Thanh Hỏa Kiếm
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Lại nói Lâm Hiện đang ở hàn băng động cách mặt đất hơn trăm trượng cẩn thận bồi luyện Nguyên Anh.
Không chịu được nhàm chán nên Nguyệt Nhi cũng đả tọa bên cạnh, thiếu gia đã kết Anh thành công, nàng cũng không muốn bị rớt lại quá xa.
Về phần Tiểu Tuyết Hồ vốn hoạt bát hiếu động nhưng không biết tại sao mấy ngày này lại có vẻ mệt mỏi, phần lớn thời gian đều ngủ rất say.
Lúc đầu Nguyệt Nhi cũng có chút lo lắng cho ả, kiểm tra thử một chút thì phát hiện tiểu gia hỏa này vẫn ổn, thậm chí pháp lực còn tăng cường hơn nhiều.
"Hương nhi, nếu ngươi có gì không ổn thì phải nhớ nói với tỷ tỷ đấy" Nguyệt Nhi mở miệng quan tâm.
"Ta không có".
Tiểu Tuyết Hồ lắc đầu bập bẹ nói sau đó liền nhắm đôi mắt to xinh đẹp lại. Yêu thú khác với nhân tộc là công pháp tu tiên đơn giản hơn. Thông qua huyết mạch truyền thừa không cần học cũng tự biết.
Lúc này Tiểu Tuyết Hồ thi triển Nội thị thuật, thức hải trước kia vốn chỉ là một mảng hư vô mà giờ khắc này đang có một đóa liên hoa ngũ sắc chậm rãi xoay tròn.
Yêu lực bị hấp dẫn vào trong thức hải vờn quanh đóa sen, lộ vẻ mỹ lệ phi phàm.
"Đây là cái gì?"
Tiểu Tuyết Hồ mặc dù có tư chất nghịch thiên nhưng vẫn còn quá nhỏ nên rất mơ hồ, lại bắt đầu mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lại nói tam đại yêu thú hiện đã hành động nhưng vẫn còn có chút cố kỵ. Trừ khi tìm ra được tung tích của tiểu công chúa nếu không vẫn còn kiềm chế chưa trở mặt với nhau.
Trong Băng Mạc Hoang Nguyên, hành động của Tuyết Hồ tộc tất nhiên là nhanh hơn một chút nên tới trước chỗ Lâm Hiên kết Anh, đã tìm ra động cổ Kỳ Lân bị huyễn thuật che giấu.
Tuyết Hồ vương rất kinh ngạc, bọn họ sống ở chỗ này không biết đã bao nhiêu vạn năm mà không ngờ ở phía dưới băng thiên tuyết địa lại còn có hỏa mạch cực phẩm này.
Động cổ Kỳ Lân đáng tiếc đã bị người đoạt trước, tất cả di bảo đều bị lấy đi.
Nhưng Tuyết Hồ vương cũng không mấy đau lòng, vật trân hiếm gì cũng đều không thể sánh với nhi nữ mới ra đời.
Đột nhiên hỏa quang bay vụt vào chính là bí chế truyền âm phù. Tuyết Hồ vương nhanh chóng đem thần thức chìm vào, một lát sau trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Phụ vương, có tin tức gì không?"
Đứng bên cạnh Tuyết Hồ vương là một thiếu niên có khuôn mặt cương nghị, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi nhưng cũng đã là yêu thú Hóa Hình sơ kỳ.
"Ừm, có chút manh mối. Kiên nhi, mấy ngày trước từng có tu sĩ nhân tộc kết anh thành công ở trong này. Còn phát sinh xung đột với thủ hạ của Độc Giao Vương, kết quả cuối cùng lại là hai gã yêu thú Hóa Hình kỳ một chết một bị thương..."
"Phụ vương. Người không lầm chứ, một tu tiên giả nhân tộc vừa mới kết Anh làm sao có thể đả bại hai gã yêu tộc Hóa Hình kỳ được?" Thiếu niên đầy vẻ kinh ngạc vẻ mặt dường như không thể tin.
"Tin này tuyệt đối đáng tin cậy là mật thám do của ta cài vào hồi báo. Hừ Độc Giao Vương có thể mua chuộc phản đồ bên ta thì chẳng lẽ ta không thể làm vậy với hắn sao?" Khóe miệng Tuyết Hồ vương lộ ra một tia trào phúng: "Đúng rồi Kiên nhi, rốt cuộc tên phản đồ là kẻ nào? con đã có manh mối chưa?"
"Thực xin lỗi phụ vương, vẫn chưa có". Thiếu niên sợ hãi lắc đầu.
Tuyết Hồ vương cũng không tức giận, cũng chuyện này không gấp được.
"Thưa Phụ vương, nói như vậy tiểu muội là rơi vào tay tu sĩ nhân tộc kia sao?"
"Không sai" Tuyết Hồ vương gật đầu: "Muội muội của ngươi trên người có huyết thống của vương tộc, đối phương cũng không thể thu làm linh thú. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tất nhiên sẽ nhìn ra thân phận của Hương nhi không tầm thường, chắc chắn sẽ không dễ dàng gia hại nó".
"Nói vậy tiểu muội tạm thời sẽ an toàn"
"Ừm" Vẻ mặt Tuyết Hồ vương hơi âm trầm xuống: "Nói vậy nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ, phải mau cứu nó về mới được" Nói tới đây lão lấy tay day trán suy nghĩ một chút nói: "Các ngươi tìm xung quanh thử xem, tu sĩ nhân tộc kia từng kết Anh ở trong đây. Nói không chừng sẽ để lại dấu vết, việc trước mắt của chúng ta là phải xác định được thân phận của hắn". Tuyết Hồ vương vừa dứt lời, mấy tên yêu hồ bên cạnh hóa thành mấy đạo kinh hồng khác nhau bay sâu trong cổ động. Chỉ lát sau một khối lệnh bài đen bay vào tay Tuyết Hồ vương.
Lệnh bài này khoảng cỡ bàn tay là dùng một loại mộc vô danh chế thành, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng khiến người ngửi sảng khoái tinh thần. Ánh mắt của Tuyết Hồ vương nheo lại sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Phụ vương, người biết lai lịch người kia rồi sao?".
"Không sai, đây là lệnh phù khách khanh của Huyền Phượng môn" Tuyết Hồ vương mở miệng hờ hững nói.
"Huyền Phượng môn?" Thiếu chủ tộc Tuyết Hồ ngẩn ngơ, đây chính là đại phái tu tiên của nhân tộc đứng đầu ở Yêu Linh Đảo thực lực không dễ coi thường. Nếu tiểu muội rơi vào tay bọn họ tình huống có chút phiền phức.
"Kiên nhi, trước tiên ngươi phái người tiếp xúc với bọn họ, nói bóng nói gió nếu có thể đổi Hương nhi bình an về, chúng ta có thể cho chúng nhiều ưu đãi."
"Phụ vương, nhân tộc vốn vô cùng giảo hoạt, nếu bọn chúng thi triển công phu sư tử ngoạm hoặc không muốn giao tiểu muội ra thì chúng ta phải làm thế nào?" Thiếu chủ Tuyết Hồ tộc lo lắng nói.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu mấy lão gia hỏa Huyền Phượng môn thật không hiểu thời thế ta cũng không ngại dốc toàn bộ lực lượng huyết tẩy môn phái này một phen". Tuyết Hồ vương nói đến đây toàn thân bốc ra sát khí nồng nặc.
Thời phút này Lâm Hiên vẫn ở hàn băng động, không biết vô tình đã làm thất lạc lệnh bài của Huyền Phượng môn. Điều này sẽ khiến ở Huyền Phượng môn dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ nhưng không thể trách hắn. Chẳng qua đó chỉ là con tạo xoay vần mà thôi.
Bất tri bất giác ba tuần trăng đã trôi qua. Trải qua sự bồi luyện vất vả, lúc này trong đan điền hình thái Nguyên Anh đã được củng cố rất nhiều.
Nguy cơ bản thân đã được giải trừ khiến Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thu công, đứng lên hoạt động thân thể một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau Nguyệt Nhi cũng mở hai mắt ra trên mặt đầy vẻ mừng rỡ.
"Thiếu gia, người đã khỏe lại hả!"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu rồi chuyển ánh mắt về phía Tuyết Hồ bên cạnh. Lúc này tiểu gia hỏa đang cuộn mình thành một đoàn, dùng cái đuôi để gối đầu chìm trong giấc ngủ.
Lâm Hiên nhướng mày. Từ sau khi kết anh, hắn đã có một sự liên hệ với Tiểu Tuyết Hồ nhưng cụ thể là gì thì không rõ. Lâm Hiên lắc đầu gác chuyện này sang một bên, vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật. Hắc quang chợt lóe, trong lòng bàn tay đã có một cái sừng bóng loáng đen nhánh dài hơn một thước tỏa ra yêu lực quỷ dị.
Đây chính là cái sừng trên đầu của lão giả bào xám tro, không hiểu là bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn đây là một tài liệu luyện khí hàng đầu không thể nghi ngờ.
Lâm Hiên duỗi một ngón tay chậm rãi búng một cái.
Một tiếng keng vang lên, từ phía trên sừng nhọn bắn ra một tia yêu quang đen nhánh đánh tan pháp quyết của Lâm Hiên.
"Có chút thú vị!"
Vẻ mặt Lâm Hiên khá hứng khởi phất tay áo một cái, hơn mười cái bình ngọc tinh xảo như những con có nhỏ bơi ra rải đều trước người hắn.
"Thiếu gia, người định luyện hóa bảo vật này?" Nguyệt Nhi có vẻ tò mò mà hỏi.
"Ừm".
Lâm Hiên gật đầu. Thời gian bồi luyện Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn quá ngắn chưa thể pháp huy được uy lực chân chính. Lâm Hiên định dùng tài liệu yêu thú trong tay để luyện chế một pháp bảo có lực công kích cực mạnh.
Lúc này trong tay là một cái ngọc giản, hắn đem thần thức chìm vào trong. Đây chính là đoạn cuối của Cửu Thiên huyền công có kèm theo hơn mười cách luyện chế pháp bảo bao gồm cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn và U Minh Toái Tâm Kiếm, số còn lại cũng đều là pháp bảo hàng đầu.
Bên trong mặc dù không có nhắc tới sừng trong tay, nhưng với kiến thức của Lâm Hiên cũng không đến nỗi xem bầu lại vẽ ra gáo.
Khoảng chừng hơn nửa ngày Lâm Hiên mới khẽ ngẩng lên nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, phân tích những ưu nhược của phương pháp luyện chế pháp bảo kia kỹ càng.
Thật lâu sau hắn thở hắt ra. Thấy thiếu gia vẫn bộ dạng xuất thần Nguyệt Nhi như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, sợ quấy rầy thiếu gia nên nhẹ nhàng gọi tiểu hồ ly đi vào một gian tĩnh thất cạnh đó, nha đầu này cũng có chút tinh tế.
Lại qua thời gian một chén trà, Lâm Hiên bỏ ngọc giản xuống rồi đánh ra một đạo phiêu phù thuật đem chiếc sừng kia liền trôi nổi trước ngực.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, cả người chớp động thanh quang, một hài nhi cao gần tấc lơ lửng đỉnh đầu hắn.
Hài nhi này toàn thân trắng muốt khuôn mặt giống hệt Lâm Hiên, mười ngón tay nhỏ bé huy động như đàn chỉ liên tục đánh ra các đạo pháp quyết vào trong chiếc sừng.
Sau một khắc trên mặt Nguyên Anh lộ ra một tia hài lòng, hé cái miệng nhỏ nhắn phun ra một luồng anh hỏa nhỏ xíu mỏng manh như sợi tơ, biến đổi thành hình xoắn ốc bao chiếc sừng lại. Chỉ nghe những tiếng keng keng mãnh liệt vang lên yêu khí lại bắt đầu phản kích. Nhưng dù sao cũng là vật vô chủ một chút yêu lực này rất nhanh đã bị luyện hóa.
Nguyên Anh nung khoảng hơn hai canh giờ thì trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hắc quang chợt lóe lại hiện ra một hài nhi đen như mực chính là Ma Anh.
Ma Anh lại phun ra ma hỏa tiếp nhận công việc nung, còn Nguyên Anh thì hóa thành một đạo bạch quang hạ xuống đất. Bàn tay nhỏ bé phất một cái, một đạo hào quang bay ra đem một bình ngọc khác nâng lên. Bắp bình vừa mở, Nguyên Anh khẽ hút một viên đan dược màu phấn hồng vào bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục pháp lực đã hao tổn.
Ma Anh cũng kiên trì hơn hai canh giờ nhưng có vẻ mệt mỏi hơn, dù sao cũng là dùng xảo thủ hóa thành, mặc dù được tạo ra sớm hơn Nguyên Anh nhưng pháp lực rõ ràng lại thua một bậc.
Lại giống lúc nãy, Ma Anh phục dược đả tọa còn Nguyên Anh tiếp tục luyện hóa pháp bảo.
Chừng qua một ngày một đêm chiếc sừng rốt cuộc mới bắt đầu hòa tan, có thể ở trong Anh hỏa lâu như vậy đủ để thấy độ cứng rắn của vật này.
Lâm Hiên lại mất hai ngày mới đem nó hóa thành chất lỏng màu đen.
Tay áo phất một cái một đỉnh lô màu tím bay ra đem chất lỏng màu đen nồng đặc kia bị đổ vào đó.
Lâm Hiên vẫn chưa ngừng nghỉ, trong lòng bàn tay xuất hiện hai viên tinh thạch hỏa thuộc tính màu đỏ. Hắn khẽ dùng sức bóp tinh thạch thành những mảnh vụn, trong không khí lập tức tràn ngập một cỗ hỏa linh lực nồng đậm.
Nơi này không có địa mạch chi hỏa nhưng có thể dùng tinh thạch thuộc tính hỏa thay thế.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, linh lực màu đỏ hóa thành một hỏa pháo vây lấy Tử Long đỉnh. Sau đó ánh mắt Lâm Hiên chuyển qua một hộp ngọc trước người.
Nắp hộp mở ra, một vật thể hình bầu dục cỡ trứng ngỗng đập vào tầm mắt, chính là Huyền Thiết Hắc Mẫu. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngưng trọng, bảo vật này là hắn mua với giá cao ở Mang Sơn đại hội, chính là tài liệu luyện khí hiếm thấy ở Nhân giới, độ cứng rắn đứng vào hai mươi tài liệu đứng đầu.
Lâm Hiên dùng Anh hỏa nung tới mấy canh giờ, sau đó lại tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, vất vả mới cắt được một mảnh cỡ ngón cái ném vào đỉnh lô.
Sau đó hắn nghỉ ngơi chốc lát, đợi sau khi pháp lực khôi phục lại giơ tay trái lên, năm ngón tay huy động thả các loại tài liệu khác vào trong đỉnh lô.
Lúc này hỏa diễm do tinh thạch cung cấp đã không còn đủ độ nhiệt, Nguyên Anh và Ma Anh lại thay phiên nhau phun ra Anh hỏa luyện hóa dung hợp...
Thêm gần một đêm mới có được một quả cầu lớn hơn nắm tay một chút, tản ra ánh sáng màu xanh sẫm.
Hơn mười loại tài liệu đã hòa hợp một thể khiến vẻ mặt Lâm Hiên có chút hài lòng, đưa hai tay kẹp vật này trong giữa lòng bàn tay.
Hắn hít vào một hơi, Lam sắc tinh hải trong đan điền từ từ xoay tròn, các điểm sáng theo kinh mạch phóng thích ra ra lòng bàn tay. Loại năng lực thần kỳ này không chỉ có hiệu quả tinh chế với đan dược mà cả với tài liệu, chỉ có điều là khó khăn hơn nhiều.
Mấy ngày sau đó khối cầu màu lam nhỏ đi một chút. Lúc này Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán, phí rất nhiều pháp lực rốt cuộc mới chiết xuất ra được một chút tạp chất. Nhớ lại khi tinh luyện Thiên Trần Đan cũng chẳng khổ cực như vậy. Xem ra dù tiến giai lên Nguyên Anh kỳ nhưng muốn chiết xuất tài liệu luyện khí thì uy năng của Lam Sắc Tinh Hải vẫn chỉ có hạn.
Có lẽ phải sau khi tiến nhập Ly Hợp kỳ thậm chí Động Huyền kỳ phi thăng Linh giới. Lam sắc tinh hải mới có thể dùng để luyện khí.
Trong đầu xoay chuyển rất nhiều loại ý niệm, Lâm Hiên ném khối cầu màu lam trong tay lên không trung. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết đem Bích Huyễn U hỏa tế ra.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, tiếng nổ truyền vào tai. Bích Huyễn U hỏa vặn vẹo một trận rồi một con điểu nhi dài hơn một tấc từ bên trong phá vỏ mà ra.
Lâm Hiên vẫn liên tục truyền pháp lực vào, sau khi lượn vòng một hồi thân hình đột nhiên điểu nhi tăng vọt, trong khoảnh khắc liền biến thành một con Phượng Hoàng màu xanh biếc.
Phượng Hoàng khẽ vỗ cánh liền bay đến nuốt khối cầu màu lam kia vào bụng.
Dùng hỏa diễm hóa điểu, rồi lại dùng điểu làm đỉnh lô luyện chế pháp bảo, đây là một phương pháp luyện bảo thiên môn ghi lại trong Cửu Thiên huyền công.
Có thể thành công hay không thì Lâm Hiên không nắm chắc, nhưng một khi thành công thì bảo vật này sẽ mang thuộc tính kịch độc của Bích Huyễn U hỏa.
Bất tri bất giác, lại nửa tuần trăng trôi qua. Trên bầu trời tuyết vẫn rơi lả tả như lông ngỗng, đột nhiên một vệt nứt nhỏ xuất hiện ở mặt băng.
Tiếng ầm ầm truyền ra rồi một đạo sáng xanh chói lọi từ lòng băng phi độn ra ngoài.
Quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường chính là Lâm Hiên.
Thời khắc này hắn đang ngắm nghía một thanh bảo kiếm màu xanh trong tay.
Nó dài chừng hơn một tác, bề ngoài lấp lánh ánh sáng xanh khiến người ta có cảm giác sống động.
Trải qua gần một tuần trăng vất vả, rốt cuộc Lâm Hiên đã thành công luyện chế ra bảo vật này. Tuy chưa thử qua uy lực nhưng tuyệt đối không tầm thường, hơn nữa bảo vật này còn có thuộc tính cực độc của Bích Huyễn U hỏa.
Lâm Hiên gọi là "Thanh Hỏa".
Lần tới Băng Mạc hoang nguyên gặp nhiều khó khăn nhưng thu hoạch ngoài sức tưởng tượng, không chỉ kết Anh thành công mà còn thu được mấy món bảo vật uy lực cực mạnh. Chỉ mới mấy tuần trăng mà thực lực của hắn đã tăng vọt rất nhiều.
Có điều cực phẩm tinh thạch đã tiêu hao, muốn phải rời khỏi Yêu Linh Đảo thì phải tìm được một khối khác.
Tuy vậy lúc này tâm tình hắn cũng không tệ, còn có cảm giác hăng hái. Dù sao ở Nhân giới mà nói, Nguyên Anh kỳ chính là cảnh giới hàng đầu của tu luyện, thọ nguyên có thể ngàn năm mà niên kỷ của hắn chỉ mới hơn một trăm, có khả năng tiến vào Ly Hợp kỳ.
"Ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ lô".
Thanh âm bập bẹ truyền vào tai khiến Lâm Hiên cúi đầu xuống, phát hiện Tiểu Tuyết Hồ đang làm nũng cọ xát trước ngực. Từ sau khi kết Anh thành công tiểu gia hỏa này trở nên gần gũi rất nhiều khiến Lâm Hiên hết sức cao hứng.
Tư chất của Tam vĩ yêu hồ thì Linh giới Hồ Vương cũng chẳng hơn, sau này thực lực của tiểu gia hỏa này tuyệt đối sẽ khiến người trầm trồ. Đáng tiếc tư chất thật quá tốt thì không cách nào ký khế ước trở thành sủng vật.
Lắc đầu đem buồn bực gác sang một bên, Lâm Hiên đưa tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra một bình ngọc tinh xảo, nắp bình mở đổ ra vài viên đan dược màu hồng phấn.
Mùi thơm ngát xộc vào mũi, tiểu gia hỏa kia ngửi ngửi sau đó đưa đầu lưỡi liếm nuốt vào trong bụng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng, dùng cái đuôi phủ lên thân phe phẩy bắt đầu ngủ say.
Khóe miệng của Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, toàn thân tỏa ra thanh quang bay vút về phương xa.
***
Man Cổ là yêu thú cấp ba trung phẩm, thực lực có thể sánh với tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ. Có điều nó gặp được kỳ ngộ, từng nuốt một linh quả vô danh nên dù chưa tiến giai Hóa Hình kỳ nhưng đã khai mở ra linh trí.
Thực lực Man Cổ không yếu, vốn luôn sống tiêu dao khoái hoạt ở băng mạc hoang nguyên nhưng điều này đã bị phá vỡ trước đó không lâu. Do tiểu công chúa bảo bối của tộc Tuyết Hồ mất tích. Cả Băng Mạc Hoang Nguyên phong vân đại khởi. Tuyết Hồ vương ra lệnh mua sắm nô tộc. Man Cổ cũng không thể tránh né mà bị cuốn vào trong hồi phong ba này.
Cũng may hiện tại tuy ngươi lừa ta gạt âm thầm đấu đá, nhưng ba đại thế lực yêu tộc vẫn chưa trở mặt xung đột.
Đây là cái gì?
Man Cổ thả thần thức ra sau đó sắc mặt đại biến. Là tu tiên giả nhân tộc, hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ!
Nơi đây tuy không thể sử dụng bảo vật ngũ hành nhưng nó tuyệt không đấu lại Nguyên Anh lão quái, trong lòng Man Cổ đầy sợ hãi quay đầu hóa thành một đám yêu vân phóng chạy về phía ngược lại.
"Ơ?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, hắn đang chưa hiểu tại sao trên đường trở về số lượng yêu thú nơi đây giảm đi rất nhiều. Thần thức quét qua thì hắn đã nhận ra đối phương là một yêu thú cấp ba trung phẩm, đáng ra phải chưa có linh trí mới đúng.
Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười, duỗi tay vẫy một cái. Trong không trung liền hiện ra một Cự trảo khoảng bảy tám trượng, nắm thành quyền hung hăng đánh xuống.
Oành!
Tiếng nổ như sấm động truyền vào tai, sắc mặt Man Cổ cuồng biến hít vào một hơi. Yêu khí quanh thân lập tức bạo tăng biến thành vòng bảo vệ màu đen bao bọc nó lại.
Đáng tiếc vô dụng, Lâm Hiên sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh thì một kích tiện tay của hắn, đám yêu thú cấp ba tuyệt không thể chống đỡ.
Chỉ thấy vòng bảo hộ vỡ vụn, trong miệng Man Cổ phún ra một ngụm máu huyết. Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, cự trảo chụp xuống giam chặt Man Cổ.
"Tiền bối tha mạng …tiền bối tha mạng".
Lâm Hiên lộ vẻ hờ hững duỗi ngón điểm ra. Man Cổ chỉ cảm thấy thần thức tê rần, Lâm Hiên thả thần thức ra thi triển sưu hồn thuật.
Khoảng chừng thời gian một tuần trà, Lâm Hiên há miệng phun ra một đạo kiếm khí chẻ thân hình yêu thú này thành hai nửa. Sau khi lấy yêu đan hắn lại tiện tay bắn ra mấy khối hỏa cầu biến nó thành tro bụi.
Có điều vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên có chút cổ quái.
"Sao vậy thiếu gia, gặp phiền toái gì?" Nguyệt Nhi thấy vẻ trầm ngâm của thiếu gia thì trở nên lo lắng.
Chỉ thấy Lâm Hiên lắc đầu không nói gì, tin tức kia khiến hắn rúng động thầm tính toán một phen.
Tiểu gia hỏa tham ăn kia quả nhiên xuất thân bất phàm, không ngờ ả lại là tiểu công chúa của Tuyết Hồ Tộc, mà phụ thân lại là đại yêu thú hậu kỳ thực lực không thua kém gì Độc Giao Vương.
Ả rời nhà trốn đi thiếu chút nữa gây ra một hồi tinh phong huyết vũ nơi đây. Những chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn nhưng sự tình kế tiếp lại khiến Lâm Hiên rúng động không thôi.
Hắn không cẩn thận làm rớt lệnh bài khách khanh khiến Tuyết Hồ vương tưởng lầm nhi nữ bảo bối của lão đã rơi vào trong tay Huyền Phượng môn...
Có thể đoán chuyện này đã mang đến một hồi phiền toái vô cùng lớn cho Huyền Phượng môn.
Lâm Hiên lắc đầu lòng cảm thấy áy náy nhưng cũng không phải là cố ý, hắn lại không có giao tình gì với với Huyền Phượng Môn, chuyện này chỉ có thể trách do vận khí bọn họ không tốt mà thôi.
Hơn nữa nếu muốn rời Yêu Linh Đảo còn phải trộm "Phượng Vũ Cửu Thiên quyết". Dù Lâm Hiên mới kết anh thành công nhưng thực lực của Huyền Phượng môn không phải tầm thường, trộm bảo vật này vốn là việc vô cùng khó khăn.
Hiện tại nếu Tuyết Hồ tộc xung đột với Huyền Phượng Môn thì không chừng hắn còn có cơ hội.
Không chịu được nhàm chán nên Nguyệt Nhi cũng đả tọa bên cạnh, thiếu gia đã kết Anh thành công, nàng cũng không muốn bị rớt lại quá xa.
Về phần Tiểu Tuyết Hồ vốn hoạt bát hiếu động nhưng không biết tại sao mấy ngày này lại có vẻ mệt mỏi, phần lớn thời gian đều ngủ rất say.
Lúc đầu Nguyệt Nhi cũng có chút lo lắng cho ả, kiểm tra thử một chút thì phát hiện tiểu gia hỏa này vẫn ổn, thậm chí pháp lực còn tăng cường hơn nhiều.
"Hương nhi, nếu ngươi có gì không ổn thì phải nhớ nói với tỷ tỷ đấy" Nguyệt Nhi mở miệng quan tâm.
"Ta không có".
Tiểu Tuyết Hồ lắc đầu bập bẹ nói sau đó liền nhắm đôi mắt to xinh đẹp lại. Yêu thú khác với nhân tộc là công pháp tu tiên đơn giản hơn. Thông qua huyết mạch truyền thừa không cần học cũng tự biết.
Lúc này Tiểu Tuyết Hồ thi triển Nội thị thuật, thức hải trước kia vốn chỉ là một mảng hư vô mà giờ khắc này đang có một đóa liên hoa ngũ sắc chậm rãi xoay tròn.
Yêu lực bị hấp dẫn vào trong thức hải vờn quanh đóa sen, lộ vẻ mỹ lệ phi phàm.
"Đây là cái gì?"
Tiểu Tuyết Hồ mặc dù có tư chất nghịch thiên nhưng vẫn còn quá nhỏ nên rất mơ hồ, lại bắt đầu mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lại nói tam đại yêu thú hiện đã hành động nhưng vẫn còn có chút cố kỵ. Trừ khi tìm ra được tung tích của tiểu công chúa nếu không vẫn còn kiềm chế chưa trở mặt với nhau.
Trong Băng Mạc Hoang Nguyên, hành động của Tuyết Hồ tộc tất nhiên là nhanh hơn một chút nên tới trước chỗ Lâm Hiên kết Anh, đã tìm ra động cổ Kỳ Lân bị huyễn thuật che giấu.
Tuyết Hồ vương rất kinh ngạc, bọn họ sống ở chỗ này không biết đã bao nhiêu vạn năm mà không ngờ ở phía dưới băng thiên tuyết địa lại còn có hỏa mạch cực phẩm này.
Động cổ Kỳ Lân đáng tiếc đã bị người đoạt trước, tất cả di bảo đều bị lấy đi.
Nhưng Tuyết Hồ vương cũng không mấy đau lòng, vật trân hiếm gì cũng đều không thể sánh với nhi nữ mới ra đời.
Đột nhiên hỏa quang bay vụt vào chính là bí chế truyền âm phù. Tuyết Hồ vương nhanh chóng đem thần thức chìm vào, một lát sau trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Phụ vương, có tin tức gì không?"
Đứng bên cạnh Tuyết Hồ vương là một thiếu niên có khuôn mặt cương nghị, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi nhưng cũng đã là yêu thú Hóa Hình sơ kỳ.
"Ừm, có chút manh mối. Kiên nhi, mấy ngày trước từng có tu sĩ nhân tộc kết anh thành công ở trong này. Còn phát sinh xung đột với thủ hạ của Độc Giao Vương, kết quả cuối cùng lại là hai gã yêu thú Hóa Hình kỳ một chết một bị thương..."
"Phụ vương. Người không lầm chứ, một tu tiên giả nhân tộc vừa mới kết Anh làm sao có thể đả bại hai gã yêu tộc Hóa Hình kỳ được?" Thiếu niên đầy vẻ kinh ngạc vẻ mặt dường như không thể tin.
"Tin này tuyệt đối đáng tin cậy là mật thám do của ta cài vào hồi báo. Hừ Độc Giao Vương có thể mua chuộc phản đồ bên ta thì chẳng lẽ ta không thể làm vậy với hắn sao?" Khóe miệng Tuyết Hồ vương lộ ra một tia trào phúng: "Đúng rồi Kiên nhi, rốt cuộc tên phản đồ là kẻ nào? con đã có manh mối chưa?"
"Thực xin lỗi phụ vương, vẫn chưa có". Thiếu niên sợ hãi lắc đầu.
Tuyết Hồ vương cũng không tức giận, cũng chuyện này không gấp được.
"Thưa Phụ vương, nói như vậy tiểu muội là rơi vào tay tu sĩ nhân tộc kia sao?"
"Không sai" Tuyết Hồ vương gật đầu: "Muội muội của ngươi trên người có huyết thống của vương tộc, đối phương cũng không thể thu làm linh thú. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tất nhiên sẽ nhìn ra thân phận của Hương nhi không tầm thường, chắc chắn sẽ không dễ dàng gia hại nó".
"Nói vậy tiểu muội tạm thời sẽ an toàn"
"Ừm" Vẻ mặt Tuyết Hồ vương hơi âm trầm xuống: "Nói vậy nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ, phải mau cứu nó về mới được" Nói tới đây lão lấy tay day trán suy nghĩ một chút nói: "Các ngươi tìm xung quanh thử xem, tu sĩ nhân tộc kia từng kết Anh ở trong đây. Nói không chừng sẽ để lại dấu vết, việc trước mắt của chúng ta là phải xác định được thân phận của hắn". Tuyết Hồ vương vừa dứt lời, mấy tên yêu hồ bên cạnh hóa thành mấy đạo kinh hồng khác nhau bay sâu trong cổ động. Chỉ lát sau một khối lệnh bài đen bay vào tay Tuyết Hồ vương.
Lệnh bài này khoảng cỡ bàn tay là dùng một loại mộc vô danh chế thành, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng khiến người ngửi sảng khoái tinh thần. Ánh mắt của Tuyết Hồ vương nheo lại sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Phụ vương, người biết lai lịch người kia rồi sao?".
"Không sai, đây là lệnh phù khách khanh của Huyền Phượng môn" Tuyết Hồ vương mở miệng hờ hững nói.
"Huyền Phượng môn?" Thiếu chủ tộc Tuyết Hồ ngẩn ngơ, đây chính là đại phái tu tiên của nhân tộc đứng đầu ở Yêu Linh Đảo thực lực không dễ coi thường. Nếu tiểu muội rơi vào tay bọn họ tình huống có chút phiền phức.
"Kiên nhi, trước tiên ngươi phái người tiếp xúc với bọn họ, nói bóng nói gió nếu có thể đổi Hương nhi bình an về, chúng ta có thể cho chúng nhiều ưu đãi."
"Phụ vương, nhân tộc vốn vô cùng giảo hoạt, nếu bọn chúng thi triển công phu sư tử ngoạm hoặc không muốn giao tiểu muội ra thì chúng ta phải làm thế nào?" Thiếu chủ Tuyết Hồ tộc lo lắng nói.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu mấy lão gia hỏa Huyền Phượng môn thật không hiểu thời thế ta cũng không ngại dốc toàn bộ lực lượng huyết tẩy môn phái này một phen". Tuyết Hồ vương nói đến đây toàn thân bốc ra sát khí nồng nặc.
Thời phút này Lâm Hiên vẫn ở hàn băng động, không biết vô tình đã làm thất lạc lệnh bài của Huyền Phượng môn. Điều này sẽ khiến ở Huyền Phượng môn dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ nhưng không thể trách hắn. Chẳng qua đó chỉ là con tạo xoay vần mà thôi.
Bất tri bất giác ba tuần trăng đã trôi qua. Trải qua sự bồi luyện vất vả, lúc này trong đan điền hình thái Nguyên Anh đã được củng cố rất nhiều.
Nguy cơ bản thân đã được giải trừ khiến Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thu công, đứng lên hoạt động thân thể một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau Nguyệt Nhi cũng mở hai mắt ra trên mặt đầy vẻ mừng rỡ.
"Thiếu gia, người đã khỏe lại hả!"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu rồi chuyển ánh mắt về phía Tuyết Hồ bên cạnh. Lúc này tiểu gia hỏa đang cuộn mình thành một đoàn, dùng cái đuôi để gối đầu chìm trong giấc ngủ.
Lâm Hiên nhướng mày. Từ sau khi kết anh, hắn đã có một sự liên hệ với Tiểu Tuyết Hồ nhưng cụ thể là gì thì không rõ. Lâm Hiên lắc đầu gác chuyện này sang một bên, vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật. Hắc quang chợt lóe, trong lòng bàn tay đã có một cái sừng bóng loáng đen nhánh dài hơn một thước tỏa ra yêu lực quỷ dị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chính là cái sừng trên đầu của lão giả bào xám tro, không hiểu là bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn đây là một tài liệu luyện khí hàng đầu không thể nghi ngờ.
Lâm Hiên duỗi một ngón tay chậm rãi búng một cái.
Một tiếng keng vang lên, từ phía trên sừng nhọn bắn ra một tia yêu quang đen nhánh đánh tan pháp quyết của Lâm Hiên.
"Có chút thú vị!"
Vẻ mặt Lâm Hiên khá hứng khởi phất tay áo một cái, hơn mười cái bình ngọc tinh xảo như những con có nhỏ bơi ra rải đều trước người hắn.
"Thiếu gia, người định luyện hóa bảo vật này?" Nguyệt Nhi có vẻ tò mò mà hỏi.
"Ừm".
Lâm Hiên gật đầu. Thời gian bồi luyện Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn quá ngắn chưa thể pháp huy được uy lực chân chính. Lâm Hiên định dùng tài liệu yêu thú trong tay để luyện chế một pháp bảo có lực công kích cực mạnh.
Lúc này trong tay là một cái ngọc giản, hắn đem thần thức chìm vào trong. Đây chính là đoạn cuối của Cửu Thiên huyền công có kèm theo hơn mười cách luyện chế pháp bảo bao gồm cả Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn và U Minh Toái Tâm Kiếm, số còn lại cũng đều là pháp bảo hàng đầu.
Bên trong mặc dù không có nhắc tới sừng trong tay, nhưng với kiến thức của Lâm Hiên cũng không đến nỗi xem bầu lại vẽ ra gáo.
Khoảng chừng hơn nửa ngày Lâm Hiên mới khẽ ngẩng lên nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, phân tích những ưu nhược của phương pháp luyện chế pháp bảo kia kỹ càng.
Thật lâu sau hắn thở hắt ra. Thấy thiếu gia vẫn bộ dạng xuất thần Nguyệt Nhi như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, sợ quấy rầy thiếu gia nên nhẹ nhàng gọi tiểu hồ ly đi vào một gian tĩnh thất cạnh đó, nha đầu này cũng có chút tinh tế.
Lại qua thời gian một chén trà, Lâm Hiên bỏ ngọc giản xuống rồi đánh ra một đạo phiêu phù thuật đem chiếc sừng kia liền trôi nổi trước ngực.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, cả người chớp động thanh quang, một hài nhi cao gần tấc lơ lửng đỉnh đầu hắn.
Hài nhi này toàn thân trắng muốt khuôn mặt giống hệt Lâm Hiên, mười ngón tay nhỏ bé huy động như đàn chỉ liên tục đánh ra các đạo pháp quyết vào trong chiếc sừng.
Sau một khắc trên mặt Nguyên Anh lộ ra một tia hài lòng, hé cái miệng nhỏ nhắn phun ra một luồng anh hỏa nhỏ xíu mỏng manh như sợi tơ, biến đổi thành hình xoắn ốc bao chiếc sừng lại. Chỉ nghe những tiếng keng keng mãnh liệt vang lên yêu khí lại bắt đầu phản kích. Nhưng dù sao cũng là vật vô chủ một chút yêu lực này rất nhanh đã bị luyện hóa.
Nguyên Anh nung khoảng hơn hai canh giờ thì trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hắc quang chợt lóe lại hiện ra một hài nhi đen như mực chính là Ma Anh.
Ma Anh lại phun ra ma hỏa tiếp nhận công việc nung, còn Nguyên Anh thì hóa thành một đạo bạch quang hạ xuống đất. Bàn tay nhỏ bé phất một cái, một đạo hào quang bay ra đem một bình ngọc khác nâng lên. Bắp bình vừa mở, Nguyên Anh khẽ hút một viên đan dược màu phấn hồng vào bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục pháp lực đã hao tổn.
Ma Anh cũng kiên trì hơn hai canh giờ nhưng có vẻ mệt mỏi hơn, dù sao cũng là dùng xảo thủ hóa thành, mặc dù được tạo ra sớm hơn Nguyên Anh nhưng pháp lực rõ ràng lại thua một bậc.
Lại giống lúc nãy, Ma Anh phục dược đả tọa còn Nguyên Anh tiếp tục luyện hóa pháp bảo.
Chừng qua một ngày một đêm chiếc sừng rốt cuộc mới bắt đầu hòa tan, có thể ở trong Anh hỏa lâu như vậy đủ để thấy độ cứng rắn của vật này.
Lâm Hiên lại mất hai ngày mới đem nó hóa thành chất lỏng màu đen.
Tay áo phất một cái một đỉnh lô màu tím bay ra đem chất lỏng màu đen nồng đặc kia bị đổ vào đó.
Lâm Hiên vẫn chưa ngừng nghỉ, trong lòng bàn tay xuất hiện hai viên tinh thạch hỏa thuộc tính màu đỏ. Hắn khẽ dùng sức bóp tinh thạch thành những mảnh vụn, trong không khí lập tức tràn ngập một cỗ hỏa linh lực nồng đậm.
Nơi này không có địa mạch chi hỏa nhưng có thể dùng tinh thạch thuộc tính hỏa thay thế.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, linh lực màu đỏ hóa thành một hỏa pháo vây lấy Tử Long đỉnh. Sau đó ánh mắt Lâm Hiên chuyển qua một hộp ngọc trước người.
Nắp hộp mở ra, một vật thể hình bầu dục cỡ trứng ngỗng đập vào tầm mắt, chính là Huyền Thiết Hắc Mẫu. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngưng trọng, bảo vật này là hắn mua với giá cao ở Mang Sơn đại hội, chính là tài liệu luyện khí hiếm thấy ở Nhân giới, độ cứng rắn đứng vào hai mươi tài liệu đứng đầu.
Lâm Hiên dùng Anh hỏa nung tới mấy canh giờ, sau đó lại tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, vất vả mới cắt được một mảnh cỡ ngón cái ném vào đỉnh lô.
Sau đó hắn nghỉ ngơi chốc lát, đợi sau khi pháp lực khôi phục lại giơ tay trái lên, năm ngón tay huy động thả các loại tài liệu khác vào trong đỉnh lô.
Lúc này hỏa diễm do tinh thạch cung cấp đã không còn đủ độ nhiệt, Nguyên Anh và Ma Anh lại thay phiên nhau phun ra Anh hỏa luyện hóa dung hợp...
Thêm gần một đêm mới có được một quả cầu lớn hơn nắm tay một chút, tản ra ánh sáng màu xanh sẫm.
Hơn mười loại tài liệu đã hòa hợp một thể khiến vẻ mặt Lâm Hiên có chút hài lòng, đưa hai tay kẹp vật này trong giữa lòng bàn tay.
Hắn hít vào một hơi, Lam sắc tinh hải trong đan điền từ từ xoay tròn, các điểm sáng theo kinh mạch phóng thích ra ra lòng bàn tay. Loại năng lực thần kỳ này không chỉ có hiệu quả tinh chế với đan dược mà cả với tài liệu, chỉ có điều là khó khăn hơn nhiều.
Mấy ngày sau đó khối cầu màu lam nhỏ đi một chút. Lúc này Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán, phí rất nhiều pháp lực rốt cuộc mới chiết xuất ra được một chút tạp chất. Nhớ lại khi tinh luyện Thiên Trần Đan cũng chẳng khổ cực như vậy. Xem ra dù tiến giai lên Nguyên Anh kỳ nhưng muốn chiết xuất tài liệu luyện khí thì uy năng của Lam Sắc Tinh Hải vẫn chỉ có hạn.
Có lẽ phải sau khi tiến nhập Ly Hợp kỳ thậm chí Động Huyền kỳ phi thăng Linh giới. Lam sắc tinh hải mới có thể dùng để luyện khí.
Trong đầu xoay chuyển rất nhiều loại ý niệm, Lâm Hiên ném khối cầu màu lam trong tay lên không trung. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết đem Bích Huyễn U hỏa tế ra.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, tiếng nổ truyền vào tai. Bích Huyễn U hỏa vặn vẹo một trận rồi một con điểu nhi dài hơn một tấc từ bên trong phá vỏ mà ra.
Lâm Hiên vẫn liên tục truyền pháp lực vào, sau khi lượn vòng một hồi thân hình đột nhiên điểu nhi tăng vọt, trong khoảnh khắc liền biến thành một con Phượng Hoàng màu xanh biếc.
Phượng Hoàng khẽ vỗ cánh liền bay đến nuốt khối cầu màu lam kia vào bụng.
Dùng hỏa diễm hóa điểu, rồi lại dùng điểu làm đỉnh lô luyện chế pháp bảo, đây là một phương pháp luyện bảo thiên môn ghi lại trong Cửu Thiên huyền công.
Có thể thành công hay không thì Lâm Hiên không nắm chắc, nhưng một khi thành công thì bảo vật này sẽ mang thuộc tính kịch độc của Bích Huyễn U hỏa.
Bất tri bất giác, lại nửa tuần trăng trôi qua. Trên bầu trời tuyết vẫn rơi lả tả như lông ngỗng, đột nhiên một vệt nứt nhỏ xuất hiện ở mặt băng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng ầm ầm truyền ra rồi một đạo sáng xanh chói lọi từ lòng băng phi độn ra ngoài.
Quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường chính là Lâm Hiên.
Thời khắc này hắn đang ngắm nghía một thanh bảo kiếm màu xanh trong tay.
Nó dài chừng hơn một tác, bề ngoài lấp lánh ánh sáng xanh khiến người ta có cảm giác sống động.
Trải qua gần một tuần trăng vất vả, rốt cuộc Lâm Hiên đã thành công luyện chế ra bảo vật này. Tuy chưa thử qua uy lực nhưng tuyệt đối không tầm thường, hơn nữa bảo vật này còn có thuộc tính cực độc của Bích Huyễn U hỏa.
Lâm Hiên gọi là "Thanh Hỏa".
Lần tới Băng Mạc hoang nguyên gặp nhiều khó khăn nhưng thu hoạch ngoài sức tưởng tượng, không chỉ kết Anh thành công mà còn thu được mấy món bảo vật uy lực cực mạnh. Chỉ mới mấy tuần trăng mà thực lực của hắn đã tăng vọt rất nhiều.
Có điều cực phẩm tinh thạch đã tiêu hao, muốn phải rời khỏi Yêu Linh Đảo thì phải tìm được một khối khác.
Tuy vậy lúc này tâm tình hắn cũng không tệ, còn có cảm giác hăng hái. Dù sao ở Nhân giới mà nói, Nguyên Anh kỳ chính là cảnh giới hàng đầu của tu luyện, thọ nguyên có thể ngàn năm mà niên kỷ của hắn chỉ mới hơn một trăm, có khả năng tiến vào Ly Hợp kỳ.
"Ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ lô".
Thanh âm bập bẹ truyền vào tai khiến Lâm Hiên cúi đầu xuống, phát hiện Tiểu Tuyết Hồ đang làm nũng cọ xát trước ngực. Từ sau khi kết Anh thành công tiểu gia hỏa này trở nên gần gũi rất nhiều khiến Lâm Hiên hết sức cao hứng.
Tư chất của Tam vĩ yêu hồ thì Linh giới Hồ Vương cũng chẳng hơn, sau này thực lực của tiểu gia hỏa này tuyệt đối sẽ khiến người trầm trồ. Đáng tiếc tư chất thật quá tốt thì không cách nào ký khế ước trở thành sủng vật.
Lắc đầu đem buồn bực gác sang một bên, Lâm Hiên đưa tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra một bình ngọc tinh xảo, nắp bình mở đổ ra vài viên đan dược màu hồng phấn.
Mùi thơm ngát xộc vào mũi, tiểu gia hỏa kia ngửi ngửi sau đó đưa đầu lưỡi liếm nuốt vào trong bụng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng, dùng cái đuôi phủ lên thân phe phẩy bắt đầu ngủ say.
Khóe miệng của Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, toàn thân tỏa ra thanh quang bay vút về phương xa.
***
Man Cổ là yêu thú cấp ba trung phẩm, thực lực có thể sánh với tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ. Có điều nó gặp được kỳ ngộ, từng nuốt một linh quả vô danh nên dù chưa tiến giai Hóa Hình kỳ nhưng đã khai mở ra linh trí.
Thực lực Man Cổ không yếu, vốn luôn sống tiêu dao khoái hoạt ở băng mạc hoang nguyên nhưng điều này đã bị phá vỡ trước đó không lâu. Do tiểu công chúa bảo bối của tộc Tuyết Hồ mất tích. Cả Băng Mạc Hoang Nguyên phong vân đại khởi. Tuyết Hồ vương ra lệnh mua sắm nô tộc. Man Cổ cũng không thể tránh né mà bị cuốn vào trong hồi phong ba này.
Cũng may hiện tại tuy ngươi lừa ta gạt âm thầm đấu đá, nhưng ba đại thế lực yêu tộc vẫn chưa trở mặt xung đột.
Đây là cái gì?
Man Cổ thả thần thức ra sau đó sắc mặt đại biến. Là tu tiên giả nhân tộc, hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ!
Nơi đây tuy không thể sử dụng bảo vật ngũ hành nhưng nó tuyệt không đấu lại Nguyên Anh lão quái, trong lòng Man Cổ đầy sợ hãi quay đầu hóa thành một đám yêu vân phóng chạy về phía ngược lại.
"Ơ?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, hắn đang chưa hiểu tại sao trên đường trở về số lượng yêu thú nơi đây giảm đi rất nhiều. Thần thức quét qua thì hắn đã nhận ra đối phương là một yêu thú cấp ba trung phẩm, đáng ra phải chưa có linh trí mới đúng.
Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười, duỗi tay vẫy một cái. Trong không trung liền hiện ra một Cự trảo khoảng bảy tám trượng, nắm thành quyền hung hăng đánh xuống.
Oành!
Tiếng nổ như sấm động truyền vào tai, sắc mặt Man Cổ cuồng biến hít vào một hơi. Yêu khí quanh thân lập tức bạo tăng biến thành vòng bảo vệ màu đen bao bọc nó lại.
Đáng tiếc vô dụng, Lâm Hiên sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh thì một kích tiện tay của hắn, đám yêu thú cấp ba tuyệt không thể chống đỡ.
Chỉ thấy vòng bảo hộ vỡ vụn, trong miệng Man Cổ phún ra một ngụm máu huyết. Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, cự trảo chụp xuống giam chặt Man Cổ.
"Tiền bối tha mạng …tiền bối tha mạng".
Lâm Hiên lộ vẻ hờ hững duỗi ngón điểm ra. Man Cổ chỉ cảm thấy thần thức tê rần, Lâm Hiên thả thần thức ra thi triển sưu hồn thuật.
Khoảng chừng thời gian một tuần trà, Lâm Hiên há miệng phun ra một đạo kiếm khí chẻ thân hình yêu thú này thành hai nửa. Sau khi lấy yêu đan hắn lại tiện tay bắn ra mấy khối hỏa cầu biến nó thành tro bụi.
Có điều vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên có chút cổ quái.
"Sao vậy thiếu gia, gặp phiền toái gì?" Nguyệt Nhi thấy vẻ trầm ngâm của thiếu gia thì trở nên lo lắng.
Chỉ thấy Lâm Hiên lắc đầu không nói gì, tin tức kia khiến hắn rúng động thầm tính toán một phen.
Tiểu gia hỏa tham ăn kia quả nhiên xuất thân bất phàm, không ngờ ả lại là tiểu công chúa của Tuyết Hồ Tộc, mà phụ thân lại là đại yêu thú hậu kỳ thực lực không thua kém gì Độc Giao Vương.
Ả rời nhà trốn đi thiếu chút nữa gây ra một hồi tinh phong huyết vũ nơi đây. Những chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn nhưng sự tình kế tiếp lại khiến Lâm Hiên rúng động không thôi.
Hắn không cẩn thận làm rớt lệnh bài khách khanh khiến Tuyết Hồ vương tưởng lầm nhi nữ bảo bối của lão đã rơi vào trong tay Huyền Phượng môn...
Có thể đoán chuyện này đã mang đến một hồi phiền toái vô cùng lớn cho Huyền Phượng môn.
Lâm Hiên lắc đầu lòng cảm thấy áy náy nhưng cũng không phải là cố ý, hắn lại không có giao tình gì với với Huyền Phượng Môn, chuyện này chỉ có thể trách do vận khí bọn họ không tốt mà thôi.
Hơn nữa nếu muốn rời Yêu Linh Đảo còn phải trộm "Phượng Vũ Cửu Thiên quyết". Dù Lâm Hiên mới kết anh thành công nhưng thực lực của Huyền Phượng môn không phải tầm thường, trộm bảo vật này vốn là việc vô cùng khó khăn.
Hiện tại nếu Tuyết Hồ tộc xung đột với Huyền Phượng Môn thì không chừng hắn còn có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro