Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Chương 14

A luckygirl

2025-02-21 16:32:17

5Minh Thành xách bình giữ nhiệt quay lại thì tôi vừa làm xong việc.Thấy cậu về, tôi cười tủm tỉm hỏi: "Minh Thành, Tiểu Quân đỡ hơn chưa?"Minh Thành đặt bình xuống, rót nước đầy tám phần cốc rồi đưa cho tôi: "Cậu ấy đỡ nhiều rồi ạ, hoành thánh ăn sạch cả nước, sốt cũng hạ rồi. Mới đo còn 37.2 độ thôi, về nhà uống thuốc hai ngày nữa chắc khỏi hẳn."Nghe Minh Thành nói vậy, tôi mới thực sự yên tâm.Lúc thấy Tiểu Quân đổ gục xuống đất, cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức chạy đến đỡ cậu ấy.Nhìn gầy vậy mà hóa ra lại nặng không tưởng, tôi cố hết sức mới dìu cậu đến phòng khám gần đó.May mà hôm nay Minh Thành không có tiết chiều, ghé quán sớm.Thấy tôi khệ nệ dìu người, cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức quỳ xuống cõng Tiểu Quân chạy vào phòng khám.Từ đo nhiệt độ, truyền dịch đến rút kim, Minh Thành luôn ở bên cạnh chăm sóc.Tôi thuật lại cho bác sĩ nghe về thời gian và triệu chứng cảm của Tiểu Quân rồi quay về đun một ấm nước nóng mang đến. Cũng tiện thể làm luôn phần cơm chiên trứng cho Minh Thành, đem qua cho cậu.Lúc Tiểu Quân tỉnh, tôi lại vội vàng nấu một bát hoành thánh, lần này là Minh Thành đến lấy.Cả một buổi chiều, tôi vừa lo cho hai đứa vừa phải trông hàng, bận không kịp thở.Minh Thành thấy tôi mệt lả, lặng lẽ đi đến sau lưng, ngoan ngoãn xoa bóp vai giúp tôi.Lực tay cậu rất khỏe, ấn bóp rất vừa vặn làm tôi thư giãn hẳn ra. Tôi hưởng thụ một lúc, hài lòng vỗ vỗ tay cậu: "Được rồi, Minh Thành, con cũng vất vả cả ngày rồi, nghỉ chút đi."cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥Minh Thành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, thò tay vào túi lưới bên quầy lấy ra vài củ tỏi, thuần thục bóc vỏ, giã nát.Trong khi đó, Tiểu Quân xách túi thuốc về đến nhà, phát hiện căn phòng trống không, chẳng có ai.Cậu ấy bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa rồi chui vào chăn.Túi nhựa trong tay phát ra tiếng sột soạt, cậu ấy vuốt nhẹ mặt ngoài túi, nhớ đến bát hoành thánh nóng hổi và ánh mắt quan tâm của bà chủ quán.Tiểu Quân lặng lẽ ngồi dậy, đi ra phòng khách rót một cốc nước nóng rồi lại khóa cửa phòng.Ánh đèn ngủ vàng ấm rọi xuống cốc nước và túi thuốc, phản chiếu những tia sáng lấp lánh trong căn phòng lạnh lẽo.Tiểu Quân đặt tay lên thành cốc, cảm nhận hơi ấm truyền vào da thịt, chảy xuôi theo mạch máu.Cậu ấy kiên nhẫn chờ nước nguội bớt rồi mở túi thuốc, xé vỏ một gói nhỏ, uống một hơi hết chỗ thuốc đắng ngắt.Vị đắng lan ra trong cổ họng nhưng cậu ấy mặc kệ, để mặc nó khuếch tán nơi đầu lưỡi.Tắt đèn, nhắm mắt chìm vào bóng tối.Tác dụng phụ của thuốc cảm ào đến như cơn sóng dữ, cuốn trôi chút tỉnh táo cuối cùng.Giấc mơ là những gương mặt mơ hồ và những âm thanh ồn ào rời rạc. Cậu ấy đứng trong bóng tối, lạnh lùng quan sát tất cả như thể chẳng liên quan gì đến mình.Không biết đã trôi dạt trong giấc mơ bao lâu.Khi Cố Quân Đình mở mắt lần nữa, bóng đen đang lật xem túi thuốc bên giường khiến con ngươi cậu co rút.Cậu ấy giật mình ngồi bật dậy, lập tức nhìn về phía cửa phòng.Cánh cửa gỗ lim đỏ sẫm mà cậu ấy đã tỉ mỉ lựa chọn, giờ đã biến thành cánh cửa chạm trổ hoa văn mạ vàng kiểu châu Âu… Hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của người đàn ông trước mặt nhưng lại lạc lõng trong căn phòng tối giản của cậu ấy.Cố Hi Quang, chủ tịch tập đoàn Cố thị là ba của Cố Quân Đình, ông ta thản nhiên vứt túi thuốc vào thùng rác.Ông ta day trán, gương mặt có năm phần giống Cố Quân Đình nhưng lạnh lùng kiêu ngạo hơn, lộ ra chút bực bội."Con uống cái thứ thuốc ba không này làm gì? Một lát nữa bác sĩ Trần sẽ đến khám."Ba ngày sau, máy bay riêng của nhà ta sẽ đưa con sang Anh. Trường học đã sắp xếp xong, trong hai năm phải lấy được bằng."Sau khi về nước đúng 22 con, cậu có thể đến Quang Diệu thực tập."Nói xong, Cố Hi Quang đứng dậy định rời đi.Ông ta rất bận, không có thời gian tán gẫu với đứa con trai vô dụng này. Đã bỏ ra chút thời gian để quan tâm nó, coi như đã hết lòng hết dạ.Cố Quân Đình trừng mắt, gào lên: "Chẳng phải ông đã nói chỉ cần tôi tự kiếm tiền tự nuôi mình, không tiêu một xu của ông thì tôi có thể học xong đại học trong nước sao? Học kỳ này, từng đồng tôi tiêu đều là tiền tôi cực khổ kiếm được!"Dựa vào cái gì mà không cho tôi tiếp tục học?"Tôi không ra nước ngoài, ông muốn thì tự đi mà đi!"Cố Hi Quang lạnh lùng đáp: "Con đã lãng phí nửa năm rồi, tôi cũng hết kiên nhẫn. Con nghĩ rằng con có thể sống ở đây là nhờ cái gì? Nhờ tôi, ba của cậu. Không có tôi, ngay cả cơm cậu cũng không có mà ăn! Thật sự coi mình là cậu ấm rồi à? Không có tôi, cậu chẳng là cái gì cả!"Cố Quân Đình bật dậy, lao đến thùng rác nhặt túi thuốc lên, không nói không rằng đi thẳng ra cửa.Vừa chạm tay vào nắm cửa, cậu nghe thấy giọng nói khinh miệt của Cố Hi Quang: "Đúng là giống hệt mẹ cậu, một kẻ vô dụng."Ba giây sau, mặt chủ tịch Cố Hi Quang tiếp xúc thân mật với nắm đ.ấ.m cỡ nồi đất của con trai mình.6Chuyện cậu cả nhà họ Cố bị đuổi khỏi nhà, trở thành chó nhà có tang đã gây ra một cơn chấn động nhỏ trong giới thượng lưu. Điều càng khiến người ta thấy thú vị hơn là có kẻ tinh mắt phát hiện khóe mắt của chủ tịch Cố có một vết bầm nhỏ.Tạm gác chuyện này sang một bên.Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Cố Quân Đình chẳng có gì ngoài quần áo trên người, điện thoại trong tay và túi thuốc cảm cầm theo. Cậu ấy cứ thế lang thang vô định trên phố.Đường phố nhộn nhịp, người đến người đi, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui nhân gian. Cậu ấy nhìn thấy những gia đình ba người nắm tay nhau, dù là người lớn hay trẻ con, trên mặt họ đều mang nụ cười ấm áp và hạnh phúc.Trước khi lên tám tuổi, gia đình cậu ấy cũng từng ấm áp như thế.Mẹ của Cố Quân Đình tên là An Tiêu Nhã, một hướng dẫn viên du lịch. Trước khi gặp Cố Hi Quang, bà ấy là một cơn gió tự do nhất thế gian. Bà ấy từng đặt chân lên đỉnh núi cao nhất, từng dạo bước dưới những lá cờ phướn ở Tây Tạng, cũng từng ngồi quanh đống lửa trại lắng nghe những câu chuyện của người xa lạ. Bà ấy sống một cuộc đời sôi nổi và phóng khoáng.Rồi bà ấy gặp Cố Hi Quang.Đó là một câu chuyện rất cũ… Một công tử nhà giàu bị hấp dẫn bởi hơi thở tự do trên người cô gái ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Số ký tự: 0