Mai phục
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Đúng lúc này hào quang chợt lóe rồi một thiếu nữ tú lệ vô tung vô ảnh xuất hiện trong phòng. Nhìn đám âm khí ma vân kinh người kia, thần sắc nàng có chút tập trung, hai tay nhanh chóng hợp lại lấy ra một tiểu phiên màu đen thẫm.
Chỉ thấy nữ tữ tú lệ nhẹ nhàng vung lên. Từ bên trong ma phiên tuôn ra âm vụ quỷ khí dày đặc, chỉ nhìn qua đã biết độ tinh thuần vượt xa thần thông của khôi lỗi hóa thân.
"Biến!"
Hai tay rhiếu nữ tú lệ như hồ điệp xuyên hoa kết vài pháp ấn, đánh vào âm vụ một đạo linh quang màu xanh.
Đám âm vụ quỷ khí ngay lập tức biến hóa ngưng tụ. Từ bên trong bay ra mấy con cự mãng đen sẫm dài tới bảy tám trượng, hung tợn bay qua ứng phó khôi lỗi cùng quỷ xoa.
Dị biến phát sinh, phân thần khôi lỗi biến sắc, hung quang trong mắt càng đậm. Hai tay múa may, lập tức những tiếng xuy xuy xé gió vang lên, trước người nó đã xuất hiện thêm mấy trảo ảnh xanh lục.
Thanh thế cực kỳ khác thường nhưng nữ tử tú lệ không coi ra gì, khóe miệng cười nhạt, ngọc thủ thon dài lần nữa biến đổi ra một pháp ấn lạ lùng.
Oành!
Chỉ thấy mấy con cự mãng đen sẫm hãy còn chưa tiếp xúc trảo ảnh đã tự bạo hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi tơ, quấn chặt lấy các trảo ảnh cùng khôi lỗi.
Khôi lỗi giật mình kinh hãi, nhưng khoảng cách gần như vậy không kịp tránh né, bị trói tới chặt chẽ như một cái bánh tét vĩ đại, lại không ngừng gầm rú lên.
Nữ tử tú lệ hé miệng cười, tiểu thủ không ngừng biến đổi pháp ấn, mặt ngoài ma phiên bỗng xuất hiện một hắc động sâu không đáy, bên trong tuôn ra ma khí cuồn cuộn.
"Thu!"
Rồi một vầng hắc quang kỳ lạ bên trong bay ra đem khôi lỗi bọc lại, sau đó hút vào bên trong ma Phiên.
Hai thiếu nữ trong hộ quang tráo thấy vậy giương mắt mà nhìn. Từ khi nữ tử tú lệ hiện thân đến đánh bại quái vật đáng sợ này chỉ là trong chớp mắt.
Lưu Tâm không cần phải nói, liền là tâm cơ trầm ổn như Lục Doanh Nhi cũng lộ vẻ rúng động Tuy không biết quái vật kia lai lịch ra sao nhưng tu vị có thể sánh với cao thủNgưng đan sơ kì, không ngờ lại bị nữ tử xa lạ gọn diệt như thế.
Lục Doanh Nhi như rơi vào trong mộng, thiếu nữ mỹ lệ kia mới nhìn còn có vẻ trẻ hơn nàng một chút, bất giác nàng đại sinh kính ý, đôi anh đào hé mở đang muốn nói vài lời cảm kích thì đột nhiên nàng biến sắc, lần nữa khẩn trương lên.
"Sư tỷ, làm sao vậy?" Lưu Tâm sửng sốt không hiểu ra sao.
Sắc mặt Lục Doanh Nhi chuyển sang trắng, mấp máy nói không ra lời, nữ tử tú lệ giải vây cho các nàng lại không có thân ảnh, có khi nào...
Đôi môi Lục Doanh Nhi cắn lại. Chẳng lẽ là mới xua hổ cửa trước, sói đã vào cửa sau?
"Ha ha. Xem ra ngươi đã phát hiện thân phận của ta. Nói đi, là bó tay chịu trói cho bổn vương ra roi hay là...."
Lời thiếu nữ tú lệ còn chưa dứt thì đột nhiên lại hô nhỏ một tiếng "Ui" sau đó đưa tay khẽ xoa đầu.
Lâm Hiên chậm rãi đi đến, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm: "Muốn giỡn cũng phải đúng chỗ chứ, đây là lúc để đùa sao?"
"Thật là chán." Nguyệt Nhi lại le lưỡi giả làm mặt quỷ.
Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm đang sửng sốt trở nên mừng rỡ vô cùng. Hai nàng đã nhìn ra âm hồn thiếu nữ là bạn chứ không phải địch. Hai nàng triệt hồi vòng bảo hộ nhẹ nhàng vấn an Lâm Hiên.
"Ừm. Hai ngươi đều đứng lên đi!" Lâm Hiên quan sát hai thiếu nữ rồi gật đầu: "Rất tốt, không để cho ta phải thất vọng. Tu vị hai ngươi đều tăng tiến không ít."
"Chúng nô tỳ nào dám chậm trễ."
Lục Doanh Nhi vừa nói vừa nhìn âm hồn thiếu nữ bên cạnh Lâm Hiên, trong lòng càng thêm kính phục thiếu gia.
Các nàng bước vào tiên đạo không lâu nhưng bái vào danh môn đại phái, kiến thức tự nhiên không phải là kém.
Nghe nói toàn bộ U Châu, ngoài ma đạo Nguyên Anh trung kì lão quái thì không còn ai có quỷ tôi tu vị tới Ngưng đan kỳ.
Đến đây có thể đoán ra, thiếu gia không phải là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bình thường, xem ra sự chọn lựa của hai người quả nhiên không sai.
Trong lòng không nhịn được vô cùng hưng phấn.
Vốn ban đầu Trúc cơ kỳ với nàng cũng đã là rất thỏa mãn nhưng đi theo vị thiếu gia này, sẽ có ngày nàng Kết thành kim đan như hắn!
Nghĩ đến đây tim của Lục Doanh Nhi đập mạnh lên, trong mắt cũng nổi lên tia sáng kỳ dị.
Hết thảy những điều này tự nhiên không thoát được nhãn quang của Lâm Hiên.
Thú vị, không nghĩ tới nữ tử này không an phận, lại còn có vài phần dã tâm.
Lâm Hiên khẽ mỉm cười thò tay từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, ném đến tay nàng: "Doanh nhi tiến triển còn nhanh hơn ta nghĩ, ngắn ngủi mấy tuần trăng đã tới Linh Động Kỳ đại viên mãn. Trong bình này có một chút linh dịch, sau khi uống vào pháp lực càng tinh thuần, đối với Trúc cơ càng thêm sự trợ giúp."
"Đa tạ thiếu gia." Lục Doanh Nhi đại hỉ uyển chuyển bái xuống.
Lâm Hiên lại nhìn về thiếu nữ bên kia: "Tâm nhi tiến triển cũng tạm tuy nhiên cần tiếp tục cố gắng."
"Vâng!"
Lưu Tâm có chút ngại ngùng rồi cung kính hành lễ.
Lâm Hiên lại nhìn ra bên ngoài. Phân thần khôi lỗi khi đến đây hiển nhiên là bày ra cách âm tráo, cho nên nơi này đại chiến như vậy mà chúng tu sĩ chung quanh vẫn không hay biết.
"Trước đây ta vì bế quan cũng chưa từng chỉ dạy hai ngươi. Hai ngươi có điều gì nghi nan khi tu luyện bây giờ có thể nói ra."
"Tạ thiếu gia."
Hai thiếu nữ liếc nhau vừa mừng vừa sợ, được thiếu gia chỉ giáo đương nhiên tu hành sẽ càng thêm thuận lợi.
Trước kia mỗi tuần trăng hai nàng cũng có một cơ hội, tuy nhiên truyền công trưởng lão chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, thần thông kiến thức sao có thể sánh bằng thiếu gia.
"Thiếu gia, Nhu Thủy Quyết này..."
"Thiếu gia, khi luyện khí ta..."
"Ừm, không cần nóng vội, đêm nay ta sẽ ở lại đây!!" Lâm Hiên mỉm cười đối với sự hiếu học của hai thiếu nữ khá là vừa lòng.
......
Khi Lâm Hiên rời khỏi thạch ốc của hai thiếu nữ thì vầng thái dương đã xuất hiện ở đường chân trời.
Những trận tinh phong huyết vũ ở nơi đây vốn luôn xảy ra ở ban đêm. Vào buổi bình minh cảnh sắc thanh thoát, không ít đệ tử ra ngoài rèn luyện thân thể. Tu tiên đạo đương nhiên không đơn giản chỉ là luyện khí. Mặc dù nhân tộc không cần liều mạng rèn luyện thân thể như yêu tộc, nhưng nếu là thân thể quá mức gầy yếu thì tu vị cũng không có khả năng tiến sâu. Lúc này số lượng tu sĩ đã dần nhiều hơn, với tu vị của Lâm Hiên đương nhiên bọn họ không thể phát hiện ra.
"Thiếu gia, không phải Nguyệt Nhi đa sự nhưng vừa rồi ngươi không chú ý sao, ánh mắt của Lục Doanh Nhi có điều dã tâm." Đột nhiên trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Nguyệt Nhi.
Lâm Hiên khẽ giật mình rồi lập tức khẽ mỉm cười, hắn không ngờ nha đầu đơn thuần này lại cũng có lúc rất tinh tế. Tình huống vi diệu như vậy mà nàng cũng nhìn ra.
"Thiếu gia, thực ra ta..." Nguyệt Nhi hơi nóng nảy như muốn giải bày.
"Nha đầu ngốc, được rồi sao ta lại không tin." Lâm Hiên ôn hòa cười: " Lục Doanh Nhi vốn có điều kỳ lạ, sao ta lại không nhìn ra?"
"Vậy vì sao thiếu gia còn ban linh dịch tăng tiến tu vị cho nàng ?" Thanh âm Nguyệt Nhi đầy vẻ khó hiểu.
"Nguyệt Nhi, ta hỏi cô một vấn đề." Nụ cười của Lâm Hiên chợt tắt: "Nếu như có đủ lợi ích thì cô có phản lại ta không?"
"Đương nhiên là không." Nguyệt Nhi lắc mạnh cái đầu nhỏ xinh: "Cho dù là cơ hội đắc đạo thành tiên, Nguyệt Nhi tuyệt đối sẽ không phản lại thiếu gia."
"Ta tin tưởng điều này." Lâm Hiên lộ ra chút ôn hòa: "Là như vậy, ta tin tưởng Lục Doanh Nhi cũng như thế."
"Nàng ta?" Nguyệt Nhi sửng sốt, mặc dù không phản bác nhưng dường như vẫn có vẻ nghi hoặc.
Lâm Hiên thấy thế bật cười khanh khách: "Nguyệt Nhi, cô chậm rãi nghe ta nói. Ta vốn không phải ngây ngốc, tự nhiên có lý của mình."
"Được rồi, tiểu tỳ nguyện nghe người nói kỹ càng."
"Nguyệt Nhi. Tình huống của cô vốn khác với hai nha đầu kia. Chúng ta là chủ tôi nhưng trước nay cùng chung hoạn nạn. Trong lòng ta cô sớm đã thành người thân. Ta với cô không chỉ là vì huyết khế."
Lâm Hiên nói tới đây thì chỉ nghe thanh âm của Nguyệt Nhi ôn nhu ưm một tiếng vo ve như muỗi. Khẽ hắng giọng một tiếng hắn tiếp tục:
"Còn về Lục Doanh Nhi. Ta có vài phần tự tin là có huyết khế, nàng lại bị hạ cấm thần thuật của ta. Một ngày làm tôi cả đời làm tớ. Cho dù ngày sau tu vị của nàng vượt ta thì cũng không có cách giải trừ. Huống chi chuyện này khả năng xảy ra sao?
Nha đầu này tuy có chút dã tâm nhưng vốn là người thông tuệ. Phản lại ta chỉ trăm hại mà không một lợi. Nàng đương nhiên sẽ không làm ta cái chuyện ngu xuẩn như thế. Tóm lại ta tin tưởng nàng sẽ trung thành với ta".
"Như vậy...." Nguyệt Nhi tâm phục khẩu phục le lưỡi nói: "Thật có lỗi, Thiếu gia. Là tiểu tỳ quá đa nghi."
"Không sao, mặc dù cô nghĩ chưa được chu toàn nhưng phương diện nhìn người lại khiến ta nhìn cô với cặp mắt khác xưa."
Lâm Hiên tán thành một câu, tiếp tục nói: " Mà Lục Doanh Nhi càng có tâm cơ thì đối với ta càng có lợi, ta phí lực để bồi tài hai Linh Động Kỳ đệ tử phần lớn chính là nhìn trúng sự thông tuệ của nàng.
"Đã như vậy tu vị của nàng càng cao, tâm cơ càng sâu thì đối với thiếu gia càng có trợ giúp." Nguyệt Nhi dường như đã nghĩ ra tiếp lời: "Thiếu gia cho nữ tử này càng nhiều chỗ tốt, dù tư chất không phải là nhất đẳng nhưng ngày sau sẽ có cơ hội kết thành Kim đan. Nhưng còn... "
"Làm sao vậy, ngươi còn điều gì khó hiểu sao?" Lâm Hiên lại cười cười hỏi.
"Theo thiếu gia, Lục Doanh Nhi chứng thật là có thể trở thành nhân tài, nhưng còn Lưu Tâm có phần hơi tầm thường, vì sao thiếu gia lại cũng nhận nàng?"
"Ha ha, Nguyệt Nhi điều này phải dùng tâm mà nhận định, tâm cơ Lưu Tâm quả thật không bằng Lục Doanh Nhi nhưng nàng cũng không hề ngây ngốc. Sự thông tuệ của nữ tử này ẩn giấu bên trong. Chỉ là chưa thể hiện rõ ra ngoài, xét về độ tỉ mỉ tinh tế chính là nhân tài khó kiếm. Cái gọi là kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, cũng có điều sơ sót. Lục Doanh Nhi mặc dù thông minh nhưng ngày sau hành sự cũng khó tránh sai lầm. Mà phương diện này Tâm Nhi có thể bù lại. Hai nàng hợp tác hành sự có thể nói như là áo trời không thấy vết chỉ."
"Thực sự được như vậy sao?" Nguyệt Nhi vẫn còn có điều hoài nghi.
"Những điều này ngày sau tự nhiên sẽ rõ." Lâm Hiên có vẻ rất tin tưởng nói.
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương xa, suy nghĩ một chút toàn thân nổi thanh quang, hóa thành một đạo độn quang bay về phía chân trời.
"Thiếu gia, người định tới nơi nào?" Thấy Lâm Hiên đột nhiên rời khỏi phân đàn, Nguyệt Nhi sửng sốt nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là truy tìm bản thể của quái vật vừa rồi."
"Bản thể quái vật?"
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu, lúc này vẻ mặt khá ngưng trọng: "Quái vật vừa bị tiêu diệt chỉ là một sợi phân thần biến thành khôi lỗi, kẻ này thật không đơn giản a!"
Chỉ là một sợi phân thần đã có tu vị Ngưng Đan Kỳ, bản thể quái vật kia chẳng lẽ là lão quái Nguyên Anh kỳ?
Cảm ứng được tâm tình nặng nề của Lâm Hiên, Nguyệt Nhi trầm mặc một lát, mới mở miệng: "Thiếu gia, người không phải nói chờ cho hai Ngưng Đan Kỳ trưởng lão cổ quái kia lộ ra sơ hở, vì sao đột nhiên..."
"Khi đó là ta đang luyện Bích Huyễn U Hỏa, không ngờ những màn độc thủ này lại có nhân vật cổ quái đứng sau. Sự tình đã như vậy chi bằng tiên hạ thủ vi cường, chủ động xuất kích."
"Nhưng thiếu gia, vạn nhất bản thể kia thật sự là Nguyên Anh kỳ..."
Chỉ thấy Lâm Hiên im lặng một lát, rồi chậm rãi mở miệng.
"Bất kể như thế nào ta cũng là Linh Dược sơn thiếu chủ mà đã trơ mắt như vậy nhìn bổn môn đệ tử bị tàn sát. Nếu đủ thực lực đương nhiên ta sẽ vì bọn họ báo thù. Vạn nhất đó là tà tu Nguyên Anh kỳ thì ta sẽ không ngây ngốc, vỗ mông rời đi bảo toàn mạng nhỏ, tóm lại trước tiên chúng ta cần tìm hiểu tình cảnh cho rõ ràng."
"Thiếu gia, thế bây giờ manh mối không có. Chúng ta đi đâu mà tìm hắn" Nguyệt Nhi gãi đầu băn khoăn nói.
"Nha đầu ngốc, cứ chạy loạn sao mà tìm được, đương nhiên là dùng phương pháp ngắn gọn nhất." Nói tới đây khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười kì lạ.
"Phương pháp đơn giản?"
"Đúng, đương nhiên là tìm Chu Miện cùng Tào Nguyệt, trực tiếp sưu hồn bọn chúng."
Khẩu khí Lâm Hiên kinh người như vậy, căn bản là không để hai vị trưởng lão Ngưng Đan Kỳ vào trong mắt, hiện nay hắn rất tin tưởng vào thực lực của mình.
"Thì ra là thế, như thế đúng là chủ ý hay. Điều này dù sao cũng đỡ nguy hiểm hơn đụng độ lão quái kia." Nguyệt Nhi cũng vui vẻ ra mặt, vỗ tay tỏ ý tán thưởng.
"Ta đã dùng thần thức tìm kiếm, hai người này đã vắng mặt ở phân đàn gần nửa ngày. Tuy không thể truy tung xa như vậy nhưng chỉ cần chúng ta ở nơi này chờ chúng về, coi như là nghỉ dưới gốc cây đợi thỏ đến."
Nói tới đây trên trán Lâm Hiên nhăn lại, suy nghĩ một chút mở miệng:"Hai người kia rời đi nhất định là tìm lão ma. Bản thể của hắn chưa từng hiện thân, chỉ là phái phân thân khôi lỗi đến chiếm đoạt huyết nhục tinh hồn của tu sĩ. Xem ra bản thể lão ma có điều cố kỵ, dường như trọng thương nên tạm thời không thể di chuyển."
Lâm Hiên cũng kiêm tu huyền ma chân kinh, khá hiểu rõ đối với ma đạo, lại suy đoán khá chính xác.
Bay được thời gian khoảng một tuần trà, Lâm Hiên chậm rãi dừng lại.
Nơi này là một bình nguyên hoang vu, chỉ có những bụi cây nhỏ lưa thưa, bên cạnh là một sườn đồi đất vàng cao tới hơn trăm trượng.
Lâm Hiên nhắm hai mắt phát ra thần thức cảm ứng bốn phía một lát, ngoài một số động vật nhỏ thì không còn gì khác. Lâm Hiên vừa lòng gật đầu, từ không trung đáp xuống.
"Thiếu gia, ngươi định ở nơi này phục kích?"
"Ừm." Lâm Hiên đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, ánh sáng rực rỡ chợt hiện, đem vài trận kỳ lấy ra.
Mười ngón tay hắn búng ra đem mấy đạo hào quang, cách không tan biến vào mặt đất. Lâm Hiên nhìn trận bàn trong tay.
Lúc này trận pháp đã được bày ra. Trên mặt lộ chút vừa lòng rồi thân hình chợt lóe đi tới phía sau sườn núi. Hắn há miệng bắn ra một đạo kiếm quang như cắt đậu hũ khai mở ra một động phủ đơn sơ.
Nói là động phủ thực ra chỉ vừa chỗ dung thân mà thôi, Lâm Hiên ngồi xuống thu liễm khí tức, nghỉ ngơi dưỡng thần, chờ đôi song tu đạo lữ Ngưng Đan Kỳ kia tới.
Đã qua mấy canh giờ, khi Lâm Hiên tới đây là thái dương vừa mới nhú lên nhưng giờ đã đỏ au lấp ló sau những rặng cây cuối trời.
Lâm Hiên vẫn không nôn nóng, tĩnh tọa tiếp tục chờ đợi.
Sắc trời càng mờ tối. Đột nhiên chân mày Lâm Hiên cau lại mở hai mắt, trong mắt lại có tia kinh ngạc.
"Thiếu gia. Có chuyện gì vậy?"
Nguyệt Nhi tò mò hỏi. Với thần thức của nàng cũng cảm ứng có hai luồng linh lực mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến đến nơi này. Nếu như phán đoán không sai chính là phu thê Chu Miện. Đây chẳng phải là điều thiếu gia chờ đợi sao?
"Nguyệt Nhi ngươi cảm ứng được gì không?"
"Điều gì?"
" So với hai tuần trăng trước, khí tức trên người đôi phu phụ này dường như có chút khác lạ" Lâm Hiên chớp mắt suy đoán: "Mặc dù che dấu rất khá nhưng ma tính đã tăng hơn trước khá nhiều."
"Ừm, thật sự đúng như vậy." Mới đầu Nguyệt Nhi không lưu ý, bây giờ cẩn thận cảm thụ lại quả nhiên không sai: "Sao có thể xuất hiện tình huống này?"
"Hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?" Lâm Hiên sờ cằm đùa giỡn nói: "Nguyệt Nhi, với kiến thức của cô thì ngoài Âm Dương Quyết từ thời kỳ thượng cổ. Liệu còn có thần thông gì có thể kiêm tu chính ma."
"Không có." Nguyệt Nhi lắc đầu: "Âm Dương Quyết của thiếu gia đã là thần thông nghịch thiên phá vỡ lẽ thường của tu tiên giới. Trừ thần thông này ra, tiểu tỳ từ chưa từng nghe nói có công pháp tương tự."
"Ừm, điều này có chút kỳ quái, theo ta quan sát khi đầu thì phu phụ Chu Miện vốn tu tập công pháp chính đạo, nhưng bây giờ lại phát ra ma khí giống tu ma giả Ngưng Đan Kỳ."
"Thiếu gia, hay là bọn họ cải tu công pháp sang ma đạo?"
"Không có khả năng, trừ phi hai người bọn họ phế bỏ tu vị khi trước. Nhưng so với hai tuần trăng trước thì pháp lực của bọn họ rõ ràng tăng tiến không ít." Lâm Hiên ung dung phân tích.
Đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi hơi nhíu nhưng rồi cũng gật đầu.
"Được rồi, không cần nghĩ ngợi, cứ bắt hai người lại là rõ mọi sự." Nói tới đây, trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia tinh quang.
Sau đó hắn lại nhắm hai mắt, ngay cả khí tức cũng đem thu liễm hết lại.
Ước chừng một khắc sau, hai đạo độn quang màu tím xuất hiện ở chân trời, mau chóng bay vút qua nơi này.
Lâm Hiên im lặng đặt tay trên túi trữ vật, mặc dù cách hơi xa nhưng với nhãn lực của hắn đã nhận ra đây là phu thê Chu Miện.
Thời khắc này, trên mặt hai người đang khá âu sầu.
"Sư huynh, phân thân khôi lỗi của tôn giả đã bị diệt, thực lực này chỉ có thiếu môn chủ mới làm được. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện kế hoạch của chúng ta?".
"Ta cũng không rõ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng có thể hắn đã nhìn ra chút manh mối. Lại nói tôn giả vô cùng phẫn nộ, tiếp tục như vậy chúng ta đứt quan hệ với Linh Dược Sơn chỉ là sớm muộn." Chu Miện nói tới đây vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Tuy trước kia y mạnh miệng nói không lo lắng nhưng thực lực vốn Linh Dược Sơn có thể sánh với chính ma lưỡng đạo. Một khi xảy ra chuyện thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Lâm Hiên chớp mắt dường như hai người đàm thoại, đáng tiếc là quá xa nên hắn không nghe rõ.
Rất nhanh hai người đã tiến vào phạm vi trận pháp. Lâm Hiên không chút chần chờ đưa tay ra nhẹ nhàng một điểm một cái.
Ngay lập tức một trận linh khí cuồn cuộn, cùng với những tiếng ầm ầm vang lớn là một đóa hồng vân khổng lồ xuất hiện trên cao, rồi hàng trăm hỏa cầu như mưa rào rào tuôn xuống.
"Đây là cái gì?"
Phu thê hai người ngây người, đột nhiên lại như cá chui vào rọ, trở thành con mồi cho kẻ khác.
Trong lòng vừa sợ vừa giận nhưng hai người không hổ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, gặp nguy mà không loạn. Chu Miện vung tay áo lên tế ra một thuẫn bài cỡ bàn tay, quay tròn bành trướng che khuất đỉnh đầu hai người.
Mà Tào Nguyệt thì đưa tay, từ trên đầu lấy xuống một cái ngọc trâm linh quang lóng lánh, hóa thành một đạo hào quang kỳ lạ xoay quanh trước người.
Lâm Hiên thở dài, không hổ là song tu đạo lữ trăm năm. Một công một thủ phối hợp ăn ý, không lộ ra chút sơ hở nào.
Trong đấu pháp khó ứng phó nhất chính là song tu đạo lữ, thực lực của hai người phối hợp vốn vượt xa hai gã tu sĩ cùng cấp.
"Nguyệt Nhi."
"Dạ, thiếu gia."
Nương theo tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Âm thanh Nguyệt Nhi dần dần mơ hồ, tan biến vô tung vô ảnh.
Lúc này Lâm Hiên đưa tay vỗ vào túi trữ vật, đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế xuất ra.
Cùng lúc đó trên không trung, sắc mặt phu thê họ Chu ngưng trọng, tuy chưa rõ địch nhân là thần thánh phương nào. Nhưng dám bày ra cạm bẫy ở nơi này hiển nhiên không phải là nhân vật dễ chơi.
Là Âm hồn chăng?
Không đúng, khả năng này quá thấp. Phân đàn này vốn ở hẻo lánh, bọn họ hành sự luôn cẩn thận, những quái vật kia hẳn không phát hiện ra.
Là thiếu môn chủ?
Cũng có thể, nhưng lấy sức một người, cho dù có chút thủ đoạn thì hắn cũng sao dám trở mặt trực tiếp tới tìm hai người?
Lâm Hiên đâu phải hạng lỗ mãng như vậy!
Chẳng lẽ là thế lực khác như chính đạo tam đại phái, thêm cả Cực Ma Động, thậm chí còn Thanh Tường Môn?
Chỉ thấy nữ tữ tú lệ nhẹ nhàng vung lên. Từ bên trong ma phiên tuôn ra âm vụ quỷ khí dày đặc, chỉ nhìn qua đã biết độ tinh thuần vượt xa thần thông của khôi lỗi hóa thân.
"Biến!"
Hai tay rhiếu nữ tú lệ như hồ điệp xuyên hoa kết vài pháp ấn, đánh vào âm vụ một đạo linh quang màu xanh.
Đám âm vụ quỷ khí ngay lập tức biến hóa ngưng tụ. Từ bên trong bay ra mấy con cự mãng đen sẫm dài tới bảy tám trượng, hung tợn bay qua ứng phó khôi lỗi cùng quỷ xoa.
Dị biến phát sinh, phân thần khôi lỗi biến sắc, hung quang trong mắt càng đậm. Hai tay múa may, lập tức những tiếng xuy xuy xé gió vang lên, trước người nó đã xuất hiện thêm mấy trảo ảnh xanh lục.
Thanh thế cực kỳ khác thường nhưng nữ tử tú lệ không coi ra gì, khóe miệng cười nhạt, ngọc thủ thon dài lần nữa biến đổi ra một pháp ấn lạ lùng.
Oành!
Chỉ thấy mấy con cự mãng đen sẫm hãy còn chưa tiếp xúc trảo ảnh đã tự bạo hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi tơ, quấn chặt lấy các trảo ảnh cùng khôi lỗi.
Khôi lỗi giật mình kinh hãi, nhưng khoảng cách gần như vậy không kịp tránh né, bị trói tới chặt chẽ như một cái bánh tét vĩ đại, lại không ngừng gầm rú lên.
Nữ tử tú lệ hé miệng cười, tiểu thủ không ngừng biến đổi pháp ấn, mặt ngoài ma phiên bỗng xuất hiện một hắc động sâu không đáy, bên trong tuôn ra ma khí cuồn cuộn.
"Thu!"
Rồi một vầng hắc quang kỳ lạ bên trong bay ra đem khôi lỗi bọc lại, sau đó hút vào bên trong ma Phiên.
Hai thiếu nữ trong hộ quang tráo thấy vậy giương mắt mà nhìn. Từ khi nữ tử tú lệ hiện thân đến đánh bại quái vật đáng sợ này chỉ là trong chớp mắt.
Lưu Tâm không cần phải nói, liền là tâm cơ trầm ổn như Lục Doanh Nhi cũng lộ vẻ rúng động Tuy không biết quái vật kia lai lịch ra sao nhưng tu vị có thể sánh với cao thủNgưng đan sơ kì, không ngờ lại bị nữ tử xa lạ gọn diệt như thế.
Lục Doanh Nhi như rơi vào trong mộng, thiếu nữ mỹ lệ kia mới nhìn còn có vẻ trẻ hơn nàng một chút, bất giác nàng đại sinh kính ý, đôi anh đào hé mở đang muốn nói vài lời cảm kích thì đột nhiên nàng biến sắc, lần nữa khẩn trương lên.
"Sư tỷ, làm sao vậy?" Lưu Tâm sửng sốt không hiểu ra sao.
Sắc mặt Lục Doanh Nhi chuyển sang trắng, mấp máy nói không ra lời, nữ tử tú lệ giải vây cho các nàng lại không có thân ảnh, có khi nào...
Đôi môi Lục Doanh Nhi cắn lại. Chẳng lẽ là mới xua hổ cửa trước, sói đã vào cửa sau?
"Ha ha. Xem ra ngươi đã phát hiện thân phận của ta. Nói đi, là bó tay chịu trói cho bổn vương ra roi hay là...."
Lời thiếu nữ tú lệ còn chưa dứt thì đột nhiên lại hô nhỏ một tiếng "Ui" sau đó đưa tay khẽ xoa đầu.
Lâm Hiên chậm rãi đi đến, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm: "Muốn giỡn cũng phải đúng chỗ chứ, đây là lúc để đùa sao?"
"Thật là chán." Nguyệt Nhi lại le lưỡi giả làm mặt quỷ.
Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm đang sửng sốt trở nên mừng rỡ vô cùng. Hai nàng đã nhìn ra âm hồn thiếu nữ là bạn chứ không phải địch. Hai nàng triệt hồi vòng bảo hộ nhẹ nhàng vấn an Lâm Hiên.
"Ừm. Hai ngươi đều đứng lên đi!" Lâm Hiên quan sát hai thiếu nữ rồi gật đầu: "Rất tốt, không để cho ta phải thất vọng. Tu vị hai ngươi đều tăng tiến không ít."
"Chúng nô tỳ nào dám chậm trễ."
Lục Doanh Nhi vừa nói vừa nhìn âm hồn thiếu nữ bên cạnh Lâm Hiên, trong lòng càng thêm kính phục thiếu gia.
Các nàng bước vào tiên đạo không lâu nhưng bái vào danh môn đại phái, kiến thức tự nhiên không phải là kém.
Nghe nói toàn bộ U Châu, ngoài ma đạo Nguyên Anh trung kì lão quái thì không còn ai có quỷ tôi tu vị tới Ngưng đan kỳ.
Đến đây có thể đoán ra, thiếu gia không phải là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bình thường, xem ra sự chọn lựa của hai người quả nhiên không sai.
Trong lòng không nhịn được vô cùng hưng phấn.
Vốn ban đầu Trúc cơ kỳ với nàng cũng đã là rất thỏa mãn nhưng đi theo vị thiếu gia này, sẽ có ngày nàng Kết thành kim đan như hắn!
Nghĩ đến đây tim của Lục Doanh Nhi đập mạnh lên, trong mắt cũng nổi lên tia sáng kỳ dị.
Hết thảy những điều này tự nhiên không thoát được nhãn quang của Lâm Hiên.
Thú vị, không nghĩ tới nữ tử này không an phận, lại còn có vài phần dã tâm.
Lâm Hiên khẽ mỉm cười thò tay từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, ném đến tay nàng: "Doanh nhi tiến triển còn nhanh hơn ta nghĩ, ngắn ngủi mấy tuần trăng đã tới Linh Động Kỳ đại viên mãn. Trong bình này có một chút linh dịch, sau khi uống vào pháp lực càng tinh thuần, đối với Trúc cơ càng thêm sự trợ giúp."
"Đa tạ thiếu gia." Lục Doanh Nhi đại hỉ uyển chuyển bái xuống.
Lâm Hiên lại nhìn về thiếu nữ bên kia: "Tâm nhi tiến triển cũng tạm tuy nhiên cần tiếp tục cố gắng."
"Vâng!"
Lưu Tâm có chút ngại ngùng rồi cung kính hành lễ.
Lâm Hiên lại nhìn ra bên ngoài. Phân thần khôi lỗi khi đến đây hiển nhiên là bày ra cách âm tráo, cho nên nơi này đại chiến như vậy mà chúng tu sĩ chung quanh vẫn không hay biết.
"Trước đây ta vì bế quan cũng chưa từng chỉ dạy hai ngươi. Hai ngươi có điều gì nghi nan khi tu luyện bây giờ có thể nói ra."
"Tạ thiếu gia."
Hai thiếu nữ liếc nhau vừa mừng vừa sợ, được thiếu gia chỉ giáo đương nhiên tu hành sẽ càng thêm thuận lợi.
Trước kia mỗi tuần trăng hai nàng cũng có một cơ hội, tuy nhiên truyền công trưởng lão chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, thần thông kiến thức sao có thể sánh bằng thiếu gia.
"Thiếu gia, Nhu Thủy Quyết này..."
"Thiếu gia, khi luyện khí ta..."
"Ừm, không cần nóng vội, đêm nay ta sẽ ở lại đây!!" Lâm Hiên mỉm cười đối với sự hiếu học của hai thiếu nữ khá là vừa lòng.
......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Lâm Hiên rời khỏi thạch ốc của hai thiếu nữ thì vầng thái dương đã xuất hiện ở đường chân trời.
Những trận tinh phong huyết vũ ở nơi đây vốn luôn xảy ra ở ban đêm. Vào buổi bình minh cảnh sắc thanh thoát, không ít đệ tử ra ngoài rèn luyện thân thể. Tu tiên đạo đương nhiên không đơn giản chỉ là luyện khí. Mặc dù nhân tộc không cần liều mạng rèn luyện thân thể như yêu tộc, nhưng nếu là thân thể quá mức gầy yếu thì tu vị cũng không có khả năng tiến sâu. Lúc này số lượng tu sĩ đã dần nhiều hơn, với tu vị của Lâm Hiên đương nhiên bọn họ không thể phát hiện ra.
"Thiếu gia, không phải Nguyệt Nhi đa sự nhưng vừa rồi ngươi không chú ý sao, ánh mắt của Lục Doanh Nhi có điều dã tâm." Đột nhiên trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Nguyệt Nhi.
Lâm Hiên khẽ giật mình rồi lập tức khẽ mỉm cười, hắn không ngờ nha đầu đơn thuần này lại cũng có lúc rất tinh tế. Tình huống vi diệu như vậy mà nàng cũng nhìn ra.
"Thiếu gia, thực ra ta..." Nguyệt Nhi hơi nóng nảy như muốn giải bày.
"Nha đầu ngốc, được rồi sao ta lại không tin." Lâm Hiên ôn hòa cười: " Lục Doanh Nhi vốn có điều kỳ lạ, sao ta lại không nhìn ra?"
"Vậy vì sao thiếu gia còn ban linh dịch tăng tiến tu vị cho nàng ?" Thanh âm Nguyệt Nhi đầy vẻ khó hiểu.
"Nguyệt Nhi, ta hỏi cô một vấn đề." Nụ cười của Lâm Hiên chợt tắt: "Nếu như có đủ lợi ích thì cô có phản lại ta không?"
"Đương nhiên là không." Nguyệt Nhi lắc mạnh cái đầu nhỏ xinh: "Cho dù là cơ hội đắc đạo thành tiên, Nguyệt Nhi tuyệt đối sẽ không phản lại thiếu gia."
"Ta tin tưởng điều này." Lâm Hiên lộ ra chút ôn hòa: "Là như vậy, ta tin tưởng Lục Doanh Nhi cũng như thế."
"Nàng ta?" Nguyệt Nhi sửng sốt, mặc dù không phản bác nhưng dường như vẫn có vẻ nghi hoặc.
Lâm Hiên thấy thế bật cười khanh khách: "Nguyệt Nhi, cô chậm rãi nghe ta nói. Ta vốn không phải ngây ngốc, tự nhiên có lý của mình."
"Được rồi, tiểu tỳ nguyện nghe người nói kỹ càng."
"Nguyệt Nhi. Tình huống của cô vốn khác với hai nha đầu kia. Chúng ta là chủ tôi nhưng trước nay cùng chung hoạn nạn. Trong lòng ta cô sớm đã thành người thân. Ta với cô không chỉ là vì huyết khế."
Lâm Hiên nói tới đây thì chỉ nghe thanh âm của Nguyệt Nhi ôn nhu ưm một tiếng vo ve như muỗi. Khẽ hắng giọng một tiếng hắn tiếp tục:
"Còn về Lục Doanh Nhi. Ta có vài phần tự tin là có huyết khế, nàng lại bị hạ cấm thần thuật của ta. Một ngày làm tôi cả đời làm tớ. Cho dù ngày sau tu vị của nàng vượt ta thì cũng không có cách giải trừ. Huống chi chuyện này khả năng xảy ra sao?
Nha đầu này tuy có chút dã tâm nhưng vốn là người thông tuệ. Phản lại ta chỉ trăm hại mà không một lợi. Nàng đương nhiên sẽ không làm ta cái chuyện ngu xuẩn như thế. Tóm lại ta tin tưởng nàng sẽ trung thành với ta".
"Như vậy...." Nguyệt Nhi tâm phục khẩu phục le lưỡi nói: "Thật có lỗi, Thiếu gia. Là tiểu tỳ quá đa nghi."
"Không sao, mặc dù cô nghĩ chưa được chu toàn nhưng phương diện nhìn người lại khiến ta nhìn cô với cặp mắt khác xưa."
Lâm Hiên tán thành một câu, tiếp tục nói: " Mà Lục Doanh Nhi càng có tâm cơ thì đối với ta càng có lợi, ta phí lực để bồi tài hai Linh Động Kỳ đệ tử phần lớn chính là nhìn trúng sự thông tuệ của nàng.
"Đã như vậy tu vị của nàng càng cao, tâm cơ càng sâu thì đối với thiếu gia càng có trợ giúp." Nguyệt Nhi dường như đã nghĩ ra tiếp lời: "Thiếu gia cho nữ tử này càng nhiều chỗ tốt, dù tư chất không phải là nhất đẳng nhưng ngày sau sẽ có cơ hội kết thành Kim đan. Nhưng còn... "
"Làm sao vậy, ngươi còn điều gì khó hiểu sao?" Lâm Hiên lại cười cười hỏi.
"Theo thiếu gia, Lục Doanh Nhi chứng thật là có thể trở thành nhân tài, nhưng còn Lưu Tâm có phần hơi tầm thường, vì sao thiếu gia lại cũng nhận nàng?"
"Ha ha, Nguyệt Nhi điều này phải dùng tâm mà nhận định, tâm cơ Lưu Tâm quả thật không bằng Lục Doanh Nhi nhưng nàng cũng không hề ngây ngốc. Sự thông tuệ của nữ tử này ẩn giấu bên trong. Chỉ là chưa thể hiện rõ ra ngoài, xét về độ tỉ mỉ tinh tế chính là nhân tài khó kiếm. Cái gọi là kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, cũng có điều sơ sót. Lục Doanh Nhi mặc dù thông minh nhưng ngày sau hành sự cũng khó tránh sai lầm. Mà phương diện này Tâm Nhi có thể bù lại. Hai nàng hợp tác hành sự có thể nói như là áo trời không thấy vết chỉ."
"Thực sự được như vậy sao?" Nguyệt Nhi vẫn còn có điều hoài nghi.
"Những điều này ngày sau tự nhiên sẽ rõ." Lâm Hiên có vẻ rất tin tưởng nói.
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương xa, suy nghĩ một chút toàn thân nổi thanh quang, hóa thành một đạo độn quang bay về phía chân trời.
"Thiếu gia, người định tới nơi nào?" Thấy Lâm Hiên đột nhiên rời khỏi phân đàn, Nguyệt Nhi sửng sốt nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là truy tìm bản thể của quái vật vừa rồi."
"Bản thể quái vật?"
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu, lúc này vẻ mặt khá ngưng trọng: "Quái vật vừa bị tiêu diệt chỉ là một sợi phân thần biến thành khôi lỗi, kẻ này thật không đơn giản a!"
Chỉ là một sợi phân thần đã có tu vị Ngưng Đan Kỳ, bản thể quái vật kia chẳng lẽ là lão quái Nguyên Anh kỳ?
Cảm ứng được tâm tình nặng nề của Lâm Hiên, Nguyệt Nhi trầm mặc một lát, mới mở miệng: "Thiếu gia, người không phải nói chờ cho hai Ngưng Đan Kỳ trưởng lão cổ quái kia lộ ra sơ hở, vì sao đột nhiên..."
"Khi đó là ta đang luyện Bích Huyễn U Hỏa, không ngờ những màn độc thủ này lại có nhân vật cổ quái đứng sau. Sự tình đã như vậy chi bằng tiên hạ thủ vi cường, chủ động xuất kích."
"Nhưng thiếu gia, vạn nhất bản thể kia thật sự là Nguyên Anh kỳ..."
Chỉ thấy Lâm Hiên im lặng một lát, rồi chậm rãi mở miệng.
"Bất kể như thế nào ta cũng là Linh Dược sơn thiếu chủ mà đã trơ mắt như vậy nhìn bổn môn đệ tử bị tàn sát. Nếu đủ thực lực đương nhiên ta sẽ vì bọn họ báo thù. Vạn nhất đó là tà tu Nguyên Anh kỳ thì ta sẽ không ngây ngốc, vỗ mông rời đi bảo toàn mạng nhỏ, tóm lại trước tiên chúng ta cần tìm hiểu tình cảnh cho rõ ràng."
"Thiếu gia, thế bây giờ manh mối không có. Chúng ta đi đâu mà tìm hắn" Nguyệt Nhi gãi đầu băn khoăn nói.
"Nha đầu ngốc, cứ chạy loạn sao mà tìm được, đương nhiên là dùng phương pháp ngắn gọn nhất." Nói tới đây khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười kì lạ.
"Phương pháp đơn giản?"
"Đúng, đương nhiên là tìm Chu Miện cùng Tào Nguyệt, trực tiếp sưu hồn bọn chúng."
Khẩu khí Lâm Hiên kinh người như vậy, căn bản là không để hai vị trưởng lão Ngưng Đan Kỳ vào trong mắt, hiện nay hắn rất tin tưởng vào thực lực của mình.
"Thì ra là thế, như thế đúng là chủ ý hay. Điều này dù sao cũng đỡ nguy hiểm hơn đụng độ lão quái kia." Nguyệt Nhi cũng vui vẻ ra mặt, vỗ tay tỏ ý tán thưởng.
"Ta đã dùng thần thức tìm kiếm, hai người này đã vắng mặt ở phân đàn gần nửa ngày. Tuy không thể truy tung xa như vậy nhưng chỉ cần chúng ta ở nơi này chờ chúng về, coi như là nghỉ dưới gốc cây đợi thỏ đến."
Nói tới đây trên trán Lâm Hiên nhăn lại, suy nghĩ một chút mở miệng:"Hai người kia rời đi nhất định là tìm lão ma. Bản thể của hắn chưa từng hiện thân, chỉ là phái phân thân khôi lỗi đến chiếm đoạt huyết nhục tinh hồn của tu sĩ. Xem ra bản thể lão ma có điều cố kỵ, dường như trọng thương nên tạm thời không thể di chuyển."
Lâm Hiên cũng kiêm tu huyền ma chân kinh, khá hiểu rõ đối với ma đạo, lại suy đoán khá chính xác.
Bay được thời gian khoảng một tuần trà, Lâm Hiên chậm rãi dừng lại.
Nơi này là một bình nguyên hoang vu, chỉ có những bụi cây nhỏ lưa thưa, bên cạnh là một sườn đồi đất vàng cao tới hơn trăm trượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiên nhắm hai mắt phát ra thần thức cảm ứng bốn phía một lát, ngoài một số động vật nhỏ thì không còn gì khác. Lâm Hiên vừa lòng gật đầu, từ không trung đáp xuống.
"Thiếu gia, ngươi định ở nơi này phục kích?"
"Ừm." Lâm Hiên đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, ánh sáng rực rỡ chợt hiện, đem vài trận kỳ lấy ra.
Mười ngón tay hắn búng ra đem mấy đạo hào quang, cách không tan biến vào mặt đất. Lâm Hiên nhìn trận bàn trong tay.
Lúc này trận pháp đã được bày ra. Trên mặt lộ chút vừa lòng rồi thân hình chợt lóe đi tới phía sau sườn núi. Hắn há miệng bắn ra một đạo kiếm quang như cắt đậu hũ khai mở ra một động phủ đơn sơ.
Nói là động phủ thực ra chỉ vừa chỗ dung thân mà thôi, Lâm Hiên ngồi xuống thu liễm khí tức, nghỉ ngơi dưỡng thần, chờ đôi song tu đạo lữ Ngưng Đan Kỳ kia tới.
Đã qua mấy canh giờ, khi Lâm Hiên tới đây là thái dương vừa mới nhú lên nhưng giờ đã đỏ au lấp ló sau những rặng cây cuối trời.
Lâm Hiên vẫn không nôn nóng, tĩnh tọa tiếp tục chờ đợi.
Sắc trời càng mờ tối. Đột nhiên chân mày Lâm Hiên cau lại mở hai mắt, trong mắt lại có tia kinh ngạc.
"Thiếu gia. Có chuyện gì vậy?"
Nguyệt Nhi tò mò hỏi. Với thần thức của nàng cũng cảm ứng có hai luồng linh lực mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến đến nơi này. Nếu như phán đoán không sai chính là phu thê Chu Miện. Đây chẳng phải là điều thiếu gia chờ đợi sao?
"Nguyệt Nhi ngươi cảm ứng được gì không?"
"Điều gì?"
" So với hai tuần trăng trước, khí tức trên người đôi phu phụ này dường như có chút khác lạ" Lâm Hiên chớp mắt suy đoán: "Mặc dù che dấu rất khá nhưng ma tính đã tăng hơn trước khá nhiều."
"Ừm, thật sự đúng như vậy." Mới đầu Nguyệt Nhi không lưu ý, bây giờ cẩn thận cảm thụ lại quả nhiên không sai: "Sao có thể xuất hiện tình huống này?"
"Hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?" Lâm Hiên sờ cằm đùa giỡn nói: "Nguyệt Nhi, với kiến thức của cô thì ngoài Âm Dương Quyết từ thời kỳ thượng cổ. Liệu còn có thần thông gì có thể kiêm tu chính ma."
"Không có." Nguyệt Nhi lắc đầu: "Âm Dương Quyết của thiếu gia đã là thần thông nghịch thiên phá vỡ lẽ thường của tu tiên giới. Trừ thần thông này ra, tiểu tỳ từ chưa từng nghe nói có công pháp tương tự."
"Ừm, điều này có chút kỳ quái, theo ta quan sát khi đầu thì phu phụ Chu Miện vốn tu tập công pháp chính đạo, nhưng bây giờ lại phát ra ma khí giống tu ma giả Ngưng Đan Kỳ."
"Thiếu gia, hay là bọn họ cải tu công pháp sang ma đạo?"
"Không có khả năng, trừ phi hai người bọn họ phế bỏ tu vị khi trước. Nhưng so với hai tuần trăng trước thì pháp lực của bọn họ rõ ràng tăng tiến không ít." Lâm Hiên ung dung phân tích.
Đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi hơi nhíu nhưng rồi cũng gật đầu.
"Được rồi, không cần nghĩ ngợi, cứ bắt hai người lại là rõ mọi sự." Nói tới đây, trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia tinh quang.
Sau đó hắn lại nhắm hai mắt, ngay cả khí tức cũng đem thu liễm hết lại.
Ước chừng một khắc sau, hai đạo độn quang màu tím xuất hiện ở chân trời, mau chóng bay vút qua nơi này.
Lâm Hiên im lặng đặt tay trên túi trữ vật, mặc dù cách hơi xa nhưng với nhãn lực của hắn đã nhận ra đây là phu thê Chu Miện.
Thời khắc này, trên mặt hai người đang khá âu sầu.
"Sư huynh, phân thân khôi lỗi của tôn giả đã bị diệt, thực lực này chỉ có thiếu môn chủ mới làm được. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện kế hoạch của chúng ta?".
"Ta cũng không rõ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng có thể hắn đã nhìn ra chút manh mối. Lại nói tôn giả vô cùng phẫn nộ, tiếp tục như vậy chúng ta đứt quan hệ với Linh Dược Sơn chỉ là sớm muộn." Chu Miện nói tới đây vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Tuy trước kia y mạnh miệng nói không lo lắng nhưng thực lực vốn Linh Dược Sơn có thể sánh với chính ma lưỡng đạo. Một khi xảy ra chuyện thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Lâm Hiên chớp mắt dường như hai người đàm thoại, đáng tiếc là quá xa nên hắn không nghe rõ.
Rất nhanh hai người đã tiến vào phạm vi trận pháp. Lâm Hiên không chút chần chờ đưa tay ra nhẹ nhàng một điểm một cái.
Ngay lập tức một trận linh khí cuồn cuộn, cùng với những tiếng ầm ầm vang lớn là một đóa hồng vân khổng lồ xuất hiện trên cao, rồi hàng trăm hỏa cầu như mưa rào rào tuôn xuống.
"Đây là cái gì?"
Phu thê hai người ngây người, đột nhiên lại như cá chui vào rọ, trở thành con mồi cho kẻ khác.
Trong lòng vừa sợ vừa giận nhưng hai người không hổ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, gặp nguy mà không loạn. Chu Miện vung tay áo lên tế ra một thuẫn bài cỡ bàn tay, quay tròn bành trướng che khuất đỉnh đầu hai người.
Mà Tào Nguyệt thì đưa tay, từ trên đầu lấy xuống một cái ngọc trâm linh quang lóng lánh, hóa thành một đạo hào quang kỳ lạ xoay quanh trước người.
Lâm Hiên thở dài, không hổ là song tu đạo lữ trăm năm. Một công một thủ phối hợp ăn ý, không lộ ra chút sơ hở nào.
Trong đấu pháp khó ứng phó nhất chính là song tu đạo lữ, thực lực của hai người phối hợp vốn vượt xa hai gã tu sĩ cùng cấp.
"Nguyệt Nhi."
"Dạ, thiếu gia."
Nương theo tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Âm thanh Nguyệt Nhi dần dần mơ hồ, tan biến vô tung vô ảnh.
Lúc này Lâm Hiên đưa tay vỗ vào túi trữ vật, đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế xuất ra.
Cùng lúc đó trên không trung, sắc mặt phu thê họ Chu ngưng trọng, tuy chưa rõ địch nhân là thần thánh phương nào. Nhưng dám bày ra cạm bẫy ở nơi này hiển nhiên không phải là nhân vật dễ chơi.
Là Âm hồn chăng?
Không đúng, khả năng này quá thấp. Phân đàn này vốn ở hẻo lánh, bọn họ hành sự luôn cẩn thận, những quái vật kia hẳn không phát hiện ra.
Là thiếu môn chủ?
Cũng có thể, nhưng lấy sức một người, cho dù có chút thủ đoạn thì hắn cũng sao dám trở mặt trực tiếp tới tìm hai người?
Lâm Hiên đâu phải hạng lỗ mãng như vậy!
Chẳng lẽ là thế lực khác như chính đạo tam đại phái, thêm cả Cực Ma Động, thậm chí còn Thanh Tường Môn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro