Tập kích
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Cổ Ma có thực lực như thế, đừng nói là tồn tại Ly Hợp trung kỳ, đến như Vạn Giao Vương còn khó đối phó nổi.
Vọng Đình Lâu đã nhìn ra chỗ đáng sợ của nhất quyền này. Bên trong bao hàm quy tắc nào đó, không ngờ tiểu tử Ly Hợp sơ kỳ này lại có thể ngăn trở được
Lâm Hiên vô phương tiếp xúc quy tắc, bất quá bản thân Huyễn Linh Thiên Hỏa tự ẩn chứa một số đạo lý thiên địa.
Tam sắc quang hoa lưu chuyển. Lãnh! Độc! Còn có hủ thực!
Chỉ thấy hai luồng sức mạnh long trời lở đất ở giữa không trung quấn quít lẫn nhau, nhất thời rất khó phân ra mạnh yếu.
"Không có khả năng!"
Cổ Ma kinh sợ rúng động, tuy nhiên tiếng kinh hô là do bạch diện thư sinh phát ra.
Người khác không hiểu nhưng hắn sao không rõ uy lực của Phần Thiên Ma Hỏa.
Mặc dù phân hồn chỉ có thể phát huy uy lực nhỏ nhất nhưng quét ngang Nhân Giới rất dễ dàng.
Tuyệt đối vô địch!
Không ngờ Tam Sắc Hỏa Diễm này còn mạnh hơn, Ma hỏa có thể bình thủ bởi vì thêm cả sức mạnh nhất quyền của Cổ Ma.
Một Ly Hợp sơ kỳ tu tiên giả đấu bất phân thắng bại với hắn. Chuyện này nếu để truyền tới Ma giới thì là đề tài đàm tiếu rất lớn.
Vẻ mặt Thiên Nguyên Ma Tổ không mấy khác biệt, trên dung nhan xấu xí tràn đầy vẻ bạo ngược.
Cánh tay trái chưa bị ngăn trở. Thần niệm lão ma nhất động, năm ngón tay khép lại tỏa ra ma khí đen thùi, cánh tay biến hóa thành một kiện Pháp bảo là một cây Phá Giáp Chùy.
Lâm Hiên thấy thế thì cảm thán không thôi. Hắn có thể tùy ý đem linh lực hóa thành kiếm quang kiếm khí.
Đối phương có thể đem thân thể hóa thành Pháp bảo. Nhìn qua có phần tương tự như Yêu Thuật nhưng nguyên lý huyền diệu vượt xa.
Phá Giáp Trùy này có gai nhọn tua tủa cực kỳ đáng sợ, mặt ngoài còn có hồ quang đen kịt quấn quanh, không biết chứa đựng là thần thông quỷ dị gì.
Lâm Hiên hiếu kỳ nhưng tuyệt không muốn nếm trải, thân hình loáng sang trái một bước. Cổ Ma không chút do dự lắc thân theo.
"Nguyệt nhi, động thủ!" Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ cười lạnh, dùng thần niệm ra lệnh cho Tiểu nha đầu.
Ở bên trái chừng hai trượng, Tiểu nha đầu đã sớm vận lực chờ phát. Ẩn Thân Phù quả nhiên huyền diệu đến cực điểm. Bên cạnh người đối phương mà Cổ Ma không thể cảm ứng.
Thấy thiếu gia rơi vào thế hạ phong, Nguyệt nhi có chút hoảng hốt nhưng chưa có lệnh của hắn nên không dám xuất thủ.
Lúc này nàng đã cầm sẵn Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm. Ngọc thủ phất một cái, tà tà xẹt qua giữa không trung, động tác mềm nhẹ tựa như thiếu nữ Thiên Cung nhảy múa.
Một đạo hào quang xanh dịu mờ ảo xuất hiện. Bên trong ẩn hiện có mỹ nữ nhưng nháy mắt lại hóa thành những khô lâu hung ác.
Công kích đáng sợ thổi quét tới sau người lão ma!
Dị biến nổi lên khiến hàm răng Cổ Ma như muốn rớt ra.
Thần thức trong Địa Cung này vốn vô phương ly thể, nhưng chỉ cách hơn hai trượng sao hắn lại không phát hiện ra địch nhân.
Tập kích thực quá bất ngờ, chọn thời cơ thật tốt quá.
Cổ Ma muốn tránh không được, trong mắt hiện tia sợ hãi. Thân thể hơi lách sang trái một chút nhưng vẫn bị đạo hoàng quang kia hung hăng đánh trúng lưng.
Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm chính là Tiên phủ kỳ trân, uy lực một kích này cũng không dưới Thông Thiên Linh Bảo.
Ngao!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai, Ma khí hộ thể của Cổ Ma nhanh chóng tán đi, mặc dù thân thể bao bọc trong tầng tầng lân giáp nhưng không ngăn cản nổi một kiếm kia sắc bén. Cả lưng lão ma, từ bả vai đến xương sườn bị vết thương dài tới gần hai trượng. Hắc huyết tanh hôi ào ào tuôn ra.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, thân thể quái vật này thật quá cứng rắn. Một kích kinh thiên động địa lại không thể bổ hắn thành hai nửa.
Bất quá Khô lâu đã tới miệng vết thương. Thanh âm loạn nhai truyền vào tai, Khô Lâu há mồm ra sức cắn vào vết thương, đem ma huyết tanh hôi nuốt vào, trong hốc mắt khô lâu tràn đầy lệ khí.
Cổ Ma tuy cường hãn nhưng bị thương nặng, phát ra kêu rên kinh thiên động địa, Phá Giáp trùy do tay trái biến thành cùng ma khí toàn thân tán loạn đi.
Lâm Hiên không khỏi đại hỉ, toàn thân dâng lên sát khí. Thiên Phượng thần trảo thượng nổ bắn ra quang hoa chói mắt.
Thực lực Cổ Ma giảm sút, Ma Hỏa không cản nổi Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Tiếng vang vụn vỡ thanh truyền vào tai, tay phải Cổ Ma bắt đầu bị Huyền Băng phong bế, hàn khí cùng kịch độc cực kỳ đáng sợ theo kinh mạch, không ngừng lan về phía trước.
Cổ Ma hoảng sợ nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết.
Rống! Nương theo tiếng kinh thiên động địa. Ma lực toàn thân hắn cuồn cuộn tuôn về vết thương, trong nháy mắt thương thế bắt đầu khôi phục, bất quá khí thế nhanh chóng giảm bớt.
Lãnh, độc, hủ thực, ba loại năng lượng của Tam Sắc Huyền Băng Hỏa vẫn điên cuồng ăn mòn thân thể. Trên mặt Cổ Ma hiện lên một tia lệ khí. Còn vết trên lưng vết thương, muốn giữ cánh tay phải là mơ giữa ban ngày.
Hắn há mồm pun ra một đạo lệ quang, vù một cái đã đoạn đi cánh tay phải.
Tráng sĩ đoạn cổ tay! Nguy cơ Huyễn Linh Thiên Hỏa tự nhiên giải trừ.
Rống!
Một đạo hắc quang chói mắt đột nhiên bạo mở. Thân hình lão ma nhanh chóng thu nhỏ lại, khí thế lại được tăng cường.
Cổ Ma thiên sinh tàn nhẫn, thụ thương nặng khiến hắn càng điên cuồng. Tức thời các lưỡi xương đao ở khuỷu tay cùng đầu gối hóa thành hắc quang thâm thúy, thân hình như bắn tới Lâm Hiên.
Mặt ngoài các lưỡi xương đao có điện hồ quấn quanh, lần này lại là màu đỏ thẫm yêu dị.
"Tiểu tử, ngươi bức bổn tôn đến mức này, trước tiên ra phải lấy mạng ngươi "
Ngọc thủ Nguyệt nhi lại lần nữa vung lên sau lưng nhưng lão ma không quan tâm, quyết lấy mạng Lâm Hiên cho bằng được.
Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên không chút sợ hãi. Không chút dấu hiệu, một đạo kim quang chói mắt từ sau lưng hắn nổ bắn ra. Nhìn qua vô cùng tôn quý hoa mỹ!
Kim quang càng ngày càng sáng lên, theo sau lại biến hóa ra một Pháp tướng.
Pháp tướng?
Có lầm hay không, dù là Đại Năng tồn tại nổi danh Linh Giới cũng rất ít người sở hữu thần thông này.
Cổ Ma cảm giác đầu óc của mình có chút bất ổn.
Nếu không phải cảm giác rõ ràng năng lượng thần hồn trong cơ thể Lâm Hiên, hắn đã nghĩ gia hỏa này phân hồn của lão quái vật nào đó từ Linh Giới xuống Nhân giới.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạo, Kim Quang sau lưng điên cuồng tăng vọt rồi tan đi.
Pháp tướng hiện nguyên hình giống có tới chín đầu mười tám cánh tay! Pháp lực toàn thân hắn thôi động tới cực hạn, lập tức tăng vọt đến tiếp cận trung kỳ.
Mỗi cánh tay pháp tướng đều cầm đao thương kiếm kích, uy lực tuyệt không nhỏ khiến vẻ mặt Cổ Ma lập tức cuồng biến.
"Muốn liều mạng cùng ta, để kiếp sau đi, hiện tại ta cho ngươi đi tìm chết!"
Lời còn chưa dứt, mười tám món binh khí đả bổ xuống đầu. Cổ Ma muốn tránh cũng không được, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Tiếng xoang xoảng truyền vào tai một, lân giáp dày đặc trên người Cổ Ma cũng không đỡ nổi. Mười tám kiện Pháp bảo, toàn bộ chém vào thân thể lão ma.
Phốc một tiếng, thân thể Cổ Ma bạo liệt nổ ra.
Sắc mặt Lâm Hiên vui vẻ nhưng rất nhanh trong đáy mắt hiện ra hào quang ngũ sắc lưu ly. Cổ Ma này chẳng qua là một hóa thân do chân phải biến ảo ra mà thôi.
Thế thân Độ Kiếp đại pháp!
Ngũ sắc quang hoa trong mắt Lâm Hiên lại lần nữa đại thịnh.
Mấy đạo hắc khí hiện ra cách hắn chừng mười trượng. Thân ảnh Cổ Ma lại lần nữa hiện ra, bất quá lần này bộ dáng thật thảm hại.
Lão ma nhìn phía Lâm Hiên, hận không thể đem rút gân lột la, tay trái còn lại lóe lên hắc quang. Lòng bàn tay xuất hiện một cây hắc sắc trường mâu. Thân thể uốn về phía sau rồi giương lên, trường mâu phóng thẳng về Lâm Hiên.
Vèo!
Tiếng xé gió truyền vào tai, trường mâu vừa rời tay liền quỷ dị biến mất không thấy, không ngờ lại xuất hiện cách ngực Lâm Hiên không đầy ba thước.
Không gian pháp thuật!
Lâm Hiên vô phương lĩnh ngộ thần thông này, muốn tránh cũng không được.
Cửu Thiên Vi Bộ đã không kịp, hắn đành đem toàn bộ pháp lực rót vào Bích Diễm Kỳ Lân Giáp.
Lúc này chợt một làn hương phong thoảng nhẹ lùa vào mũi, thân ảnh Nguyệt nhi đã chắn trước mặt khiến Lâm Hiên cuồng biến. Hắn sao có thể trốn ở phía sau một nữ nhân nhưng đã không kịp phản ứng.
Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn có thể ngăn một kích này tuy nhiên Nguyệt nhi sao có thời giờ đem tế ra.
Có điều một kiện Cổ bảo như một cái nghiên mực cổ xưa đã sớm lơ lửng trước ngực Tiểu nha đầu.
Đối mặt một kích ôm hận của Cổ Ma, Nguyệt Nhi không chút sợ hãi, hé miệng phun ra một ngụm tinh khí.
Vù một tiếng, nghiên mực tỏa ra sương mù dày đặc bao trùm một vùng không gian.
Mực hương tỏa ra bốn phía!
Lúc này hắc sắc trường mâu đã hung hăng đâm vào. Cổ Ma có chút kinh ngạc. Không ngờ công kích đáng sợ này lại vô thanh vô tức.
Cổ Ma ngây người, như nhớ ra cái gì hoảng sợ la lên: "Quỷ Sát Âm Mặc, không có khả năng, ngươi sao có thể khu sử Quỷ Sát Âm Mặc?"
Hắn như bị một kích thích thật lớn. Nhất thời đám Phân Thần cũng trở nên ngốc trệ.
Trong nháy mắt linh quang chợt lóe, một cây phi đao màu bạc mỏng như cánh chuồn lóe lên.
Đôi mắt phía dưới của Cổ Ma lại lần nữa phun ra một cột sáng trong suốt, sử dụng không gian pháp tắc nhưng chỉ có nửa điểm thời gian, tuy tránh khỏi mất đầu nhưng từ bả vai đến hông lão ma đã bị tước thành hai nửa.
Lúc này lão ma lại chỉ còn một khối thân trên, tứ chi đã không còn.
"Hừ, muốn gạt được Vọng mỗ, hôm nay cho ngươi không trở về hoàn không"
Cười nhạo thanh âm truyền vào tai, vừa rồi đánh lén chính là kiệt tác của Vọng Đình Lâu, cùng với Kim Lan Bút, vô số đao kiếm bắn về Cổ Ma.
Lực sinh mệnh của lão ma dù mạnh đến thế nào, đối mặt Hạo Nhiên Chính Khí cũng tránh không được kết cục bị loạn đao phân thây
Trong mắt lão ma đầy vẻ oán độc, mở miệng phát ra tiếng rống to. Bành bành thanh âm truyền vào tai. Ma khí cuồn cuộn, một đạo ma phong đen thùi như lốc cuốn lên.
Vọng Đình Lâu không ngờ đối phương còn có thể phản kích nhưng lúc này đã như cường cung hết sức.
Lão Ma thi triển tối hậu thần thông, miễn cưỡng bức lui cường địch. Nhưng sau một thoáng thì ma thân bạo liệt nổ tung, ào ào bay ra một đạo hắc khí sâu thẳm, cuồn cuộn một chút liền biến mất không thấy.
Sau một thoáng đã hiện ở hơn mười trượng xa.
Phá Không Thiểm!
Pháp thuật không gian còn huyền diệu hơn cả Thuấn Di.
Nguyên Thần Cổ Ma muốn chạy, đáng tiếc Lâm Hiên đã sớm thèm thuồng ở bên, trong tay cầm một cây trường mâu cổ xưa.
Pháp lực toàn thân như nước vỡ đê tràn vào bên trong bảo vật, sau đó hướng về đối phương hung hăng chém xuống.
Phốc một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, không gian dao động lăn tăn như sóng nước, hắc khí vừa tiêu tán xuất hiện ở trong tầm mắt.
Một đầu lâu ác quỷ có hai khuôn mặt hiện ra. Một cái là Cổ Ma vừa rồi, cái kia thì là bạch diện thư sinh.
Đi!
Lâm Hiên chỉ tay, Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên, hóa thành một tấm võng tam sắc đem khốn trụ đối phương.
Uy lực của Tam Sắc Hỏa Diễm này, Ma Hồn vừa mới đã chứng kiến. Sắc mặt trở nên khẩn trương:
"Ngươi không thể giết ta, ta là Thiên Nguyên Ma Tổ nơi Thượng Giới. Ngươi dám thì bản thể ta tuyệt không tha cho ngươi. Sau này gặp sẽ bóp chết ngươi như một con kiến." Thanh âm kim thiết vang lên truyền vào tai. Ma Hồn cùng đường nhưng ngữ khí vẫn cường ngạnh, không có vẻ cầu xin tha thứ.
"Câm mồm. Ngươi cho là ngươi là ai, chó nhà có tang mà cũng dám uy hiếp ta." Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vài phần âm lệ: "Cái gì Ma Tổ chó má, đã chiến bại còn không chút giác ngộ."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên rung tay, tấm lưới tam sắc chụp xuống trói chặt Ma Hồn ở bên trong.
Hai khuôn mặt đồng thời hít vào một hơi, há miệng phun ra Ma hỏa màu đỏ đen. Đáng tiếc không có hiệu quả. Phần Thiên Ma Hỏa vốn không nhiều lắm, lúc này chủ nhân đã như đèn cạn dầu sao có thể chống đỡ Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Vừa tiếp xúc, Huyễn Linh Thiên Hỏa giống như đổ dầu vào lửa, thiêu đốt Ma Hồn càng thêm kịch liệt.
Ma Hồn phát ra tiếng kêu thảm, trong lòng tràn ngập oán độc. Không ngờ mưu đồ hơn mười vạn năm lại bị hủy trong tay một tiểu tử Ly Hợp sơ kỳ. Thiên Nguyên Ma Tổ không chút cam lòng. Toàn thân bốc đầy ma hỏa, nổi điên dãy dụa không ngừng.
Nhưng chỉ một lát sau hình thần đã câu diệt, chỉ còn một đạo hỏa diễm cỡ quả trứng gà trôi nổi giữa không trung, theo sau như nước bị cá kình hút thu trở tay Lâm Hiên.
Diệt sát một tồn tại thượng giới nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn thản nhiên. Có câu nhiều rận thì không ngứa. Quá nhiều nợ hơn không lo. Hắn sớm bị Tân Nguyệt Công chúa cùng Xuân Ky hiếp, hiện thêm Ma Tổ thì tính gì.
Dù sao nơi hắn tới là Linh Giới, đối phương thế bất lưỡng lập với tu sĩ Linh Giới. Nếu lão ma dám tới Linh giới tầm thù, đương nhiên bị các Đại Năng tu sĩ vây công tới chết.
Cường địch đã diệt trừ. Trận chiến vừa rồi xuất lực quá nhiều, Lâm Hiên đưa tay vỗ tại bên hông, một cái bình ngọc tinh xảo bay vút ra.
Nắp bình vừa mở, hương thơm thấm vào ruột gan tản bốn phía. Vọng Đình Lâu nháy mũi, trên mặt có chút khó hiểu rồi chuyển sang vẻ khó có thể tin nổi.
Vạn Niên Linh Nhũ! Thứ này không phải sớm đã tuyệt tích tại Nhân Giới sao?
Với thân phận đệ nhất cao thủ Nhân giới còn chưa từng thấy qua. Bảo vật này tiểu tử kia tìm thấy từ nơi nào?
Hơn nữa thực lực của Lâm Hiên cũng khiến hắn vô cùng rúng động. Pháp bảo, công pháp đều là tốt nhất, còn có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn .
Lúc này Vọng Đình Lâu đã coi đối phương như một tu sĩ cùng cấp. Ánh mắt lại chuyển qua thiếu nữ ở một bên, Nguyệt nhi không quá xuất sắc nhưng Quỷ Sát Âm Mặc khiến Đình Lâu không dám có chút coi thường.
Lâm Hiên đã uống một giọt Vạn Niên Linh Nhũ, chỉ thấy trong đan điền vô cùng ấm áp, nhất thời linh lực dư thừa khuếch tán ra tại đan điền.
Mặc dù có hiệp nghị cùng Vọng Đình Lâu nhưng Lâm Hiên sao có thể đem vận mệnh của mình giao cho kẻ khác.
Bảo trì thực lực mới có thể đàm phán cùng đối phương
Vọng Đình Lâu đã nhìn ra chỗ đáng sợ của nhất quyền này. Bên trong bao hàm quy tắc nào đó, không ngờ tiểu tử Ly Hợp sơ kỳ này lại có thể ngăn trở được
Lâm Hiên vô phương tiếp xúc quy tắc, bất quá bản thân Huyễn Linh Thiên Hỏa tự ẩn chứa một số đạo lý thiên địa.
Tam sắc quang hoa lưu chuyển. Lãnh! Độc! Còn có hủ thực!
Chỉ thấy hai luồng sức mạnh long trời lở đất ở giữa không trung quấn quít lẫn nhau, nhất thời rất khó phân ra mạnh yếu.
"Không có khả năng!"
Cổ Ma kinh sợ rúng động, tuy nhiên tiếng kinh hô là do bạch diện thư sinh phát ra.
Người khác không hiểu nhưng hắn sao không rõ uy lực của Phần Thiên Ma Hỏa.
Mặc dù phân hồn chỉ có thể phát huy uy lực nhỏ nhất nhưng quét ngang Nhân Giới rất dễ dàng.
Tuyệt đối vô địch!
Không ngờ Tam Sắc Hỏa Diễm này còn mạnh hơn, Ma hỏa có thể bình thủ bởi vì thêm cả sức mạnh nhất quyền của Cổ Ma.
Một Ly Hợp sơ kỳ tu tiên giả đấu bất phân thắng bại với hắn. Chuyện này nếu để truyền tới Ma giới thì là đề tài đàm tiếu rất lớn.
Vẻ mặt Thiên Nguyên Ma Tổ không mấy khác biệt, trên dung nhan xấu xí tràn đầy vẻ bạo ngược.
Cánh tay trái chưa bị ngăn trở. Thần niệm lão ma nhất động, năm ngón tay khép lại tỏa ra ma khí đen thùi, cánh tay biến hóa thành một kiện Pháp bảo là một cây Phá Giáp Chùy.
Lâm Hiên thấy thế thì cảm thán không thôi. Hắn có thể tùy ý đem linh lực hóa thành kiếm quang kiếm khí.
Đối phương có thể đem thân thể hóa thành Pháp bảo. Nhìn qua có phần tương tự như Yêu Thuật nhưng nguyên lý huyền diệu vượt xa.
Phá Giáp Trùy này có gai nhọn tua tủa cực kỳ đáng sợ, mặt ngoài còn có hồ quang đen kịt quấn quanh, không biết chứa đựng là thần thông quỷ dị gì.
Lâm Hiên hiếu kỳ nhưng tuyệt không muốn nếm trải, thân hình loáng sang trái một bước. Cổ Ma không chút do dự lắc thân theo.
"Nguyệt nhi, động thủ!" Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ cười lạnh, dùng thần niệm ra lệnh cho Tiểu nha đầu.
Ở bên trái chừng hai trượng, Tiểu nha đầu đã sớm vận lực chờ phát. Ẩn Thân Phù quả nhiên huyền diệu đến cực điểm. Bên cạnh người đối phương mà Cổ Ma không thể cảm ứng.
Thấy thiếu gia rơi vào thế hạ phong, Nguyệt nhi có chút hoảng hốt nhưng chưa có lệnh của hắn nên không dám xuất thủ.
Lúc này nàng đã cầm sẵn Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm. Ngọc thủ phất một cái, tà tà xẹt qua giữa không trung, động tác mềm nhẹ tựa như thiếu nữ Thiên Cung nhảy múa.
Một đạo hào quang xanh dịu mờ ảo xuất hiện. Bên trong ẩn hiện có mỹ nữ nhưng nháy mắt lại hóa thành những khô lâu hung ác.
Công kích đáng sợ thổi quét tới sau người lão ma!
Dị biến nổi lên khiến hàm răng Cổ Ma như muốn rớt ra.
Thần thức trong Địa Cung này vốn vô phương ly thể, nhưng chỉ cách hơn hai trượng sao hắn lại không phát hiện ra địch nhân.
Tập kích thực quá bất ngờ, chọn thời cơ thật tốt quá.
Cổ Ma muốn tránh không được, trong mắt hiện tia sợ hãi. Thân thể hơi lách sang trái một chút nhưng vẫn bị đạo hoàng quang kia hung hăng đánh trúng lưng.
Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm chính là Tiên phủ kỳ trân, uy lực một kích này cũng không dưới Thông Thiên Linh Bảo.
Ngao!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai, Ma khí hộ thể của Cổ Ma nhanh chóng tán đi, mặc dù thân thể bao bọc trong tầng tầng lân giáp nhưng không ngăn cản nổi một kiếm kia sắc bén. Cả lưng lão ma, từ bả vai đến xương sườn bị vết thương dài tới gần hai trượng. Hắc huyết tanh hôi ào ào tuôn ra.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, thân thể quái vật này thật quá cứng rắn. Một kích kinh thiên động địa lại không thể bổ hắn thành hai nửa.
Bất quá Khô lâu đã tới miệng vết thương. Thanh âm loạn nhai truyền vào tai, Khô Lâu há mồm ra sức cắn vào vết thương, đem ma huyết tanh hôi nuốt vào, trong hốc mắt khô lâu tràn đầy lệ khí.
Cổ Ma tuy cường hãn nhưng bị thương nặng, phát ra kêu rên kinh thiên động địa, Phá Giáp trùy do tay trái biến thành cùng ma khí toàn thân tán loạn đi.
Lâm Hiên không khỏi đại hỉ, toàn thân dâng lên sát khí. Thiên Phượng thần trảo thượng nổ bắn ra quang hoa chói mắt.
Thực lực Cổ Ma giảm sút, Ma Hỏa không cản nổi Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Tiếng vang vụn vỡ thanh truyền vào tai, tay phải Cổ Ma bắt đầu bị Huyền Băng phong bế, hàn khí cùng kịch độc cực kỳ đáng sợ theo kinh mạch, không ngừng lan về phía trước.
Cổ Ma hoảng sợ nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết.
Rống! Nương theo tiếng kinh thiên động địa. Ma lực toàn thân hắn cuồn cuộn tuôn về vết thương, trong nháy mắt thương thế bắt đầu khôi phục, bất quá khí thế nhanh chóng giảm bớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh, độc, hủ thực, ba loại năng lượng của Tam Sắc Huyền Băng Hỏa vẫn điên cuồng ăn mòn thân thể. Trên mặt Cổ Ma hiện lên một tia lệ khí. Còn vết trên lưng vết thương, muốn giữ cánh tay phải là mơ giữa ban ngày.
Hắn há mồm pun ra một đạo lệ quang, vù một cái đã đoạn đi cánh tay phải.
Tráng sĩ đoạn cổ tay! Nguy cơ Huyễn Linh Thiên Hỏa tự nhiên giải trừ.
Rống!
Một đạo hắc quang chói mắt đột nhiên bạo mở. Thân hình lão ma nhanh chóng thu nhỏ lại, khí thế lại được tăng cường.
Cổ Ma thiên sinh tàn nhẫn, thụ thương nặng khiến hắn càng điên cuồng. Tức thời các lưỡi xương đao ở khuỷu tay cùng đầu gối hóa thành hắc quang thâm thúy, thân hình như bắn tới Lâm Hiên.
Mặt ngoài các lưỡi xương đao có điện hồ quấn quanh, lần này lại là màu đỏ thẫm yêu dị.
"Tiểu tử, ngươi bức bổn tôn đến mức này, trước tiên ra phải lấy mạng ngươi "
Ngọc thủ Nguyệt nhi lại lần nữa vung lên sau lưng nhưng lão ma không quan tâm, quyết lấy mạng Lâm Hiên cho bằng được.
Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên không chút sợ hãi. Không chút dấu hiệu, một đạo kim quang chói mắt từ sau lưng hắn nổ bắn ra. Nhìn qua vô cùng tôn quý hoa mỹ!
Kim quang càng ngày càng sáng lên, theo sau lại biến hóa ra một Pháp tướng.
Pháp tướng?
Có lầm hay không, dù là Đại Năng tồn tại nổi danh Linh Giới cũng rất ít người sở hữu thần thông này.
Cổ Ma cảm giác đầu óc của mình có chút bất ổn.
Nếu không phải cảm giác rõ ràng năng lượng thần hồn trong cơ thể Lâm Hiên, hắn đã nghĩ gia hỏa này phân hồn của lão quái vật nào đó từ Linh Giới xuống Nhân giới.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạo, Kim Quang sau lưng điên cuồng tăng vọt rồi tan đi.
Pháp tướng hiện nguyên hình giống có tới chín đầu mười tám cánh tay! Pháp lực toàn thân hắn thôi động tới cực hạn, lập tức tăng vọt đến tiếp cận trung kỳ.
Mỗi cánh tay pháp tướng đều cầm đao thương kiếm kích, uy lực tuyệt không nhỏ khiến vẻ mặt Cổ Ma lập tức cuồng biến.
"Muốn liều mạng cùng ta, để kiếp sau đi, hiện tại ta cho ngươi đi tìm chết!"
Lời còn chưa dứt, mười tám món binh khí đả bổ xuống đầu. Cổ Ma muốn tránh cũng không được, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Tiếng xoang xoảng truyền vào tai một, lân giáp dày đặc trên người Cổ Ma cũng không đỡ nổi. Mười tám kiện Pháp bảo, toàn bộ chém vào thân thể lão ma.
Phốc một tiếng, thân thể Cổ Ma bạo liệt nổ ra.
Sắc mặt Lâm Hiên vui vẻ nhưng rất nhanh trong đáy mắt hiện ra hào quang ngũ sắc lưu ly. Cổ Ma này chẳng qua là một hóa thân do chân phải biến ảo ra mà thôi.
Thế thân Độ Kiếp đại pháp!
Ngũ sắc quang hoa trong mắt Lâm Hiên lại lần nữa đại thịnh.
Mấy đạo hắc khí hiện ra cách hắn chừng mười trượng. Thân ảnh Cổ Ma lại lần nữa hiện ra, bất quá lần này bộ dáng thật thảm hại.
Lão ma nhìn phía Lâm Hiên, hận không thể đem rút gân lột la, tay trái còn lại lóe lên hắc quang. Lòng bàn tay xuất hiện một cây hắc sắc trường mâu. Thân thể uốn về phía sau rồi giương lên, trường mâu phóng thẳng về Lâm Hiên.
Vèo!
Tiếng xé gió truyền vào tai, trường mâu vừa rời tay liền quỷ dị biến mất không thấy, không ngờ lại xuất hiện cách ngực Lâm Hiên không đầy ba thước.
Không gian pháp thuật!
Lâm Hiên vô phương lĩnh ngộ thần thông này, muốn tránh cũng không được.
Cửu Thiên Vi Bộ đã không kịp, hắn đành đem toàn bộ pháp lực rót vào Bích Diễm Kỳ Lân Giáp.
Lúc này chợt một làn hương phong thoảng nhẹ lùa vào mũi, thân ảnh Nguyệt nhi đã chắn trước mặt khiến Lâm Hiên cuồng biến. Hắn sao có thể trốn ở phía sau một nữ nhân nhưng đã không kịp phản ứng.
Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn có thể ngăn một kích này tuy nhiên Nguyệt nhi sao có thời giờ đem tế ra.
Có điều một kiện Cổ bảo như một cái nghiên mực cổ xưa đã sớm lơ lửng trước ngực Tiểu nha đầu.
Đối mặt một kích ôm hận của Cổ Ma, Nguyệt Nhi không chút sợ hãi, hé miệng phun ra một ngụm tinh khí.
Vù một tiếng, nghiên mực tỏa ra sương mù dày đặc bao trùm một vùng không gian.
Mực hương tỏa ra bốn phía!
Lúc này hắc sắc trường mâu đã hung hăng đâm vào. Cổ Ma có chút kinh ngạc. Không ngờ công kích đáng sợ này lại vô thanh vô tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Ma ngây người, như nhớ ra cái gì hoảng sợ la lên: "Quỷ Sát Âm Mặc, không có khả năng, ngươi sao có thể khu sử Quỷ Sát Âm Mặc?"
Hắn như bị một kích thích thật lớn. Nhất thời đám Phân Thần cũng trở nên ngốc trệ.
Trong nháy mắt linh quang chợt lóe, một cây phi đao màu bạc mỏng như cánh chuồn lóe lên.
Đôi mắt phía dưới của Cổ Ma lại lần nữa phun ra một cột sáng trong suốt, sử dụng không gian pháp tắc nhưng chỉ có nửa điểm thời gian, tuy tránh khỏi mất đầu nhưng từ bả vai đến hông lão ma đã bị tước thành hai nửa.
Lúc này lão ma lại chỉ còn một khối thân trên, tứ chi đã không còn.
"Hừ, muốn gạt được Vọng mỗ, hôm nay cho ngươi không trở về hoàn không"
Cười nhạo thanh âm truyền vào tai, vừa rồi đánh lén chính là kiệt tác của Vọng Đình Lâu, cùng với Kim Lan Bút, vô số đao kiếm bắn về Cổ Ma.
Lực sinh mệnh của lão ma dù mạnh đến thế nào, đối mặt Hạo Nhiên Chính Khí cũng tránh không được kết cục bị loạn đao phân thây
Trong mắt lão ma đầy vẻ oán độc, mở miệng phát ra tiếng rống to. Bành bành thanh âm truyền vào tai. Ma khí cuồn cuộn, một đạo ma phong đen thùi như lốc cuốn lên.
Vọng Đình Lâu không ngờ đối phương còn có thể phản kích nhưng lúc này đã như cường cung hết sức.
Lão Ma thi triển tối hậu thần thông, miễn cưỡng bức lui cường địch. Nhưng sau một thoáng thì ma thân bạo liệt nổ tung, ào ào bay ra một đạo hắc khí sâu thẳm, cuồn cuộn một chút liền biến mất không thấy.
Sau một thoáng đã hiện ở hơn mười trượng xa.
Phá Không Thiểm!
Pháp thuật không gian còn huyền diệu hơn cả Thuấn Di.
Nguyên Thần Cổ Ma muốn chạy, đáng tiếc Lâm Hiên đã sớm thèm thuồng ở bên, trong tay cầm một cây trường mâu cổ xưa.
Pháp lực toàn thân như nước vỡ đê tràn vào bên trong bảo vật, sau đó hướng về đối phương hung hăng chém xuống.
Phốc một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, không gian dao động lăn tăn như sóng nước, hắc khí vừa tiêu tán xuất hiện ở trong tầm mắt.
Một đầu lâu ác quỷ có hai khuôn mặt hiện ra. Một cái là Cổ Ma vừa rồi, cái kia thì là bạch diện thư sinh.
Đi!
Lâm Hiên chỉ tay, Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên, hóa thành một tấm võng tam sắc đem khốn trụ đối phương.
Uy lực của Tam Sắc Hỏa Diễm này, Ma Hồn vừa mới đã chứng kiến. Sắc mặt trở nên khẩn trương:
"Ngươi không thể giết ta, ta là Thiên Nguyên Ma Tổ nơi Thượng Giới. Ngươi dám thì bản thể ta tuyệt không tha cho ngươi. Sau này gặp sẽ bóp chết ngươi như một con kiến." Thanh âm kim thiết vang lên truyền vào tai. Ma Hồn cùng đường nhưng ngữ khí vẫn cường ngạnh, không có vẻ cầu xin tha thứ.
"Câm mồm. Ngươi cho là ngươi là ai, chó nhà có tang mà cũng dám uy hiếp ta." Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vài phần âm lệ: "Cái gì Ma Tổ chó má, đã chiến bại còn không chút giác ngộ."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên rung tay, tấm lưới tam sắc chụp xuống trói chặt Ma Hồn ở bên trong.
Hai khuôn mặt đồng thời hít vào một hơi, há miệng phun ra Ma hỏa màu đỏ đen. Đáng tiếc không có hiệu quả. Phần Thiên Ma Hỏa vốn không nhiều lắm, lúc này chủ nhân đã như đèn cạn dầu sao có thể chống đỡ Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Vừa tiếp xúc, Huyễn Linh Thiên Hỏa giống như đổ dầu vào lửa, thiêu đốt Ma Hồn càng thêm kịch liệt.
Ma Hồn phát ra tiếng kêu thảm, trong lòng tràn ngập oán độc. Không ngờ mưu đồ hơn mười vạn năm lại bị hủy trong tay một tiểu tử Ly Hợp sơ kỳ. Thiên Nguyên Ma Tổ không chút cam lòng. Toàn thân bốc đầy ma hỏa, nổi điên dãy dụa không ngừng.
Nhưng chỉ một lát sau hình thần đã câu diệt, chỉ còn một đạo hỏa diễm cỡ quả trứng gà trôi nổi giữa không trung, theo sau như nước bị cá kình hút thu trở tay Lâm Hiên.
Diệt sát một tồn tại thượng giới nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn thản nhiên. Có câu nhiều rận thì không ngứa. Quá nhiều nợ hơn không lo. Hắn sớm bị Tân Nguyệt Công chúa cùng Xuân Ky hiếp, hiện thêm Ma Tổ thì tính gì.
Dù sao nơi hắn tới là Linh Giới, đối phương thế bất lưỡng lập với tu sĩ Linh Giới. Nếu lão ma dám tới Linh giới tầm thù, đương nhiên bị các Đại Năng tu sĩ vây công tới chết.
Cường địch đã diệt trừ. Trận chiến vừa rồi xuất lực quá nhiều, Lâm Hiên đưa tay vỗ tại bên hông, một cái bình ngọc tinh xảo bay vút ra.
Nắp bình vừa mở, hương thơm thấm vào ruột gan tản bốn phía. Vọng Đình Lâu nháy mũi, trên mặt có chút khó hiểu rồi chuyển sang vẻ khó có thể tin nổi.
Vạn Niên Linh Nhũ! Thứ này không phải sớm đã tuyệt tích tại Nhân Giới sao?
Với thân phận đệ nhất cao thủ Nhân giới còn chưa từng thấy qua. Bảo vật này tiểu tử kia tìm thấy từ nơi nào?
Hơn nữa thực lực của Lâm Hiên cũng khiến hắn vô cùng rúng động. Pháp bảo, công pháp đều là tốt nhất, còn có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn .
Lúc này Vọng Đình Lâu đã coi đối phương như một tu sĩ cùng cấp. Ánh mắt lại chuyển qua thiếu nữ ở một bên, Nguyệt nhi không quá xuất sắc nhưng Quỷ Sát Âm Mặc khiến Đình Lâu không dám có chút coi thường.
Lâm Hiên đã uống một giọt Vạn Niên Linh Nhũ, chỉ thấy trong đan điền vô cùng ấm áp, nhất thời linh lực dư thừa khuếch tán ra tại đan điền.
Mặc dù có hiệp nghị cùng Vọng Đình Lâu nhưng Lâm Hiên sao có thể đem vận mệnh của mình giao cho kẻ khác.
Bảo trì thực lực mới có thể đàm phán cùng đối phương
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro