Ta trùng sinh thật rồi
Bạch Vũ Mịch
2024-06-24 01:29:48
Diệc Bạch Điện xung quanh phủ đầy sương mù, một tòa cung điện biệt lập giáp kim quang chủ nhân của cung điện này là Bạch Triện Thần Quân, là thần cai quản không gian thời gian.
" Chủ Quân! "
Thiên Hữu nhìn thấy chủ nhân của mình học máu liền lo lắng chạy tới bên cạnh dìu người ngồi xuống ghế.
" Ta không sao "
Y cau mày lo lắng lộ rõ, ngài làm gì phải khổ như vậy làm trái mệnh trời mà xoay chuyển thời không và thời gian, bị phản phệ ti vi trăm vạn năm phút chốc đã tiêu hao gần một nữa.
" Chủ Quân tu vi của ngài....ngài làm vậy có đáng không? "
Chàng nhẹ cười từ trong ngực áo lấy ra một cái khăn tay thêu hình hoa sơn trà, chàng sờ rồi cười nụ cười chân thật.
" Đáng chứ! Vì nàng ấy ta làm gì cũng không sợ "
" Nhưng mà nàng ta rõ ràng đã phụ ngài cơ mà? "
" Ngươi không hiểu, là do ta không đến bên cạnh nàng ấy sớm, nếu ta xuất hiện bên cạnh nàng ấy sớm hơn thì có lẽ nàng ấy sẽ không trở nên như vậy. Sương Nhi của ta nàng ấy vốn dĩ phải có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc ta không cảm thấy hận hay trách nàng chút nào. Ta yêu nàng ấy, hơn trăm vạn năm qua khi gặp nàng ấy lần đầu tiên thì ta đã yêu nàng ấy mất rồi. Có lẽ đạo tâm ta chưa đủ vững nên khi gặp nàng ấy lại bị dễ lay động như vậy. "
" Chủ Quân người..."
Bạch Triệt lấy tay lau đi vết máu dính trên miệng rồi đứng dậy, sử dụng pháp thuật nháy mắt biến mất.
Thiên Hữu không khuyên được đành bất lực nhìn chủ quân của mình đi mất.
" Chủ Quân hi vọng lần này ngài sẽ được như ý nguyện "
.............................
Tiếng gõ cửa vang lên tiếng bước chân ngày càng rõ lại gần, Đường Ninh Sương mở mắt tỉnh dậy nàng nhìn xuống hai bàn tay nhỏ xíu mềm mềm của mình.
Nàng trùng sinh rồi....mà trùng sinh vào năm mấy tuổi thế này nhìn bàn tay nhỏ xíu như này...
" Đại tiểu thư tới giờ người rửa mặt rồi "
Một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩn đầu nhìn về hướng người đây là A Tuyết người hầu của nàng đây mà.
" A Tuyết bây giờ ta đang mấy tuổi? "
A Tuyết đứng chống hông nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc: " Đại tiểu thư người bị ngốc à? Đến mình đang 11 tuổi cũng không nhớ? "
Mười hai tuổi ha thật là quá may mắn rồi, trùng sinh vào năm 11 tuổi có thể giúp cô kịp chuản bị và thay đổi mọi thứ.
Nếu nàng đang là 11 tuổi thì Hiên Quân hiện tại là 14 tuổi nhỉ?
Nàng nhớ chàng rồi.
Trước khi gặp chàng chính thức nàng phải thay đổi bản thân trước đã, Ninh Sương đứng dậy đi tới bàn rửa mặt rồi dùng khăn lau khô, nàng nhìn sang bộ dáng chán chường của A Tuyết lòng cảm thấy chán ghét. Cô người hầu quý hóa của nàng đây mà, xem nàng sử dụng ả như nào đây.
" A Tuyết cô đem thay nước lui xuống đi "
" Được rồi, tôi lui xuống làm việc khi nào cần người cứ gọi tôi "
" Ừ đi đi "
Nàng lấy Tam phần liên ra nhìn bông hoa rực rỡ trong tay mình giờ nàng mới chắc chắn là thật không phài mơ nàng trùng sinh lại năm 11 tuổi rồi.
Nàng đặt bông hoa bọc trong khăn vải đem bỏ vô hộp cất đi đợi tới khuya nàng sẽ đi nấu thuốc uống, vì nàng không có linh lực nên không thể trực tiếp hấp thu chỉ có cách nấu lên uống thôi.
Đường Ninh Sương đến trước gương đồng ngồi nhìn ngắm dáng vẻ của mình trước gương, tay sờ chạm vào khuôn mặt nhỏ mịn của bản thân trong lòng tự cảm thán, cơ hội lần này nàng phải tự nắm bắt lấy phải thay đổi bản thân không để để đi vào con đường sai lầm trước kia.
Trời rất nhanh đã tối Đường Ninh Sương canh lúc người đã ngủ hết đi tới nhà bếp nấu thuốc, thuốc qua 1 canh giờ đã xong không nghĩ ngợi nàng uống hết đem bả thuốc thu dọn sạch sẽ, vội trở về phòng.
Ngồi trên giường sắc mặt nàng dần thay đổi trở nên kém đi, mồ hôi chảy ra khắp cơ thể. Môi hồng đã trở nên khô nứt tái nhợt, nàng cảm thấy cơ thể nàng đang thay da đổi thịt xương cốt cang từ từ tạo dựng căn mới, kinh mạch co thắt lại giãn nỡ xong một những cảm giác như dao đâm vào da thịt nổi lên.
Đau quá rất đau, nàng không chịu nên đã ngã xuống đất ôm cơ thể co rúm lại rồi ngất lịm đi.
Cả quá trình Đường Ninh Sương không một tiếng kêu rên nào nàng cắn răng cắn môi mặc cho máu chảy nát môi vẫn không kêu lên một tiếng. Những nổi đau này nàng không chịu được thì trùng simh lại có ích gì?
Một bóng người đi vào, người đến là Bách Hiên Quân, chàng bế nàng lên đặt xuống giường cho nàng uống một viên đan dược thần bí.
Chàng nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, ôn nhu hôn lên vầng trán một cái.
" Ta đến rồi đây, Sương Nhi lần này ta sẽ bảo vệ nàng "
Ngắm nàng một lúc thì Bách Hiên Quân cũng rời đi, sáng hôm sau nàng tỉnh lại thì đã thấy cơ thể mình đã thay đổi khác biệt hẳn.
Da dẻ cũng trở nên căng bóng hồng hào khỏe khắn hơn lúc trước rất nhiều, xương cốt cũng cứng cáp hơn. Nàng thử vận khí thì nàng cảm nhận được một luồng khí nhỏ đang ngưng tụ tại đan điền.
Nàng thành công rồi! Từ nay nàng có thể tu luyện rồi.
Nàng đi tắm rửa cơ thể, lúc trở về đã thấy A Tuyết đang đợi mình.
" Đại tiểu thư cô về rồi! "
" Ừ có việc gì sao? "
" Lão phu nhân gọi ngài qua phòng lớn gặp mặt "
" Ờ được "
Đường Ninh Sương thay y phục rồi chỉn trang lại bản thân xong cùng A Tuyết tới phòng khách.
" Chủ Quân! "
Thiên Hữu nhìn thấy chủ nhân của mình học máu liền lo lắng chạy tới bên cạnh dìu người ngồi xuống ghế.
" Ta không sao "
Y cau mày lo lắng lộ rõ, ngài làm gì phải khổ như vậy làm trái mệnh trời mà xoay chuyển thời không và thời gian, bị phản phệ ti vi trăm vạn năm phút chốc đã tiêu hao gần một nữa.
" Chủ Quân tu vi của ngài....ngài làm vậy có đáng không? "
Chàng nhẹ cười từ trong ngực áo lấy ra một cái khăn tay thêu hình hoa sơn trà, chàng sờ rồi cười nụ cười chân thật.
" Đáng chứ! Vì nàng ấy ta làm gì cũng không sợ "
" Nhưng mà nàng ta rõ ràng đã phụ ngài cơ mà? "
" Ngươi không hiểu, là do ta không đến bên cạnh nàng ấy sớm, nếu ta xuất hiện bên cạnh nàng ấy sớm hơn thì có lẽ nàng ấy sẽ không trở nên như vậy. Sương Nhi của ta nàng ấy vốn dĩ phải có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc ta không cảm thấy hận hay trách nàng chút nào. Ta yêu nàng ấy, hơn trăm vạn năm qua khi gặp nàng ấy lần đầu tiên thì ta đã yêu nàng ấy mất rồi. Có lẽ đạo tâm ta chưa đủ vững nên khi gặp nàng ấy lại bị dễ lay động như vậy. "
" Chủ Quân người..."
Bạch Triệt lấy tay lau đi vết máu dính trên miệng rồi đứng dậy, sử dụng pháp thuật nháy mắt biến mất.
Thiên Hữu không khuyên được đành bất lực nhìn chủ quân của mình đi mất.
" Chủ Quân hi vọng lần này ngài sẽ được như ý nguyện "
.............................
Tiếng gõ cửa vang lên tiếng bước chân ngày càng rõ lại gần, Đường Ninh Sương mở mắt tỉnh dậy nàng nhìn xuống hai bàn tay nhỏ xíu mềm mềm của mình.
Nàng trùng sinh rồi....mà trùng sinh vào năm mấy tuổi thế này nhìn bàn tay nhỏ xíu như này...
" Đại tiểu thư tới giờ người rửa mặt rồi "
Một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩn đầu nhìn về hướng người đây là A Tuyết người hầu của nàng đây mà.
" A Tuyết bây giờ ta đang mấy tuổi? "
A Tuyết đứng chống hông nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc: " Đại tiểu thư người bị ngốc à? Đến mình đang 11 tuổi cũng không nhớ? "
Mười hai tuổi ha thật là quá may mắn rồi, trùng sinh vào năm 11 tuổi có thể giúp cô kịp chuản bị và thay đổi mọi thứ.
Nếu nàng đang là 11 tuổi thì Hiên Quân hiện tại là 14 tuổi nhỉ?
Nàng nhớ chàng rồi.
Trước khi gặp chàng chính thức nàng phải thay đổi bản thân trước đã, Ninh Sương đứng dậy đi tới bàn rửa mặt rồi dùng khăn lau khô, nàng nhìn sang bộ dáng chán chường của A Tuyết lòng cảm thấy chán ghét. Cô người hầu quý hóa của nàng đây mà, xem nàng sử dụng ả như nào đây.
" A Tuyết cô đem thay nước lui xuống đi "
" Được rồi, tôi lui xuống làm việc khi nào cần người cứ gọi tôi "
" Ừ đi đi "
Nàng lấy Tam phần liên ra nhìn bông hoa rực rỡ trong tay mình giờ nàng mới chắc chắn là thật không phài mơ nàng trùng sinh lại năm 11 tuổi rồi.
Nàng đặt bông hoa bọc trong khăn vải đem bỏ vô hộp cất đi đợi tới khuya nàng sẽ đi nấu thuốc uống, vì nàng không có linh lực nên không thể trực tiếp hấp thu chỉ có cách nấu lên uống thôi.
Đường Ninh Sương đến trước gương đồng ngồi nhìn ngắm dáng vẻ của mình trước gương, tay sờ chạm vào khuôn mặt nhỏ mịn của bản thân trong lòng tự cảm thán, cơ hội lần này nàng phải tự nắm bắt lấy phải thay đổi bản thân không để để đi vào con đường sai lầm trước kia.
Trời rất nhanh đã tối Đường Ninh Sương canh lúc người đã ngủ hết đi tới nhà bếp nấu thuốc, thuốc qua 1 canh giờ đã xong không nghĩ ngợi nàng uống hết đem bả thuốc thu dọn sạch sẽ, vội trở về phòng.
Ngồi trên giường sắc mặt nàng dần thay đổi trở nên kém đi, mồ hôi chảy ra khắp cơ thể. Môi hồng đã trở nên khô nứt tái nhợt, nàng cảm thấy cơ thể nàng đang thay da đổi thịt xương cốt cang từ từ tạo dựng căn mới, kinh mạch co thắt lại giãn nỡ xong một những cảm giác như dao đâm vào da thịt nổi lên.
Đau quá rất đau, nàng không chịu nên đã ngã xuống đất ôm cơ thể co rúm lại rồi ngất lịm đi.
Cả quá trình Đường Ninh Sương không một tiếng kêu rên nào nàng cắn răng cắn môi mặc cho máu chảy nát môi vẫn không kêu lên một tiếng. Những nổi đau này nàng không chịu được thì trùng simh lại có ích gì?
Một bóng người đi vào, người đến là Bách Hiên Quân, chàng bế nàng lên đặt xuống giường cho nàng uống một viên đan dược thần bí.
Chàng nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, ôn nhu hôn lên vầng trán một cái.
" Ta đến rồi đây, Sương Nhi lần này ta sẽ bảo vệ nàng "
Ngắm nàng một lúc thì Bách Hiên Quân cũng rời đi, sáng hôm sau nàng tỉnh lại thì đã thấy cơ thể mình đã thay đổi khác biệt hẳn.
Da dẻ cũng trở nên căng bóng hồng hào khỏe khắn hơn lúc trước rất nhiều, xương cốt cũng cứng cáp hơn. Nàng thử vận khí thì nàng cảm nhận được một luồng khí nhỏ đang ngưng tụ tại đan điền.
Nàng thành công rồi! Từ nay nàng có thể tu luyện rồi.
Nàng đi tắm rửa cơ thể, lúc trở về đã thấy A Tuyết đang đợi mình.
" Đại tiểu thư cô về rồi! "
" Ừ có việc gì sao? "
" Lão phu nhân gọi ngài qua phòng lớn gặp mặt "
" Ờ được "
Đường Ninh Sương thay y phục rồi chỉn trang lại bản thân xong cùng A Tuyết tới phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro