Ngọn nguồn của Linh Ba Cốc
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Diện tích Âm ti giới rộng lớn không thua kém gì Linh giới hay Cổ ma giới, nhưng tên này không hiểu sao lại chạy đến lãnh địa của tộc Atula, chỉ có thể trách vận mệnh đã sớm an bài như vậy.
Nếu chỉ gây ra chút phiền toái nhỏ, Atula vương lòng dạ rộng lớn, quá nửa là sẽ cười trừ cho qua. Nhưng tên này thật không biết sống chết, dám thi triển đại thần thông liên tiếp phá hủy chín tòa thành trì của tộc Atula, mấy nhân vật trọng yếu trong tộc cũng bị hắn đồ sát mất.
Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, Atula vương tuy khiêm tốn nhưng phát sinh sự tình như vậy, nàng sao có thể ngồi nhìn mặc kệ được?
Nàng tự mình xuất thủ.
Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự gây nghiệt thì sống làm sao. Cửu Đầu Điểu lần này coi như chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Nó tuy cũng được coi là nhân vật cường đại trong số chân linh, nhưng so với Atula vương thật quá nhỏ bé. Kết thúc trận chiến này, Cửu Đầu Điểu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa vẫn lạc.
Cũng may tuy hắn khá chật vật nhưng dù sao cũng là chân linh, kiểu gì chẳng tu luyện vào loại thần thông bảo mệnh lợi hại.
Mắt thấy hôm nay chọc phải người không nên chọc, hắn vừa hối vừa giận lại vô cùng bàng hoàng. Hắn liên tiếp thi triển ra mấy loại thần thông nhằm chạy thoát thân.
Atula vương là đệ nhất cao thủ trong tam giới nhưng không phải cái gì cũng làm được, nàng chậm mất một bước để đối phương chạy về chân linh không gian.
Nhưng sự tình đến đây vẫn chưa kết thúc.
Đối phương gây ra đại họa như thế, Atula vương sao có thể bỏ qua đơn giản được. Tục ngữ nói oan có đầu đầu, nợ có chủ, mọi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, chân linh cũng không ngoại lệ.
Cửu Đầu Điểu sau khi trốn về lãnh địa, tâm thần còn chưa ổn định, một vị thiếu nữ vận tuyết y đã theo sát truy tới.
Cửu Đầu Điểu lúc đó uể oải sợ hãi thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng điều ấy không thay đổi được kết quả, ai bảo nó không biết sống chết lại đi chọc vào Atula vương chứ?
Vẫn lạc!
Chân linh vốn đã có thể trường sinh bất tử, nhưng lúc này ngay cả hồn phách cũng không bảo trụ được, trực tiếp rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cửu Đầu Điểu đã chết, chân linh không gian của nó cũng thành vật vô chủ, nếu bỏ mặc sớm muộn gì cũng bị chân linh khác chiếm cứ.
Atula vương là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể để kẻ khác ngấp nghé chiến lợi phẩm của mình. Huống chi thực lực Cửu Đầu Điểu không yếu, hoàn cảnh chân linh không gian vô cùng ưu dị. Đã như vầy, lấy nó đền bù cho những tổn thất của tộc Atula là đủ rồi.
Atula vương thi triển đại thần thông luyện hóa chân linh không gian, đồng thời tu kiến hành cung của mình tại đây rồi đổi tên cho nơi này thành Linh Ba Cốc.
Về phần cấm chế trong sa mạc Mộng Yểm đều là tác phẩm của Atula vương, tên điên đảo Ngũ hành trận. Nghe danh thấy không có gì thần kỳ, nhưng lại vô cùng huyền diệu. Trận bàn Lâm Hiên tìm được chính là pháp khí khống chế tòa đại trận này.
Đã có thứ này, bản thân có thể thao túng mọi cấm chế của sa mạc mộng yểm, chỉ cần đóng trận pháp lại là thần thức không bị ngăn trở mà muốn ra khỏi đây cũng không khó nữa.
Song, bây giờ thực sự muốn rời đi ư?
Đã tìm được cách giải quyết, lâm Hiên không vội… Bản thân đã có thể thao túng cấm chế nơi này thì sa mạc mộng yểm đối với mình không còn là chỗ nguy hiểm nữa, ngược lại còn là nơi an toàn nhất. Tu luyện ở đây rồi đột phá bình cảnh trở thành lựa chọn động lòng người nhất.
Bản thân thậm chí không cần bố trí bất kỳ loại cấm chế nào. Sự huyền diệu của Điên đảo ngũ hành trận thế nào, hắn đã tự mình thể nghiệm, cho dù là lão quái vật độ kiếp kỳ xâm nhập cũng sẽ bị lạc đường.
Huống hồ những lão quái vật độ kiếp kỳ căn bản không thể vào được Linh Ba Cốc. Mà ngay cả những tu tiên giả tiến vào cùng mình chỉ mấy chục ngày nữa là đều sẽ rời đi.
Khi đó, cả Linh Ba Cốc này chỉ còn có mình mình, không ai quấy rầy cả. Mà nồng độ linh khí thế này là nơi tu luyện tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên không chần chờ nữa, tục ngữ nói ‘mòn giày mòn dép tìm không thấy, đến khi đạt được lại chẳng phí công’. Hành cung Atula vương chính là nơi để mình đột phá bình cảnh tốt nhất.
Quyết định xong, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết lên trận bàn. Linh quang thiểm động, mắt thường cũng có thể thấy được không khí đang chấn động.
Lâm Hiên không giải trừ cấm chế mà chỉ loại bỏ khả năng che chắn thần thức ở ngọn núi này.
Dù sao mình phải đột phá bình cảnh ở đây, thần thức không thể ly thể tất nhiên rất bất tiện. Về phần cấm chế tại sa mạc cùng ốc đảo không được giải trừ. Tuy một trăm ngày sau sẽ không còn tu sĩ nào ở lại Linh Ba Cốc, nhưng cẩn thận sẽ không mắc sai lầm. Đây là lần đầu tiên hắn trúc kích bình cảnh Độ Kiếp Kỳ. Lâm Hiên đâu dám chủ quan.
Lâm Hiên buông thần thức ra xung quanh, đương nhiên phạm vi chỉ tới chân núi nhưng như vậy cũng đủ để hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Đối với tu tiên giả, công dụng của thần thức quả nhiên không thể thay thế được.
Kế tiếp không cần phải nói, tự nhiên là tinh tế tra xét một hồi, bất kỳ một nơi hẻo lánh nào cũng không bỏ qua, mà khu phế tích hành cung Atula càng được Lâm Hiên dụng tâm tìm tòi.
Tuy hắn trước đó cũng đã tìm qua, nhưng không có thần thức trợ giúp, trời mới biết sẽ bỏ sót thứ gì.
Song, lần này rõ ràng là lâm Hiên đa tâm, kết quả tra tìm của thần thức không cho thấy có bảo vật hay nguy hiểm ẩn núp nào cả. Cái này không tốt cũng chả xấu, nhưng đối với Lâm Hiên mà nói, như thế đã rất thỏa mãn rồi.
Mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa, kế tiếp cần tu luyện cho tốt. Song Lâm Hiên không vội, tốt xấu gì cũng phải đợi cho qua trăm ngày, khi tất cả tu sĩ rời khỏi nơi này đã. Chút thời gian này chẳng đáng là bao.
Cũng may Lâm Hiên chẳng phải không có việc gì làm. Hắn trước tiên thanh lý đống phế tích cung điện trên đỉnh núi, sau đó tự mở ra một tòa động phủ cho chính mình. Dù sao bản thân không phải chỉ tạm thời dừng chân nơi này mà muốn ở lại đây lâu dài, tất nhiên phải có chỗ cư trú.
Tay áo khẽ động, mấy đạo kiếm khí liền bay vút ra. Lâm Hiên đã quá quen thuộc với việc khai mở động phủ nên rất nhanh liền hoàn thành.
Hắn lại lấy ra chân linh khôi lỗi. Bởi tiên thạch không nhiều lắm, nên khi đối địch hắn rất ít dùng đến vật này, nhưng hiện tại Lâm Hiên cần dùng nó để thủ vệ cho mình.
Nói đơn giản là thay mình hộ pháp.
Dù sao chỉ đứng bất động cũng không tiêu hao nhiều tiên thạch, mà một khi gặp phải biến cố, với thực chân linh khôi lỗi hoàn toàn có thể ứng phó với đại bộ phận cường địch.
Đối với sắp xếp của bản thân, Lâm Hiên rất hài lòng. Mặc dù không phải là không một chút sơ hở, nhưng như vậy cũng đủ giảm khả năng nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Tiếp đến, Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống. Hắn cần chờ mấy chục này nữa mới có thể yên tâm tu luyện đột phá bình cảnh.
Nếu chỉ gây ra chút phiền toái nhỏ, Atula vương lòng dạ rộng lớn, quá nửa là sẽ cười trừ cho qua. Nhưng tên này thật không biết sống chết, dám thi triển đại thần thông liên tiếp phá hủy chín tòa thành trì của tộc Atula, mấy nhân vật trọng yếu trong tộc cũng bị hắn đồ sát mất.
Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, Atula vương tuy khiêm tốn nhưng phát sinh sự tình như vậy, nàng sao có thể ngồi nhìn mặc kệ được?
Nàng tự mình xuất thủ.
Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự gây nghiệt thì sống làm sao. Cửu Đầu Điểu lần này coi như chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Nó tuy cũng được coi là nhân vật cường đại trong số chân linh, nhưng so với Atula vương thật quá nhỏ bé. Kết thúc trận chiến này, Cửu Đầu Điểu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa vẫn lạc.
Cũng may tuy hắn khá chật vật nhưng dù sao cũng là chân linh, kiểu gì chẳng tu luyện vào loại thần thông bảo mệnh lợi hại.
Mắt thấy hôm nay chọc phải người không nên chọc, hắn vừa hối vừa giận lại vô cùng bàng hoàng. Hắn liên tiếp thi triển ra mấy loại thần thông nhằm chạy thoát thân.
Atula vương là đệ nhất cao thủ trong tam giới nhưng không phải cái gì cũng làm được, nàng chậm mất một bước để đối phương chạy về chân linh không gian.
Nhưng sự tình đến đây vẫn chưa kết thúc.
Đối phương gây ra đại họa như thế, Atula vương sao có thể bỏ qua đơn giản được. Tục ngữ nói oan có đầu đầu, nợ có chủ, mọi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, chân linh cũng không ngoại lệ.
Cửu Đầu Điểu sau khi trốn về lãnh địa, tâm thần còn chưa ổn định, một vị thiếu nữ vận tuyết y đã theo sát truy tới.
Cửu Đầu Điểu lúc đó uể oải sợ hãi thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng điều ấy không thay đổi được kết quả, ai bảo nó không biết sống chết lại đi chọc vào Atula vương chứ?
Vẫn lạc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân linh vốn đã có thể trường sinh bất tử, nhưng lúc này ngay cả hồn phách cũng không bảo trụ được, trực tiếp rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cửu Đầu Điểu đã chết, chân linh không gian của nó cũng thành vật vô chủ, nếu bỏ mặc sớm muộn gì cũng bị chân linh khác chiếm cứ.
Atula vương là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể để kẻ khác ngấp nghé chiến lợi phẩm của mình. Huống chi thực lực Cửu Đầu Điểu không yếu, hoàn cảnh chân linh không gian vô cùng ưu dị. Đã như vầy, lấy nó đền bù cho những tổn thất của tộc Atula là đủ rồi.
Atula vương thi triển đại thần thông luyện hóa chân linh không gian, đồng thời tu kiến hành cung của mình tại đây rồi đổi tên cho nơi này thành Linh Ba Cốc.
Về phần cấm chế trong sa mạc Mộng Yểm đều là tác phẩm của Atula vương, tên điên đảo Ngũ hành trận. Nghe danh thấy không có gì thần kỳ, nhưng lại vô cùng huyền diệu. Trận bàn Lâm Hiên tìm được chính là pháp khí khống chế tòa đại trận này.
Đã có thứ này, bản thân có thể thao túng mọi cấm chế của sa mạc mộng yểm, chỉ cần đóng trận pháp lại là thần thức không bị ngăn trở mà muốn ra khỏi đây cũng không khó nữa.
Song, bây giờ thực sự muốn rời đi ư?
Đã tìm được cách giải quyết, lâm Hiên không vội… Bản thân đã có thể thao túng cấm chế nơi này thì sa mạc mộng yểm đối với mình không còn là chỗ nguy hiểm nữa, ngược lại còn là nơi an toàn nhất. Tu luyện ở đây rồi đột phá bình cảnh trở thành lựa chọn động lòng người nhất.
Bản thân thậm chí không cần bố trí bất kỳ loại cấm chế nào. Sự huyền diệu của Điên đảo ngũ hành trận thế nào, hắn đã tự mình thể nghiệm, cho dù là lão quái vật độ kiếp kỳ xâm nhập cũng sẽ bị lạc đường.
Huống hồ những lão quái vật độ kiếp kỳ căn bản không thể vào được Linh Ba Cốc. Mà ngay cả những tu tiên giả tiến vào cùng mình chỉ mấy chục ngày nữa là đều sẽ rời đi.
Khi đó, cả Linh Ba Cốc này chỉ còn có mình mình, không ai quấy rầy cả. Mà nồng độ linh khí thế này là nơi tu luyện tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên không chần chờ nữa, tục ngữ nói ‘mòn giày mòn dép tìm không thấy, đến khi đạt được lại chẳng phí công’. Hành cung Atula vương chính là nơi để mình đột phá bình cảnh tốt nhất.
Quyết định xong, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết lên trận bàn. Linh quang thiểm động, mắt thường cũng có thể thấy được không khí đang chấn động.
Lâm Hiên không giải trừ cấm chế mà chỉ loại bỏ khả năng che chắn thần thức ở ngọn núi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao mình phải đột phá bình cảnh ở đây, thần thức không thể ly thể tất nhiên rất bất tiện. Về phần cấm chế tại sa mạc cùng ốc đảo không được giải trừ. Tuy một trăm ngày sau sẽ không còn tu sĩ nào ở lại Linh Ba Cốc, nhưng cẩn thận sẽ không mắc sai lầm. Đây là lần đầu tiên hắn trúc kích bình cảnh Độ Kiếp Kỳ. Lâm Hiên đâu dám chủ quan.
Lâm Hiên buông thần thức ra xung quanh, đương nhiên phạm vi chỉ tới chân núi nhưng như vậy cũng đủ để hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Đối với tu tiên giả, công dụng của thần thức quả nhiên không thể thay thế được.
Kế tiếp không cần phải nói, tự nhiên là tinh tế tra xét một hồi, bất kỳ một nơi hẻo lánh nào cũng không bỏ qua, mà khu phế tích hành cung Atula càng được Lâm Hiên dụng tâm tìm tòi.
Tuy hắn trước đó cũng đã tìm qua, nhưng không có thần thức trợ giúp, trời mới biết sẽ bỏ sót thứ gì.
Song, lần này rõ ràng là lâm Hiên đa tâm, kết quả tra tìm của thần thức không cho thấy có bảo vật hay nguy hiểm ẩn núp nào cả. Cái này không tốt cũng chả xấu, nhưng đối với Lâm Hiên mà nói, như thế đã rất thỏa mãn rồi.
Mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa, kế tiếp cần tu luyện cho tốt. Song Lâm Hiên không vội, tốt xấu gì cũng phải đợi cho qua trăm ngày, khi tất cả tu sĩ rời khỏi nơi này đã. Chút thời gian này chẳng đáng là bao.
Cũng may Lâm Hiên chẳng phải không có việc gì làm. Hắn trước tiên thanh lý đống phế tích cung điện trên đỉnh núi, sau đó tự mở ra một tòa động phủ cho chính mình. Dù sao bản thân không phải chỉ tạm thời dừng chân nơi này mà muốn ở lại đây lâu dài, tất nhiên phải có chỗ cư trú.
Tay áo khẽ động, mấy đạo kiếm khí liền bay vút ra. Lâm Hiên đã quá quen thuộc với việc khai mở động phủ nên rất nhanh liền hoàn thành.
Hắn lại lấy ra chân linh khôi lỗi. Bởi tiên thạch không nhiều lắm, nên khi đối địch hắn rất ít dùng đến vật này, nhưng hiện tại Lâm Hiên cần dùng nó để thủ vệ cho mình.
Nói đơn giản là thay mình hộ pháp.
Dù sao chỉ đứng bất động cũng không tiêu hao nhiều tiên thạch, mà một khi gặp phải biến cố, với thực chân linh khôi lỗi hoàn toàn có thể ứng phó với đại bộ phận cường địch.
Đối với sắp xếp của bản thân, Lâm Hiên rất hài lòng. Mặc dù không phải là không một chút sơ hở, nhưng như vậy cũng đủ giảm khả năng nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Tiếp đến, Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống. Hắn cần chờ mấy chục này nữa mới có thể yên tâm tu luyện đột phá bình cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro