Tơ tình khó gỡ
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Chỗ này là trung tâm Thương Minh Sơn, sơn thủy hữu tình, trên thì mây trắng lững lờ dưới thì suối nước trong veo chảy róc rách. Trước động cũng có mấy ngôi lương đình cổ kính không biết đã từ bao năm. Hiện tại đang là tiết xuân, xung quanh trăm hoa đua nở. Lại cũng có một vườn dược viên có trồng một số kỳ hoa dị thảo, cảnh sắc mỹ lệ mà thanh nhã như tranh, có điều nơi đây lại có yêu khí rất nồng đậm.
Đúng lúc này bạch quang lóe lên, một thiếu nữ vận bạch y dung mạo như hoa xuất hiện nhưng quanh thân lại có mấy phần âm khí, tu vị đã đến cảnh giới giả anh. Nàng nhanh chóng vòng tay qua Lâm Hiên cùng hai nữ tử:
"Nguyệt Nhi tham kiến thiếu gia, tham kiến hai vị tiên tử. Ba vị vừa mới ác chiến xin nghỉ ngơi một lát rồi đàm đạo, nô tỳ xin được hộ pháp."
Nhất thời Khổng Tước và Diệu U trở nên kinh hãi. Không ngờ hắn còn có quỷ sủng lợi hại dường này nhưng hai nàng cũng không muốn tìm hiểu nữa. Diệu U thì không nói mà ngay cả Khổng Tước cũng đã cảm thấy Lâm Hiên hiện tại quá mức thần bí.
Nể mặt Lâm Hiên, hai nàng cũng khách khí khẽ gật đầu với Nguyệt Nhi.
"Ừm, Nguyệt Nhi vậy ta phải phiền nàng một chút" Lâm Hiên tuy có hơi kinh ngạc vì lần này Nguyệt Nhi không theo ý của hắn nhưng cũng gật đầu.
Động phủ của Khổng Tước bài trí thanh lịch song lại có vài phần như khuê phòng của công chúa thế tục. Ba người cũng không khách khí phục dụng đan dược khoanh chân ngồi đả tọa khôi phục nguyên khí.
Vừa rồi đại chiến hung hiểm, dù không thụ thương thì cũng tiêu hao pháp lực cực lớn.
Diệu U cũng không đợi hồi phục thương thế, sau một lúc nàng liền lưu lại thủ thư tạm biệt trong động phủ rồi lặng lẽ trở về Mặc Nguyệt tộc.
Một ngày sau.
Lúc này Lâm Hiên đang đứng thơ thẩn trước động, theo thủ thư của Diệu U thì Nguyệt Nhi vì nói rằng muốn rèn luyện thêm tâm cảnh nên muốn theo nàng tới Khuê Nguyệt Thành một thời gian. Điều này khiến hắn cảm thấy khá mơ hồ khó hiểu nhưng cũng không mấy lo lắng, hiện tại ở đó trừ Diệu U thì cũng không có tu sĩ Nguyên Anh có thể gây nguy hiểm cho nàng.
Đột nhiên một thanh âm nhè nhẹ vang lên bên tai.
"Lâm đạo hữu đang nghĩ gì tới xuất thần như vậy!"
***
Thấm thoát Lâm Hiên làm khách nơi bồng lai tiên cảnh này đã nửa tuần trăng. Quan hệ giữa hai người vẫn khách khí như lúc hắn mới đến. Hai người ở gần mà lại như xa lạ. Mỹ nhân như ngọc ở kề bên sao hắn không cảm thấy thoải mái như lúc ở U Châu.
Bình thường chỉ đàm đạo về một số vấn đề trong tu luyện. Khổng Tước tiên tử tuy tò mò nhưng cũng không hỏi những năm qua hắn đã đi tới đâu, tại sao cảnh giới lại tiến triển tới mức này? Xem ra thời gian gặp nhau khi xưa ở U châu quá ngắn không đủ để hai người vượt qua được những ngại ngần.
Lúc này Lâm Hiên đang ngồi khoanh chân tại một động phủ được mở tạm gần đó thì một đạo hỏa quang bay vào. Chân mày hắn khẽ động, đưa tay bắt lấy rồi đem thần thức rót vào. Một lát sau hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái khẽ thở ra.
Đêm nay trên bầu trời Thương Minh Sơn, chị Hằng đang rải ánh sáng mờ ảo mà vằng vặc. Mặt hồ nước nhỏ trong sơn cốc như được dát trên một lớp bạc, phản soi thân hình tuyệt mỹ của một thiếu nữ tầm đôi mươi.
Nàng đang đứng cạnh một cây kỳ mộc, Cây chỉ có một chiếc lá màu tím có hình một con chim phượng.
Trong ánh trăng mờ ảo có thể thấy được trên cành nó kết một trái màu xanh thẫm, bên ngoài được bao phủ một tầng yêu khí nhè nhẹ, lại tỏa ra một mùi hương nồng nồng. Lại nghe thiếu nữ khẽ lẩm bẩm:
"Thật không ngờ ta với hắn lại có nhân quả với nhau. Nếu không phải sáu mươi năm trước truyền âm phù của tổ mẫu đến kịp thời. Ta đã một chưởng đánh chết hắn rồi. Có điều tổ mẫu phi thăng đi Linh giới trăm vạn năm nay, sao lại còn có truyền âm phù nơi Nhân Giới, nhưng đúng là tổ mẫu trong điển tịch không thể sai. Xem ra lần này hắn tới đây cứu ta, mà Huyền Phượng Mộc đã mấy vạn năm tới nay lại mới kết thành một trái. Việc này thật quá kỳ lạ a!"
Đang xuất thần thì bỗng một cơn gió nhẹ thoảng qua, thiếu nữ mỹ lệ khẽ quay người, đã thấy một thiếu niên vận thanh bào đứng ở phía xa xa, đang khẽ mỉm cười với nàng:
"Xem ra đêm nay đúng là thanh phong, đã làm phiền đến nhã hứng ngắm hoa thưởng nguyệt của tiên tử."
Thiếu nữ không vội đáp mà khẽ giương tay ngọc, một chiếc vòng tay cổ xưa bằng lam ngọc tinh xảo bay ra, nàng đánh ra một đạo pháp quyết lên đó.
Tức thời vòng ngọc tỏa ra hào quang dìu dịu, không gian cạnh chiếc kỳ mộc kia mơ hồ một trận, cấm chế bảo vệ được thu hồi. Khổng Tước tiên tử lại cong ngón tay búng ra một đạo quang hoa đem trái cây kỳ lạ đó bay đến trước mặt thiếu niên nọ, khẽ mỉm cười nàng vòng tay nói:
"Ta biết Lâm huynh có tu luyện công pháp liên quan đến phượng mạch của Yêu tộc chúng ta, Huyền Phượng quả này không đáng gì nhưng cũng là kỳ mộc của nhất tộc chúng ta, rất có lợi cho phượng mạch chi thể. Đáng tiếc khi hái xuống thì dược lực chỉ có tác dụng nửa canh giờ nên cần phục dùng luôn, sau đó thêm nửa canh giờ nó sẽ tự tán vào kinh mạch. Chút lễ mọn này không đủ để tạ đại ân, thừa mong huynh không chê nhận cho."
"Ha ha, tiên tử thật quá khách sáo, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ tiên tử đã có lòng".
Lâm Hiên vòng tay rồi đưa tay vẫy một cái, Huyền Phượng Quả đã bay lại trong tay hắn. Nó tỏa ra yêu khí nhè nhẹ, hắn không do dự đem nuốt vào. Chỉ thấy dị quả như tan ra trong miệng mang theo một chút hương vị nồng nồng.
Lâm Hiên không chút do dự là vì hắn vốn đã không còn sợ độc. Đâu biết một lần hào khí này mà hắn đã gây nên họa.
"Lâm huynh, ta cũng biết nơi này sẽ không giữ chân huynh được lâu, đêm nay ta đã đặc biệt làm mấy món chiêu đãi huynh"
Vừa nói Khổng Tước tiên tử vừa dời gót sen chuyển thân tới một tòa lương đình thanh nhã gần đó. Lâm Hiên cũng thong dong theo nàng.
Bên trong có kê một chiếc bàn nhỏ bằng kỳ thạch được chạm khắc rất cầu kỳ, ghế được chế từ một loại ôn ngọc vừa tinh xảo mà lại vừa ấm áp. Tức thì có hai con thị nữ khôi lỗi dâng đồ lên. Xem trên bàn thì có hai món mỹ vị và một bộ gồm một chiếc bình cổ và hai cái ly. Hai cái ly nhìn qua cũ kỹ tầm thường nhưng trên miệng nó như có khối quang cầu cực kỳ mờ ảo.
"Lâm huynh, đây là Thiên Lý Ngư cùng Anh Tượng Nhĩ chỉ có trong Bách Hoa Sơn. Xin mời huynh thưởng thức. Ta cũng không nhớ là bao lâu rồi không vào trù phòng, mong huynh đừng chê." Vừa nói vừa Khổng Tước tiên tử vừa dùng đũa ngà chậm rãi gắp đồ cho Lâm Hiên.
"Hà, tại hạ không dám nhận đại lễ như thế, xin mời nàng."
"Còn đây Vạn Quế Tâm Tửu, là dùng bí pháp cổ truyền của Khổng Tước nhất tộc ta, chưng cất ngàn năm mới được một bình, có công hiệu khang kiện thân thể cho tu sĩ. Có điều dùng vạn niên linh quế làm chủ dược nên dược tửu rất mạnh, nếu không phải là tu sĩ Ly Hợp Kỳ thì uống vào vẫn có thể say như thường." Ngọc thủ của Khổng Tước khẽ nâng chiếc bình cổ, thân thể mềm mại nghiêng nghiêng rót một chất lỏng màu hổ phách vào chiếc ly trước người Lâm Hiên.
Đã từ lâu chưa gần người ngọc như vậy, nhất thời trống ngực hắn cũng bắt đầu đập mạnh.
Lúc này một mùi hương thơm ngát cay nồng tràn ngập trong lương đình. Lâm Hiên hít một hơi tán thưởng: "Hảo tửu, xin mời tiên tử!"
"Lâm huynh, vậy ta cũng kính ngươi một chén"
…
Không biết qua bao lâu, không biết Lâm Hiên đã uống bao nhiêu chung nhưng quả thật dược tửu khá mạnh, hắn chỉ thấy tâm thức lâng lâng, người như đang trên sóng lượn. Cảnh sắc xung quanh mỹ lệ nhưng mờ ảo, rồi từ mờ ảo lại hiện rõ trong mắt là gương mặt tuyệt đẹp của Khổng Tước tiên tử.
Một tay nàng chống trên chiếc cằm thon thon, đôi môi hồng mọng ướt, làn như tạc bằng ngọc. Dưới đôi mày dài cong vút là đôi mắt phượng trong suốt, lúc này lại như có ánh lửa đang chăm chú nhìn hắn, mà lúc này hai gò má thì đã phớt hồng.
Lâm Hiên chỉ thấy tâm thức như có luồng điện chạy qua, chỉ mong khoảnh khắc này đừng sớm tan. Nhưng qua một hồi lâu nữa, hắn chợt khẽ lắc đầu ôm quyền nói:" Tiên tử, nhân sinh hợp rồi lại tan, tiếc là ngày mai ta phải rời khỏi nơi này, những ngày ở đây đã phiền đến tiên tử…"
Lúc này dung mạo Không tước tiên tử đã đỏ hồng, là do dược tửu khá mạnh hay là do điều khác chăng. Chỉ thấy thanh âm của nàng trở nên cuồng nhiệt mà lại mang đầy hoài niệm:
"Lâm Hiên, ngươi đừng có gọi ta là tiên tử gì gì đó nữa được không, ngươi có biết là ta ghét ngươi gọi ta như thế không, không lẽ chúng ta thực quá xa lạ như vậy sao."
"Ta không có ý đó.."
"Được rồi, vậy ngươi gọi ta là Tiểu Thanh có được không, khi xưa mẫu thân vẫn gọi ta như vậy. Chúng ta nhân yêu vốn khác tộc, cùng đi trên tu tiên đạo mà hợp rồi cũng vì tiên đạo mà tan. Lâm ca, dù sao ngày mai ngươi cũng đi rồi, ta muốn kính ngươi thêm một chung"
"Được, Tiểu Thanh, ta kính nàng" Lâm Hiên chợt cảm thấy lòng nặng trĩu, ngửa cổ một uống cạn.
Có điều hắn không biết rằng, ly rượu mà hắn đã uống đã có một giọt tinh huyết của Khổng Tước tiên tử vừa trích vào đó. Tại sao nàng lại làm vậy, là để rõ ràng một sự thực hay để nàng vượt qua được tâm ma của chính mình? Điều đó có được như ước nguyện của nàng hay không?
***
Trở lại trong tòa Lương Đình, thần sắc Khổng Tước tiên tử đỏ ửng xen lẫn khẩn trương, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tà áo, trên trán xuất hiện chút mồ hôi.
Lâm Hiên mới buông chung rượu thì đột nhiên phát sinh biến hóa. Chỉ thấy quanh miệng chung hình thành một khối huyết quang cầu nhàn nhạt, trong huyết quang lại có vô vàn điểm tinh quang, chúng dần dần tụ thành hình ảnh của một thiếu nữ tuyệt đẹp, tuy chỉ trong giây lát rồi tan biến nhưng hai người đều thấy rất rõ ràng.
Thần sắc Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, không ngờ chung rượu này lại có khả năng kỳ lạ thế này, mà hình ảnh đó lại chính là Khổng Tước tiên tử!
Song hắn chưa kịp thốt lời thì thanh âm của Khổng Tước như thoảng bên tai:
"Lâm ca, đây là đôi Uyên Ương Bôi, vốn là di vật của tổ mẫu. Chỉ cần cho một giọt tinh huyết của mình vào đó, đối phương uống chén rượu này mà trong tâm hữu tình thì sẽ hiện lên hình ảnh của mình trên đó... "
Khổng Tước tiên tử càng nói âm thanh càng nhẹ như tiếng muỗi kêu, rồi nàng đưa mắt lén nhìn Lâm Hiên, lộ ra thần sắc thẹn thùa cùng vui mừng vô hạn vì đã rõ tâm ý đối phương. Tổ mẫu không hổ là thần thông vô hạn, phương pháp kỳ lạ như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Nghe vậy Lâm Hiên ngây ngốc, chưa hiểu nàng làm thế để làm gì thì đột nhiên một cỗ hỏa nhiệt từ đan điền hắn dâng lên, đổ vào khắp các kinh mạch rồi nhanh chóng lan ra toàn thân khiến người hắn nóng bừng bừng.
"Đây là..."
Lâm Hiên kinh hãi, trong đầu lóe lên linh quang. Chẳng lẽ Khổng Tước hạ độc trong rượu ám toán hắn. Điều này không thể vì hắn hiện gần như là bách độc bất xâm.
Song mới nghĩ đến đây thì hỏa nhiệt đã bốc lên, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp đối diện, chỉ thấy mỗi đường cong trên thân nàng đã bắt đầu lung linh mở ảo. Lâm Hiên hoảng hốt vội đề thăng pháp lực nhưng không nổi, bắt đầu hiểu ra là đã bị trúng một loại xuân dược bá đạo. Hắn cắn vào lưỡi một cái, cảm giác đau đớn đến thấu tim khiến thần trí nhất thời tỉnh lại, quát to một tiếng:
"Ngươi cút mau cho ta"
Dị biến phát sinh khiến Khổng Tước tiên tử ngẩn ngơ rồi chuyển sang tức giận. Một khắc vừa rồi trong lòng nàng đang còn ngọt ngào vô hạn vì biết trong lòng tình lang cũng có nàng. Thế mà bây giờ hắn đã trở mặt khiến nàng chuyển sang lửa giận bừng bừng. Với dung nhan phong hoa tuyệt đại, tính tình kiêu ngạo. Có bao giờ nàng phải chịu sự sỉ nhục như thế!
Thấy dị trạng khác thường của Lâm Hiên, Khổng Tước tiên tử chỉ nghĩ là hắn coi thường nàng. Ánh mắt lóe lên sát khí nhưng rất nhanh đã tan biến. Khổng Tước tiên tử đứng dậy phất tay một cái, âm thanh băng lãnh nói:
"Lâm Hiên, nghĩ tình ngươi đã cứu bổn tiên tử một lần. Hai ta không ai nợ ai, sau này nếu ta còn nhìn thấy ngươi thì hai ta quyết phân sinh tử"
Lời còn chưa dứt, thân hình đã hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng về phía chân trời.
Có điều những lời này của Khổng Tước tiên tử đâu có lọt vào tai Lâm Hiên. Trước mắt hắn hiện chỉ thấy mỹ nhân lả lơi như muốn mời gọi, đưa tay như muốn dắt mời hắn vào giấc mộng vu sơn. Có điều một phần thần thức của hắn vẫn kìm nén dục hỏa, không lao chầm đến ngấu nghiến đối phương.
Đến khi thân thể mờ ảo trước mắt tan biến thì hắn chỉ thấy toàn thân như bị vạn hỏa công tâm. Lúc này trong khí hải đan điền, hai anh nhi một đen một trắng cũng không huy động được pháp lực bị ma hỏa thiêu đốt.
Sự thống khổ này còn hơn cả khi hắn ở trong luyện tâm lộ. Cũng may là hắn đã luyện Phượng Vũ Cửu thiên quyết nếu không thân thể đã không chịu được đến giờ.
Đúng lúc này, một đạo hào quang từ bên ngoài bay vào bao trùm lấy thân thể khiến Lâm Hiên rơi vào hôn mê.
***
Tu tiên đạo vốn vô tình, chỉ cầu trường sinh không cầu tình nghĩa. Nhưng có thật chỉ là thế không? Nếu chỉ như vậy sao vẫn có những đôi thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết.
Khổng Tước tiên tử có thật sự rời đi, có thật sự là đã cắt đứt sợi tơ tình mỏng manh giữa nàng và Lâm Hiên?
Nàng bỏ đi là vì tôn nghiêm của bản thân, trên mặt nàng còn vương một giọt lệ mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không bao giờ có.
Nhưng vốn là một nữ tử thông minh băng tuyết, sau một lát thì tâm tư đang xáo động đã bình ổn trở lại.
Khổng Tước tiên tử bắt đầu nghĩ lại, hắn vốn không phải người như thế. Trong lòng hắn có nàng thì đã được khẳng định, hắn không thể đối với nàng như vậy được. Mà tình cảnh vừa rồi có điểm khác lạ, hay là sau khi phục dùng Huyền Phượng Quả có dị biến?
Suy đoán này của Khổng Tước tiên tử không sai. Nếu Lâm Hiên không phục dùng Huyền Phượng Quả cùng với một giọt tinh huyết của nàng, chắc chắn hắn sẽ không bị dục hỏa công tâm.
Có điều đây là ý của lão thiên sắp đặt cho hai người hay là có một bàn tay nào khác nhúng vào? Đáng tiếc hiện tại chẳng ai biết được điều này.
***
Lúc này trong một gian thạch thất thơm như lan như xạ, lại được trang hoàng như khuê phòng của công chúa thế tục. Khổng Tước tiên tử đang bồng Lâm Hiên trên tay, nhìn gương mặt đỏ rực cùng khí tức hỗn loạn, toàn thân như lửa của hắn mà nhất thời nàng lo lắng vô cùng.
Nữ nhân là một dạng động vật rất kỳ lạ, khi nàng đã có chân tình với ngươi, nàng có thể hy sinh tính mạng vì ngươi. Một khắc trước ở lương đình, Khổng Tước tiên tử đã quay lại và xem xét rõ dị trạng của Lâm Hiên. Nhất thời trong lòng nàng rối như tơ vò, cũng tại nàng tặng hắn Huyền Phượng Quả nên mới ra nông nỗi này.
Có điều nàng không thể hiểu nổi, trong truyền thừa của tộc đâu có nói tới điều này. Mà tại sao trên người hắn lại không còn chút pháp lực nào hết?
Vậy chỉ còn một cách duy nhất…Nghĩ tới đây trong lòng Khổng Tước tiên tử cũng trở nên rạo rực. Một cỗ nhiệt khí lan ra toàn thân khiến nàng vừa cảm thấy êm ái mà xen lẫn sợ hãi. Bộ dáng của nàng lại lộ ra vẻ do dự, song vốn là một nữ nhi kiêu ngạo mạnh mẽ, việc nàng gây ra thì nàng sẽ gánh chịu. Đôi tay mềm mại khẽ đặt Lâm Hiên lên chiếc giường mềm mại.
Dưới ánh sáng mông lung mờ ảo do những viên dạ minh châu phát ra, khuôn mặt tinh khiết của Khổng Tước tiên tử đỏ ửng, nhẹ nhàng cởi y phục trên thân thể. Chỉ thấy một tấm thân như được đúc bằng ngọc thạch lung linh huyền ảo hiện ra. Gương mặt kiều diễm, đôi mắt đen láy hút hồn cùng đôi môi mọng đỏ mê người. Dưới chiếc cổ cao trắng ngần là bờ vai tròn cùng hai cánh tay ngọc nhỏ nhắn. Phía dưới làn da bụng phẳng lì không chút tì vết là đôi chân thon dài mê ly…
Đôi mắt ngọc của Khổng Tước tiên tử lại vương ra một giọt lệ, phất tay bắn ra một đạo hào quang vào thân thể Lâm Hiên rồi lẩm bẩm:
"Oan gia! Có lẽ kiếp trước ta đã nợ hắn. Vậy thì cứ đến hủy hoại ta đi!"
Đúng lúc này bạch quang lóe lên, một thiếu nữ vận bạch y dung mạo như hoa xuất hiện nhưng quanh thân lại có mấy phần âm khí, tu vị đã đến cảnh giới giả anh. Nàng nhanh chóng vòng tay qua Lâm Hiên cùng hai nữ tử:
"Nguyệt Nhi tham kiến thiếu gia, tham kiến hai vị tiên tử. Ba vị vừa mới ác chiến xin nghỉ ngơi một lát rồi đàm đạo, nô tỳ xin được hộ pháp."
Nhất thời Khổng Tước và Diệu U trở nên kinh hãi. Không ngờ hắn còn có quỷ sủng lợi hại dường này nhưng hai nàng cũng không muốn tìm hiểu nữa. Diệu U thì không nói mà ngay cả Khổng Tước cũng đã cảm thấy Lâm Hiên hiện tại quá mức thần bí.
Nể mặt Lâm Hiên, hai nàng cũng khách khí khẽ gật đầu với Nguyệt Nhi.
"Ừm, Nguyệt Nhi vậy ta phải phiền nàng một chút" Lâm Hiên tuy có hơi kinh ngạc vì lần này Nguyệt Nhi không theo ý của hắn nhưng cũng gật đầu.
Động phủ của Khổng Tước bài trí thanh lịch song lại có vài phần như khuê phòng của công chúa thế tục. Ba người cũng không khách khí phục dụng đan dược khoanh chân ngồi đả tọa khôi phục nguyên khí.
Vừa rồi đại chiến hung hiểm, dù không thụ thương thì cũng tiêu hao pháp lực cực lớn.
Diệu U cũng không đợi hồi phục thương thế, sau một lúc nàng liền lưu lại thủ thư tạm biệt trong động phủ rồi lặng lẽ trở về Mặc Nguyệt tộc.
Một ngày sau.
Lúc này Lâm Hiên đang đứng thơ thẩn trước động, theo thủ thư của Diệu U thì Nguyệt Nhi vì nói rằng muốn rèn luyện thêm tâm cảnh nên muốn theo nàng tới Khuê Nguyệt Thành một thời gian. Điều này khiến hắn cảm thấy khá mơ hồ khó hiểu nhưng cũng không mấy lo lắng, hiện tại ở đó trừ Diệu U thì cũng không có tu sĩ Nguyên Anh có thể gây nguy hiểm cho nàng.
Đột nhiên một thanh âm nhè nhẹ vang lên bên tai.
"Lâm đạo hữu đang nghĩ gì tới xuất thần như vậy!"
***
Thấm thoát Lâm Hiên làm khách nơi bồng lai tiên cảnh này đã nửa tuần trăng. Quan hệ giữa hai người vẫn khách khí như lúc hắn mới đến. Hai người ở gần mà lại như xa lạ. Mỹ nhân như ngọc ở kề bên sao hắn không cảm thấy thoải mái như lúc ở U Châu.
Bình thường chỉ đàm đạo về một số vấn đề trong tu luyện. Khổng Tước tiên tử tuy tò mò nhưng cũng không hỏi những năm qua hắn đã đi tới đâu, tại sao cảnh giới lại tiến triển tới mức này? Xem ra thời gian gặp nhau khi xưa ở U châu quá ngắn không đủ để hai người vượt qua được những ngại ngần.
Lúc này Lâm Hiên đang ngồi khoanh chân tại một động phủ được mở tạm gần đó thì một đạo hỏa quang bay vào. Chân mày hắn khẽ động, đưa tay bắt lấy rồi đem thần thức rót vào. Một lát sau hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái khẽ thở ra.
Đêm nay trên bầu trời Thương Minh Sơn, chị Hằng đang rải ánh sáng mờ ảo mà vằng vặc. Mặt hồ nước nhỏ trong sơn cốc như được dát trên một lớp bạc, phản soi thân hình tuyệt mỹ của một thiếu nữ tầm đôi mươi.
Nàng đang đứng cạnh một cây kỳ mộc, Cây chỉ có một chiếc lá màu tím có hình một con chim phượng.
Trong ánh trăng mờ ảo có thể thấy được trên cành nó kết một trái màu xanh thẫm, bên ngoài được bao phủ một tầng yêu khí nhè nhẹ, lại tỏa ra một mùi hương nồng nồng. Lại nghe thiếu nữ khẽ lẩm bẩm:
"Thật không ngờ ta với hắn lại có nhân quả với nhau. Nếu không phải sáu mươi năm trước truyền âm phù của tổ mẫu đến kịp thời. Ta đã một chưởng đánh chết hắn rồi. Có điều tổ mẫu phi thăng đi Linh giới trăm vạn năm nay, sao lại còn có truyền âm phù nơi Nhân Giới, nhưng đúng là tổ mẫu trong điển tịch không thể sai. Xem ra lần này hắn tới đây cứu ta, mà Huyền Phượng Mộc đã mấy vạn năm tới nay lại mới kết thành một trái. Việc này thật quá kỳ lạ a!"
Đang xuất thần thì bỗng một cơn gió nhẹ thoảng qua, thiếu nữ mỹ lệ khẽ quay người, đã thấy một thiếu niên vận thanh bào đứng ở phía xa xa, đang khẽ mỉm cười với nàng:
"Xem ra đêm nay đúng là thanh phong, đã làm phiền đến nhã hứng ngắm hoa thưởng nguyệt của tiên tử."
Thiếu nữ không vội đáp mà khẽ giương tay ngọc, một chiếc vòng tay cổ xưa bằng lam ngọc tinh xảo bay ra, nàng đánh ra một đạo pháp quyết lên đó.
Tức thời vòng ngọc tỏa ra hào quang dìu dịu, không gian cạnh chiếc kỳ mộc kia mơ hồ một trận, cấm chế bảo vệ được thu hồi. Khổng Tước tiên tử lại cong ngón tay búng ra một đạo quang hoa đem trái cây kỳ lạ đó bay đến trước mặt thiếu niên nọ, khẽ mỉm cười nàng vòng tay nói:
"Ta biết Lâm huynh có tu luyện công pháp liên quan đến phượng mạch của Yêu tộc chúng ta, Huyền Phượng quả này không đáng gì nhưng cũng là kỳ mộc của nhất tộc chúng ta, rất có lợi cho phượng mạch chi thể. Đáng tiếc khi hái xuống thì dược lực chỉ có tác dụng nửa canh giờ nên cần phục dùng luôn, sau đó thêm nửa canh giờ nó sẽ tự tán vào kinh mạch. Chút lễ mọn này không đủ để tạ đại ân, thừa mong huynh không chê nhận cho."
"Ha ha, tiên tử thật quá khách sáo, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ tiên tử đã có lòng".
Lâm Hiên vòng tay rồi đưa tay vẫy một cái, Huyền Phượng Quả đã bay lại trong tay hắn. Nó tỏa ra yêu khí nhè nhẹ, hắn không do dự đem nuốt vào. Chỉ thấy dị quả như tan ra trong miệng mang theo một chút hương vị nồng nồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiên không chút do dự là vì hắn vốn đã không còn sợ độc. Đâu biết một lần hào khí này mà hắn đã gây nên họa.
"Lâm huynh, ta cũng biết nơi này sẽ không giữ chân huynh được lâu, đêm nay ta đã đặc biệt làm mấy món chiêu đãi huynh"
Vừa nói Khổng Tước tiên tử vừa dời gót sen chuyển thân tới một tòa lương đình thanh nhã gần đó. Lâm Hiên cũng thong dong theo nàng.
Bên trong có kê một chiếc bàn nhỏ bằng kỳ thạch được chạm khắc rất cầu kỳ, ghế được chế từ một loại ôn ngọc vừa tinh xảo mà lại vừa ấm áp. Tức thì có hai con thị nữ khôi lỗi dâng đồ lên. Xem trên bàn thì có hai món mỹ vị và một bộ gồm một chiếc bình cổ và hai cái ly. Hai cái ly nhìn qua cũ kỹ tầm thường nhưng trên miệng nó như có khối quang cầu cực kỳ mờ ảo.
"Lâm huynh, đây là Thiên Lý Ngư cùng Anh Tượng Nhĩ chỉ có trong Bách Hoa Sơn. Xin mời huynh thưởng thức. Ta cũng không nhớ là bao lâu rồi không vào trù phòng, mong huynh đừng chê." Vừa nói vừa Khổng Tước tiên tử vừa dùng đũa ngà chậm rãi gắp đồ cho Lâm Hiên.
"Hà, tại hạ không dám nhận đại lễ như thế, xin mời nàng."
"Còn đây Vạn Quế Tâm Tửu, là dùng bí pháp cổ truyền của Khổng Tước nhất tộc ta, chưng cất ngàn năm mới được một bình, có công hiệu khang kiện thân thể cho tu sĩ. Có điều dùng vạn niên linh quế làm chủ dược nên dược tửu rất mạnh, nếu không phải là tu sĩ Ly Hợp Kỳ thì uống vào vẫn có thể say như thường." Ngọc thủ của Khổng Tước khẽ nâng chiếc bình cổ, thân thể mềm mại nghiêng nghiêng rót một chất lỏng màu hổ phách vào chiếc ly trước người Lâm Hiên.
Đã từ lâu chưa gần người ngọc như vậy, nhất thời trống ngực hắn cũng bắt đầu đập mạnh.
Lúc này một mùi hương thơm ngát cay nồng tràn ngập trong lương đình. Lâm Hiên hít một hơi tán thưởng: "Hảo tửu, xin mời tiên tử!"
"Lâm huynh, vậy ta cũng kính ngươi một chén"
…
Không biết qua bao lâu, không biết Lâm Hiên đã uống bao nhiêu chung nhưng quả thật dược tửu khá mạnh, hắn chỉ thấy tâm thức lâng lâng, người như đang trên sóng lượn. Cảnh sắc xung quanh mỹ lệ nhưng mờ ảo, rồi từ mờ ảo lại hiện rõ trong mắt là gương mặt tuyệt đẹp của Khổng Tước tiên tử.
Một tay nàng chống trên chiếc cằm thon thon, đôi môi hồng mọng ướt, làn như tạc bằng ngọc. Dưới đôi mày dài cong vút là đôi mắt phượng trong suốt, lúc này lại như có ánh lửa đang chăm chú nhìn hắn, mà lúc này hai gò má thì đã phớt hồng.
Lâm Hiên chỉ thấy tâm thức như có luồng điện chạy qua, chỉ mong khoảnh khắc này đừng sớm tan. Nhưng qua một hồi lâu nữa, hắn chợt khẽ lắc đầu ôm quyền nói:" Tiên tử, nhân sinh hợp rồi lại tan, tiếc là ngày mai ta phải rời khỏi nơi này, những ngày ở đây đã phiền đến tiên tử…"
Lúc này dung mạo Không tước tiên tử đã đỏ hồng, là do dược tửu khá mạnh hay là do điều khác chăng. Chỉ thấy thanh âm của nàng trở nên cuồng nhiệt mà lại mang đầy hoài niệm:
"Lâm Hiên, ngươi đừng có gọi ta là tiên tử gì gì đó nữa được không, ngươi có biết là ta ghét ngươi gọi ta như thế không, không lẽ chúng ta thực quá xa lạ như vậy sao."
"Ta không có ý đó.."
"Được rồi, vậy ngươi gọi ta là Tiểu Thanh có được không, khi xưa mẫu thân vẫn gọi ta như vậy. Chúng ta nhân yêu vốn khác tộc, cùng đi trên tu tiên đạo mà hợp rồi cũng vì tiên đạo mà tan. Lâm ca, dù sao ngày mai ngươi cũng đi rồi, ta muốn kính ngươi thêm một chung"
"Được, Tiểu Thanh, ta kính nàng" Lâm Hiên chợt cảm thấy lòng nặng trĩu, ngửa cổ một uống cạn.
Có điều hắn không biết rằng, ly rượu mà hắn đã uống đã có một giọt tinh huyết của Khổng Tước tiên tử vừa trích vào đó. Tại sao nàng lại làm vậy, là để rõ ràng một sự thực hay để nàng vượt qua được tâm ma của chính mình? Điều đó có được như ước nguyện của nàng hay không?
***
Trở lại trong tòa Lương Đình, thần sắc Khổng Tước tiên tử đỏ ửng xen lẫn khẩn trương, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tà áo, trên trán xuất hiện chút mồ hôi.
Lâm Hiên mới buông chung rượu thì đột nhiên phát sinh biến hóa. Chỉ thấy quanh miệng chung hình thành một khối huyết quang cầu nhàn nhạt, trong huyết quang lại có vô vàn điểm tinh quang, chúng dần dần tụ thành hình ảnh của một thiếu nữ tuyệt đẹp, tuy chỉ trong giây lát rồi tan biến nhưng hai người đều thấy rất rõ ràng.
Thần sắc Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, không ngờ chung rượu này lại có khả năng kỳ lạ thế này, mà hình ảnh đó lại chính là Khổng Tước tiên tử!
Song hắn chưa kịp thốt lời thì thanh âm của Khổng Tước như thoảng bên tai:
"Lâm ca, đây là đôi Uyên Ương Bôi, vốn là di vật của tổ mẫu. Chỉ cần cho một giọt tinh huyết của mình vào đó, đối phương uống chén rượu này mà trong tâm hữu tình thì sẽ hiện lên hình ảnh của mình trên đó... "
Khổng Tước tiên tử càng nói âm thanh càng nhẹ như tiếng muỗi kêu, rồi nàng đưa mắt lén nhìn Lâm Hiên, lộ ra thần sắc thẹn thùa cùng vui mừng vô hạn vì đã rõ tâm ý đối phương. Tổ mẫu không hổ là thần thông vô hạn, phương pháp kỳ lạ như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Nghe vậy Lâm Hiên ngây ngốc, chưa hiểu nàng làm thế để làm gì thì đột nhiên một cỗ hỏa nhiệt từ đan điền hắn dâng lên, đổ vào khắp các kinh mạch rồi nhanh chóng lan ra toàn thân khiến người hắn nóng bừng bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là..."
Lâm Hiên kinh hãi, trong đầu lóe lên linh quang. Chẳng lẽ Khổng Tước hạ độc trong rượu ám toán hắn. Điều này không thể vì hắn hiện gần như là bách độc bất xâm.
Song mới nghĩ đến đây thì hỏa nhiệt đã bốc lên, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp đối diện, chỉ thấy mỗi đường cong trên thân nàng đã bắt đầu lung linh mở ảo. Lâm Hiên hoảng hốt vội đề thăng pháp lực nhưng không nổi, bắt đầu hiểu ra là đã bị trúng một loại xuân dược bá đạo. Hắn cắn vào lưỡi một cái, cảm giác đau đớn đến thấu tim khiến thần trí nhất thời tỉnh lại, quát to một tiếng:
"Ngươi cút mau cho ta"
Dị biến phát sinh khiến Khổng Tước tiên tử ngẩn ngơ rồi chuyển sang tức giận. Một khắc vừa rồi trong lòng nàng đang còn ngọt ngào vô hạn vì biết trong lòng tình lang cũng có nàng. Thế mà bây giờ hắn đã trở mặt khiến nàng chuyển sang lửa giận bừng bừng. Với dung nhan phong hoa tuyệt đại, tính tình kiêu ngạo. Có bao giờ nàng phải chịu sự sỉ nhục như thế!
Thấy dị trạng khác thường của Lâm Hiên, Khổng Tước tiên tử chỉ nghĩ là hắn coi thường nàng. Ánh mắt lóe lên sát khí nhưng rất nhanh đã tan biến. Khổng Tước tiên tử đứng dậy phất tay một cái, âm thanh băng lãnh nói:
"Lâm Hiên, nghĩ tình ngươi đã cứu bổn tiên tử một lần. Hai ta không ai nợ ai, sau này nếu ta còn nhìn thấy ngươi thì hai ta quyết phân sinh tử"
Lời còn chưa dứt, thân hình đã hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng về phía chân trời.
Có điều những lời này của Khổng Tước tiên tử đâu có lọt vào tai Lâm Hiên. Trước mắt hắn hiện chỉ thấy mỹ nhân lả lơi như muốn mời gọi, đưa tay như muốn dắt mời hắn vào giấc mộng vu sơn. Có điều một phần thần thức của hắn vẫn kìm nén dục hỏa, không lao chầm đến ngấu nghiến đối phương.
Đến khi thân thể mờ ảo trước mắt tan biến thì hắn chỉ thấy toàn thân như bị vạn hỏa công tâm. Lúc này trong khí hải đan điền, hai anh nhi một đen một trắng cũng không huy động được pháp lực bị ma hỏa thiêu đốt.
Sự thống khổ này còn hơn cả khi hắn ở trong luyện tâm lộ. Cũng may là hắn đã luyện Phượng Vũ Cửu thiên quyết nếu không thân thể đã không chịu được đến giờ.
Đúng lúc này, một đạo hào quang từ bên ngoài bay vào bao trùm lấy thân thể khiến Lâm Hiên rơi vào hôn mê.
***
Tu tiên đạo vốn vô tình, chỉ cầu trường sinh không cầu tình nghĩa. Nhưng có thật chỉ là thế không? Nếu chỉ như vậy sao vẫn có những đôi thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết.
Khổng Tước tiên tử có thật sự rời đi, có thật sự là đã cắt đứt sợi tơ tình mỏng manh giữa nàng và Lâm Hiên?
Nàng bỏ đi là vì tôn nghiêm của bản thân, trên mặt nàng còn vương một giọt lệ mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không bao giờ có.
Nhưng vốn là một nữ tử thông minh băng tuyết, sau một lát thì tâm tư đang xáo động đã bình ổn trở lại.
Khổng Tước tiên tử bắt đầu nghĩ lại, hắn vốn không phải người như thế. Trong lòng hắn có nàng thì đã được khẳng định, hắn không thể đối với nàng như vậy được. Mà tình cảnh vừa rồi có điểm khác lạ, hay là sau khi phục dùng Huyền Phượng Quả có dị biến?
Suy đoán này của Khổng Tước tiên tử không sai. Nếu Lâm Hiên không phục dùng Huyền Phượng Quả cùng với một giọt tinh huyết của nàng, chắc chắn hắn sẽ không bị dục hỏa công tâm.
Có điều đây là ý của lão thiên sắp đặt cho hai người hay là có một bàn tay nào khác nhúng vào? Đáng tiếc hiện tại chẳng ai biết được điều này.
***
Lúc này trong một gian thạch thất thơm như lan như xạ, lại được trang hoàng như khuê phòng của công chúa thế tục. Khổng Tước tiên tử đang bồng Lâm Hiên trên tay, nhìn gương mặt đỏ rực cùng khí tức hỗn loạn, toàn thân như lửa của hắn mà nhất thời nàng lo lắng vô cùng.
Nữ nhân là một dạng động vật rất kỳ lạ, khi nàng đã có chân tình với ngươi, nàng có thể hy sinh tính mạng vì ngươi. Một khắc trước ở lương đình, Khổng Tước tiên tử đã quay lại và xem xét rõ dị trạng của Lâm Hiên. Nhất thời trong lòng nàng rối như tơ vò, cũng tại nàng tặng hắn Huyền Phượng Quả nên mới ra nông nỗi này.
Có điều nàng không thể hiểu nổi, trong truyền thừa của tộc đâu có nói tới điều này. Mà tại sao trên người hắn lại không còn chút pháp lực nào hết?
Vậy chỉ còn một cách duy nhất…Nghĩ tới đây trong lòng Khổng Tước tiên tử cũng trở nên rạo rực. Một cỗ nhiệt khí lan ra toàn thân khiến nàng vừa cảm thấy êm ái mà xen lẫn sợ hãi. Bộ dáng của nàng lại lộ ra vẻ do dự, song vốn là một nữ nhi kiêu ngạo mạnh mẽ, việc nàng gây ra thì nàng sẽ gánh chịu. Đôi tay mềm mại khẽ đặt Lâm Hiên lên chiếc giường mềm mại.
Dưới ánh sáng mông lung mờ ảo do những viên dạ minh châu phát ra, khuôn mặt tinh khiết của Khổng Tước tiên tử đỏ ửng, nhẹ nhàng cởi y phục trên thân thể. Chỉ thấy một tấm thân như được đúc bằng ngọc thạch lung linh huyền ảo hiện ra. Gương mặt kiều diễm, đôi mắt đen láy hút hồn cùng đôi môi mọng đỏ mê người. Dưới chiếc cổ cao trắng ngần là bờ vai tròn cùng hai cánh tay ngọc nhỏ nhắn. Phía dưới làn da bụng phẳng lì không chút tì vết là đôi chân thon dài mê ly…
Đôi mắt ngọc của Khổng Tước tiên tử lại vương ra một giọt lệ, phất tay bắn ra một đạo hào quang vào thân thể Lâm Hiên rồi lẩm bẩm:
"Oan gia! Có lẽ kiếp trước ta đã nợ hắn. Vậy thì cứ đến hủy hoại ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro