Tay không bắt Bạch Lang
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
"Đúng vậy."
Lâm Hiên thành khẩn nói tiếp: "Thái Hư Linh Nhũ đã thuộc về tiền bối, hiện giờ trong tay vãn bối không còn bảo vật nào có thể khôi phục pháp lực. Tuy hiệu quả của Vạn Niên Linh Nhũ có kém hơn đôi chút, nhưng với tu sĩ Phân Thần kỳ như vãn bối cũng chỉ cần uống mấy ngụm là có thể khôi phục lại pháp lực."
"Ngươi nói cũng có lý."
Bắc Hải Chân Quân dương dương tự đắc, sảng khoái đáp ứng: "Thôi được rồi, lão phu sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Còn chưa dứt lời đã thấy nghe thanh âm rổn rảng vang lên, mấy bình ngọc trắng noãn mang theo linh quang chói mắt từ trong tay áo lão bay vút ra.
"Đa tạ tiền bối đã ban thưởng."
Lâm Hiên mừng rỡ tùy tiện mở nắp một bình ngọc, một mùi thơm thấm vào gan ruột tràn ra chung quanh, quả nhiên là Vạn Niên Linh Nhũ thượng hạng.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên mới lộ rõ vẻ vui mừng, hắn lật bàn tay một cái đã thu toàn bộ những bình ngọc đó vào ngực áo.
Dự đoán của mình quả không sai, đối phương rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao với Đại năng Độ Kiếp kỳ thì Vạn Niên Linh Nhũ cũng chỉ là gân gà. Mặc dù một hơi uống vài bình cũng có thể khôi phục hai ba thành pháp lực, song chỉ với từng ấy pháp lực đương nhiên không đáng nhắc tới. Bắc Hải Chân Quân tùy thân mang theo mấy bình Vạn Niên Linh Nhũ phòng trường hợp bất trắc, nhưng hiện giờ lão đã có Thái Hư Linh Nhũ nên lại càng không coi trọng, không chút đau lòng đưa cho Lâm Hiên.
"Đa tạ tiền bối, ngài thật sự quá hào phóng."
Lâm Hiên chiếm được chút tiện nghi nên trong lòng hắn hết sức cao hứng, giọng nói mang đầy vẻ nịnh nọt. Tuy nhìn bề ngoài thì lần giao dịch này là trao đổi theo nhu cầu, nhưng kỳ thật người chiếm tiện nghi lại chính là Lâm Hiên, thậm chí nói là tay không bắt Bạch Lang cũng không đủ.
Không phải sao?
Sau khi trở về mình chỉ cần dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất một phát những bình Vạn Niên Linh Nhũ thu được hôm nay, chẳng phải chúng lại trở thành thứ gọi là Thái Hư Linh Nhũ sao.
Hơn nữa hơn phân nửa phẩm chất của chúng còn tốt hơn chút ít so với Thái Hư Linh Nhũ mà Bắc Hải Chân Quân vừa thu được. Bởi vì lần trước mình chỉ dùng Linh Nhũ mấy ngàn năm mà thôi, còn lần này thì đích xác là Vạn Niên Linh Nhũ hàng thật giá thật. Hơn nữa giờ đây mình đã tiến giai Phân Thần kỳ, số lượng quang điểm màu bạc bên trong Lam Sắc Tinh Hải rõ ràng cũng nhiều hơn. Về phần vất vả khi chiết xuất lại càng không đáng nhắc tới. Vì thế hơn mười loại tài liệu ghi lại trong ngọc giản kia chính là đối phương tặng không cho mình rồi.
Bất tri bất giác, Lâm Hiên đã chiếm được một món lời cực kỳ lớn. Chỉ có điều lão quái vật trước mắt không hề hay biết mà thôi.
Cuộc giao dịch thành công khiến đôi bên đều vô cùng thỏa mãn. Sau đó Lâm Hiên cáo từ Bắc Hải chân nhân ly khai nơi này. Hắn vừa bước ra khỏi gian đại sảnh đã gặp Tĩnh Không đại sư.
"A di đà phật, chắc hẳn thí chủ đã có thu hoạch rất lớn."
Vẫn là giọng nói hòa ái của Tĩnh Không truyền vào lỗ tai, song lần này lại mơ hồ mang theo vài phần hâm mộ. Dù sao trong mắt tu sĩ Phân Thần kỳ thì tồn tại Độ Kiếp kỳ vẫn cao chót vót không thể với tới. Tuy hắn không biết Bắc Hải chân nhân gọi Lâm Hiên đến rút cuộc có chuyện gì, nhưng mơ hồ vẫn hiểu được một chút. Vận khí tiểu tử này quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi.
"Ha ha, đúng là ta có một chút thu hoạch. Còn phải cám ơn đại sư đã dẫn đường." Lâm Hiên khiêm tốn nói.
"Không dám, không dám. Đó là cơ duyên của thí chủ, hoàn toàn không liên quan tới lão nạp."
Tĩnh Không không có ý định kể công, dù sao việc này cũng có liên quan đến lão quái vật Độ Kiếp kỳ, trong lòng lão tự nhiên hiểu rõ nên làm như thế nào.
Hai người khách khách khí khí một lát, sau đó Lâm Hiên mới mở miệng: "Đại sư, ngươi xem chúng ta có nên trở về hay không?"
"A di đà phật, lão nạp cũng đang có ý này."
"Mời Đại sư."
Quá trình tiếp theo hết sức đơn giản, Tĩnh Không Đại sư rất thông thuộc đường xá nên việc trở về rất thuận lợi. Mấy canh giờ sau, bóng dáng khổng lồ của Tinh Nguyệt thành đã xuất hiện trước mắt.
"Lâm thí chủ, chúng ta cũng nên chia tay ở đây thôi."
Tĩnh Không hòa thượng đề nghị, nếu hai người cùng nhau tiến vào thành, người khác nhìn thấy chỉ e có chút bất tiện.
"Ừm, Lâm mỗ cũng đang định nói như vậy. Đại sư bảo trọng, tại hạ cáo từ." Lâm Hiên ôm quyền thi lễ.
"Xin thí chủ cứ tự nhiên." Lão hòa thượng nói như vậy nhưng lão lại là người rời đi trước.
Lâm Hiên thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã không nhịn được cười khẽ mấy tiếng. Sau đó hắn nắm chặt hai tay, tiếng xương cốt kêu răng rắc truyền vào lỗ tai, một tầng sáng màu xanh hiện lên bao trọn thân hình Lâm Hiên vào trong. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy người hắn mơ hồ cao thêm một xích, biến thành một lão giả vừa cao vừa gầy như cây sậy, ngũ quan hoàn toàn thay đổi. Với thực lực của hắn hôm nay thì việc thi triển thuật Dịch Dung rất dễ dàng, hơn nữa trừ phi là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, chứ nếu không dù hắn có đứng trước mặt những Tu tiên giả khác cũng không sợ bị phát hiện.
Sở dĩ Lâm Hiên làm như vậy cũng bởi vì gần đây hắn thật sự quá nổi tiếng. Nếu Lâm Hiên không thay đổi dung mạo mà tiến vào thành, nhất định sẽ làm cho Tu tiên giả trong thành náo động một phen. Hắn không chút hứng thú với việc bị người khác vây xem nên mới đành phải ra hạ sách này.
Quả nhiên hết thảy đều thuận lợi, thuật Dịch Dung của Lâm Hiên thần diệu vô cùng, đương nhiên không có người nào phát hiện ra. Hắn vừa vào thành liền gọi một xe thú kéo rồi nói với tên phu xe chở thẳng tới Quý Tân quán dành cho tu sĩ Phân Thần kỳ.
Một thoáng sau đã đến nơi, tuy nhiên Lâm Hiên đang ngồi trong xe bỗng nhíu chặt lông mày lại, trên mặt tỏ vẻ ngoài ý muốn. Hắn ném cho phu xe hai khối trung phẩm tinh thạch rồi chậm rãi bước xuống.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc bạc trắng đang đứng trước cửa lầu các của mình, mặt mũi Long sư huynh tràn ngập vẻ hoảng loạn, trông hệt như kiến đang bò trên chảo nóng vậy.
Tuy nhiên khi Long thiếu niên trông thấy Lâm Hiên, vẻ hoảng loạn trên mặt tức thì biến thành vui mừng, hắn vội vã bước tới: "Lâm sư đệ, ngươi không sao hả? Thật tốt quá.”
"Không phải tiểu đệ đã nhắn lại cho sư huynh sao?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ rõ vẻ khó hiểu, chính hắn đã tự tay nói rõ sự tình vào Truyền Âm phù gửi lại cho Long sư huynh, sao giờ lại...
"Chính vì đọc những lời ngươi nhắn lại nên vi huynh mới lo lắng như thế này đấy."
Long thiểu niên cười khổ không thôi, sau đó như nhớ ra điều gì liền quay đầu nhìn bốn phía: "Đây không phải là nơi nói chuyện, trước tiên nên đi vào phòng đã..."
"Được."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, lúc này bọn hắn đang đứng giữa đường, chung quanh không có cấm chế bảo vệ, tu sĩ khác rất dễ dàng có thể dùng Thần niệm nghe lén bọn hắn nói chuyện.
Hai người lập tức đi vào lầu các của Lâm Hiên, toàn bộ cấm chế xung quanh đều được mở ra. Long thiếu niên hoa tay lên, một quang tráo cách âm màu xanh hiện ra từ không trung bao trọn hai người vào trong. Tinh Nguyệt Thành tàng long ngọa hổ, chung quanh nơi này rất nhiều tu sĩ Phân Thần kỳ, hắn tuyệt không cho phép mình sơ suất điều gì.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Long thiếu niên mới không ngừng hỏi chuyện: "Lâm sư đệ, rút cuộc là vị tiền bối nào tìm ngươi? Mọi chuyện thế nào? Người đó không làm khó ngươi chứ?"
Trong lời nói của Long thiếu niên tràn đầy vẻ quan tâm. Cái này cũng khó trách, Lâm Hiên chính là hi vọng lớn nhất của Vân Ẩn Tông, bổn môn có thể thịnh vượng hay không, tất cả đều trông cậy vào hắn. Long thiếu niên đương nhiên sợ hãi Lâm Hiên có sơ xuất gì đó khiến một vị tiền bối Độ Kiếp kỳ gọi đến. Hắn không ngừng kêu khổ, tính tình những lão quái vật kia cổ quái vô cùng, vạn nhất Lâm sư đệ phạm phải sai lầm gì thì phải làm thế nào đây?
Lâm Hiên thành khẩn nói tiếp: "Thái Hư Linh Nhũ đã thuộc về tiền bối, hiện giờ trong tay vãn bối không còn bảo vật nào có thể khôi phục pháp lực. Tuy hiệu quả của Vạn Niên Linh Nhũ có kém hơn đôi chút, nhưng với tu sĩ Phân Thần kỳ như vãn bối cũng chỉ cần uống mấy ngụm là có thể khôi phục lại pháp lực."
"Ngươi nói cũng có lý."
Bắc Hải Chân Quân dương dương tự đắc, sảng khoái đáp ứng: "Thôi được rồi, lão phu sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Còn chưa dứt lời đã thấy nghe thanh âm rổn rảng vang lên, mấy bình ngọc trắng noãn mang theo linh quang chói mắt từ trong tay áo lão bay vút ra.
"Đa tạ tiền bối đã ban thưởng."
Lâm Hiên mừng rỡ tùy tiện mở nắp một bình ngọc, một mùi thơm thấm vào gan ruột tràn ra chung quanh, quả nhiên là Vạn Niên Linh Nhũ thượng hạng.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên mới lộ rõ vẻ vui mừng, hắn lật bàn tay một cái đã thu toàn bộ những bình ngọc đó vào ngực áo.
Dự đoán của mình quả không sai, đối phương rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao với Đại năng Độ Kiếp kỳ thì Vạn Niên Linh Nhũ cũng chỉ là gân gà. Mặc dù một hơi uống vài bình cũng có thể khôi phục hai ba thành pháp lực, song chỉ với từng ấy pháp lực đương nhiên không đáng nhắc tới. Bắc Hải Chân Quân tùy thân mang theo mấy bình Vạn Niên Linh Nhũ phòng trường hợp bất trắc, nhưng hiện giờ lão đã có Thái Hư Linh Nhũ nên lại càng không coi trọng, không chút đau lòng đưa cho Lâm Hiên.
"Đa tạ tiền bối, ngài thật sự quá hào phóng."
Lâm Hiên chiếm được chút tiện nghi nên trong lòng hắn hết sức cao hứng, giọng nói mang đầy vẻ nịnh nọt. Tuy nhìn bề ngoài thì lần giao dịch này là trao đổi theo nhu cầu, nhưng kỳ thật người chiếm tiện nghi lại chính là Lâm Hiên, thậm chí nói là tay không bắt Bạch Lang cũng không đủ.
Không phải sao?
Sau khi trở về mình chỉ cần dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất một phát những bình Vạn Niên Linh Nhũ thu được hôm nay, chẳng phải chúng lại trở thành thứ gọi là Thái Hư Linh Nhũ sao.
Hơn nữa hơn phân nửa phẩm chất của chúng còn tốt hơn chút ít so với Thái Hư Linh Nhũ mà Bắc Hải Chân Quân vừa thu được. Bởi vì lần trước mình chỉ dùng Linh Nhũ mấy ngàn năm mà thôi, còn lần này thì đích xác là Vạn Niên Linh Nhũ hàng thật giá thật. Hơn nữa giờ đây mình đã tiến giai Phân Thần kỳ, số lượng quang điểm màu bạc bên trong Lam Sắc Tinh Hải rõ ràng cũng nhiều hơn. Về phần vất vả khi chiết xuất lại càng không đáng nhắc tới. Vì thế hơn mười loại tài liệu ghi lại trong ngọc giản kia chính là đối phương tặng không cho mình rồi.
Bất tri bất giác, Lâm Hiên đã chiếm được một món lời cực kỳ lớn. Chỉ có điều lão quái vật trước mắt không hề hay biết mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc giao dịch thành công khiến đôi bên đều vô cùng thỏa mãn. Sau đó Lâm Hiên cáo từ Bắc Hải chân nhân ly khai nơi này. Hắn vừa bước ra khỏi gian đại sảnh đã gặp Tĩnh Không đại sư.
"A di đà phật, chắc hẳn thí chủ đã có thu hoạch rất lớn."
Vẫn là giọng nói hòa ái của Tĩnh Không truyền vào lỗ tai, song lần này lại mơ hồ mang theo vài phần hâm mộ. Dù sao trong mắt tu sĩ Phân Thần kỳ thì tồn tại Độ Kiếp kỳ vẫn cao chót vót không thể với tới. Tuy hắn không biết Bắc Hải chân nhân gọi Lâm Hiên đến rút cuộc có chuyện gì, nhưng mơ hồ vẫn hiểu được một chút. Vận khí tiểu tử này quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi.
"Ha ha, đúng là ta có một chút thu hoạch. Còn phải cám ơn đại sư đã dẫn đường." Lâm Hiên khiêm tốn nói.
"Không dám, không dám. Đó là cơ duyên của thí chủ, hoàn toàn không liên quan tới lão nạp."
Tĩnh Không không có ý định kể công, dù sao việc này cũng có liên quan đến lão quái vật Độ Kiếp kỳ, trong lòng lão tự nhiên hiểu rõ nên làm như thế nào.
Hai người khách khách khí khí một lát, sau đó Lâm Hiên mới mở miệng: "Đại sư, ngươi xem chúng ta có nên trở về hay không?"
"A di đà phật, lão nạp cũng đang có ý này."
"Mời Đại sư."
Quá trình tiếp theo hết sức đơn giản, Tĩnh Không Đại sư rất thông thuộc đường xá nên việc trở về rất thuận lợi. Mấy canh giờ sau, bóng dáng khổng lồ của Tinh Nguyệt thành đã xuất hiện trước mắt.
"Lâm thí chủ, chúng ta cũng nên chia tay ở đây thôi."
Tĩnh Không hòa thượng đề nghị, nếu hai người cùng nhau tiến vào thành, người khác nhìn thấy chỉ e có chút bất tiện.
"Ừm, Lâm mỗ cũng đang định nói như vậy. Đại sư bảo trọng, tại hạ cáo từ." Lâm Hiên ôm quyền thi lễ.
"Xin thí chủ cứ tự nhiên." Lão hòa thượng nói như vậy nhưng lão lại là người rời đi trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiên thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã không nhịn được cười khẽ mấy tiếng. Sau đó hắn nắm chặt hai tay, tiếng xương cốt kêu răng rắc truyền vào lỗ tai, một tầng sáng màu xanh hiện lên bao trọn thân hình Lâm Hiên vào trong. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy người hắn mơ hồ cao thêm một xích, biến thành một lão giả vừa cao vừa gầy như cây sậy, ngũ quan hoàn toàn thay đổi. Với thực lực của hắn hôm nay thì việc thi triển thuật Dịch Dung rất dễ dàng, hơn nữa trừ phi là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, chứ nếu không dù hắn có đứng trước mặt những Tu tiên giả khác cũng không sợ bị phát hiện.
Sở dĩ Lâm Hiên làm như vậy cũng bởi vì gần đây hắn thật sự quá nổi tiếng. Nếu Lâm Hiên không thay đổi dung mạo mà tiến vào thành, nhất định sẽ làm cho Tu tiên giả trong thành náo động một phen. Hắn không chút hứng thú với việc bị người khác vây xem nên mới đành phải ra hạ sách này.
Quả nhiên hết thảy đều thuận lợi, thuật Dịch Dung của Lâm Hiên thần diệu vô cùng, đương nhiên không có người nào phát hiện ra. Hắn vừa vào thành liền gọi một xe thú kéo rồi nói với tên phu xe chở thẳng tới Quý Tân quán dành cho tu sĩ Phân Thần kỳ.
Một thoáng sau đã đến nơi, tuy nhiên Lâm Hiên đang ngồi trong xe bỗng nhíu chặt lông mày lại, trên mặt tỏ vẻ ngoài ý muốn. Hắn ném cho phu xe hai khối trung phẩm tinh thạch rồi chậm rãi bước xuống.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc bạc trắng đang đứng trước cửa lầu các của mình, mặt mũi Long sư huynh tràn ngập vẻ hoảng loạn, trông hệt như kiến đang bò trên chảo nóng vậy.
Tuy nhiên khi Long thiếu niên trông thấy Lâm Hiên, vẻ hoảng loạn trên mặt tức thì biến thành vui mừng, hắn vội vã bước tới: "Lâm sư đệ, ngươi không sao hả? Thật tốt quá.”
"Không phải tiểu đệ đã nhắn lại cho sư huynh sao?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ rõ vẻ khó hiểu, chính hắn đã tự tay nói rõ sự tình vào Truyền Âm phù gửi lại cho Long sư huynh, sao giờ lại...
"Chính vì đọc những lời ngươi nhắn lại nên vi huynh mới lo lắng như thế này đấy."
Long thiểu niên cười khổ không thôi, sau đó như nhớ ra điều gì liền quay đầu nhìn bốn phía: "Đây không phải là nơi nói chuyện, trước tiên nên đi vào phòng đã..."
"Được."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, lúc này bọn hắn đang đứng giữa đường, chung quanh không có cấm chế bảo vệ, tu sĩ khác rất dễ dàng có thể dùng Thần niệm nghe lén bọn hắn nói chuyện.
Hai người lập tức đi vào lầu các của Lâm Hiên, toàn bộ cấm chế xung quanh đều được mở ra. Long thiếu niên hoa tay lên, một quang tráo cách âm màu xanh hiện ra từ không trung bao trọn hai người vào trong. Tinh Nguyệt Thành tàng long ngọa hổ, chung quanh nơi này rất nhiều tu sĩ Phân Thần kỳ, hắn tuyệt không cho phép mình sơ suất điều gì.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Long thiếu niên mới không ngừng hỏi chuyện: "Lâm sư đệ, rút cuộc là vị tiền bối nào tìm ngươi? Mọi chuyện thế nào? Người đó không làm khó ngươi chứ?"
Trong lời nói của Long thiếu niên tràn đầy vẻ quan tâm. Cái này cũng khó trách, Lâm Hiên chính là hi vọng lớn nhất của Vân Ẩn Tông, bổn môn có thể thịnh vượng hay không, tất cả đều trông cậy vào hắn. Long thiếu niên đương nhiên sợ hãi Lâm Hiên có sơ xuất gì đó khiến một vị tiền bối Độ Kiếp kỳ gọi đến. Hắn không ngừng kêu khổ, tính tình những lão quái vật kia cổ quái vô cùng, vạn nhất Lâm sư đệ phạm phải sai lầm gì thì phải làm thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro