động các tu sĩ Ly Tuyến Hạp. Bọn họ đang chụm đầu bàn tán thì một đạo độn quang màu vàng đã đáp xuống bãi cỏ.
Quang hoa thu liễm hiện ra một nữ tử vận cung trang màu vàng. Tuy dung mạo không phải quá mỹ lệ nhưng lại toát ra khí độ nhàn nhã khiến tất cả các tu sĩ nơi đây đều lộ vẻ cung kính. Không cần phải nói đó chính là Kim Linh tiên tử.
Những năm gần đây nàng mạnh mẽ quyết đoán, khí chất tự nhiên trở nên bất phàm. Có linh đan của Lâm Hiên trợ giúp cuối cùng nàng cũng phá tan được bình cảnh. Ước chừng một năm trước đã thuận lợi nhưng kết thành Kim Đan.
Chú thích: (1) Châu Về Hợp Phố
Thành ngữ "châu về Hợp Phố" thường được dùng hàm ý chỉ "những thứ quý giá không mất, sớm muộn cũng sẽ quay trở về với chủ nó".
Thành ngữ "châu về Hợp Phố" được hình thành từ điển tích Trung Quốc. Về nguồn gốc của thành ngữ này, cụ Đào Duy Anh đã lý giải rất rõ trong "Từ điển truyện Kiều". Ở thành ngữ "châu về Hợp Phố", "châu" là từ vốn dùng để chỉ ngọc trai, về sau để chỉ ngọc nói chung, còn "Hợp Phố" vốn là tên của một quận xa xưa của Giao Châu. Đây là một nơi sản xuất châu nổi danh.
Tương truyền, ở thời Hậu Hán có tên quan thái thú tham lam bạo tàn, thường bắt dân lấy ngọc châu rất ngặt. Vì thế mà dân đã bỏ quận nhà để sang quận Giao Chỉ. Cho đến khi Mạnh Thường đến thay chức Thái Thú, ra những đạo luật mới, bỏ những tệ cũ, cho dân chúng tự do kiếm châu, sản xuất châu, thì châu từ quận Giao Chỉ trở về quận Hợp Phố quê nhà. Từ tích này, người ta mới dùng câu "châu về Hợp Phố" để chỉ vật quý trở lại chốn cũ, hay nhận lại những vật quý đã mất.
Trong "Truyện Kiều", Đại thi hào Nguyễn Du đã vận dụng thành ngữ "châu về Hợp Phố" vô cùng tài tình:
Thoa này bắt được hư không
Biết đâu hợp phố mà mong châu về
Dù sao trung kỳ vào hậu kỳ vẫn cách nhau một trời một vực. Kim lão quái mới là đại địch chân chính!
Đáng tiếc sao có thể lấy tu sĩ cùng cấp mà so sánh với Lâm Hiên. Quạt Ba Tiêu kia vốn là một bảo vật đỉnh cấp, nếu không lúc này hắn cũng không lấy ra thi triển.
Lưỡng đạo quái phong màu trông có vẻ tầm thường, chỉ còn cách đối phương mấy trượng đột nhiên lóe ra hào quang rồi biến thành hai con hắc bạch Giao long xông tới, mang theo khí hung sát mãnh liệt. Lúc này Hoàng Mi chân nhân mới đại kinh thất sắc, lúc này muốn tránh cũng không kịp. Linh quang hộ thể của lão lập tức bị nhị giao đánh tan.
Nhưng thân là đại tu sĩ thành danh đã mấy trăm năm, lâm nguy bất loạn. Lão hít sâu một hơi phun ra một đạo hỏa diễm to như bắp tay, chính là bổn mạng anh hỏa khổ tu bao năm.
Anh hỏa vừa rời khỏi miệng lập tức hóa thành một tầng hỏa mạc cháy rừng rực chắn trước mặt hai đầu giao long.
Những tiếng nổ ầm ầm truyền đến. Hai giao long vừa tiến vào hỏa mạc lập tức biến thanh hư vô nhưng sắc mặt Hoàng Mi chân nhân cũng không tốt gì do hao tổn chân nguyên.
Tuy vậy đại tu sĩ này vẫn hít vào một hơi, đang định độn quang chạy đi thì dị biến nổi lên nằm ngoài khả năng dự liệu của lão.
Chỉ thấy Kim Giác Hỏa Mãng đột nhiên phát ra một tiếng gào thét thê lương, không ngừng quằn quại giữa không trung, tầng hỏa diễm ngoài thân thể lại biến một màu xanh biếc quỷ dị, tiếp đó một con điểu nhi phá thủng bụng nó bay ra.
"Sao có thể? Thử thú này tuy cấp bậc không cao nhưng có thiên sinh khắc chế các loại pháp thuật ma hỏa. Lúc trước khi đấu pháp với Độc Giao vương cũng phát huy hiệu quả không nhỏ, gia hỏa này..."
Thoáng chốc Linh điểu do Bích Huyễn U hỏa biến thành đã mổ tới trước mặt. Muốn tránh cũng không được, Hoàng Mi chân nhân đành đưa bàn tay đã được bao phủ bởi một tầng linh quang thật dày ra phía trước.
Hai bên vao vào nhau phát ra hào quang chớp động, linh quang trên tay Hoàng Mi chân nhân nhanh chóng bị ăn mòn, Trên mặt lão không khỏi lộ vẻ thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, đang muốn sử dụng pháp thuật khác thì Bích Huyễn U hỏa đột nhiên bạo trướng bùng lên bao phủ toàn thân lão.
Hoàng Mi chân nhân vừa kinh vừa sợ, thân hình không khỏi khựng lại. Thời khắc này Kim lão quái tất nhiênkhông bỏ lỡ cơ hội nhanh chóng xông tới.
Chỉ thấy lão vung hai tay múa may, pháp quyết không ngừng biến đổi tại đầu ngón tay. Sau đó há to miệng phun ra một đạo kim quang, là một thanh chủy thủ dài chừng nửa thước, có điều không tấn công đối phương mà bay vòng rồi đem một cánh tay Kim lão quái rồi chặt xuống.
Bí thuật tự tàn! Loại thần thông này uy lực đương nhiên không nhỏ.
Thi triển bí thuật này đương nhiên sẽ phải cái trả rất đắt, nhưng Kim lão quái đến cả thọ nguyên cũng không cần thì một phần thân thể còn tính là gì.
Tiếp đó Kim lão quái không tiếc chân nguyên phun ra một ngụm máu huyết bao lấy cánh tay bị chặt đứt. Cả hai nhanh chóng dung hợp lại rồi một cỗ sát khí hung bạo khiến người ta rùng mình bạo tràn ra.
Chỉ thấy bên trong huyết quang, tàn chi đã biến thành một pháo bảo cổ quái, nhìn qua giống như một cây Lang nha bổng nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện nó có cả lưỡi búa sáng lạnh như băng.
Kim lão quái nắm chặt bảo vật. Thân hình chớp lòe đã vọt tới gần Hoàng Mi chân nhân, tay phải hung hăng chém xuống.
Mà Hoàng Mi chân nhân đang bị Bích Huyễn U hỏa vây lại, thấy cảnh này không khỏi hồn phi phách tán. Muốn tránh không được!
Nhưng lão gia hỏa này không hổ là một đời kiêu hùng, trong mắt lão đại phát hung quang , hai má phình lên, linh lực toàn thân lưu chuyển điên cuồng.
"Đây là... Không ổn!"
Lâm Hiên thấy cảnh này không khỏi kinh hãi. Hoàng mi lão nhi là muốn ngọc đá cùng nát với Kim lão quái, đương nhiên hắn không có hứng thú ở đây chịu họa. Hắn vội đem pháp lực điên cuồng truyền vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn trước người đồng thời thi triển Cửu Thiên vi bộ, dùng tốc độ cực hạn lui nhanh về phía sau. Thần thông này so với thuấn di cũng chỉ kém hơn một chút. Tâm niệm khẽ động thân ảnh hắn đã thoát xa gần trăm trượng.
Đoành!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, không ngờ Hoàng Mi chân nhân đã tự bạo thân thể. Linh lực toàn thân đại tu sĩ đương nhiên không phải nhỏ. Dù công pháp Kim lão quái phòng ngự biến thái nhưng cũng không chống được. Chỉ thấy thân thể Hoàng Mi chân nhân hóa thành vô số huyết tơ tựa như vạn tên xuyên thủng thân thể Kim lão quái.
Tiếp đó từ bên trong huyết quang bay ra một nguyên anh lớn chừng một tấc. Hoàng mi chân nhân đương nhiên không chịu nằm xuống một cách hồ đồ như vậy, sau này chỉ cần đoạt xá là lão có thể lấy lại thực lực.
Lần này tới đây đúng là trộm gà không được lại còn mất nắm thóc. Thì ra là Kim lão quái kia cố tình dụ lão vào bẫy. Nguyên anh đưa ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Hiên rồi bàn tay nhỏ nhắn bấm niệm thi triển thuấn di thuật.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để cho nó chạy thoát, hắn lại đem trường mâu tế ra phá vỡ pháp thuật của đối phương.
Thân ảnh Nguyên Anh lập tức hiện ra, bộ dáng vô cùng chật vật cùng trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Mà bên cạnh nó đột nhiên lại xuất hiện một quái vật thân hình khô quắt.
Thi Ma!
Lâm Hiên đã sớm thả ra quái vật này phục kích đối phương.
Chỉ thấy Thi Ma há to mồm phun ra một đạo hỏa diễm trắng bệch tiếp đó hai tay múa may bắn ra mấy đạo trảo ảnh. Cùng lúc đó Lâm Hiên cũng thúc dục thần niệm, Bích Huyễn U hỏa hóa thành hàng ngàn hỏa tơ tạo thành một tấm võng lớn chụp xuống.
Thần sắc Nguyên Anh đại biến. Công kích uy lực này nó đâu dám đón đỡ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ quyết tuyệt, toàn thân đột nhiên trở nên trong suốt biến mất một cách quỷ dị.
Đây là bí thuật gì, Lâm Hiên cảm thấy nghi hoặc nhưng Thi Ma lại có động tác quỉ dị. Đây cũng không phải là do Lâm Hiên thao túng mà là bản năng của gia hỏa này. Hai tay nhoáng lên, lập tức mấy cái xúc tu từ cánh tay dài ra.
Chân mày Lâm Hiên nhướng lên trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, nhớ tới bí thuật của Cổ ma, nhưng ma khí trên cánh tay rất ít còn lâu mới đến độ phệ chủ nên Lâm Hiên cũng an tâm. Chỉ cần cẩn thận không mắc sai lầm gì thì thần thông của Thi Ma được tăng thêm.
Lại nói những xúc tu xoàn xoạt cuốn về phía một nơi trống rỗng trong không trung rồi quấn lại đem Nguyên Anh hiện ra. Lúc này trên mặt nó đã lộ vẻ tuyệt vọng lẫn kinh hãi: "Không thể nào, sao ngươi có thể nhìn thấu thần thông ẩn nặc của ta?"
Loại bí thuật này muốn thi triển phải sử dụng một lượng bổn mạng chân nguyên rất lớn nhưng dù là lão quái vật Ly hợp kỳ nếu không chú tâm thì cũng rất khó phát hiện được. Với tu vị Nguyên Anh sơ kỳ của Thi Ma này sao có thể nhìn ra được?
Lâm Hiên cũng chẳng có ý định dây dưa. Thần niệm khẽ động, Thi Ma lập tức nhét Nguyên Anh vào miệng nhai rau ráu rồi nuốt chửng vào bụng. Trên mặt lộ vẻ cực kỳ thỏa mãn. Đối với quái vật Âm Ti giới thì Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ thế này đúng là đại bổ.
Tiêp đó Lâm Hiên khẽ vung tay túi trữ vật lập bay tay. Hoàng Mi chân nhân thân là đại tu sĩ bảo vật chắc không phải ít. Lâm Hiên vô cùng hưng phấn nhưng cũng chưa vội xem bên trong có những gì.
Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía lão quái vật thành danh khác đang nằm trên mặt đất.
Vị chủ nhân Ly Tuyến Hạp lúc này nằm bất động. Một kích liều chết của Hoàng Mi chân nhân tất nhiên uy lực không nhỏ. Hơn nữa lúc này uy năng của Hồng Phấn Khô Lâu Phù cũng đã tan đi.
Lâm Hiên hơi do dự rồi bước đến cách lão ba thước nhàn nhạt nói: "Đạo hữu còn tâm nguyện gì không?"
"Đa tạ đạo hữu lo lắng. Lão phu đã như đèn sắp cạn dầu." Khóe miệng Kim lão quái rỉ máu nhưng trên mặt hiện vẻ thanh thản, đối với Lâm Hiên cũng có phần cảm kích: "Lần này cũng nhờ đạo hữu trợ giúp lão phu mới có thể báo đại thù. Ta đã sắp tọa hóa những điều đã đáp ứng đạo hữu tuyệt sẽ không nuốt lời. Từ giờ ngươi chính là chủ nhân Ly Tuyến Hạp, bất luận là Tử Liên mộc hay là bảo vật gì nơi đây đều thuộc về đạo hữu"
Nói xong lão giơ tay gắng gượng vỗ lên túi trữ vật bên hông. Hai đạo hào quang mờ ảo từ trong túi trữ vật bay ra, Lâm Hiên đưa tay khẽ chụp. Thì ra là một khối ngọc giản xanh biếc và một tấm lệnh bài màu đen thùi.
"Lệnh bài này là tín vật đại biểu cho thân phận cốc chủ, không những thao túng được các cơ quan trong Ly Tuyến Hạp mà còn có hiệu quả cấm thần. Không chỉ có Kim Linh mà tất cả tu sĩ trong cốc trước khi nhập môn đều giao một hồn phách vào đây. Đạo hữu có được khối lếnh bài này đương nhiên sẽ là chủ nhân của bọn chúng. Còn trong ngọc giản này chính địa đồ của Ly Tuyến Hạp có khắc vị trí bí động. Những bảo vật của lão phu đều được cất giấu trong đó."
Lâm Hiên nghe xong khẽ nhíu mày. Kim lão quái chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Với môn nhân đệ tử còn hạ Cấm Thần thuật. Với kẻ khác thì không nói nhưng Kim Linh chính là hậu nhân với lão.
Tuy thế Lâm Hiên cũng chẳng phải thái điểu mới bước vào Tu Tiên giới. Chuyện như vậy tuy hắn không làm nhưng đã chứng kiến rất nhiều, thần sắc nhanh chóng trầm ổn trở lại.
Xem ngọc giản và lệnh phù không thấy dị trạng, hắn mới yên tâm cất kỹ.
"Kim huynh hiện tại cảm thấy thế nào? Có cần tại hạ liệu thương không?" Lâm Hiên lại hỏi.
"Đa tạ ý tốt cả đạo hữu, lão phu đã sống hơn bảy trăm năm, hiện tại thọ nguyên đã cạn. đã bị thương nặng chi bằng đi sớm một chút. Như vậy có thể bảo trì thần thức bất diệt mà cơ hội trọng nhập luân hồi cũng lớn hơn." Kim lão quái tựa hồ sớm đã nghĩ ngợi, thản nhiên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm cũng có đạo lý, vậy tại hạ cũng không nhiều lời. Đạo hữu mời tự nhiên." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Kim lão quái cười to một tiếng rồi gắng gượng ngồi dậy. Độc thủ còn lại đánh ra một đạo pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Tiếp đó lão duỗi tay vỗ vào ngực, trong kim quang chói mắt thân thể Kim Lão quái bắt đầu tan đi, đầu tiên là da thịt sau đó là đến huyết nhục xương cốt rồi biến mất trước mặt Lâm Hiên.
Lúc này nơi lão vừa ngồi chỉ còn lại một bộ trang phục rách bươm khiến Lâm Hiên có chút cảm khái. Hai người này đều nhân vật kiêu hùng nhất phương, lại dễ dàng ngã xuống như vậy. Tu tiên đạo thật sự quá tàn khốc, chỉ bất cẩn một chốc là có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lâm Hiên tiện tay phóng ra mấy đạo hỏa cầu tiêu trừ sạch sẽ vết máu rồi vẫy tay môt cái, không khách khí thu lấy túi trữ vật của Kim lão quái.
***
Ba ngày sau.
"Thiếu chủ xem chỗ Tử Liên mộc này có hợp ý người không?" Kim lão quái ngã xuống, Trong tay có cấm thần lệnh phù và tu vị Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Hiên đã trở thành chủ nhân của Ly Tuyến Hạp này.
Lúc này Kim Linh đang dẫn hắn tới một rừng cây màu tím.
Phóng mắt dõi ra xa, vẻ mặt Lâm Hiên có chút vui mừng. Hắn đã cảm ứng được ma trùng trong linh thú túi bên hông đang trở nên hưng phấn.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ chỉ khoảng mười bảy mười tám, dung mạo đáng yêu chính là Kim Linh tiên tử. Lúc này bộ dáng nàng cực kỳ cung kính, nào còn kiêu ngạo ngang ngược như xưa.
"Kim Linh cô nương không cần đa lễ. cứ xưng hô là đạo hữu là được."
"Thiếu chủ, Tiểu tỳ nào dám to gan như vậy." Kim Linh khiêm cung thi lễ vô cùng nhu thuận nói.
Lâm Hiên lắc đầu cũng không miễn cưỡng nữa. Tu tiên giới cường giả vi tôn, nếu hắn càng khách khí thì chỉ khiến đám tiểu bối thêm kinh hãi.
"Tử Liên mộc này không tồi, lát nữa ngươi cho người đến thu lại cho ta."
"Vâng." Kim Linh gật đầu sau đó trên mặt lộ vẻ ngập ngừng.
"Cô nương có điều gì muốn nói sao?"
"Thiếu chủ ta...."
Thấy bộ dáng đối phương ấp úng với tâm cơ Lâm Hiên sao không hiểu ra. Bàn tay khẽ lật, một bình ngọc tinh xảo liền hiện ra trong lòng bàn tay.
"Hiện tại tuy ta đã là chủ nhân nơi đây nhưng chuyện đã đáp ứng với ngươi tuyệt không nuốt lời. Trong này là thượng phẩm đan, nếu không đủ để trùng kích bình cảnh thì lại đến tìm ta."
"Đa tạ thiếu chủ!" Bộ dáng Kim Linh lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
"Không cần đa lễ. Chỉ cần trung thành ta sẽ không bạc đãi. Có thể giúp ngươi kết thành kim đan." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Xin thiếu chủ cứ phân phó. Dù trước mắt là núi đao biển lửa nô tì cũng nguyện bước vào vì chủ nhân." Kim Linh vô cùng nhu thuận vội vàng cung kính mở miệng.
"Không có nghiêm trọng như thế. Chỉ cần ngươi quản lý Ly Tuyến Hạp cho tốt trong khi ta bế quan là được." Lâm Hiên lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt nói.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Vẻ mặt Kim Linh không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
"Vậy một nữ tu Trúc Cơ kỳ như ngươi thì giúp ta được cái gì?" Lâm Hiên bật cười khanh khách mở miệng.
"Vâng, chỉ là.."
"Có khúc mắc gì cứ nói"
"Ta chỉ có tu vị Trúc Cơ kỳ mà những đệ tử của gia tổ lại có người là cao thủ Ngưng Đan kỳ. Thiếu chủ vì sao...." Kim Linh cắn môi trên mặt lộ thần sắc lưỡng lự.
"Ta làm như vậy là có lý do, ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ ban pháp dụ sai sử mấy tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ kia dưới quyền ngươi."
"Một khi đã vậy thì nô tỳ xin tuân lệnh."
Kim Linh cũng có tâm cơ nhanh nhẹn vội uyển chuyển bái xuống. Trên mặt đầy vẻ hưng phấn lẫn cảm kích. Thiếu chủ an bài như thế không phải là đang ngầm giúp nàng sao. Vì sự tình gia tổ bỏ mình mà nàng có chút bất mãn đối với Lâm Hiên nhưng lúc này đều đã tan biến. Cũng khó trách tâm tư nàng lại thay đổi mau chóng như vậy, muốn sinh tồn ở Tu tiên giới thì phải biết thời thế.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Kim Linh lại cúi mình thi lễ sau đó mới cung kính chậm rãi lui ra.
Nhìn bóng lưng của nàng khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, tựa hồ lại lâm vào trầm tư.
"Thiếu gia, ngươi sao lại trao quyền quản lý Ly Tuyến Hạp cho ả, chẳng lẽ không sợ ả có tâm tư khác sao".
"Hừ, ả mà dám sao. Trong tay ta có Cấm Thần lệnh, hơn nữa ả cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ thì đâu đến mức ngu ngốc như thế. Trao quyền là động lực khiến ả cố gắng hơn. Hai ta chỉ tạm thời ở nơi này. Sau khi đem La Ngọc Phong trưởng thành hơn một chút và luyện xong tầng thứ nhất Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì chúng ta sẽ rời đi. Ly Tuyến Hạp này vốn là do Kim lão quái dựng nên. Đến lúc đó cũng nên đưa châu về hợp phố (1) giao lại cho ả".
"Ừm." Nguyệt Nhi gật đầu..
Tiếp đó cả người Lâm Hiên sáng lên thanh quang đem Nguyệt Nhi bay vào sâu trong Ly Tuyến Hạp.
Dọc đường cấm chế trùng trùng nhưng có lệnh bài thao túng, rất nhanh hắn đã bay tới một ngọn tiểu sơn trọc lóc lác đác vài bụi cỏ.
Yêu khí ở xung quanh ngọn núi này rất nhạt. Nếu không phải trong ngọc giản đã chỉ rõ ràng thì chẳng ai ngờ Kim lão quái lại giấu bảo vật ở đây.
Lâm Hiên khẽ phất tay áo lên, bắn ra một đạo kiếm khí màu xanh bổ xuống vách núi. Kiếm khí dễ dàng phá tan, đem đá cát bắn ra tứ phía rồi một cái động sâu thẳm xuất hiện trước mắt.
Thần tình Lâm Hiên vui vẻ không chút do dự độn quang bay vào. Sau khi đi xuống sâu chừng hơn trăm trượng một cái động nham thạch rộng lớn hiện ra trước mắt. Ở cửa động còn có mấy quái vật hình như làm bằng tinh thiết cùng kỳ mộc nào đó đứng im như tượng, khi hắn tới gần những con quái vật này không ngờ đột nhiên sống dậy.
"Khôi lỗi thuật!"
Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi nheo lại. Mấy khôi lỗi này không ngờ tu vị cũng tới Ngưng Đan kỳ. Hắn đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra ngăn công kích của đám khôi lỗi sau đó vỗ tay lên túi trữ vật lấy ra lệnh phù. Từ bên trong lệnh phù lập tức bắn ra một cột sáng màu trắng ngà, bị cột sáng đánh trúng đám khôi lỗi lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Sau đó Lâm Hiên lại lấy ra linh thú túi cẩn thận thu chúng vào trong. Còn chưa vào bảo khố đã kiếm được chút đồ tốt.
Trong động rộng tới chừng trăm trượng. Bảo vật trong này cũng không nhiều lắm. Đập vào mắt đầu tiên là một cái rương, Lâm Hiên vừa mở nắp thì ánh sáng chói mắt chiếu ra. Trong này đều là tinh thạch ước chừng phải đến một trăm khối. Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc chính là toàn bộ đều là thượng phẩm.
Nhớ lại khi xưa, lúc sát diệt Hồng Phấn lão ma thu được một khối đã khiến hắn vui mừng đến cỡ nào. Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng rồi lại quay đầu nhìn về sang một cái giá treo đầy bảo vật...
Chừng nửa ngày sau hắn mới rời khỏi hang động, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
Lần này thu hoạch vượt xa so với tưởng tượng. Không kể các loại pháp bảo và tài liệu yêu thú thì một trăm khối thượng phẩm tinh thạch kia cũng khiến hắn như cười trong mộng. Sau này muốn bố trí cấm chế lợi hại thì cũng không còn phải lo lắng về tinh thạch. Ngoài ra còn một số thượng cổ điển tịch, công pháp bí thuật đối với tu đạo về sau của Lâm Hiên cũng rất hữu ích.
Nghe nói Kim lão quái từng độc chiếm một khoáng mạch thượng phẩm, trách không được lại có gia tài lớn như vậy. Lâm Hiên phỏng chừng lần thu hoạch này có thể sánh với tài phú một môn phái tầm trung. Lúc này tài phú của hắn chỉ sợ đã có thể sánh với cao thủ Ly Hợp kỳ.
Mà trên tu tiên đạo ngoại trừ linh căn và nỗ lực thì tài nguyên cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Với lượng tài phú hiện nay có lẽ Lâm Hiên tu luyện cả ngàn năm cũng không thành vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiên liền trở về động phủ của Kim lão quái. Trước khi vào phòng luyện công hắn đem Thi Ma tế ra. Từ khi vào Yêu Linh đảo gia hỏa này đã thôn phệ không ít Nguyên Anh của tu sĩ. Lâm Hiên lệnh cho nó tiếp tục tu luyện Thiên Thi Hóa Thân Quyết trùng kích bình cảnh.
Nói về Nguyệt Nhi. Lúc này Lâm Hiên chỉ hy vọng nàng có thể tu luyện tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Nếu có thể trở về Nhân giới, phải tìm nơi âm khí nồng đậm giúp nàng ngưng tụ thành Nguyên Anh.
Tiếp theo Lâm Hiên lại đi tới trước một gian trùng thất thả Ngọc La phong vào trong đó rồi lấy Tử liên mộc ra. Đám Ngọc La phong nhất thời kêu ong ong hóa thành một đám mây mù phóng thẳng về phía kỳ mộc rồi nhanh chóng bu kín lại. Số Ngọc La phong không có chỗ đậu cũng cuống cuồng bay xung quanh không ngừng, Lâm Hiên lại tiếp tục ném ra Tử Liên mộc đến khi đủ cho tất cả. Thời gian một tuần hương trôi qua ma phong đã bay trở ra, sắc tím trên kỳ mộc đã biến mất mà hương khí cũng không còn.
Quan sát thì thấy thân thể Ma phong hình như to hơn một chút. Trước kia dù đã thử qua nhưng lúc này thấy có tác dụng rõ ràng Lâm Hiên mới yên lòng. Hắn mừng rỡ phát ra một đạo truyền âm phù, phân phó Kim Linh sau một thời gian phải đưa tới một lượng kỳ mộc nhất định. Suy nghĩ một lúc hắn đem một quái vật từ trong linh thú túi tế ra.
Là một khôi lỗi mình người đầu heo có tu vị Ngưng Đan kỳ. Thông qua lệnh phù hắn có thể khống chế nó đem Tử Liên mộc để nuôi dưỡng ma trùng.
Sau khi an bài hết thảy Lâm Hiên mới đi đến phòng luyện công khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối ngọc giản chậm rãi đem thần thức chìm vào trong đó. Đây là Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, một bộ công pháp cực phẩm hiếm thấy, năm xưa Huyền Phong tiên tử sáng tạo và tu luyện nó tiến giai đến Ly Hợp kỳ phi thăng Linh giới.
Trước tiên Lâm Hiên đọc qua khai thiên, trong này có hướng dẫn chuyển hóa bản mạng linh quang của Khổng Tước tiên tử thành phượng mạch chi thể để tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.
Lần tham ngộ này đã là mấy ngày Lâm Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Công pháp yêu tu chú trọng rèn luyện thân thể. Nghe nói tu luyện đến cực hạn, có thể giống như Yêu tộc dùng thân thể huyết nhục để ngạnh kháng pháp bảo. Đối với điểm này ban đầu Lâm Hiên còn chút hoài nghi nhưng từ sau khi chứng kiến thần thông biến thái của Kim lão quái, nghi ngờ của hắn đã tan hết.
Đương nhiên, các các loài yêu tộc khác nhau thì có lợi thế khác nhau. Phượng Hoàng là bách điểu chi vương. Yêu thể không chỉ cứng rắn mà còn vô cùng nhẹ nhàng. Nghe nói sau khi chuyển hóa thành phượng mạch chi thể thì tốc độ độn quang cũng tăng lên không ít.
Nhìn đến đây Lâm Hiên có chút động tâm. Nếu kết hợp với Cửu Thiên vi bộ thì chẳng phải là có thể so với thuấn di sao.
Phượng Vũ Cửu Thiên quyết dường như lại mở ra cho hắn một khoảng trời mới. Lâm Hiên xem xong đoạn khai thiên lại nhịn không được tiếp tục tham ngộ.
Công pháp của Huyền Phượng Tiên tử quả nhiên bất phàm. Mà nàng có liên quan với Cửu Thiên Huyền Tôn nên Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng có liên quan đến sở học Cửu Thiên huyền công của lão. Lâm Hiên không dám có chút coi nhẹ, tập trung toàn bộ thần niệm nghiên cứu. Lại thêm mấy ngày nữa hắn mới nhẹ buông ngọc giản rồi bắt đầu trầm ngâm.
Trong này có nói sau khi tu luyện công pháp này tiểu thành, trong cơ thể sẽ ngưng kết ra một viên yêu đan như của yêu thú. Về điểm này Lâm Hiên cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng kinh hỉ. Bời vì Nguyên Anh không hề bị ảnh hưởng mà lại có thêm yêu đan, như vậy thần thông không phải vượt càng xa so với tu sĩ cùng cấp sao. Đương nhiên cũng không phải là tu yêu nào cũng có yêu đan. Chỉ có tu luyện cực phẩm công pháp như Phượng Vũ Cửu Thiên quyết mới có cơ hội ngưng kết ra yêu đan. Bất quá luyện nó cũng không phải dễ dàng gì. Muốn tiểu thành cũng không phải biết đến năm tháng nào. Hiện tại Lâm Hiên chỉ cần nhập môn, sau đó có thể mở ra thượng cổ cấm chế phá toái hư không trở về Nhân giới.
Lâm Hiên thở dài thầm ổn định tâm tư một phen. Sau đó hắn phất tay áo bay ra ngoài. Mấy ngày này tuy chỉ là tham ngộ sơ qua về Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nhưng đã tiêu hao không ít tinh lực.
Lâm Hiên quyết định nghỉ ngơi vài ngày. Hắn tới xem qua Nguyệt Nhi. Thiếu nữ xinh đẹp vẫn đang khắc khổ tu hành. Còn Thi Ma thì cũng khoanh chân mà ngồi chậm rãi luyện hóa Nguyên Anh.
Tiếp đó Lâm Hiên đi tới trùng thất. Khôi lỗi kia cứ sáu canh giờ lại ném vào một đống Tử Liên mộc thôi thúc sự trưởng thành của ma phong.
Mấy ngày sau, Lâm Hiên khoanh chân trong phòng luyện công hai mắt khẽ nhắm, cả người được bao phủ bởi một tầng thanh khí nhàn nhạt. Mười ngón tay liên tục biến ảo pháp quyết, trên mặt ẩn hiện vẻ thống khổ.
Nếu có một tu sĩ nào khác thi triển nội thị thuật thì sẽ phát hiện hiện tại trong kinh mạch Lâm Hiên có vô số sợi tơ màu vàng đang không ngừng di chuyển. Mà trong khí hải nơi đan điền trừ Nguyên Anh và Ma anh lúc này còn có thêm một một quang đoàn lớn bằng quả trứng đang xoay tròn không ngừng, tuôn ra vô số sợi tơ màu vàng thâm nhập vào trong các kinh mạch. Lúc này Lâm Hiên đang chuyển hóa thân thể sang phượng mạch chi thể. Muốn thành công thì tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ chỉ cần có bản mạng linh quang của Khổng Tước đem tán nhập vào kinh mạch là được.
Phương pháp này tuy tạm thời cải tạo thể chất, cũng có thể tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nhưng sau này rất khó để tu luyện bí pháp này thâm sâu.
Lâm Hiên một lòng theo đuổi tiên đạo nên hắn đã chọn lựa phương pháp khó nhất, chính là trước tiên đem bản mạng linh quang luyện hóa một lần. Sau đó mới từ từ tiến hành mở rộng cải tạo kinh mạch. Quá trình này rất thống khổ và khó khăn nhưng thể chất sau này vô cùng phi thường. Ngày sau tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Bất quá trong khai thiên Huyền Phượng tiên tử cũng nhiều lần nhắc nhở, hậu nhân nếu muốn dùng phương pháp này thì phải có hai điều kiện là tu vị phải tới Nguyên Anh kỳ và là tâm trí phải cực kỳ cứng cỏi. Nghe nói sự thống khổ khi cải tạo kinh mạch cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng khó mà chịu nổi.
Mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng sự thống khổ khi tu luyện vượt xa hắn tưởng tượng. Lúc này cả người Lâm Hiên thấm đẫm mồ hôi. Sự thống khổ này không chỉ về nhục thể mà tâm thần cũng đau đớn vô cùng. Hơn nữa quá trình này diễn ra liên tục ít nhất trong một tuần trăng. Bất quá Lâm Hiên không lùi bước. Năm xưa khi còn là một tiểu tu sĩ là Linh Động kỳ thái điểu, hắn đã dám đi Luyện Tâm Đường của Phiêu Vân Cốc. So với những thống khổ khi đó thì một chút khảo nghiệm hiện tại sao có thể sánh bằng.
Một tuần trăng trôi qua trong đau đớn dài đằng đẵng như hàng năm. Khi sắc trời bắt đầu chạng vạng. Lâm Hiên mở bừng mắt, thở ra một hơi rồi chậm rãi đứng lên.
Ngẫm lại một tuần trăng đã qua Lâm Hiên có chút kinh hãi. Ngoài sự thống khổ còn có những lần suýt tẩu hỏa nhập ma. Lúc này trong lòng hắn không khỏi càng thêm bội phục Huyền Phượng tiên tử, ngẫm lại nàng là một nữ tử yếu đuối, năm đó cũng dùng phương pháp bá đạo này tu luyện thì trong lòng Lâm Hiên lại càng kính ngưỡng hơn.
Lâm Hiên nâng tay phải lên trước mắt. Nhìn bề ngoài thì không có gì thay đổi nhưng các kinh mạch đều trở nên cường kiện. Hiệu quả dịch kinh tẩy tủy này đúng là vượt xa các công pháp của Chính Ma lưỡng đạo.
Sau khi tắm gội thay đổi y phục rồi nghỉ ngơi vài ngày, Lâm Hiên cẩn thận nghiền ngẫm lại công pháp yêu tu thần bí này thêm một lần nữa.
Phượng Vũ Cửu Thiên quyết tổng cộng có chín tầng. Bốn tầng đầu thích hợp với cảnh giới Nguyên Anh kỳ, còn năm tầng sau là thuộc về Ly Hợp kỳ.
Hiện tại Lâm Hiên có thể tu luyện đến tầng thứ hai. Sau khi tu luyện viên mãn còn có thể ngưng thành yêu đan. Song theo lời của Huyền Phượng tiên tử ghi lại muốn đạt đến cảnh giới như vậy cũng phải mất đến sáu bảy mươi năm. Mà hiện giờ Lâm Hiên đang rất muốn trở lại Nhân giới.
Chỉ cần nhập môn là có thể sử dụng Truyền Tống Trận song Lâm Hiên vẫn quyết định luyện xong tầng thứ nhất.
Dù đây là lần đầu hắn tu luyện công pháp yêu tu nhưng do kiêm tu chính ma cùng kiến thức uyên bác nên đã nhanh chóng lĩnh ngộ được pháp quyết của tầng đầu tiên.
Tiếp đó Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cái hộp ngọc bay vút ra. Hắn khẽ cong ngón tay búng ra một chỉ đem nắp hộp mở ra. Một bảo vật lớn bằng nắm tay lập tức xuất hiện. Mặt ngoài nó được bảo phủ bởi một tầng khí mờ nhạt, bên trong tản ra một cỗ yêu khí cực kỳ mạnh mẽ khiến người kinh hãi, cho dù là cực phẩm tinh thạch cũng không thể so sánh được.
Không cần phải nói đây chính là Yêu nhãn xá lợi. Yêu mạch nơi đây có phẩm chất không tệ nhưng nếu sử dụng thêm bảo vật này thì hiệu quả tu luyện sẽ càng gia tăng.
Nhẩm lại khẩu quyết nhập môn một lần Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết quyết bắt đầu quá trình tu luyện.
***
Mọi sự tình trong Ly Tuyến Hạp đều giao cho Kim Linh xử lý. Lâm Hiên chuyên tâm tu luyện. Thời gian tự nhiên là trôi nhanh như bóng câu bên cửa sổ.
Mười năm trôi qua đại môn động phủ vẫn đóng chặt.
Thêm hai năm trôi qua vẫn không chút động tĩnh.
Mười lăm năm đã qua đi, tám chín phần tu sĩ của Ly Tuyến Hạp vẫn chưa từng thấy qua mặt chủ nhân, bất quá Kim Linh vẫn có thể xử lý sự tình trong cốc ổn thỏa. Trong thời gian này cũng không có ngoại địch nên khá yên tĩnh.
Nhưng vào một ngày trên không trung Ly Tuyến Hạp đột nhiên xuất hiện một đám mây ngũ sắc, bên trong còn ẩn ẩn có tiếng phượng hót vang. Tiếp đó đám mây lóe ra linh quang rồi hóa thành một con phượng hoàng ngay trước mặt mọi người. Nó bay lượn trên không Ly Tuyến Hạp rồi đâm thẳng vào vách núi biến mất không thấy tăm hơi.
Ngọn núi kia khi xưa chính là nơi động phủ của Kim lão quái nhưng nay đã thay chủ mới.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên dẫn động các tu sĩ Ly Tuyến Hạp. Bọn họ đang chụm đầu bàn tán thì một đạo độn quang màu vàng đã đáp xuống bãi cỏ.
Quang hoa thu liễm hiện ra một nữ tử vận cung trang màu vàng. Tuy dung mạo không phải quá mỹ lệ nhưng lại toát ra khí độ nhàn nhã khiến tất cả các tu sĩ nơi đây đều lộ vẻ cung kính. Không cần phải nói đó chính là Kim Linh tiên tử.
Những năm gần đây nàng mạnh mẽ quyết đoán, khí chất tự nhiên trở nên bất phàm. Có linh đan của Lâm Hiên trợ giúp cuối cùng nàng cũng phá tan được bình cảnh. Ước chừng một năm trước đã thuận lợi nhưng kết thành Kim Đan.
Chú thích: (1) Châu Về Hợp Phố
Thành ngữ "châu về Hợp Phố" thường được dùng hàm ý chỉ "những thứ quý giá không mất, sớm muộn cũng sẽ quay trở về với chủ nó".
Thành ngữ "châu về Hợp Phố" được hình thành từ điển tích Trung Quốc. Về nguồn gốc của thành ngữ này, cụ Đào Duy Anh đã lý giải rất rõ trong "Từ điển truyện Kiều". Ở thành ngữ "châu về Hợp Phố", "châu" là từ vốn dùng để chỉ ngọc trai, về sau để chỉ ngọc nói chung, còn "Hợp Phố" vốn là tên của một quận xa xưa của Giao Châu. Đây là một nơi sản xuất châu nổi danh.
Tương truyền, ở thời Hậu Hán có tên quan thái thú tham lam bạo tàn, thường bắt dân lấy ngọc châu rất ngặt. Vì thế mà dân đã bỏ quận nhà để sang quận Giao Chỉ. Cho đến khi Mạnh Thường đến thay chức Thái Thú, ra những đạo luật mới, bỏ những tệ cũ, cho dân chúng tự do kiếm châu, sản xuất châu, thì châu từ quận Giao Chỉ trở về quận Hợp Phố quê nhà. Từ tích này, người ta mới dùng câu "châu về Hợp Phố" để chỉ vật quý trở lại chốn cũ, hay nhận lại những vật quý đã mất.
Trong "Truyện Kiều", Đại thi hào Nguyễn Du đã vận dụng thành ngữ "châu về Hợp Phố" vô cùng tài tình:
Thoa này bắt được hư không
Biết đâu hợp phố mà mong châu về
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro